Thượng Quan Triệt bị đánh bay về phía sau, ngã xuống đất cách đó không xa, phun ra một ngụm máu tươi, rồi vùng vẫy muốn đứng lên. Vết máu nhiễm vào bạch y, càng làm lộ ra vẻ chật vật của hắn.
"Cảnh Diễn?" Tiếp được Thượng Quan Phiên, Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu nhìn lại, đúng là Tư Đồ Cảnh Diễn.
Giờ phút này, Tư Đồ Cảnh Diễn mặc một thân hồng y hết sức yêu dị, con ngươi như hắc diệu thạch hàm chứa ba phần tức giận bảy phần đau lòng, rồi lại hóa thành mười phần nhu tình, nói, "Mạch Nhi, tại sao lại không cẩn thận, để bị thương như vậy?"
Thẩm Thiển Mạch khẽ cười, thản nhiên nói, "Ta không sao."
"Hắn dám đả thương nàng, lần này dù nàng nói gì, ta cũng không thể bỏ qua cho hắn!" Ánh mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn từ từ dời về phía Thượng Quan Triệt đang run rẩy đứng lên, con ngươi hàm chứa tức giận, giống như thanh lợi kiếm bắn thẳng đến Thượng Quan Triệt.
Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn Thượng Quan Triệt một cái, trong mắt trừ bỏ chán ghét cùng xem thường thì không còn tình cảm gì khác. Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười lười biếng, thản nhiên nói, "Dù chàng không động thủ, hắn cũng sống không nổi nữa."
Thượng Quan Triệt nghe Thẩm Thiển Mạch nói thì lộ ra nụ cười thê lương, rồi lại cười điên cuồng. Một chưởng vừa rồi của Tư Đồ Cảnh Diễn dùng bảy phần nội lực, có lẽ đã làm vỡ lưng của Thượng Quan Triệt. Giờ phút này, tuy hắn có thể nhịn đau nhức để đứng lên, nhưng cười như vậy lại làm hắn không nhịn được mà phun ra thêm mấy ngụm máu tươi.
Thượng Quan Triệt không chịu nổi đau đớn, quỳ một chân xuống đất, trong mắt thoáng qua một tia hận ý nói, "Nếu việc đã đến nước này, ta cũng không muốn sống! Bất quá cũng không cần các ngươi động thủ."
Nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Phiên há miệng như muốn nói gì đó, nhưng khi nghĩ đến hành động vừa rồi của Thượng Quan Triệt thì chau mày, quay mặt qua chỗ khác.
Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn Thượng Quan Triệt, không có chút nào tình cảm. Ánh mắt lạnh lẽo này như đang nói cho Thượng Quan Triệt biết hắn cũng lười động thủ giết thứ bại hoại như hắn (TQT).
Thẩm Thiển Mạch cũng nghiêng người, không muốn nhìn Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt thấy hành động của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt thoáng qua một tia khổ sở. Nếu không phải hắn và Thẩm Thiển Mạch đứng ở vị trí đối lập thì hắn sẽ rất thích Thẩm Thiển Mạch, bởi vì từ lúc đó đến nay, hắn chưa từng quên khúc Giang sơn tươi đẹp của nàng.
Rút ra nhuyễn kiếm bên hông, trong mắt Thượng Quan Triệt thoáng qua một tia ngoan tuyệt, nhuyễn kiếm quét qua cổ cực nhanh. Nếu như đã định là thất bại, thì hắn cũng không nguyện ý tham sống sợ chết!
Thay vì bị bọn họ giết chết, không bằng chết trong tay mình, ít nhất có thể cất giữ một phần tôn nghiêm cuối cùng. Hắn sống vì ngôi vị hoàng đế, hiện giờ chết cũng vì ngôi vị hoàng đế, đã vậy hắn cũng muốn có một cái chết tôn nghiêm.
Cổ bắn ra máu tươi giống như ánh ban mai rực rỡ ở trên không. Trong đình viện, Thượng Quan Triệt mang một thân bạch y nhiễm đầy máu nằm trên đất. Con ngươi của hắn không còn bất kỳ ánh sáng nào, mà chỉ còn lại ánh mắt chết không cam lòng.
"Ca ca. . ." Thượng Quan Phiên vẫn không đành lòng nên khóc lên. Dù nàng oán hận hành động vừa rồi của Thượng Quan Triệt, nhưng dù sao hắn cũng là ca ca của nàng.
"Hiện tại ngươi tuyệt vọng rồi sao?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia không rõ tình cảm, nhưng bị vẻ bình tĩnh che giấu đi, giọng nói của nàng lạnh lùng, không có chút bi thương nào.
Thượng Quan Phiên không nói, chỉ quay người qua, biểu lộ thái độ của nàng.
"Cảnh Diễn, chàng làm sao vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tư Đồ Cảnh Diễn, không khỏi hỏi.
Kể từ khi nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn cho tới nay, trên mặt của hắn vẫn luôn mang theo nụ cười tà mị, đột nhiên lại không nhìn thấy hắn cười, làm nàng có chút không quen.
"Về sau không cho bị thương nữa." Tư Đồ Cảnh Diễn bá đạo, gằn từng chữ nói ra.
Mặc dù hắn biết một chưởng kia cũng không làm nàng bị thương nặng, nhưng xa xa khi hắn nhìn thấy một chưởng kia đánh vào người Thẩm Thiển Mạch, tim của hắn như bị bóp chặt. Nếu không phải vì tìm cơ hội cứu Thượng Quan Phiên, hắn đã sớm một chưởng giết chết Thượng Quan Triệt rồi.
Thẩm Thiển Mạch nghe lời Tư Đồ Cảnh Diễn nói, trong mắt tràn đầy xúc động, nàng nở nụ cười lấy lòng, giống như nữ hài tử, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Tư Đồ Cảnh Diễn, "Được rồi..., ta biết rồi mà."
"Viễn Sam đâu?" Lúc này Thượng Quan Phiên mới phản ứng được, Tư Đồ Cảnh Diễn ở chỗ này, vậy Diêu Viễn Sam ở nơi nào.
Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn có chút lúng túng. Vốn là hắn định mang Diêu Viễn Sam tới chỗ hẹn rồi mới đi xem Thẩm Thiển Mạch, nhưng vì lo lắng cho tình huống của Thẩm Thiển Mạch, nên đã mang theo Diêu Viễn Sam cùng đi. Xa xa nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch bị Thượng Quan Triệt đả thương, vì quá sốt ruột, nên đã trực tiếp ném Diêu Viễn Sam từ giữa không trung xuống.
Khóe mắt Tư Đồ Cảnh Diễn xuất hiện mấy vạch đen, cười nói, "Chắc là ở bên ngoài đình viện thôi."
Hắn cũng không biết cụ thể là Diêu Viễn Sam rơi xuống chỗ nào. Bất quá cái đình viện này cũng không tính là cao, Diêu Viễn Sam cũng có công phu, chỉ vì muốn tránh né thủ vệ nên mới nắm bả vai Diêu Viễn Sam dẫn hắn cùng tiến vào, chắc hẳn hắn cũng không có chuyện gì đâu.
"Chắc là?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nét mặt của Tư Đồ Cảnh Diễn có chút vấn đề nha.
"Bởi vì ta nhìn thấy nàng bị thương, nên… nửa đường liền ném hắn xuống." Tư Đồ Cảnh Diễn cười gượng nói.
"Cái gì?" Thượng Quan Phiên nghe xong, lập tức nóng nảy, tính khí công chúa lại nổi lên, "Lớn mật! Ngươi lại dám ném Viễn Sam xuống!"
Tư Đồ Cảnh Diễn không vui nhìn Thượng Quan Phiên. Nếu không phải nhìn mặt mũi của Thẩm Thiển Mạch, thì hắn cũng đâu cảm thấy lúng túng, cũng đâu cần phải giải thích, lại còn tạo cơ hội cho Thượng Quan Phiên lên mặt nữa.
"Được rồi, chúng ta đi tìm Diêu Viễn Sam." Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn không vui, cười giải vây nói.
Thượng Quan Phiên chạy nhanh nhất, nhanh như chớp chạy về phía trước.
"Viễn Sam, Viễn Sam, chàng không sao chứ?" Thượng Quan Phiên khẩn trương lôi kéo tay của Diêu Viễn Sam rồi nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ Diêu Viễn Sam bị thương.
"Phiên Phiên, ta không sao." Diêu Viễn Sam nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thượng Quan Phiên, trái tim cảm thấy ấm áp, liền ôm lấy Thượng Quan Phiên.
Thượng Quan Phiên bị hành động này của Diêu Viễn Sam làm cho sững sờ. Diêu Viễn Sam chưa từng chủ động ôm nàng, hôm nay hắn bị sao vậy?
Dù vậy nhưng Thượng Quan Phiên vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Mặt Thượng Quan Phiên đỏ ửng, có chút thẹn thùng cười nói, "Viễn Sam, chàng làm sao vậy?"
Diêu Viễn Sam buông Thượng Quan Phiên ra, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Thượng Quan Phiên, khóe miệng giương lên nụ cười ôn nhã, "Không sao cả, Phiên Phiên, chúng ta rời đi thôi."
"Ừ." Thượng Quan Phiên ung dung nói.
"Bất quá bây giờ rời đi, sẽ phải trải qua cuộc sống cực khổ." Diêu Viễn Sam có chút không xác định nói.
"Không sao, chỉ cần được ở bên cạnh chàng, ta không sợ." Thượng Quan Phiên nghiêm túc nói. Đúng vậy, chỉ cần được ở cùng một chỗ với Diêu Viễn Sam, dù phải chịu khổ, nàng cũng không quan tâm.
Diêu Viễn Sam nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Thượng Quan Phiên, hiện tại hắn mới phát hiện, thì ra Thượng Quan Phiên mới là người thích hợp với hắn, mới là người hắn nên yêu. Mà Thẩm Thiển Tâm, cũng là do chính hắn thêu dệt giấc mộng thôi, cho tới bây giờ người hắn yêu không phải là Thẩm Thiển Tâm chân chính, mà là dáng vẻ giả vờ của Thẩm Thiển Tâm.
Nếu đã là hiểu lầm thì cần gì phải chấp nhất, không bằng quý trọng người bên cạnh mình.
"Một khi đã như vậy, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Thẩm Thiển Mạch nhìn hai người bọn họ, cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
"Ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ báo đại ân này." Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên son sắt nói.
Thẩm Thiển Mạch cũng không có để ở trong lòng, nhưng lại không nghĩ đến, thật sự có một ngày như vậy.
"Mới vừa rồi Diêu Viễn Sam đã thấy gì trong phủ đệ của Thượng Quan Cẩn mà lại nghĩ thông suốt vậy." Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng của Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên, nhíu mày hỏi.
"Hắn nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Thiển Tâm thì muốn mang nàng ta đi, nhưng Thẩm Thiển Tâm không chịu, nói vì vị trí hoàng hậu tương lai, nàng ta tình nguyện nửa chết nửa sống như vậy, không nguyện ý theo hắn đi chịu khổ." Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn không thấy tình cảm gì, chỉ tự thuật lại.
"Quyền thế thật sự quan trọng như vậy sao?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia mê mang. Tại sao tất cả mọi người đều vì quyền thế mà tính toán lẫn nhau? Chẳng lẽ quyền thế so với tình thân, so với tình yêu, thậm chí so với sinh mạng còn quan trọng hơn sao?
Tư Đồ Cảnh Diễn là một Hoàng đế có dã tâm, thiên hạ đối với hắn mà nói, chắc hẳn rất quan trọng.
"Nếu có một ngày, chàng phải chọn giữa ta và giang sơn, vậy chàng sẽ chọn thế nào?" Thẩm Thiển Mạch biết nàng thật ngây thơ khi hỏi vấn đề này, nhưng nàng vẫn muốn hỏi. Mặc dù nàng đã đoán được đáp án, nhưng chính nàng vẫn muốn nghe một chút, bởi vì lời từ miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nói ra, thì có sức ảnh hưởng khác.
Có lẽ đây chính là nữ nhân. Rõ ràng đã biết đáp án, nhưng vẫn thích hỏi, vì cái gì, chính là muốn để cho bản thân mình có thể an tâm thôi.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, cười nói, "Ta từng nói sẽ lấy giang sơn làm sính lễ, cưới nàng làm hậu. Vậy nàng nói xem, giang sơn quan trọng hay là nàng quan trọng?"
"Không giống, lấy giang sơn làm sính lễ, cưới ta làm hậu, giang sơn cùng ta, không phải đều ở trong tay chàng sao. Nhưng nếu bởi vì ta mà chàng mất giang sơn, chàng có bằng lòng hay không?" Thẩm Thiển Mạch cười yếu ớt, lắc đầu một cái, có lẽ hắn nguyện ý đem giang sơn giao cho nàng, đơn giản là vì hắn yêu nàng, hắn cưng chiều nàng, nhưng nếu phải mất đi giang sơn, thì sẽ không giống như vậy.
"Mất giang sơn, ta sẽ theo nàng đến chân trời góc biển. Nhưng mất nàng, thì dù có chân trời góc biển, cũng sẽ không có chỗ cho ta dung thân, vậy thì ta muốn giang sơn còn có ích lợi gì?" Con ngươi của Tư Đồ Cảnh Diễn tinh khiết giống như khối mặc ngọc, không chứa chút tạp chất nào, còn tản ra ánh sáng chân thành tha thiết mà ấm áp. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười tà mị mà ngang ngạnh, lời nói ra cũng vô cùng thâm tình và chân thành.
‘Nhưng mất nàng, thì dù có chân trời góc biển, cũng sẽ không có chỗ cho ta dung thân, vậy thì ta muốn giang sơn còn có ích lợi gì.’
Một câu nói thật đơn giản, nhưng từng chữ từng chữ vang vang, rơi vào trong tim của Thẩm Thiển Mạch.
"Ta sẽ không để cho chàng vì ta mà mất giang sơn." Trong mắt của Thẩm Thiển Mạch lộ ra vẻ kiên định, con ngươi đen nhánh sáng như sao, khóe miệng nâng lên nụ cười tuyệt mỹ.
Xem ra, ở trong mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, dù là bầu trời đầy sao cũng không so được với đôi mắt sáng như sao của Thẩm Thiển Mạch, dù là mặt trời mới mọc cũng không so được với nụ cười sáng lạng của nàng.
"Đi thôi, bận việc cả một ngày trời cũng nên quay về khách sạn, tiểu nha đầu Thiên Thiên kia, hai ngày này nhất định buồn đến thối luôn rồi." Thẩm Thiển Mạch cười, chắc hẳn ngày mai Thượng Quan Cẩn sẽ đăng cơ, sau khi lên ngôi tất cả mọi thứ sẽ từ từ hạ màn.
"Ta đã phái Thanh Tùng ở khách sạn cùng nàng ta rồi." Tư Đồ Cảnh Diễn cười nói.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn liếc mắt một cái, tính tình của Tư Đồ Cảnh Diễn chính là không thích xía vào chuyện người khác, làm sao có thể phái người ở cùng Thiên Thiên chứ? Thật sự là kỳ quái.
Tư Đồ Cảnh Diễn chột dạ cười cười, hắn thừa nhận, hắn chán ghét tiểu nha đầu kia luôn dính bên người Thẩm Thiển Mạch, làm hại hắn không có cơ hội được ở chung với Thẩm Thiển Mạch, nhưng tiểu nha đầu kia lại là bảo bối trong lòng của Thẩm Thiển Mạch, hắn không có cách nào giam lỏng nàng ta, cho nên biện pháp tốt nhất chính là làm cho tiểu nha đầu kia ở cùng một chỗ với Thanh Tùng.
Nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn đã tính sai, Thanh Tùng và Thiên Thiên chính là rất không hợp nhau, hai người ở khách sạn thiếu chút nữa là đã đánh nhau.
"Tên này ngươi tự cho mình là đúng sao! Đừng tưởng rằng ta sẽ quên thái độ ngạo mạn khi ngươi ngăn lại cỗ kiệu lúc đó!" Giọng thanh thúy dễ nghe của Thiên Thiên từ trong phòng truyền ra.
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn cùng một tiểu nha đầu không phân biệt rõ trắng đen chua ngoa này ở chung một chỗ hay sao? !" Giọng nói lạnh nhưThanh Tùng lạnh như băng mà không bình tĩnh thanh âm vang lên.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, liếc mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Tiểu thư, người đã về rồi." Thẩm Thiển Mạch vừa đẩy cửa bước vào, Thiên Thiên liền lao tới kéo tay Thẩm Thiển Mạch.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Thiên Thiên cứ như vậy dễ dàng kéo Thẩm Thiển Mạch từ bên người mình tách ra, không khỏi nhíu mày, một ngày nào đó hắn muốn bắt tiểu nha đầu bên cạnh Thẩm Thiển Mạch này đi quách cho xong.
"Chủ tử." Vẻ mặt Thanh Tùng đau khổ hành lễ với Tư Đồ Cảnh Diễn. Từ lúc đi theo Tư Đồ Cảnh Diễn vào Kỳ Nguyệt quốc thì hắn đường đường là một trong tứ đại hộ pháp của Mị Huyết lâu, liền lưu lạc thành người hầu, hiện tại lại còn bị phái tới bồi một tiểu nha hoàn, thật sự là. . . Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt âm u của chủ tử nhà mình, Thanh Tùng xấu hổ, hắn thật đúng là"Dám giận dám không nói".
"Đi xuống đi." Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn mang gương mặt lạnh lẽo, không có nhìn Thanh Tùng liếc mắt một cái, lời nói nói ra từ miệng lạnh lùng nghiêm nghị.
Thanh Tùng bất đắc dĩ lắc đầu, từ sau khi chủ tử gặp gỡ Thẩm Thiển Mạch này liền trở nên rất không bình thường, hắn thừa nhận, nữ tử Thẩm Thiển Mạch này thân nắm trong tay Ma Cung xác thực rất không dễ dàng, nhưng nữ tử xuất chúng không ít, vì sao chủ tử chỉ để ý một mình Thẩm Thiển Mạch?
Đây chính là yêu sao? !
Thanh Tùng cùng Thanh Trúc, Hồng Mai, Hồng Cúc bốn người từ nhỏ đã đi theo bên người Tu Đồ Cảnh Diễn, vì Mị Huyết lâu làm việc. Cuộc sống mỗi ngày của bọn họ nhiều nhất chính là giết người, bởi vậy, Thanh Tùng căn bản không rõ tình yêu là gì, hắn chỉ biết là tập võ, chỉ có võ công rất cao, giết người không lưu dấu vết, mới có thể được trọng dụng, thay chủ tử phân ưu.
"Mạch Nhi." Tư Đồ Cảnh Diễn nhăn mày, nhìn Thiên Thiên nói chuyện với Thẩm Thiển Mạch, hô.
"Ta cùng Thiên Thiên nói chuyện, Cảnh Diễn chàng cũng về phòng nghỉ ngơi đi." Thẩm Thiển Mạch cũng Thiên Thiên nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn không để mắt đến Tư Đồ Cảnh Diễn, trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn trở nên u ám.
"Thiên Thiên này, bất cứ giá nào ta cũng đem nàng ta đuổi về Ma Cung!" Tư Đồ Cảnh Diễn bĩu môi, có chút tính trẻ con nói, một bên rất không tình nguyện rời khỏi phòng của Thẩm Thiển Mạch, lẻ loi co đơn đi về phòng của mình.
"Tiểu thư, cô gia giống như không vui ." Thiên Thiên thấy Tư Đồ Cảnh Diễn không có vẻ tươi cười tà mì như trước, mà là gương mặt trầm lặng rời khỏi phòng, có chút hậm hực nói.
Thẩm Thiển Mạch có chút khó hiểu, cười nói, "Làm sao có thể, Cảnh Diễn không phải người hẹp hòi."
Thiên Thiên xấu hổ, Tư Đồ Cảnh Diễn xác thực không phải người hẹp hòi, nhưng gặp chuyện có liên quan đến Thẩm Thiển Mạch, hắn liền trở nên vô cùng keo kiệt.
Xem ra sau này ở trước mặt cô gia vẫn nên giữ khoảng cách với tiểu thư, Thiên Thiên thè lưỡi nghĩ.
Thẩm Thiển Mạch nhìn biểu tình suy tư của Thiên Thiên, sau đó khóe miệng cười ngọt ngào, dường như ở phương diện tình yêu thì Tư Đồ Cảnh Diễn thật đúng là trẻ con.
Ngày kế, Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đến quán trà uống trà, thuận tiện nghe chuyện tán gẫu của dân chúng ở dân gian.
"Việc triều đình này, thật đúng là thay đổi trong nháy mắt vốn tưởng rằng Tam hoàng tử sẽ ngồi trên ngôi vị hoàng đế, thật không ngờ cư nhiên tự sát!" Trong tửu lâu, một người giàu có rất có cảm khái nói.
Công tử bên cạnh hắn cũng phụ họa nói, "Đúng vậy đó, tân hoàng rất nhanh sẽ đăng cơ, vừa hay đại tướng quân cũng đứng ở bên kia, thật đúng là xẻ tan đàn nghé."
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nghe cách nhìn của mọi người trong tửu lâu chống lại quan viên bè phái của Thượng Quan Cẩn.
Thẩm Thiển Mạch bưng ly rượu, khóe miệng gợi lên một chút nghiền ngẫm, ngước mắt nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, trong đôi mắt đen láy chỉ có một mảnh lạnh như băng, "Diêu Sơn và Thẩm Lăng Vân hiện tại hẳn là cũng rất đắc ý."
"Mạch Nhi, chúng ta đánh cuộc không?" Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, ngửa đầu uống rượu, nói vô cùng tao nhã, vô cùng phong thái.
"Ừ? Đánh cuộc cái gì?" Thẩm Thiển Mạch cũng nhíu mày, vẻ tà mị cùng nét cười trên mặt không khác gì so với Tư Đồ Cảnh Diễn, khó trách Thiên Thiên nói gần đây nàng và Tư Đồ cảnh diễn càng lúc càng giống.
Đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn giống như Hắc Diệu Thạch phát sáng ra mưu kế, ngón tay nhẹ nhàng phật qua ly rượu, khóe miệng mang theo nụ cười cuồng ngạo mà tự tin, "Ta cá là Diêu Sơn sống không quá ba ngày."
"Như vậy, ta đây liền cá Diêu Sơn đêm nay chắc chắn sẽ chết." Thẩm Thiển Mạch nghe được lời Tư Đồ Cảnh Diễn..., trong đôi mắt đen hiện lên hiểu rõ, mang theo vài phần giảo hoạt nói.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời Thẩm Thiển Mạch nói..., khóe miệng ý cười càng đậm, trong mắt tràn ngập sủng nịch, thân thủ nhéo chóp mũi Thẩm Thiển Mạch, cười nói, "Mạch Nhi thật sự là càng ngày càng giảo hoạt ."
Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, không tỏ vẻ gì.
Dựa vào hiểu biết của nàng đối với Thương Quan Cẩn, giờ phút này Thượng Quan Cẩn nhất định vội nắm quyền trong ta. Bất quá, chính mình căn cơ chưa ổn đã nghĩ ngợi việc đối phó người khác, cũng không phải là chuyện sáng suốt gì. Kỳ Nguyệt này nằm trong tay Thượng Quan Cẩn, chỉ sợ cách diệt vong cũng không xa.
Nàng làm, bất quá là trợ giúp mà thôi. Huống hồ mang Kỳ Nguyệt giao phó vào trong tay Tư Đồ Cảnh Diễn, hẳn là một chuyện tốt đối với dân chúng Kỳ Nguyệt. Dù sao nếu như Kỳ Nguyệt sụp đổ, ngày sau khó tránh khỏi bị khi dễ, còn không bằng hiện tại liền giao phó cho Tư Đồ Cảnh Diễn.
Cái gọi là nước không thể đổi chủ, đều lời nói của người xưa. Đối với dân chúng, thứ bọn họ quan tâm chính là có thể hay không có cuộc sống an nhàn thoải mái.
"Thượng Quan Cẩn đã âm thầm mua chuộc thuộc hạ của Diêu Sơn, chuẩn bị tối nay giết Diêu Sơn." Trước bàn chẳng biết lúc nào lại thêm một bóng người, đen như mực, Khí thế lạnh như băng, mày kiếm mắt sáng, nhưng không có nửa phần cảm tình.
"Ta đã biết, Sanh Ca cực khổ." Thẩm Thiển Mạch nhìn người tới, vẫn là gương mặt như băng sơn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, thản nhiên nói.
Bóng dáng lên tiếng trả lời biến mất, Thẩm Thiển Mạch hơi ngước mắt, khóe miệng ý cười khẽ nhếch, mang theo ba phần xinh đẹp bảy phần giảo hoạt đối Tư Đồ Cảnh Diễn nói, "Cảnh Diễn, ngươi thua, nên làm cái gì bây giờ?"
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên giảo hoạt, lông mi khẽ nâng, gợi lên nụ cười mê hồn, nói, "Ta cũng không quịt nợ, nếu thua, ta liền giao cả đời này của ta cho Mạch Nhi."
"Cảnh Ciễn là càng ngày càng biết nói chuyện." Thẩm Thiển mạch ý cười không giảm, tùy tay ném thỏi bạc ở trên bàn, cười nói, "Giờ cũng không sớm, ta đến phủ Bát hoàng tử xem một chút."
Phủ của Bát hoàng tử. Ngày xưa bảng hiệu ảm đạm, giờ phút này rực rỡ như mới, xem ra là Thượng Quan Cẩn cố ý làm. Giấu tài này bao lâu, rốt cục sẽ chờ lên đế vị, hắn là không nhịn được rồi. Nhưng hiện tại đắc ý, tựa hồ còn quá sớm đây.
Như trước không có thông báo, Thẩm Thiển Mạch cũng không thích lễ tiết này. Tránh đi thủ vệ, thoải mái đi vào đình viện của Thượng Quan Cẩn.
Từ xa nhìn lại, vào đông mặt trời chiều như trước mang theo hơi ấm, Thượng Quan Cẩn mặc bộ trường bào màu vàng đứng ở dưới ánh mặt trời, khác xa so với vẻ thâm trầm trước đây, hắn giờ phút này, đối mặt với ánh mặt trời phía tây dần dần chìm, trên gương mặt kiêu căng mang ý cười, trong mắt lại chứa vẻ đắc ý cùng hài lòng.
"Bát hoàng tử, chúc mừng." Tiếng nói ôn hòa thanh nhã của Thẩm Thiển Mạch cắt đứt suy nghĩ của Thượng Quan Cẩm, hắn ngoái đầu nhìn lại thấy là Thẩm Thiển Mạch thì khóe miệng hàm chứa ý cười.
"Nguyên lai là cung chủ." Thượng Quan Cẩn lạnh lùng không mất lễ tiết nói, chính là trong mắt lại hiện lên một tia tính kế, điểm tính kế tự nhiên này cũng không có thể dấu diếm được Thẩm Thiển Mạch.
"Nghe nói Bát hoàng tử chuẩn bị tối nay giết Diêu Sơn?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn về phía Thượng Quan Cẩn.
Thượng Quan Cẩn nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch..., trên mặt hiện lên kinh ngạc, chuyện hắn muốn tru diệt Diêu Sơn cực kỳ bí mật, cung chủ Ma Cung làm sao lại biết được?
Bất quá, nếu hắn đã biết cũng không sao, chờ sau khi giết Diêu Sơn và thu hồi binh quyền trong tay ông ta,tiếp đó sẽ hợp tác với cung chủ Ma Cung giết Thẩm Lăng Vân như vậy thì thiên hạ Kỳ Nguyệt này sẽ nằm trong tay hắn. Nghĩ đến đây, Thượng Quan Cẩn mỉm cười, nói, "Cung chủ biết tin này thật nhanh."
"Quá khen. Ta chỉ là muốn biết, Bát hoàng tử chuẩn bị khi nào thì đối phó cả nhà Thẩm tướng quân?" Thẩm Thiển Mạch bình tĩnh nói, đôi mắt sâu không thấy đáy làm cho người ta không thấy rõ nàng đang suy nghĩ gì.
"Cảnh Diễn?" Tiếp được Thượng Quan Phiên, Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu nhìn lại, đúng là Tư Đồ Cảnh Diễn.
Giờ phút này, Tư Đồ Cảnh Diễn mặc một thân hồng y hết sức yêu dị, con ngươi như hắc diệu thạch hàm chứa ba phần tức giận bảy phần đau lòng, rồi lại hóa thành mười phần nhu tình, nói, "Mạch Nhi, tại sao lại không cẩn thận, để bị thương như vậy?"
Thẩm Thiển Mạch khẽ cười, thản nhiên nói, "Ta không sao."
"Hắn dám đả thương nàng, lần này dù nàng nói gì, ta cũng không thể bỏ qua cho hắn!" Ánh mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn từ từ dời về phía Thượng Quan Triệt đang run rẩy đứng lên, con ngươi hàm chứa tức giận, giống như thanh lợi kiếm bắn thẳng đến Thượng Quan Triệt.
Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn Thượng Quan Triệt một cái, trong mắt trừ bỏ chán ghét cùng xem thường thì không còn tình cảm gì khác. Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười lười biếng, thản nhiên nói, "Dù chàng không động thủ, hắn cũng sống không nổi nữa."
Thượng Quan Triệt nghe Thẩm Thiển Mạch nói thì lộ ra nụ cười thê lương, rồi lại cười điên cuồng. Một chưởng vừa rồi của Tư Đồ Cảnh Diễn dùng bảy phần nội lực, có lẽ đã làm vỡ lưng của Thượng Quan Triệt. Giờ phút này, tuy hắn có thể nhịn đau nhức để đứng lên, nhưng cười như vậy lại làm hắn không nhịn được mà phun ra thêm mấy ngụm máu tươi.
Thượng Quan Triệt không chịu nổi đau đớn, quỳ một chân xuống đất, trong mắt thoáng qua một tia hận ý nói, "Nếu việc đã đến nước này, ta cũng không muốn sống! Bất quá cũng không cần các ngươi động thủ."
Nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Phiên há miệng như muốn nói gì đó, nhưng khi nghĩ đến hành động vừa rồi của Thượng Quan Triệt thì chau mày, quay mặt qua chỗ khác.
Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn Thượng Quan Triệt, không có chút nào tình cảm. Ánh mắt lạnh lẽo này như đang nói cho Thượng Quan Triệt biết hắn cũng lười động thủ giết thứ bại hoại như hắn (TQT).
Thẩm Thiển Mạch cũng nghiêng người, không muốn nhìn Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt thấy hành động của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt thoáng qua một tia khổ sở. Nếu không phải hắn và Thẩm Thiển Mạch đứng ở vị trí đối lập thì hắn sẽ rất thích Thẩm Thiển Mạch, bởi vì từ lúc đó đến nay, hắn chưa từng quên khúc Giang sơn tươi đẹp của nàng.
Rút ra nhuyễn kiếm bên hông, trong mắt Thượng Quan Triệt thoáng qua một tia ngoan tuyệt, nhuyễn kiếm quét qua cổ cực nhanh. Nếu như đã định là thất bại, thì hắn cũng không nguyện ý tham sống sợ chết!
Thay vì bị bọn họ giết chết, không bằng chết trong tay mình, ít nhất có thể cất giữ một phần tôn nghiêm cuối cùng. Hắn sống vì ngôi vị hoàng đế, hiện giờ chết cũng vì ngôi vị hoàng đế, đã vậy hắn cũng muốn có một cái chết tôn nghiêm.
Cổ bắn ra máu tươi giống như ánh ban mai rực rỡ ở trên không. Trong đình viện, Thượng Quan Triệt mang một thân bạch y nhiễm đầy máu nằm trên đất. Con ngươi của hắn không còn bất kỳ ánh sáng nào, mà chỉ còn lại ánh mắt chết không cam lòng.
"Ca ca. . ." Thượng Quan Phiên vẫn không đành lòng nên khóc lên. Dù nàng oán hận hành động vừa rồi của Thượng Quan Triệt, nhưng dù sao hắn cũng là ca ca của nàng.
"Hiện tại ngươi tuyệt vọng rồi sao?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia không rõ tình cảm, nhưng bị vẻ bình tĩnh che giấu đi, giọng nói của nàng lạnh lùng, không có chút bi thương nào.
Thượng Quan Phiên không nói, chỉ quay người qua, biểu lộ thái độ của nàng.
"Cảnh Diễn, chàng làm sao vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tư Đồ Cảnh Diễn, không khỏi hỏi.
Kể từ khi nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn cho tới nay, trên mặt của hắn vẫn luôn mang theo nụ cười tà mị, đột nhiên lại không nhìn thấy hắn cười, làm nàng có chút không quen.
"Về sau không cho bị thương nữa." Tư Đồ Cảnh Diễn bá đạo, gằn từng chữ nói ra.
Mặc dù hắn biết một chưởng kia cũng không làm nàng bị thương nặng, nhưng xa xa khi hắn nhìn thấy một chưởng kia đánh vào người Thẩm Thiển Mạch, tim của hắn như bị bóp chặt. Nếu không phải vì tìm cơ hội cứu Thượng Quan Phiên, hắn đã sớm một chưởng giết chết Thượng Quan Triệt rồi.
Thẩm Thiển Mạch nghe lời Tư Đồ Cảnh Diễn nói, trong mắt tràn đầy xúc động, nàng nở nụ cười lấy lòng, giống như nữ hài tử, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Tư Đồ Cảnh Diễn, "Được rồi..., ta biết rồi mà."
"Viễn Sam đâu?" Lúc này Thượng Quan Phiên mới phản ứng được, Tư Đồ Cảnh Diễn ở chỗ này, vậy Diêu Viễn Sam ở nơi nào.
Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn có chút lúng túng. Vốn là hắn định mang Diêu Viễn Sam tới chỗ hẹn rồi mới đi xem Thẩm Thiển Mạch, nhưng vì lo lắng cho tình huống của Thẩm Thiển Mạch, nên đã mang theo Diêu Viễn Sam cùng đi. Xa xa nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch bị Thượng Quan Triệt đả thương, vì quá sốt ruột, nên đã trực tiếp ném Diêu Viễn Sam từ giữa không trung xuống.
Khóe mắt Tư Đồ Cảnh Diễn xuất hiện mấy vạch đen, cười nói, "Chắc là ở bên ngoài đình viện thôi."
Hắn cũng không biết cụ thể là Diêu Viễn Sam rơi xuống chỗ nào. Bất quá cái đình viện này cũng không tính là cao, Diêu Viễn Sam cũng có công phu, chỉ vì muốn tránh né thủ vệ nên mới nắm bả vai Diêu Viễn Sam dẫn hắn cùng tiến vào, chắc hẳn hắn cũng không có chuyện gì đâu.
"Chắc là?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nét mặt của Tư Đồ Cảnh Diễn có chút vấn đề nha.
"Bởi vì ta nhìn thấy nàng bị thương, nên… nửa đường liền ném hắn xuống." Tư Đồ Cảnh Diễn cười gượng nói.
"Cái gì?" Thượng Quan Phiên nghe xong, lập tức nóng nảy, tính khí công chúa lại nổi lên, "Lớn mật! Ngươi lại dám ném Viễn Sam xuống!"
Tư Đồ Cảnh Diễn không vui nhìn Thượng Quan Phiên. Nếu không phải nhìn mặt mũi của Thẩm Thiển Mạch, thì hắn cũng đâu cảm thấy lúng túng, cũng đâu cần phải giải thích, lại còn tạo cơ hội cho Thượng Quan Phiên lên mặt nữa.
"Được rồi, chúng ta đi tìm Diêu Viễn Sam." Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn không vui, cười giải vây nói.
Thượng Quan Phiên chạy nhanh nhất, nhanh như chớp chạy về phía trước.
"Viễn Sam, Viễn Sam, chàng không sao chứ?" Thượng Quan Phiên khẩn trương lôi kéo tay của Diêu Viễn Sam rồi nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ Diêu Viễn Sam bị thương.
"Phiên Phiên, ta không sao." Diêu Viễn Sam nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thượng Quan Phiên, trái tim cảm thấy ấm áp, liền ôm lấy Thượng Quan Phiên.
Thượng Quan Phiên bị hành động này của Diêu Viễn Sam làm cho sững sờ. Diêu Viễn Sam chưa từng chủ động ôm nàng, hôm nay hắn bị sao vậy?
Dù vậy nhưng Thượng Quan Phiên vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Mặt Thượng Quan Phiên đỏ ửng, có chút thẹn thùng cười nói, "Viễn Sam, chàng làm sao vậy?"
Diêu Viễn Sam buông Thượng Quan Phiên ra, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Thượng Quan Phiên, khóe miệng giương lên nụ cười ôn nhã, "Không sao cả, Phiên Phiên, chúng ta rời đi thôi."
"Ừ." Thượng Quan Phiên ung dung nói.
"Bất quá bây giờ rời đi, sẽ phải trải qua cuộc sống cực khổ." Diêu Viễn Sam có chút không xác định nói.
"Không sao, chỉ cần được ở bên cạnh chàng, ta không sợ." Thượng Quan Phiên nghiêm túc nói. Đúng vậy, chỉ cần được ở cùng một chỗ với Diêu Viễn Sam, dù phải chịu khổ, nàng cũng không quan tâm.
Diêu Viễn Sam nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Thượng Quan Phiên, hiện tại hắn mới phát hiện, thì ra Thượng Quan Phiên mới là người thích hợp với hắn, mới là người hắn nên yêu. Mà Thẩm Thiển Tâm, cũng là do chính hắn thêu dệt giấc mộng thôi, cho tới bây giờ người hắn yêu không phải là Thẩm Thiển Tâm chân chính, mà là dáng vẻ giả vờ của Thẩm Thiển Tâm.
Nếu đã là hiểu lầm thì cần gì phải chấp nhất, không bằng quý trọng người bên cạnh mình.
"Một khi đã như vậy, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Thẩm Thiển Mạch nhìn hai người bọn họ, cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
"Ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ báo đại ân này." Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên son sắt nói.
Thẩm Thiển Mạch cũng không có để ở trong lòng, nhưng lại không nghĩ đến, thật sự có một ngày như vậy.
"Mới vừa rồi Diêu Viễn Sam đã thấy gì trong phủ đệ của Thượng Quan Cẩn mà lại nghĩ thông suốt vậy." Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng của Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên, nhíu mày hỏi.
"Hắn nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Thiển Tâm thì muốn mang nàng ta đi, nhưng Thẩm Thiển Tâm không chịu, nói vì vị trí hoàng hậu tương lai, nàng ta tình nguyện nửa chết nửa sống như vậy, không nguyện ý theo hắn đi chịu khổ." Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn không thấy tình cảm gì, chỉ tự thuật lại.
"Quyền thế thật sự quan trọng như vậy sao?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia mê mang. Tại sao tất cả mọi người đều vì quyền thế mà tính toán lẫn nhau? Chẳng lẽ quyền thế so với tình thân, so với tình yêu, thậm chí so với sinh mạng còn quan trọng hơn sao?
Tư Đồ Cảnh Diễn là một Hoàng đế có dã tâm, thiên hạ đối với hắn mà nói, chắc hẳn rất quan trọng.
"Nếu có một ngày, chàng phải chọn giữa ta và giang sơn, vậy chàng sẽ chọn thế nào?" Thẩm Thiển Mạch biết nàng thật ngây thơ khi hỏi vấn đề này, nhưng nàng vẫn muốn hỏi. Mặc dù nàng đã đoán được đáp án, nhưng chính nàng vẫn muốn nghe một chút, bởi vì lời từ miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nói ra, thì có sức ảnh hưởng khác.
Có lẽ đây chính là nữ nhân. Rõ ràng đã biết đáp án, nhưng vẫn thích hỏi, vì cái gì, chính là muốn để cho bản thân mình có thể an tâm thôi.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, cười nói, "Ta từng nói sẽ lấy giang sơn làm sính lễ, cưới nàng làm hậu. Vậy nàng nói xem, giang sơn quan trọng hay là nàng quan trọng?"
"Không giống, lấy giang sơn làm sính lễ, cưới ta làm hậu, giang sơn cùng ta, không phải đều ở trong tay chàng sao. Nhưng nếu bởi vì ta mà chàng mất giang sơn, chàng có bằng lòng hay không?" Thẩm Thiển Mạch cười yếu ớt, lắc đầu một cái, có lẽ hắn nguyện ý đem giang sơn giao cho nàng, đơn giản là vì hắn yêu nàng, hắn cưng chiều nàng, nhưng nếu phải mất đi giang sơn, thì sẽ không giống như vậy.
"Mất giang sơn, ta sẽ theo nàng đến chân trời góc biển. Nhưng mất nàng, thì dù có chân trời góc biển, cũng sẽ không có chỗ cho ta dung thân, vậy thì ta muốn giang sơn còn có ích lợi gì?" Con ngươi của Tư Đồ Cảnh Diễn tinh khiết giống như khối mặc ngọc, không chứa chút tạp chất nào, còn tản ra ánh sáng chân thành tha thiết mà ấm áp. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười tà mị mà ngang ngạnh, lời nói ra cũng vô cùng thâm tình và chân thành.
‘Nhưng mất nàng, thì dù có chân trời góc biển, cũng sẽ không có chỗ cho ta dung thân, vậy thì ta muốn giang sơn còn có ích lợi gì.’
Một câu nói thật đơn giản, nhưng từng chữ từng chữ vang vang, rơi vào trong tim của Thẩm Thiển Mạch.
"Ta sẽ không để cho chàng vì ta mà mất giang sơn." Trong mắt của Thẩm Thiển Mạch lộ ra vẻ kiên định, con ngươi đen nhánh sáng như sao, khóe miệng nâng lên nụ cười tuyệt mỹ.
Xem ra, ở trong mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, dù là bầu trời đầy sao cũng không so được với đôi mắt sáng như sao của Thẩm Thiển Mạch, dù là mặt trời mới mọc cũng không so được với nụ cười sáng lạng của nàng.
"Đi thôi, bận việc cả một ngày trời cũng nên quay về khách sạn, tiểu nha đầu Thiên Thiên kia, hai ngày này nhất định buồn đến thối luôn rồi." Thẩm Thiển Mạch cười, chắc hẳn ngày mai Thượng Quan Cẩn sẽ đăng cơ, sau khi lên ngôi tất cả mọi thứ sẽ từ từ hạ màn.
"Ta đã phái Thanh Tùng ở khách sạn cùng nàng ta rồi." Tư Đồ Cảnh Diễn cười nói.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn liếc mắt một cái, tính tình của Tư Đồ Cảnh Diễn chính là không thích xía vào chuyện người khác, làm sao có thể phái người ở cùng Thiên Thiên chứ? Thật sự là kỳ quái.
Tư Đồ Cảnh Diễn chột dạ cười cười, hắn thừa nhận, hắn chán ghét tiểu nha đầu kia luôn dính bên người Thẩm Thiển Mạch, làm hại hắn không có cơ hội được ở chung với Thẩm Thiển Mạch, nhưng tiểu nha đầu kia lại là bảo bối trong lòng của Thẩm Thiển Mạch, hắn không có cách nào giam lỏng nàng ta, cho nên biện pháp tốt nhất chính là làm cho tiểu nha đầu kia ở cùng một chỗ với Thanh Tùng.
Nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn đã tính sai, Thanh Tùng và Thiên Thiên chính là rất không hợp nhau, hai người ở khách sạn thiếu chút nữa là đã đánh nhau.
"Tên này ngươi tự cho mình là đúng sao! Đừng tưởng rằng ta sẽ quên thái độ ngạo mạn khi ngươi ngăn lại cỗ kiệu lúc đó!" Giọng thanh thúy dễ nghe của Thiên Thiên từ trong phòng truyền ra.
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn cùng một tiểu nha đầu không phân biệt rõ trắng đen chua ngoa này ở chung một chỗ hay sao? !" Giọng nói lạnh nhưThanh Tùng lạnh như băng mà không bình tĩnh thanh âm vang lên.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, liếc mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Tiểu thư, người đã về rồi." Thẩm Thiển Mạch vừa đẩy cửa bước vào, Thiên Thiên liền lao tới kéo tay Thẩm Thiển Mạch.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Thiên Thiên cứ như vậy dễ dàng kéo Thẩm Thiển Mạch từ bên người mình tách ra, không khỏi nhíu mày, một ngày nào đó hắn muốn bắt tiểu nha đầu bên cạnh Thẩm Thiển Mạch này đi quách cho xong.
"Chủ tử." Vẻ mặt Thanh Tùng đau khổ hành lễ với Tư Đồ Cảnh Diễn. Từ lúc đi theo Tư Đồ Cảnh Diễn vào Kỳ Nguyệt quốc thì hắn đường đường là một trong tứ đại hộ pháp của Mị Huyết lâu, liền lưu lạc thành người hầu, hiện tại lại còn bị phái tới bồi một tiểu nha hoàn, thật sự là. . . Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt âm u của chủ tử nhà mình, Thanh Tùng xấu hổ, hắn thật đúng là"Dám giận dám không nói".
"Đi xuống đi." Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn mang gương mặt lạnh lẽo, không có nhìn Thanh Tùng liếc mắt một cái, lời nói nói ra từ miệng lạnh lùng nghiêm nghị.
Thanh Tùng bất đắc dĩ lắc đầu, từ sau khi chủ tử gặp gỡ Thẩm Thiển Mạch này liền trở nên rất không bình thường, hắn thừa nhận, nữ tử Thẩm Thiển Mạch này thân nắm trong tay Ma Cung xác thực rất không dễ dàng, nhưng nữ tử xuất chúng không ít, vì sao chủ tử chỉ để ý một mình Thẩm Thiển Mạch?
Đây chính là yêu sao? !
Thanh Tùng cùng Thanh Trúc, Hồng Mai, Hồng Cúc bốn người từ nhỏ đã đi theo bên người Tu Đồ Cảnh Diễn, vì Mị Huyết lâu làm việc. Cuộc sống mỗi ngày của bọn họ nhiều nhất chính là giết người, bởi vậy, Thanh Tùng căn bản không rõ tình yêu là gì, hắn chỉ biết là tập võ, chỉ có võ công rất cao, giết người không lưu dấu vết, mới có thể được trọng dụng, thay chủ tử phân ưu.
"Mạch Nhi." Tư Đồ Cảnh Diễn nhăn mày, nhìn Thiên Thiên nói chuyện với Thẩm Thiển Mạch, hô.
"Ta cùng Thiên Thiên nói chuyện, Cảnh Diễn chàng cũng về phòng nghỉ ngơi đi." Thẩm Thiển Mạch cũng Thiên Thiên nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn không để mắt đến Tư Đồ Cảnh Diễn, trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn trở nên u ám.
"Thiên Thiên này, bất cứ giá nào ta cũng đem nàng ta đuổi về Ma Cung!" Tư Đồ Cảnh Diễn bĩu môi, có chút tính trẻ con nói, một bên rất không tình nguyện rời khỏi phòng của Thẩm Thiển Mạch, lẻ loi co đơn đi về phòng của mình.
"Tiểu thư, cô gia giống như không vui ." Thiên Thiên thấy Tư Đồ Cảnh Diễn không có vẻ tươi cười tà mì như trước, mà là gương mặt trầm lặng rời khỏi phòng, có chút hậm hực nói.
Thẩm Thiển Mạch có chút khó hiểu, cười nói, "Làm sao có thể, Cảnh Diễn không phải người hẹp hòi."
Thiên Thiên xấu hổ, Tư Đồ Cảnh Diễn xác thực không phải người hẹp hòi, nhưng gặp chuyện có liên quan đến Thẩm Thiển Mạch, hắn liền trở nên vô cùng keo kiệt.
Xem ra sau này ở trước mặt cô gia vẫn nên giữ khoảng cách với tiểu thư, Thiên Thiên thè lưỡi nghĩ.
Thẩm Thiển Mạch nhìn biểu tình suy tư của Thiên Thiên, sau đó khóe miệng cười ngọt ngào, dường như ở phương diện tình yêu thì Tư Đồ Cảnh Diễn thật đúng là trẻ con.
Ngày kế, Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đến quán trà uống trà, thuận tiện nghe chuyện tán gẫu của dân chúng ở dân gian.
"Việc triều đình này, thật đúng là thay đổi trong nháy mắt vốn tưởng rằng Tam hoàng tử sẽ ngồi trên ngôi vị hoàng đế, thật không ngờ cư nhiên tự sát!" Trong tửu lâu, một người giàu có rất có cảm khái nói.
Công tử bên cạnh hắn cũng phụ họa nói, "Đúng vậy đó, tân hoàng rất nhanh sẽ đăng cơ, vừa hay đại tướng quân cũng đứng ở bên kia, thật đúng là xẻ tan đàn nghé."
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nghe cách nhìn của mọi người trong tửu lâu chống lại quan viên bè phái của Thượng Quan Cẩn.
Thẩm Thiển Mạch bưng ly rượu, khóe miệng gợi lên một chút nghiền ngẫm, ngước mắt nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, trong đôi mắt đen láy chỉ có một mảnh lạnh như băng, "Diêu Sơn và Thẩm Lăng Vân hiện tại hẳn là cũng rất đắc ý."
"Mạch Nhi, chúng ta đánh cuộc không?" Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, ngửa đầu uống rượu, nói vô cùng tao nhã, vô cùng phong thái.
"Ừ? Đánh cuộc cái gì?" Thẩm Thiển Mạch cũng nhíu mày, vẻ tà mị cùng nét cười trên mặt không khác gì so với Tư Đồ Cảnh Diễn, khó trách Thiên Thiên nói gần đây nàng và Tư Đồ cảnh diễn càng lúc càng giống.
Đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn giống như Hắc Diệu Thạch phát sáng ra mưu kế, ngón tay nhẹ nhàng phật qua ly rượu, khóe miệng mang theo nụ cười cuồng ngạo mà tự tin, "Ta cá là Diêu Sơn sống không quá ba ngày."
"Như vậy, ta đây liền cá Diêu Sơn đêm nay chắc chắn sẽ chết." Thẩm Thiển Mạch nghe được lời Tư Đồ Cảnh Diễn..., trong đôi mắt đen hiện lên hiểu rõ, mang theo vài phần giảo hoạt nói.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời Thẩm Thiển Mạch nói..., khóe miệng ý cười càng đậm, trong mắt tràn ngập sủng nịch, thân thủ nhéo chóp mũi Thẩm Thiển Mạch, cười nói, "Mạch Nhi thật sự là càng ngày càng giảo hoạt ."
Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, không tỏ vẻ gì.
Dựa vào hiểu biết của nàng đối với Thương Quan Cẩn, giờ phút này Thượng Quan Cẩn nhất định vội nắm quyền trong ta. Bất quá, chính mình căn cơ chưa ổn đã nghĩ ngợi việc đối phó người khác, cũng không phải là chuyện sáng suốt gì. Kỳ Nguyệt này nằm trong tay Thượng Quan Cẩn, chỉ sợ cách diệt vong cũng không xa.
Nàng làm, bất quá là trợ giúp mà thôi. Huống hồ mang Kỳ Nguyệt giao phó vào trong tay Tư Đồ Cảnh Diễn, hẳn là một chuyện tốt đối với dân chúng Kỳ Nguyệt. Dù sao nếu như Kỳ Nguyệt sụp đổ, ngày sau khó tránh khỏi bị khi dễ, còn không bằng hiện tại liền giao phó cho Tư Đồ Cảnh Diễn.
Cái gọi là nước không thể đổi chủ, đều lời nói của người xưa. Đối với dân chúng, thứ bọn họ quan tâm chính là có thể hay không có cuộc sống an nhàn thoải mái.
"Thượng Quan Cẩn đã âm thầm mua chuộc thuộc hạ của Diêu Sơn, chuẩn bị tối nay giết Diêu Sơn." Trước bàn chẳng biết lúc nào lại thêm một bóng người, đen như mực, Khí thế lạnh như băng, mày kiếm mắt sáng, nhưng không có nửa phần cảm tình.
"Ta đã biết, Sanh Ca cực khổ." Thẩm Thiển Mạch nhìn người tới, vẫn là gương mặt như băng sơn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, thản nhiên nói.
Bóng dáng lên tiếng trả lời biến mất, Thẩm Thiển Mạch hơi ngước mắt, khóe miệng ý cười khẽ nhếch, mang theo ba phần xinh đẹp bảy phần giảo hoạt đối Tư Đồ Cảnh Diễn nói, "Cảnh Diễn, ngươi thua, nên làm cái gì bây giờ?"
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên giảo hoạt, lông mi khẽ nâng, gợi lên nụ cười mê hồn, nói, "Ta cũng không quịt nợ, nếu thua, ta liền giao cả đời này của ta cho Mạch Nhi."
"Cảnh Ciễn là càng ngày càng biết nói chuyện." Thẩm Thiển mạch ý cười không giảm, tùy tay ném thỏi bạc ở trên bàn, cười nói, "Giờ cũng không sớm, ta đến phủ Bát hoàng tử xem một chút."
Phủ của Bát hoàng tử. Ngày xưa bảng hiệu ảm đạm, giờ phút này rực rỡ như mới, xem ra là Thượng Quan Cẩn cố ý làm. Giấu tài này bao lâu, rốt cục sẽ chờ lên đế vị, hắn là không nhịn được rồi. Nhưng hiện tại đắc ý, tựa hồ còn quá sớm đây.
Như trước không có thông báo, Thẩm Thiển Mạch cũng không thích lễ tiết này. Tránh đi thủ vệ, thoải mái đi vào đình viện của Thượng Quan Cẩn.
Từ xa nhìn lại, vào đông mặt trời chiều như trước mang theo hơi ấm, Thượng Quan Cẩn mặc bộ trường bào màu vàng đứng ở dưới ánh mặt trời, khác xa so với vẻ thâm trầm trước đây, hắn giờ phút này, đối mặt với ánh mặt trời phía tây dần dần chìm, trên gương mặt kiêu căng mang ý cười, trong mắt lại chứa vẻ đắc ý cùng hài lòng.
"Bát hoàng tử, chúc mừng." Tiếng nói ôn hòa thanh nhã của Thẩm Thiển Mạch cắt đứt suy nghĩ của Thượng Quan Cẩm, hắn ngoái đầu nhìn lại thấy là Thẩm Thiển Mạch thì khóe miệng hàm chứa ý cười.
"Nguyên lai là cung chủ." Thượng Quan Cẩn lạnh lùng không mất lễ tiết nói, chính là trong mắt lại hiện lên một tia tính kế, điểm tính kế tự nhiên này cũng không có thể dấu diếm được Thẩm Thiển Mạch.
"Nghe nói Bát hoàng tử chuẩn bị tối nay giết Diêu Sơn?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn về phía Thượng Quan Cẩn.
Thượng Quan Cẩn nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch..., trên mặt hiện lên kinh ngạc, chuyện hắn muốn tru diệt Diêu Sơn cực kỳ bí mật, cung chủ Ma Cung làm sao lại biết được?
Bất quá, nếu hắn đã biết cũng không sao, chờ sau khi giết Diêu Sơn và thu hồi binh quyền trong tay ông ta,tiếp đó sẽ hợp tác với cung chủ Ma Cung giết Thẩm Lăng Vân như vậy thì thiên hạ Kỳ Nguyệt này sẽ nằm trong tay hắn. Nghĩ đến đây, Thượng Quan Cẩn mỉm cười, nói, "Cung chủ biết tin này thật nhanh."
"Quá khen. Ta chỉ là muốn biết, Bát hoàng tử chuẩn bị khi nào thì đối phó cả nhà Thẩm tướng quân?" Thẩm Thiển Mạch bình tĩnh nói, đôi mắt sâu không thấy đáy làm cho người ta không thấy rõ nàng đang suy nghĩ gì.
/137
|