Edit: Trần Thị Nhiệt
Thật vất vả Phượng Cửu Nhi mới tìm được Chính Quân viện ở gần ngọn núi phía sau học viện.
Đưa mắt nhìn đi, Chính Quân viện là lớn nhất trong tất cả các viện hệ, cũng là nhân số nhiều nhất.
Nơi này ở gần sau núi, sợ rằng tập huấn trong tương lai, phần lớn đều phải tiến hành ở sau núi.
Những ngọn núi phía sau nối liền nhau, chính là nơi tập huấn hoàn mĩ nhất.
Trong lòng Phượng Cửu Nhi vui vẻ, lập tức muốn đi vào bên trong.
Leng keng hai tiếng, hai gã thị vệ canh cửa bước lên, trường thương giao nhau cản đường đi của nàng.
"Làm gì vậy?" Phượng Cửu Nhi cau mày, nhìn chằm chằm hai người: "Ta đến để báo danh đấy."
Một trong số đó lạnh giọng hỏi: "Chính là Cửu tiểu thư Phượng gia?"
"Đúng."
"Xin lỗi, bổn viện đã tuyển đủ người rồi, ngươi đến viện khác báo danh đi."
Đủ người cái gì chứ? Chỉ cản một mình nàng lại, mà không cản người khác? Đây là có ý gì?
"Chính là đủ người, Phượng Cửu tiểu thư, mời quay về cho!" Hai tên thị vệ không hề có ý nhượng bộ nào, tóm lại, chính là không cho nàng đi vào.
Bỗng nhiên Phượng Cửu Nhi hiểu ra, đây nhất định là ý của Cửu hoàng thúc.
Cái tên trứng thối đó, nàng còn tưởng rằng, không cho nàng tới Chính Quân viện chỉ là tùy tiện nói, qua rồi thì có lẽ chính hắn cũng quên mất.
Không ngờ, hắn thật sự hạ lệnh, không cho phép nàng bước vào Chính Quân viện nửa bước.
"Ta cũng tới báo danh, nếu Chính Quân viện mở cửa tuyển người, vậy thì ai cũng có tư cách tham gia tuyển chọn chứ!"
Huống hồ, bây giờ nàng lại không phải ở đây vô cớ gây rối, mà nàng thật sự muốn gia nhập Long Võ quân, đi theo đại quân ra chiến trường!
"Đây là ý của thánh thượng, Đế Quốc học viện vẫn luôn dựa theo phương thức này để tuyển chọn nhân tài, lẽ nào, các ngươi cảm thấy ý của các ngươi có thể chống lại ý của thánh thượng sao?"
"Không dám!" Hai tên thị vệ nghe thấy hai chữ thánh thượng này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nhưng, bọn họ vẫn ngăn cản nàng, không muốn nhượng bộ: "Cửu Nhi tiểu thư, ngươi không thích hợp với Chính Quân viện, viện sĩ đại nhân đã từng xét duyệt qua, bây giờ ngươi đang ở trong danh sách chờ, mời cô nương đến viện khác xem đi."
Hai người cũng không phải muốn làm khó, thái độ cũng không có chỗ nào tồi tệ, chỉ là đang chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
"Ta còn chưa kiểm tra võ, mà các ngươi nói ta đã vào danh sách chờ, làm việc qua loa cho xong như thế, đối xử bất công, đây chính là bằng mặt không bằng lòng."
"Huống hồ, Đế Quốc học viện chịu sự quản lý của hoàng gia, là thánh thượng tự mình hạ lệnh xây dựng học viện, thánh thượng chính là người chấp hành cao nhất của nơi này."
"Các ngươi lừa dối thánh thượng, loại trừ một người chưa tham gia đánh giá ra ngoài, đây có tính là khi quân phạm thượng không?"
"Chúng ta không dám!" Sắc mặt của hai tên thị vệ lại biến đổi, khi quân phạm thượng, đây chính là tội chết!
"Nếu đã không dám, còn chưa tránh ra?" Phượng Cửu Nhi bước lên phía trước một bước.
Hai người vậy mà lại chột dạ, lùi về sau hai bước, nhưng vẫn cản nàng lại.
Đám học sinh đi vào cửa đưa mắt nhìn, nhìn Phượng Cửu Nhi bị cản ở bên ngoài không được vào, đều có mấy phần giễu cợt xem trò vui.
Bộ dạng xấu xí như thế, mà cũng muốn gia nhập vào trong quân, đây không phải là muốn làm loạn ý chí chiến đấu của bọn họ sao?
Lỡ như các huynh đệ nhìn thấy nàng, đến cơm cũng nuốt không trôi, thì còn đâu khí lực lên chiến trường gϊếŧ địch nữa?
Thị vệ khó xử: "Cửu cô nương, thật ra bọn ta...cũng là phụng mệnh hành sự, vẫn xin...đừng làm khó."
Lại nghe thấy, một người thúc ngựa mà đến, trầm giọng nói: "Nếu nàng cũng là học sinh, thì có quyền lợi lựa chọn môn viện, tránh ra!"
/120
|