Em không thấy tôi ngồi ở đây sao?
Lăng Tư Duệ cau mày lên tiếng.
- Thấy. Đương nhiên là tôi thấy rồi.
Cô nhìn hắn gật gật đầu. Bản thân không hề biết hắn đang khó chịu.
- Giỏi nhỉ? Thấy tôi mà xem tôi như không khí là ý gì?
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, mặt đã đanh lại vài phần.
- Tôi đang ăn mà.
Đổng Ngạc Ngạc cho cháo vào miệng, tròn mắt nhìn hắn.
Duẫn Mặc Nghiễm ngồi bên cạnh chỉ khẽ nở nụ cười nhẹ. Cậu lấy trong người ra một viên kẹo dâu đưa cho cô.
- Ngạc Ngạc, cho cậu này.
Đổng Ngạc Ngạc nghe cậu nói, quay ngoắt sang nhìn tay cậu.
Viên kẹo dâu hồng hồng xuất hiện trước mắt khiến cô không khỏi vui vẻ.
Đổng Ngạc Ngạc nhanh tay cầm lấy, điệu bộ như trẻ con nhận được quà. Cô nhoẻ miệng cười, khẽ đáp:
- Nghiễm Nghiễm yêu dấu, cậu còn nhớ sở thích của mình sao? Oa... thật là yêu cậu nha.
Lời nói tưởng chừng vô tư của Đổng Ngạc Ngạc đã khiến gân mặt Lăng Tư Duệ nổi lên không ít.
Cái gì mà Nghiễm Nghiễm yêu quý?
Cái gì mà yêu cậu?
Cô rốt cuộc là đang muốn chọc tức hắn sao?
- Đương nhiên là mình nhớ rồi. Những chuyện liên quan đến cậu làm sao mình có thể quên được.
Duẫn Mặc Nghiễm cười cười, hai hàng mi dài được dịp lay động. Bản thân cũng không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của Lăng Tư Duệ.
Đổng Ngạc Ngạc vui vẻ nhìn cậu, bàn tay định bóc kẹo ra ăn thì đã bị ai kia giật lấy.
Viên kẹo trên tay cô không cánh mà bay sang tay Lăng Tư Duệ.
- Anh làm gì vậy? Trả kẹo lại cho tôi.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận. Đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn kẹo dâu. Hôm nay mới có dịp được nếm thử mùi vị quen thuộc thì bị hắn giật lấy. Bản thân cô quả thật không cam tâm.
- Kẹo dâu? Tôi nghĩ nên vứt nó đi thì hơn. Loại kẻo rẻ tiền này ăn vào chỉ tổ đau bụng.
Lăng Tư Duệ cười nhếch mép, sẵn tay ném nó vào thùng rác bên cạnh.
Đổng Ngạc Ngạc tức giận trước hành động của hắn. Cô cau mày khó chịu:
- Loại người nhà giàu như anh thì biết cái gì. Kẹo dâu đó chính là tuổi thơ của tôi, là thứ mà tôi thích nhất. Anh khinh bỉ nó rẻ tiền chẳng khác nào khinh bỉ tuổi thơ của tôi.
- Đổng Ngạc Ngạc, em gan nhỉ? Hôm nay còn dám cãi lời tôi.
Lăng Tư Duệ nắm chặt tay, gương mặt góc cạnh như tỏa ra hàn khí.
Đổng Ngạc Ngạc bặm môi, bực tức cúi mặt xuống. Cô im lặng không thèm đáp lời hắn.
Duẫn Mặc Nghiễm nãy giờ im lặng quan sát hai người, gương mặt cậu bình thản không một tia dao động:
- Ngạc Ngạc, không sao đâu. Khi khác mình mua kẹo dâu cho cậu. Đừng dỗi.
Cậu lên tiếng an ủi cô, chất giọng rất nhẹ nhàng.
Đổng Ngạc Ngạc ngước mặt lên nhìn cậu, vẻ mặt mếu máo như sắp khóc đến nơi. Cô chính là bị Lăng Tư Duệ làm cho tổn thương. Hắn như đang chà đạp nhân phẩm của cô vậy.
Kẹo rẻ tiền thì làm sao? Cô đâu có giàu có như hắn mà ăn cao lương mĩ vị chứ?
- Thôi nào.
Duẫn Mặc Nghiễm có chút đau lòng, lấy tay xoa xoa đầu cô. Cậu như bơ luôn Lăng Tư Duệ, không chú ý đến nộ khí đang tỏa ra trên người hắn.
Lăng Tư Duệ thật sự tức chết. Hắn không nói gì, lạnh lùng rời khỏi phòng. Bàn tay thô bạo đóng cửa một cái rầm . Tiếng động vang lên như chứng minh được đợt sóng ngầm cuộn trào dữ dội trong lòng hắn.
Đổng Ngạc Ngạc, là em bức tôi tức chết. Hừ...
Lăng Tư Duệ bỏ đi, căn phòng giờ chỉ còn lại hai người.
Đổng Ngạc Ngạc biết hắn bỏ đi, vẻ mặt cũng trở nên buồn thiu. Cô chán nản đặt tô cháo lên bàn không muốn ăn nữa.
Duẫn Mặc Nghiễm nhìn thấu tâm can cô. Lăng Tư Duệ chỉ mới rời đi thì cô đã buồn như vậy. Không lẽ... cô có tình cảm với hắn rồi sao?
Không thể được.
Điều này Duẫn Mặc Nghiễm cậu không cho phép.
Cậu nhìn cô, ánh mắt thoáng sự hụt hẫng. Cậu nhẹ giọng:
- Ngạc Ngạc, cậu mệt sao?
Đổng Ngạc Ngạc không đáp lời cậu, lắc lắc đầu.
Lòng cô hiện tại rối như tơ vò.
Cô không biết tại sao cô lại cảm thấy buồn khi hắn bỏ đi như vậy?
Rõ ràng là hắn quá đáng với cô. Vì cái gì mà cô lại cảm thấy tủi thân chứ?
- Ngạc Ngạc, cậu nằm nghỉ đi. Mình ra ngoài một lát.
Duẫn Mặc Nghiễm biết cô muốn ở một mình nên tìm cách tránh đi. Dù sao cậu cũng muốn tìm một nơi để ổn định lại trái tim mình.
- Vậy mình ngủ một lát.
Đổng Ngạc Ngạc nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Duẫn Mặc Nghiễm nhìn cô một lúc rồi đi ra ngoài. Cậu lên sân thượng của bệnh viện hóng mát một chút.
Trên sân thượng...
Màn đêm buông xuống, những tòa nhà trong thành phố Bắc Kinh đã lên đèn, đỏ rực cả một vùng.
Duẫn Mặc Nghiễm vừa bước lên sân thượng đã nhìn thấy Lăng Tư Duệ. Điều này khiến cậu có chút ngạc nhiên, không nghĩ hắn lại có mặt ở đây.
Lăng Tư Duệ cảm nhận được tiếng bước chân, khẽ xoay người lại. Nhìn thấy cậu, gương mặt hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào. Chỉ có khóe miệng là khẽ nhếch lên:
- Lên đây làm gì?
Duẫn Mặc Nghiễm chầm chầm tiến đến chỗ hắn, hai tay đặt lên thành lan can, đôi mắt nâu đen nhìn xa xăm:
- Tôi lên đây cũng cần thông qua sự cho phép của anh sao? Chất giọng trầm trầm của cậu cất lên khiến Lăng Tư Duệ nhíu mày.
- Không hẳn.
Hắn nói, giọng nói lạnh lùng dứt khoác.
Lăng Tư Duệ tựa lưng vào tường, hai tay giơ ra sau chống vào thành lan can, điệu bộ vô cùng tự tại.
Một làn gió đêm thổi qua lướt nhẹ lên mái tóc hai người khiến nó bay bay. Khí chất toát ra thật sự quá hoàn mĩ.
Một người ấm áp tựa thiên sứ, ôn nhuận như ngọc. Một người lạnh lùng như băng tuyết, mị hoặc đến yêu nghiệt.
Hai con người, hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau. Họ đứng bên nhau như toát ra hai luồng ánh sáng khiến người ta chói mắt.
- Anh thích... Đổng Ngạc Ngạc... phải không?
Duẫn Mặc Nghiễm đột ngột hỏi, nụ cười nhẹ còn ẩn hiện sau môi cậu.
Nghe cậu nói, tròng mắt Lăng Tư Duệ thoáng chút sững sờ.
Hắn thích Đổng Ngạc Ngạc thì làm sao? Cậu ta có tư cách gì để tra hỏi hắn. Nực cười nhỉ?
- Thích hay không thích... không liên quan đến cậu.
Lăng Tư Duệ cười nhếch mép trả lời.
Duẫn Mặc Nghiễm không phải kiểu người ngu ngốc. Chỉ cần nhìn cách hắn đối xử với Đổng Ngạc Ngạc cũng đủ biết hắn có tình cảm với cô. Nhưng mà... cậu chỉ muốn biết hắn có chịu thừa nhận hay không thôi?
Không ngoài dự tính của cậu, Lăng Tư Duệ này thật sự quá cao ngạo.
- Đương nhiên là có liên quan đến tôi.
Duẫn Mặc Nghiễm lại nở nụ cười nhẹ, nụ cười cứ như một cơn gió lướt qua rồi mau chóng biến mất.
- Liên quan đến cậu?
- Phải.
Lăng Tư Duệ khẽ cong môi. Ngay từ khi gặp cậu, hắn đã biết cậu đối với Ngạc Ngạc không phải tình bạn bình thường. Hành động và cử chỉ của cậu đối với cô thật khiến hắn khó chịu.
- Thì sao?
Lăng Tư Duệ hỏi, đôi mắt báo săn như phát ra ánh nhìn kiêu ngạo.
- Cạnh tranh.
Cánh môi Duẫn Mặc Nghiễm khẽ phát ra hai chữ ngắn gọn. Chỉ hai chữ thôi nhưng đủ để đối phương nhìn thẳng vào tròng mắt cậu.
Lăng Tư Duệ xoay đầu nhìn vào mắt Duẫn Mặc Nghiễm. Hai ánh mắt giao nhau nóng như lửa.
- Tại sao... tôi phải cạnh tranh với cậu?
Hắn nhếch mép hỏi.
- Tôi nghĩ anh hiểu rõ lý do hơn tôi.
Duẫn Mặc Nghiễm cũng nhìn hắn, mỉm cười.
- Nực cười.
Hắn cười nửa miệng rồi thu hai tay đang chống trên lan can lại, chân sải bước rời khỏi sân thượng.
Duẫn Mặc Nghiễm nhìn hắn rời đi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lăng Tư Duệ này thật cứng đầu, rõ ràng là thích Đổng Ngạc Ngạc mà còn không chịu thừa nhận.
Nhưng mà... cậu mặc kệ hắn có thừa nhận hay không. Kể từ giây phút này, cậu sẽ chính thức cạnh tranh công bằng với hắn.
Đổng Ngạc Ngạc, chắc chắn sẽ không thích anh ta.
Đây là suy nghĩ để Duẫn Mặc Nghiễm tự trấn an trái tim mình. Cậu thật sự không muốn điều đó xảy ra. Một chút cũng không muốn.
~~~~~~~~
Quay lại chỗ Đổng Ngạc Ngạc
Lăng Tư Duệ sau khi rời khỏi sân thượng thì bước vào phòng cô.
Hắn ngồi xuống ghế, ánh mắt báo săn nhìn cô có chút dịu dàng.
Nữ nhân này, lúc nãy thật sự là làm hắn tức chết. Nếu không phải tại cô thì hắn đã không mất kiềm chế như vậy.
Đổng Ngạc Ngạc như cảm nhận được sự tồn tại của ai đó, hai hàng mi bất chợt lay động.
Cô mở mắt ra, bộ dạng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Lăng Tư Duệ.
Hừ. Chẳng phải lúc nãy hắn bỏ đi sao? Bây giờ xuất hiện ở đây là có ý gì?
Đổng Ngạc Ngạc cau mày nhìn hắn, vẻ mặt vẫn còn đang giận dỗi.
Lăng Tư Duệ nhìn vẻ mặt như mèo con xù lông của cô, khóe miệng chỉ khẽ cong lên:
- Em vẫn còn dỗi tôi sao?
Cô nghe hắn nói, không thèm đáp, xoay người sang hướng khác tránh đối diện hắn.
Lăng Tư Duệ thấy cô trốn tránh hắn như vậy, bản thân có chút không vui. Lúc nãy là hắn sai, hắn thừa nhận là mình không nên quá đáng với cô. Nhưng mà bây giờ, hành động của cô chẳng khác nào thách thức sự nhẫn nhịn của hắn.
- Đổng Ngạc Ngạc.
Hắn lạnh giọng gọi cô.
Đổng Ngạc Ngạc che tại lại, vờ như không nghe thấy giọng hắn. Bản thân cô thật sự không hiểu cô đang muốn cái gì. Khi hắn bỏ đi, cô cảm giác rất hụt hẫng. Rõ ràng trong thâm tâm cô rất muốn hắn quay lại. Nhưng không hiểu vì sao, khi hắn ngồi ở đây thì cô lại phớt lờ hắn, còn bày ra bộ mặt giận dỗi thế này.
Lăng Tư Duệ cố nén tức giận trong lòng. Hắn định nói gì đó thì Duẫn Mặc Nghiễm từ ngoài cửa đi vào. Cậu chen vào cuộc trò chuyện của hắn:
- Lăng Tổng, anh vẫn chưa về nhà sao?
Lăng Tư Duệ khó chịu vì có sự xuất hiện của cậu. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Câu đó phải để tôi hỏi cậu?
Duẫn Mặc Nghiễm biết hắn đang khó chịu vì sự có mặt của cậu nên chỉ khẽ cười.
- Lăng Tổng khéo đùa, tôi còn có chuyện phải làm, làm sao có thể về sớm như vậy?
Đáy mắt cậu nhìn hắn có chút ẩn ý.
Lăng Tư Duệ thật sự không thích Duẫn Mặc Nghiễm. Cũng phải thôi, ai lại đi thích tình địch của mình bao giờ.
Hắn vì câu nói của cậu mà nghiêm mặt, điệu bộ vô cùng lạnh lẽo:
- Chuyện gì?
Lăng Tư Duệ cau mày lên tiếng.
- Thấy. Đương nhiên là tôi thấy rồi.
Cô nhìn hắn gật gật đầu. Bản thân không hề biết hắn đang khó chịu.
- Giỏi nhỉ? Thấy tôi mà xem tôi như không khí là ý gì?
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, mặt đã đanh lại vài phần.
- Tôi đang ăn mà.
Đổng Ngạc Ngạc cho cháo vào miệng, tròn mắt nhìn hắn.
Duẫn Mặc Nghiễm ngồi bên cạnh chỉ khẽ nở nụ cười nhẹ. Cậu lấy trong người ra một viên kẹo dâu đưa cho cô.
- Ngạc Ngạc, cho cậu này.
Đổng Ngạc Ngạc nghe cậu nói, quay ngoắt sang nhìn tay cậu.
Viên kẹo dâu hồng hồng xuất hiện trước mắt khiến cô không khỏi vui vẻ.
Đổng Ngạc Ngạc nhanh tay cầm lấy, điệu bộ như trẻ con nhận được quà. Cô nhoẻ miệng cười, khẽ đáp:
- Nghiễm Nghiễm yêu dấu, cậu còn nhớ sở thích của mình sao? Oa... thật là yêu cậu nha.
Lời nói tưởng chừng vô tư của Đổng Ngạc Ngạc đã khiến gân mặt Lăng Tư Duệ nổi lên không ít.
Cái gì mà Nghiễm Nghiễm yêu quý?
Cái gì mà yêu cậu?
Cô rốt cuộc là đang muốn chọc tức hắn sao?
- Đương nhiên là mình nhớ rồi. Những chuyện liên quan đến cậu làm sao mình có thể quên được.
Duẫn Mặc Nghiễm cười cười, hai hàng mi dài được dịp lay động. Bản thân cũng không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của Lăng Tư Duệ.
Đổng Ngạc Ngạc vui vẻ nhìn cậu, bàn tay định bóc kẹo ra ăn thì đã bị ai kia giật lấy.
Viên kẹo trên tay cô không cánh mà bay sang tay Lăng Tư Duệ.
- Anh làm gì vậy? Trả kẹo lại cho tôi.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận. Đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn kẹo dâu. Hôm nay mới có dịp được nếm thử mùi vị quen thuộc thì bị hắn giật lấy. Bản thân cô quả thật không cam tâm.
- Kẹo dâu? Tôi nghĩ nên vứt nó đi thì hơn. Loại kẻo rẻ tiền này ăn vào chỉ tổ đau bụng.
Lăng Tư Duệ cười nhếch mép, sẵn tay ném nó vào thùng rác bên cạnh.
Đổng Ngạc Ngạc tức giận trước hành động của hắn. Cô cau mày khó chịu:
- Loại người nhà giàu như anh thì biết cái gì. Kẹo dâu đó chính là tuổi thơ của tôi, là thứ mà tôi thích nhất. Anh khinh bỉ nó rẻ tiền chẳng khác nào khinh bỉ tuổi thơ của tôi.
- Đổng Ngạc Ngạc, em gan nhỉ? Hôm nay còn dám cãi lời tôi.
Lăng Tư Duệ nắm chặt tay, gương mặt góc cạnh như tỏa ra hàn khí.
Đổng Ngạc Ngạc bặm môi, bực tức cúi mặt xuống. Cô im lặng không thèm đáp lời hắn.
Duẫn Mặc Nghiễm nãy giờ im lặng quan sát hai người, gương mặt cậu bình thản không một tia dao động:
- Ngạc Ngạc, không sao đâu. Khi khác mình mua kẹo dâu cho cậu. Đừng dỗi.
Cậu lên tiếng an ủi cô, chất giọng rất nhẹ nhàng.
Đổng Ngạc Ngạc ngước mặt lên nhìn cậu, vẻ mặt mếu máo như sắp khóc đến nơi. Cô chính là bị Lăng Tư Duệ làm cho tổn thương. Hắn như đang chà đạp nhân phẩm của cô vậy.
Kẹo rẻ tiền thì làm sao? Cô đâu có giàu có như hắn mà ăn cao lương mĩ vị chứ?
- Thôi nào.
Duẫn Mặc Nghiễm có chút đau lòng, lấy tay xoa xoa đầu cô. Cậu như bơ luôn Lăng Tư Duệ, không chú ý đến nộ khí đang tỏa ra trên người hắn.
Lăng Tư Duệ thật sự tức chết. Hắn không nói gì, lạnh lùng rời khỏi phòng. Bàn tay thô bạo đóng cửa một cái rầm . Tiếng động vang lên như chứng minh được đợt sóng ngầm cuộn trào dữ dội trong lòng hắn.
Đổng Ngạc Ngạc, là em bức tôi tức chết. Hừ...
Lăng Tư Duệ bỏ đi, căn phòng giờ chỉ còn lại hai người.
Đổng Ngạc Ngạc biết hắn bỏ đi, vẻ mặt cũng trở nên buồn thiu. Cô chán nản đặt tô cháo lên bàn không muốn ăn nữa.
Duẫn Mặc Nghiễm nhìn thấu tâm can cô. Lăng Tư Duệ chỉ mới rời đi thì cô đã buồn như vậy. Không lẽ... cô có tình cảm với hắn rồi sao?
Không thể được.
Điều này Duẫn Mặc Nghiễm cậu không cho phép.
Cậu nhìn cô, ánh mắt thoáng sự hụt hẫng. Cậu nhẹ giọng:
- Ngạc Ngạc, cậu mệt sao?
Đổng Ngạc Ngạc không đáp lời cậu, lắc lắc đầu.
Lòng cô hiện tại rối như tơ vò.
Cô không biết tại sao cô lại cảm thấy buồn khi hắn bỏ đi như vậy?
Rõ ràng là hắn quá đáng với cô. Vì cái gì mà cô lại cảm thấy tủi thân chứ?
- Ngạc Ngạc, cậu nằm nghỉ đi. Mình ra ngoài một lát.
Duẫn Mặc Nghiễm biết cô muốn ở một mình nên tìm cách tránh đi. Dù sao cậu cũng muốn tìm một nơi để ổn định lại trái tim mình.
- Vậy mình ngủ một lát.
Đổng Ngạc Ngạc nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Duẫn Mặc Nghiễm nhìn cô một lúc rồi đi ra ngoài. Cậu lên sân thượng của bệnh viện hóng mát một chút.
Trên sân thượng...
Màn đêm buông xuống, những tòa nhà trong thành phố Bắc Kinh đã lên đèn, đỏ rực cả một vùng.
Duẫn Mặc Nghiễm vừa bước lên sân thượng đã nhìn thấy Lăng Tư Duệ. Điều này khiến cậu có chút ngạc nhiên, không nghĩ hắn lại có mặt ở đây.
Lăng Tư Duệ cảm nhận được tiếng bước chân, khẽ xoay người lại. Nhìn thấy cậu, gương mặt hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào. Chỉ có khóe miệng là khẽ nhếch lên:
- Lên đây làm gì?
Duẫn Mặc Nghiễm chầm chầm tiến đến chỗ hắn, hai tay đặt lên thành lan can, đôi mắt nâu đen nhìn xa xăm:
- Tôi lên đây cũng cần thông qua sự cho phép của anh sao? Chất giọng trầm trầm của cậu cất lên khiến Lăng Tư Duệ nhíu mày.
- Không hẳn.
Hắn nói, giọng nói lạnh lùng dứt khoác.
Lăng Tư Duệ tựa lưng vào tường, hai tay giơ ra sau chống vào thành lan can, điệu bộ vô cùng tự tại.
Một làn gió đêm thổi qua lướt nhẹ lên mái tóc hai người khiến nó bay bay. Khí chất toát ra thật sự quá hoàn mĩ.
Một người ấm áp tựa thiên sứ, ôn nhuận như ngọc. Một người lạnh lùng như băng tuyết, mị hoặc đến yêu nghiệt.
Hai con người, hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau. Họ đứng bên nhau như toát ra hai luồng ánh sáng khiến người ta chói mắt.
- Anh thích... Đổng Ngạc Ngạc... phải không?
Duẫn Mặc Nghiễm đột ngột hỏi, nụ cười nhẹ còn ẩn hiện sau môi cậu.
Nghe cậu nói, tròng mắt Lăng Tư Duệ thoáng chút sững sờ.
Hắn thích Đổng Ngạc Ngạc thì làm sao? Cậu ta có tư cách gì để tra hỏi hắn. Nực cười nhỉ?
- Thích hay không thích... không liên quan đến cậu.
Lăng Tư Duệ cười nhếch mép trả lời.
Duẫn Mặc Nghiễm không phải kiểu người ngu ngốc. Chỉ cần nhìn cách hắn đối xử với Đổng Ngạc Ngạc cũng đủ biết hắn có tình cảm với cô. Nhưng mà... cậu chỉ muốn biết hắn có chịu thừa nhận hay không thôi?
Không ngoài dự tính của cậu, Lăng Tư Duệ này thật sự quá cao ngạo.
- Đương nhiên là có liên quan đến tôi.
Duẫn Mặc Nghiễm lại nở nụ cười nhẹ, nụ cười cứ như một cơn gió lướt qua rồi mau chóng biến mất.
- Liên quan đến cậu?
- Phải.
Lăng Tư Duệ khẽ cong môi. Ngay từ khi gặp cậu, hắn đã biết cậu đối với Ngạc Ngạc không phải tình bạn bình thường. Hành động và cử chỉ của cậu đối với cô thật khiến hắn khó chịu.
- Thì sao?
Lăng Tư Duệ hỏi, đôi mắt báo săn như phát ra ánh nhìn kiêu ngạo.
- Cạnh tranh.
Cánh môi Duẫn Mặc Nghiễm khẽ phát ra hai chữ ngắn gọn. Chỉ hai chữ thôi nhưng đủ để đối phương nhìn thẳng vào tròng mắt cậu.
Lăng Tư Duệ xoay đầu nhìn vào mắt Duẫn Mặc Nghiễm. Hai ánh mắt giao nhau nóng như lửa.
- Tại sao... tôi phải cạnh tranh với cậu?
Hắn nhếch mép hỏi.
- Tôi nghĩ anh hiểu rõ lý do hơn tôi.
Duẫn Mặc Nghiễm cũng nhìn hắn, mỉm cười.
- Nực cười.
Hắn cười nửa miệng rồi thu hai tay đang chống trên lan can lại, chân sải bước rời khỏi sân thượng.
Duẫn Mặc Nghiễm nhìn hắn rời đi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lăng Tư Duệ này thật cứng đầu, rõ ràng là thích Đổng Ngạc Ngạc mà còn không chịu thừa nhận.
Nhưng mà... cậu mặc kệ hắn có thừa nhận hay không. Kể từ giây phút này, cậu sẽ chính thức cạnh tranh công bằng với hắn.
Đổng Ngạc Ngạc, chắc chắn sẽ không thích anh ta.
Đây là suy nghĩ để Duẫn Mặc Nghiễm tự trấn an trái tim mình. Cậu thật sự không muốn điều đó xảy ra. Một chút cũng không muốn.
~~~~~~~~
Quay lại chỗ Đổng Ngạc Ngạc
Lăng Tư Duệ sau khi rời khỏi sân thượng thì bước vào phòng cô.
Hắn ngồi xuống ghế, ánh mắt báo săn nhìn cô có chút dịu dàng.
Nữ nhân này, lúc nãy thật sự là làm hắn tức chết. Nếu không phải tại cô thì hắn đã không mất kiềm chế như vậy.
Đổng Ngạc Ngạc như cảm nhận được sự tồn tại của ai đó, hai hàng mi bất chợt lay động.
Cô mở mắt ra, bộ dạng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Lăng Tư Duệ.
Hừ. Chẳng phải lúc nãy hắn bỏ đi sao? Bây giờ xuất hiện ở đây là có ý gì?
Đổng Ngạc Ngạc cau mày nhìn hắn, vẻ mặt vẫn còn đang giận dỗi.
Lăng Tư Duệ nhìn vẻ mặt như mèo con xù lông của cô, khóe miệng chỉ khẽ cong lên:
- Em vẫn còn dỗi tôi sao?
Cô nghe hắn nói, không thèm đáp, xoay người sang hướng khác tránh đối diện hắn.
Lăng Tư Duệ thấy cô trốn tránh hắn như vậy, bản thân có chút không vui. Lúc nãy là hắn sai, hắn thừa nhận là mình không nên quá đáng với cô. Nhưng mà bây giờ, hành động của cô chẳng khác nào thách thức sự nhẫn nhịn của hắn.
- Đổng Ngạc Ngạc.
Hắn lạnh giọng gọi cô.
Đổng Ngạc Ngạc che tại lại, vờ như không nghe thấy giọng hắn. Bản thân cô thật sự không hiểu cô đang muốn cái gì. Khi hắn bỏ đi, cô cảm giác rất hụt hẫng. Rõ ràng trong thâm tâm cô rất muốn hắn quay lại. Nhưng không hiểu vì sao, khi hắn ngồi ở đây thì cô lại phớt lờ hắn, còn bày ra bộ mặt giận dỗi thế này.
Lăng Tư Duệ cố nén tức giận trong lòng. Hắn định nói gì đó thì Duẫn Mặc Nghiễm từ ngoài cửa đi vào. Cậu chen vào cuộc trò chuyện của hắn:
- Lăng Tổng, anh vẫn chưa về nhà sao?
Lăng Tư Duệ khó chịu vì có sự xuất hiện của cậu. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Câu đó phải để tôi hỏi cậu?
Duẫn Mặc Nghiễm biết hắn đang khó chịu vì sự có mặt của cậu nên chỉ khẽ cười.
- Lăng Tổng khéo đùa, tôi còn có chuyện phải làm, làm sao có thể về sớm như vậy?
Đáy mắt cậu nhìn hắn có chút ẩn ý.
Lăng Tư Duệ thật sự không thích Duẫn Mặc Nghiễm. Cũng phải thôi, ai lại đi thích tình địch của mình bao giờ.
Hắn vì câu nói của cậu mà nghiêm mặt, điệu bộ vô cùng lạnh lẽo:
- Chuyện gì?
/137
|