Chương 670
“Tắm xong rồi à?”
Kiều Minh Húc lấy một chiếc khăn lớn, lau tóc cho cô, hỏi.
“Ừm.”
Anh vừa tới gần, Mạch Tiểu Miên đã ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng, lập tức cảm thấy cơ thể rục rịch trở lại, khao khát bùng lên…
Nhưng cô không dám thể hiện ra ngoài.
Kiều Minh Húc vừa trải qua cơn động kinh, sức lực cạn kiệt, ngoài ra, anh là một bệnh nhân còn chưa khỏi sốt.
Nếu cô yêu cầu lần nữa.
Anh có thể sẽ cảm thấy ăn không tiêu.
“Ngủ đi.”
Kiều Minh Húc ôm cô đặt lên giường, sau đó cũng nằm lên.
Mạch Tiểu Miên vừa định kéo chiếc chăn công chúa của mình để đắp thì anh đã giằng ra, ném sang một bên, sau đó đắp cho cô chiếc chăn màu xám đen của mình, nói: “Chúng ta đắp chung đi.”
“Này…”
Hai người vẫn luôn ngủ chung giường nhưng chưa bao giờ đắp chung chăn.
Đều mỗi người một chăn, chiếm một nửa chiếc giường.
“Không có này kia gì cả.”
Kiều Minh Húc cũng chui vào trong chăn.
Nhiệt độ cơ thể của hai người lập tức hòa vào nhau…
“Anh không sợ em làm bẩn chăn của anh hả?”
Mạch Tiểu Miên cố ý hỏi.
“Người phụ nữ bẩn như em đã sớm làm bẩn rất nhiều đồ của anh rồi, anh cũng lười so đo.”
“Ha ha, rốt cuộc là lười so đo hay là không thể so đo?”
“Không thể so đo!”
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên lại chớp mắt: “Lỡ như đang ngủ em bị khó tiêu đánh rắm trong chăn thì sao?”
Đầu Kiều Minh Húc đầy vạch đen.
Không phải một con, mà là cả một đàn quạ đen đang bay qua trước mắt.
Người phụ nữ chết tiệt này, nghĩ cái quái gì không biết?
“Anh nói xem, lỡ vậy thì sao, có phải anh sẽ một cước đá em xuống giường không?”
Mạch Tiểu Miên làm bộ đau khổ nói: “Thả rắm cũng giống như mắc ho, đều không thể kìm lại được.”
“…”
Kiều Minh Húc không nói gì chỉ nhìn cô, lạnh lùng nói: “Đánh mông!”
“Tắm xong rồi à?”
Kiều Minh Húc lấy một chiếc khăn lớn, lau tóc cho cô, hỏi.
“Ừm.”
Anh vừa tới gần, Mạch Tiểu Miên đã ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng, lập tức cảm thấy cơ thể rục rịch trở lại, khao khát bùng lên…
Nhưng cô không dám thể hiện ra ngoài.
Kiều Minh Húc vừa trải qua cơn động kinh, sức lực cạn kiệt, ngoài ra, anh là một bệnh nhân còn chưa khỏi sốt.
Nếu cô yêu cầu lần nữa.
Anh có thể sẽ cảm thấy ăn không tiêu.
“Ngủ đi.”
Kiều Minh Húc ôm cô đặt lên giường, sau đó cũng nằm lên.
Mạch Tiểu Miên vừa định kéo chiếc chăn công chúa của mình để đắp thì anh đã giằng ra, ném sang một bên, sau đó đắp cho cô chiếc chăn màu xám đen của mình, nói: “Chúng ta đắp chung đi.”
“Này…”
Hai người vẫn luôn ngủ chung giường nhưng chưa bao giờ đắp chung chăn.
Đều mỗi người một chăn, chiếm một nửa chiếc giường.
“Không có này kia gì cả.”
Kiều Minh Húc cũng chui vào trong chăn.
Nhiệt độ cơ thể của hai người lập tức hòa vào nhau…
“Anh không sợ em làm bẩn chăn của anh hả?”
Mạch Tiểu Miên cố ý hỏi.
“Người phụ nữ bẩn như em đã sớm làm bẩn rất nhiều đồ của anh rồi, anh cũng lười so đo.”
“Ha ha, rốt cuộc là lười so đo hay là không thể so đo?”
“Không thể so đo!”
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên lại chớp mắt: “Lỡ như đang ngủ em bị khó tiêu đánh rắm trong chăn thì sao?”
Đầu Kiều Minh Húc đầy vạch đen.
Không phải một con, mà là cả một đàn quạ đen đang bay qua trước mắt.
Người phụ nữ chết tiệt này, nghĩ cái quái gì không biết?
“Anh nói xem, lỡ vậy thì sao, có phải anh sẽ một cước đá em xuống giường không?”
Mạch Tiểu Miên làm bộ đau khổ nói: “Thả rắm cũng giống như mắc ho, đều không thể kìm lại được.”
“…”
Kiều Minh Húc không nói gì chỉ nhìn cô, lạnh lùng nói: “Đánh mông!”
/986
|