Edit: Lumi
Bị Cửu hoàng thúc dùng tư thế mập mờ như vậy ôm từ sau lưng, Phượng Cửu Nhi theo bản năng muốn dãy dụa.
Nhưng lại bởi vì một câu "Bản vương mệt rồi" của Cửu hoàng thúc, nàng nằm trong cánh tay hắn, lực đạo muốn đẩy hắn ra, trong nháy mắt đã thu hồi lại.
Trạng thái của hắn đêm nay xem ra thật sự không tốt, cổ độc ẩn náu trong cơ thể hắn lâu như vậy, tâm mạch đã bị tổn thương trong thời gian dài.
Nếu không phải có khí lực cường hãn, thì căn bản không thể nào có cuộc sống giống như người bình thường được.
Nhưng Cửu hoàng thúc không chỉ sống giống như người bình thường, thậm chí, còn có thể đánh có thể chạy, lợi hại hơn cao thủ gấp trăm ngàn lần!
Lần trước nàng và Ngự Kinh Phong gặp nạn, nếu không phải có Cửu hoàng thúc, thì nàng chắc chắn đã bỏ mạng rồi.
Nam nhân tuyệt sắc đúng là có ưu thế, nữ nhân căn bản không thể nhìn hắn bị giày vò, nghe hắn nói mệt, trái tim như muốn tan chảy, từ chối thế nào được?
Phượng Cửu Nhi nhéo đầu ngón tay của mình, muốn quay đầu xem tình hình của hắn bây giờ như thế nào, nhưng hắn lại vùi mặt vào cổ nàng, căn bản không cho nàng cơ hội nhìn.
Nhiệt độ cơ thể hắn có chút không ổn định, lúc nóng lúc lạnh, Cửu Nhi cũng bắt mạch cho hắn, mạch tượng hỗn loạn, mặc dù có lực, nhưng, cũng bất ổn.
"Cửu hoàng thúc, ta biết ngài mệt, hay là... Ngài cứ hút máu trước đi, hút xong máu rồi ngủ."
Phượng Cửu Nhi cảm thấy bản thân thật sự là vật sống dẫn thuốc đáng thương nhất trong lịch sử, lại còn phải chủ động dỗ dành hắn hút máu của mình.
Nàng cũng không biết cơ thể này của Phượng Cửu Nhi rốt cuộc có đặc tính gì, lại vừa hay có tác dụng tốt với cổ độc của hắn, dù sao, có tác dụng là sự thật.
"Cửu hoàng thúc, hút máu trước rồi ngủ có được không?"
Thật ra ý thức của Chiến Khuynh Thành đã hơi mơ hồ, vừa rồi dù mệt mỏi, nhưng vẫn không hề buồn ngủ.
Nhưng nàng tới, ngửi khí tức trên người nàng, lại thấy rất buồn ngủ.
Hắn thật sự mệt rồi, chống cự với cổ độc lâu như vậy, tâm mạch lại bị tổn thương một lần nữa, mỗi mạch máu trên người hắn đều đang đình công.
Hôm nay nàng tới, ngửi thấy mùi hương thơm dịu của nàng, thì chẳng muốn làm gì nữa, chỉ muốn ôm nàng ngủ một chút.
"Cửu hoàng thúc, chờ chút nữa chúng ta hãy ngủ, được không?"
Trái tim Phượng Cửu Nhi rung động, thiếu chút nữa không kiềm chế được, muốn quay đầu đè nam nhân tuyệt sắc này xuống...
Không không không! Trên đầu chữ sắc có một con dao! Đây không phải là nam nhân nàng có thể đụng vào!
Cũng không không! Đụng hay không đụng cái gì? Đang nghĩ lung tung gì vậy, nàng là một cô gái thùy mị nha!
Dè dặt, dè dặt!
"Cửu hoàng thúc, ngài... A! Cửu hoàng thúc, ngài làm cái gì vậy?" Đai lưng, lại bị hắn tháo ra rồi!
Phượng Cửu Nhi lập tức ôm lấy mình, trợn mắt há mồm.
"Hút máu." Không phải nàng cầu xin hắn hút máu sao? Hắn chỉ đang thỏa mãn nàng!
Phượng Cửu Nhi khóc không ra nước mắt: "Hút máu thì hút máu, ngài... Ngài đụng vào quần áo của ta làm gì?"
Đã là tầng quần áσ ɭóŧ cuối cùng rồi, là lớp sát cơ thể nhất! Cởi bỏ đến lớp này, căn bản không cản trở hắn chút nào, còn muốn cởi, chẳng phải uổng công vô ích sao?
Ai ngờ, nam nhân sau lưng ghét bỏ ném ra một câu: "Cản trở."
Đôi môi mỏng lạnh lẽo ấn lên bả vai nàng, hàm răng sắc bén rạch qua.
"Ưm!" Phượng Cửu Nhi cắn môi, khẽ rêи ɾỉ, cúi đầu nhìn đôi tay ôm lấy mình của hắn, khuân mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Hút máu cũng có thể khiến nó mơ hồ như vậy, từ cổ chí kim, cũng chỉ có duy nhất Cửu hoàng thúc!
/120
|