Thần sắc của Nạp Lan Dung đại biến, Thẩm Thiển Mạch đúng là công phu sư tử ngoạm. Đây chính là muốn Lê Quốc thần phục Thiên Mạc! Làm sao có thể chứ! Hắn tuyệt đối không đáp ứng, trong tay của hắn ngoài binh quyền của Diêu Viễn Sam còn có rất nhiều thứ mà Thẩm Thiển Mạch không biết.
Nếu không hắn làm sao biết được Thẩm Thiển Mạch chính là cung chủ Ma Cung, lại làm sao biết được quan hệ không tầm thường giữa cung chủ Ma Cung và Lâu chủ Mị Huyết Lâu.
Nạp Lan Dung hắn phải làm vương của Lê Quốc, đường đường chính chính Lê Vương. Nếu Lê Quốc thần phục Thiên Mạc thì cái danh Lê Vương này của hắn còn có thể coi là Vương sao? Như vậy hắn khổ tâm mưu tính lâu như vậy là vì cái gì. Chỉ có thể hận Lê Quốc thế lực yếu mỏng, cho dù hắn có tài năng ngút trời cũng không thể chống lại Lâm Vị và Thiên Mạc.
Nhếch môi cười, trong mắt ẩn chứa tức giận:” Cung chủ đang nói giỡn sao?”
Thẩm Thiển Mạch thấy trong mắt Nạp Lan Dung hiện lên tức giận nhưng lại giống như không nhìn thấy gì, ý cười nơi khóe miệng không giảm, con ngươi đen nhánh rét lạnh nhìn Nạp Lan Dung, ngữ điệu thong thả, không nhanh không chậm cười nói:” Thất hoàng tử cảm thấy Mặc Trì giống như đang nói đùa sao?”
“ Muốn Lê Quốc thần phục Thiến Mạc? Không thể nào! Không có sự giúp đỡ của ngươi ta cũng có thể trở thành Hoàng đế của Lê Quốc”. Rốt cuộc Nạp Lan Dung không kiềm chế được tức giận, toàn bộ ý cười trong con mắt hoa đào hẹp dài biến mất, ở khóe mắt hiện ra mấy phàn âm chí, tức giận nói với Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch khẽ vuốt cằm, lộ ra dáng vẻ đồng tình, trong con ngươi mang theo ba phần châm chọc, bảy phần cảnh cáo, nhàn nhạt mở miệng nói:” Thất hoàng tử nói không sai. Nhưng mà ngươi phải biết, người Lâm Vị nâng đỡ là Tam hoàng tử, nếu như Thiên Mạc khoanh tay đứng nhìn thì ngôi vị hoàng đế này chỉ sợ ngươi không dễ dàng lấy được. Cứ cho là ngươi có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Lâm Vị có thể dễ dàng tha cho Lê Quốc sao? Cho dù Lê Quốc đã cường đại nhưng so với Lâm Vị và Thiên Mạc thì còn kém xa”
Ngữ điệu của Thẩm Thiển Mạch không đột ngột cũng không bén nhọn, tựa như chỉ đang phân tích thế cục, nhưng trong mắt Nạp Lan Dung lại thoáng qua một tia ngưng trọng.
Thẩm Thiển Mạch nói không sai, so với những nước nhỏ khác thì Lê Quốc cường đại hơn rất nhiều nhưng lại hoàn toàn không thể so sánh với Thiên Mạc và Lâm Vị. Nếu như hắn lên làm Hoàng đế, chắc chắn sẽ đắc tội với Lâm Vị, nhưng nếu hôm nay hắn không đáp ứng điều kiện của Thẩm Thiển Mạch cũng có nghĩa là đắc tội với Thiên Mạc, diệt mất đường lui của Lê Quốc.
Thẩm Thiển Mạch thấy sự không cam lòng cũng giãy giụa trong mắt Nạp Lan Dung, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm, trong măt thoáng qua một tia tự tin, chắc chắn nói:” Thất hoàng tử là người thông minh, không cần ta nhiêu lời, ngài cũng hiểu thế cục ngày hôm nay, Thiên Mạc là Lâm Vị sớm muộn gì cũng tranh đệ nhất thiên hạ. Giữa bọn họ chắc chắn sẽ không để bất cứ quốc gia nào xen vào. Hiện giờ giữ lại Lê Quốc chẳng qua là lúc bọn họ chưa chuẩn bị kĩ đem ra để ngăn chặn đối phương mà thôi. Một khi bọn họ chuẩn bị đầy đủ, Lâm Vị ắt hẳn diệt vong”
Sắc mặt Nạp Lan Dung lại thêm mấy phần khó coi. Thẩm Thiển Mạch vẫn không nhanh không chậm tiếp tục nói:”Tài năng của Thất hoàng tử,tại hạ rất bội phục. Nhưng tiếc là sinh không đúng thời, Lê Quốc chỉ lớn như vậy, cho dù có tài năng ngút trời, cũng không thể trong mấy năm làm cho Lê Quốc có thể đối lập cùng với Lâm Vị và Thiên Mạc. Huống chi hoàng đế Lâm Vị và Thiên Mạc, có người nào không phải là kinh thái tuyệt diễm? Thất hoàng tử tự tin dưới tình huống như vậy có thể giữ được Lê Quốc sao? Là hiện tại thần phục Thiên Mạc, dựa vào Thiên Mạc, hay là sau này trở thành pháo thí, Thất hoàng tử tự lựa chọn đi”
Nạp Lan Dung lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, ý định của Thẩm Thiển Mạch, hắn rất rõ ràng, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn đều không phản bác được một câu. Đúng vậy, nếu cho hắn thời gian vài năm, hắn tự tin có khả năng khiến Lê Quốc cường đại có thể chống lại Thiên Mạc và Lâm Vị, nhưng mà Tư Đô Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh sẽ không cho hắn thời gian.
Lê Quốc căn bản không thể nào so sánh với Lâm Vị và Thiên Mạc, hắn cũng không có thời gian để làm cho Lê Quốc cường đại. Mà một khi Thiên Mạc và Lâm Vị khai chiến, tất nhiên muốn diệt hết tất cả trở ngại với quốc gia họ, đến lúc đó Lê Quốc đứng mũi chịu sào, sẽ gặp phải nguy cơ diệt quốc.
Nếu giờ hắn không đưa ra quyết định, sẽ liên lụy đến cả Lê Quốc. Nhưng hắn thật sự muốn thần phục Thiên Mạc sao?
“ Lê Quốc có thể thượng cống nhưng tuyệt không xưng thần” Nạp Lan Dung suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói, đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Thẩm Thiển Mạch lông mày hơi nhướng lên, màu sắc trong con ngươi không thay đổi, ngữ điệu thanh nhã lại hàm chứa uy thế không cho phép kháng cự:” Thất hoàng tử hình như không hiểu lời của Mặc Trì, ta muốn chính là thần phục, không phải thượng cống”
“ Ngươi đừng quá phận!” Nạp Lan Dung cố gắng nén giận, nhìn Thẩm Thiển Mạch cả vú lấp miệng em, trong mắt thoáng qua một tia phiền não nhưng nhiều hơn chính là giãy giụa.
“ Thất hoàng tự tự mình cân nhắc đi, Mặc Trì trở về nghỉ ngơi”. Thẩm Thiển Mạch nhìn sự giãy giụa trong đôi mắt màu lam nhạt của Nạp Lan Dung, hiểu những gì mình vừa nói, Nạp Lan Dung đã nghe lọt.
Nàng nói đứng là không sai, đây chính là tình thế. Nếu Lê Quốc có thể trực tiếp dựa vào Thiên Mac vẫn là tốt nhất. Nếu Nạp Lan Dung nhất định không chịu, Lê Quốc ắt hẳn gặp họa diệt vong. Chẳng qua là Lê Quốc cũng phải trả giá rất lớn. Lâm Vị và Thiên Mạc ai cũng không muốn.
“ Đứng lại!” Nạp Lan Dung quát, từ từ đứng lên, trong mắt nhiều thêm vài phần quan sát và thưởng thức” Cung chủ nói không sai, nhưng nếu cả Lâm Vị và Thiên Mạc Lê Quốc đều không muốn dựa vào, việc tấn công Lê Quốc, Thiên Mạc cùng Lâm Vị chỉ sợ cũng không muốn làm đi! Phải biết, tấn công Lê Quốc hao tốn không ít binh lực, theo lời của Cung chủ, thế lực của Lâm Vị và Thiên Mạc ngang nhau, người nào sẽ muốn làm chuyện tổn hao binh lực như vậy?”
Thẩm Thiển Mạch quay đầu lại, nhìn Nạp Lan Dung, trong mắt không có nửa điểm kinh hoảng. Con ngươi đen nhánh tựa như đầm sâu làm cho người ta khống đoán được tâm tư, khoé miệng nở một nụ cười như có như không, nhàn nhạt nói:” Thất hoàng tử chẳng lẽ không biết quan hệ của Hoàng đế Lâm Vị và Hoàng đế Thiên Mạc? Thất hoàng tử chẳng lẽ không nhớ năm đó Kỳ Nguyệt diệt quốc như thế nào, Lâm Vị và Thiên Mạc phân chia Kỳ Nguyệt như thế nào?”
Nếu theo lẽ tường, Lê Quốc tự nhiên có thể dưới tình huống như vậy giữ được mình, cầu được thời gian quý giá, nhanh chóng phát triển. Nhưng Ngôn Tu Linh cùng Tư Đồ Cảnh Diễn làm sao có thể để cho Nạp Lan Dung thời gian như vậy?
Hơn nữa Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn có giao tình, là yếu tố có lợi nhất trong trận tranh đoạt thiên hạ này, bởi vì bọn họ có thể cùng liên thủ chống lại kẻ thù, cùng đối phó với kẻ địch, như vậy liền tiêu diệt tất cả những kẻ nhân lúc bọn họ tranh giành mà tranh thủ phát triển.
Nạp Lan Dung đúng là một người thông minh, chỉ tiếc sinh ra không gặp thời, chỉ tiếc là gặp Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh. Như vậy Lê Quốc nhất định không thể phát triển. Nếu Nạp Lan Dung là Kỳ Nguyệt hoàng tử, như vậy có thể cùng phân tranh, chỉ tiếc thế lực của Lê Quốc bây giờ thực sự quá yếu.
Ngay cả có thiết kị thì như thế nào? Mười mấy vạn binh lực kia đứng trước trăm vạn binh lực của Lâm Vị và Thiên Mạc có thể chống đỡ được bao lâu. Ngay cả quốc khố tràn đầy thì như thế nào? Quốc khố nho nhỏ kia đứng trước tài lực to lớn của Lâm Vị và Thiên Mạc thì là cái gì. Ngay cả Nạp Lan Dung thông minh vô song thì như thế nào? Cho dù hắn thông minh hơn nữa cũng không so được với Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn liên thủ.
“ Ta đáp ứng ngươi”
Nhưng thời điểm Thẩm Thiển Mạch sắp rời khỏi Lục phương trai, thanh âm Nạp Lan Dung xa xa bay đến, mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng không cam lòng. Cước bộ của Thẩm Thiển Mạch hơi chậm lại. nở một nụ cười vui vẻ.
“ Mặc Trì cũng biết Thất hoàng tử là người thông minh” Thẩm Thiển Mạch hồi mâu, ánh mắt giống như là ánh trăng nước chảy, tĩnh mật mà đầy cơ trí.
Nạp Lan Dung mang theo mấy phần thưởng thức nhìn Thẩm Thiển Mạch. Theo lời đồn Ma cung Cung chủ thanh nhã vô song nhưng lại giết người không chớp mắt, nhưng mà lại không ai biết, Ma cung Cung chủ lại là một người cơ trí như vậy.
Hắn sở dĩ biết Ma cung Cung chủ cơ trí, biết quan hệ không tầm thường giữa Lâu chủ Mị Huyết Lâu và Ma cung Cung chủ là vì hắn kinh doanh Thiên Tuyệt Lâu cùng Thiên Khuyết Lâu.
Chủ nhân sau lưng thiên hạ đệ nhất tửu lâu cùng đệ nhất khách sạn nổi danh thiên hạ, không một ai biết. Ngay cả Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh cũng không biết, lão bản sau lưng này lại là Thất hoàng tử Lê Quốc, Nạp Lan Dung.
Trước đó vài ngày, thủ hạ của Thiên Tuyệt Lâu hồi báo, Ma cung Cung chủ thuyết phục triều thần Kỳ Nguyệt, hơn nữa còn cam đoan bọn họ có thể giữ được quốc đô Kỳ Nguyệt. Hắn vốn cho rằng, đó chẳng qua là Ma cung Cung chủ khoe khoang khoác lác, thật không ngờ hắn thực sự làm được.
Cũng chính bởi vì hắn ( Thẩm Thiển Mạch) làm được nên hắn ( Nạp Lan Dung) mới biết Ma cung Cung chủ và Lâu chủ Mị Huyết lâu quan hệ không tầm thường. Nếu không Lâu chủ Mị Huyết Lâu, cũng chính là Hoàng đế Thiên Mạc làm sao có thể buông tha cho Đô thành của Kỳ Nguyệt.
Tạm thời không nói đến lưu lại Đô thành của Kỳ Nguyệt là để lại bao nhêu hậu họa, chỉ nói đến sự giàu có và đông đúc của Đô thành Kỳ Nguyệt, có thể so được với mười mấy thành trì nhỏ. Sau đó hắn lại nghe ngóng mới biết, Ma cung Cung chủ sai Thôi Phổ âm thầm khống chế Đô thành Kỳ Nguyệt, hôm nay Đô thành Kỳ Nguyêt dân chúng an cư lạc nghiệp, hơn nữa ngày càng phồn vinh, hơn nữa phần lớn dân chúng đã không còn phân biệt rõ ràng chuyện quốc gia khác biệt, chẳng qua là bình bình đạm đạm sống, những quan viên kia cũng sống một cuộc sống bình thường.
Cứ như vậy, chẳng những không tạo thành thương vong máu chảy, không tốn một người đã thu phục được Đô thành Kỳ Nguyệt. Thủ đoạn của Ma cung Cung chủ này, thực không đơn giản.
Nở một nụ cười bất cần đời, Nạp Lan Dung ý vị thâm trường nói:” Cũng như nhau thôi”.
Thẩm Thiển Mạch nhìn nụ cười của Nạp Lan Dung, chỉ cảm thấy đằng sau nụ cười này dường như có cái gì đó. Chẳng qua là nàng cũng không muốn suy đoán quá nhiều, mặc kệ Nạp Lan Dung có tâm tư gì, chuyện tình của Lê Quốc hôm nay cũng coi như là có kết quả tốt, chờ Lê Vương chết, Lê Quốc có thể có mấy người dùng được.
Nàng vốn là muốn âm thầm lẻn vào cung giết chết Lê Vương. Chảng qua là gặp Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên, bọn họ cầu xin nàng hãy ỏ qua cho Lê Vương, nằng mới không hạ thủ. Nàng với Lê Vương không có thù hận gì, hơn nữa thân thể của Lê Vương cũng không cầm cự được lâu nữa.
Vốn dĩ tính toán hợp tác cùng thái tử nên mới vội vàng muốn giết Lê Vương, để tránh cho Nạp Lan Dung cùng Nạp Lan Tín chuẩn bị tốt. Hôm nay kế hoạch thay đổi, Lê Vương chết lúc nào đã không còn quan trọng.
“ Mặc Trì cáo từ”. Thẩm Thiển Mạch thu hồi ánh mắt dò xét, nhanh nhẹn rời khỏi Lục Phương trai.
Nap Lan Dung nhìn bóng lưng của Thẩm Thiển Mạch, khóe môi giương lên, hướng về bóng lưng của nàng nói:” Ảnh, Ma cung Cung chủ này cũng là một nam nhân thông minh”
Sau lưng không có động tĩnh gì, cũng không nhìn thấy người, chẳng qua là Nạp Lan Dung biết cái người được kêu là Ảnh kia đồng ý với quan điểm của hắn. Khóe môi kéo lên một nụ cười, từ trước đến nay hắn đều thích người thông minh, bởi vì cùng người thông minh đấu mới thú vị, nếu không chính là giảm giá trị của mình.
Hôm sau, gần vào lúc giữa trưa, Thẩm Thiển Mạch mới lười biếng đứng lên, vuốt vuốt đôi mắt nhập nhèm, trong mắt có mấy phần lười biếng, nhưng nhìn kĩ lại, trong con ngươi đen nhánh kia rõ ràng có mấy phần giảo hoạt.
“ Huyền Lâu, sớm a!” Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười vui vẻ, chào hỏi Huyền Lâu – người đã sớm ở ngoài phòng chờ đợi.
Huyền Lâu thấy Thẩm Thiển Mạch mặc một thân xiêm y màu vàng nhạt, nụ cười dịu dàng hiện rõ trên mặt, không khỏi sửng sốt, tựa hồ chưa từng thấy Thẩm Thiển Mạch rạng rỡ như vậy, đuôi lông mày nơi khóe mắt cũng mang theo tiếu ý nhàn nhạt, càng tôn lên dung nhan xinh đẹp kinh người kia.
Sững ra một lúc, Huyền Lâu cười hỏi dịu dàng, "Thiển Mạch hôm nay sao vui vẻ như vậy?"
"Chuyện tình của Lê Quốc cũng sắp giải quyết xong, dĩ nhiên là vui vẻ rồi." Thẩm Thiển Mạch cười thản nhiên, nhìn hướng bầu trời Thiên Mạc phía xa.
Cảnh Diễn. Chờ giải quyết xong chuyện tình của Lê Quốc, ta có thể trở lại bên cạnh chàng rồi. Còn một tháng nữa là ngày hòa thân. Cảnh Diễn, chờ ta.
"Hôm nay ta sẽ tới phủ đệ Tam hoàng tử cùng hắn thương lượng giao dịch. Nhờ cậy Huyền Lâu đem chuyện này báo cho Thái Tử." Khóe môi Thẩm Thiển Mạch hiện lên tiếu ý sâu xa, như là đã quyết định hợp tác với Nạp Lan Dung, như vậy cứ để đảng Thái Tử cùng phe phái Tam hoàng tử đấu đá với nhau. Nàng thật muốn xem Ngôn Tu Linh sẽ có động tác thế nào.…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
Muốn trách thì trách Ngôn Tu Linh quá cẩn thận, không muốn thao túng người khó khống chế nhất là Nạp Lan Dung, mà đi lựa chọn Nạp Lan Tín người có đầu óc nhưng lại dễ khống chế, lúc này mới cho nàng cơ hội để lợi dụng.
Huyền Lâu khẽ gật đầu. Trong cặp mắt trống rỗng mang theo vài phần sáng tỏ.
Bước nhẹ nhàng ra cửa, tới thẳng phủ đệ của Nạp Lan Tín. Thoải mái đăng môn bái phỏng (đến nhà thăm hỏi). Bốn phía có không ít ám vệ di động, dĩ nhiên là không có lừa được ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch.
Hiện tại bệnh tình vua Lê Quốc đã rất nguy kịch, chỉ sợ sẽ qua đời trong mấy ngày này. Cạnh tranh giữa ba vị hoàng tử đã tới trạng thái quyết liệt. Tự nhiên xung quanh mỗi phủ đệ hoàng tử cũng mai phục một số lượng lớn ám vệ.
Chẳng qua, đảng Thái Tử đảng sợ rằng còn chưa biết Nạp Lan Dung là một đối thủ đáng sợ, nói vậy ánh mắt của bọn chúng cũng chỉ giới hạn ở Nạp Lan Tín.
"Trì huynh, mau, đi vào rồi nói chuyện." Gã sai vặt vừa đi thông báo, Nạp Lan Tín liền tự mình ra cửa chào đón, mang trên mặt là nụ cười khiêm tốn ấm áp, thoạt nhìn rất ôn hòa lễ độ, kỳ thực trong mắt lại cất giấu sự âm chí và tàn nhẫn.
Thẩm Thiển Mạch làm bộ như không nhìn thấy tính toán trong mắt Nạp Lan Tín, ôn hòa cười một tiếng, cùng Nạp Lan Tín vào phủ đệ, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Nạp Lan Tín a Nạp Lan Tín, ẩn nhẫn quá lâu, cho nên khi thấy ngôi vị hoàng đế có thể lấy được dễ như trở bàn tay, đầu cũng bất tỉnh luôn rồi sao? ! Thậm chí hoàn toàn không nghi ngờ thân phận của hắn ư.
Đêm qua cũng đã cẩn thận hỏi thăm Nạp Lan Dung, nhân thủ của Nạp Lan Tín cũng không có liên lạc với Ngôn Tu Linh. Chỉ cần không liên lạc với Ngôn Tu Linh, như vậy việc đối phó với Nạp Lan Tín sẽ là chuyện vô cùng dễ dàng.
Đi theo Nạp Lan Tín vào phủ đệ, hạ nhân bưng trà lên, Thẩm Thiển Mạch cầm chén nước ngửi một cái, trong mắt hiện lên sát cơ, khóe miệng mỉm cười nhìn Nạp Lan Tín.
Nạp Lan Tín bị ánh mắt Thẩm Thiển Mạch nhìn có chút sợ hãi, nụ cười trên khóe môi cũng có phần cứng ngắc, "Thế nào, trà này không hợp khẩu vị Trì huynh ư?"
"Đâu có đâu có." Khóe môi Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười lạnh lùng, một dược hoàn màu trắng từ tay áo Thẩm Thiển Mạch rơi vào ly trà, Thẩm Thiển Mạch giả bộ tựa như vô ý lắc lắc chén, sau đó cười uống một ngụm.
Nạp Lan Tín thấy Thẩm Thiển Mạch uống nước trà, một tia âm ngoan thoáng qua trong mắt, nụ cười vui vẻ trên môi cũng đã có thêm mấy phần dử tợn, cười càng rực rỡ, Nạp Lan Tín đắc ý nói, "Trì huynh có phải đã quyết định hợp tác với ta?"
Tiếu ý trên môi Thẩm Thiển Mạch càng thêm lạnh lùng, tia băng lãnh thoáng hiện trong mắt.
Nạp Lan Tín ngược lại cũng không phải là không có chút đầu óc, còn biết hạ độc để khống chế nàng cơ đấy. Nhưng cũng không xem Thẩm Thiển Mạch nàng là ai, chút độc này mà cũng dám hạ sao? ! Thật buồn cười!
"Phải. Ta đã quyết định hợp tác với Tam hoàng tử. Bất quá, Tam hoàng tử nhất định phải chứng minh thực lực của ngươi cho ta thấy." Con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch khẽ động, che dấu sát cơ của nàng, khóe môi có vẻ cười như không cười.
Nạp Lan Tín nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, tự tin cười nói, "Trì huynh yên tâm, hợp tác với ta, tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất."
"Phải vậy không?" Âm thầm hừ lạnh trong lòng, lời Thẩm Thiển Mạch có chút khinh thường.
Nạp Lan Tín nghe xong lời của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt lập tức thay đổi, có chút không vui, "Chẳng lẽ Trì huynh muốn đổi ý sao? !"
"Tam hoàng tử tốt nhất nên chú ý giọng điệu của ngươi." Thẩm Thiển Mạch nghe ra được sự uy hiếp trong lời Nạp Lan Tín, lạnh lùng cau mày, nàng bình sinh ghét nhất chính là người dám uy hiếp nàng!
Nạp Lan Tín nghe vậy cũng không tức giận, nhếch môi cười hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói, "Chú ý giọng điệu của ta? ! Lúc này việc hợp tác hay không hợp tác, sợ rằng cũng không phải do Trì huynh nữa rồi! Nếu Trì huynh còn muốn giữ được cái mạng nhỏ của mình, tốt nhất là hợp tác với ta."
"Ồ?" Thẩm Thiển Mạch vẫn mang một bộ vân đạm phong khinh, không chút gấp gáp, bình thản nhìn Nạp Lan Tín, khóe miệng còn phác họa lên một độ cong châm chọc.
"Hừ! Trong trà mà ngươi vừa mới uống ta đã hạ Táng Hoa Độc! Nếu không có giải dược của ta, ngươi phải chết không thể nghi ngờ!" Vẻ mặt ôn hòa vui vẻ vừa rồi của Nạp Lan Tín đã hoàn toàn biến mất, trắng trợn uy hiếp.
Hàng lông mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhướng lên, nhìn xuống ly trà, cứ như là muốn quan sát thật kỹ nước trà bên trong, nụ cười vui vẻ như có như không, thản nhiên nói, "Táng Hoa Độc ư? Vẫn không lọt được vào mắt ta."
Sắc mặt Nạp Lan Tín thay đổi liên tục, nhìn kỹ nét mặt Thẩm Thiển Mạch, không có nửa phần lo lắng, nếu có thì chỉ là vẻ vân đạm phong khinh, chỉ là sự khinh miệt và xem thường.
"Ngươi. . ." Nạp Lan Tín khó tin nhìn Thẩm Thiển Mạch, hắn rõ ràng thấy nàng uống nước trà rồi, làm sao có thể chứ? !
Thẩm Thiển Mạch lười biếng chớp mắt, "Tam hoàng tử, ngươi chẳng lẽ không biết, dù là mắt nhìn, cũng chưa chắc đã là thật sao? Trong chén nước trà vừa rồi, ta đã bỏ giải dược vào."
"Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể có giải dược được?" Nạp Lan Tín nghi hoặc nhìn Thẩm Thiển Mạch, vẫn là nét mặt không thể tin được kia.
"Việc này cũng không nhọc Tam hoàng tử quan tâm. Hôm nay ta rất không vui, nếu lại có lần tiếp theo, ta sẽ xem xét trợ giúp thái tử tiêu diệt ngươi." Thẩm Thiển Mạch ngữ điệu thản nhiên nhưng lại mang theo sự uy hiếp mười phần..
"Thái tử. . ." Hận ý lướt qua trong mắt Nạp Lan Tín, chẳng lẽ thái tử đã tìm tới tên Trì Mặc này, muốn đối phó ta? Như vậy ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường!
"Trì huynh. Ta chỉ là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi, sao có thể thật sự muốn hại Trì huynh chứ. Mong Trì huynh bỏ qua cho." Nạp Lan Tín lại làm ra vẻ ôn hòa, lấy lòng.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, ánh mắt nhấp nhô, che dấu trong đó là sự xem thường, lạnh lùng nhếch môi, "Ta không hy vọng có lần thứ hai. Còn nữa, động tác phải mau lên."…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
"Được! Ta nhất định sẽ sớm diệt trừ đảng Thái Tử!" Nạp Lan Tín nghe được câu trả lời của Thẩm Thiển Mạch, lập tức thề son sắt bảo đảm.
Khóe môi Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười tự tin mà chắc chắn. Trong mắt lướt qua tia giảo hoạt khi âm mưu đã thực hiện được. Kết quả mà nàng muốn chính là như vậy. Thật ra thì đảng Thái Tử còn chưa có liên hệ với nàng, bất quá, nàng muốn khơi mào cừu hận giữa bọn chúng, để bọn chúng không còn rảnh mà để ý tới Nạp Lan Dung, tranh đấu trước khiến đôi bên lưỡng bại câu thương.
"Công tử, thái tử cho mời."
Có vẻ như kinh ngạc nhìn người tới báo, Thẩm Thiển Mạch âm thầm nhếch miệng, động tác của phủ Thái Tử cũng không chậm chút nào. Mời nàng tới, là vì muốn hỏi xem giữa nàng và Nạp Lan Tín rốt cuộc đã đạt thành hiệp nghị gì đi hả. Yên tâm, nàng nhất định sẽ chuyển đạt không sót một chữ với Thái Tử điện hạ.
Ung dung bình tĩnh đi theo bốn tên sát thủ đến phủ đệ của Thái Tử, gặp được Thái Tử Nạp Lan Liễu.
"Nghe nói công tử chuyên kinh doanh binh khí?" Giọng điệu cao cao tại thượng, Nạp Lan Liễu nhướng mày mang theo vẻ cao ngạo.
Thẩm Thiển Mạch cau mày, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại, "Vậy thì như thế nào? !"
"Ngươi. Lớn mật! Lại dám nói như thế với bản Thái Tử!" Nạp Lan Liễu nghe câu trả lời của Thẩm Thiển Mạch, không khỏi cả giận, nhìn vẻ mặt thanh cao của Thẩm Thiển Mạch lại càng thêm giận.
"Bản thái tử? ! Ta thấy là địa vị Thái Tử điện hạ sẽ rất nhanh khó mà giữ được nữa rồi." Thẩm Thiển Mạch cười khinh thường, cũng không thèm nhìn tới Nạp Lan Liễu một cái.
Nạp Lan Liễu nắm lấy vai Thẩm Thiển Mạch, khí lực cũng lớn đến ngạc nhiên, khiến cơ thể Thẩm Thiển Mạch quay một vòng, cả giận nói, "Càn rỡ!"
Con ngươi đen của Thẩm Thiển từ từ nâng lên, ẩn chứa trong đó là quang mang khiếp người, dọa Nạp Lan Liễu lập tức buông lỏng tay ra, đôi mày Thẩm Thiển Mạch nhíu lại, xem thường nhìn qua áo bào vừa bị Nạp Lan Liễu chạm vào, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, "Ta xin khuyên Thái Tử điện hạ một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngài nên sớm thần phục Tam điện hạ đi!"
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch mơ hồ hiện lên sự tức giận. Nếu không phải thế lực của nàng ở Lê Quốc còn chưa ổn định, không muốn bại lộ thực lực của mình, nàng đã sớm động thủ giết Nạp Lan Liễu rồi. Dám ở trước mặt nàng lớn lối như thế! Bất quá, người không có đầu óc như vậy, sống cũng không lâu.
Hôm nay, điều nàng muốn là khơi mào cừu hận giữa Nạp Lan Liễu và Nạp Lan Tín, muốn bọn chúng tranh đấu để hai bên đều tổn hại, sau đó nâng đỡ Nạp Lan Dung thượng vị. Sự cừu hận phía Nạp Lan Tín với Nạp Lan Liễu đã hoàn toàn bị nàng nâng lên, kế tiếp chính là để Nạp Lan Liễu nóng lòng muốn đối phó Nạp Lan Tín.
Nạp Lan Liễu tựa hồ còn khống chế dễ hơn cả Nạp Lan Tín, mới chỉ mấy câu thôi mà đã khiến hắn ta tức giận mất hết cả lý trí vậy rồi.
Nạp Lan Dung mặc dù không dễ khống chế, nhưng, việc Nạp Lan Dung thượng vị là việc dùng ít sức nhưng có lợi nhất với Thiên Mạc. Huống chi một khi Lê Quốc thần phục với Thiên Mạc, trước không nói tới việc thật lòng thần phục hay không, nhưng chỉ cần thần phục mặt ngoài thôi cũng đã đủ cho Lâm Vị áp lực cực lớn, cũng đủ để khiến những tiểu quốc biên cương lựa chọn phương hướng cho mình.
"Ngươi quả nhiên đã cấu kết với Nạp Lan Tín? ! Ngươi cho rằng một thương nhân buôn bán vũ khí nho nhỏ như ngươi có thể thay đổi thế cục được sao? ! Cho dù Nạp Lan Tín có Lâm Vị ủng hộ, có binh khí và tử sĩ, thì cứ nhất định là đánh bại được ta sao? !" Trong mắt Nạp Lan Liễu thoáng qua một tia nham hiểm, giận dữ hét lên.
"Thái tử điện hạ so với sự tưởng tượng của ta thì thông minh hơn nhiều." Thẩm Thiển Mạch không nhanh không chậm nói. Có thể nhìn ra được ưu thế của Nạp Lan Tín, Nạp Lan Liễu này cũng không phải là ngốc đến hết thuốc chữa. Bất quá, thấy được thực lực của Nạp Lan Tín mà vẫn còn tự tin mù quáng như thế, cố chấp vậy thì nhất định sẽ thất bại.
"Hừ! Bất kể như thế nào, hôm nay ngươi đừng mong bước ra khỏi phủ đệ của bản Thái Tử!" Nạp Lan Liễu hung hăng nhìn Thẩm Thiển Mạch, lộ ra nụ cười dử tợn nói với Thẩm Thiển Mạch.
Nụ cười trên môi Thẩm Thiển Mạch càng thêm châm chọc, nhìn Nạp Lan Liễu, mâu sắc không chút thay đổi, thần thái thản nhiên, tựa hồ hoàn toàn không có nhìn thấy sát thủ xung quanh đang tới gần. Trong lòng cười lạnh liên tục, có rất nhiều người muốn giữ cái mạng này của nàng lại, chẳng qua, cái cuối cùng lưu lại thì dường như đều chính là mạng của bọn chúng!
"Ngươi cảm thấy, ngươi có thể lưu được ta lại sao? !" Ba phần châm chọc cùng với bảy phần nghiền ngẫm, thần sắc Thẩm Thiển Mạch không thay đổi, khóe miệng còn chứa đựng nụ cười thản nhiên, dáng vẻ tự nhiên như thường.
Nạp Lan Liễu thấy Thẩm Thiển Mạch vẫn mang một bộ trấn định, ánh mắt thoáng hiện lên tia hồ nghi, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong lòng tính toán, hắn chỉ có một mình, mà bốn phía mai phục trên trăm tên sát thủ, hắn có thể hoàn toàn thoát lui được ư? ! Làm sao có thể, chẳng lẽ hắn còn có thể mọc cánh bay đi.
Thẩm Thiển Mạch thấy Nạp Lan Liễu đang quan sát nàng, cũng không làm phản ứng gì. Chỉ đứng thong dong bình tĩnh, mặc cho sát khí bốn phía đang dần dần áp sát lại gần. Nụ cười vui vẻ trên môi vẫn không thay đổi.
Ánh đao sáng loáng, bọn sát thủ bắt đầu động. Mà Thẩm Thiển Mạch cũng động.
Ti trù (tơ lụa) màu trắng bay tán loạn trên không trung, phảng phất như đang nhảy một vũ điệu tuyệt mỹ. Thẩm Thiển Mạch mang theo nụ cười túc sát lạnh lùng, ti trù bay qua nơi nào thì sát thủ nơi đó ngã xuống.
Máu tươi bắn ra bốn phía và không ngừng phun ra ngoài. Phủ Thái Tử trong phút chốc biến thành một trường thảm kịch.
Ngân quang (ánh sáng bạc) từ thanh kiếm thoáng qua, một bóng dáng với bạch y trắng như tuyết nhanh nhẹn gia nhập cuộc chiến. Kiếm qua nơi nào, toàn bộ sát thủ ngã xuống. Trên trăm tên sát thủ thoáng cái đã ngã xuống một nửa.
"Lâu huynh sao lại tới vậy." Thẩm Thiển Mạch không quay đầu lại nhìn bóng dáng màu trắng kia, chỉ thốt ra một câu hỏi thản nhiên.…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
"Vi huynh thấy ngươi đi đã lâu mà chưa về nên có chút bận tâm." Huyền Lâu lại đáp lại bằng nụ cười dịu dàng nhưng sát chiêu dưới tay không giảm chút nào, trình độ xuất thủ tàn nhẫn không kém gì Thẩm Thiển Mạch.
Nạp Lan Liễu nhìn Thẩm Thiển Mạch với Huyền Lâu, hoảng sợ trợn to hai mắt, đây là công phu đáng sợ nhường nào cơ chứ, chỉ trong một thời gian ngắn mà trăm tên sát thủ chỉ còn lại có mười mấy người.
Nếu không hắn làm sao biết được Thẩm Thiển Mạch chính là cung chủ Ma Cung, lại làm sao biết được quan hệ không tầm thường giữa cung chủ Ma Cung và Lâu chủ Mị Huyết Lâu.
Nạp Lan Dung hắn phải làm vương của Lê Quốc, đường đường chính chính Lê Vương. Nếu Lê Quốc thần phục Thiên Mạc thì cái danh Lê Vương này của hắn còn có thể coi là Vương sao? Như vậy hắn khổ tâm mưu tính lâu như vậy là vì cái gì. Chỉ có thể hận Lê Quốc thế lực yếu mỏng, cho dù hắn có tài năng ngút trời cũng không thể chống lại Lâm Vị và Thiên Mạc.
Nhếch môi cười, trong mắt ẩn chứa tức giận:” Cung chủ đang nói giỡn sao?”
Thẩm Thiển Mạch thấy trong mắt Nạp Lan Dung hiện lên tức giận nhưng lại giống như không nhìn thấy gì, ý cười nơi khóe miệng không giảm, con ngươi đen nhánh rét lạnh nhìn Nạp Lan Dung, ngữ điệu thong thả, không nhanh không chậm cười nói:” Thất hoàng tử cảm thấy Mặc Trì giống như đang nói đùa sao?”
“ Muốn Lê Quốc thần phục Thiến Mạc? Không thể nào! Không có sự giúp đỡ của ngươi ta cũng có thể trở thành Hoàng đế của Lê Quốc”. Rốt cuộc Nạp Lan Dung không kiềm chế được tức giận, toàn bộ ý cười trong con mắt hoa đào hẹp dài biến mất, ở khóe mắt hiện ra mấy phàn âm chí, tức giận nói với Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch khẽ vuốt cằm, lộ ra dáng vẻ đồng tình, trong con ngươi mang theo ba phần châm chọc, bảy phần cảnh cáo, nhàn nhạt mở miệng nói:” Thất hoàng tử nói không sai. Nhưng mà ngươi phải biết, người Lâm Vị nâng đỡ là Tam hoàng tử, nếu như Thiên Mạc khoanh tay đứng nhìn thì ngôi vị hoàng đế này chỉ sợ ngươi không dễ dàng lấy được. Cứ cho là ngươi có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Lâm Vị có thể dễ dàng tha cho Lê Quốc sao? Cho dù Lê Quốc đã cường đại nhưng so với Lâm Vị và Thiên Mạc thì còn kém xa”
Ngữ điệu của Thẩm Thiển Mạch không đột ngột cũng không bén nhọn, tựa như chỉ đang phân tích thế cục, nhưng trong mắt Nạp Lan Dung lại thoáng qua một tia ngưng trọng.
Thẩm Thiển Mạch nói không sai, so với những nước nhỏ khác thì Lê Quốc cường đại hơn rất nhiều nhưng lại hoàn toàn không thể so sánh với Thiên Mạc và Lâm Vị. Nếu như hắn lên làm Hoàng đế, chắc chắn sẽ đắc tội với Lâm Vị, nhưng nếu hôm nay hắn không đáp ứng điều kiện của Thẩm Thiển Mạch cũng có nghĩa là đắc tội với Thiên Mạc, diệt mất đường lui của Lê Quốc.
Thẩm Thiển Mạch thấy sự không cam lòng cũng giãy giụa trong mắt Nạp Lan Dung, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm, trong măt thoáng qua một tia tự tin, chắc chắn nói:” Thất hoàng tử là người thông minh, không cần ta nhiêu lời, ngài cũng hiểu thế cục ngày hôm nay, Thiên Mạc là Lâm Vị sớm muộn gì cũng tranh đệ nhất thiên hạ. Giữa bọn họ chắc chắn sẽ không để bất cứ quốc gia nào xen vào. Hiện giờ giữ lại Lê Quốc chẳng qua là lúc bọn họ chưa chuẩn bị kĩ đem ra để ngăn chặn đối phương mà thôi. Một khi bọn họ chuẩn bị đầy đủ, Lâm Vị ắt hẳn diệt vong”
Sắc mặt Nạp Lan Dung lại thêm mấy phần khó coi. Thẩm Thiển Mạch vẫn không nhanh không chậm tiếp tục nói:”Tài năng của Thất hoàng tử,tại hạ rất bội phục. Nhưng tiếc là sinh không đúng thời, Lê Quốc chỉ lớn như vậy, cho dù có tài năng ngút trời, cũng không thể trong mấy năm làm cho Lê Quốc có thể đối lập cùng với Lâm Vị và Thiên Mạc. Huống chi hoàng đế Lâm Vị và Thiên Mạc, có người nào không phải là kinh thái tuyệt diễm? Thất hoàng tử tự tin dưới tình huống như vậy có thể giữ được Lê Quốc sao? Là hiện tại thần phục Thiên Mạc, dựa vào Thiên Mạc, hay là sau này trở thành pháo thí, Thất hoàng tử tự lựa chọn đi”
Nạp Lan Dung lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, ý định của Thẩm Thiển Mạch, hắn rất rõ ràng, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn đều không phản bác được một câu. Đúng vậy, nếu cho hắn thời gian vài năm, hắn tự tin có khả năng khiến Lê Quốc cường đại có thể chống lại Thiên Mạc và Lâm Vị, nhưng mà Tư Đô Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh sẽ không cho hắn thời gian.
Lê Quốc căn bản không thể nào so sánh với Lâm Vị và Thiên Mạc, hắn cũng không có thời gian để làm cho Lê Quốc cường đại. Mà một khi Thiên Mạc và Lâm Vị khai chiến, tất nhiên muốn diệt hết tất cả trở ngại với quốc gia họ, đến lúc đó Lê Quốc đứng mũi chịu sào, sẽ gặp phải nguy cơ diệt quốc.
Nếu giờ hắn không đưa ra quyết định, sẽ liên lụy đến cả Lê Quốc. Nhưng hắn thật sự muốn thần phục Thiên Mạc sao?
“ Lê Quốc có thể thượng cống nhưng tuyệt không xưng thần” Nạp Lan Dung suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói, đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Thẩm Thiển Mạch lông mày hơi nhướng lên, màu sắc trong con ngươi không thay đổi, ngữ điệu thanh nhã lại hàm chứa uy thế không cho phép kháng cự:” Thất hoàng tử hình như không hiểu lời của Mặc Trì, ta muốn chính là thần phục, không phải thượng cống”
“ Ngươi đừng quá phận!” Nạp Lan Dung cố gắng nén giận, nhìn Thẩm Thiển Mạch cả vú lấp miệng em, trong mắt thoáng qua một tia phiền não nhưng nhiều hơn chính là giãy giụa.
“ Thất hoàng tự tự mình cân nhắc đi, Mặc Trì trở về nghỉ ngơi”. Thẩm Thiển Mạch nhìn sự giãy giụa trong đôi mắt màu lam nhạt của Nạp Lan Dung, hiểu những gì mình vừa nói, Nạp Lan Dung đã nghe lọt.
Nàng nói đứng là không sai, đây chính là tình thế. Nếu Lê Quốc có thể trực tiếp dựa vào Thiên Mac vẫn là tốt nhất. Nếu Nạp Lan Dung nhất định không chịu, Lê Quốc ắt hẳn gặp họa diệt vong. Chẳng qua là Lê Quốc cũng phải trả giá rất lớn. Lâm Vị và Thiên Mạc ai cũng không muốn.
“ Đứng lại!” Nạp Lan Dung quát, từ từ đứng lên, trong mắt nhiều thêm vài phần quan sát và thưởng thức” Cung chủ nói không sai, nhưng nếu cả Lâm Vị và Thiên Mạc Lê Quốc đều không muốn dựa vào, việc tấn công Lê Quốc, Thiên Mạc cùng Lâm Vị chỉ sợ cũng không muốn làm đi! Phải biết, tấn công Lê Quốc hao tốn không ít binh lực, theo lời của Cung chủ, thế lực của Lâm Vị và Thiên Mạc ngang nhau, người nào sẽ muốn làm chuyện tổn hao binh lực như vậy?”
Thẩm Thiển Mạch quay đầu lại, nhìn Nạp Lan Dung, trong mắt không có nửa điểm kinh hoảng. Con ngươi đen nhánh tựa như đầm sâu làm cho người ta khống đoán được tâm tư, khoé miệng nở một nụ cười như có như không, nhàn nhạt nói:” Thất hoàng tử chẳng lẽ không biết quan hệ của Hoàng đế Lâm Vị và Hoàng đế Thiên Mạc? Thất hoàng tử chẳng lẽ không nhớ năm đó Kỳ Nguyệt diệt quốc như thế nào, Lâm Vị và Thiên Mạc phân chia Kỳ Nguyệt như thế nào?”
Nếu theo lẽ tường, Lê Quốc tự nhiên có thể dưới tình huống như vậy giữ được mình, cầu được thời gian quý giá, nhanh chóng phát triển. Nhưng Ngôn Tu Linh cùng Tư Đồ Cảnh Diễn làm sao có thể để cho Nạp Lan Dung thời gian như vậy?
Hơn nữa Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn có giao tình, là yếu tố có lợi nhất trong trận tranh đoạt thiên hạ này, bởi vì bọn họ có thể cùng liên thủ chống lại kẻ thù, cùng đối phó với kẻ địch, như vậy liền tiêu diệt tất cả những kẻ nhân lúc bọn họ tranh giành mà tranh thủ phát triển.
Nạp Lan Dung đúng là một người thông minh, chỉ tiếc sinh ra không gặp thời, chỉ tiếc là gặp Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh. Như vậy Lê Quốc nhất định không thể phát triển. Nếu Nạp Lan Dung là Kỳ Nguyệt hoàng tử, như vậy có thể cùng phân tranh, chỉ tiếc thế lực của Lê Quốc bây giờ thực sự quá yếu.
Ngay cả có thiết kị thì như thế nào? Mười mấy vạn binh lực kia đứng trước trăm vạn binh lực của Lâm Vị và Thiên Mạc có thể chống đỡ được bao lâu. Ngay cả quốc khố tràn đầy thì như thế nào? Quốc khố nho nhỏ kia đứng trước tài lực to lớn của Lâm Vị và Thiên Mạc thì là cái gì. Ngay cả Nạp Lan Dung thông minh vô song thì như thế nào? Cho dù hắn thông minh hơn nữa cũng không so được với Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh Diễn liên thủ.
“ Ta đáp ứng ngươi”
Nhưng thời điểm Thẩm Thiển Mạch sắp rời khỏi Lục phương trai, thanh âm Nạp Lan Dung xa xa bay đến, mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng không cam lòng. Cước bộ của Thẩm Thiển Mạch hơi chậm lại. nở một nụ cười vui vẻ.
“ Mặc Trì cũng biết Thất hoàng tử là người thông minh” Thẩm Thiển Mạch hồi mâu, ánh mắt giống như là ánh trăng nước chảy, tĩnh mật mà đầy cơ trí.
Nạp Lan Dung mang theo mấy phần thưởng thức nhìn Thẩm Thiển Mạch. Theo lời đồn Ma cung Cung chủ thanh nhã vô song nhưng lại giết người không chớp mắt, nhưng mà lại không ai biết, Ma cung Cung chủ lại là một người cơ trí như vậy.
Hắn sở dĩ biết Ma cung Cung chủ cơ trí, biết quan hệ không tầm thường giữa Lâu chủ Mị Huyết Lâu và Ma cung Cung chủ là vì hắn kinh doanh Thiên Tuyệt Lâu cùng Thiên Khuyết Lâu.
Chủ nhân sau lưng thiên hạ đệ nhất tửu lâu cùng đệ nhất khách sạn nổi danh thiên hạ, không một ai biết. Ngay cả Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh cũng không biết, lão bản sau lưng này lại là Thất hoàng tử Lê Quốc, Nạp Lan Dung.
Trước đó vài ngày, thủ hạ của Thiên Tuyệt Lâu hồi báo, Ma cung Cung chủ thuyết phục triều thần Kỳ Nguyệt, hơn nữa còn cam đoan bọn họ có thể giữ được quốc đô Kỳ Nguyệt. Hắn vốn cho rằng, đó chẳng qua là Ma cung Cung chủ khoe khoang khoác lác, thật không ngờ hắn thực sự làm được.
Cũng chính bởi vì hắn ( Thẩm Thiển Mạch) làm được nên hắn ( Nạp Lan Dung) mới biết Ma cung Cung chủ và Lâu chủ Mị Huyết lâu quan hệ không tầm thường. Nếu không Lâu chủ Mị Huyết Lâu, cũng chính là Hoàng đế Thiên Mạc làm sao có thể buông tha cho Đô thành của Kỳ Nguyệt.
Tạm thời không nói đến lưu lại Đô thành của Kỳ Nguyệt là để lại bao nhêu hậu họa, chỉ nói đến sự giàu có và đông đúc của Đô thành Kỳ Nguyệt, có thể so được với mười mấy thành trì nhỏ. Sau đó hắn lại nghe ngóng mới biết, Ma cung Cung chủ sai Thôi Phổ âm thầm khống chế Đô thành Kỳ Nguyệt, hôm nay Đô thành Kỳ Nguyêt dân chúng an cư lạc nghiệp, hơn nữa ngày càng phồn vinh, hơn nữa phần lớn dân chúng đã không còn phân biệt rõ ràng chuyện quốc gia khác biệt, chẳng qua là bình bình đạm đạm sống, những quan viên kia cũng sống một cuộc sống bình thường.
Cứ như vậy, chẳng những không tạo thành thương vong máu chảy, không tốn một người đã thu phục được Đô thành Kỳ Nguyệt. Thủ đoạn của Ma cung Cung chủ này, thực không đơn giản.
Nở một nụ cười bất cần đời, Nạp Lan Dung ý vị thâm trường nói:” Cũng như nhau thôi”.
Thẩm Thiển Mạch nhìn nụ cười của Nạp Lan Dung, chỉ cảm thấy đằng sau nụ cười này dường như có cái gì đó. Chẳng qua là nàng cũng không muốn suy đoán quá nhiều, mặc kệ Nạp Lan Dung có tâm tư gì, chuyện tình của Lê Quốc hôm nay cũng coi như là có kết quả tốt, chờ Lê Vương chết, Lê Quốc có thể có mấy người dùng được.
Nàng vốn là muốn âm thầm lẻn vào cung giết chết Lê Vương. Chảng qua là gặp Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên, bọn họ cầu xin nàng hãy ỏ qua cho Lê Vương, nằng mới không hạ thủ. Nàng với Lê Vương không có thù hận gì, hơn nữa thân thể của Lê Vương cũng không cầm cự được lâu nữa.
Vốn dĩ tính toán hợp tác cùng thái tử nên mới vội vàng muốn giết Lê Vương, để tránh cho Nạp Lan Dung cùng Nạp Lan Tín chuẩn bị tốt. Hôm nay kế hoạch thay đổi, Lê Vương chết lúc nào đã không còn quan trọng.
“ Mặc Trì cáo từ”. Thẩm Thiển Mạch thu hồi ánh mắt dò xét, nhanh nhẹn rời khỏi Lục Phương trai.
Nap Lan Dung nhìn bóng lưng của Thẩm Thiển Mạch, khóe môi giương lên, hướng về bóng lưng của nàng nói:” Ảnh, Ma cung Cung chủ này cũng là một nam nhân thông minh”
Sau lưng không có động tĩnh gì, cũng không nhìn thấy người, chẳng qua là Nạp Lan Dung biết cái người được kêu là Ảnh kia đồng ý với quan điểm của hắn. Khóe môi kéo lên một nụ cười, từ trước đến nay hắn đều thích người thông minh, bởi vì cùng người thông minh đấu mới thú vị, nếu không chính là giảm giá trị của mình.
Hôm sau, gần vào lúc giữa trưa, Thẩm Thiển Mạch mới lười biếng đứng lên, vuốt vuốt đôi mắt nhập nhèm, trong mắt có mấy phần lười biếng, nhưng nhìn kĩ lại, trong con ngươi đen nhánh kia rõ ràng có mấy phần giảo hoạt.
“ Huyền Lâu, sớm a!” Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười vui vẻ, chào hỏi Huyền Lâu – người đã sớm ở ngoài phòng chờ đợi.
Huyền Lâu thấy Thẩm Thiển Mạch mặc một thân xiêm y màu vàng nhạt, nụ cười dịu dàng hiện rõ trên mặt, không khỏi sửng sốt, tựa hồ chưa từng thấy Thẩm Thiển Mạch rạng rỡ như vậy, đuôi lông mày nơi khóe mắt cũng mang theo tiếu ý nhàn nhạt, càng tôn lên dung nhan xinh đẹp kinh người kia.
Sững ra một lúc, Huyền Lâu cười hỏi dịu dàng, "Thiển Mạch hôm nay sao vui vẻ như vậy?"
"Chuyện tình của Lê Quốc cũng sắp giải quyết xong, dĩ nhiên là vui vẻ rồi." Thẩm Thiển Mạch cười thản nhiên, nhìn hướng bầu trời Thiên Mạc phía xa.
Cảnh Diễn. Chờ giải quyết xong chuyện tình của Lê Quốc, ta có thể trở lại bên cạnh chàng rồi. Còn một tháng nữa là ngày hòa thân. Cảnh Diễn, chờ ta.
"Hôm nay ta sẽ tới phủ đệ Tam hoàng tử cùng hắn thương lượng giao dịch. Nhờ cậy Huyền Lâu đem chuyện này báo cho Thái Tử." Khóe môi Thẩm Thiển Mạch hiện lên tiếu ý sâu xa, như là đã quyết định hợp tác với Nạp Lan Dung, như vậy cứ để đảng Thái Tử cùng phe phái Tam hoàng tử đấu đá với nhau. Nàng thật muốn xem Ngôn Tu Linh sẽ có động tác thế nào.…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
Muốn trách thì trách Ngôn Tu Linh quá cẩn thận, không muốn thao túng người khó khống chế nhất là Nạp Lan Dung, mà đi lựa chọn Nạp Lan Tín người có đầu óc nhưng lại dễ khống chế, lúc này mới cho nàng cơ hội để lợi dụng.
Huyền Lâu khẽ gật đầu. Trong cặp mắt trống rỗng mang theo vài phần sáng tỏ.
Bước nhẹ nhàng ra cửa, tới thẳng phủ đệ của Nạp Lan Tín. Thoải mái đăng môn bái phỏng (đến nhà thăm hỏi). Bốn phía có không ít ám vệ di động, dĩ nhiên là không có lừa được ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch.
Hiện tại bệnh tình vua Lê Quốc đã rất nguy kịch, chỉ sợ sẽ qua đời trong mấy ngày này. Cạnh tranh giữa ba vị hoàng tử đã tới trạng thái quyết liệt. Tự nhiên xung quanh mỗi phủ đệ hoàng tử cũng mai phục một số lượng lớn ám vệ.
Chẳng qua, đảng Thái Tử đảng sợ rằng còn chưa biết Nạp Lan Dung là một đối thủ đáng sợ, nói vậy ánh mắt của bọn chúng cũng chỉ giới hạn ở Nạp Lan Tín.
"Trì huynh, mau, đi vào rồi nói chuyện." Gã sai vặt vừa đi thông báo, Nạp Lan Tín liền tự mình ra cửa chào đón, mang trên mặt là nụ cười khiêm tốn ấm áp, thoạt nhìn rất ôn hòa lễ độ, kỳ thực trong mắt lại cất giấu sự âm chí và tàn nhẫn.
Thẩm Thiển Mạch làm bộ như không nhìn thấy tính toán trong mắt Nạp Lan Tín, ôn hòa cười một tiếng, cùng Nạp Lan Tín vào phủ đệ, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Nạp Lan Tín a Nạp Lan Tín, ẩn nhẫn quá lâu, cho nên khi thấy ngôi vị hoàng đế có thể lấy được dễ như trở bàn tay, đầu cũng bất tỉnh luôn rồi sao? ! Thậm chí hoàn toàn không nghi ngờ thân phận của hắn ư.
Đêm qua cũng đã cẩn thận hỏi thăm Nạp Lan Dung, nhân thủ của Nạp Lan Tín cũng không có liên lạc với Ngôn Tu Linh. Chỉ cần không liên lạc với Ngôn Tu Linh, như vậy việc đối phó với Nạp Lan Tín sẽ là chuyện vô cùng dễ dàng.
Đi theo Nạp Lan Tín vào phủ đệ, hạ nhân bưng trà lên, Thẩm Thiển Mạch cầm chén nước ngửi một cái, trong mắt hiện lên sát cơ, khóe miệng mỉm cười nhìn Nạp Lan Tín.
Nạp Lan Tín bị ánh mắt Thẩm Thiển Mạch nhìn có chút sợ hãi, nụ cười trên khóe môi cũng có phần cứng ngắc, "Thế nào, trà này không hợp khẩu vị Trì huynh ư?"
"Đâu có đâu có." Khóe môi Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười lạnh lùng, một dược hoàn màu trắng từ tay áo Thẩm Thiển Mạch rơi vào ly trà, Thẩm Thiển Mạch giả bộ tựa như vô ý lắc lắc chén, sau đó cười uống một ngụm.
Nạp Lan Tín thấy Thẩm Thiển Mạch uống nước trà, một tia âm ngoan thoáng qua trong mắt, nụ cười vui vẻ trên môi cũng đã có thêm mấy phần dử tợn, cười càng rực rỡ, Nạp Lan Tín đắc ý nói, "Trì huynh có phải đã quyết định hợp tác với ta?"
Tiếu ý trên môi Thẩm Thiển Mạch càng thêm lạnh lùng, tia băng lãnh thoáng hiện trong mắt.
Nạp Lan Tín ngược lại cũng không phải là không có chút đầu óc, còn biết hạ độc để khống chế nàng cơ đấy. Nhưng cũng không xem Thẩm Thiển Mạch nàng là ai, chút độc này mà cũng dám hạ sao? ! Thật buồn cười!
"Phải. Ta đã quyết định hợp tác với Tam hoàng tử. Bất quá, Tam hoàng tử nhất định phải chứng minh thực lực của ngươi cho ta thấy." Con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch khẽ động, che dấu sát cơ của nàng, khóe môi có vẻ cười như không cười.
Nạp Lan Tín nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, tự tin cười nói, "Trì huynh yên tâm, hợp tác với ta, tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất."
"Phải vậy không?" Âm thầm hừ lạnh trong lòng, lời Thẩm Thiển Mạch có chút khinh thường.
Nạp Lan Tín nghe xong lời của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt lập tức thay đổi, có chút không vui, "Chẳng lẽ Trì huynh muốn đổi ý sao? !"
"Tam hoàng tử tốt nhất nên chú ý giọng điệu của ngươi." Thẩm Thiển Mạch nghe ra được sự uy hiếp trong lời Nạp Lan Tín, lạnh lùng cau mày, nàng bình sinh ghét nhất chính là người dám uy hiếp nàng!
Nạp Lan Tín nghe vậy cũng không tức giận, nhếch môi cười hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói, "Chú ý giọng điệu của ta? ! Lúc này việc hợp tác hay không hợp tác, sợ rằng cũng không phải do Trì huynh nữa rồi! Nếu Trì huynh còn muốn giữ được cái mạng nhỏ của mình, tốt nhất là hợp tác với ta."
"Ồ?" Thẩm Thiển Mạch vẫn mang một bộ vân đạm phong khinh, không chút gấp gáp, bình thản nhìn Nạp Lan Tín, khóe miệng còn phác họa lên một độ cong châm chọc.
"Hừ! Trong trà mà ngươi vừa mới uống ta đã hạ Táng Hoa Độc! Nếu không có giải dược của ta, ngươi phải chết không thể nghi ngờ!" Vẻ mặt ôn hòa vui vẻ vừa rồi của Nạp Lan Tín đã hoàn toàn biến mất, trắng trợn uy hiếp.
Hàng lông mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhướng lên, nhìn xuống ly trà, cứ như là muốn quan sát thật kỹ nước trà bên trong, nụ cười vui vẻ như có như không, thản nhiên nói, "Táng Hoa Độc ư? Vẫn không lọt được vào mắt ta."
Sắc mặt Nạp Lan Tín thay đổi liên tục, nhìn kỹ nét mặt Thẩm Thiển Mạch, không có nửa phần lo lắng, nếu có thì chỉ là vẻ vân đạm phong khinh, chỉ là sự khinh miệt và xem thường.
"Ngươi. . ." Nạp Lan Tín khó tin nhìn Thẩm Thiển Mạch, hắn rõ ràng thấy nàng uống nước trà rồi, làm sao có thể chứ? !
Thẩm Thiển Mạch lười biếng chớp mắt, "Tam hoàng tử, ngươi chẳng lẽ không biết, dù là mắt nhìn, cũng chưa chắc đã là thật sao? Trong chén nước trà vừa rồi, ta đã bỏ giải dược vào."
"Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể có giải dược được?" Nạp Lan Tín nghi hoặc nhìn Thẩm Thiển Mạch, vẫn là nét mặt không thể tin được kia.
"Việc này cũng không nhọc Tam hoàng tử quan tâm. Hôm nay ta rất không vui, nếu lại có lần tiếp theo, ta sẽ xem xét trợ giúp thái tử tiêu diệt ngươi." Thẩm Thiển Mạch ngữ điệu thản nhiên nhưng lại mang theo sự uy hiếp mười phần..
"Thái tử. . ." Hận ý lướt qua trong mắt Nạp Lan Tín, chẳng lẽ thái tử đã tìm tới tên Trì Mặc này, muốn đối phó ta? Như vậy ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường!
"Trì huynh. Ta chỉ là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi, sao có thể thật sự muốn hại Trì huynh chứ. Mong Trì huynh bỏ qua cho." Nạp Lan Tín lại làm ra vẻ ôn hòa, lấy lòng.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, ánh mắt nhấp nhô, che dấu trong đó là sự xem thường, lạnh lùng nhếch môi, "Ta không hy vọng có lần thứ hai. Còn nữa, động tác phải mau lên."…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
"Được! Ta nhất định sẽ sớm diệt trừ đảng Thái Tử!" Nạp Lan Tín nghe được câu trả lời của Thẩm Thiển Mạch, lập tức thề son sắt bảo đảm.
Khóe môi Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười tự tin mà chắc chắn. Trong mắt lướt qua tia giảo hoạt khi âm mưu đã thực hiện được. Kết quả mà nàng muốn chính là như vậy. Thật ra thì đảng Thái Tử còn chưa có liên hệ với nàng, bất quá, nàng muốn khơi mào cừu hận giữa bọn chúng, để bọn chúng không còn rảnh mà để ý tới Nạp Lan Dung, tranh đấu trước khiến đôi bên lưỡng bại câu thương.
"Công tử, thái tử cho mời."
Có vẻ như kinh ngạc nhìn người tới báo, Thẩm Thiển Mạch âm thầm nhếch miệng, động tác của phủ Thái Tử cũng không chậm chút nào. Mời nàng tới, là vì muốn hỏi xem giữa nàng và Nạp Lan Tín rốt cuộc đã đạt thành hiệp nghị gì đi hả. Yên tâm, nàng nhất định sẽ chuyển đạt không sót một chữ với Thái Tử điện hạ.
Ung dung bình tĩnh đi theo bốn tên sát thủ đến phủ đệ của Thái Tử, gặp được Thái Tử Nạp Lan Liễu.
"Nghe nói công tử chuyên kinh doanh binh khí?" Giọng điệu cao cao tại thượng, Nạp Lan Liễu nhướng mày mang theo vẻ cao ngạo.
Thẩm Thiển Mạch cau mày, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại, "Vậy thì như thế nào? !"
"Ngươi. Lớn mật! Lại dám nói như thế với bản Thái Tử!" Nạp Lan Liễu nghe câu trả lời của Thẩm Thiển Mạch, không khỏi cả giận, nhìn vẻ mặt thanh cao của Thẩm Thiển Mạch lại càng thêm giận.
"Bản thái tử? ! Ta thấy là địa vị Thái Tử điện hạ sẽ rất nhanh khó mà giữ được nữa rồi." Thẩm Thiển Mạch cười khinh thường, cũng không thèm nhìn tới Nạp Lan Liễu một cái.
Nạp Lan Liễu nắm lấy vai Thẩm Thiển Mạch, khí lực cũng lớn đến ngạc nhiên, khiến cơ thể Thẩm Thiển Mạch quay một vòng, cả giận nói, "Càn rỡ!"
Con ngươi đen của Thẩm Thiển từ từ nâng lên, ẩn chứa trong đó là quang mang khiếp người, dọa Nạp Lan Liễu lập tức buông lỏng tay ra, đôi mày Thẩm Thiển Mạch nhíu lại, xem thường nhìn qua áo bào vừa bị Nạp Lan Liễu chạm vào, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, "Ta xin khuyên Thái Tử điện hạ một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngài nên sớm thần phục Tam điện hạ đi!"
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch mơ hồ hiện lên sự tức giận. Nếu không phải thế lực của nàng ở Lê Quốc còn chưa ổn định, không muốn bại lộ thực lực của mình, nàng đã sớm động thủ giết Nạp Lan Liễu rồi. Dám ở trước mặt nàng lớn lối như thế! Bất quá, người không có đầu óc như vậy, sống cũng không lâu.
Hôm nay, điều nàng muốn là khơi mào cừu hận giữa Nạp Lan Liễu và Nạp Lan Tín, muốn bọn chúng tranh đấu để hai bên đều tổn hại, sau đó nâng đỡ Nạp Lan Dung thượng vị. Sự cừu hận phía Nạp Lan Tín với Nạp Lan Liễu đã hoàn toàn bị nàng nâng lên, kế tiếp chính là để Nạp Lan Liễu nóng lòng muốn đối phó Nạp Lan Tín.
Nạp Lan Liễu tựa hồ còn khống chế dễ hơn cả Nạp Lan Tín, mới chỉ mấy câu thôi mà đã khiến hắn ta tức giận mất hết cả lý trí vậy rồi.
Nạp Lan Dung mặc dù không dễ khống chế, nhưng, việc Nạp Lan Dung thượng vị là việc dùng ít sức nhưng có lợi nhất với Thiên Mạc. Huống chi một khi Lê Quốc thần phục với Thiên Mạc, trước không nói tới việc thật lòng thần phục hay không, nhưng chỉ cần thần phục mặt ngoài thôi cũng đã đủ cho Lâm Vị áp lực cực lớn, cũng đủ để khiến những tiểu quốc biên cương lựa chọn phương hướng cho mình.
"Ngươi quả nhiên đã cấu kết với Nạp Lan Tín? ! Ngươi cho rằng một thương nhân buôn bán vũ khí nho nhỏ như ngươi có thể thay đổi thế cục được sao? ! Cho dù Nạp Lan Tín có Lâm Vị ủng hộ, có binh khí và tử sĩ, thì cứ nhất định là đánh bại được ta sao? !" Trong mắt Nạp Lan Liễu thoáng qua một tia nham hiểm, giận dữ hét lên.
"Thái tử điện hạ so với sự tưởng tượng của ta thì thông minh hơn nhiều." Thẩm Thiển Mạch không nhanh không chậm nói. Có thể nhìn ra được ưu thế của Nạp Lan Tín, Nạp Lan Liễu này cũng không phải là ngốc đến hết thuốc chữa. Bất quá, thấy được thực lực của Nạp Lan Tín mà vẫn còn tự tin mù quáng như thế, cố chấp vậy thì nhất định sẽ thất bại.
"Hừ! Bất kể như thế nào, hôm nay ngươi đừng mong bước ra khỏi phủ đệ của bản Thái Tử!" Nạp Lan Liễu hung hăng nhìn Thẩm Thiển Mạch, lộ ra nụ cười dử tợn nói với Thẩm Thiển Mạch.
Nụ cười trên môi Thẩm Thiển Mạch càng thêm châm chọc, nhìn Nạp Lan Liễu, mâu sắc không chút thay đổi, thần thái thản nhiên, tựa hồ hoàn toàn không có nhìn thấy sát thủ xung quanh đang tới gần. Trong lòng cười lạnh liên tục, có rất nhiều người muốn giữ cái mạng này của nàng lại, chẳng qua, cái cuối cùng lưu lại thì dường như đều chính là mạng của bọn chúng!
"Ngươi cảm thấy, ngươi có thể lưu được ta lại sao? !" Ba phần châm chọc cùng với bảy phần nghiền ngẫm, thần sắc Thẩm Thiển Mạch không thay đổi, khóe miệng còn chứa đựng nụ cười thản nhiên, dáng vẻ tự nhiên như thường.
Nạp Lan Liễu thấy Thẩm Thiển Mạch vẫn mang một bộ trấn định, ánh mắt thoáng hiện lên tia hồ nghi, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong lòng tính toán, hắn chỉ có một mình, mà bốn phía mai phục trên trăm tên sát thủ, hắn có thể hoàn toàn thoát lui được ư? ! Làm sao có thể, chẳng lẽ hắn còn có thể mọc cánh bay đi.
Thẩm Thiển Mạch thấy Nạp Lan Liễu đang quan sát nàng, cũng không làm phản ứng gì. Chỉ đứng thong dong bình tĩnh, mặc cho sát khí bốn phía đang dần dần áp sát lại gần. Nụ cười vui vẻ trên môi vẫn không thay đổi.
Ánh đao sáng loáng, bọn sát thủ bắt đầu động. Mà Thẩm Thiển Mạch cũng động.
Ti trù (tơ lụa) màu trắng bay tán loạn trên không trung, phảng phất như đang nhảy một vũ điệu tuyệt mỹ. Thẩm Thiển Mạch mang theo nụ cười túc sát lạnh lùng, ti trù bay qua nơi nào thì sát thủ nơi đó ngã xuống.
Máu tươi bắn ra bốn phía và không ngừng phun ra ngoài. Phủ Thái Tử trong phút chốc biến thành một trường thảm kịch.
Ngân quang (ánh sáng bạc) từ thanh kiếm thoáng qua, một bóng dáng với bạch y trắng như tuyết nhanh nhẹn gia nhập cuộc chiến. Kiếm qua nơi nào, toàn bộ sát thủ ngã xuống. Trên trăm tên sát thủ thoáng cái đã ngã xuống một nửa.
"Lâu huynh sao lại tới vậy." Thẩm Thiển Mạch không quay đầu lại nhìn bóng dáng màu trắng kia, chỉ thốt ra một câu hỏi thản nhiên.…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
"Vi huynh thấy ngươi đi đã lâu mà chưa về nên có chút bận tâm." Huyền Lâu lại đáp lại bằng nụ cười dịu dàng nhưng sát chiêu dưới tay không giảm chút nào, trình độ xuất thủ tàn nhẫn không kém gì Thẩm Thiển Mạch.
Nạp Lan Liễu nhìn Thẩm Thiển Mạch với Huyền Lâu, hoảng sợ trợn to hai mắt, đây là công phu đáng sợ nhường nào cơ chứ, chỉ trong một thời gian ngắn mà trăm tên sát thủ chỉ còn lại có mười mấy người.
/137
|