“Cô nương…?”
“A? Ách… Hải Đường, ngươi gọi ta?” – Lạc Thanh Dao vốn còn chìm trong suy tưởng, cũng không để ý tới hai nha hoàn trước mắt, đến khi Hải Đường lo lắng kêu to, mới giật mình, ngơ ngác nhìn lên.
Hải Đường nhìn Lạc Thanh Dao, có chút bất đắc dĩ. Tam cô nương từ khi tỉnh lại, tính cách biến đổi quá nhiều, đôi khi mơ mơ hồ hồ, khiến nàng thực lo lắng.
“Cô nương, vừa rồi Xảo Nhi mới nói, Định vương phủ quản gia muốn trực tiếp đến thăm ngài. Hắn lúc này đang đứng ngoài viện, còn chờ ý tứ cô nương đây.”
Lạc Thanh Dao hai mắt đảo nhanh.
Cái này, trong nguyên tác lúc đầu là như thế nào?
Nữ chủ Lạc Nghiêm Tuyết sáu năm trước bị đạo sĩ chỉ ra bản mệnh đối với huynh đệ tỷ muội có khắc. Đại thái thái năm đó lại đang hoài thai, ngự y đều nói là nam anh, lão thái thái liền làm chủ đưa nàng tới thôn trang, tránh làm ảnh hưởng tới tôn nhi bảo bối. Lần này Lạc Nghiêm Tuyết trở về, cố chủ Lạc Thanh Dao vốn là làm bộ té ngã, cố tình khiến Hầu phủ trên dưới nhớ lại chuyện xưa. Khi Định vương phủ quản gia tới bái phỏng, nàng này một mực không gặp. Bởi lão quản gia hiểu y, nàng sợ hắn nhìn thấy chút gì, sau đó lại truyền tới tai Định vương Sở Thế Đình, cho nên dứt khoát sai hạ nhân nói lại, rằng bản thân ngã thực trầm trọng, không có phương tiện ra khỏi khuê phòng.
Sau đó đâu?
Định vương phủ quản gia tuy là hiểu y, đến cùng lại không phải lang trung, không thể tùy tiện xông vào cô nương gia khuê phòng, làm ảnh hưởng đến khuê dự của nàng. Bởi vậy đành phải cáo từ, hồi phủ rồi lại tự tay viết một cái tín, gửi tới cho Định vương nơi biên ải.
Không thể không nói, Sở Thế Đình tuy không yêu Lạc Thanh Dao, nhưng đối với vị tiểu muội muội này vẫn thực để ý đấy. Nhận được thư rồi, cư nhiên bí mật một mình một ngựa, đem theo cực phẩm đan dược, cấp tốc ngược về Thịnh kinh, muốn chính mắt nhìn thấy nàng hảo hảo, bản thân mới được an tâm.
Lại tiếp theo đâu?
Sở Thế Đình gặp phải tập kích, ba lần bị vây công, khi chạy về đến Vạn An tự đã một thân đầy huyết. Lạc Ngâm Tuyết trùng hợp có mặt, lại cứu hắn một mạng.
Vài ngày sau, khi Sở Thế Đình chứng kiến Lạc Thanh Dao hoàn hảo vô khuyết, biết được nàng thực chất là giở trò, nhất thời giận tím mặt. Lạc Thanh Dao cả kinh, vội vàng tỏ ra hối hận, lấy nước mắt rửa mặt, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu. Đến cùng vẫn là tiểu cô nương bản thân đau sủng nhiều năm, Sở Thế Đình rốt cuộc không qua nổi nước mắt của nàng, cũng đành bỏ qua.
Bất quá, về sau Thịnh kinh lan truyền tin tức Lạc Nghiêm Tuyết số mệnh khắc thân nhân, Sở Thế Đình ngẫm lại chuyện này, trong lòng lại có ngật đáp.
Con người, luôn là như vậy, trong xương có tính thiên vị. Lúc trước, đối với Lạc Thanh Dao sở tác sở vi, Sở Thế Đình một chút cũng không quản. Với hắn, nàng là hắn muội muội, những kẻ qua đường nào đó tính cái gì? Nàng yêu khi dễ ai liền khi dễ người đó, trời có sập xuống, cũng có hắn thay nàng chống đỡ! Nhưng là, khi đối tượng trở thành Lạc Nghiêm Tuyết, hắn lại có chút so đo.
Bởi vì Vạn An tự lần đó, Lạc Nghiêm Tuyết cũng trở thành ân nhân cứu mạng của hắn. Tuy địa vị của nàng trong lòng hắn còn chưa bằng Lạc Thanh Dao, nhưng hắn cũng không thể mặc nàng bị khi dễ.
Dần dần, để mắt tới Lạc Nghiêm Tuyết thời gian càng nhiều, Sở Thế Đình càng bị nàng hấp dẫn, từ một chút rung động trở thành yêu khắc sâu, đối với Lạc Thanh Dao càng lúc càng thất vọng, đến cùng là triệt để cách tâm...
Lạc Thanh Dao trong đầu ý nghĩ xoay chuyển càng nhanh.
Theo ý nàng, nam chủ đại nhân nhà chúng ta, dễ thấy nhất là bao che khuyết điểm cực kỳ! Với ngoại nhân, hắn lãnh khốc ngoan độc, nhưng với người nhà, lại tuyệt đối che chở. Lạc Nghiêm Tuyết kiếp này trùng sinh, bước đầu tiên vô cùng quan trọng để nàng đứng vững gót chân tại Hầu phủ, chính là được Sở Thế Đình nhận định.
Mà nguyên nhân đâu? Còn không phải do cứu hắn tại Vạn An tự!
Bất quá, nói đến cùng, Sở Thế Đình tại sao xuất hiện tại Vạn An tự? Còn không phải là vì Lạc Thanh Dao nàng?
Như vậy, nếu Sở Thế Đình lần này cứ an an ổn ổn tại quân doanh, không bị trọng thương, cũng không xuất hiện tại Vạn An tự, Lạc Nghiêm Tuyết chẳng phải là...?
Đúng! Chính là như thế!
Lạc Thanh Dao gật mạnh đầu. Nguyên bản, cố chủ không gặp Định vương phủ quản gia, kéo theo một loạt sự việc kia. Lần này đây, nàng tất nhiên muốn gặp!
Cô nương, Định vương phủ quản gia chỗ đó...? - Hải Đường thấy chủ tử tiếp tục ngây ngốc, chờ thêm một lát rồi ngập ngừng hỏi lại.
Gặp! Sao lại không gặp? Nhất định phải gặp! - Lạc Thanh Dao sực tỉnh, hô to. Rồi chợt nhận ra bản thân có chút thấ.t thố, nàng vội khụ khụ hai tiếng, lấy giọng phân phó. Xảo Nhi, mau thỉnh lão quản gia vào khách phòng. Hải Đường, phù ta ra ngoài.
Định vương phủ quản gia là một lão nhân tóc bạc, nhìn qua cũng có thể đoán ra tuổi tác hẳn đã ngoại lục tuần, nhưng dáng đứng thẳng tắp, cước bộ nhanh nhẹn, hai mắt hữu thần, hiển nhiên là có tập qua công phu. Hắn nghe được Xảo Nhi báo lại, có chút ngạc nhiên.
Y theo suy đoán của hắn, Lạc tam tiểu thư hẳn là sẽ không đi ra.
Hắn tiến vào Thúy Trúc cư khách phòng, nha hoàn lập tức liền dâng trà cùng điểm tâm. Không lâu sau, Lạc Thanh Dao cũng chậm rì rì bước vào.
Thanh Dao gặp qua quản gia. Người hảo a?
Trông thấy lão nhân, Lạc Thanh Dao cười hì hì lên tiếng. Cái này hoàn toàn xuất phát bởi kiếp trước giáo dục, thấy người già trước tiên chào hỏi, cơ hồ đã thành một loại bản năng.
Lão quản gia lập tức cả kinh!
Thường thức tại thế giới này, căn bản không có cái gì tuổi tác, chỉ có thân phận. Lạc Thanh Dao là chủ tử, theo lý hoàn toàn không cần cố kỵ cái gì, trực tiếp nhận hắn hành lễ là được.
Lão quản gia lập tức quỳ xuống.
Lão nô gặp qua tam tiểu thư. Được tam tiểu thư lưu tâm, là lão nô phúc phận.
Ách, cái này...
Lạc Thanh Dao gãi gãi mũi, nhìn một người đáng tuổi gia gia mình quỳ xuống trước mặt, trong lòng nàng khó chịu cực kỳ, căn bản vô pháp tiếp thu, vội vàng tiến lại đỡ hắn.
Lão quản gia, người mau đứng lên a. Trời lạnh, quỳ xuống đất, sẽ không tốt cho đầu gối! Ở chỗ ta, không cần nhiều quy củ như vậy.
Lão quản gia khóe môi run run, hơi ngập ngừng nhìn về phía Lạc Thanh Dao. Lại kinh ngạc phát hiện, nàng một đôi con ngươi trong suốt, không chút nào giống như đang giả bộ. Tam tiểu thư, là thực quan tâm lão? Nhưng mà, lúc trước, nàng hoàn toàn không phải như vậy. Lẽ nào lời đồn không giả? Tam tiểu thư thực ngã hỏng đầu rồi?
Khiến tam tiểu thư chê cười. Vương Ân tuy lão, nhưng thể cốt còn dùng được, còn có thể vì vương gia cùng tiểu thư ra sức a.
Lạc Thanh Dao gật gù.
Không thể phủ nhận, Vương lão quản gia rất biết cách nói chuyện. Đơn giản một hai câu, đã buộc nàng vào cùng vương gia nhà hắn, cả hai đều là hắn chủ tử. Người ngoài nghe được, còn sợ không rõ Định vương cùng Lạc tam tiểu thư là cỡ nào thân thuộc? Không chừng, còn có liên tưởng xa hơn đâu?
Nếu là Lạc Thanh Dao lúc trước, nghe được nhất định cao hứng. Nhưng giờ đổi thành nàng, lại cảm thấy thực chói tai.
Vương quản gia đây là cố ý làm ta vui. - Lạc Thanh Dao cười cười. Thanh Dao một tiểu nữ tử, nơi nào cần ngài ra sức? Nhưng là Định vương bên kia, xác thực cần ngài đây! Bởi vậy, cẩn thận sức khỏe, cũng là nên a!
Tam tiểu thư nói phải. - Vương lão cúi đầu cung kính, trong giọng nói không nghe ra tâm tình. Vì vương gia phân ưu, đây là lão nô bổn phận!
Nói rồi, lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc hộp đặc biệt tinh xảo, đặt xuống trước mặt Lạc Thanh Dao.
Vương gia nghe được tiểu thư có thương, định là muốn lập tức quay về. Bất quá, hoàng mệnh quấn thân, người cũng không có cách nào, chỉ có thể lệnh cho khoái mã ngày đêm đem dược tới. Tam tiểu thư, dược này tuy ít, nhưng đều là cực phẩm khó cầu a!
Lạc Thanh Dao tuy trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn quyết định nhận lấy. Hàng tốt, đương nhiên phải để bản thân sử dụng, cũng không thể ủy khuất chính mình nha.
Khẽ ra hiệu cho Hải Đường thu lấy lễ vật, Lạc Thanh Dao lại hướng Vương lão cười híp mắt: Lão quan gia, ngài vất vả rồi. Thanh Dao bất quá là chút tiểu thương, trải qua vài ngày, thân mình đã tốt lên nhiều lắm!
Như vậy, lão nô liền truyền cái tín, nhường Vương gia yên tâm.
Phải a! - Lạc Thanh Dao mừng quýnh. Cầu còn không được đâu! Vương gia tâm tại bách tính Thịnh quốc, sao có thể vì Thanh Dao mà lo lắng? Vương lão, ngài nhất định phải truyền thư, nói là... ừm, nói là, ta khỏe lắm, rất khỏe, thực sự vô cùng khỏe, không có bất cứ vấn đề gì. Được hay không?
Tiểu thư vốn là có vấn đề, chính là đầu óc của người a!
Lúc này, Vương lão quản gia cùng Hải Đường, cả hai không hẹn mà gặp, đồng thời có cái suy nghĩ này.
“A? Ách… Hải Đường, ngươi gọi ta?” – Lạc Thanh Dao vốn còn chìm trong suy tưởng, cũng không để ý tới hai nha hoàn trước mắt, đến khi Hải Đường lo lắng kêu to, mới giật mình, ngơ ngác nhìn lên.
Hải Đường nhìn Lạc Thanh Dao, có chút bất đắc dĩ. Tam cô nương từ khi tỉnh lại, tính cách biến đổi quá nhiều, đôi khi mơ mơ hồ hồ, khiến nàng thực lo lắng.
“Cô nương, vừa rồi Xảo Nhi mới nói, Định vương phủ quản gia muốn trực tiếp đến thăm ngài. Hắn lúc này đang đứng ngoài viện, còn chờ ý tứ cô nương đây.”
Lạc Thanh Dao hai mắt đảo nhanh.
Cái này, trong nguyên tác lúc đầu là như thế nào?
Nữ chủ Lạc Nghiêm Tuyết sáu năm trước bị đạo sĩ chỉ ra bản mệnh đối với huynh đệ tỷ muội có khắc. Đại thái thái năm đó lại đang hoài thai, ngự y đều nói là nam anh, lão thái thái liền làm chủ đưa nàng tới thôn trang, tránh làm ảnh hưởng tới tôn nhi bảo bối. Lần này Lạc Nghiêm Tuyết trở về, cố chủ Lạc Thanh Dao vốn là làm bộ té ngã, cố tình khiến Hầu phủ trên dưới nhớ lại chuyện xưa. Khi Định vương phủ quản gia tới bái phỏng, nàng này một mực không gặp. Bởi lão quản gia hiểu y, nàng sợ hắn nhìn thấy chút gì, sau đó lại truyền tới tai Định vương Sở Thế Đình, cho nên dứt khoát sai hạ nhân nói lại, rằng bản thân ngã thực trầm trọng, không có phương tiện ra khỏi khuê phòng.
Sau đó đâu?
Định vương phủ quản gia tuy là hiểu y, đến cùng lại không phải lang trung, không thể tùy tiện xông vào cô nương gia khuê phòng, làm ảnh hưởng đến khuê dự của nàng. Bởi vậy đành phải cáo từ, hồi phủ rồi lại tự tay viết một cái tín, gửi tới cho Định vương nơi biên ải.
Không thể không nói, Sở Thế Đình tuy không yêu Lạc Thanh Dao, nhưng đối với vị tiểu muội muội này vẫn thực để ý đấy. Nhận được thư rồi, cư nhiên bí mật một mình một ngựa, đem theo cực phẩm đan dược, cấp tốc ngược về Thịnh kinh, muốn chính mắt nhìn thấy nàng hảo hảo, bản thân mới được an tâm.
Lại tiếp theo đâu?
Sở Thế Đình gặp phải tập kích, ba lần bị vây công, khi chạy về đến Vạn An tự đã một thân đầy huyết. Lạc Ngâm Tuyết trùng hợp có mặt, lại cứu hắn một mạng.
Vài ngày sau, khi Sở Thế Đình chứng kiến Lạc Thanh Dao hoàn hảo vô khuyết, biết được nàng thực chất là giở trò, nhất thời giận tím mặt. Lạc Thanh Dao cả kinh, vội vàng tỏ ra hối hận, lấy nước mắt rửa mặt, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu. Đến cùng vẫn là tiểu cô nương bản thân đau sủng nhiều năm, Sở Thế Đình rốt cuộc không qua nổi nước mắt của nàng, cũng đành bỏ qua.
Bất quá, về sau Thịnh kinh lan truyền tin tức Lạc Nghiêm Tuyết số mệnh khắc thân nhân, Sở Thế Đình ngẫm lại chuyện này, trong lòng lại có ngật đáp.
Con người, luôn là như vậy, trong xương có tính thiên vị. Lúc trước, đối với Lạc Thanh Dao sở tác sở vi, Sở Thế Đình một chút cũng không quản. Với hắn, nàng là hắn muội muội, những kẻ qua đường nào đó tính cái gì? Nàng yêu khi dễ ai liền khi dễ người đó, trời có sập xuống, cũng có hắn thay nàng chống đỡ! Nhưng là, khi đối tượng trở thành Lạc Nghiêm Tuyết, hắn lại có chút so đo.
Bởi vì Vạn An tự lần đó, Lạc Nghiêm Tuyết cũng trở thành ân nhân cứu mạng của hắn. Tuy địa vị của nàng trong lòng hắn còn chưa bằng Lạc Thanh Dao, nhưng hắn cũng không thể mặc nàng bị khi dễ.
Dần dần, để mắt tới Lạc Nghiêm Tuyết thời gian càng nhiều, Sở Thế Đình càng bị nàng hấp dẫn, từ một chút rung động trở thành yêu khắc sâu, đối với Lạc Thanh Dao càng lúc càng thất vọng, đến cùng là triệt để cách tâm...
Lạc Thanh Dao trong đầu ý nghĩ xoay chuyển càng nhanh.
Theo ý nàng, nam chủ đại nhân nhà chúng ta, dễ thấy nhất là bao che khuyết điểm cực kỳ! Với ngoại nhân, hắn lãnh khốc ngoan độc, nhưng với người nhà, lại tuyệt đối che chở. Lạc Nghiêm Tuyết kiếp này trùng sinh, bước đầu tiên vô cùng quan trọng để nàng đứng vững gót chân tại Hầu phủ, chính là được Sở Thế Đình nhận định.
Mà nguyên nhân đâu? Còn không phải do cứu hắn tại Vạn An tự!
Bất quá, nói đến cùng, Sở Thế Đình tại sao xuất hiện tại Vạn An tự? Còn không phải là vì Lạc Thanh Dao nàng?
Như vậy, nếu Sở Thế Đình lần này cứ an an ổn ổn tại quân doanh, không bị trọng thương, cũng không xuất hiện tại Vạn An tự, Lạc Nghiêm Tuyết chẳng phải là...?
Đúng! Chính là như thế!
Lạc Thanh Dao gật mạnh đầu. Nguyên bản, cố chủ không gặp Định vương phủ quản gia, kéo theo một loạt sự việc kia. Lần này đây, nàng tất nhiên muốn gặp!
Cô nương, Định vương phủ quản gia chỗ đó...? - Hải Đường thấy chủ tử tiếp tục ngây ngốc, chờ thêm một lát rồi ngập ngừng hỏi lại.
Gặp! Sao lại không gặp? Nhất định phải gặp! - Lạc Thanh Dao sực tỉnh, hô to. Rồi chợt nhận ra bản thân có chút thấ.t thố, nàng vội khụ khụ hai tiếng, lấy giọng phân phó. Xảo Nhi, mau thỉnh lão quản gia vào khách phòng. Hải Đường, phù ta ra ngoài.
Định vương phủ quản gia là một lão nhân tóc bạc, nhìn qua cũng có thể đoán ra tuổi tác hẳn đã ngoại lục tuần, nhưng dáng đứng thẳng tắp, cước bộ nhanh nhẹn, hai mắt hữu thần, hiển nhiên là có tập qua công phu. Hắn nghe được Xảo Nhi báo lại, có chút ngạc nhiên.
Y theo suy đoán của hắn, Lạc tam tiểu thư hẳn là sẽ không đi ra.
Hắn tiến vào Thúy Trúc cư khách phòng, nha hoàn lập tức liền dâng trà cùng điểm tâm. Không lâu sau, Lạc Thanh Dao cũng chậm rì rì bước vào.
Thanh Dao gặp qua quản gia. Người hảo a?
Trông thấy lão nhân, Lạc Thanh Dao cười hì hì lên tiếng. Cái này hoàn toàn xuất phát bởi kiếp trước giáo dục, thấy người già trước tiên chào hỏi, cơ hồ đã thành một loại bản năng.
Lão quản gia lập tức cả kinh!
Thường thức tại thế giới này, căn bản không có cái gì tuổi tác, chỉ có thân phận. Lạc Thanh Dao là chủ tử, theo lý hoàn toàn không cần cố kỵ cái gì, trực tiếp nhận hắn hành lễ là được.
Lão quản gia lập tức quỳ xuống.
Lão nô gặp qua tam tiểu thư. Được tam tiểu thư lưu tâm, là lão nô phúc phận.
Ách, cái này...
Lạc Thanh Dao gãi gãi mũi, nhìn một người đáng tuổi gia gia mình quỳ xuống trước mặt, trong lòng nàng khó chịu cực kỳ, căn bản vô pháp tiếp thu, vội vàng tiến lại đỡ hắn.
Lão quản gia, người mau đứng lên a. Trời lạnh, quỳ xuống đất, sẽ không tốt cho đầu gối! Ở chỗ ta, không cần nhiều quy củ như vậy.
Lão quản gia khóe môi run run, hơi ngập ngừng nhìn về phía Lạc Thanh Dao. Lại kinh ngạc phát hiện, nàng một đôi con ngươi trong suốt, không chút nào giống như đang giả bộ. Tam tiểu thư, là thực quan tâm lão? Nhưng mà, lúc trước, nàng hoàn toàn không phải như vậy. Lẽ nào lời đồn không giả? Tam tiểu thư thực ngã hỏng đầu rồi?
Khiến tam tiểu thư chê cười. Vương Ân tuy lão, nhưng thể cốt còn dùng được, còn có thể vì vương gia cùng tiểu thư ra sức a.
Lạc Thanh Dao gật gù.
Không thể phủ nhận, Vương lão quản gia rất biết cách nói chuyện. Đơn giản một hai câu, đã buộc nàng vào cùng vương gia nhà hắn, cả hai đều là hắn chủ tử. Người ngoài nghe được, còn sợ không rõ Định vương cùng Lạc tam tiểu thư là cỡ nào thân thuộc? Không chừng, còn có liên tưởng xa hơn đâu?
Nếu là Lạc Thanh Dao lúc trước, nghe được nhất định cao hứng. Nhưng giờ đổi thành nàng, lại cảm thấy thực chói tai.
Vương quản gia đây là cố ý làm ta vui. - Lạc Thanh Dao cười cười. Thanh Dao một tiểu nữ tử, nơi nào cần ngài ra sức? Nhưng là Định vương bên kia, xác thực cần ngài đây! Bởi vậy, cẩn thận sức khỏe, cũng là nên a!
Tam tiểu thư nói phải. - Vương lão cúi đầu cung kính, trong giọng nói không nghe ra tâm tình. Vì vương gia phân ưu, đây là lão nô bổn phận!
Nói rồi, lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc hộp đặc biệt tinh xảo, đặt xuống trước mặt Lạc Thanh Dao.
Vương gia nghe được tiểu thư có thương, định là muốn lập tức quay về. Bất quá, hoàng mệnh quấn thân, người cũng không có cách nào, chỉ có thể lệnh cho khoái mã ngày đêm đem dược tới. Tam tiểu thư, dược này tuy ít, nhưng đều là cực phẩm khó cầu a!
Lạc Thanh Dao tuy trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn quyết định nhận lấy. Hàng tốt, đương nhiên phải để bản thân sử dụng, cũng không thể ủy khuất chính mình nha.
Khẽ ra hiệu cho Hải Đường thu lấy lễ vật, Lạc Thanh Dao lại hướng Vương lão cười híp mắt: Lão quan gia, ngài vất vả rồi. Thanh Dao bất quá là chút tiểu thương, trải qua vài ngày, thân mình đã tốt lên nhiều lắm!
Như vậy, lão nô liền truyền cái tín, nhường Vương gia yên tâm.
Phải a! - Lạc Thanh Dao mừng quýnh. Cầu còn không được đâu! Vương gia tâm tại bách tính Thịnh quốc, sao có thể vì Thanh Dao mà lo lắng? Vương lão, ngài nhất định phải truyền thư, nói là... ừm, nói là, ta khỏe lắm, rất khỏe, thực sự vô cùng khỏe, không có bất cứ vấn đề gì. Được hay không?
Tiểu thư vốn là có vấn đề, chính là đầu óc của người a!
Lúc này, Vương lão quản gia cùng Hải Đường, cả hai không hẹn mà gặp, đồng thời có cái suy nghĩ này.
/12
|