Ninh Tri mở mắt, cô đã quay về rồi.
So với lần trước phải đau lòng, thất vọng, lần này tâm tình cô rất tốt.
Sau khi thời gian được sửa lại, bà ngoại của Lục Tuyệt vẫn còn sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, đôi mắt đong đầy niềm vui, bà ngoại vẫn còn, lại có thêm một người thương yêu anh ấy.
Ngày hôm sau, khi Ninh Tri ngủ dậy, Lục Tuyệt đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, quần áo cũng đã thay, đang ngồi bên giường đợi cô tỉnh lại.
Bởi vì đang ở nhà họ Ninh, không phải môi trường quen thuộc nên anh không đi chạy sáng.
Ninh Tri nhìn thấy khung trên đầu anh có 10 mặt trời nhỏ sáng lấp lánh, cực kỳ đáng yêu.
Ồ, lại hôn trộm nữa rồi?
Bởi vì sợ bị phát hiện nên chỉ dám hôn một cái?
Ninh Tri nghĩ đến cảnh tượng Lục Tuyệt đôi tai đỏ rực, nhè nhè, cẩn thận tiến đến gần hôn cô, đáng yêu chết đi được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri ngồi dậy, cô xấu bụng trêu anh, “Ban nãy anh lại hôn trộm em?”
Lục Tuyệt liếc nhìn cô rồi lại cụp mắt xuống, thành thật gật gật đầu, tóc mái vểnh lên cũng gật theo, “Chỉ một cái.”
Hôm nay anh chỉ hôn có một lần, sao Tri Tri lại biết nhỉ?
Ninh Tri cười đến đôi mắt cong cong, cô tiến lại gần, duỗi tay vuốt lại tóc mái rối xù của anh, cũng tiện thu hoạch luôn 10 mặt trời nhỏ.
Cộng với 78 mặt trời nhỏ còn tồn trong kho, giờ có có 88 mặt trời nhỏ rồi.
Ninh Tri gọi Bá Vương, “Lần xuyên không tiếp theo cần tiêu hao bao nhiêu mặt trời nhỏ?”
Lần xuyên vừa rồi theo đúng quỹ đạo thời gian tiêu hao mất 100 mặt trời nhỏ, lần này kể cả có tăng lên, cũng chỉ tầm 200 mặt trời nhỏ là đủ.
Ninh Tri đã chuẩn bị tâm lý.
Âm thanh sặc mùi sữa của Bá Vương lần này hơi nhỏ, giống như đang chột dạ, đuối lý, “Chủ nhân, lần xuyên không tiếp theo cần 600 mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri:…
Một lúc sau, cô mới hỏi lại, “Cậu nói bao nhiêu cơ?”
Bá Vương: “Chủ nhân, 600 mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri không nhịn được chất vấn: “Cậu có chắc mình không phải là gian thương?”
Không đúng, gian thương cũng không đến mức này, gấp 6 lần lận.
Bá Vương tủi thân: “Chủ nhân, đây là giá niêm yết, tôi tuyệt đối không tham lam khai gian số lượng.”
Ninh Tri hừ một tiếng, “Cần nhiều mặt trời nhỏ đến vậy là muốn tôi ép khô Lục Tuyệt rồi.”
600 mặt trời nhỏ, khéo phải hôn đến khi môi Lục Tuyệt sưng vù mới gom đủ mất.
“Lần tiếp theo niêm yết đã là 600 mặt trời nhỏ, lần sau nữa chắc đơn vị phải lên đến hàng nghìn đi?”
Bá Vương cười hi hi, âm thanh rõ ràng đáng yêu sặc mùi sữa nhưng lại khiến người ta muốn đấm.
“Chủ nhân cố lên, cô phải cố gắng kiếm mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri mong sao Bá Vương có thực thể, rồi đấm cho nó một trận.
Ăn xong bữa sáng, Ninh Tri nhận được cuộc gọi từ mẹ Lục hỏi cô và Lục Tuyệt còn ở lại Nam Thành thêm mấy ngày.
“Mấy ngày nữa là đại thọ của bà ngoại Lục Tuyệt, bà rất nhớ Tiểu Tuyệt, bà cũng muốn gặp con.” Mẹ Lục nói
Nhịp tim Ninh Tri đập rộn ràng, cô đang tính hỏi chuyện về bà ngoại, không ngờ mẹ Lục lại nhắc đến bà trước.
“Đại thọ bà ngoại?” Ninh Tri xác nhận lại lần nữa.
“Rơi vào ngày thứ 6, con và Lục Tuyệt có thể quay về được không? Bà ngoại cứ nhắc mãi muốn gặp Tiểu Tuyệt.”
Mẹ Lục cũng nhớ con trai, ngày đó nghe Quản gia báo cáo con trai và Ninh Tri gặp tai nạn, bà sợ muốn chết, suýt chút nữa chạy đến Nam Thành.
Sau đó nghe Quản gia nói Lục Tuyệt chỉ bị thương ở trán, không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm, lại cử thêm hai vệ sĩ nữa qua đó.
Tuy biết con trai bị thương không nặng nhưng mẹ Lục vẫn luôn nhớ mãi.
Ninh Tri nghĩ nghĩ, nói: “Mẹ, con và Lục Tuyệt ngày kia sẽ trở về.”
Nhận được đáp án chắc chắn, mẹ Lúc mới yên tâm.
Cúp điện thoại, Ninh Tri quay đầu nói với Lục Tuyệt, “Mấy ngày nữa chúng ta quay về thăm bà ngoại.”
Lục Tuyệt nhìn cô, khoé môi vểnh lên, đồng ý, “Được”
Lúc Ninh Tri rời khỏi nhà họ Ninh, khuôn mặt Ninh lão gia tràn đầy vẻ không nỡ, còn cố ý bạnh mặt muốn cháu gái dỗ dành, ở lại thêm mấy hôm.
Ninh Tri dở khóc dở cười, đột nhiên ngộ ra vì sao đều nói người già có nhiều lúc như trẻ con.
Cô đồng ý cứ cách một khoảng thời gian sẽ cùng Lục Tuyệt quay về thăm ông, ông cụ mới lưu luyến gật đầu thả người.
Về đến nhà họ Lục, mẹ Lục cuối cùng cũng nhìn thấy con trai, khuôn mặt vui sướng, nhìn thấy vết thương trên trán Lục Tuyệt, bà đau lòng đến đứt ruột gan.
Mẹ Lục hỏi Ninh Tri, “Cái người hại bọn con giờ thế nào rồi?”
“Ông ta đang bị tạm giam, chờ phán xét.” Ninh Tri nói với mẹ Lục, tam phòng Ninh gia có đập bao nhiêu tiền cũng không thông được con đường đưa Ninh Hải ra ngoài.
Ninh lão gia đã mở lời, yêu cầu theo đúng trình tự pháp luật, ông cụ nhìn chằm chằm như thế, tam phòng dù có nhảy nhót thế nào cũng vô dụng.
Mà chiêu giết gà doạ khỉ này trấn áp một loạt chi khác, ngay cả mấy người khi trước tung tin đồn về Ninh Tri cũng biết chui về vỏ ốc, không dám lên tiếng, lo sợ chuyện tung tin trước kia bị ông cụ Ninh biết được.
Mẹ Lục nghe xong lời Ninh Tri nói mới vừa lòng, nếu đám người kia vẫn không được dạy dỗ, bà nhất định sẽ bảo chồng ra tay trị cho đám kia một bài học.
“Ngày mai là đại thọ bà ngoại, hai đứa mau đi nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần đi gặp bà.” Mẹ Lục cười dặn dò cô.
Ninh Tri gật đầu, cô đang rất mong chờ được gặp bà ngoại.
Đại thọ của Tống lão thái thái được tổ chức tại nhà.
Ngày hôm sau, mẹ Lục cùng bố Lục đi đến nhà bà trước.
Ninh Tri lên đồ, cô quay đầu nhìn Lục Tuyệt đã thay xong quần áo.
Anh diện một thân tây trang đỏ, bên trong mặc chiếc áo sơ mi màu đen do Ninh Tri chọn mà không phải mấy chiếc áo hoa lá cành.
Tóc mái ôm lấy vầng trán, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt góc cạnh mang theo chút lạnh lùng, cộng điểm thân hình cao ráo, đẹp trai không chịu được.
“Nhớ phải luôn theo sát em, không được đi loạn.” Ninh Tri dặn dò, cô sợ nhóc mọt sách sẽ bị màu sắc sặc sỡ ở bữa tiệc dụ đi.
Lục Tuyệt chăm chú nhìn cô, ngoan ngoãn vâng lời.
Ninh Tri phát hiện, kể từ ngày bà ngoại được cứu sống, Lục Tuyệt không còn như trước kia luôn luôn cúi đầu, không nhìn người khác nữa.
Bây giờ tuy vẫn có lúc anh né tránh ánh mặt người khác, nhưng chỉ dừng ở việc cụp mi hoặc nhìn hướng khác chứ không cúi gằm mặt.
Anh ấy lại có tiến bộ rồi.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Ninh Tri lấp lánh ánh cười, cô rất mong chờ ngày Lục Tuyệt khỏi bệnh.
“Chúng ta đi thôi, đừng để bà ngoại đợi lâu.” Ninh Tri biết bà ngoại rất thương yêu Lục Tuyệt, chắc chắn bà đang rất mong ngóng được gặp cháu ngoại.
Khách mời đến chúc thọ Tống lão thái thái rất đông.
Mọi người thấy tinh thần bà cụ hôm nay rất tốt.
“Tiểu Tuyệt với vợ thằng bé sao còn chưa đến nữa?” Bà cụ Tống đã hỏi đi hỏi lại mấy lượt.
“Mẹ, hai đứa đang trên đường, sắp tới nơi rồi.” Mẹ Lục cười nói.
Kể từ khi bệnh tự kỷ của con trai trở nặng, đừng nói đi thăm bà ngoại,nó luôn ru rú trong nhà không chịu ra ngoài. Hiện giờ bệnh tình chuyển biến tốt, bà mới bảo con tham dự đại thọ của bà ngoại.
“Mẹ, mẹ quá là thiên vị Tiểu Tuyệt rồi.” Tống Nhu đã quen với việc mẹ bà yêu thương Lục Tuyệt nhất.
“Bà ngoại không thích Trí Cao, bà thích anh họ.” Nhóc mập mạp Diệp Trí Cao cũng tham gia lễ mừng thọ bà ngoại.
Từ sau khi bị Ninh Tri dạy dỗ, nhóc con Diệp Trí Cao không dám gọi Lục Tuyệt là đồ ngốc nữa rồi.
“Sao bà ngoại lại không thích con chứ, chỉ là anh họ con cần nhiều tình thương và sự quan tâm hơn mà thôi.” Cho nên bà ngoại Tống mới thương Lục Tuyệt nhất trong đám con cháu.
Nói xong, Tống lão thái thái lơ đãng thấy một bóng dáng mặc đồ đỏ xuất hiện ngoài cửa, bà vui vẻ nói, “Anh họ con đến rồi.”
Bên kia, Lâm Điềm Điềm và Lục Thâm Viễn cũng đã đến, dù gì cũng là đại thọ bà ngoại, bọn họ không thể vắng mặt.
Lâm Điềm Điềm hối hận vì đã không giả bệnh trốn ở nhà, sau khi bà ngoại Tống nghe mẹ Lục nói chuyện cô ra tính kế Lục Tuyệt, bà trách móc cô nặng nề, không hề nể nang, khiến cho quan khách đều chê cười.
Răn dạy xong, bà ngoại Tống không thèm cho cô sắc mặt tốt.
Lâm Điềm Điềm bị coi thường, yên lặng ngồi một góc. Nếu không phải do da mặt cô ta dày, sức chịu đựng tốt thì sớm đã bỏ của chạy lấy người.
Lúc này, cô ta nhìn thấy Ninh Tri xinh đẹp bước vào, thu hút ánh mắt của mọi người, cô ta ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.
“Sao đến muộn vậy? Mau lại đây ngồi với bà.” Bà Tống khuôn mặt từ ái nhìn cháu ngoại và cháu dâu.
“Đường tắc quá ạ.” Ninh Tri cười chào rồi biếu bà cụ quà mừng thọ.
Sau đó cô nhìn sang Lục Tuyệt bên cạnh.
Lục Tuyệt mím mím môi, cậu nhìn đôi mắt trông mong của bà ngoại, chầm chậm mở miệng: “Bà ngoại, sinh nhật vui vẻ.”
Bà cụ ngẩn người, một niềm vui sướng khôn tả ập đến, “Ngoan quá, cháu ngoan giờ đã biết chúc mừng bà rồi.”
Ánh mắt bà cụ dừng trên mặt Ninh Tri, lần gần nhất bà gặp cô là ngày cô mới gả đến nhà họ Lục không lâu.
Ninh Tri khi ấy trầm lặng, không có tinh thần, không được xinh đẹp. Mà Ninh Tri của hiện tại đôi mắt trong veo, tính cách hoạt bát, như biến thành một người khác vậy, khuôn mặt cũng xinh xắn hơn hẳn.
Bà cụ Tống thích Ninh Tri của hiện tại.
Bà nhìn khuôn mặt cô, cảm giác rất thân quen giống như đã gặp cô cháu dâu này ở đâu rồi.
Đối diện với ánh mắt đánh giá, chăm chú của bà ngoại, Ninh Tri không chút hồi hộp. Khi ấy bà ngoại ý thức mơ hồ, hơn nữa chuyện cũng qua lâu rồi, có lẽ bà đã quên rồi.
Tống lão thái thái nắm tay Ninh Tri đặt lên đùi, “Về sau nhớ qua đây nói chuyện với bà nhiều hơn nhé.”
Bà ngoại Tống thích Ninh Tri ra mặt.
Cũng không biết vì sao, bà nhìn là đã thích cô cháu dâu Ninh Tri này rồi, nhìn thế nào cũng thấy ưng mắt, cô bé xinh xắn ghê, đi với Lục Tuyệt đúng là xứng đôi.
Chỉ nhìn Ninh Tri và Lục Tuyệt đúng cùng nhau thôi bà cụ cũng thấy vui vẻ.
Bà ngoại Tống cứ nắm tay Ninh Tri nói chuyện mãi, chủ đề luôn xoay quanh Lục Tuyệt. Người ngoài nhìn vào đều biết bà cụ thích đôi vợ chồng nhà này đến mức nào.
Mà Lục Thâm Viễn một thân tây trang đen đứng gần đó, anh ta đã không còn là ở cái tuổi bồng bột, chỉ vì một chút ghen tị mà động tay động chân.
Anh ta khí chất trầm ổn, vẻ ngoài anh tuấn, thu hút không ít ánh nhìn. Thậm chí còn có không ít quan khách tiếc nuối vì anh đã cưới Lâm Điềm Điềm.
Dù gì Lâm Điềm Điềm của hiện tại trông quá phổ thông, khuôn mặt miễn cưỡng gọi là thanh tú, tính cách nghe nói cũng không tốt, gia cảnh tầm thường, nhìn thế nào cũng không hiểu vì sao Lục Thâm Viễn lại lấy Lâm Điềm Điềm.
Ninh Tri thấy Lâm Điềm Điềm hôm nay cũng đến, cô đột nhiên nhớ ra bản thân vẫn còn 2% hào quang chưa lấy về.
Ninh Tri nổi hứng chơi ác, cô đưa cho Bá Vương 2 mặt trời nhỏ để lấy nốt 2% hào quang còn lại.
Cô hứng thú nhìn Lâm Điềm Điềm, mong ngóng sự thay đổi của đối phương.
Ngay tại khoảnh khắc đó, nhân viên phục vụ đang bưng khay đi qua bị trượt chân, cơ thể nghiêng về một phía, ly rượu trên khay hất hết về phía Lâm Điềm Điềm.
Rượu vang đỏ xối từ trên xuống dưới, thấm đẫm bộ váy trắng.
“Á!” Lâm Điềm Điềm muốn điên luôn, rượu chảy từ trên đầu xuống, lan xuống mặt, xuống váy, cả người trông đến là nhếch nhác.
“Đi không nhìn đường à? Hay là cố ý muốn làm xấu mặt tôi?” Lâm Điềm Điềm nâng cao âm lượng, giữ chặt nhân viên phục vụ mà mắng nhiếc.
Giọng nói mềm mại dịu dàng trước đây giờ biến thành thô lỗ, bởi vì đang tức giận, âm cuối còn hơi chói tai.
Ninh Tri không hề bất ngờ, đây mới là giọng gốc của Lâm Điềm Điềm. Hơn nữa, cô phát hiện 2% hào quang này không chỉ biến đổi giọng nói, nó còn bao hàm cả sự may mắn.
Trước kia Lâm Điềm Điềm dựa vào hào quang mà có được thể chất cá Koi.
(Thể chất cá Koi: ngôn ngữ mạng, chỉ những người được cá Koi che chở, cuộc sống thuận lợi, luôn luôn gặp may khiến người khác ngưỡng mộ)
Hiện giờ cô ta đã mất đi hào quang, hoàn toàn bị đánh về nguyên dạng.
Ninh Tri nhìn thấy viên ngọc trên cổ Lâm Điềm Điềm vỡ thành hai mảnh, rơi xuống dưới đất chia năm xẻ bảy.
So với lần trước phải đau lòng, thất vọng, lần này tâm tình cô rất tốt.
Sau khi thời gian được sửa lại, bà ngoại của Lục Tuyệt vẫn còn sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, đôi mắt đong đầy niềm vui, bà ngoại vẫn còn, lại có thêm một người thương yêu anh ấy.
Ngày hôm sau, khi Ninh Tri ngủ dậy, Lục Tuyệt đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, quần áo cũng đã thay, đang ngồi bên giường đợi cô tỉnh lại.
Bởi vì đang ở nhà họ Ninh, không phải môi trường quen thuộc nên anh không đi chạy sáng.
Ninh Tri nhìn thấy khung trên đầu anh có 10 mặt trời nhỏ sáng lấp lánh, cực kỳ đáng yêu.
Ồ, lại hôn trộm nữa rồi?
Bởi vì sợ bị phát hiện nên chỉ dám hôn một cái?
Ninh Tri nghĩ đến cảnh tượng Lục Tuyệt đôi tai đỏ rực, nhè nhè, cẩn thận tiến đến gần hôn cô, đáng yêu chết đi được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri ngồi dậy, cô xấu bụng trêu anh, “Ban nãy anh lại hôn trộm em?”
Lục Tuyệt liếc nhìn cô rồi lại cụp mắt xuống, thành thật gật gật đầu, tóc mái vểnh lên cũng gật theo, “Chỉ một cái.”
Hôm nay anh chỉ hôn có một lần, sao Tri Tri lại biết nhỉ?
Ninh Tri cười đến đôi mắt cong cong, cô tiến lại gần, duỗi tay vuốt lại tóc mái rối xù của anh, cũng tiện thu hoạch luôn 10 mặt trời nhỏ.
Cộng với 78 mặt trời nhỏ còn tồn trong kho, giờ có có 88 mặt trời nhỏ rồi.
Ninh Tri gọi Bá Vương, “Lần xuyên không tiếp theo cần tiêu hao bao nhiêu mặt trời nhỏ?”
Lần xuyên vừa rồi theo đúng quỹ đạo thời gian tiêu hao mất 100 mặt trời nhỏ, lần này kể cả có tăng lên, cũng chỉ tầm 200 mặt trời nhỏ là đủ.
Ninh Tri đã chuẩn bị tâm lý.
Âm thanh sặc mùi sữa của Bá Vương lần này hơi nhỏ, giống như đang chột dạ, đuối lý, “Chủ nhân, lần xuyên không tiếp theo cần 600 mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri:…
Một lúc sau, cô mới hỏi lại, “Cậu nói bao nhiêu cơ?”
Bá Vương: “Chủ nhân, 600 mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri không nhịn được chất vấn: “Cậu có chắc mình không phải là gian thương?”
Không đúng, gian thương cũng không đến mức này, gấp 6 lần lận.
Bá Vương tủi thân: “Chủ nhân, đây là giá niêm yết, tôi tuyệt đối không tham lam khai gian số lượng.”
Ninh Tri hừ một tiếng, “Cần nhiều mặt trời nhỏ đến vậy là muốn tôi ép khô Lục Tuyệt rồi.”
600 mặt trời nhỏ, khéo phải hôn đến khi môi Lục Tuyệt sưng vù mới gom đủ mất.
“Lần tiếp theo niêm yết đã là 600 mặt trời nhỏ, lần sau nữa chắc đơn vị phải lên đến hàng nghìn đi?”
Bá Vương cười hi hi, âm thanh rõ ràng đáng yêu sặc mùi sữa nhưng lại khiến người ta muốn đấm.
“Chủ nhân cố lên, cô phải cố gắng kiếm mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri mong sao Bá Vương có thực thể, rồi đấm cho nó một trận.
Ăn xong bữa sáng, Ninh Tri nhận được cuộc gọi từ mẹ Lục hỏi cô và Lục Tuyệt còn ở lại Nam Thành thêm mấy ngày.
“Mấy ngày nữa là đại thọ của bà ngoại Lục Tuyệt, bà rất nhớ Tiểu Tuyệt, bà cũng muốn gặp con.” Mẹ Lục nói
Nhịp tim Ninh Tri đập rộn ràng, cô đang tính hỏi chuyện về bà ngoại, không ngờ mẹ Lục lại nhắc đến bà trước.
“Đại thọ bà ngoại?” Ninh Tri xác nhận lại lần nữa.
“Rơi vào ngày thứ 6, con và Lục Tuyệt có thể quay về được không? Bà ngoại cứ nhắc mãi muốn gặp Tiểu Tuyệt.”
Mẹ Lục cũng nhớ con trai, ngày đó nghe Quản gia báo cáo con trai và Ninh Tri gặp tai nạn, bà sợ muốn chết, suýt chút nữa chạy đến Nam Thành.
Sau đó nghe Quản gia nói Lục Tuyệt chỉ bị thương ở trán, không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm, lại cử thêm hai vệ sĩ nữa qua đó.
Tuy biết con trai bị thương không nặng nhưng mẹ Lục vẫn luôn nhớ mãi.
Ninh Tri nghĩ nghĩ, nói: “Mẹ, con và Lục Tuyệt ngày kia sẽ trở về.”
Nhận được đáp án chắc chắn, mẹ Lúc mới yên tâm.
Cúp điện thoại, Ninh Tri quay đầu nói với Lục Tuyệt, “Mấy ngày nữa chúng ta quay về thăm bà ngoại.”
Lục Tuyệt nhìn cô, khoé môi vểnh lên, đồng ý, “Được”
Lúc Ninh Tri rời khỏi nhà họ Ninh, khuôn mặt Ninh lão gia tràn đầy vẻ không nỡ, còn cố ý bạnh mặt muốn cháu gái dỗ dành, ở lại thêm mấy hôm.
Ninh Tri dở khóc dở cười, đột nhiên ngộ ra vì sao đều nói người già có nhiều lúc như trẻ con.
Cô đồng ý cứ cách một khoảng thời gian sẽ cùng Lục Tuyệt quay về thăm ông, ông cụ mới lưu luyến gật đầu thả người.
Về đến nhà họ Lục, mẹ Lục cuối cùng cũng nhìn thấy con trai, khuôn mặt vui sướng, nhìn thấy vết thương trên trán Lục Tuyệt, bà đau lòng đến đứt ruột gan.
Mẹ Lục hỏi Ninh Tri, “Cái người hại bọn con giờ thế nào rồi?”
“Ông ta đang bị tạm giam, chờ phán xét.” Ninh Tri nói với mẹ Lục, tam phòng Ninh gia có đập bao nhiêu tiền cũng không thông được con đường đưa Ninh Hải ra ngoài.
Ninh lão gia đã mở lời, yêu cầu theo đúng trình tự pháp luật, ông cụ nhìn chằm chằm như thế, tam phòng dù có nhảy nhót thế nào cũng vô dụng.
Mà chiêu giết gà doạ khỉ này trấn áp một loạt chi khác, ngay cả mấy người khi trước tung tin đồn về Ninh Tri cũng biết chui về vỏ ốc, không dám lên tiếng, lo sợ chuyện tung tin trước kia bị ông cụ Ninh biết được.
Mẹ Lục nghe xong lời Ninh Tri nói mới vừa lòng, nếu đám người kia vẫn không được dạy dỗ, bà nhất định sẽ bảo chồng ra tay trị cho đám kia một bài học.
“Ngày mai là đại thọ bà ngoại, hai đứa mau đi nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần đi gặp bà.” Mẹ Lục cười dặn dò cô.
Ninh Tri gật đầu, cô đang rất mong chờ được gặp bà ngoại.
Đại thọ của Tống lão thái thái được tổ chức tại nhà.
Ngày hôm sau, mẹ Lục cùng bố Lục đi đến nhà bà trước.
Ninh Tri lên đồ, cô quay đầu nhìn Lục Tuyệt đã thay xong quần áo.
Anh diện một thân tây trang đỏ, bên trong mặc chiếc áo sơ mi màu đen do Ninh Tri chọn mà không phải mấy chiếc áo hoa lá cành.
Tóc mái ôm lấy vầng trán, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt góc cạnh mang theo chút lạnh lùng, cộng điểm thân hình cao ráo, đẹp trai không chịu được.
“Nhớ phải luôn theo sát em, không được đi loạn.” Ninh Tri dặn dò, cô sợ nhóc mọt sách sẽ bị màu sắc sặc sỡ ở bữa tiệc dụ đi.
Lục Tuyệt chăm chú nhìn cô, ngoan ngoãn vâng lời.
Ninh Tri phát hiện, kể từ ngày bà ngoại được cứu sống, Lục Tuyệt không còn như trước kia luôn luôn cúi đầu, không nhìn người khác nữa.
Bây giờ tuy vẫn có lúc anh né tránh ánh mặt người khác, nhưng chỉ dừng ở việc cụp mi hoặc nhìn hướng khác chứ không cúi gằm mặt.
Anh ấy lại có tiến bộ rồi.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Ninh Tri lấp lánh ánh cười, cô rất mong chờ ngày Lục Tuyệt khỏi bệnh.
“Chúng ta đi thôi, đừng để bà ngoại đợi lâu.” Ninh Tri biết bà ngoại rất thương yêu Lục Tuyệt, chắc chắn bà đang rất mong ngóng được gặp cháu ngoại.
Khách mời đến chúc thọ Tống lão thái thái rất đông.
Mọi người thấy tinh thần bà cụ hôm nay rất tốt.
“Tiểu Tuyệt với vợ thằng bé sao còn chưa đến nữa?” Bà cụ Tống đã hỏi đi hỏi lại mấy lượt.
“Mẹ, hai đứa đang trên đường, sắp tới nơi rồi.” Mẹ Lục cười nói.
Kể từ khi bệnh tự kỷ của con trai trở nặng, đừng nói đi thăm bà ngoại,nó luôn ru rú trong nhà không chịu ra ngoài. Hiện giờ bệnh tình chuyển biến tốt, bà mới bảo con tham dự đại thọ của bà ngoại.
“Mẹ, mẹ quá là thiên vị Tiểu Tuyệt rồi.” Tống Nhu đã quen với việc mẹ bà yêu thương Lục Tuyệt nhất.
“Bà ngoại không thích Trí Cao, bà thích anh họ.” Nhóc mập mạp Diệp Trí Cao cũng tham gia lễ mừng thọ bà ngoại.
Từ sau khi bị Ninh Tri dạy dỗ, nhóc con Diệp Trí Cao không dám gọi Lục Tuyệt là đồ ngốc nữa rồi.
“Sao bà ngoại lại không thích con chứ, chỉ là anh họ con cần nhiều tình thương và sự quan tâm hơn mà thôi.” Cho nên bà ngoại Tống mới thương Lục Tuyệt nhất trong đám con cháu.
Nói xong, Tống lão thái thái lơ đãng thấy một bóng dáng mặc đồ đỏ xuất hiện ngoài cửa, bà vui vẻ nói, “Anh họ con đến rồi.”
Bên kia, Lâm Điềm Điềm và Lục Thâm Viễn cũng đã đến, dù gì cũng là đại thọ bà ngoại, bọn họ không thể vắng mặt.
Lâm Điềm Điềm hối hận vì đã không giả bệnh trốn ở nhà, sau khi bà ngoại Tống nghe mẹ Lục nói chuyện cô ra tính kế Lục Tuyệt, bà trách móc cô nặng nề, không hề nể nang, khiến cho quan khách đều chê cười.
Răn dạy xong, bà ngoại Tống không thèm cho cô sắc mặt tốt.
Lâm Điềm Điềm bị coi thường, yên lặng ngồi một góc. Nếu không phải do da mặt cô ta dày, sức chịu đựng tốt thì sớm đã bỏ của chạy lấy người.
Lúc này, cô ta nhìn thấy Ninh Tri xinh đẹp bước vào, thu hút ánh mắt của mọi người, cô ta ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.
“Sao đến muộn vậy? Mau lại đây ngồi với bà.” Bà Tống khuôn mặt từ ái nhìn cháu ngoại và cháu dâu.
“Đường tắc quá ạ.” Ninh Tri cười chào rồi biếu bà cụ quà mừng thọ.
Sau đó cô nhìn sang Lục Tuyệt bên cạnh.
Lục Tuyệt mím mím môi, cậu nhìn đôi mắt trông mong của bà ngoại, chầm chậm mở miệng: “Bà ngoại, sinh nhật vui vẻ.”
Bà cụ ngẩn người, một niềm vui sướng khôn tả ập đến, “Ngoan quá, cháu ngoan giờ đã biết chúc mừng bà rồi.”
Ánh mắt bà cụ dừng trên mặt Ninh Tri, lần gần nhất bà gặp cô là ngày cô mới gả đến nhà họ Lục không lâu.
Ninh Tri khi ấy trầm lặng, không có tinh thần, không được xinh đẹp. Mà Ninh Tri của hiện tại đôi mắt trong veo, tính cách hoạt bát, như biến thành một người khác vậy, khuôn mặt cũng xinh xắn hơn hẳn.
Bà cụ Tống thích Ninh Tri của hiện tại.
Bà nhìn khuôn mặt cô, cảm giác rất thân quen giống như đã gặp cô cháu dâu này ở đâu rồi.
Đối diện với ánh mắt đánh giá, chăm chú của bà ngoại, Ninh Tri không chút hồi hộp. Khi ấy bà ngoại ý thức mơ hồ, hơn nữa chuyện cũng qua lâu rồi, có lẽ bà đã quên rồi.
Tống lão thái thái nắm tay Ninh Tri đặt lên đùi, “Về sau nhớ qua đây nói chuyện với bà nhiều hơn nhé.”
Bà ngoại Tống thích Ninh Tri ra mặt.
Cũng không biết vì sao, bà nhìn là đã thích cô cháu dâu Ninh Tri này rồi, nhìn thế nào cũng thấy ưng mắt, cô bé xinh xắn ghê, đi với Lục Tuyệt đúng là xứng đôi.
Chỉ nhìn Ninh Tri và Lục Tuyệt đúng cùng nhau thôi bà cụ cũng thấy vui vẻ.
Bà ngoại Tống cứ nắm tay Ninh Tri nói chuyện mãi, chủ đề luôn xoay quanh Lục Tuyệt. Người ngoài nhìn vào đều biết bà cụ thích đôi vợ chồng nhà này đến mức nào.
Mà Lục Thâm Viễn một thân tây trang đen đứng gần đó, anh ta đã không còn là ở cái tuổi bồng bột, chỉ vì một chút ghen tị mà động tay động chân.
Anh ta khí chất trầm ổn, vẻ ngoài anh tuấn, thu hút không ít ánh nhìn. Thậm chí còn có không ít quan khách tiếc nuối vì anh đã cưới Lâm Điềm Điềm.
Dù gì Lâm Điềm Điềm của hiện tại trông quá phổ thông, khuôn mặt miễn cưỡng gọi là thanh tú, tính cách nghe nói cũng không tốt, gia cảnh tầm thường, nhìn thế nào cũng không hiểu vì sao Lục Thâm Viễn lại lấy Lâm Điềm Điềm.
Ninh Tri thấy Lâm Điềm Điềm hôm nay cũng đến, cô đột nhiên nhớ ra bản thân vẫn còn 2% hào quang chưa lấy về.
Ninh Tri nổi hứng chơi ác, cô đưa cho Bá Vương 2 mặt trời nhỏ để lấy nốt 2% hào quang còn lại.
Cô hứng thú nhìn Lâm Điềm Điềm, mong ngóng sự thay đổi của đối phương.
Ngay tại khoảnh khắc đó, nhân viên phục vụ đang bưng khay đi qua bị trượt chân, cơ thể nghiêng về một phía, ly rượu trên khay hất hết về phía Lâm Điềm Điềm.
Rượu vang đỏ xối từ trên xuống dưới, thấm đẫm bộ váy trắng.
“Á!” Lâm Điềm Điềm muốn điên luôn, rượu chảy từ trên đầu xuống, lan xuống mặt, xuống váy, cả người trông đến là nhếch nhác.
“Đi không nhìn đường à? Hay là cố ý muốn làm xấu mặt tôi?” Lâm Điềm Điềm nâng cao âm lượng, giữ chặt nhân viên phục vụ mà mắng nhiếc.
Giọng nói mềm mại dịu dàng trước đây giờ biến thành thô lỗ, bởi vì đang tức giận, âm cuối còn hơi chói tai.
Ninh Tri không hề bất ngờ, đây mới là giọng gốc của Lâm Điềm Điềm. Hơn nữa, cô phát hiện 2% hào quang này không chỉ biến đổi giọng nói, nó còn bao hàm cả sự may mắn.
Trước kia Lâm Điềm Điềm dựa vào hào quang mà có được thể chất cá Koi.
(Thể chất cá Koi: ngôn ngữ mạng, chỉ những người được cá Koi che chở, cuộc sống thuận lợi, luôn luôn gặp may khiến người khác ngưỡng mộ)
Hiện giờ cô ta đã mất đi hào quang, hoàn toàn bị đánh về nguyên dạng.
Ninh Tri nhìn thấy viên ngọc trên cổ Lâm Điềm Điềm vỡ thành hai mảnh, rơi xuống dưới đất chia năm xẻ bảy.
/96
|