Lục Tuyệt trước mặt ngây thơ như một chú cún con không biết gì, cố gắng chiếm giữ thứ mà mình thích và chờ đợi bấy lâu nay.
Lục Tuyệt giơ tay bị trói Ninh Tri lên, để cho Ninh Tri nhìn thấy.
Ninh Tri sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười, Lục Tuyệt không biết rõ mình thích cái gì, cậu chỉ quen với sự xuất hiện của cô và muốn giữ cô bên mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nêm đắm cười: “Ừ, là của em.”
Cô dùng tay kia để kéo dải ruy băng sặc sỡ, nó không mạnh lắm nhưng cũng không dễ kéo ra.
Vừa rồi khi ở trường, để giúp Lục Tuyệt nhặt cặp sách, cô đã dùng một mặt trời nhỏ, đổi một phút thời gian để chạm vào đồ thật.
Cho nên, cô mới có thể mở cửa và bị Lục Tuyệt trói lại.
Bá Vương nói rằng thời gian có thể được chồng lên, tổng cộng một phút là đủ, tức là trong nửa phút nữa, dải ruy băng sẽ không thể buộc cô lại.
Ninh Tri muốn biết, tí nữa Lục Tuyệt sẽ phản ứng như thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, không bao lâu, dải ruy băng sặc sỡ buộc trên tay Ninh Tri và Lục Tuyệt xuyên qua tay Ninh Tri và buông lỏng trên tay Lục Tuyệt.
Đôi mắt đen của Lục Tuyệt đều trở nên mờ mịt, ngốc nghếch buộc tay Ninh Tri lại lần nữa.
Tuy nhiên, sau nhiều lần, dải băng đều xuyên qua tay Ninh Tri.
Lục Tuyệt ngước nhìn cô, như thể đang hỏi tại sao.
Ninh Tri không biết phải giải thích như thế nào, cô suy nghĩ một hồi mới mở miệng: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chỉ có em mới có thể chạm vào và nhìn thấy em, không phải em nói là của em sao? Người khác không thể nhìn thấy chị, những thứ khác cũng không thể chạm vào chị.”
Một lúc sau, Lục Tuyệt cúi đầu, giọng nói như từ yết hầu thốt ra: “Muốn buộc.”
Ninh Tri không còn cách nào khác đành phải nói: “Không buộc cũng là của em.”
Lục Tuyệt ngẩng đầu yên lặng nhìn Ninh Tri, môi mỏng lập tức giãn lên, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền nhỏ: “Của tôi.”
Phải nói rằng bây giờ Lục Tuyệt vẫn còn nhỏ, rất dễ dỗ.
Buổi tối, Ninh Tri thừa dịp Lục Tuyệt đang tắm đi xuống tầng.
Mẹ Lục còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi, bà đang nói chuyện với quản gia, Ninh Tri lập tức đi tới.
“Ngày mốt, bánh sinh nhật của Tiểu Tuyệt, anh yêu cầu nhà bếp nhớ chuẩn bị trước, còn các món ăn, đều là món mà Tiểu Tuyệt thích ăn. Xung quanh phòng khách, anh cho người lắp đèn màu đẹp và màu sắc tươi sáng.” Mẹ Lục cẩn thận dặn dò, sợ có sơ sót.
Ninh Tri đứng ở bên cạnh, có chút kinh ngạc, ngày mốt là sinh nhật của Lục Tuyệt?
Quản gia đáp: “Được phu nhân, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”
“Được rồi.” Mẹ Lục tin tưởng vào khả năng làm việc của quản gia.
Với quyền thế của nhà họ Lục, Lục Tuyệt là thiếu gia nhà họ Lục, sinh nhật của cậu nên được tổ chức hoành tráng, đáng tiếc là cậu không thích môi trường nhiều người.
Từ nhỏ đến lớn, sinh nhật của cậu đều được tổ chức tại nhà họ Lục, cũng không mời người ngoài.
Vì vậy, mẹ Lục chỉ có thể dành nhiều thời gian hơn để bố trí tiệc.
Ninh Tri trở về phòng, cô đã dùng hết một phút để chạm vào đồ vật thật, chỉ có thể đi qua cửa.
Vừa bước vào, cô thấy Lục Tuyệt đang đứng trong phòng, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ, tóc ướt đẫm, nước nhỏ xuống.
Đôi mắt đen nhánh ướt át của cậu, mờ mịt, khi nhìn thấy Ninh Tri quay lại, cậu sải bước về phía cô, một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Chị đi đâu?”
“Chị vừa xuống tầng, có chuyện gì vậy?” Tay Ninh Tri bị giữ chặt, cô cảm nhận được sự hoảng sợ của cậu.
Lục Tuyệt mím môi, giọt nước nhỏ xuống mái tóc ngắn, ướt đẫm cả cổ áo.
“Hiện tại chị sẽ không rời đi.” Ninh Tri trấn an cậu: “Đừng sợ, khi biến mấy chị sẽ nói trước với em, chị sẽ không rời đi mà không tạm biệt.”
Lục Tuyệt cụp mắt xuống, không trả lời.
“Em mau lau khô tóc đi, quần áo đều ướt hết rồi.”
Ninh Tri thúc giục cậu: “Đi, chị ở bên cạnh xem em.”
Lục Tuyệt bất đắc dĩ buông tay cô ra.
Đêm càng ngày càng tối.
Đèn trong phòng đã tắt, xung quanh tối đen như mực.
Ninh Tri đang nằm trên ghế sô pha, nghĩ xem ngày mai cô sẽ đối phó với kẻ chủ mưu bắt nạt Lục Tuyệt Tống Cảnh Thương như thế nào.
Mải mê suy nghĩ đến mức không nghe thấy tiếng ma sát trên giường.
Trong bóng tối, thân ảnh gầy gò ấm áp đột nhiên nghiêng về phía cô.
Ninh Tri sững sờ, cả người cũng choáng váng.
Ghế sô pha chật hẹp bị chiếm gần nửa, Ninh Tri chỉ có thể dựa vào bên trong ghế sô pha, cô thấp giọng kêu lên: “Lục Tuyệt?”
Thân thể Lục Tuyệt bên cạnh cô, trong bóng tối giọng nói khàn khàn trầm thấp đặc biệt rõ ràng: “Ngủ cùng chị, ngủ cùng chị.”
Ninh Tri:...
Ninh Tri lại tốn thêm một mặt trời nhỏ, cô bật đèn nhỏ trên bàn cà phê.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Tuyệt mặc đồ đỏ, trên tay ôm chiếc gối màu đỏ, cậu nghiêng người sang một bên, cố gắng nằm xuống bên cạnh cô.
Tóc có chút rối, khuôn mặt tuấn tú, rất đáng yêu.
Nhìn thấy đèn sáng lên, Lục Tuyệt nheo mắt, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn cô, lộ rõ ý tứ muốn ngủ cùng cô.
Ninh Tri đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên khi cô xuyên qua, Lục Tuyệt nhìn thấy cô chiếm giữ chiếc giường lớn của anh, anh tức giận đến mức có một đám mây đen lóe lên trên đầu.
Bây giờ, Lục Tuyệt tuổi còn nhỏ thực sự bò lên giường của cô?
“Chị không cần em ngủ với chị.” Cậu học nó ở đâu vậy? “Em mau trở lại giường của mình đi.”
Tiểu Lục Tuyệt học hư rồi.
Lục Tuyệt cúi đầu không lên tiếng.
Cậu ngoan ngoãn trèo xuống ghế sô pha, cũng không quay lại giường, mà cậu ôm cái gối màu đỏ đứng thẳng trước ghế sô pha, nhìn cô như bị phạt đứng.
Thật đáng thương, thật đáng thương làm sao.
Ninh Tri đột nhiên có cảm giác mình đang bắt nạt cậu.
“Em quay lại giường ngủ đi.” Ninh Tri lặp lại.
Lục Tuyệt sững sờ, ôm gối đứng yên.
Nhìn nam tử to lớn đáng thương trước mặt, Ninh Tri cắn răng, đành phải nói: “Chị ngủ cùng em trên giường.” Ai muốn cùng cậu chen chúc trên ghế sô pha.
Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, cậu chớp đôi mắt đen, sau đó ôm gối bước đến bên giường.
Cậu nằm trên giường, nghiêng người sang một bên, đôi mắt đẹp như hoa đào yên lặng nhìn Ninh Tri, chớp chớp mắt, như muốn thúc giục Ninh Tri mau tới đây.
Ninh Tri đi tới, nằm bên cạnh cậu, cô kéo chăn qua đầu cậu, trừng mắt nói: “Ngủ.”
Lục Tuyệt chui ra khỏi chăn, thân thể nhích lại gần Ninh Tri.
Cậu ở sau lưng cô, nhẹ hét lên: “Quỷ chị.”
Giọng nói thấp và khàn.
Lỗ tai Ninh Tri như xốp giòn.
Còn cho ai ngủ hay không!
Ngày hôm sau, Ninh Tri đi đến trường với Lục Tuyệt, bây giờ không giống như trường tiểu học, Lục Tuyệt phải mặc đồng phục học sinh.
Cậu đã thay một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, trông trẻ trung và điển trai.
Lục Tuyệt có chút không thích đồng phục học sinh, tùy tiện mặc vào, không sửa sang lại.
Ninh Tri bước tới, giúp cậu kéo vạt áo: “Tiểu Tuyệt Tuyệt mặc đồng phục học sinh rất đẹp trai.”
Bây giờ cô có thể tiêu tốn mặt trời nhỏ bất cứ lúc nào, chạm vào vật thật, hôm qua khi bật đèn cô dùng một mặt trời nhỏ đổi lấy một phút, cô còn không dùng hết.
Lục Tuyệt mím môi, chậm rãi nói: “Màu đỏ mới đẹp.”
Em mặc màu đỏ mới đẹp.
Ninh Tri dở khóc dở cười.
Trong lớp học.
Vì lời dặn của mẹ Lục, Lục Tuyệt nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ giáo viên, ghế bên cạnh cậu luôn trống.
Chỉ có mình cậu ngồi.
Ninh Tri đang ngồi bên cạnh cậu, vừa ngồi xuống, một nữ sinh đi tới.
“Lục Tuyệt, chào buổi sáng, tớ mang đồ ăn sáng đến, cậu có muốn ăn một chút không? Món này do đầu bếp mới của tớ làm, ăn rất ngon.” Nữ sinh cầm một cái cặp lồng xinh đẹp, khuôn mặt cô bé xinh đẹp đáng yêu.
Chốc lát Ninh Tri có thể nhận ra, đây là Hoắc Hiểu Nguyệt thời cấp hai.
Cô nhớ Hoắc Hiểu Nguyệt nói rằng cô ta và Lục Tuyệt học cùng lớp từ tiểu học, trường cấp hai và trường cấp ba.
Lục Tuyệt cúi đầu, lấy sách từ trong ba lô màu đỏ ra, xếp chồng lên nhau, đặt ngay ngắn ở góc trên bên trái của bàn học.
Cậu không để ý đến Hoắc Hiểu Nguyệt chút nào.
“Lục Tuyệt, cậu không thể trả lời tớ sao?” Hoắc Hiểu Nguyệt càng ngày càng bực bội, nhất là nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Lục Tuyệt, cô bé không khỏi có chút tức giận.
Lục Tuyệt chia bút của mình thành hai phần, vở thành hai phần, trong đó một phần dành cho Ninh Tri.
Hoắc Hiểu Nguyệt cong môi đắc ý: “Không ăn thì không ăn, lần sau tớ sẽ không mang cho cậu.”
“Hiểu Nguyệt, anh trai cậu đến đây để tìm cậu.” Đúng lúc này, một nữ sinh vui mừng chạy tới nói với cô bé.
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn về phía cửa, hóa ra là anh trai, đưa cặp lồng cho nữ sinh: “Tặng cho cậu.” Nói xong lập tức vội vàng đi ra cửa.
“Anh trai của Hoắc Hiểu Nguyệt rất đẹp trai.”
“Đúng vậy, anh ấy đẹp trai hơn Tống Cảnh Thương của trường chúng ta.”
“Tôi cũng nghĩ rằng tôi thích một chàng trai nhã nhặn và đẹp trai như học trưởng Hoắc.”
“Nghe nói học trưởng Hoắc khảo thi lớp 10 vào lớp trọng điểm. Lớn lên đẹp trai, thành tích khá tốt. Tôi muốn học tập anh ấy, cố gắng khảo thi lớp 10 vào lớp trọng điểm.”
...
Ninh Tri nghe thấy giọng nói phấn khích của các nữ sinh xung quanh mình, cô nhìn theo tầm mắt của họ.
Đứng ngoài cửa là Hoắc Hiểu Dương, anh ấy mặc đồng phục cấp 3. Đứng ngoài cửa nhã nhặn lại tuấn tú.
Chân anh ấy vẫn ổn.
Ninh Tri có chút kinh ngạc, nói cách khác, Hoắc Hiểu Dương sau khi bị tai nạn không đi lại được?
Người xuất sắc như vậy chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ai nhìn thấy cũng cảm thấy xót xa.
Ninh Tri đang bị mê hoặc, đột nhiên, một hơi thở ấm áp phả vào tai cô.
Ninh Tri quay đầu lại, nước da trắng trẻo lạnh lùng của thiếu niên, đẹp trai phóng đại ở trước mắt cô.
Ninh Tri chớp mắt, Lục Tuyệt cũng chớp mắt.
Đôi môi mỏng của cậu hơi mím lại, như không vui: “Đừng nhìn anh ta.”
“Hả?” Ninh Tri nhất thời không kịp phản ứng lời của cậu.
Lục Tuyệt vươn tay chỉ vào mặt của cậu: “Nhìn tôi.”
Không nhìn anh ấy, nhìn tôi.
Người đàn ông đó không đẹp trai bằng em.
Ninh Tri cười đến híp mắt, đưa tay bóp lấy khuôn mặt của cậu, cảm thấy thật tốt: “Ừ, chị nhìn em.”
Trước khi vào lớp, Ninh Tri đã nhìn thấy Tống Cảnh Thương đến lớp, hoa khôi trường, hai người ngồi riêng một trước một sau.
Sau một tiết học, Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường truyền tờ giấy không dưới năm lần, điều này thực sự rất nhàm chán.
Học sinh lớp 8 điểm chưa tốt, học chưa tốt, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cấp 3 một cách nghiêm túc, ngược lại anh không tôi không.
Vẫn là Tiểu Tuyệt Tuyệt của cô, tính tình cậu như vậy, nhất định học hành chăm chỉ.
Ninh Tri thu tầm mắt lại, bắt gặp ánh mắt của nhóc mọt sách bên cạnh.
Ninh Tri:...
Cô đặt hai tay lên mặt cậu, quay đầu về phía bảng đen phía trước: “Em nhìn chị làm gì? Tiểu Tuyệt Tuyệt, đi học phải chăm chỉ.”
Lục Tuyệt mím môi không lên tiếng.
Cùng Lục Tuyệt đến lớp gần một buổi sáng, Ninh Tri đau đầu, thật giống như trở lại thời học cấp hai.
Cho đến tiết học cuối cùng là tiết tự học, không có sự giám sát của giáo viên, Ninh Tri nhìn thấy Tống Cảnh Thương đi ra ngoài, ngay sau đó, hoa khôi trường ở phía trước cũng bí mật đứng dậy chuẩn bị rời khỏi lớp học.
Ninh Tri lập tức nâng tinh thần dậy: “Em ngoan ngoãn tự học, chị đi ra ngoài một lát.”
Cô đứng lên.
“Sao em lại đi theo chị?” Ninh Tri đi vài bước, cô phát hiện Lục Tuyệt đang đi theo sau cô: “Hiện tại chị có việc phải làm, chị sẽ quay lại sau.”
Lục Tuyệt không trả lời, tay anh kéo váy Ninh Tri, ý đồ rất rõ ràng.
Ninh Tri đành phải đưa cậu đi theo, vội vàng ra khỏi lớp.
Ở góc cầu thang, bóng người vụt qua, Ninh Tri và Lục Tuyệt nhanh chóng đuổi theo.
Sau đó, Ninh Tri nhìn thấy hoa khôi trường đi lên tầng.
“Đừng phát ra tiếng động, chúng ta lén đi theo sau.” Ninh Tri nói với Lục Tuyệt.
Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường chạy lên tầng thượng trường học.
Ninh Tri có chút may mắn là cô không hiện thân, leo năm bậc cầu thang mà không bị ảnh hưởng gì cả, không thấy mệt chút nào, Lục Tuyệt bên cạnh cũng không khỏi thở gấp.
Cô kéo Lục Tuyệt trốn vào trong góc, Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường không thể nhìn thấy cô, nội tâm cô không lo bị phát hiện, nhưng có Lục Tuyệt ở bên cạnh, cô chỉ có thể cẩn thận một chút.
“Em mang điện thoại di động không?” Ninh Tri hỏi Lục Tuyệt.
Cậu lấy chiếc điện thoại di động màu đen từ trong túi đồng phục ra, Lục Tuyệt đặt vào tay Ninh Tri.
Ninh Tri lại dùng thêm một mặt trời nhỏ nữa, cô cầm điện thoại bật chế độ chụp ảnh, hướng camera về phía hai người bên ngoài.
Trong ống kính, Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường ôm nhau thắm thiết.
Giây tiếp theo, vẻ mặt hoa khôi trường thẹn thùng ngẩng đầu.
Ninh Tri thấy một gay Tống Cảnh Thương ôm lấy hoa khôi trường, tay kia nâng cằm hoa khôi trường, cúi đầu hôn lên.
Ninh Tri mất cảnh giác, ngay lập tức cô nghĩ đến Lục Tuyệt bên cạnh mình.
Cô vội quay đầu lại: “Không nên nhìn.”
Lục Tuyệt trừng mắt nhìn, đôi mắt đen xinh đẹp mờ mịt nhìn hai người hôn nhau trong màn hình.
Ninh Tri lập tức vươn tay che mắt cậu: “Tiểu Tuyệt, không nên nhìn!”
Cũng không thể học!
Lục Tuyệt giơ tay bị trói Ninh Tri lên, để cho Ninh Tri nhìn thấy.
Ninh Tri sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười, Lục Tuyệt không biết rõ mình thích cái gì, cậu chỉ quen với sự xuất hiện của cô và muốn giữ cô bên mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nêm đắm cười: “Ừ, là của em.”
Cô dùng tay kia để kéo dải ruy băng sặc sỡ, nó không mạnh lắm nhưng cũng không dễ kéo ra.
Vừa rồi khi ở trường, để giúp Lục Tuyệt nhặt cặp sách, cô đã dùng một mặt trời nhỏ, đổi một phút thời gian để chạm vào đồ thật.
Cho nên, cô mới có thể mở cửa và bị Lục Tuyệt trói lại.
Bá Vương nói rằng thời gian có thể được chồng lên, tổng cộng một phút là đủ, tức là trong nửa phút nữa, dải ruy băng sẽ không thể buộc cô lại.
Ninh Tri muốn biết, tí nữa Lục Tuyệt sẽ phản ứng như thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, không bao lâu, dải ruy băng sặc sỡ buộc trên tay Ninh Tri và Lục Tuyệt xuyên qua tay Ninh Tri và buông lỏng trên tay Lục Tuyệt.
Đôi mắt đen của Lục Tuyệt đều trở nên mờ mịt, ngốc nghếch buộc tay Ninh Tri lại lần nữa.
Tuy nhiên, sau nhiều lần, dải băng đều xuyên qua tay Ninh Tri.
Lục Tuyệt ngước nhìn cô, như thể đang hỏi tại sao.
Ninh Tri không biết phải giải thích như thế nào, cô suy nghĩ một hồi mới mở miệng: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chỉ có em mới có thể chạm vào và nhìn thấy em, không phải em nói là của em sao? Người khác không thể nhìn thấy chị, những thứ khác cũng không thể chạm vào chị.”
Một lúc sau, Lục Tuyệt cúi đầu, giọng nói như từ yết hầu thốt ra: “Muốn buộc.”
Ninh Tri không còn cách nào khác đành phải nói: “Không buộc cũng là của em.”
Lục Tuyệt ngẩng đầu yên lặng nhìn Ninh Tri, môi mỏng lập tức giãn lên, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền nhỏ: “Của tôi.”
Phải nói rằng bây giờ Lục Tuyệt vẫn còn nhỏ, rất dễ dỗ.
Buổi tối, Ninh Tri thừa dịp Lục Tuyệt đang tắm đi xuống tầng.
Mẹ Lục còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi, bà đang nói chuyện với quản gia, Ninh Tri lập tức đi tới.
“Ngày mốt, bánh sinh nhật của Tiểu Tuyệt, anh yêu cầu nhà bếp nhớ chuẩn bị trước, còn các món ăn, đều là món mà Tiểu Tuyệt thích ăn. Xung quanh phòng khách, anh cho người lắp đèn màu đẹp và màu sắc tươi sáng.” Mẹ Lục cẩn thận dặn dò, sợ có sơ sót.
Ninh Tri đứng ở bên cạnh, có chút kinh ngạc, ngày mốt là sinh nhật của Lục Tuyệt?
Quản gia đáp: “Được phu nhân, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”
“Được rồi.” Mẹ Lục tin tưởng vào khả năng làm việc của quản gia.
Với quyền thế của nhà họ Lục, Lục Tuyệt là thiếu gia nhà họ Lục, sinh nhật của cậu nên được tổ chức hoành tráng, đáng tiếc là cậu không thích môi trường nhiều người.
Từ nhỏ đến lớn, sinh nhật của cậu đều được tổ chức tại nhà họ Lục, cũng không mời người ngoài.
Vì vậy, mẹ Lục chỉ có thể dành nhiều thời gian hơn để bố trí tiệc.
Ninh Tri trở về phòng, cô đã dùng hết một phút để chạm vào đồ vật thật, chỉ có thể đi qua cửa.
Vừa bước vào, cô thấy Lục Tuyệt đang đứng trong phòng, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ, tóc ướt đẫm, nước nhỏ xuống.
Đôi mắt đen nhánh ướt át của cậu, mờ mịt, khi nhìn thấy Ninh Tri quay lại, cậu sải bước về phía cô, một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Chị đi đâu?”
“Chị vừa xuống tầng, có chuyện gì vậy?” Tay Ninh Tri bị giữ chặt, cô cảm nhận được sự hoảng sợ của cậu.
Lục Tuyệt mím môi, giọt nước nhỏ xuống mái tóc ngắn, ướt đẫm cả cổ áo.
“Hiện tại chị sẽ không rời đi.” Ninh Tri trấn an cậu: “Đừng sợ, khi biến mấy chị sẽ nói trước với em, chị sẽ không rời đi mà không tạm biệt.”
Lục Tuyệt cụp mắt xuống, không trả lời.
“Em mau lau khô tóc đi, quần áo đều ướt hết rồi.”
Ninh Tri thúc giục cậu: “Đi, chị ở bên cạnh xem em.”
Lục Tuyệt bất đắc dĩ buông tay cô ra.
Đêm càng ngày càng tối.
Đèn trong phòng đã tắt, xung quanh tối đen như mực.
Ninh Tri đang nằm trên ghế sô pha, nghĩ xem ngày mai cô sẽ đối phó với kẻ chủ mưu bắt nạt Lục Tuyệt Tống Cảnh Thương như thế nào.
Mải mê suy nghĩ đến mức không nghe thấy tiếng ma sát trên giường.
Trong bóng tối, thân ảnh gầy gò ấm áp đột nhiên nghiêng về phía cô.
Ninh Tri sững sờ, cả người cũng choáng váng.
Ghế sô pha chật hẹp bị chiếm gần nửa, Ninh Tri chỉ có thể dựa vào bên trong ghế sô pha, cô thấp giọng kêu lên: “Lục Tuyệt?”
Thân thể Lục Tuyệt bên cạnh cô, trong bóng tối giọng nói khàn khàn trầm thấp đặc biệt rõ ràng: “Ngủ cùng chị, ngủ cùng chị.”
Ninh Tri:...
Ninh Tri lại tốn thêm một mặt trời nhỏ, cô bật đèn nhỏ trên bàn cà phê.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Tuyệt mặc đồ đỏ, trên tay ôm chiếc gối màu đỏ, cậu nghiêng người sang một bên, cố gắng nằm xuống bên cạnh cô.
Tóc có chút rối, khuôn mặt tuấn tú, rất đáng yêu.
Nhìn thấy đèn sáng lên, Lục Tuyệt nheo mắt, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn cô, lộ rõ ý tứ muốn ngủ cùng cô.
Ninh Tri đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên khi cô xuyên qua, Lục Tuyệt nhìn thấy cô chiếm giữ chiếc giường lớn của anh, anh tức giận đến mức có một đám mây đen lóe lên trên đầu.
Bây giờ, Lục Tuyệt tuổi còn nhỏ thực sự bò lên giường của cô?
“Chị không cần em ngủ với chị.” Cậu học nó ở đâu vậy? “Em mau trở lại giường của mình đi.”
Tiểu Lục Tuyệt học hư rồi.
Lục Tuyệt cúi đầu không lên tiếng.
Cậu ngoan ngoãn trèo xuống ghế sô pha, cũng không quay lại giường, mà cậu ôm cái gối màu đỏ đứng thẳng trước ghế sô pha, nhìn cô như bị phạt đứng.
Thật đáng thương, thật đáng thương làm sao.
Ninh Tri đột nhiên có cảm giác mình đang bắt nạt cậu.
“Em quay lại giường ngủ đi.” Ninh Tri lặp lại.
Lục Tuyệt sững sờ, ôm gối đứng yên.
Nhìn nam tử to lớn đáng thương trước mặt, Ninh Tri cắn răng, đành phải nói: “Chị ngủ cùng em trên giường.” Ai muốn cùng cậu chen chúc trên ghế sô pha.
Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, cậu chớp đôi mắt đen, sau đó ôm gối bước đến bên giường.
Cậu nằm trên giường, nghiêng người sang một bên, đôi mắt đẹp như hoa đào yên lặng nhìn Ninh Tri, chớp chớp mắt, như muốn thúc giục Ninh Tri mau tới đây.
Ninh Tri đi tới, nằm bên cạnh cậu, cô kéo chăn qua đầu cậu, trừng mắt nói: “Ngủ.”
Lục Tuyệt chui ra khỏi chăn, thân thể nhích lại gần Ninh Tri.
Cậu ở sau lưng cô, nhẹ hét lên: “Quỷ chị.”
Giọng nói thấp và khàn.
Lỗ tai Ninh Tri như xốp giòn.
Còn cho ai ngủ hay không!
Ngày hôm sau, Ninh Tri đi đến trường với Lục Tuyệt, bây giờ không giống như trường tiểu học, Lục Tuyệt phải mặc đồng phục học sinh.
Cậu đã thay một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, trông trẻ trung và điển trai.
Lục Tuyệt có chút không thích đồng phục học sinh, tùy tiện mặc vào, không sửa sang lại.
Ninh Tri bước tới, giúp cậu kéo vạt áo: “Tiểu Tuyệt Tuyệt mặc đồng phục học sinh rất đẹp trai.”
Bây giờ cô có thể tiêu tốn mặt trời nhỏ bất cứ lúc nào, chạm vào vật thật, hôm qua khi bật đèn cô dùng một mặt trời nhỏ đổi lấy một phút, cô còn không dùng hết.
Lục Tuyệt mím môi, chậm rãi nói: “Màu đỏ mới đẹp.”
Em mặc màu đỏ mới đẹp.
Ninh Tri dở khóc dở cười.
Trong lớp học.
Vì lời dặn của mẹ Lục, Lục Tuyệt nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ giáo viên, ghế bên cạnh cậu luôn trống.
Chỉ có mình cậu ngồi.
Ninh Tri đang ngồi bên cạnh cậu, vừa ngồi xuống, một nữ sinh đi tới.
“Lục Tuyệt, chào buổi sáng, tớ mang đồ ăn sáng đến, cậu có muốn ăn một chút không? Món này do đầu bếp mới của tớ làm, ăn rất ngon.” Nữ sinh cầm một cái cặp lồng xinh đẹp, khuôn mặt cô bé xinh đẹp đáng yêu.
Chốc lát Ninh Tri có thể nhận ra, đây là Hoắc Hiểu Nguyệt thời cấp hai.
Cô nhớ Hoắc Hiểu Nguyệt nói rằng cô ta và Lục Tuyệt học cùng lớp từ tiểu học, trường cấp hai và trường cấp ba.
Lục Tuyệt cúi đầu, lấy sách từ trong ba lô màu đỏ ra, xếp chồng lên nhau, đặt ngay ngắn ở góc trên bên trái của bàn học.
Cậu không để ý đến Hoắc Hiểu Nguyệt chút nào.
“Lục Tuyệt, cậu không thể trả lời tớ sao?” Hoắc Hiểu Nguyệt càng ngày càng bực bội, nhất là nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Lục Tuyệt, cô bé không khỏi có chút tức giận.
Lục Tuyệt chia bút của mình thành hai phần, vở thành hai phần, trong đó một phần dành cho Ninh Tri.
Hoắc Hiểu Nguyệt cong môi đắc ý: “Không ăn thì không ăn, lần sau tớ sẽ không mang cho cậu.”
“Hiểu Nguyệt, anh trai cậu đến đây để tìm cậu.” Đúng lúc này, một nữ sinh vui mừng chạy tới nói với cô bé.
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn về phía cửa, hóa ra là anh trai, đưa cặp lồng cho nữ sinh: “Tặng cho cậu.” Nói xong lập tức vội vàng đi ra cửa.
“Anh trai của Hoắc Hiểu Nguyệt rất đẹp trai.”
“Đúng vậy, anh ấy đẹp trai hơn Tống Cảnh Thương của trường chúng ta.”
“Tôi cũng nghĩ rằng tôi thích một chàng trai nhã nhặn và đẹp trai như học trưởng Hoắc.”
“Nghe nói học trưởng Hoắc khảo thi lớp 10 vào lớp trọng điểm. Lớn lên đẹp trai, thành tích khá tốt. Tôi muốn học tập anh ấy, cố gắng khảo thi lớp 10 vào lớp trọng điểm.”
...
Ninh Tri nghe thấy giọng nói phấn khích của các nữ sinh xung quanh mình, cô nhìn theo tầm mắt của họ.
Đứng ngoài cửa là Hoắc Hiểu Dương, anh ấy mặc đồng phục cấp 3. Đứng ngoài cửa nhã nhặn lại tuấn tú.
Chân anh ấy vẫn ổn.
Ninh Tri có chút kinh ngạc, nói cách khác, Hoắc Hiểu Dương sau khi bị tai nạn không đi lại được?
Người xuất sắc như vậy chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ai nhìn thấy cũng cảm thấy xót xa.
Ninh Tri đang bị mê hoặc, đột nhiên, một hơi thở ấm áp phả vào tai cô.
Ninh Tri quay đầu lại, nước da trắng trẻo lạnh lùng của thiếu niên, đẹp trai phóng đại ở trước mắt cô.
Ninh Tri chớp mắt, Lục Tuyệt cũng chớp mắt.
Đôi môi mỏng của cậu hơi mím lại, như không vui: “Đừng nhìn anh ta.”
“Hả?” Ninh Tri nhất thời không kịp phản ứng lời của cậu.
Lục Tuyệt vươn tay chỉ vào mặt của cậu: “Nhìn tôi.”
Không nhìn anh ấy, nhìn tôi.
Người đàn ông đó không đẹp trai bằng em.
Ninh Tri cười đến híp mắt, đưa tay bóp lấy khuôn mặt của cậu, cảm thấy thật tốt: “Ừ, chị nhìn em.”
Trước khi vào lớp, Ninh Tri đã nhìn thấy Tống Cảnh Thương đến lớp, hoa khôi trường, hai người ngồi riêng một trước một sau.
Sau một tiết học, Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường truyền tờ giấy không dưới năm lần, điều này thực sự rất nhàm chán.
Học sinh lớp 8 điểm chưa tốt, học chưa tốt, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cấp 3 một cách nghiêm túc, ngược lại anh không tôi không.
Vẫn là Tiểu Tuyệt Tuyệt của cô, tính tình cậu như vậy, nhất định học hành chăm chỉ.
Ninh Tri thu tầm mắt lại, bắt gặp ánh mắt của nhóc mọt sách bên cạnh.
Ninh Tri:...
Cô đặt hai tay lên mặt cậu, quay đầu về phía bảng đen phía trước: “Em nhìn chị làm gì? Tiểu Tuyệt Tuyệt, đi học phải chăm chỉ.”
Lục Tuyệt mím môi không lên tiếng.
Cùng Lục Tuyệt đến lớp gần một buổi sáng, Ninh Tri đau đầu, thật giống như trở lại thời học cấp hai.
Cho đến tiết học cuối cùng là tiết tự học, không có sự giám sát của giáo viên, Ninh Tri nhìn thấy Tống Cảnh Thương đi ra ngoài, ngay sau đó, hoa khôi trường ở phía trước cũng bí mật đứng dậy chuẩn bị rời khỏi lớp học.
Ninh Tri lập tức nâng tinh thần dậy: “Em ngoan ngoãn tự học, chị đi ra ngoài một lát.”
Cô đứng lên.
“Sao em lại đi theo chị?” Ninh Tri đi vài bước, cô phát hiện Lục Tuyệt đang đi theo sau cô: “Hiện tại chị có việc phải làm, chị sẽ quay lại sau.”
Lục Tuyệt không trả lời, tay anh kéo váy Ninh Tri, ý đồ rất rõ ràng.
Ninh Tri đành phải đưa cậu đi theo, vội vàng ra khỏi lớp.
Ở góc cầu thang, bóng người vụt qua, Ninh Tri và Lục Tuyệt nhanh chóng đuổi theo.
Sau đó, Ninh Tri nhìn thấy hoa khôi trường đi lên tầng.
“Đừng phát ra tiếng động, chúng ta lén đi theo sau.” Ninh Tri nói với Lục Tuyệt.
Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường chạy lên tầng thượng trường học.
Ninh Tri có chút may mắn là cô không hiện thân, leo năm bậc cầu thang mà không bị ảnh hưởng gì cả, không thấy mệt chút nào, Lục Tuyệt bên cạnh cũng không khỏi thở gấp.
Cô kéo Lục Tuyệt trốn vào trong góc, Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường không thể nhìn thấy cô, nội tâm cô không lo bị phát hiện, nhưng có Lục Tuyệt ở bên cạnh, cô chỉ có thể cẩn thận một chút.
“Em mang điện thoại di động không?” Ninh Tri hỏi Lục Tuyệt.
Cậu lấy chiếc điện thoại di động màu đen từ trong túi đồng phục ra, Lục Tuyệt đặt vào tay Ninh Tri.
Ninh Tri lại dùng thêm một mặt trời nhỏ nữa, cô cầm điện thoại bật chế độ chụp ảnh, hướng camera về phía hai người bên ngoài.
Trong ống kính, Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường ôm nhau thắm thiết.
Giây tiếp theo, vẻ mặt hoa khôi trường thẹn thùng ngẩng đầu.
Ninh Tri thấy một gay Tống Cảnh Thương ôm lấy hoa khôi trường, tay kia nâng cằm hoa khôi trường, cúi đầu hôn lên.
Ninh Tri mất cảnh giác, ngay lập tức cô nghĩ đến Lục Tuyệt bên cạnh mình.
Cô vội quay đầu lại: “Không nên nhìn.”
Lục Tuyệt trừng mắt nhìn, đôi mắt đen xinh đẹp mờ mịt nhìn hai người hôn nhau trong màn hình.
Ninh Tri lập tức vươn tay che mắt cậu: “Tiểu Tuyệt, không nên nhìn!”
Cũng không thể học!
/96
|