Sáng thứ ba, Ôn Bình Hàn đột nhiên nhận được thông báo họp. Cuộc họp do giám đốc khu vực vừa đi công tác về chủ trì, nhằm đưa ra những phản hồi về dự án hiện tại.
Khi mọi người nghe quản lý nói thương vụ hợp tác đã thành công, tất cả đều mỉm cười.
Ôn Bình Hàn nghe hai đồng nghiệp bên cạnh nói nhỏ.
“Đại tiểu thư thật sự lợi hại, vừa nhảy dù đến đã tống cổ Ngô Phương Đạt, còn tiếp quản hạng mục lớn như vậy, thật sự khiến tôi tâm phục khẩu phục.”
“Đúng đó, lúc trước tôi nghe nói bằng cấp của cô ấy đều dùng tiền mua, hiện tại ngẫm lại có vẻ không đúng, cô ấy hẳn là người thật sự có bản lĩnh.”
Ôn Bỉnh Hàn khẽ mỉm cười, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kiêu ngạo khó giải thích. Tuy nhiên, nàng lại cảm thấy rất khó tin, rõ ràng em ấy lúc riêng tư là kiểu người hay làm nũng như vậy, nhưng khi làm việc dường như biến thành một người hoàn toàn khác.
Sự tương phản đến kỳ lạ này từng khiến nàng nghi ngờ, nhưng hiện tại nó đã trở thành một loại thú vị, “Quả là một nhân tài thú vị” - nàng nghĩ.
Giám đốc khu vực phân công nhiệm vụ và mục tiêu cho từng bộ phận. Sau khi tan họp, Ôn Bình Hàn lại tổ chức một cuộc họp khác với cấp dưới của mình để thu xếp công việc. Nàng dành cả buổi sáng cho nhiều cuộc họp khác nhau,
Vào giờ ăn trưa ở căn tin, Lâm Chí Mẫn cầm chén đĩa đi tìm Ôn Bình Hàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng. Cô liên tục lải nhải về việc khối lượng công việc trong nhóm đã tăng lên như thế nào, nhưng không ai phàn nàn vì mọi người đều nhận được tiền thưởng trong tháng! Tất cả họ đều có mong muốn nỗ lực nhiều hơn nữa!
“Có vẻ như không phải là chúng ta ghét tăng ca; chúng ta chỉ ghét tăng ca không tăng lương thôi!” Lâm Chí Mẫn nói.
“Đúng.” Ôn Bình Hàn đồng ý tuyệt đối.
“Cảm ơn Đại tiểu thư, em yêu chị cả đời!” Lâm Chí Mẫn khẽ gào thét.
“...” Ôn Bình Hàn chớp chớp mắt, rồi đột nhiên hỏi: “Quản lý đi công tác đều đã trở về, nhưng sao chưa nghe tin gì của Tạ tổng?”
“Ơ? Chị chưa nghe tin gì sao? Tạ tổng bị bệnh rồi.” Lâm Chí Mẫn đáp.
“Sao cơ.” Ôn Bình Hàn kinh ngạc nhìn cô: “Em nghe ai nói.”
“Chị em tốt làm thư ký của giám đốc khu vực nói với em, lúc cùng ngồi phòng trà.”
...Rốt cuộc phòng trà là thứ tổ chức thần bí gì vậy!?
“Có đáng tin không?”
“Không biết.”
Xem ra chỉ có thể tự mình kiểm chứng. Sau khi cơm nước xong, nàng lập tức nhắn tin cho Tạ Tri Phỉ, nhưng không nhận được phản hồi. Mãi đến lúc tan tầm mới nhận được tin nhắn của đối phương:
Tạ Tri Phỉ: 【 Em đang ở nhà, không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ bị cảm nhẹ thôi. 】
Ôn Bình Hàn: 【 Em ăn cơm chưa? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Em ăn đồ order thôi, đúng hôm dì xin nghỉ phép. 】
Ôn Bình Hàn xử lý xong công việc, thu dọn đồ đạc rời công ty. Vừa đi được vài bước hướng về nhà mình bỗng xoay người hướng về phía đường cái, bắt xe rồi đi thắng đến khu biệt thự.
Reng reng reng-
Cửa mở ra, Ôn Bình Hàn nhìn thấy đối phương uể oải tựa vào cửa, mặt đỏ bừng, nàng đặt tay lên trán cô: “Bao nhiêu độ?”
“Giữa trưa em đo được 37 độ, ngủ một giấc thì cảm thấy càng lúc càng nóng.”
Ôn Bình Hàn đỡ cô lại ghế sofa, Tạ Tri Phỉ lập tức nằm xuống ghế.
“Em uống thuốc chưa?”
“Có uống lúc trưa, hiện tại em chưa ăn gì nên không uống được.”
“Để chị nấu gì đó cho em ăn.” Ôn Bình Hàn nói rồi đặt túi xách xuống. Nàng vào bếp, tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, rồi quyết định nấu mì cho nhanh.
Chẳng mấy chốc một tô mì thơm lừng đã sẵn sàng. Lần này Ôn Bình Hàn không thêm ớt, nhưng hương vị cũng không tồi. Đáng tiếc Tạ Tri Phỉ không có tâm trạng ăn uống, chỉ ăn được một nửa đã phàn nàn: “Đáng ghét, sao lại bị bệnh vào lúc này chứ? Em rất muốn ăn hết tô mì này, thật đó, chị tin em nha!”
“Ăn bao nhiêu hay bấy nhiêu, đừng cố.” Ôn Bình Hàn nói xong thì đi rửa bát, sau đó nấu nước.
Nàng hỏi trong lúc chờ nước sôi: “Sao đột nhiên mắc bệnh vậy?”
“Thời tiết bên đó thật điên cuồng, khiến giờ giấc sinh hoạt nghỉ ngơi của em rối tung cả lên, cộng thêm việc máy bay xóc nảy liên tục làm em không kịp trở tay.” Tạ Tri Phỉ nói xong lại hắt xì một cái. Cô xoa xoa mặt, chợt nhớ đến bộ dạng hiện tại của mình, lập tức mở điện thoại ra soi, mái tóc rối bù, khuôn mặt đầy mỏi mệt, trông chẳng có nét gì của một mỹ nhân chốn đô thành!
“A!! Xấu hổ quá!” Tạ Tri Phỉ lấy gối ôm che mặt: “Bây giờ trông em thật xấu!”
“Không xấu.” Ôn Bình Hàn giật gối ôm ra, đỡ cô ngồi dậy: “Uống thuốc nào.”
“Không xấu thật sao?” Tạ Tri Phỉ hỏi, cô như con cá mắc cạn, để Ôn Bình Hàn tùy ý đặt thuốc vào lòng bàn tay mình.
“Không xấu, em là người đẹp nhất chị từng gặp.” Ôn Bình Hàn đáp.
“Thật không? Em không tin.”
“Không tin thì thôi, nhưng nếu em không uống thuốc, thì sẽ thành xấu thật đó, dáng vẻ lúc mắc bệnh không dễ nhìn đâu.” Ôn Bình Hàn thúc giục.
Tạ Tri Phỉ ngoan ngoãn uống thuốc.
Ôn Bình Hàn đưa cốc nước cho cô, nhưng Tạ Tri Phỉ lại không nhận. Trái lại cô cúi đầu uống trực tiếp từ chiếc cốc trong tay nàng. Ôn Bình Hàn nâng cốc lên cao một chút để nàng dễ uống hơn.
Tạ Tri Phỉ hơi ngửa đầu ra sau, lộ ra quai hàm thon gọn. Một giọt nước từ khóe miệng cô trượt xuống, được Ôn Bình Hàn lấy khăn lau giúp cô.
“Em uống thuốc xong thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, chị phải về rồi.” Ôn Bình Hàn đứng dậy định rời đi, đối phương đột nhiên nắm cổ tay nàng.
“Chị mới đến đã vội đi rồi sao?” Tạ Tri Phỉ ngẩng đầu, nhìn Ôn Bình Hàn bằng ánh mắt đầy hi vọng, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như mèo con bị bỏ rơi: “Nán lại thêm chút nữa được không?”
Ôn Bình Hàn cảm thấy cổ tay mình đang bị đối phương khẽ kéo lại, một lúc sau, nàng ngồi xuống bên cạnh Tạ Tri Phỉ: “Em muốn cùng chị làm gì nào?”
Nói ở lại là ở lại luôn hả? Quả thật Tạ Tri Phỉ cũng không biết làm gì, giờ này rồi thì có thể làm gì chứ...
Cô suy nghĩ rất lâu, mới nghẹn ra một câu: “Vậy thì chị về cũng được...”
Ôn Bình Hàn: “..........”
“Muộn lắm rồi, để em nhờ tài xế chở chị về.” Tạ Tri Phỉ nói.
“Ừm, em cũng tranh thủ nghỉ ngơi nhé.”
“Vâng.” Tạ Tri Phỉ lảo đảo đứng dậy, bước từng bước một, cô vô tình đá phải con gấu bông nhỏ trên sàn do tưởng nhầm đó là đồ vậy khác. Loạng choạng bước về phía trước rồi bất ngờ va phải người trước mặt, khiến cả hai cùng ngã xuống sofa.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Tạ Tri Phỉ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, từ khoảng cách gần như vậy mà chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, ngắm đến choáng váng.
“Em đứng lên được không, em đè chị đau.” Ôn Bình Hàn thở hổn hển nói.
“Aa, em xin lỗi!” Tạ Tri Phỉ cúi đầu, phát hiện mình đang đè lên ngực của nàng, khiến nàng khó thở. Cô vội vàng đứng dậy xin lỗi: “Chị, em không cố ý.”
“Chị biết rồi.” Ôn Bình Hàn thoát chết trong gang tấc, đứng lên vỗ vỗ ngực rồi mới rời đi.
Tạ Tri Phỉ nhìn theo nàng rời đi, sau đó cũng vỗ vỗ ngực mình, cảm giác như xúc cảm mềm mại ấy vẫn còn đọng lại trên người.
Ngày hôm sau, Tạ Tri Phỉ đến trụ sở chính để trình bày tiến độ của toàn bộ dự án với ban giám đốc và được chấp thuận. Tạ Hoành Húc tỏ vẻ tự hào, những vẫn khiêm tốn giới thiệu với mọi người: “Đây là con gái tôi, mới bắt đầu sự nghiệp. Con bé vẫn cần thêm kinh nghiệm và sự chỉ dẫn của mọi người.”
Từ trụ sở chính, cô trở về văn phòng chi nhánh tiếp tục làm việc, được một lúc thì thấy buồn ngủ vì thuốc. Cô chợp mắt một lúc trên ghế sofa, trong lúc đang nửa ngủ nửa tỉnh, cô cảm thấy có ai đó đang đến gần. Phải mất một lúc Tạ Tri Phỉ mới từ từ mở mắt ra, chỉ thấy bóng dáng ai đó đang từ từ rời đi.
“Chị.”
Người ở cửa dừng bước, quay lại hỏi: “Làm em thức rồi sao?”
“Không có, đúng lúc em thức thôi.” Tạ Tri Phỉ ngáp một cái, ngồi thẳng dậy: “Chị tìm em có việc gì không?”
“Chị nghe tin em đến công ty, định mang chút salad hoa quả cho em...Em ăn trưa chưa?” Ôn Bình Hàn bước trở về, đứng trước mặt cô hỏi.
“Em vẫn chưa ăn gì.” Tạ Tri Phỉ mỉm cười, mở đĩa salad hoa quả trên bàn ra: “Cảm ơn chị, nhưng sao chị biết em đến công ty vậy?”
“Tổ chức thần bí nói cho chị biết.”
“Hả?”
“Không có gì, vậy em nghỉ ngơi tiếp đi, chị làm việc tiếp đây.” Ôn Bình Hàn cười cười.
“Khoan đã.” Tạ Tri Phỉ lục lọi túi xách của mình: “Em mang quà cho chị đây. Tối qua em quên tặng chị.”
“Woa?” Ôn Bình Hàn cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, không ngờ cấp trên đi công tác nước ngoài còn nhớ tới mình, mua quà cho mình. Còn chưa kịp nói lời cảm ơn, nàng đã thấy đối phương lấy ra một cái dùi cui tự vệ.
Ôn Bình Hàn: “???”
“Loại này có thể thu lại hoặc phóng ra, rất tiện mang theo.” Tạ Tri Phỉ nhiệt tình hướng dẫn nàng dùng dùi cui tự vệ. “Thậm chí còn được tích điện. Nếu có tên xấu xa nào muốn chạm vào chị, chị có thể phóng điện hắn!” Cô suýt nữa đã nhắc đến tên Cố Chi Chương.
Ôn Bình Hàn: “...............”
Thật lòng cảm ơn sếp.
Khi mọi người nghe quản lý nói thương vụ hợp tác đã thành công, tất cả đều mỉm cười.
Ôn Bình Hàn nghe hai đồng nghiệp bên cạnh nói nhỏ.
“Đại tiểu thư thật sự lợi hại, vừa nhảy dù đến đã tống cổ Ngô Phương Đạt, còn tiếp quản hạng mục lớn như vậy, thật sự khiến tôi tâm phục khẩu phục.”
“Đúng đó, lúc trước tôi nghe nói bằng cấp của cô ấy đều dùng tiền mua, hiện tại ngẫm lại có vẻ không đúng, cô ấy hẳn là người thật sự có bản lĩnh.”
Ôn Bỉnh Hàn khẽ mỉm cười, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kiêu ngạo khó giải thích. Tuy nhiên, nàng lại cảm thấy rất khó tin, rõ ràng em ấy lúc riêng tư là kiểu người hay làm nũng như vậy, nhưng khi làm việc dường như biến thành một người hoàn toàn khác.
Sự tương phản đến kỳ lạ này từng khiến nàng nghi ngờ, nhưng hiện tại nó đã trở thành một loại thú vị, “Quả là một nhân tài thú vị” - nàng nghĩ.
Giám đốc khu vực phân công nhiệm vụ và mục tiêu cho từng bộ phận. Sau khi tan họp, Ôn Bình Hàn lại tổ chức một cuộc họp khác với cấp dưới của mình để thu xếp công việc. Nàng dành cả buổi sáng cho nhiều cuộc họp khác nhau,
Vào giờ ăn trưa ở căn tin, Lâm Chí Mẫn cầm chén đĩa đi tìm Ôn Bình Hàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng. Cô liên tục lải nhải về việc khối lượng công việc trong nhóm đã tăng lên như thế nào, nhưng không ai phàn nàn vì mọi người đều nhận được tiền thưởng trong tháng! Tất cả họ đều có mong muốn nỗ lực nhiều hơn nữa!
“Có vẻ như không phải là chúng ta ghét tăng ca; chúng ta chỉ ghét tăng ca không tăng lương thôi!” Lâm Chí Mẫn nói.
“Đúng.” Ôn Bình Hàn đồng ý tuyệt đối.
“Cảm ơn Đại tiểu thư, em yêu chị cả đời!” Lâm Chí Mẫn khẽ gào thét.
“...” Ôn Bình Hàn chớp chớp mắt, rồi đột nhiên hỏi: “Quản lý đi công tác đều đã trở về, nhưng sao chưa nghe tin gì của Tạ tổng?”
“Ơ? Chị chưa nghe tin gì sao? Tạ tổng bị bệnh rồi.” Lâm Chí Mẫn đáp.
“Sao cơ.” Ôn Bình Hàn kinh ngạc nhìn cô: “Em nghe ai nói.”
“Chị em tốt làm thư ký của giám đốc khu vực nói với em, lúc cùng ngồi phòng trà.”
...Rốt cuộc phòng trà là thứ tổ chức thần bí gì vậy!?
“Có đáng tin không?”
“Không biết.”
Xem ra chỉ có thể tự mình kiểm chứng. Sau khi cơm nước xong, nàng lập tức nhắn tin cho Tạ Tri Phỉ, nhưng không nhận được phản hồi. Mãi đến lúc tan tầm mới nhận được tin nhắn của đối phương:
Tạ Tri Phỉ: 【 Em đang ở nhà, không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ bị cảm nhẹ thôi. 】
Ôn Bình Hàn: 【 Em ăn cơm chưa? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Em ăn đồ order thôi, đúng hôm dì xin nghỉ phép. 】
Ôn Bình Hàn xử lý xong công việc, thu dọn đồ đạc rời công ty. Vừa đi được vài bước hướng về nhà mình bỗng xoay người hướng về phía đường cái, bắt xe rồi đi thắng đến khu biệt thự.
Reng reng reng-
Cửa mở ra, Ôn Bình Hàn nhìn thấy đối phương uể oải tựa vào cửa, mặt đỏ bừng, nàng đặt tay lên trán cô: “Bao nhiêu độ?”
“Giữa trưa em đo được 37 độ, ngủ một giấc thì cảm thấy càng lúc càng nóng.”
Ôn Bình Hàn đỡ cô lại ghế sofa, Tạ Tri Phỉ lập tức nằm xuống ghế.
“Em uống thuốc chưa?”
“Có uống lúc trưa, hiện tại em chưa ăn gì nên không uống được.”
“Để chị nấu gì đó cho em ăn.” Ôn Bình Hàn nói rồi đặt túi xách xuống. Nàng vào bếp, tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, rồi quyết định nấu mì cho nhanh.
Chẳng mấy chốc một tô mì thơm lừng đã sẵn sàng. Lần này Ôn Bình Hàn không thêm ớt, nhưng hương vị cũng không tồi. Đáng tiếc Tạ Tri Phỉ không có tâm trạng ăn uống, chỉ ăn được một nửa đã phàn nàn: “Đáng ghét, sao lại bị bệnh vào lúc này chứ? Em rất muốn ăn hết tô mì này, thật đó, chị tin em nha!”
“Ăn bao nhiêu hay bấy nhiêu, đừng cố.” Ôn Bình Hàn nói xong thì đi rửa bát, sau đó nấu nước.
Nàng hỏi trong lúc chờ nước sôi: “Sao đột nhiên mắc bệnh vậy?”
“Thời tiết bên đó thật điên cuồng, khiến giờ giấc sinh hoạt nghỉ ngơi của em rối tung cả lên, cộng thêm việc máy bay xóc nảy liên tục làm em không kịp trở tay.” Tạ Tri Phỉ nói xong lại hắt xì một cái. Cô xoa xoa mặt, chợt nhớ đến bộ dạng hiện tại của mình, lập tức mở điện thoại ra soi, mái tóc rối bù, khuôn mặt đầy mỏi mệt, trông chẳng có nét gì của một mỹ nhân chốn đô thành!
“A!! Xấu hổ quá!” Tạ Tri Phỉ lấy gối ôm che mặt: “Bây giờ trông em thật xấu!”
“Không xấu.” Ôn Bình Hàn giật gối ôm ra, đỡ cô ngồi dậy: “Uống thuốc nào.”
“Không xấu thật sao?” Tạ Tri Phỉ hỏi, cô như con cá mắc cạn, để Ôn Bình Hàn tùy ý đặt thuốc vào lòng bàn tay mình.
“Không xấu, em là người đẹp nhất chị từng gặp.” Ôn Bình Hàn đáp.
“Thật không? Em không tin.”
“Không tin thì thôi, nhưng nếu em không uống thuốc, thì sẽ thành xấu thật đó, dáng vẻ lúc mắc bệnh không dễ nhìn đâu.” Ôn Bình Hàn thúc giục.
Tạ Tri Phỉ ngoan ngoãn uống thuốc.
Ôn Bình Hàn đưa cốc nước cho cô, nhưng Tạ Tri Phỉ lại không nhận. Trái lại cô cúi đầu uống trực tiếp từ chiếc cốc trong tay nàng. Ôn Bình Hàn nâng cốc lên cao một chút để nàng dễ uống hơn.
Tạ Tri Phỉ hơi ngửa đầu ra sau, lộ ra quai hàm thon gọn. Một giọt nước từ khóe miệng cô trượt xuống, được Ôn Bình Hàn lấy khăn lau giúp cô.
“Em uống thuốc xong thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, chị phải về rồi.” Ôn Bình Hàn đứng dậy định rời đi, đối phương đột nhiên nắm cổ tay nàng.
“Chị mới đến đã vội đi rồi sao?” Tạ Tri Phỉ ngẩng đầu, nhìn Ôn Bình Hàn bằng ánh mắt đầy hi vọng, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như mèo con bị bỏ rơi: “Nán lại thêm chút nữa được không?”
Ôn Bình Hàn cảm thấy cổ tay mình đang bị đối phương khẽ kéo lại, một lúc sau, nàng ngồi xuống bên cạnh Tạ Tri Phỉ: “Em muốn cùng chị làm gì nào?”
Nói ở lại là ở lại luôn hả? Quả thật Tạ Tri Phỉ cũng không biết làm gì, giờ này rồi thì có thể làm gì chứ...
Cô suy nghĩ rất lâu, mới nghẹn ra một câu: “Vậy thì chị về cũng được...”
Ôn Bình Hàn: “..........”
“Muộn lắm rồi, để em nhờ tài xế chở chị về.” Tạ Tri Phỉ nói.
“Ừm, em cũng tranh thủ nghỉ ngơi nhé.”
“Vâng.” Tạ Tri Phỉ lảo đảo đứng dậy, bước từng bước một, cô vô tình đá phải con gấu bông nhỏ trên sàn do tưởng nhầm đó là đồ vậy khác. Loạng choạng bước về phía trước rồi bất ngờ va phải người trước mặt, khiến cả hai cùng ngã xuống sofa.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Tạ Tri Phỉ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, từ khoảng cách gần như vậy mà chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, ngắm đến choáng váng.
“Em đứng lên được không, em đè chị đau.” Ôn Bình Hàn thở hổn hển nói.
“Aa, em xin lỗi!” Tạ Tri Phỉ cúi đầu, phát hiện mình đang đè lên ngực của nàng, khiến nàng khó thở. Cô vội vàng đứng dậy xin lỗi: “Chị, em không cố ý.”
“Chị biết rồi.” Ôn Bình Hàn thoát chết trong gang tấc, đứng lên vỗ vỗ ngực rồi mới rời đi.
Tạ Tri Phỉ nhìn theo nàng rời đi, sau đó cũng vỗ vỗ ngực mình, cảm giác như xúc cảm mềm mại ấy vẫn còn đọng lại trên người.
Ngày hôm sau, Tạ Tri Phỉ đến trụ sở chính để trình bày tiến độ của toàn bộ dự án với ban giám đốc và được chấp thuận. Tạ Hoành Húc tỏ vẻ tự hào, những vẫn khiêm tốn giới thiệu với mọi người: “Đây là con gái tôi, mới bắt đầu sự nghiệp. Con bé vẫn cần thêm kinh nghiệm và sự chỉ dẫn của mọi người.”
Từ trụ sở chính, cô trở về văn phòng chi nhánh tiếp tục làm việc, được một lúc thì thấy buồn ngủ vì thuốc. Cô chợp mắt một lúc trên ghế sofa, trong lúc đang nửa ngủ nửa tỉnh, cô cảm thấy có ai đó đang đến gần. Phải mất một lúc Tạ Tri Phỉ mới từ từ mở mắt ra, chỉ thấy bóng dáng ai đó đang từ từ rời đi.
“Chị.”
Người ở cửa dừng bước, quay lại hỏi: “Làm em thức rồi sao?”
“Không có, đúng lúc em thức thôi.” Tạ Tri Phỉ ngáp một cái, ngồi thẳng dậy: “Chị tìm em có việc gì không?”
“Chị nghe tin em đến công ty, định mang chút salad hoa quả cho em...Em ăn trưa chưa?” Ôn Bình Hàn bước trở về, đứng trước mặt cô hỏi.
“Em vẫn chưa ăn gì.” Tạ Tri Phỉ mỉm cười, mở đĩa salad hoa quả trên bàn ra: “Cảm ơn chị, nhưng sao chị biết em đến công ty vậy?”
“Tổ chức thần bí nói cho chị biết.”
“Hả?”
“Không có gì, vậy em nghỉ ngơi tiếp đi, chị làm việc tiếp đây.” Ôn Bình Hàn cười cười.
“Khoan đã.” Tạ Tri Phỉ lục lọi túi xách của mình: “Em mang quà cho chị đây. Tối qua em quên tặng chị.”
“Woa?” Ôn Bình Hàn cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, không ngờ cấp trên đi công tác nước ngoài còn nhớ tới mình, mua quà cho mình. Còn chưa kịp nói lời cảm ơn, nàng đã thấy đối phương lấy ra một cái dùi cui tự vệ.
Ôn Bình Hàn: “???”
“Loại này có thể thu lại hoặc phóng ra, rất tiện mang theo.” Tạ Tri Phỉ nhiệt tình hướng dẫn nàng dùng dùi cui tự vệ. “Thậm chí còn được tích điện. Nếu có tên xấu xa nào muốn chạm vào chị, chị có thể phóng điện hắn!” Cô suýt nữa đã nhắc đến tên Cố Chi Chương.
Ôn Bình Hàn: “...............”
Thật lòng cảm ơn sếp.
/34
|