Chiều tan học về, nó nhanh chân ra về. Nó tìm đến địa chỉ mà mẹ nó viết trong thư. Nó đi băng qua dãy phố nhộn nhịp, đến một khu nhà rất cao cấp. Căn nhà nó cần tìm hiện ra đồ sộ, nghiêm trang và to lớn. Nó đưa tay bấm chuông, cách cửa bật mở. Một cô gái nhỏ nhắn ra mở cửa
- Chào chị, chị tìm ai ạ?- cô gái đó hỏi
- Chị cho em gặp chủ nhà được ko ạ?
- Em chờ chị một chút- rồi cô gái quay gót vào nhà
Một lát sau, một người đàn ông trung niên bước ra. Ông ấy đã khá già nhưng vẻ uy nghiêm trên khuôn mặt vẫn ko hề mất đi. Ông ấy nhìn nó, đôi lông mày chau lại
- Cháu... cháu là ai?- ông lão lắp bắp nhìn nó
- Mẹ cháu bảo cháu đến tìm ông ạ- nó lễ phép cuối đầu
- Được rồi, cháu vào nhà đi- ko hỉu sao ông lão cảm thấy cô bé này có một cái gì đó rất thân thuộc với ông. Ông dẫn đi dọc theo con đường lát sỏi, xung quanh trồng rất nhiều bonsai, cây kiểng. Con đường ấy dẫn đến cảnh cửa nhà bằng gỗ quí. Ông nhẹ nhàng mở cửa ra, nó thật sư choáng ngợp trước căn nhà lộng lẫy này: Ở giữa phòng khách là bộ sofa bằng da báo, đối diện bộ sofa là một chiếc tủ khá to dùng để đựng rượu, bên trái phòng khách là cầu thang uốn lượn bằng kính cường lực, bên phải là phòng bếp lớn. Nhìn vào là biết người sở hữu căn nhà có gia thế KHÔNG-PHẢI-DẠNG-VỪA-ĐÂU.
Ông ngồi đối diện với nó, cô bé này có những đường nét rất giống con trai của ông từ đôi mắt đen sâu hun hút đến cánh mũi cao, duy chỉ có mái tóc là ko giống vì con trai của ông có màu tóc đỏ khi còn niên thiếu và chuyển sang màu nâu đỏ khi ở độ tuổi 29-30 còn cô bé này có mái tóc đen. Nó mở lời
- Cháu là con của ông Âu Hùng Dũng ạ. Đó là tất cả những gì cháu muốn nói với ông
XOẢNG!!! - chiếc tách trà trên tay ông lão rơi xuống
Ông run run nhìn nó, nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt. Nó ngạc nhiên nhìn ông
- Ông...ông sao vậy?
- Âu...Âu Hùng Dũng! Cháu... nói rằng cháu... là con của... Âu Hùng Dũng sao?
- Vâng ạ, mẹ cháu là Lưu Hàn Á
- Đây... có phải...là cha cháu ko?- ông chìa tấm hình đã cũ kỉ ra. Trong bức hình là ông thời còn trẻ và một cậu nhóc, cậu nhóc trong hình chính là ba nó. Nó nhận ra vì có một lần nó tìm được trong ví của mẹ nó tấm hình một cậu nhóc giống như vậy, khi nó đem đi hỏi mẹ thì mẹ bảo là hình ba nó lúc nhỏ. Nó bất ngờ, tại sao ông ấy lại có hình ba của nó. Nó gật đầu, ông lão mừng rỡ nói với nó
- Ta tìm được cháu nội thất lạc của ta rồi. Cháu yêu! Người trong hình là con trai đã xa cách rất lâu của ta. Tạ ơn tổ tiên đã cho ta gặp lại cháu của ta
- Chào chị, chị tìm ai ạ?- cô gái đó hỏi
- Chị cho em gặp chủ nhà được ko ạ?
- Em chờ chị một chút- rồi cô gái quay gót vào nhà
Một lát sau, một người đàn ông trung niên bước ra. Ông ấy đã khá già nhưng vẻ uy nghiêm trên khuôn mặt vẫn ko hề mất đi. Ông ấy nhìn nó, đôi lông mày chau lại
- Cháu... cháu là ai?- ông lão lắp bắp nhìn nó
- Mẹ cháu bảo cháu đến tìm ông ạ- nó lễ phép cuối đầu
- Được rồi, cháu vào nhà đi- ko hỉu sao ông lão cảm thấy cô bé này có một cái gì đó rất thân thuộc với ông. Ông dẫn đi dọc theo con đường lát sỏi, xung quanh trồng rất nhiều bonsai, cây kiểng. Con đường ấy dẫn đến cảnh cửa nhà bằng gỗ quí. Ông nhẹ nhàng mở cửa ra, nó thật sư choáng ngợp trước căn nhà lộng lẫy này: Ở giữa phòng khách là bộ sofa bằng da báo, đối diện bộ sofa là một chiếc tủ khá to dùng để đựng rượu, bên trái phòng khách là cầu thang uốn lượn bằng kính cường lực, bên phải là phòng bếp lớn. Nhìn vào là biết người sở hữu căn nhà có gia thế KHÔNG-PHẢI-DẠNG-VỪA-ĐÂU.
Ông ngồi đối diện với nó, cô bé này có những đường nét rất giống con trai của ông từ đôi mắt đen sâu hun hút đến cánh mũi cao, duy chỉ có mái tóc là ko giống vì con trai của ông có màu tóc đỏ khi còn niên thiếu và chuyển sang màu nâu đỏ khi ở độ tuổi 29-30 còn cô bé này có mái tóc đen. Nó mở lời
- Cháu là con của ông Âu Hùng Dũng ạ. Đó là tất cả những gì cháu muốn nói với ông
XOẢNG!!! - chiếc tách trà trên tay ông lão rơi xuống
Ông run run nhìn nó, nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt. Nó ngạc nhiên nhìn ông
- Ông...ông sao vậy?
- Âu...Âu Hùng Dũng! Cháu... nói rằng cháu... là con của... Âu Hùng Dũng sao?
- Vâng ạ, mẹ cháu là Lưu Hàn Á
- Đây... có phải...là cha cháu ko?- ông chìa tấm hình đã cũ kỉ ra. Trong bức hình là ông thời còn trẻ và một cậu nhóc, cậu nhóc trong hình chính là ba nó. Nó nhận ra vì có một lần nó tìm được trong ví của mẹ nó tấm hình một cậu nhóc giống như vậy, khi nó đem đi hỏi mẹ thì mẹ bảo là hình ba nó lúc nhỏ. Nó bất ngờ, tại sao ông ấy lại có hình ba của nó. Nó gật đầu, ông lão mừng rỡ nói với nó
- Ta tìm được cháu nội thất lạc của ta rồi. Cháu yêu! Người trong hình là con trai đã xa cách rất lâu của ta. Tạ ơn tổ tiên đã cho ta gặp lại cháu của ta
/26
|