Chiếc xe không có ý dừng lại, lao nhanh đến.
Ninh Tri tránh sang một bên, thân xe màu đen lướt qua người Ninh Tri, cô ngã xuống đất.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đám vệ sĩ ở phía sau lao tới, lập tức có người lên xe đuổi theo, hai người khác bảo vệ Lục Tuyệt và Ninh Tri.
“Nhị thiếu phu nhân, cô có bị thương không?”
Lục Tuyệt lập tức đi tới, anh đưa tay ra đỡ Ninh Tri, đôi mắt đẹp như hoa đào hiện lên vẻ hoảng sợ: “Đỡ cô, đỡ cô.”
Ninh Tri nắm lấy tay anh, chậm rãi đứng lên, vừa mới đứng thẳng thì cô phát hiện chân mình bị trật: “Chân của tôi bị trật rồi.”
Trước lối vào của tòa nhà, Hoắc Hiểu Nguyệt đẩy anh trai xuống, đúng lúc nhìn thấy cảnh Ninh Tri suýt bị đâm trúng.
Vẻ mặt Hoắc Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Chiếc xe đó là muốn đụng Ninh Tri hay Lục Tuyệt?”
“Em đẩy anh qua đó xem họ có muốn giúp gì không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh hai, không phải nói phải quay lại công ty sao?”
Hoắc Hiểu Dương: “Đi xem một chút.”
Hoắc Hiểu Nguyệt chỉ có thể đẩy anh trai tới đó.
Ninh Tri bị trật chân, vì vậy cô chỉ có thể vịn vào Lục Tuyệt.
Hoắc Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn chân cô, khịt mũi, cũng không nói gì nhìn có chút hả hê.
Hôm nay Hoắc Hiểu Dương mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn, ngồi trên xe lăn cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh ấy.
Anh ấy nói: “Ninh tiểu thư và Lục tiên sinh, hình như cô đang gặp rắc rối, có cần giúp đỡ không?”
Ninh Tri gật đầu cảm ơn: “Ở đây tạm thời tôi có thể xử lý.”
“Nhìn xem, vừa rồi tôi đã nói với cô không được tùy ý đưa Lục Tuyệt ra ngoài, bây giờ suýt chút nữa xảy ra tai nạn.” Hoắc Hiểu Nguyệt nói: “Các người đắc tội người ta sao?”
Ninh Tri lắc đầu: “Không có.” Hiện tại chỉ có thể xem các vệ sĩ có bắt được người không.
“Chân của Ninh tiểu thư bị thương, có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện không?” Hoắc Hiểu Dương chú ý Ninh Tri đứng bằng một chân, chân kia không dám giẫm xuống đất.
“Không làm phiền hai người, tôi để tài xế đưa tôi đến đó.”
Hoắc Hiểu Nguyệt bĩu môi: “Dù sao chúng tôi cũng không có thời gian.”
Ninh Tri đã quen với việc mồm miệng Hoắc Hiểu Nguyệt như inox.
Ninh Tri mượn sức của Lục Tuyệt, chuẩn bị rời đi, quay đầu lại, cô nhìn thấy trong khung của Lục Tuyệt có hai tia chớp mây đen.
Anh còn tức giận hơn sao?
Sau khi lên xe, Ninh Tri hỏi anh: “Tại sao anh lại ghét anh trai của Hoắc Hiểu Nguyệt?”
Ánh mắt Lục Tuyệt rơi vào mặt Ninh Tri, anh nhìn cô vài giây, không trả lời.
Ninh Tri nghi hoặc: “Anh ta bắt nạt anh sao?”
Nhìn Hoắc Hiểu Dương không giống người có tính cách âm u, cho dù ngồi trên xe lăn, anh ấy vẫn duy trì vẻ nhẹ nhàng tao nhã.
Lục Tuyệt lại liếc nhìn Ninh Tri, chậm rãi, giọng nói của anh như bị bóp ra khỏi cổ họng: “Không.”
Nếu không bắt nạt, vậy tại sao Lục Tuyệt lại ghét Hoắc Hiểu Dương, tức giận khi nhìn thấy anh ta?
Ninh Tri dỗ dành anh giống như đang dỗ Tiểu Lục Tuyệt: “Không sao đâu, anh không thích anh ta, về sau chúng ta cứ tránh mặt anh ta là được.”
Dù sao họ cũng không quen nhau và không cần giao tiếp.
Nghe vậy, hai đám mây đen trên đầu Lục Tuyệt biến mất ngay lập tức.
Thật đúng là rất dễ dỗ.
Ninh Tri đã đi khám bác sĩ, vết trật chân không nghiêm trọng, bác sĩ đã bôi thuốc cho cô, khoảng một tuần nữa sẽ lành.
Khi tôi về đến nhà, mẹ Lục, ba Lục và Lâm Điềm Điềm đều ở đó.
“Làm sao vậy? Mẹ nghe vệ sĩ nói là các con bị tấn công.” Trên mặt Mẹ Lục tràn đầy lo lắng, ngay cả tóc tai cũng có chút rối tung, hình như bà vừa từ đâu đó chạy vội về.
Bà vội vàng tiến lên: “Các con có bị thương không?”
“Lục Tuyệt không sao, con không cẩn thận bị trật chân thôi.” Nửa người Ninh Tri gần như ngả lên trên người Lục Tuyệt, không giống với mùi hoa sữa khi anh còn bé, mũi cô tràn ngập hơi thở thơm mát của cơ thể anh, mùi hương thoang thoảng, rất dễ ngửi.
“Lại đây ngồi đi.” Mẹ Lục mới nhận ra chân của Ninh Tri đang bị băng bó, bà quay đầu lại hỏi ba Lục: “Đã bắt được người chưa? Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt ba Lục nghiêm túc, lông mày tao nhã chính là người uy nghiêm nắm quyền nhiều năm, ánh mắt rơi vào trên người vợ dịu dàng nói: “Tôi bắt được rồi, đã đưa tới đồn cảnh sát, bên kia nói rằng tài xế uống rượu bia, say rượu lái xe.”
Ninh Tri nhíu mày, cô cảm thấy chiếc xe hướng thẳng về phía cô và Lục Tuyệt, không giống như đang say rượu lái xe.
“Say rượu lái xe? Cố ý sao? Nhất định phải cho người kiểm tra rõ ràng.” Mẹ Lục lo lắng.
“Ừ.” Đương nhiên ba Lục sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, để cho nguy hiểm đe dọa gia đình mình.
Bên cạnh ông, Lâm Điềm Điềm nói: “Tiểu Tri, có phải em xúc phạm người nào đó sao?”
Ninh Tri đã đắc tội ai đó và suýt nữa liên lụy làm Lục Tuyệt bị thương, nếu chuyện này là thật, mẹ Lục và ba Lục đều bất mãn với cô.
Ninh Tri nhìn kỹ biểu hiện của Lâm Điềm Điềm, cô tự hỏi không biết Lâm Điềm Điềm có phải người làm điều đó không: “Tính cách của tôi luôn rất tốt, tôi chưa có bất kỳ xung đột nào với bất kỳ ai, nhưng...”
Cô nhìn Lâm Điềm Điềm đầy ẩn ý: “Tôi sẽ không đắc tội bất cứ ai, chỉ sợ rằng có kẻ trộm sẽ nhớ kỹ tôi.”
Nếu nói Lâm Điềm Điềm cho người đến đụng trúng cô cũng không phải là không thể, dù sao bây giờ đã đổi được 33% hào quang, dung mạo của Lâm Điềm Điềm đã bị ảnh hưởng không nhỏ, bởi vì nhan sắc sa xuống nên cô ta mới trở thành hot search.
Nói không chừng, Lâm Điềm Điềm bị bức tức giận nên tìm một người để đối phó cô.
Lâm Điềm Điềm cảm thấy ánh mắt Ninh Tri nhìn cô ta một cách kỳ lạ: “Nếu không phải em, khả năng là hướng về Lục Tuyệt. Với tình huống của cậu ấy, em cũng không nên thường xuyên đưa cậu ấy ra ngoài.”
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Ninh Tri, trước đó cô đã từng rất ghét Lục Tuyệt, hận không thể ly hôn ngay lập tức, nhưng bây giờ giống như một con người khác, không chỉ thái độ của cô với Lục Tuyệt thay đổi đáng kể, thậm chí còn thường xuyên đưa Lục Tuyệt ra ngoài.
Nếu Ninh Tri đang cố gắng làm hài lòng mẹ Lục, cô ta sẽ quá coi trọng điều đó.
“Là mẹ để Tiểu Tri đưa Tiểu Tuyệt ra ngoài xem triển lãm tranh.” Mẹ Lục nói, vẻ mặt có chút không vui.
Lâm Điềm Điềm sững sờ, cô ta không ngờ đó là ý của mẹ Lục, cô ta nhanh chóng giải thích: “Con không phải trách Tiểu Tri, nhưng tình trạng của Lục Tuyệt hiện tại, nếu Tiểu Tri đưa cậu ấy ra ngoài, xảy ra chuyện gì, giống như hôm nay, kí/ch thích đến Lục Tuyệt, liệu có ảnh hưởng đến tình trạng của cậu ấy không?”
Vẻ mặt mẹ Lục dịu đi.
Ninh Tri nhướng mày: “Theo như lời cô nói, nên Lục Tuyệt ở nhà suốt mới đúng?”
Lâm Điềm Điềm nhìn khuôn mặt đã trắng lên và bắt đầu trở nên xinh đẹp của Ninh Tri, nghĩ đến khuôn mặt đột nhiên trở lại hình dáng cĩ, nước da đen sạm, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu: “Ý chị không phải vậy...”
“Vậy ý của cô là gì?” Ninh Tri nhếch môi: “Nếu chỉ trích người mà nói thì không nên nói gì?”
“Được rồi, để Tiểu Tri đưa Tiểu Tuyệt ra ngoài nhiều hơn là ý của mẹ.” Mẹ Lục nói: “Vết thương ở chân Tiểu Tri có bị thương nặng không?”
“Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một tuần.”
Mẹ Lục thúc giục: “Vậy thì trong thời gian này con chăm sóc chân thật tốt, đừng tùy tiện đi lại, cơm mẹ sẽ cho người mang lên phòng, để con khỏi phải đi lên đi xuống.”
“Được rồi.” Ninh Tri đáp.
Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt về phòng, khi lên tầng, chân cô loạng choạng.
Chỉ mới đi được hai bước đã đau thấu tim gan.
Ninh Tri cảm thấy mình thật xui xẻo, hai ngày này thang máy trong biệt thự mới hỏng.
Cô từ từ nhấc chân lên, cố gắng không làm căng bàn chân bị thương, di chuyển khó khăn, một giây sau, toàn thân cô bay lên không trung.
Trước mặt là yết hầu nổi bật, còn có cổ áo màu đỏ.
“Lục Tuyệt?” Trái tim nhỏ bé của Ninh Tri đập loạn xạ, cô khó tin ngẩng đầu, cô đang bị Lục Tuyệt ôm!
Lúc Tuyệt ôm Ninh Tri kiểu công chúa, tư thế kỳ lạ, âm thanh buồn bực anh ôm cô bước lên tầng.
Ninh Tri thở chậm một nhịp, nhanh chóng đặt hai tay lên vai Lục Tuyệt, sợ anh sẽ quẳng cô xuống: “Ôm chặt tôi, đừng làm tôi ngã.” Cô sợ hãi.
Lục Tuyệt rũ mắt xuống, liếc cô một cái, trầm giọng nói: “Ngã cô, không có khả năng.”
Không có khả năng làm cô ngã.
“Mặc kệ, anh phải giữ chặt một chút.” Vóc dáng Lục Tuyệt cao ráo, lúc này cách mặt đất cũng rất cao, nếu ngã xuống, chân kia của cô có lẽ cũng phế đi.
Lục Tuyệt mím môi, không lên tiếng, dùng sức siết chặt Ninh Tri trong tay.
Nhìn lên, Ninh Tri chỉ có thể nhìn thấy góc cạnh cằm và một chút râu màu xanh của Lục Tuyệt.
Cô chợt nhận ra Lục Tuyệt là một người đàn ông chân chính, không phải là một em bé bập bẹ, cũng không phải là một Lục Tuyệt thiếu niên, lồng ngực anh cường tráng, cánh tay hữu lực, ngay cả đôi chân dài miên man cũng rất có lực.
Da trắng lạnh lùng, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, lông mày tuấn tú như một chàng thiếu niên trẻ tuổi, khiến cô quên mất rằng anh là một người đàn ông để râu dài.
“Lục Tuyệt, anh là đàn ông.” Ninh Tri thở dài.
Môi mỏng Lục Tuyệt càng mím chặt, đôi mắt đen láy liếc nhìn cô, có chút chán ghét: “Là đàn ông tôi.”
Anh đương nhiên là đàn ông.
Ninh Tri vươn tay chạm vào râu ria dưới cằm Lục Tuyệt, Lục Tuyệt rất thích sạch sẽ, cằm anh cạo sạch sẽ, hầu như không đâm vào tay cô.
Cằm bị đầu ngón tay mềm mại chạm vào, ngứa ngáy, Lục Tuyệt vô thức siết chặt cằm.
Đột nhiên, Ninh Tri nhìn thấy một mặt trời nhỏ xuất hiện trên đầu Lục Tuyệt.
Ninh Tri:...
Cô nhanh chóng dùng đầu ngón tay chạm vào lần nữa.
Không có phản ứng.
Ninh Tri nheo lại mắt, cô đột nhiên nói: “Lục Tuyệt, anh cúi đầu xuống một chút được không, anh quá cao, tôi không với tới được.”
Lục Tuyệt ôm Ninh Tri lên tầng hai, một lúc sau mới cúi đầu xuống.
Cùng lúc đó, Ninh Tri nâng cằm lên, tiến đến gần Lục Tuyệt.
Môi cô rơi vào cằm Lục Tuyệt.
Mềm mại, còm có hương thơm ấm áp.
Ninh Tri đưa môi chạm nhẹ vào cằm Lục Tuyệt, cô cảm thấy cơ thể Lục Tuyệt giật mình mạnh một cái, sau đó cằm căng ra, phản ứng rất mạnh.
Mặt trời nhỏ thứ hai.
Mặt trời nhỏ thứ ba.
Mặt trời nhỏ thứ tư.
Mặt trời nhỏ thứ năm...
Các mặt trời nhỏ cứ lần lượt xuất hiện trong khung, lao tới chỗ Ninh Tri.
Trước mắt Ninh Tri lấp lánh ánh vàng, cô biết rõ, kho ít ỏi của mình sắp trở nên giàu có trở lại.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi hai.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi ba.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi tư, đã hết.
Ninh Tri lui về phía sau một chút, nhìn mặt trời trong kho của mình, cô cười híp mắt: “Lục Tuyệt, vậy là anh còn thích tôi sờ cằm của anh nữa.”
Cuốn sổ nhỏ của Ninh Tri có ghi: lỗ tai, bụng dưới, cằm.
Nhìn thấy ánh mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, cằm siết chặt, vành tai đỏ bừng, Ninh Tri híp mắt vui vẻ.
Có vẻ vẫn có thể tiếp tục khai thác anh.
Ninh Tri tránh sang một bên, thân xe màu đen lướt qua người Ninh Tri, cô ngã xuống đất.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đám vệ sĩ ở phía sau lao tới, lập tức có người lên xe đuổi theo, hai người khác bảo vệ Lục Tuyệt và Ninh Tri.
“Nhị thiếu phu nhân, cô có bị thương không?”
Lục Tuyệt lập tức đi tới, anh đưa tay ra đỡ Ninh Tri, đôi mắt đẹp như hoa đào hiện lên vẻ hoảng sợ: “Đỡ cô, đỡ cô.”
Ninh Tri nắm lấy tay anh, chậm rãi đứng lên, vừa mới đứng thẳng thì cô phát hiện chân mình bị trật: “Chân của tôi bị trật rồi.”
Trước lối vào của tòa nhà, Hoắc Hiểu Nguyệt đẩy anh trai xuống, đúng lúc nhìn thấy cảnh Ninh Tri suýt bị đâm trúng.
Vẻ mặt Hoắc Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Chiếc xe đó là muốn đụng Ninh Tri hay Lục Tuyệt?”
“Em đẩy anh qua đó xem họ có muốn giúp gì không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh hai, không phải nói phải quay lại công ty sao?”
Hoắc Hiểu Dương: “Đi xem một chút.”
Hoắc Hiểu Nguyệt chỉ có thể đẩy anh trai tới đó.
Ninh Tri bị trật chân, vì vậy cô chỉ có thể vịn vào Lục Tuyệt.
Hoắc Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn chân cô, khịt mũi, cũng không nói gì nhìn có chút hả hê.
Hôm nay Hoắc Hiểu Dương mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn, ngồi trên xe lăn cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh ấy.
Anh ấy nói: “Ninh tiểu thư và Lục tiên sinh, hình như cô đang gặp rắc rối, có cần giúp đỡ không?”
Ninh Tri gật đầu cảm ơn: “Ở đây tạm thời tôi có thể xử lý.”
“Nhìn xem, vừa rồi tôi đã nói với cô không được tùy ý đưa Lục Tuyệt ra ngoài, bây giờ suýt chút nữa xảy ra tai nạn.” Hoắc Hiểu Nguyệt nói: “Các người đắc tội người ta sao?”
Ninh Tri lắc đầu: “Không có.” Hiện tại chỉ có thể xem các vệ sĩ có bắt được người không.
“Chân của Ninh tiểu thư bị thương, có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện không?” Hoắc Hiểu Dương chú ý Ninh Tri đứng bằng một chân, chân kia không dám giẫm xuống đất.
“Không làm phiền hai người, tôi để tài xế đưa tôi đến đó.”
Hoắc Hiểu Nguyệt bĩu môi: “Dù sao chúng tôi cũng không có thời gian.”
Ninh Tri đã quen với việc mồm miệng Hoắc Hiểu Nguyệt như inox.
Ninh Tri mượn sức của Lục Tuyệt, chuẩn bị rời đi, quay đầu lại, cô nhìn thấy trong khung của Lục Tuyệt có hai tia chớp mây đen.
Anh còn tức giận hơn sao?
Sau khi lên xe, Ninh Tri hỏi anh: “Tại sao anh lại ghét anh trai của Hoắc Hiểu Nguyệt?”
Ánh mắt Lục Tuyệt rơi vào mặt Ninh Tri, anh nhìn cô vài giây, không trả lời.
Ninh Tri nghi hoặc: “Anh ta bắt nạt anh sao?”
Nhìn Hoắc Hiểu Dương không giống người có tính cách âm u, cho dù ngồi trên xe lăn, anh ấy vẫn duy trì vẻ nhẹ nhàng tao nhã.
Lục Tuyệt lại liếc nhìn Ninh Tri, chậm rãi, giọng nói của anh như bị bóp ra khỏi cổ họng: “Không.”
Nếu không bắt nạt, vậy tại sao Lục Tuyệt lại ghét Hoắc Hiểu Dương, tức giận khi nhìn thấy anh ta?
Ninh Tri dỗ dành anh giống như đang dỗ Tiểu Lục Tuyệt: “Không sao đâu, anh không thích anh ta, về sau chúng ta cứ tránh mặt anh ta là được.”
Dù sao họ cũng không quen nhau và không cần giao tiếp.
Nghe vậy, hai đám mây đen trên đầu Lục Tuyệt biến mất ngay lập tức.
Thật đúng là rất dễ dỗ.
Ninh Tri đã đi khám bác sĩ, vết trật chân không nghiêm trọng, bác sĩ đã bôi thuốc cho cô, khoảng một tuần nữa sẽ lành.
Khi tôi về đến nhà, mẹ Lục, ba Lục và Lâm Điềm Điềm đều ở đó.
“Làm sao vậy? Mẹ nghe vệ sĩ nói là các con bị tấn công.” Trên mặt Mẹ Lục tràn đầy lo lắng, ngay cả tóc tai cũng có chút rối tung, hình như bà vừa từ đâu đó chạy vội về.
Bà vội vàng tiến lên: “Các con có bị thương không?”
“Lục Tuyệt không sao, con không cẩn thận bị trật chân thôi.” Nửa người Ninh Tri gần như ngả lên trên người Lục Tuyệt, không giống với mùi hoa sữa khi anh còn bé, mũi cô tràn ngập hơi thở thơm mát của cơ thể anh, mùi hương thoang thoảng, rất dễ ngửi.
“Lại đây ngồi đi.” Mẹ Lục mới nhận ra chân của Ninh Tri đang bị băng bó, bà quay đầu lại hỏi ba Lục: “Đã bắt được người chưa? Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt ba Lục nghiêm túc, lông mày tao nhã chính là người uy nghiêm nắm quyền nhiều năm, ánh mắt rơi vào trên người vợ dịu dàng nói: “Tôi bắt được rồi, đã đưa tới đồn cảnh sát, bên kia nói rằng tài xế uống rượu bia, say rượu lái xe.”
Ninh Tri nhíu mày, cô cảm thấy chiếc xe hướng thẳng về phía cô và Lục Tuyệt, không giống như đang say rượu lái xe.
“Say rượu lái xe? Cố ý sao? Nhất định phải cho người kiểm tra rõ ràng.” Mẹ Lục lo lắng.
“Ừ.” Đương nhiên ba Lục sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, để cho nguy hiểm đe dọa gia đình mình.
Bên cạnh ông, Lâm Điềm Điềm nói: “Tiểu Tri, có phải em xúc phạm người nào đó sao?”
Ninh Tri đã đắc tội ai đó và suýt nữa liên lụy làm Lục Tuyệt bị thương, nếu chuyện này là thật, mẹ Lục và ba Lục đều bất mãn với cô.
Ninh Tri nhìn kỹ biểu hiện của Lâm Điềm Điềm, cô tự hỏi không biết Lâm Điềm Điềm có phải người làm điều đó không: “Tính cách của tôi luôn rất tốt, tôi chưa có bất kỳ xung đột nào với bất kỳ ai, nhưng...”
Cô nhìn Lâm Điềm Điềm đầy ẩn ý: “Tôi sẽ không đắc tội bất cứ ai, chỉ sợ rằng có kẻ trộm sẽ nhớ kỹ tôi.”
Nếu nói Lâm Điềm Điềm cho người đến đụng trúng cô cũng không phải là không thể, dù sao bây giờ đã đổi được 33% hào quang, dung mạo của Lâm Điềm Điềm đã bị ảnh hưởng không nhỏ, bởi vì nhan sắc sa xuống nên cô ta mới trở thành hot search.
Nói không chừng, Lâm Điềm Điềm bị bức tức giận nên tìm một người để đối phó cô.
Lâm Điềm Điềm cảm thấy ánh mắt Ninh Tri nhìn cô ta một cách kỳ lạ: “Nếu không phải em, khả năng là hướng về Lục Tuyệt. Với tình huống của cậu ấy, em cũng không nên thường xuyên đưa cậu ấy ra ngoài.”
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Ninh Tri, trước đó cô đã từng rất ghét Lục Tuyệt, hận không thể ly hôn ngay lập tức, nhưng bây giờ giống như một con người khác, không chỉ thái độ của cô với Lục Tuyệt thay đổi đáng kể, thậm chí còn thường xuyên đưa Lục Tuyệt ra ngoài.
Nếu Ninh Tri đang cố gắng làm hài lòng mẹ Lục, cô ta sẽ quá coi trọng điều đó.
“Là mẹ để Tiểu Tri đưa Tiểu Tuyệt ra ngoài xem triển lãm tranh.” Mẹ Lục nói, vẻ mặt có chút không vui.
Lâm Điềm Điềm sững sờ, cô ta không ngờ đó là ý của mẹ Lục, cô ta nhanh chóng giải thích: “Con không phải trách Tiểu Tri, nhưng tình trạng của Lục Tuyệt hiện tại, nếu Tiểu Tri đưa cậu ấy ra ngoài, xảy ra chuyện gì, giống như hôm nay, kí/ch thích đến Lục Tuyệt, liệu có ảnh hưởng đến tình trạng của cậu ấy không?”
Vẻ mặt mẹ Lục dịu đi.
Ninh Tri nhướng mày: “Theo như lời cô nói, nên Lục Tuyệt ở nhà suốt mới đúng?”
Lâm Điềm Điềm nhìn khuôn mặt đã trắng lên và bắt đầu trở nên xinh đẹp của Ninh Tri, nghĩ đến khuôn mặt đột nhiên trở lại hình dáng cĩ, nước da đen sạm, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu: “Ý chị không phải vậy...”
“Vậy ý của cô là gì?” Ninh Tri nhếch môi: “Nếu chỉ trích người mà nói thì không nên nói gì?”
“Được rồi, để Tiểu Tri đưa Tiểu Tuyệt ra ngoài nhiều hơn là ý của mẹ.” Mẹ Lục nói: “Vết thương ở chân Tiểu Tri có bị thương nặng không?”
“Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một tuần.”
Mẹ Lục thúc giục: “Vậy thì trong thời gian này con chăm sóc chân thật tốt, đừng tùy tiện đi lại, cơm mẹ sẽ cho người mang lên phòng, để con khỏi phải đi lên đi xuống.”
“Được rồi.” Ninh Tri đáp.
Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt về phòng, khi lên tầng, chân cô loạng choạng.
Chỉ mới đi được hai bước đã đau thấu tim gan.
Ninh Tri cảm thấy mình thật xui xẻo, hai ngày này thang máy trong biệt thự mới hỏng.
Cô từ từ nhấc chân lên, cố gắng không làm căng bàn chân bị thương, di chuyển khó khăn, một giây sau, toàn thân cô bay lên không trung.
Trước mặt là yết hầu nổi bật, còn có cổ áo màu đỏ.
“Lục Tuyệt?” Trái tim nhỏ bé của Ninh Tri đập loạn xạ, cô khó tin ngẩng đầu, cô đang bị Lục Tuyệt ôm!
Lúc Tuyệt ôm Ninh Tri kiểu công chúa, tư thế kỳ lạ, âm thanh buồn bực anh ôm cô bước lên tầng.
Ninh Tri thở chậm một nhịp, nhanh chóng đặt hai tay lên vai Lục Tuyệt, sợ anh sẽ quẳng cô xuống: “Ôm chặt tôi, đừng làm tôi ngã.” Cô sợ hãi.
Lục Tuyệt rũ mắt xuống, liếc cô một cái, trầm giọng nói: “Ngã cô, không có khả năng.”
Không có khả năng làm cô ngã.
“Mặc kệ, anh phải giữ chặt một chút.” Vóc dáng Lục Tuyệt cao ráo, lúc này cách mặt đất cũng rất cao, nếu ngã xuống, chân kia của cô có lẽ cũng phế đi.
Lục Tuyệt mím môi, không lên tiếng, dùng sức siết chặt Ninh Tri trong tay.
Nhìn lên, Ninh Tri chỉ có thể nhìn thấy góc cạnh cằm và một chút râu màu xanh của Lục Tuyệt.
Cô chợt nhận ra Lục Tuyệt là một người đàn ông chân chính, không phải là một em bé bập bẹ, cũng không phải là một Lục Tuyệt thiếu niên, lồng ngực anh cường tráng, cánh tay hữu lực, ngay cả đôi chân dài miên man cũng rất có lực.
Da trắng lạnh lùng, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, lông mày tuấn tú như một chàng thiếu niên trẻ tuổi, khiến cô quên mất rằng anh là một người đàn ông để râu dài.
“Lục Tuyệt, anh là đàn ông.” Ninh Tri thở dài.
Môi mỏng Lục Tuyệt càng mím chặt, đôi mắt đen láy liếc nhìn cô, có chút chán ghét: “Là đàn ông tôi.”
Anh đương nhiên là đàn ông.
Ninh Tri vươn tay chạm vào râu ria dưới cằm Lục Tuyệt, Lục Tuyệt rất thích sạch sẽ, cằm anh cạo sạch sẽ, hầu như không đâm vào tay cô.
Cằm bị đầu ngón tay mềm mại chạm vào, ngứa ngáy, Lục Tuyệt vô thức siết chặt cằm.
Đột nhiên, Ninh Tri nhìn thấy một mặt trời nhỏ xuất hiện trên đầu Lục Tuyệt.
Ninh Tri:...
Cô nhanh chóng dùng đầu ngón tay chạm vào lần nữa.
Không có phản ứng.
Ninh Tri nheo lại mắt, cô đột nhiên nói: “Lục Tuyệt, anh cúi đầu xuống một chút được không, anh quá cao, tôi không với tới được.”
Lục Tuyệt ôm Ninh Tri lên tầng hai, một lúc sau mới cúi đầu xuống.
Cùng lúc đó, Ninh Tri nâng cằm lên, tiến đến gần Lục Tuyệt.
Môi cô rơi vào cằm Lục Tuyệt.
Mềm mại, còm có hương thơm ấm áp.
Ninh Tri đưa môi chạm nhẹ vào cằm Lục Tuyệt, cô cảm thấy cơ thể Lục Tuyệt giật mình mạnh một cái, sau đó cằm căng ra, phản ứng rất mạnh.
Mặt trời nhỏ thứ hai.
Mặt trời nhỏ thứ ba.
Mặt trời nhỏ thứ tư.
Mặt trời nhỏ thứ năm...
Các mặt trời nhỏ cứ lần lượt xuất hiện trong khung, lao tới chỗ Ninh Tri.
Trước mắt Ninh Tri lấp lánh ánh vàng, cô biết rõ, kho ít ỏi của mình sắp trở nên giàu có trở lại.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi hai.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi ba.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi tư, đã hết.
Ninh Tri lui về phía sau một chút, nhìn mặt trời trong kho của mình, cô cười híp mắt: “Lục Tuyệt, vậy là anh còn thích tôi sờ cằm của anh nữa.”
Cuốn sổ nhỏ của Ninh Tri có ghi: lỗ tai, bụng dưới, cằm.
Nhìn thấy ánh mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, cằm siết chặt, vành tai đỏ bừng, Ninh Tri híp mắt vui vẻ.
Có vẻ vẫn có thể tiếp tục khai thác anh.
/96
|