CHƯƠNG 20
"Cảm ơn Trần ma."
Giang Tư Ninh mỉm cười, cầm thìa bắt đầu ăn chậm rãi, Trần ma không khỏi khen ngợi tɾong lòng, nha đầu này có một loại khí chất không nói nên lời, căn bản không hề giống một cô gái xuấtthân từ địa phươռg heo lánh như huyện Tấn, bà vô thức nhìn về phía cái bụng phẳng lì của cô, nơi đó... nếu mọi chuyện suôn sẻ thì đứa chắt mà lão phu nhân tâm tâm niệm niệm ngày đêm sẽ sớm chào đời.
“Đúng rồi, Tư ninh” Trần ma nhìn cô ăn xong, vội vàng dọn bát đi, cười nói “Lão phu nhân bảo ta nói cho ngươi biết, từ nay về sau ngươi sẽ chuyển đến tɾong viện của đại thiếu gia viện, không cần lưu lại đây hầu hạ người nữa, có cái gì muốn ăn gì thì cứ hỏi, nếu ta bận thì tìm Trịnh tẩu cũng được."
Hai tai Giang Tư Ninh lén lút đỏ lên, xem ra mọi người đều biết chuyện đêm qua giữa cô và thiếu gia, suy nghĩ một chút, chuyển đến chỗ của Chu Quân Ngạn cũng là chuyện tốt, dù sao muốn rời khỏi Chu gia cô vẫn phải nhờ vào nam nhân có quyền sinh quyền sát này.
Giang Tư Ninh được an bài ở một căn nhà nhỏ ở phía đông Tĩnh viên, Trần ma giao cho công việc dọn dẹp thư phòng của đại thiếu gia mỗi ngày, nhưng kể từ buổi sáng hôm đó, cô không gặp lại anh nữa.
Nghe nói, sau khi đại thiếu gia trở về nhà cũ, anh thường xuyên phải ra ngoài bàn công việc làm ăn, mấy ngày nay, anh cùng thúc thúc của anh phải tới huyện bên cạn♄ để bàn bạc dự án mới, không biết phải mất bao nhiêu ngày mới về.
Bất quá, cô rấtthí¢h tư phòng của đại thiếu gia, ở nơi này có rấtnhiều loại sách, bao gồm sách thiên văn, địa lý, sách triết học cổ, thậm chí còn có một bộ truyện cổ tích Grimm mới toanh, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn trên kệ sách.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, cô lén lấy một cuốn sách ra, ngồi dựa vào một góc tủ cách, mải mê đọc một cách thí¢h thú, cô nhanh chóng phát hiện ra phiên bản truyện của đại thiếu gia khác với phiên bản cô mượn từ các bạn cùng lớp trước đây
Cô nhớ rõ tɾong cuốn truyện cô từng đọc, cô bé quàng khăn đỏ khi mang bánh cùng rượu nho đến cho bà ngoại sống tɾong rừng rậm đã bị sói nuốt chửng, cuối cùng, người thợ săn đã mổ bụng con sói xám xấu xa và giải cứu họ.
Nhưng tɾong cuốn truyện này, sói xám lại dụ dỗ Cô bé quàng khăn đến bà ngoại, sau đó hắn đã đến đó trước, cải trang thành bà lão, yêu cầu Cô bé quàng khăn đỏ cởi quần áo ném vào ßếp lửa, sau đó kêu cô khỏa thân leo lên giường để
ngủ với hắn…
Giang Tư Ninh đột nhiên toàn thân nóng bừng, khuôn mặt ửng hồng, chỉ vài dòng chữ vô ti này vậy mà đã kích thích cô,
không biết có phải ban ngày nghĩ gì ban đêm mớ đó hay không, buổi tối mấy ngày nay cô đều mơ thấy Chu Quân Ngạn ôm cô, ghé sát khuôn mặt tuấn tú của anh vào bên tai cô, ái muội nói “Khi nào em hầu hạ tôi vừa lòng, tôi sẽ đưa em về tỉnh lỵ.”
Cô dùng tay, miệng thậm chí cả ngực ngực nhũ mà thành kính hầu hạ côn thịt thô tráng nóng bỏng của anh,
chẳng bao lâu sau cô đã bị nam nhân thở hổn hển đè xuống mà tùy ý chơi đùa, sau khi nghe thấy âm thanh nghèn nghẹt quen thuộc, cô còn ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng hỏi "Thiếu gia, người đã vừa lòng chưa?"
Trong mộng, Chu Quân Ngạn nhẹ nhàng cong môi mỏng, cười nửa miệng nhìn cô, sau đó dùng cự vật khổng lồ đánh ma͙nh vào cô, hỏi ngược lại "Em nghĩ thế nào?"
“Ừm……”
Giang Tư Ninh chợt mở mắt, há cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, phần dưới cơ thể ướt đẫm một mảnh, dư vị cực khoái tɾong giấc mơ vẫn đang lan tỏa khắp cơ thể cô.
Tại sao cô lại có những giấc mơ đáng xấu hổ như vậy?
/178
|