Phượng Thanh Âm, chính là vị bát tiểu thư Phượng gia trong truyền thuyết có mối quan hệ tốt đẹp gần gũi với thái tử điện hạ.
Người Phượng gia đều là từ Phượng phủ đi ra, chỉ có Phượng Thanh Âm không phải.
Nàng vốn dĩ đang ở trong cung, nghe nói, gần đây đều ở trong Tuyên Hoa điện của hoàng hậu nương nương.
Hôm nay, lại còn là thái tử điện hạ tự mình đưa nàng tới, chiếu cố như vậy, quả thật khiến người khác ghen tị.
"Nghe nói Phượng Cửu Nhi vốn dĩ có hôn ước với thái tử, bây giờ ngươi xem –"
Người đứng ngoài nhìn Phượng Thanh Âm từ trên xe ngựa của thái tử xuống, lại liếc nhìn gương mặt có vết sẹo xấu xí của Phượng Cửu Nhi, ý cười mang theo vẻ châm chọc và khinh miệt.
"Hai vị tiểu thư, một người là ráng mây trên bầu trời, một người là nước bùn trên mặt đất, thái tử điện hạ sẽ chọn ai, không nghĩ cũng biết."
"Nghe nói lúc thái tử điện hạ còn nhỏ bị Phượng Cửu Nhi quấn quýt si mê, nhất thời nhanh miệng đồng ý hôn sự, vài ngày trước thái tử điện hạ đã từ mình đến Phượng phủ một chuyến, nhìn thấy diện mạo này của Phượng Cửu Nhi......Tấm tắc, lập tức trở về hoàng cung xin hoàng thượng hạ chỉ, từ hôn!"
"Hôn sự này, nếu là ta, thì ta cũng từ! Chết cũng phải từ ! "
Muốn bọn họ cưới một nữ tử xấu xí bất kham như thế, không phải cả đời sẽ liên tục gặp ác mộng sao?
Nếu như không từ hôn sự này, thì nửa đời còn lại cũng khó mà sống được!
"Đó cũng không đúng, ngươi nhìn dáng người của đứa ngốc đó đi, đừng nói, thật đúng là không tồi, nếu buổi tối thổi tắt đèn......"
"Đi đi đi, bổn thế tử có điên mới đến Phượng phủ đề thân, trừ phi, đề thân là bát tiểu thư."
"Ngươi điên rồi, bát tiểu thư là người của thái tử điện hạ, lời này mà ngươi cũng dám nói ra!"
"Đúng đúng đúng, là bổn thế tử nhất thời nhanh miệng, chỉ là nhanh miệng mà thôi, ha......"
Ngoài cửa lớn có vô số người, cho nên, mặc dù tiếng nói chuyện của đám người cũng không ít, nhưng trong chốc lát, cũng khó mà phân biệt được những lời nói đó là của ai nói.
Đối với mấy lời nói đàm tiếu này Chiến Dục Hành không để trong lòng, Phượng Thanh Âm thoang thoáng nghe được, trên mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng lại không biết có bao nhiêu vui mừng.
"Thái tử ca ca, thân thể Thanh Âm đã tốt lên nhiều rồi, thái tử ca ca không cần lo lắng, Thanh Âm tự vào là được."
Mĩ nhân chính là mĩ nhân, đến cả tiếng ho khan, nghe cũng uyển chuyển thanh thúy như vậy.
Nha hoàn đi theo bọn họ đi đến lập tức nói: "Tiểu thư, cơ thể người còn chưa khỏe, không nên đứng ở bên ngoài quá lâu."
Nàng nhìn Chiến Dục Hành, cúi người hành lễ với hắn: "Thái tử điện hạ, ánh nắng bên ngoài quá mạnh, nô tỳ sợ thân thể của tiểu thư chịu không nổi."
"Không sao, mọi người đều ở đây chờ, ta cũng không thể là ngoại lệ, ta......khụ, khụ khụ khụ......"
"Đi vào đi." Chiến Dục Hành tiến lên phía trước.
Nô tỳ đó lập tức đỡ Phượng Thanh Âm gầy yếu, cười hì hì đi theo.
Lúc Chiến Dục Hành đi qua người Phượng Cửu Nhi, theo bản năng dừng lại.
Vừa định đưa theo Phượng Cửu Nhi cùng vào, không ngờ, Phượng Cửu Nhi nghiêng người quay mặt đi, không nhìn thấy bọn họ.
Chiến Dục Hành chỉ chần chờ một chút, rồi dẫn đầu vào cửa.
Đế Quốc học viện có quy củ, học sinh đến đây đều bình đẳng, ở Đế Quốc học viện, các học sinh không cần phân tôn ti, cũng không cần hành đại lễ.
Cho nên, thái tử gia đến rồi, mọi người cũng chỉ gật đầu biểu thị sự cung kính, không một ai hành lễ.
Phượng Thanh Âm đi theo sau Chiến Dục Hành, lúc đi qua bên cạnh Phượng Cửu Nhi, đột nhiên dừng lại.
Mắt phượng nhìn gương mặt Phượng Cửu Nhi bị ánh mặt trời chiếu đỏ, nàng ưu nhã như gió: "Cửu Nhi muội muội, ta vào với thái tử ca ca trước, muội......Đợi lát nữa ta sẽ xin thái tử ca ca, để ngài cũng cho muội đi vào trước, được không?"
/120
|