Người trên xe ngựa vẫn không hề bước xuống, nhưng, cách tấm mành của cửa sổ xe, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người ở trong đó.
Hắn ngồi trên đệm hương bồ, không thể nhìn thấy rõ dáng người, nhưng nếu có thể tìm đúng góc độ thì vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét ngũ quan.
Thật sự quá đẹp trai! Đường nét kia, có thể nói là hoàn mĩ!
Chính là loại cảm giác thần bí mà lại cao quý, khiến các cô nương càng thêm điên cuồng, càng hao tổn tâm tư hơn chỉ để được nhìn mặt một lần!
Phượng Cửu Nhi lặng lẽ đưa mắt nhìn, nam tử trong xe ngựa lại đột nhiên quay mặt qua, ánh mắt cách tấm mành nhìn qua hướng này.
Cửu Nhi chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên chấn động, cho dù cách một tấm mành cũng dường như có thế cảm nhận được tầm mắt lúc nóng rực lúc lại lạnh băng của hắn vậy.
"Nói bậy, Cửu vương gia đang nhìn ta!" Cô nương sau lưng nàng cắn môi, kiên trì, "Ngài ấy đang nhìn ta đó!"
"Không, Cửu vương gia đang nhìn ta! Ngài ấy đang nhìn ta!"
"Không, người ngài ấy nhìn là ta!"
Huyệt thái dương của Phượng Cửu Nhi đột nhiên giật giật, không phải nói nữ tử cổ đại đều rất bảo thủ sao ? Tại sao nàng lại thấy chẳng có chút rụt rè nào vậy ?
Ngự Kinh Phong nhảy từ trên xe ngựa xuống, thân hình cao lớn nhanh chóng bước về phía Phượng Cửu Nhi.
Hơi thở của Phượng Cửu Nhi như ngừng lại, trước khi Ngự Kinh Phong muốn đến chỗ nàng chào hỏi thì lập tức quay mặt đi ngắm phong cảnh ở một chỗ khác.
Lão đại, ngươi đừng qua đây nha !
Nàng chỉ đến để học tập thôi, càng khiêm tốn, thì càng sống tốt.
Nếu lúc này đi vào trong với Cửu hoàng thúc, nàng dám đảm bảo, ngày tháng tương lai của nàng ở học viện, chắc chắn sẽ không có nổi một ngày bình an.
Ngự Kinh Phong lại giống như một tên đầu gỗ, cứ thế không hiểu người ta đang ghét bỏ hắn, ngược lại, bước chân về phía nàng còn nhanh hơn.
"Cửu......"
"Ta, ta không hô hấp được nữa rồi !" Đột nhiên, cô nương đứng sau lưng Phượng Cửu Nhi hai mắt trợn ngược, ngã thẳng xuống.
Nàng ta cho rằng Cửu vương gia đang nhìn nàng ta, vốn dĩ hô hấp đã lộn xộn khó khăn, bây giờ, bởi vì Ngự Kinh Phong đến đây tìm nàng, mà kích động đến mức máu điên cuồng quay cuồng.
"A ! Nàng hộc máu rồi ! " Nữ tử đứng sau lưng cô nương đó bị dọa một trận, lập tức né tránh.
Người phía sau cũng vội vàng tránh ra, nhiều người như vậy, lại không có một ai chịu đến đỡ lấy nàng.
Ngay lúc nữ tử sắp ngã xuống mặt đất, một cánh tay mảnh khảnh giữ lấy cổ tay nàng, cứng rắn kéo nàng trở lại.
Phượng Cửu Nhi đỡ nàng ở trong ngực, còn Ngự Kinh Phong cũng vừa vặn đến nơi.
"Ngự đại nhân, nàng huyết khí công tâm, nguy hiểm đến tính mạng, có thể lập tức đưa nàng đi cứu chữa không? "
Trong học viện, chắc chắn sẽ có y quán cứu người, khí huyết của cô nương này rất hỗn loạn, nếu còn chưa cứu, một chút nữa sẽ chết người!
Cái gì? Phượng Cửu Nhi lại bảo Ngự Kinh Phong đại nhân đưa cô nương bệnh tình nguy kịch này lên trên xe ngựa.
Nhưng mà, đó là xe ngựa của Cửu vương gia! Ai lại to gan như vậy?
Ngự Kinh Phong rõ ràng là đang rất khó xử, Cửu vương gia rất chát ghét nữ tử đến gần mình, càng đừng nói cho nữ tử lên xe ngựa của ngài ấy.
Hắn đi theo bên cạnh Cửu vương gia lâu như vậy, trong số các nữ tử cũng chỉ có Phượng Cửu Nhi có thể cùng ngài ấy ngồi chung một xe.
Bây giờ, muốn một nữ tử khác......
"Ngự đại nhân, nàng sắp không xong rồi!" Ngón tay của Phượng Cửu Nhi đặt lên mạch môn trên cổ tay nàng.
Mạch tượng của nàng cực kì hỗn loạn, còn không cứu giúp, nhất định sẽ bỏ mạng!
/120
|