CHAP NÀY NỮA LÀ HẾT NHA. SAU TRUYỆN NÀY TA RA MỘT TRUYỆN KHÁC
TỰ DƯNG THẤY TRUYỆN NÓ KẾT THÚC THẾ NÀY LÃNG XẸT SAO ẤY
MÀ THÔI, CHỊU VẬY. TA HẾT Ý TƯỞNG RỒI!
______________________________________________________________________
Chỉ là tụi nó đang được tặng một kì nghĩ dài nên nó đã rủ mọi người ra biển chơi. Bãi biển này ít người lắm. Sáu người: hai nam hai nữ, một công một thụ cùng nhau vi vu khắp nơi. Chọn lựa cho hai đứa một nơi khác nhau. Hắn và nó ngồi trên bãi cát trắng, ngắm từng đợt sóng ùa vào. Đưa mắt theo những con hải âu ra xa tận biển khơi. Helen đưa Gia Kỳ đến khu làm đồ thủ công mỹ nghệ. Thằng bé thích thú, chạy loanh quanh rồi cũng ngồi vào bàn làm một món tặng cho Helen. Pun lôi Kio ra một cái xích đu to, được treo trên một cây bằng lăng già.
Đó là những mặt vui vẻ, hạnh phúc của tuổi trẻ tràn đầy tình yêu. Những con người nhiệt huyết, năng động của tương lai. Một mặt khác là sự khó khăn, mệt nhọc đối chọi với mọi thủ thách. Win có lẽ là người không may mắn. Anh đang cật lực giúp ba kéo công ti đi lên. Và anh sẽ không có những tháng ngày vui chơi hạnh phúc như họ. Tuổi trẻ của anh là những tháng ngày lao tâm làm việc, học hành
Tuổi trẻ! Bạn có thể chọn những con đường khác nhau. Có thể con đường đó là mạo hiểm. Có thể con đường đó là an toàn. Miễn là trên con đường mà bạn chọn. Bạn có một người tri kỉ, một người bạn đồng hành đi cùng. Tuổi trẻ chỉ cần thế là đủ!
_________ Một vài năm sau _________
Hắn đang xem báo thì cậu con trai nhỏ bò đến, ôm khư khư lấy chân hắn. Buông tờ báo xuống, hắn đưa mắt nhìn. Bé con ấy bi bô mấy tiếng
- Ba bế! Ba bế!
- Muốn ba bế sao?
Hắn mỉm cười nhìn Ken_thằng oắt con chui từ bụng vợ hắn ra. Ken đưa hai tay lên chờ hưởng ân huệ từ ba. Hắn gở bé con ấy ra khỏi chân, nhấc lên sofa ngồi
- Ngồi yên! Nhúc nhích cho xuống!
Nhóc con ấy liền ngồi im, dõi mắt theo trang báo. Được một lát lại tiếp tục cọ quậy. Cậu bé chui vào lòng hắn ngồi. Sau đó lấy tay véo mặt hắn. Chưa đã, nhóc con ấy đút đầu vào cổ áo sơ mi của hắn ngọ ngọe. Hắn bế tên giặc con lên, ôm vào lòng rồi rít lên
- Em à! Hốt thằng giặc này vào! Anh không quản nỗi nó đâu!
- Anh giữ nó một tí đi! Em đang nấu canh!
Tình hình là viện trợ không giúp đỡ. Hắn thẳng tay, cho tên giặc ấy vào củi. Thả thêm đống đồ chơi vào. Xong xuôi, hắn bắt chéo chân xem báo tiếp. Một ngày bình thường của hai vợ chồng nhà nó diễn ra như vậy đấy
TỰ DƯNG THẤY TRUYỆN NÓ KẾT THÚC THẾ NÀY LÃNG XẸT SAO ẤY
MÀ THÔI, CHỊU VẬY. TA HẾT Ý TƯỞNG RỒI!
______________________________________________________________________
Chỉ là tụi nó đang được tặng một kì nghĩ dài nên nó đã rủ mọi người ra biển chơi. Bãi biển này ít người lắm. Sáu người: hai nam hai nữ, một công một thụ cùng nhau vi vu khắp nơi. Chọn lựa cho hai đứa một nơi khác nhau. Hắn và nó ngồi trên bãi cát trắng, ngắm từng đợt sóng ùa vào. Đưa mắt theo những con hải âu ra xa tận biển khơi. Helen đưa Gia Kỳ đến khu làm đồ thủ công mỹ nghệ. Thằng bé thích thú, chạy loanh quanh rồi cũng ngồi vào bàn làm một món tặng cho Helen. Pun lôi Kio ra một cái xích đu to, được treo trên một cây bằng lăng già.
Đó là những mặt vui vẻ, hạnh phúc của tuổi trẻ tràn đầy tình yêu. Những con người nhiệt huyết, năng động của tương lai. Một mặt khác là sự khó khăn, mệt nhọc đối chọi với mọi thủ thách. Win có lẽ là người không may mắn. Anh đang cật lực giúp ba kéo công ti đi lên. Và anh sẽ không có những tháng ngày vui chơi hạnh phúc như họ. Tuổi trẻ của anh là những tháng ngày lao tâm làm việc, học hành
Tuổi trẻ! Bạn có thể chọn những con đường khác nhau. Có thể con đường đó là mạo hiểm. Có thể con đường đó là an toàn. Miễn là trên con đường mà bạn chọn. Bạn có một người tri kỉ, một người bạn đồng hành đi cùng. Tuổi trẻ chỉ cần thế là đủ!
_________ Một vài năm sau _________
Hắn đang xem báo thì cậu con trai nhỏ bò đến, ôm khư khư lấy chân hắn. Buông tờ báo xuống, hắn đưa mắt nhìn. Bé con ấy bi bô mấy tiếng
- Ba bế! Ba bế!
- Muốn ba bế sao?
Hắn mỉm cười nhìn Ken_thằng oắt con chui từ bụng vợ hắn ra. Ken đưa hai tay lên chờ hưởng ân huệ từ ba. Hắn gở bé con ấy ra khỏi chân, nhấc lên sofa ngồi
- Ngồi yên! Nhúc nhích cho xuống!
Nhóc con ấy liền ngồi im, dõi mắt theo trang báo. Được một lát lại tiếp tục cọ quậy. Cậu bé chui vào lòng hắn ngồi. Sau đó lấy tay véo mặt hắn. Chưa đã, nhóc con ấy đút đầu vào cổ áo sơ mi của hắn ngọ ngọe. Hắn bế tên giặc con lên, ôm vào lòng rồi rít lên
- Em à! Hốt thằng giặc này vào! Anh không quản nỗi nó đâu!
- Anh giữ nó một tí đi! Em đang nấu canh!
Tình hình là viện trợ không giúp đỡ. Hắn thẳng tay, cho tên giặc ấy vào củi. Thả thêm đống đồ chơi vào. Xong xuôi, hắn bắt chéo chân xem báo tiếp. Một ngày bình thường của hai vợ chồng nhà nó diễn ra như vậy đấy
/26
|