Ngự Kinh Phong rất nhanh đã phát hiện, hắn không chỉ xem nhẹ giá trị vũ lực của Phượng Cửu Nhi, mà còn xem nhẹ độ hợp tác ăn ý giữa bọn họ.
Hai người quay lưng lại với nhau, một người cầm kiếm một người cầm chủy thủ, vậy mà lại có thể phối hợp ăn ý đến mức hoàn hảo như vậy.
Tất cả ám khí đều bị bọn họ đánh rơi xuống, không một cái nào may mắn thoát khỏi!
Ngự Kinh Phong vừa bắt đầu sợ Phượng Cửu Nhi chống đỡ không nổi, thường xuyên muốn giúp nàng đỡ ám khí bên đó.
Nhưng không ngờ, tay người ta cầm kiếm vung lên xuống, ám khí gì đó, thật sự chẳng có chút tác dụng nào.
"Đại Đại, cứ đánh như thế này cũng không phải là cách, có thể gϊếŧ được không?" Phượng Cửu Nhi đánh vô cùng hăng say.
Kiếp trước luyện tập cổ võ, mọi người nhiều lắm cũng chỉ bàn luận học hỏi lẫn nhau, làm gì có lúc nào đối mặt với đạn thật súng thật đâu?
Sau một hồi thích ứng, Ngự Kinh Phong đã tiếp nhận được biệt danh mới nhất của mình, Đại Đại.
Quét mắt nhìn hắc y nhân đang nằm rêи ɾỉ trên mặt đất, hắn nói: "Trước kia có thể, nhưng Cửu Nhi tiểu thư không cần cố kỵ, tha hay gϊếŧ đều được!"
Giống nàng! Vừa bắt đầu còn đánh vào điểm yếu, đại khái là sau đó cảm thấy tội nghiệt quá sâu, đa số đều là hủy gân tay của người ta.
Nhát gan như vậy, lỡ như gặp phải kẻ tàn nhẫn sẽ rất nguy hiểm.
"Ta biết, ta tự có phán đoán của mình." Nàng nhìn người, chỉ nhìn ánh mắt đối phương.
Đáy mắt đối phương có sát khí nặng, thì nàng cũng ra tay tàn nhẫn, nếu đối phương chỉ muốn đả thương nàng, không tính lấy mạng nàng, thì nàng cũng có thể cho người ta một cơ hội sống sót.
"Đại Đại, đi!"
"Được!"
Một trước một sau, một trái một phải, một dài một ngắn, một cao một thấp.
Phối hợp như vậy, quả thật chơi vui muốn chết!
Không chỉ một mình Phượng Cửu Nhi chơi HIGH , đến cả Ngự Kinh Phong sống nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu được nếm thử, thì ra đánh nhau còn có thể chơi vui như vậy.
Chỉ là hắn nghe ý kiến của Phượng Cửu Nhi, nếu có thể, đừng gϊếŧ người.
Không phải bọn hắn mềm lòng muốn làm Bạch liên hoa, mà là, người ta không rõ già hay trẻ, đều chỉ là chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
Qua thời gian hai nén nhang, một đám hắc y nhân nằm trên mặt đất kêu rên.
Ngự Kinh Phong đi qua, kéo khăn che mặt trên mặt hắc y nhân xuống : "Nói, ai phái các ngươi tới? Tại sao lại truy sát bọn ta? "
Hắc y nhân kia mắt thấy đã không còn khả năng chạy thoát, dùng sức cắn răng.
Ngự Kinh Phong lại phớt lờ không quan tâm như thể đã quá quen rồi vậy.
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên đám hắc y nhân đó đều ngã xuống mặt đất không động đậy, toàn bộ đều cắn kịch độc giấu ở hàm răng.
"Không gϊếŧ bọn họ thật uổng phí." Ngự Kinh Phong cầm chủy thủ cắm lại vào trong giày, "Cửu Nhi tiểu thư, chúng ta......cẩn thận!"
Lời này vừa nói ra, đột nhiên, một trận gió lạnh ập đến, trong gió, cứ như có vô số vũ khí sắc bén cắt qua không khí vậy, mang theo sát khí!
Ngự Kinh Phong đã kéo Phượng Cửu Nhi lùi lại né tránh bằng tốc độ nhanh nhất, tuy thân thủ của Phượng Cửu Nhi tốt nhưng khinh công lại cực kỳ kém!
Vào thời điểm sinh tử, Phượng Cửu Nhi dùng hết sức đẩy Ngự Kinh Phong ra.
Ngự Kinh Phong cứ như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đứng bên trong tầng tầng lớp lớp ám khí, tránh cũng không thể tránh!
"Cửu Nhi tiểu thư!" Lần này, thật sự không kịp đến giải cứu rồi.
Đột nhiên, một trận cuồng phong từ dưới đất nổi lên, hơi thở lạnh lẽo trong nháy mắt đã bao phủ lấy Phượng Cửu Nhi.
Nàng nâng tay lên che ở trước mắt theo bản năng, bằng mất thường cũng có thể nhìn thấy được những ám khí đó vậy mà lại bị cuồng phong thổi ngược chiều, trong nháy mắt đã bay đi mất!
Nội lực thật mạnh mẽ! Là ai tới vậy?
/120
|