Lời này của Chiến Khuynh Thành, xác thật là rất thâm tình.
Hắn thậm chí không dùng “Bổn thái tử”, mà nói thẳng là ta.
Phần cố chấp làm người khác nhìn không thấu kia, không chỉ làm Phượng Cửu Nhi bị doạ sợ, mà những người khác ở Phượng gia cũng cảm thấy kì quái.
Không ai hiểu được những lời này của Thái tử điện hạ là có ý gì, Cửu Nhi, nàng không phải đang đứng trước mặt hắn sao?Chiến Khuynh Thành lại nhìn khuôn mặt tươi cười vô lo vô nghĩ kia, chấp niệm nơi đáy mắt kia trong nháy mắt không còn nữa.
Cửu Nhi của hắn nhiều năm về trước đã sớm không còn nữa, hiện tại cô nương ngốc này, không phải người năm đó làm hắn nhớ thương kia.
“Mang đồ vật ban thưởng của Cửu tiểu thư đưa về……”“Lão gia, lão gia không xong rồi!” Một tỳ nữ hoang mang hốt hoảng chạy tới “Lão gia, Bát tiểu thư…….
Bát tiểu thư xảy ra chuyện rồi!”….
…Phượng Thanh Âm xảy ra chuyện, Phượng Cửu Nhi đương nhiên biết.
Chỉ là, mọi chuyện trước mắt, so với tưởng tượng của Phượng Cửu Nhi khác nhau một trời một vực.
Phượng Thanh Âm trúng độc, độc khí công tâm ngã trên mặt đất, hiện tại, đại phu đang thi châm bức độc cứu giúp.
Còn trong phòng Phượng Thanh Âm, hai tên nam tử đã trúng độc mà chết, Phượng Cửu Nhi đương nhiên nhận ra, đó là hai thám tử lúc trước theo dõi nàng.
Còn có hai tên hắc y nam tử rõ ràng cũng ngửi thấy hương hoa mà nhào đến Phượng Thanh Âm, đã không thấy nữa.
Phượng Cửu Nhi muốn vào xem kĩ hơn, lại bị người của Phượng Quân Trác cản lại.
Chiến Dục Hành đi vào, không biết đã nghiên cứu ra cái gì, lúc đi ra vẻ mặt trầm trọng dị thường.
Lúc sau, Chiến Dục Hành cùng Phượng Quân Trác đều canh giữ bên ngoài, chờ tin tức của Phượng Thanh Âm bên kia.
Nhìn dáng vẻ, địa vị của Phượng Thanh Âm ở trong lòng Chiến Dục Hành, một chút cũng không thấp.
Tuy rằng hắn đã từng giáp mặt chỉ trích qua, nhưng bây giờ không phải thật sự nôn nóng sao?Nam tử ở cổ đại đều như vậy sao? Một bên nói cái gì mà chờ Cửu Nhi quay về liền thanh thân, một bên, lại đối với Phượng Thanh Âm canh cánh trong lòng.
Phượng Cửu Nhi không thể nhìn thấu nam nhân này, vậy nên cũng không nhìn nữa.
Không có ai để ý đến mình, Chiến Dục Hành cũng không để ý đến nàng, Phượng Cửu Nhi đành phải trở về đình viện của chính mình.
Ách nô ở trong sân chờ đến nóng nảy, thấy nàng bình yên vô sự trở về, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phượng Cửu Nhi đi vào phòng, mệt đến nỗi chỉ muốn ngã xuống giường nghỉ ngơi.
Điều đọng lại trong đầu, tất cả đều là vừa rồi ở bên ngoài nhìn trộm tình huống trong phòng Phượng Thanh Âm.
Lúc hai tên thám tử bị nâng ra, là tận mắt nàng nhìn thấy, màu môi biến thành màu đen móng tay cũng là một mảng đen nhánh, quả nhiên là trúng độc mà chết.
Lúc nàng rời đi, bốn tên nam nhân kia rõ ràng còn đang phát điên giống nhau mà nhào tới Phượng Thanh Âm, nhưng mà lúc Phượng Thanh Âm được đưa đi chữa trị, y phục căn bản không có lộn xộn bao nhiêu.
Dưới tình huống này, chỉ có một khả năng duy nhất chính là, chân trước nàng vừa đi, chân sau lập tức có người vào cửa cứu nàng ta.
Nghĩ đến đây, Phượng Cửu Nhi nhịn không được mà rùng mình một cái.
Rốt cuộc là người nào có võ công cao cường như vậy, vẫn luôn ở gần đó, nàng lại không hề phát giác ra?Nếu như thật sự có một người như vậy, vậy mọi việc nàng làm ở trong phòng Phượng Thanh Âm, chẳng phải đều rơi vào trong mắt người nọ rồi sao?Ý niệm này hiện lên trong đầu, Phượng Cửu Nhi đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, sống lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, thật sự rất tệ.
Ách nô bưng đồ ăn tiến vào, trước sau như một, an tĩnh không tiếng động canh giữ bên người Phượng Cửu Nhi.
Cửu Nhi mím môi, đi qua ăn cơm, lúc đi đến bên cạnh ách nô, bỗng nhiên tay phải vung chưởng hướng tới mặt của ách nô đánh tới.
Một chưởng này, sức lực sắc bén, nàng đánh đến nôn nóng, lấy công lực hiện tại của nàng, muốn tiếp nhận một chưởng này cũng không dễ dàng gì.
Nói cách khác, nàng đã dùng toàn bộ sức lực đánh ra một chưởng này, căn bản không nghĩ tới chuyện thu hồi một chưởng này…….
/120
|