"Hỏa Đảo hung hiểm như thế nào, giang hồ đều biết. Nhưng vì thánh dược chữa thương trên Hỏa Đảo, hơn nữa trên Hỏa Đảo có không ít bảo vật, những năm gần đây, người tới Hỏa Đảo cũng không ít."
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch tối lại, không thấy rõ cảm xúc, khóe miệng khẽ nâng, trong mắt đột nhiên thoáng qua ánh sáng, thản nhiên nói:
"Nhưng…, từ xưa đến nay chưa từng có ai còn sống đi ra ngoài."
Nhưng…, từ xưa đến nay chưa từng có ai còn sống đi ra ngoài.
Phân lượng những lời này, không thể không nói là không trầm trọng. trên khuôn mặt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không thấy thần sắc biến hóa, vẫn là nụ cười tà mị tự tin như cũ. Ngược lại hắn không tin, trên đời này còn có địa phương nào có thể vây hãm Tư Đồ Cảnh Diễn hắn.
Trên khuôn mặt Hồng Mai cùng Thanh Tùng mặc dù khẽ xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh. Bởi vì, bọn họ đi theo chủ tử, trên cõi đời này, không có gì có thể ngăn được chủ tử.
"Ô ô, tiểu thư người không cần hù dọa Thiên Thiên." Phản ứng của Thiên Thiên là lớn nhất, khuôn mặt nở nụ cười biến thành nét mặt phàn nàn, kéo tay Thẩm Thiển Mạch làm nũng.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dáng Thiên Thiên, trong lòng mềm nhũn, kéo tay Thiên Thiên nói, "Nếu Thiên Thiên sợ, thì cứ trở về đi."
"Không! Thiên Thiên muốn đi theo tiểu thư! Cho dù tiểu thư đi nơi nào, Thiên Thiên cũng muốn đi theo!" Thiên Thiên cũng quật cường nói, nàng rất sợ chết, nhưng nàng càng sợ phải rời xa tiểu thư.
Kể từ năm năm trước đi theo bên cạnh tiểu thư, nàng đã quyết định, cả đời này, không bao giờ rời tiểu thư nữa. Huống chi, chuyến đi lần này hung hiểm như vậy, nàng càng không yên lòng để một người tiểu thư đi.
Mặc dù công phu của nàng không bằng tiểu thư, nhưng ít nhất khi gặp nguy hiểm, vẫn có thể ngăn trở giúp tiểu thư.
Thẩm Thiển Mạch cưng chiều sờ sờ tóc Thiên Thiên, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu. Trong lòng nàng, Thiên Thiên cũng giống như muội muội ruột thịt.
Vẻ mặt mọi người khác nhau, chỉ tùy ý trò chuyện với nhau đôi câu.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Sênh Ca vẫn không biến hóa chút nào, cũng chưa từng nói câu nào. Gương mặt tuấn tú âm trầm, giống như có người nào thiếu nợ hắn.
Trong con ngươi lạnh lẽo lộ ra hàn ý thấy xương, nhưng nếu quan sát cẩn thận, vẫn có thể nhìn ra vẻ lo lắng trong ánh mắt lạnh lẽo ấy.
Do đổi đường bộ thành đường thủy, được được gần nửa tháng, cuối cùng đã tới Hải Vực của Hỏa Đảo.
Xa xa nhìn lại, là mặt biển mênh mông bát ngát. Nước biển xanh lam, tựa hồ không thấy điểm cuối, mà ở trong Hải Vực xanh biếc này, “khảm” một hòn đảo hình hoa sen đỏ rực, đây cũng là nơi người giang hồ vừa thèm khát vừa sợ hãi.
"Đợi một chút."
Tư Đồ Cảnh Diễn đột nhiên gọi Thanh Tùng đang khống chế buồng lái lại, trong mắt thoáng qua tia ngưng trọng, tiếp theo nở một nụ cười sảng khoái.
Nước biển xanh biếc, Tư Đồ Cảnh Diễn một thân hồng y như lửa, trong gió vẽ nên một độ cung ngang ngạnh, một thân y phục hồng y của hắn với hòn đảo rực đỏ cách đó không xa hô ứng lẫn nhau.
Mặc dù so với Hỏa Đảo, chấm đỏ này cũng không tính bắt mắt, nhưng chính nụ cười sảng khoái mà tà mị của Tư Đồ Cảnh Diễn, so với Hỏa Đảo , càng thêm xinh đẹp chói mắt.
"Trên Hỏa Đảo, quả nhiên có cao nhân. Xung quanh lại bày trận pháp Huyền Thiên Trận!" Con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua tia thưởng thức, nhếch miệng cười lạnh lùng.
Con mắt Thẩm Thiển Mạch âm trầm, khóe miệng cũng nâng lên ý cười, chậm rãi đi tới bên người Tư Đồ Cảnh Diễn, sánh vai mà đứng, một bạch y trắng như tuyết, xuất trần cao quý, nhưng phong thái cũng xinh không kém Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Huyền Thiên Trận pháp. Chuyến đi Hỏa Đảo lần này chắc chắn sẽ rất thú vị đây."
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên, sâu trong mắt là sự cuồng vọng tự tin giống Tư Đồ Cảnh Diễn, nhìn tầng sương mù mông lung quanh Hỏa Đảo.
Hai người bọn họ sánh vai nhìn Hỏa Đảo xa xa. Trong mắt là tự tin và cuống vọng.
Mà bốn người phía sau bọn họ, trên khuôn mặt lại đầy vẻ nặng nề.
Huyền Thiên Trận pháp. Người có chút địa vị trên giang hồ đều biết. Đây chính là trận pháp tuyệt sát. Trận pháp bố trí quỷ quyệt, nhiều thay đổi, chỉ cần đi nhầm một bước, vạn kiếp bất phục.
Ngay cả đối với người đã nghiên cứu trận pháp lâu năm, cũng không dám khoe khoang nói rằng có thể phá Huyền Thiên Trận pháp. Bởi vì Huyền Thiên Trận pháp có thể trở thành trận pháp tuyệt sát, cũng bởi vì rất khó nắm bắt được nó.
Huyền Thiên Huyền Thiên, huyền diệu như Thiên. Luôn biến hóa, tất cả đều dựa vào tâm tư người bố trận, mặc dù vẫn có một số quy tắc bất định, nhưng so với trận pháp cùng loại, khó khăn hơn nhiều.
"Chủ tử. Để thuộc hạ đi trước." Thanh Tùng nhíu mày, cung kính nói với Tư Đồ Cảnh Diễn.
Không phải không tin bản lãnh của Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng dù sao trận pháp hung hiểm như vậy, hắn tuyệt đối không thể để Tư Đồ Cảnh Diễn mạo hiểm.
"Cướp đoạt cái gì. Thành tựu trận pháp của ngươi cao bằng ta sao?!"
Hồng Mai châm chọc liếc nhìn Thanh Tùng, thoạt nhìn đang nói móc Thanh Tùng, nhưng thật ra cũng chỉ muốn thay Thanh Tùng vào trận trước.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thấy mấy lời của Hồng Mai cùng Thanh Tùng, trong mắt thoáng qua lộ vẻ xúc động, khóe miệng cũng không kềm chế được mà nở nụ cười cuồng ngạo.
"Chỉ là một Huyền Thiên Trận pháp mà thôi, nếu cái này cùng không phá được, sao vào được Hỏa Đảo? !"
Tất nhiên Tư Đồ Cảnh Diễn hiểu ý tứ Hồng Mai cùng Thanh Tùng. Huyền Thiên Trận pháp quỷ quyệt biến hóa, nhưng nếu nếu có người vào trận trước, bọn họ ở ngoài trận có thể thấy rõ những biến hóa kia, muốn phá trận cũng không khó. Nhưng người vào trận, cũng lành ít dữ nhiều.
Sao hắn có thể để cho thuộc hạ của mình đi mạo hiểm?! Huống chi, chỉ là một Huyền Thiên Trận pháp, cũng không khó gì!
Thẩm Thiển Mạch cũng là nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, "Bốn người các ngươi cứ đứng đây chờ bọn ta trở về."
Hai bóng người một đỏ một trắng, linh động như tiên, nhảy xuống từ thuyền, đạp nước, một đường hướng Hỏa Đảo còn cách mấy chục thước bay vút đi, giống như Phượng Hoàng giương cánh cùng Cự Long bay lượn .
Bốn người sau lưng chỉ biết ngơ ngác nhìn bóng dáng bay vút đi trước mắt, chủ tử của bọn họ.
Trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có chủ tử của bọn họ mới dám nói Huyền Thiên Trận pháp như vậy, cũng chỉ có chủ tử của bọn họ mới có gan dạ sáng suốt như vậy, trực tiếp xông vào trận, lại chỉ để lại một câu, ở chỗ này chờ chúng ta trở lại.
Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn vào Huyền Thiên Trận pháp, dưới chân hư không, cũng không đi theo trật tự của trận pháp, chỉ tùy ý đi, trận pháp rất nhanh đã bị xúc động.
"Sao tiểu thư lại đi loạn như thế!"
Thiên Thiên vươn dài cổ, một bộ dáng vội vã luống cuống, thấy Thẩm Thiển Mạch tùy ý bước đi kích động Huyền Thiên Trận pháp, không khỏi lo lắng nhíu mày, hận không thể trực tiếp nhào qua giải cứu Thẩm Thiển Mạch.
"Nàng cố ý mở ra trận pháp, để tìm trận nhãn." Trong mắt Sênh Ca thoáng qua tia khen ngợi, lạnh lùng nói.
Thanh Tùng nghe thế cũng lập tức hiểu được, thì ra chủ tử bọn họ căn bản cũng không có ý định thăm dò trận pháp, mà là chọn phương thức bạo lực nhất cũng là phương thức trực tiếp nhất để phá trận, trực tiếp phá vỡ trận nhãn.
Nhưng Huyền Thiên Trận pháp chính là trận pháp cực kỳ hung hiểm, nếu có cao thủ nắm giữ trận nhãn, như thế rất nguy hiểm.
"Hừ! Quả nhiên là một khối hư ảo!"
Trong thời gian Thẩm Thiển Mạch kích động trận pháp Tư Đồ Cảnh Diễn liền đi tìm trận nhãn, quả nhiên không có người nắm giữ trận nhãn.
Trận pháp, nếu có người nắm chuôi, sẽ trở thành thực trận, trận pháp như vậy, nếu áp dụng phương pháp cường công để xử lí, rất có thể sẽ chết không nơi chôn thân, bởi vì người nắm trận có thể mượn trận pháp này phát huy nội lực vốn có của mình lên ít nhất mười lần.
Nếu không có người nắm chuôi thì sẽ là hư trận. Nếu kích động trận pháp, cũng hung hiểm giống nhau, nhưng chỉ cần võ công người phá trận đủ cao, tìm đúng trận nhãn, rất nhanh sẽ kích phá, tất nhiên trận pháp sẽ tiêu tán.
Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nở nụ cười lạnh lùng, quanh thân hắn hắn từ từ tụ tập được huyết vụ (máu), đó là tâm pháp cao nhất của Mị Huyết lâu, Mị Huyết ảo ảnh.
Huyết Vũ càng ngày càng đậm, từ từ hội tụ thành một cỗ khí, đánh tới trận nhãn.
Cùng lúc đó, Thẩm Thiển Mạch đang ứng phó cơ quan trong trận. Tên bay, khí độc, đinh sắt, tầng tầng lớp lớp, nhưng cũng bị dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch nhất nhất hóa giải.
Trong nháy mắt, thật sự chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bốn phía tất cả đều tiêu tán, Hỏa Đảo hình dáng đóa hoa sen đẫm máu mất đi sự che chở của trận pháp, hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy eo Thẩm Thiển Mạch, mang theo nàng nhảy lên Hỏa Đảo, mà bốn người sau lưng cũng rất nhanh theo tới.
Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy eo Thẩm Thiển Mạch, mang theo nàng nhảy lên Hỏa Đảo, mà bốn người sau lưng cũng rất nhanh theo tới.
"Tiểu thư, vừa rồi người làm em sợ muốn chết!" Thiên Thiên nhào tới, kéo tay Thẩm Thiển Mạch, bộ dáng chưa hoàn hồn.
Thẩm Thiển Mạch khẽ mỉm cười, kiên định nói, "Có Cảnh Diễn ở đây, Thiên Thiên không cần lo lắng."
Đúng vậy. Có Tư Đồ Cảnh Diễn ở đây, tất nhiên sẽ bảo hộ nàng an toàn, đây cũng chính là lý do nàng tự mình dấn thân tiến vào nguy hiểm, là nguyên nhân nàng khuấy động trận pháp.
Vì tin tưởng. Tin tưởng hắn sẽ phá trận bằng tốc độ nhanh nhất, tin tưởng hắn có thể, cũng tin tưởng, hắn sẽ không trơ mắt nhìn nàng gặp chuyện không may.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng cong lên, Mạch Nhi đã học được cách lệ thuộc vào hắn rồi. Rất tốt. Mặc dù Mạch Nhi của hắn rất cường đại, nhưng, hắn vẫn hi vọng nàng có thể lệ thuộc vào mình, không cần mệt mỏi như vậy.
Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn đi đằng trước, Sênh Ca, Thiên Thiên, Thanh Tùng, Hồng Mai theo thật sát sau lưng bọn họ.
Trên Hỏa Đảo.
Lọt vào tầm mắt là cảnh sắc giống như tiên cảnh. Không có quái thú hung mãnh trong truyền thuyết, không có kẻ địch đáng sợ trong truyền thuyết, chỉ có chim hót hoa thơm, chỉ có non xanh nước biếc.
"Nơi này thật đẹp."
Thiên Thiên không khỏi xoa mắt, nhìn cảnh đẹp bốn phía, trong đôi mắt ngây thơ ánh lên vẻ tò mò.
Hồng Mai lạnh lùng liếc nhìn Thiên Thiên, trong mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp, khóe miệng khẽ giật, cuối cùng cũng không nói gì.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch sâu thẳm mà thâm trầm, khóe miệng từ từ nâng một độ cong lạnh lùng, cười nói, "Quả nhiên những thứ khi nhìn thấy càng tốt đẹp bao nhiêu thì càng đáng sợ bấy nhiêu. Nhưng, chỉ với Thiên Huyễn trận cỏn con này, mà đã muốn tính mạng của chúng ta?!"
Thiên Huyễn trận. Lại là Thiên Huyễn trận!
Nghe thấy lời nói không mặn không nhạt của Thẩm Thiển Mạch, trên khuôn mặt Sênh Ca đã hiện lên cảm xúc nặng nề không dễ dàng phát giác. Hồng Mai cùng Thanh Tùng cũng đều ngừng thở, cảnh giác nhìn từng cọng cây ngọn cỏ xung quanh.
Thiên Huyễn trận, đó là trong huyễn trận lợi hại nhất. Ở trong trận, cảnh vật nhìn thấy thường rất an lành đẹp đẽ, từ từ đi, tựa hồ cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng, khi ngươi đắm chìm trong cảnh sắc Thiên Huyễn trận, nó sẽ xuất ra một kích trí mạng.
Một kích kia. Có thể là mây trắng trên đầu ngươi, có thể là cây cối hoa cỏ bên cạnh ngươi, không có ai biết cái gì sẽ tập kích, không có ai có thể dự liệu được tập kích lúc nào sẽ lại tới.
Cho nên, cho dù có biết rõ huyễn trận, đề phòng đến chừng nào, cũng khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, mà một chút sơ hở kia, cũng rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của ngươi.
Trên khuôn mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn là nụ cười, trong mắt lại lóe lên ánh sáng lạnh, một bước đã ngăn ở trước người Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng là nụ cười cuồng vọng, thản nhiên nói, "Không nghĩ tới, quả nhiên Hỏa Đảo có cao nhân."
Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng dáng hồng y ngăn trước người mình, khóe miệng không tự chủ được mà nở nụ cười. Cùng với nụ cười vừa rồi bất đồng, đây là nụ cười dịu dàng phát ra từ nội tâm.
Cảnh Diễn a. Dù thời điểm nào, chàng luôn nghĩ đến an toàn của thiếp trước, luon che chở thiếp trước. Chính vì như vậy, thiếp, không biết từ lúc nào, đã vô tình lệ thuộc vào chàng.
"Chư vị từ đâu tới, trở về đi thôi. Dù sao có thể phá Huyền Thiên Trận pháp, cũng coi như là kỳ tài. Ta cũng không muốn lấy tính mạng các ngươi."
Thanh âm ôn nhã ấm áp như gió xuân vang vọng trong thiên không, nghe giống như truyền đến từ chân trời, hết sức yên bình…
Ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn không đổi, khóe miệng cũng nở nụ cười lạnh lùng, "Lấy tánh mạng của bọn ta?! Vậy cũng phải xem xem ngươi có bản lĩnh đó không!"
Tư Đồ Cảnh Diễn vừa dứt, cảnh sắc chung quanh lập tức biến hóa điên cuồng, mới vừa rồi còn là cảnh sắc yên bình ấm áp, lập tức biến thành Địa ngục gào thét, không khí bốn phía cũng giống như hóa thành lưỡi dao sắc bén.
Hắc ám. Nồng đậm hắc ám. Hắc ám không ranh giới.
"A."
Tiếng kinh hô của Hồng Mai truyền vào bên tai, nghe thanh âm hình như bị nội thương rất nặng.
"Hồng Mai!" Thanh Tùng hét lên cuồng bạo cùng thanh âm kinh ngạc không thể tin của Thiên Thiên truyền vào bên tai.
Tư Đồ Cảnh Diễn, hồng y tung bay trong gió, giống như Tula đến từ Địa ngục, mang theo máu tanh và lực lượng hủy diệt. Đôi mắt thâm trầm như biển giờ phút này lại đỏ như máu, khóe miệng nở lạnh lùng.
"Mị Huyết ảo ảnh Đệ Cửu Tầng." Thẩm Thiển Mạch nhìn nam tử hai mắt đỏ ngầu trước mắt, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Nàng vẫn biết võ công Tư Đồ Cảnh Diễn trên nàng, nhưng không biết hắn lại có thể luyện thành cảnh giới cao nhất của Mị Huyết ảo ảnh, mấy trăm năm qua đều chưa từng có người biết đến.
Mị Huyết ảo ảnh, nguyên bản là võ công hung hiểm, biến hóa khó lường. Luyện được tầng cao nhất của Mị Huyết ảo ảnh, đừng nói là Thiên Huyễn trận, chính là tất cả Huyễn trận trên thế gian, cũng không có cách nào ngăn trở hắn.
Hắc ám bốn phía từ từ tản đi, tất cả cảnh vật cũng từ từ tiêu tán, quanh thân Tư Đồ Cảnh Diễn tản mát ra lực lượng vô hạn, xen lẫn là nội lực hùng hậu, đánh tới trận nhãn Thiên Huyễn trận.
Một hồi ánh sáng chói mắt đi qua. Toàn bộ ảo ảnh biến mất, chỉ còn lại một Hỏa Đảo chân thực. Không có cây cối hoa lá, không có thanh sơn lục thủy, trong mắt chỉ là một vùng đất kim loại tỏa ánh sáng lộng lẫy.
Thấy rõ cả Hỏa Đảo,Thẩm Thiển Mạch không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt. Trên Hỏa Đảo thậm chí có nhiều kim loại hiếm như vậy, nếu dùng để chế tạo binh khí, sẽ có bao nhiêu Thần Binh Lợi Khí đây?
"Mị Huyết lâu chủ quả nhiên danh bất hư truyền." Cách bọn họ không xa, một nam tử bạch y xuất trần bước tới.
Ngũ quan của hắn nhu hòa như ngọc, nhưng không yêu mị như Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không so được đường nét tinh xảo của Tư Đồ Cảnh Hạo, nhưng lại cõ một cảm giác nhu hòa, khiến cả người hắn giống như được bao quanh bởi ánh sáng bạch ngọc lộng lẫy, tản mát ra phong thái tiên phong đạo cốt.
Sắc mặt hắn có phần trắng bệch, hiển nhiên vừa rồi lúc Tư Đồ Cảnh Diễn mạnh mẽ phá trận, hắn cũng bị thương. Nhưng, trong thiên hạ này, người có thể tiếp được một kích toàn lực của Tư Đồ Cảnh Diễn mà vẫn có thể đi lại tự nhiên, cười nói, sợ rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn người đi tới, chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng, trong mắt mang theo cuồng ngạo.
"Trái lại Thiển Mạch thật không biết, Hỏa Đảo này đã là vật trong túi của Thất Tuyệt Sơn Trang!" Thẩm Thiển Mạch đỡ Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng mang theo ý lạnh, thản nhiên nói.
Vừa rồi Tư Đồ Cảnh Diễn vừa vận dụng Mị Huyết ảo ảnh Đệ Cửu Tầng, mặc dù phá được trận pháp, nhưng hắn cũng bởi vì nội lực tiêu hao quá nhiều mà nhất thời vô lực.
Nam tử bạch y kia nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, trên khuôn mặt ôn hòa như ngọc chợt biến đổi, ngước mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo ba phần khâm phục, bảy phần hứng thú.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế, cực kỳ khó chịu liếc mắt nhìn nam tử mặc bạch y kia.
Lại dám nhìn nữ nhân của hắn trước mặt hắn như vậy?! Có phải không muốn sống nữa hay không! Coi như bởi vì hắn mới vừa sử dụng Mị Huyết ảo ảnh, tiêu hao nội lực, nhưng muốn giết nam tử này, vẫn là dư sức! Mới vừa rồi nếu không có Huyền Thiên Trận pháp che chở, nam tử bạch y này làm sao có thể tốt đẹp đứng ở chỗ này nhìn Mạch Nhi của hắn?!
"Tiểu thư! Mau cứu cứu Hồng Mai tỷ tỷ!" Đang lúc ba người bọn họ nhìn nhau, quan sát lẫn nhau, tiếng khóc của Thiên Thiên cắt đứt ý nghĩ của bọn họ.
"Hồng Mai như thế nào? !"
Mặc dù trong giọng nói của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo lạnh lùng, nhưng ân cần trong mắt rất rõ ràng. Tứ đại hộ vệ đi theo hắn đã lâu. Tuy nói là quan hệ thuộc hạ cùng chủ tử , nhưng trong lòng hắn, bọn họ cũng người thân.
"Đều là em không tốt. Nếu không phải em không cẩn thận trúng kế, Hồng Mai tỷ tỷ cũng sẽ không vì cứu em mà bị thương nặng như vậy." Nước mắt Thiên Thiên không ngừng rơi, vừa tự trách nói.
Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày, Hồng Mai cứu Thiên Thiên? ! Nhưng không phải Hồng Mai rất ghét Thiên Thiên sao?! Sao có thể liều mình cứu Thiên Thiên?! Ánh mắt ân cần nhìn về sắc mặt trắng bệch của Hồng Mai.
"Hừ! Cứ khóc sướt mướt, có ích gì sao? !" Hồng Mai liếc mắt nhìn Thiên Thiên, trong mắt là chán ghét không che giấu, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nhẫn tâm châm chọc.
"Hồng Mai, thương thế của ngươi vô cùng nặng, chớ nói chuyện." Thanh Tùng thấy Hồng Mai bởi vì nói chuyện mà rối loạn hơi thở, phun ra một ngụm máu tươi, không khỏi lo lắng.
Lần này Thẩm Thiển Mạch cũng coi như thấy rõ. Hồng Mai cũng không phải là cô gái vô tâm.
Bởi vì bản thân mất đi vẻ hồn nhiên, nên mới đặc biệt muốn bảo vệ Thiên Thiên ngây thơ. Nhưng ngoài mặt lại nhẫn tâm châm chọc. Nữ tử này…
"Tại hạ có thuốc trị thương."
Thanh âm ôn nhuận như ngọc truyền đến, một đôi tay thon dài duỗi đến trước mặt Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo nụ cười ôn hòa.
Thẩm Thiển Mạch kinh ngạc nhìn hắn, nếu như nàng không đoán sai, nam tử bạch y này phải là thiếu chủ Thất Tuyệt Sơn Trang - Huyền Lâu. Nhưng, không phải vừa rồi hắn còn muốn giết bọn họ sao? Vì sao hiện tại lại chủ động đưa thuốc trị thương?!
"Cám ơn."
Thẩm Thiển Mạch nhận lấy thuốc trị thương, cho Hồng Mai uống một viên, sau đó cùng Thanh Tùng và Sênh Ca chữa thương cho nàng.
"Không sợ thuốc có vấn đề sao?" Nhíu mày, trong mắt thoáng qua tia hứng thú, khóe miệng vẫn độ cong ôn hòa, nam tử bạch y nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Thiển Mạch cười yếu ớt, thản nhiên nói, "Không cần làm điều thừa."
Xác thực. Thương thế Hồng Mai vô cùng nặng, hơn nữa nhìn qua cũng có thể thấy, không chỉ bị nội thương, kịch độc còn nguy hiểm hơn, nếu không có thuốc giải, cho dù bọn họ có thể khống chế được nội thương của nàng, nhưng cũng không cứu được nàng.
Nếu như nam tử bạch y này muốn Hồng Mai chết, hoàn toàn có thể không cần lấy thuốc giải ra. Chỉ cần lạnh lùng đứng nhìn mà thôi.
"Hừ!" Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng đứng giữa Thẩm Thiển Mạch cùng nam tử bạch y, nhíu mày, khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị, mang theo vài phần kiêu căng hỏi, "Các hạ chính là Thiếu chủ Thất Thuyệt Sơn Trang?!"
"Huyền Lâu. May mắn kết thân được hai vị. Chỉ là không biết vị cô nương này sao có thể nhìn ra thân phận của Huyền Lâu?" Nam tử bạch y ôn hòa cười một tiếng, tựa hồ người vừa rồi muốn lấy tính mạng bọn họ không phải hắn.
"Huyền Thiết Lệnh." Thẩm Thiển Mạch chỉ lạnh lùng thốt ra ba chữ.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch tối lại, không thấy rõ cảm xúc, khóe miệng khẽ nâng, trong mắt đột nhiên thoáng qua ánh sáng, thản nhiên nói:
"Nhưng…, từ xưa đến nay chưa từng có ai còn sống đi ra ngoài."
Nhưng…, từ xưa đến nay chưa từng có ai còn sống đi ra ngoài.
Phân lượng những lời này, không thể không nói là không trầm trọng. trên khuôn mặt Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không thấy thần sắc biến hóa, vẫn là nụ cười tà mị tự tin như cũ. Ngược lại hắn không tin, trên đời này còn có địa phương nào có thể vây hãm Tư Đồ Cảnh Diễn hắn.
Trên khuôn mặt Hồng Mai cùng Thanh Tùng mặc dù khẽ xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh. Bởi vì, bọn họ đi theo chủ tử, trên cõi đời này, không có gì có thể ngăn được chủ tử.
"Ô ô, tiểu thư người không cần hù dọa Thiên Thiên." Phản ứng của Thiên Thiên là lớn nhất, khuôn mặt nở nụ cười biến thành nét mặt phàn nàn, kéo tay Thẩm Thiển Mạch làm nũng.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dáng Thiên Thiên, trong lòng mềm nhũn, kéo tay Thiên Thiên nói, "Nếu Thiên Thiên sợ, thì cứ trở về đi."
"Không! Thiên Thiên muốn đi theo tiểu thư! Cho dù tiểu thư đi nơi nào, Thiên Thiên cũng muốn đi theo!" Thiên Thiên cũng quật cường nói, nàng rất sợ chết, nhưng nàng càng sợ phải rời xa tiểu thư.
Kể từ năm năm trước đi theo bên cạnh tiểu thư, nàng đã quyết định, cả đời này, không bao giờ rời tiểu thư nữa. Huống chi, chuyến đi lần này hung hiểm như vậy, nàng càng không yên lòng để một người tiểu thư đi.
Mặc dù công phu của nàng không bằng tiểu thư, nhưng ít nhất khi gặp nguy hiểm, vẫn có thể ngăn trở giúp tiểu thư.
Thẩm Thiển Mạch cưng chiều sờ sờ tóc Thiên Thiên, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu. Trong lòng nàng, Thiên Thiên cũng giống như muội muội ruột thịt.
Vẻ mặt mọi người khác nhau, chỉ tùy ý trò chuyện với nhau đôi câu.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Sênh Ca vẫn không biến hóa chút nào, cũng chưa từng nói câu nào. Gương mặt tuấn tú âm trầm, giống như có người nào thiếu nợ hắn.
Trong con ngươi lạnh lẽo lộ ra hàn ý thấy xương, nhưng nếu quan sát cẩn thận, vẫn có thể nhìn ra vẻ lo lắng trong ánh mắt lạnh lẽo ấy.
Do đổi đường bộ thành đường thủy, được được gần nửa tháng, cuối cùng đã tới Hải Vực của Hỏa Đảo.
Xa xa nhìn lại, là mặt biển mênh mông bát ngát. Nước biển xanh lam, tựa hồ không thấy điểm cuối, mà ở trong Hải Vực xanh biếc này, “khảm” một hòn đảo hình hoa sen đỏ rực, đây cũng là nơi người giang hồ vừa thèm khát vừa sợ hãi.
"Đợi một chút."
Tư Đồ Cảnh Diễn đột nhiên gọi Thanh Tùng đang khống chế buồng lái lại, trong mắt thoáng qua tia ngưng trọng, tiếp theo nở một nụ cười sảng khoái.
Nước biển xanh biếc, Tư Đồ Cảnh Diễn một thân hồng y như lửa, trong gió vẽ nên một độ cung ngang ngạnh, một thân y phục hồng y của hắn với hòn đảo rực đỏ cách đó không xa hô ứng lẫn nhau.
Mặc dù so với Hỏa Đảo, chấm đỏ này cũng không tính bắt mắt, nhưng chính nụ cười sảng khoái mà tà mị của Tư Đồ Cảnh Diễn, so với Hỏa Đảo , càng thêm xinh đẹp chói mắt.
"Trên Hỏa Đảo, quả nhiên có cao nhân. Xung quanh lại bày trận pháp Huyền Thiên Trận!" Con ngươi Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua tia thưởng thức, nhếch miệng cười lạnh lùng.
Con mắt Thẩm Thiển Mạch âm trầm, khóe miệng cũng nâng lên ý cười, chậm rãi đi tới bên người Tư Đồ Cảnh Diễn, sánh vai mà đứng, một bạch y trắng như tuyết, xuất trần cao quý, nhưng phong thái cũng xinh không kém Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Huyền Thiên Trận pháp. Chuyến đi Hỏa Đảo lần này chắc chắn sẽ rất thú vị đây."
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên, sâu trong mắt là sự cuồng vọng tự tin giống Tư Đồ Cảnh Diễn, nhìn tầng sương mù mông lung quanh Hỏa Đảo.
Hai người bọn họ sánh vai nhìn Hỏa Đảo xa xa. Trong mắt là tự tin và cuống vọng.
Mà bốn người phía sau bọn họ, trên khuôn mặt lại đầy vẻ nặng nề.
Huyền Thiên Trận pháp. Người có chút địa vị trên giang hồ đều biết. Đây chính là trận pháp tuyệt sát. Trận pháp bố trí quỷ quyệt, nhiều thay đổi, chỉ cần đi nhầm một bước, vạn kiếp bất phục.
Ngay cả đối với người đã nghiên cứu trận pháp lâu năm, cũng không dám khoe khoang nói rằng có thể phá Huyền Thiên Trận pháp. Bởi vì Huyền Thiên Trận pháp có thể trở thành trận pháp tuyệt sát, cũng bởi vì rất khó nắm bắt được nó.
Huyền Thiên Huyền Thiên, huyền diệu như Thiên. Luôn biến hóa, tất cả đều dựa vào tâm tư người bố trận, mặc dù vẫn có một số quy tắc bất định, nhưng so với trận pháp cùng loại, khó khăn hơn nhiều.
"Chủ tử. Để thuộc hạ đi trước." Thanh Tùng nhíu mày, cung kính nói với Tư Đồ Cảnh Diễn.
Không phải không tin bản lãnh của Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng dù sao trận pháp hung hiểm như vậy, hắn tuyệt đối không thể để Tư Đồ Cảnh Diễn mạo hiểm.
"Cướp đoạt cái gì. Thành tựu trận pháp của ngươi cao bằng ta sao?!"
Hồng Mai châm chọc liếc nhìn Thanh Tùng, thoạt nhìn đang nói móc Thanh Tùng, nhưng thật ra cũng chỉ muốn thay Thanh Tùng vào trận trước.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thấy mấy lời của Hồng Mai cùng Thanh Tùng, trong mắt thoáng qua lộ vẻ xúc động, khóe miệng cũng không kềm chế được mà nở nụ cười cuồng ngạo.
"Chỉ là một Huyền Thiên Trận pháp mà thôi, nếu cái này cùng không phá được, sao vào được Hỏa Đảo? !"
Tất nhiên Tư Đồ Cảnh Diễn hiểu ý tứ Hồng Mai cùng Thanh Tùng. Huyền Thiên Trận pháp quỷ quyệt biến hóa, nhưng nếu nếu có người vào trận trước, bọn họ ở ngoài trận có thể thấy rõ những biến hóa kia, muốn phá trận cũng không khó. Nhưng người vào trận, cũng lành ít dữ nhiều.
Sao hắn có thể để cho thuộc hạ của mình đi mạo hiểm?! Huống chi, chỉ là một Huyền Thiên Trận pháp, cũng không khó gì!
Thẩm Thiển Mạch cũng là nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, "Bốn người các ngươi cứ đứng đây chờ bọn ta trở về."
Hai bóng người một đỏ một trắng, linh động như tiên, nhảy xuống từ thuyền, đạp nước, một đường hướng Hỏa Đảo còn cách mấy chục thước bay vút đi, giống như Phượng Hoàng giương cánh cùng Cự Long bay lượn .
Bốn người sau lưng chỉ biết ngơ ngác nhìn bóng dáng bay vút đi trước mắt, chủ tử của bọn họ.
Trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có chủ tử của bọn họ mới dám nói Huyền Thiên Trận pháp như vậy, cũng chỉ có chủ tử của bọn họ mới có gan dạ sáng suốt như vậy, trực tiếp xông vào trận, lại chỉ để lại một câu, ở chỗ này chờ chúng ta trở lại.
Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn vào Huyền Thiên Trận pháp, dưới chân hư không, cũng không đi theo trật tự của trận pháp, chỉ tùy ý đi, trận pháp rất nhanh đã bị xúc động.
"Sao tiểu thư lại đi loạn như thế!"
Thiên Thiên vươn dài cổ, một bộ dáng vội vã luống cuống, thấy Thẩm Thiển Mạch tùy ý bước đi kích động Huyền Thiên Trận pháp, không khỏi lo lắng nhíu mày, hận không thể trực tiếp nhào qua giải cứu Thẩm Thiển Mạch.
"Nàng cố ý mở ra trận pháp, để tìm trận nhãn." Trong mắt Sênh Ca thoáng qua tia khen ngợi, lạnh lùng nói.
Thanh Tùng nghe thế cũng lập tức hiểu được, thì ra chủ tử bọn họ căn bản cũng không có ý định thăm dò trận pháp, mà là chọn phương thức bạo lực nhất cũng là phương thức trực tiếp nhất để phá trận, trực tiếp phá vỡ trận nhãn.
Nhưng Huyền Thiên Trận pháp chính là trận pháp cực kỳ hung hiểm, nếu có cao thủ nắm giữ trận nhãn, như thế rất nguy hiểm.
"Hừ! Quả nhiên là một khối hư ảo!"
Trong thời gian Thẩm Thiển Mạch kích động trận pháp Tư Đồ Cảnh Diễn liền đi tìm trận nhãn, quả nhiên không có người nắm giữ trận nhãn.
Trận pháp, nếu có người nắm chuôi, sẽ trở thành thực trận, trận pháp như vậy, nếu áp dụng phương pháp cường công để xử lí, rất có thể sẽ chết không nơi chôn thân, bởi vì người nắm trận có thể mượn trận pháp này phát huy nội lực vốn có của mình lên ít nhất mười lần.
Nếu không có người nắm chuôi thì sẽ là hư trận. Nếu kích động trận pháp, cũng hung hiểm giống nhau, nhưng chỉ cần võ công người phá trận đủ cao, tìm đúng trận nhãn, rất nhanh sẽ kích phá, tất nhiên trận pháp sẽ tiêu tán.
Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nở nụ cười lạnh lùng, quanh thân hắn hắn từ từ tụ tập được huyết vụ (máu), đó là tâm pháp cao nhất của Mị Huyết lâu, Mị Huyết ảo ảnh.
Huyết Vũ càng ngày càng đậm, từ từ hội tụ thành một cỗ khí, đánh tới trận nhãn.
Cùng lúc đó, Thẩm Thiển Mạch đang ứng phó cơ quan trong trận. Tên bay, khí độc, đinh sắt, tầng tầng lớp lớp, nhưng cũng bị dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch nhất nhất hóa giải.
Trong nháy mắt, thật sự chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bốn phía tất cả đều tiêu tán, Hỏa Đảo hình dáng đóa hoa sen đẫm máu mất đi sự che chở của trận pháp, hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy eo Thẩm Thiển Mạch, mang theo nàng nhảy lên Hỏa Đảo, mà bốn người sau lưng cũng rất nhanh theo tới.
Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy eo Thẩm Thiển Mạch, mang theo nàng nhảy lên Hỏa Đảo, mà bốn người sau lưng cũng rất nhanh theo tới.
"Tiểu thư, vừa rồi người làm em sợ muốn chết!" Thiên Thiên nhào tới, kéo tay Thẩm Thiển Mạch, bộ dáng chưa hoàn hồn.
Thẩm Thiển Mạch khẽ mỉm cười, kiên định nói, "Có Cảnh Diễn ở đây, Thiên Thiên không cần lo lắng."
Đúng vậy. Có Tư Đồ Cảnh Diễn ở đây, tất nhiên sẽ bảo hộ nàng an toàn, đây cũng chính là lý do nàng tự mình dấn thân tiến vào nguy hiểm, là nguyên nhân nàng khuấy động trận pháp.
Vì tin tưởng. Tin tưởng hắn sẽ phá trận bằng tốc độ nhanh nhất, tin tưởng hắn có thể, cũng tin tưởng, hắn sẽ không trơ mắt nhìn nàng gặp chuyện không may.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng cong lên, Mạch Nhi đã học được cách lệ thuộc vào hắn rồi. Rất tốt. Mặc dù Mạch Nhi của hắn rất cường đại, nhưng, hắn vẫn hi vọng nàng có thể lệ thuộc vào mình, không cần mệt mỏi như vậy.
Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn đi đằng trước, Sênh Ca, Thiên Thiên, Thanh Tùng, Hồng Mai theo thật sát sau lưng bọn họ.
Trên Hỏa Đảo.
Lọt vào tầm mắt là cảnh sắc giống như tiên cảnh. Không có quái thú hung mãnh trong truyền thuyết, không có kẻ địch đáng sợ trong truyền thuyết, chỉ có chim hót hoa thơm, chỉ có non xanh nước biếc.
"Nơi này thật đẹp."
Thiên Thiên không khỏi xoa mắt, nhìn cảnh đẹp bốn phía, trong đôi mắt ngây thơ ánh lên vẻ tò mò.
Hồng Mai lạnh lùng liếc nhìn Thiên Thiên, trong mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp, khóe miệng khẽ giật, cuối cùng cũng không nói gì.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch sâu thẳm mà thâm trầm, khóe miệng từ từ nâng một độ cong lạnh lùng, cười nói, "Quả nhiên những thứ khi nhìn thấy càng tốt đẹp bao nhiêu thì càng đáng sợ bấy nhiêu. Nhưng, chỉ với Thiên Huyễn trận cỏn con này, mà đã muốn tính mạng của chúng ta?!"
Thiên Huyễn trận. Lại là Thiên Huyễn trận!
Nghe thấy lời nói không mặn không nhạt của Thẩm Thiển Mạch, trên khuôn mặt Sênh Ca đã hiện lên cảm xúc nặng nề không dễ dàng phát giác. Hồng Mai cùng Thanh Tùng cũng đều ngừng thở, cảnh giác nhìn từng cọng cây ngọn cỏ xung quanh.
Thiên Huyễn trận, đó là trong huyễn trận lợi hại nhất. Ở trong trận, cảnh vật nhìn thấy thường rất an lành đẹp đẽ, từ từ đi, tựa hồ cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng, khi ngươi đắm chìm trong cảnh sắc Thiên Huyễn trận, nó sẽ xuất ra một kích trí mạng.
Một kích kia. Có thể là mây trắng trên đầu ngươi, có thể là cây cối hoa cỏ bên cạnh ngươi, không có ai biết cái gì sẽ tập kích, không có ai có thể dự liệu được tập kích lúc nào sẽ lại tới.
Cho nên, cho dù có biết rõ huyễn trận, đề phòng đến chừng nào, cũng khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, mà một chút sơ hở kia, cũng rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của ngươi.
Trên khuôn mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn là nụ cười, trong mắt lại lóe lên ánh sáng lạnh, một bước đã ngăn ở trước người Thẩm Thiển Mạch, khóe miệng là nụ cười cuồng vọng, thản nhiên nói, "Không nghĩ tới, quả nhiên Hỏa Đảo có cao nhân."
Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng dáng hồng y ngăn trước người mình, khóe miệng không tự chủ được mà nở nụ cười. Cùng với nụ cười vừa rồi bất đồng, đây là nụ cười dịu dàng phát ra từ nội tâm.
Cảnh Diễn a. Dù thời điểm nào, chàng luôn nghĩ đến an toàn của thiếp trước, luon che chở thiếp trước. Chính vì như vậy, thiếp, không biết từ lúc nào, đã vô tình lệ thuộc vào chàng.
"Chư vị từ đâu tới, trở về đi thôi. Dù sao có thể phá Huyền Thiên Trận pháp, cũng coi như là kỳ tài. Ta cũng không muốn lấy tính mạng các ngươi."
Thanh âm ôn nhã ấm áp như gió xuân vang vọng trong thiên không, nghe giống như truyền đến từ chân trời, hết sức yên bình…
Ánh mắt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn không đổi, khóe miệng cũng nở nụ cười lạnh lùng, "Lấy tánh mạng của bọn ta?! Vậy cũng phải xem xem ngươi có bản lĩnh đó không!"
Tư Đồ Cảnh Diễn vừa dứt, cảnh sắc chung quanh lập tức biến hóa điên cuồng, mới vừa rồi còn là cảnh sắc yên bình ấm áp, lập tức biến thành Địa ngục gào thét, không khí bốn phía cũng giống như hóa thành lưỡi dao sắc bén.
Hắc ám. Nồng đậm hắc ám. Hắc ám không ranh giới.
"A."
Tiếng kinh hô của Hồng Mai truyền vào bên tai, nghe thanh âm hình như bị nội thương rất nặng.
"Hồng Mai!" Thanh Tùng hét lên cuồng bạo cùng thanh âm kinh ngạc không thể tin của Thiên Thiên truyền vào bên tai.
Tư Đồ Cảnh Diễn, hồng y tung bay trong gió, giống như Tula đến từ Địa ngục, mang theo máu tanh và lực lượng hủy diệt. Đôi mắt thâm trầm như biển giờ phút này lại đỏ như máu, khóe miệng nở lạnh lùng.
"Mị Huyết ảo ảnh Đệ Cửu Tầng." Thẩm Thiển Mạch nhìn nam tử hai mắt đỏ ngầu trước mắt, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Nàng vẫn biết võ công Tư Đồ Cảnh Diễn trên nàng, nhưng không biết hắn lại có thể luyện thành cảnh giới cao nhất của Mị Huyết ảo ảnh, mấy trăm năm qua đều chưa từng có người biết đến.
Mị Huyết ảo ảnh, nguyên bản là võ công hung hiểm, biến hóa khó lường. Luyện được tầng cao nhất của Mị Huyết ảo ảnh, đừng nói là Thiên Huyễn trận, chính là tất cả Huyễn trận trên thế gian, cũng không có cách nào ngăn trở hắn.
Hắc ám bốn phía từ từ tản đi, tất cả cảnh vật cũng từ từ tiêu tán, quanh thân Tư Đồ Cảnh Diễn tản mát ra lực lượng vô hạn, xen lẫn là nội lực hùng hậu, đánh tới trận nhãn Thiên Huyễn trận.
Một hồi ánh sáng chói mắt đi qua. Toàn bộ ảo ảnh biến mất, chỉ còn lại một Hỏa Đảo chân thực. Không có cây cối hoa lá, không có thanh sơn lục thủy, trong mắt chỉ là một vùng đất kim loại tỏa ánh sáng lộng lẫy.
Thấy rõ cả Hỏa Đảo,Thẩm Thiển Mạch không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt. Trên Hỏa Đảo thậm chí có nhiều kim loại hiếm như vậy, nếu dùng để chế tạo binh khí, sẽ có bao nhiêu Thần Binh Lợi Khí đây?
"Mị Huyết lâu chủ quả nhiên danh bất hư truyền." Cách bọn họ không xa, một nam tử bạch y xuất trần bước tới.
Ngũ quan của hắn nhu hòa như ngọc, nhưng không yêu mị như Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không so được đường nét tinh xảo của Tư Đồ Cảnh Hạo, nhưng lại cõ một cảm giác nhu hòa, khiến cả người hắn giống như được bao quanh bởi ánh sáng bạch ngọc lộng lẫy, tản mát ra phong thái tiên phong đạo cốt.
Sắc mặt hắn có phần trắng bệch, hiển nhiên vừa rồi lúc Tư Đồ Cảnh Diễn mạnh mẽ phá trận, hắn cũng bị thương. Nhưng, trong thiên hạ này, người có thể tiếp được một kích toàn lực của Tư Đồ Cảnh Diễn mà vẫn có thể đi lại tự nhiên, cười nói, sợ rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn người đi tới, chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng, trong mắt mang theo cuồng ngạo.
"Trái lại Thiển Mạch thật không biết, Hỏa Đảo này đã là vật trong túi của Thất Tuyệt Sơn Trang!" Thẩm Thiển Mạch đỡ Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng mang theo ý lạnh, thản nhiên nói.
Vừa rồi Tư Đồ Cảnh Diễn vừa vận dụng Mị Huyết ảo ảnh Đệ Cửu Tầng, mặc dù phá được trận pháp, nhưng hắn cũng bởi vì nội lực tiêu hao quá nhiều mà nhất thời vô lực.
Nam tử bạch y kia nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, trên khuôn mặt ôn hòa như ngọc chợt biến đổi, ngước mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo ba phần khâm phục, bảy phần hứng thú.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế, cực kỳ khó chịu liếc mắt nhìn nam tử mặc bạch y kia.
Lại dám nhìn nữ nhân của hắn trước mặt hắn như vậy?! Có phải không muốn sống nữa hay không! Coi như bởi vì hắn mới vừa sử dụng Mị Huyết ảo ảnh, tiêu hao nội lực, nhưng muốn giết nam tử này, vẫn là dư sức! Mới vừa rồi nếu không có Huyền Thiên Trận pháp che chở, nam tử bạch y này làm sao có thể tốt đẹp đứng ở chỗ này nhìn Mạch Nhi của hắn?!
"Tiểu thư! Mau cứu cứu Hồng Mai tỷ tỷ!" Đang lúc ba người bọn họ nhìn nhau, quan sát lẫn nhau, tiếng khóc của Thiên Thiên cắt đứt ý nghĩ của bọn họ.
"Hồng Mai như thế nào? !"
Mặc dù trong giọng nói của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo lạnh lùng, nhưng ân cần trong mắt rất rõ ràng. Tứ đại hộ vệ đi theo hắn đã lâu. Tuy nói là quan hệ thuộc hạ cùng chủ tử , nhưng trong lòng hắn, bọn họ cũng người thân.
"Đều là em không tốt. Nếu không phải em không cẩn thận trúng kế, Hồng Mai tỷ tỷ cũng sẽ không vì cứu em mà bị thương nặng như vậy." Nước mắt Thiên Thiên không ngừng rơi, vừa tự trách nói.
Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày, Hồng Mai cứu Thiên Thiên? ! Nhưng không phải Hồng Mai rất ghét Thiên Thiên sao?! Sao có thể liều mình cứu Thiên Thiên?! Ánh mắt ân cần nhìn về sắc mặt trắng bệch của Hồng Mai.
"Hừ! Cứ khóc sướt mướt, có ích gì sao? !" Hồng Mai liếc mắt nhìn Thiên Thiên, trong mắt là chán ghét không che giấu, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nhẫn tâm châm chọc.
"Hồng Mai, thương thế của ngươi vô cùng nặng, chớ nói chuyện." Thanh Tùng thấy Hồng Mai bởi vì nói chuyện mà rối loạn hơi thở, phun ra một ngụm máu tươi, không khỏi lo lắng.
Lần này Thẩm Thiển Mạch cũng coi như thấy rõ. Hồng Mai cũng không phải là cô gái vô tâm.
Bởi vì bản thân mất đi vẻ hồn nhiên, nên mới đặc biệt muốn bảo vệ Thiên Thiên ngây thơ. Nhưng ngoài mặt lại nhẫn tâm châm chọc. Nữ tử này…
"Tại hạ có thuốc trị thương."
Thanh âm ôn nhuận như ngọc truyền đến, một đôi tay thon dài duỗi đến trước mặt Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo nụ cười ôn hòa.
Thẩm Thiển Mạch kinh ngạc nhìn hắn, nếu như nàng không đoán sai, nam tử bạch y này phải là thiếu chủ Thất Tuyệt Sơn Trang - Huyền Lâu. Nhưng, không phải vừa rồi hắn còn muốn giết bọn họ sao? Vì sao hiện tại lại chủ động đưa thuốc trị thương?!
"Cám ơn."
Thẩm Thiển Mạch nhận lấy thuốc trị thương, cho Hồng Mai uống một viên, sau đó cùng Thanh Tùng và Sênh Ca chữa thương cho nàng.
"Không sợ thuốc có vấn đề sao?" Nhíu mày, trong mắt thoáng qua tia hứng thú, khóe miệng vẫn độ cong ôn hòa, nam tử bạch y nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Thiển Mạch cười yếu ớt, thản nhiên nói, "Không cần làm điều thừa."
Xác thực. Thương thế Hồng Mai vô cùng nặng, hơn nữa nhìn qua cũng có thể thấy, không chỉ bị nội thương, kịch độc còn nguy hiểm hơn, nếu không có thuốc giải, cho dù bọn họ có thể khống chế được nội thương của nàng, nhưng cũng không cứu được nàng.
Nếu như nam tử bạch y này muốn Hồng Mai chết, hoàn toàn có thể không cần lấy thuốc giải ra. Chỉ cần lạnh lùng đứng nhìn mà thôi.
"Hừ!" Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng đứng giữa Thẩm Thiển Mạch cùng nam tử bạch y, nhíu mày, khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị, mang theo vài phần kiêu căng hỏi, "Các hạ chính là Thiếu chủ Thất Thuyệt Sơn Trang?!"
"Huyền Lâu. May mắn kết thân được hai vị. Chỉ là không biết vị cô nương này sao có thể nhìn ra thân phận của Huyền Lâu?" Nam tử bạch y ôn hòa cười một tiếng, tựa hồ người vừa rồi muốn lấy tính mạng bọn họ không phải hắn.
"Huyền Thiết Lệnh." Thẩm Thiển Mạch chỉ lạnh lùng thốt ra ba chữ.
/137
|