Tiết Tình và Lưu Huỳnh dẫn Nam Cung Lạc Lạc và Diêm Minh đến căn nhà cũ của Nam Cung Lạc Lạc, nhà cửa trên mặt đầu đều đã rách nát nhưng ai có thể ngờ dưới mặt đất lại có thể có một căn mật thất lớn như vậy, may mà nhà Nam Cung vẫn còn để lại một bé gái mồ côi nếu không chẳng phải bí mật này sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới nền đất không thấy được ánh sáng mặt trời hay sao.
Tiết Tình đốt đèn lồng, để Lưu Huỳnh ở lại trong xe trông chừng Diêm Minh, còn nàng thì đi theo Nam Cung Lạc Lạc xuống mật thất, từ trong một cái rương ở mật thất Nam Cung Lạc Lạc đưa một xấp thư cho Tiết Tình, Tiết Tình mở từng bức thư ra nhìn, những bức thư này đều do một người viết, đại khái là nói chuyện trao đổi với chủ nhân của Nam Cung gia, mà chuyện này lại nói về một tổ chức thần bí ở Trung Nguyên, Tiết Tình chắt lọc những điều có ích rồi bọc lại cho vào trong lồng ngực mình sau đó nói với Nam Cung Lạc Lạc: "Ta là người nói chuyện giữ lời, chuyện ta đã đồng ý với ngươi thì ta sẽ làm được, bây giờ ta sẽ thả hắn ra."
Ánh mắt Nam Cung Lạc Lạc sưng đỏ lên, sắp khóc đến nơi nhưng lại dùng giọng nói vui vẻ để nói với Tiết Tình: "Đa tạ"
Tuy nhiên chưa nói đến bản thân Diêm Minh hay là danh dự, chính nàng cũng không muốn ở cùng hắn, nàng đã hứa thì nhất định sẽ làm được, nàng đưa thuốc giải cho Nam Cung Lạc Lạc, để lại xe ngựa và Diêm Minh đang bị trói lại cho nàng, Tiết Tình không nhịn được hỏi Nam Cung Lạc Lạc: "Mười năm trước vụ tàn sát Nam Cung thế gia Diêm Minh cũng có phần, ngươi vì hắn mà làm những thứ này liệu có đáng không?"
Nam Cung Lạc Lạc đang cúi đầu thì bỗng nhiên ngẩng lên, trong ánh mắt chứa đầy sự kiên định: "Không có cái gì đáng giá hay không mà chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý mà thôi".
Tiết Tình nhét dây cương vào tay Nam Cung Lạc Lạc: "Hãy cùng hắn đi thật xa, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu còn lần sau ta không biết ngươi còn cái gì có thể trao đổi được với ta nữa."
Nam Cung Lạc Lạc cúi đầu cầm dây cương, trong lòng nàng suy nghĩ cực kỳ đơn giản, chỉ cần có thể cùng Diêm Minh sống cuộc sống ẩn cư nam cày ruộng nữ dệt lụa thì đã tốt lắm rồi, tất nhiên là Diêm Minh sẽ không đồng ý, hắn là một người đàn ông tâm khí cao ngạo như vậy thì làm sao lại có thể để mình bị bó buộc đến nông nỗi này.
Tiết Tình đấm vào tấm ván bên ngoài xe ngựa vài cái, Diêm Minh bị trói trong xe, xét độ mạnh yếu của rung động này chắc màng tai hắn sẽ phải đau đó, Tiết Tình đứng ngoài xe ngựa nói với Diêm Minh: "Ở trong mật thất của phái Linh Vũ, khi ngươi tẩu hỏa nhập ma 'ta' đã giúp ngươi điều hòa lại chân khi, nếu khi đó................'ta' chết đi liệu ngươi có thương tâm một chút nào không?"
"Trước đó ngươi đều là con chó ngoan, từ đó về sau ngươi mới bắt đầu biến thành sói." Giọng nói của Diêm Minh có thể thấy hắn không thể cử động khi nằm trong xe. "Là do ta sơ suất còn nghĩ rằng ngươi đối với ta vẫn là mảnh tình thâm."
Tiết Tình lạnh nhạt nói: "Ngươi xứng đáng."
Thì ra với Tiết Tình đâu chỉ là tình thâm mà nàng còn coi trọng sinh mạng hắn, mặc kệ sinh mạng của nàng hay là của người khác, toàn tâm toàn ý yêu thương hắn nhưng hắn không biết quý trọng bởi vì những điều hắn có được quá nhiều, hắn không biết cảm giác bị mất đi là gì, hắn không chiếm được thì hủy diệt, sự tà mị của hắn, sự cuồng vọng của hắn, nếu không có sự xuất hiện của Tiết Tình thì cuộc đời của hắn có lẽ sẽ thuận buồm xuôi gió, phát triển phồn vinh như gấm vóc.
"Ta không tin! Ta không tin ta lại thua trong tay ngươi!" Diêm Minh ở trong toa xe gầm thét.
"Trò chơi mèo vờn chuột vẫn còn tiếp tục, nhưng hiện tại đến lượt ngươi làm con chuột, nhớ cẩn thận." Khóe miệng Tiết Tình nhếch lên nói với Diêm Minh.
Tiết Tình và Lưu Huỳnh ngồi trên một cái xe ngựa khác quay về Minh vực, Tiết Tình nhìn thùng xe rồi nhìn vị trí đánh xe phía trước sau đó nói với Lưu Huỳnh: "Đây là vị trí của riêng chàng."
"Đâu có, tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Lưu Huỳnh nói xong rồi ngồi vào vị trí kia: "Mời đại nhân ngồi."
Tiết Tình nhảy lên xe ngựa, sờ sờ đầu Lưu Huỳnh: "Ngoan, đại gia ta hiểu chàng rõ lắm mà."
Lưu Huỳnh bất đắc dĩ cười cười, vội vàng đánh xe chạy về Minh Vực, chỗ này từng là nơi bắt đầu những ác mộng của Tiết Tình, là biểu tượng của sự nguy hiểm, nhưng hiện giờ viết cái tên Tiết Tình lên trên làm nàng không khỏi suy nghĩ xem hào quang của một người rốt cuộc có thể kéo dài trong bao lâu, một người không thể vĩnh viễn đứng mãi ở một vị trí, hôm nay hắn có thể oai phong một cõi nhưng có thể ngày mai hắn sẽ bị ném xuống ngựa, nàng cũng sẽ không đứng mãi ở đây được vì vào một ngày nào đó gió đổi hướng, không sao, hết thảy đều không sao, nàng làm những chuyện không thẹn với lương tâm, chỉ cần có Lưu Huỳnh cùng nắm tay dạo bước trên giang hồ thì đời này sống không uổng.
Có cái là vinh quang của cả đời mình, có cái là may mắn của cả đời mình, có người luôn hiểu rõ tâm ý nóng lạnh của mình thì cho dù có vinh quang cỡ nào thì còn gì đáng sợ nữa.
Xí nghiệp Minh vực rất giống một con sư tử, một con sư tử chúa muốn cai quản lãnh địa của mình, nó muốn mình luôn cường tráng nếu không một khi có một con sử tử khác đánh bại nó thì sẽ chiếm mất lãnh địa của nó. Diêm Minh giết sư phụ mình để đi lên vị trí Vực chủ, mặc dù Tiết Tình không giết hắn nhưng đuổi hắn ra khỏi Minh vực thì cũng có hiệu quả giống như vậy.
Lưu Huỳnh hỏi Tiết Tình: "Thả hắn đi, nàng có cam tâm không?"
Tiết Tình nói: "Ta chỉ nói là thả hắn đi một lần, với tính cách kiêu ngạo của hắn thật sự sẽ cùng Nam Cung Lạc Lạc ẩn cư ư? Chờ đến khi hắn chính mình đưa đến cửa, ta sẽ cho hắn biết cái gì là tự rước lấy nhục."
Lưu Huỳnh im lặng, một phần lớn nguyên nhân để có được tình cảm như ngày hôm nay không phải là chủ yếu cũng chung hoạn nạn có nhau mà chính là sự mạnh mẽ, mọi vật đều có thể đụng tay đến, vinh hoa phú quý đều ở trong tầm tay, có mấy người có thể giữ vững được tâm trí, nhưng hắn vẫn thủy chung đứng sau lưng nàng, nắm tay nàng, ủng hộ toàn bộ quyết định của nàng, chính nàng cho hắn biết tĩnh cảm khi hỗ trợ cho nhau đẹp đẽ và ngọt ngào đến chừng nào, nàng không bỏ đi, hắn cũng sẽ không bỏ đi, nàng bỏ đi, hắn cũng sẽ không bỏ quên, cả đời này hắn nhất định sẽ đi theo nàng.
Minh vực có sáu đạo chủ nhưng thật ra chỉ có năm người mà thôi vì Súc Sinh Đạo đạo chủ đã vài năm rồi vẫn chưa thấy về, trong nguyên tác cũng không miêu tả nên Tiết Tình cũng chưa bao giờ từng mắt nhìn thấy, cái gì gọi là đứng nhà xí mà vẫn không ỉa ra thì đây chính là hình mẫu kinh điển. Vẻ mặt của Lệ Cơ đối với việc Tiết Tình đi lên vị trí Vực chủ không có một cái gì nhưng ánh mắt tà ác kia đã bán đứng nàng, nàng luôn muốn xem kịch vui, Diêm Minh diễn kịch rất tốt, còn hiện tại nàng muốn xem rốt cuộc Tiết Tình đang muốn diễn trò gì, Tiết Tình cũng lấy làm lạ tại sao Mặc Thanh Sam có thể yêu người phụ nữ này được, hơn nữa lại còn vì nàng phản bội lại phái Võ Đang, chỉ có thể nói tình yêu là bùa mê khó giải nhất trên thế giới này.
Tiết Tình cực kỳ coi trọng Tất, làm sao lại có một người có thể đáng yêu như vậy được chứ, không những đáng yêu lại còn chuyên nghiệp nữa chứ, một khắc trước hắn vẫn liều mạng vì Diêm Minh, nay đổi vực chủ hắn lại cúi đầu xưng thần với Tiết Tình, thân là Vực chủ nên Tiết Tình cực kỳ thích, nhưng nếu có một ngày nàng cũng bị xuống đài có khả năng sẽ oán hận hắn vô tình cũng nên.
Sau khi lễ đăng vị kết thúc thì điều Tiết Tình quan tâm nhất chính là tình hình thế cục ở Trung Nguyên, nguyên nhân tranh giành chức vị Minh chủ, nàng từ Trung Nguyên bị đuổi ra hoang mạc, bởi vì nguyên nhân này nên phái Linh Vũ phía sau lưng nàng mà không ngẩng đầu lên được so với Trung Nguyên, đúng là mọi người đều bị một cái chức danh Minh chủ không tồn tại mà phải dùng nhiều máu tươi đổi như thế mà không cảm thấy xấu hổ sao?
Hiện tại mọi chuyện chính sự của võ lâm đều do cung Côn Luân quản, Tiết Tình viết một bức thư phái người đưa đến cung Côn Luân, khó tránh việc bị tiêu hủy nên nàng còn gửi cho chưởng môn mấy đại môn phái bức thư cùng với nội dung như vậy, nội dung là Minh vực nguyện ý gia nhập vào liên minh Võ Lâm, về sau dưới sự quản lý của liên minh Võ Lâm, sau này Trung Nguyên và hoang mạc không còn phân tranh nữa, ký tên là Vực chủ Minh vực Tiết Tình. Tiết Tình dường như có thể cảm thấy cung chủ cung Côn Luân sau khi nhận được bức thư này thì khuôn mặt có thể sánh với gan lợn, nàng không những không chết mà nàng còn trở lại, mà còn trở lại với thân phận Vực chủ Minh vực!
Trong thư Tiết Tình than thở khóc lóc mình cấu kết với người Minh vực là vì muốn chống lại sự thống trị tà ác của Diêm Minh, sau khi chiếm lĩnh Minh vực thì sẽ liên minh với Trung Nguyên, phái Linh Vũ đời đời đều là trụ cột ở Trung Nguyên, sư phụ, sư huynh, sư tỷ nàng đều cống hiến không ít sức lực cho Trung Nguyên, mười năm trước nàng cũng tham gia chinh phạt hoang mạc, vậy thì làm sao nàng có thể là người xấu được đây? Hơn nữa dáng vẻ nàng đáng yêu như vậy thì làm sao có thể làm người xấu được chứ!
Tiết Tình cảm thấy cực kỳ may mắn khi có Thiền Không phương trượng đứng về phía nàng, tuy rằng hắn đã già rồi mà vẫn không thể khiến người khác tôn kính nhưng tốt xấu gì cũng là cao tăng đắc đạo, là người có vai vế cao nhất Trung Nguyên, hiện tại có hắn điều hòa nội bộ nên hình tượng Tiết Tình đã có thêm vài tia sáng khởi sắc, cung Côn Luân vẫn tiếp tục muốn quấy rối nhưng tục ngữ đã nói không đánh những người mặt tươi cười, móng vuốt hắn có dài đến đâu thì cũng không thể cự tuyệt thành ý hòa giải của Tiết Tình.
Có lẽ đám người Địch Nghịch sư thái muốn quan sát Tiết Tình thêm mấy ngày nữa nhưng có một sự việc phát sinh làm cho bọn họ không thể không nhanh chóng tiếp nhận Tiết Tình: chưởng môn phái Võ Đang Tự Ưu đạo nhân gặp chuyện bỏ mình. Có thể giết chết một người đường đường là chưởng môn của một phái cũng đủ để thuyết minh thực lực của thế lực trong bóng tối kia mạnh mẽ như thế nào, võ công cao cường ra sao. Những môn phái thực lực và võ công không bằng Võ Đang bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, có thể giết chết Tự Ưu đạo nhân thì đương nhiên cũng có thể giết chết bọn họ, vì thế nhao nhao lên yêu cầu xác lập vị trí Minh Chủ để bảo vệ tính mạng bọn họ. Địch Nghịch sư thái dẫn đầu lên tiếng, nếu Tiết Tình giữ đúng như lời hứa của nàng thì nàng cực kỳ hy vọng Minh vực gia nhập liên minh Võ Lâm, mời Tiết Tình đến núi Kỳ Lân nói chuyện, Tiết Tình vui vẻ nhận lời, bên nooài hiệp nghị cũng không có người dám làm điều sằng bậy, khi nàng nhận lấy những bức thư ở nhà Nam Cung Lạc Lạc cũng là lúc thích hợp rồi.
Một đêm này, ở trong Thanh Bình Nhạc vẫn là vui vẻ, Ỷ Thuần vẫn đánh đàn cho vị trong kiệu mà không đồng ý vào cửa kia, mỗi lần hắn đến đều là một đêm dài dằng dặc, tiếng đàn trằn trọc nói ra hết vui buồn, không biết hắn có cảm nhận được tình cảm trong tiếng đàn của nàng hay không, nhất định là hắn cảm nhận được, chỉ là hắn coi như là không có, nếu đã vô tình thì vì sao còn tặng nàng đàn Ngọc Sinh, vì sao lại bao nàng không để nàng tiếp những vị khách khác, nếu có tình thì vì sao hắn không chịu rời kiệu, chẳng lẽ trời sinh hắn đã xấu xí? Nàng không cần! Những kẻ mỹ mạo, giàu có nàng đều không cần, nàng được dạy dỗ vô cảm hầu hạ, nhưng chỉ có Sương công tử, cho dù dáng vẻ hắn có như thế nào thì tình cảm của nàng cũng sẽ không thay đổi!
"Gần đây tiếng đàn của ngươi luôn luôn cực kỳ ưu phiền, có tâm sự sao?" Từ trong kiệu truyền đến giọng nói thanh lệ.
"Đúng thế, ta có tâm sự, vì tình mà khốn khổ." Ỷ Thuần lấy dũng khí nói lên, nhưng nếu hắn tiếp tục hỏi tình là cái gì thì nàng không biết chính mình có dũng khi nói tiếp ra không.
Người trong kiệu cũng không hỏi nàng vì tình gì mà khốn khổ, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Tên của ta là Sương Hồi, Sương trong giáng sương, Hồi trong trở về, ngươi phải nhớ kỹ."
Trong lòng Ỷ Thuần vui sướng, hắn đã nói ra tên của mình, hai người làm bạn mấy tháng nay thì đây là lần đầu tiên nàng biết tên hắn, chẳng lẽ đây là dấu hiệu của sự phát triển nào đó? Ỷ Thuần cũng không biết sở dĩ Sương Hồi nói ra tên của mình là vì hắn có cảm giác thời gian của mình không còn nhiều nữa, sợ rằng nàng sẽ quên đi trên đời từng có một người như hắn, cho nên từ trước đến nay hắn đều sống như ảo ảnh không để cho bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn cho nàng biết cái tên này, tình cảm lấn áp lý trí, hắn chỉ muốn nàng nhớ rõ tên hắn nhưng cũng không tính cái tên này sẽ là cái tên của người chết. Thân thể hắn không biết có thể kiên trì trong bao lâu, hơn nữa hắn lại vừa gặp phải một nhiệm vụ khó giải quyết không biết có thể toàn thân trở về hay không, hắn vừa nhận được tinh báo từ sư huynh, người phụ nữ phái Linh Vũ trốn đến hoang mạc mà vẫn không chết hơn nữa còn trở thành chủ nhân của Minh vực, lần này nàng trở về là lai giả bất thiện nên sư huynh hắn cho mệnh lệnh: Giết.
Tiết Tình đốt đèn lồng, để Lưu Huỳnh ở lại trong xe trông chừng Diêm Minh, còn nàng thì đi theo Nam Cung Lạc Lạc xuống mật thất, từ trong một cái rương ở mật thất Nam Cung Lạc Lạc đưa một xấp thư cho Tiết Tình, Tiết Tình mở từng bức thư ra nhìn, những bức thư này đều do một người viết, đại khái là nói chuyện trao đổi với chủ nhân của Nam Cung gia, mà chuyện này lại nói về một tổ chức thần bí ở Trung Nguyên, Tiết Tình chắt lọc những điều có ích rồi bọc lại cho vào trong lồng ngực mình sau đó nói với Nam Cung Lạc Lạc: "Ta là người nói chuyện giữ lời, chuyện ta đã đồng ý với ngươi thì ta sẽ làm được, bây giờ ta sẽ thả hắn ra."
Ánh mắt Nam Cung Lạc Lạc sưng đỏ lên, sắp khóc đến nơi nhưng lại dùng giọng nói vui vẻ để nói với Tiết Tình: "Đa tạ"
Tuy nhiên chưa nói đến bản thân Diêm Minh hay là danh dự, chính nàng cũng không muốn ở cùng hắn, nàng đã hứa thì nhất định sẽ làm được, nàng đưa thuốc giải cho Nam Cung Lạc Lạc, để lại xe ngựa và Diêm Minh đang bị trói lại cho nàng, Tiết Tình không nhịn được hỏi Nam Cung Lạc Lạc: "Mười năm trước vụ tàn sát Nam Cung thế gia Diêm Minh cũng có phần, ngươi vì hắn mà làm những thứ này liệu có đáng không?"
Nam Cung Lạc Lạc đang cúi đầu thì bỗng nhiên ngẩng lên, trong ánh mắt chứa đầy sự kiên định: "Không có cái gì đáng giá hay không mà chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý mà thôi".
Tiết Tình nhét dây cương vào tay Nam Cung Lạc Lạc: "Hãy cùng hắn đi thật xa, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu còn lần sau ta không biết ngươi còn cái gì có thể trao đổi được với ta nữa."
Nam Cung Lạc Lạc cúi đầu cầm dây cương, trong lòng nàng suy nghĩ cực kỳ đơn giản, chỉ cần có thể cùng Diêm Minh sống cuộc sống ẩn cư nam cày ruộng nữ dệt lụa thì đã tốt lắm rồi, tất nhiên là Diêm Minh sẽ không đồng ý, hắn là một người đàn ông tâm khí cao ngạo như vậy thì làm sao lại có thể để mình bị bó buộc đến nông nỗi này.
Tiết Tình đấm vào tấm ván bên ngoài xe ngựa vài cái, Diêm Minh bị trói trong xe, xét độ mạnh yếu của rung động này chắc màng tai hắn sẽ phải đau đó, Tiết Tình đứng ngoài xe ngựa nói với Diêm Minh: "Ở trong mật thất của phái Linh Vũ, khi ngươi tẩu hỏa nhập ma 'ta' đã giúp ngươi điều hòa lại chân khi, nếu khi đó................'ta' chết đi liệu ngươi có thương tâm một chút nào không?"
"Trước đó ngươi đều là con chó ngoan, từ đó về sau ngươi mới bắt đầu biến thành sói." Giọng nói của Diêm Minh có thể thấy hắn không thể cử động khi nằm trong xe. "Là do ta sơ suất còn nghĩ rằng ngươi đối với ta vẫn là mảnh tình thâm."
Tiết Tình lạnh nhạt nói: "Ngươi xứng đáng."
Thì ra với Tiết Tình đâu chỉ là tình thâm mà nàng còn coi trọng sinh mạng hắn, mặc kệ sinh mạng của nàng hay là của người khác, toàn tâm toàn ý yêu thương hắn nhưng hắn không biết quý trọng bởi vì những điều hắn có được quá nhiều, hắn không biết cảm giác bị mất đi là gì, hắn không chiếm được thì hủy diệt, sự tà mị của hắn, sự cuồng vọng của hắn, nếu không có sự xuất hiện của Tiết Tình thì cuộc đời của hắn có lẽ sẽ thuận buồm xuôi gió, phát triển phồn vinh như gấm vóc.
"Ta không tin! Ta không tin ta lại thua trong tay ngươi!" Diêm Minh ở trong toa xe gầm thét.
"Trò chơi mèo vờn chuột vẫn còn tiếp tục, nhưng hiện tại đến lượt ngươi làm con chuột, nhớ cẩn thận." Khóe miệng Tiết Tình nhếch lên nói với Diêm Minh.
Tiết Tình và Lưu Huỳnh ngồi trên một cái xe ngựa khác quay về Minh vực, Tiết Tình nhìn thùng xe rồi nhìn vị trí đánh xe phía trước sau đó nói với Lưu Huỳnh: "Đây là vị trí của riêng chàng."
"Đâu có, tiểu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Lưu Huỳnh nói xong rồi ngồi vào vị trí kia: "Mời đại nhân ngồi."
Tiết Tình nhảy lên xe ngựa, sờ sờ đầu Lưu Huỳnh: "Ngoan, đại gia ta hiểu chàng rõ lắm mà."
Lưu Huỳnh bất đắc dĩ cười cười, vội vàng đánh xe chạy về Minh Vực, chỗ này từng là nơi bắt đầu những ác mộng của Tiết Tình, là biểu tượng của sự nguy hiểm, nhưng hiện giờ viết cái tên Tiết Tình lên trên làm nàng không khỏi suy nghĩ xem hào quang của một người rốt cuộc có thể kéo dài trong bao lâu, một người không thể vĩnh viễn đứng mãi ở một vị trí, hôm nay hắn có thể oai phong một cõi nhưng có thể ngày mai hắn sẽ bị ném xuống ngựa, nàng cũng sẽ không đứng mãi ở đây được vì vào một ngày nào đó gió đổi hướng, không sao, hết thảy đều không sao, nàng làm những chuyện không thẹn với lương tâm, chỉ cần có Lưu Huỳnh cùng nắm tay dạo bước trên giang hồ thì đời này sống không uổng.
Có cái là vinh quang của cả đời mình, có cái là may mắn của cả đời mình, có người luôn hiểu rõ tâm ý nóng lạnh của mình thì cho dù có vinh quang cỡ nào thì còn gì đáng sợ nữa.
Xí nghiệp Minh vực rất giống một con sư tử, một con sư tử chúa muốn cai quản lãnh địa của mình, nó muốn mình luôn cường tráng nếu không một khi có một con sử tử khác đánh bại nó thì sẽ chiếm mất lãnh địa của nó. Diêm Minh giết sư phụ mình để đi lên vị trí Vực chủ, mặc dù Tiết Tình không giết hắn nhưng đuổi hắn ra khỏi Minh vực thì cũng có hiệu quả giống như vậy.
Lưu Huỳnh hỏi Tiết Tình: "Thả hắn đi, nàng có cam tâm không?"
Tiết Tình nói: "Ta chỉ nói là thả hắn đi một lần, với tính cách kiêu ngạo của hắn thật sự sẽ cùng Nam Cung Lạc Lạc ẩn cư ư? Chờ đến khi hắn chính mình đưa đến cửa, ta sẽ cho hắn biết cái gì là tự rước lấy nhục."
Lưu Huỳnh im lặng, một phần lớn nguyên nhân để có được tình cảm như ngày hôm nay không phải là chủ yếu cũng chung hoạn nạn có nhau mà chính là sự mạnh mẽ, mọi vật đều có thể đụng tay đến, vinh hoa phú quý đều ở trong tầm tay, có mấy người có thể giữ vững được tâm trí, nhưng hắn vẫn thủy chung đứng sau lưng nàng, nắm tay nàng, ủng hộ toàn bộ quyết định của nàng, chính nàng cho hắn biết tĩnh cảm khi hỗ trợ cho nhau đẹp đẽ và ngọt ngào đến chừng nào, nàng không bỏ đi, hắn cũng sẽ không bỏ đi, nàng bỏ đi, hắn cũng sẽ không bỏ quên, cả đời này hắn nhất định sẽ đi theo nàng.
Minh vực có sáu đạo chủ nhưng thật ra chỉ có năm người mà thôi vì Súc Sinh Đạo đạo chủ đã vài năm rồi vẫn chưa thấy về, trong nguyên tác cũng không miêu tả nên Tiết Tình cũng chưa bao giờ từng mắt nhìn thấy, cái gì gọi là đứng nhà xí mà vẫn không ỉa ra thì đây chính là hình mẫu kinh điển. Vẻ mặt của Lệ Cơ đối với việc Tiết Tình đi lên vị trí Vực chủ không có một cái gì nhưng ánh mắt tà ác kia đã bán đứng nàng, nàng luôn muốn xem kịch vui, Diêm Minh diễn kịch rất tốt, còn hiện tại nàng muốn xem rốt cuộc Tiết Tình đang muốn diễn trò gì, Tiết Tình cũng lấy làm lạ tại sao Mặc Thanh Sam có thể yêu người phụ nữ này được, hơn nữa lại còn vì nàng phản bội lại phái Võ Đang, chỉ có thể nói tình yêu là bùa mê khó giải nhất trên thế giới này.
Tiết Tình cực kỳ coi trọng Tất, làm sao lại có một người có thể đáng yêu như vậy được chứ, không những đáng yêu lại còn chuyên nghiệp nữa chứ, một khắc trước hắn vẫn liều mạng vì Diêm Minh, nay đổi vực chủ hắn lại cúi đầu xưng thần với Tiết Tình, thân là Vực chủ nên Tiết Tình cực kỳ thích, nhưng nếu có một ngày nàng cũng bị xuống đài có khả năng sẽ oán hận hắn vô tình cũng nên.
Sau khi lễ đăng vị kết thúc thì điều Tiết Tình quan tâm nhất chính là tình hình thế cục ở Trung Nguyên, nguyên nhân tranh giành chức vị Minh chủ, nàng từ Trung Nguyên bị đuổi ra hoang mạc, bởi vì nguyên nhân này nên phái Linh Vũ phía sau lưng nàng mà không ngẩng đầu lên được so với Trung Nguyên, đúng là mọi người đều bị một cái chức danh Minh chủ không tồn tại mà phải dùng nhiều máu tươi đổi như thế mà không cảm thấy xấu hổ sao?
Hiện tại mọi chuyện chính sự của võ lâm đều do cung Côn Luân quản, Tiết Tình viết một bức thư phái người đưa đến cung Côn Luân, khó tránh việc bị tiêu hủy nên nàng còn gửi cho chưởng môn mấy đại môn phái bức thư cùng với nội dung như vậy, nội dung là Minh vực nguyện ý gia nhập vào liên minh Võ Lâm, về sau dưới sự quản lý của liên minh Võ Lâm, sau này Trung Nguyên và hoang mạc không còn phân tranh nữa, ký tên là Vực chủ Minh vực Tiết Tình. Tiết Tình dường như có thể cảm thấy cung chủ cung Côn Luân sau khi nhận được bức thư này thì khuôn mặt có thể sánh với gan lợn, nàng không những không chết mà nàng còn trở lại, mà còn trở lại với thân phận Vực chủ Minh vực!
Trong thư Tiết Tình than thở khóc lóc mình cấu kết với người Minh vực là vì muốn chống lại sự thống trị tà ác của Diêm Minh, sau khi chiếm lĩnh Minh vực thì sẽ liên minh với Trung Nguyên, phái Linh Vũ đời đời đều là trụ cột ở Trung Nguyên, sư phụ, sư huynh, sư tỷ nàng đều cống hiến không ít sức lực cho Trung Nguyên, mười năm trước nàng cũng tham gia chinh phạt hoang mạc, vậy thì làm sao nàng có thể là người xấu được đây? Hơn nữa dáng vẻ nàng đáng yêu như vậy thì làm sao có thể làm người xấu được chứ!
Tiết Tình cảm thấy cực kỳ may mắn khi có Thiền Không phương trượng đứng về phía nàng, tuy rằng hắn đã già rồi mà vẫn không thể khiến người khác tôn kính nhưng tốt xấu gì cũng là cao tăng đắc đạo, là người có vai vế cao nhất Trung Nguyên, hiện tại có hắn điều hòa nội bộ nên hình tượng Tiết Tình đã có thêm vài tia sáng khởi sắc, cung Côn Luân vẫn tiếp tục muốn quấy rối nhưng tục ngữ đã nói không đánh những người mặt tươi cười, móng vuốt hắn có dài đến đâu thì cũng không thể cự tuyệt thành ý hòa giải của Tiết Tình.
Có lẽ đám người Địch Nghịch sư thái muốn quan sát Tiết Tình thêm mấy ngày nữa nhưng có một sự việc phát sinh làm cho bọn họ không thể không nhanh chóng tiếp nhận Tiết Tình: chưởng môn phái Võ Đang Tự Ưu đạo nhân gặp chuyện bỏ mình. Có thể giết chết một người đường đường là chưởng môn của một phái cũng đủ để thuyết minh thực lực của thế lực trong bóng tối kia mạnh mẽ như thế nào, võ công cao cường ra sao. Những môn phái thực lực và võ công không bằng Võ Đang bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, có thể giết chết Tự Ưu đạo nhân thì đương nhiên cũng có thể giết chết bọn họ, vì thế nhao nhao lên yêu cầu xác lập vị trí Minh Chủ để bảo vệ tính mạng bọn họ. Địch Nghịch sư thái dẫn đầu lên tiếng, nếu Tiết Tình giữ đúng như lời hứa của nàng thì nàng cực kỳ hy vọng Minh vực gia nhập liên minh Võ Lâm, mời Tiết Tình đến núi Kỳ Lân nói chuyện, Tiết Tình vui vẻ nhận lời, bên nooài hiệp nghị cũng không có người dám làm điều sằng bậy, khi nàng nhận lấy những bức thư ở nhà Nam Cung Lạc Lạc cũng là lúc thích hợp rồi.
Một đêm này, ở trong Thanh Bình Nhạc vẫn là vui vẻ, Ỷ Thuần vẫn đánh đàn cho vị trong kiệu mà không đồng ý vào cửa kia, mỗi lần hắn đến đều là một đêm dài dằng dặc, tiếng đàn trằn trọc nói ra hết vui buồn, không biết hắn có cảm nhận được tình cảm trong tiếng đàn của nàng hay không, nhất định là hắn cảm nhận được, chỉ là hắn coi như là không có, nếu đã vô tình thì vì sao còn tặng nàng đàn Ngọc Sinh, vì sao lại bao nàng không để nàng tiếp những vị khách khác, nếu có tình thì vì sao hắn không chịu rời kiệu, chẳng lẽ trời sinh hắn đã xấu xí? Nàng không cần! Những kẻ mỹ mạo, giàu có nàng đều không cần, nàng được dạy dỗ vô cảm hầu hạ, nhưng chỉ có Sương công tử, cho dù dáng vẻ hắn có như thế nào thì tình cảm của nàng cũng sẽ không thay đổi!
"Gần đây tiếng đàn của ngươi luôn luôn cực kỳ ưu phiền, có tâm sự sao?" Từ trong kiệu truyền đến giọng nói thanh lệ.
"Đúng thế, ta có tâm sự, vì tình mà khốn khổ." Ỷ Thuần lấy dũng khí nói lên, nhưng nếu hắn tiếp tục hỏi tình là cái gì thì nàng không biết chính mình có dũng khi nói tiếp ra không.
Người trong kiệu cũng không hỏi nàng vì tình gì mà khốn khổ, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Tên của ta là Sương Hồi, Sương trong giáng sương, Hồi trong trở về, ngươi phải nhớ kỹ."
Trong lòng Ỷ Thuần vui sướng, hắn đã nói ra tên của mình, hai người làm bạn mấy tháng nay thì đây là lần đầu tiên nàng biết tên hắn, chẳng lẽ đây là dấu hiệu của sự phát triển nào đó? Ỷ Thuần cũng không biết sở dĩ Sương Hồi nói ra tên của mình là vì hắn có cảm giác thời gian của mình không còn nhiều nữa, sợ rằng nàng sẽ quên đi trên đời từng có một người như hắn, cho nên từ trước đến nay hắn đều sống như ảo ảnh không để cho bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn cho nàng biết cái tên này, tình cảm lấn áp lý trí, hắn chỉ muốn nàng nhớ rõ tên hắn nhưng cũng không tính cái tên này sẽ là cái tên của người chết. Thân thể hắn không biết có thể kiên trì trong bao lâu, hơn nữa hắn lại vừa gặp phải một nhiệm vụ khó giải quyết không biết có thể toàn thân trở về hay không, hắn vừa nhận được tinh báo từ sư huynh, người phụ nữ phái Linh Vũ trốn đến hoang mạc mà vẫn không chết hơn nữa còn trở thành chủ nhân của Minh vực, lần này nàng trở về là lai giả bất thiện nên sư huynh hắn cho mệnh lệnh: Giết.
/78
|