Type: cỏ mộc
Bình thản như Lộ Tùy mà lúc này cũng không tài nào thản nhiên được nữa.
Nhưng Lộ Tùy không ngờ Vụ Mang Mang còn có câu “kinh khủng” hơn sắp nói.
“Lộ Tùy, lần đầu của em đừng dâng hiến cho gậy rung nhé”, Vụ Mang Mang kéo tay Lộ Tùy, lắc lắc nũng nịu, “Được không?”
Trong số phụ nữ mà Lộ Tùy từng hẹn hò, chủ động cầu hoan như Vụ Mang Mang tuyệt đối không phải đầu tiên.
Đàn ông cần phụ nữ để giải quyết nhu cầu thì phụ nữ cũng thường hy vọng mượn sự tiếp xúc cơ thể thân mật để gia tăng chỉ số bảo hiểm tình cảm.
Nhưng Vụ Mang Mang chắc chắn là nhân tài có thể nói những lời cầu hoan một cách đả kích người khác nhất.
“Không được.”
Trong bóng tối vẳng đến tiếng Lộ Tùy, Vụ Mang Mang nghi ngờ có phải cô nghe lầm không.
Cô ngẩng cổ lên, “Ban nãy anh nói là không được hả?”
“Ừ”, Lộ Tùy đáp.
Vụ Mang Mang đỡ thắt lưng, cố gắng không đụng đến vết thương, bò dậy khỏi người Lộ Tùy, nói với vẻ khó tin: “Lộ Tùy, không phải chứ?”
Trong không khí vang lên tiếng cười của Lộ Tùy, và cả cái lều con con nhô dưới chăn mà Vụ Mang Mang bất cẩn trông thấy, cô mới biết Lộ Tùy lại đùa với cô.
Vụ Mang Mang lại nằm xuống người Lộ Tùy, để mặc anh nắm tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô.
Vụ Mang Mang cảm thấy cô đặc biệt thích được hôn, dù là chỗ nào cũng được.
Sẽ có cảm giác rất ấm áp và thân mật.
“Muốn lắm hử?” Lộ Tùy hơi thay đổi tư thế nằm, để Vụ Mang Mang cảm nhận được nhu cầu của anh.
Nóng đến hầm hập, hơn nữa còn không có dấu hiệu suy giảm…
“Không”, Lộ Tùy mà trở nên nhiệt tình gấp gáp thì Vụ Mang Mang lại ngược lại, cô vội vã chối từ.
“Ngủ đi”, Lộ Tùy nhẹ nhàng vỗ lên lưng Vụ Mang Mang.
Người luôn phải nín nhịn còn ngủ được, không lý gì Vụ Mang Mang lại không ngủ được, đúng không?
Thế nên khi Vụ Mang Mang mở mắt ra thì đã là mười giờ sáng hôm sau.
Lộ Tùy đi cùng các cô, chị của anh đến chùa dâng hương rồi, còn Vụ Mang Mang vì bị thương nên được ân chuẩn đặc biệt, có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Mọi người đều bận rộn, sau đêm Giao thừa sum họp thì lại chạy đông chạy tây.
Vết thương của Vụ Mang Mang đã kết vảy, chỗ bị tụ máu đã bắt đầu tróc ra, nhưng cũng không thấy Lộ Tùy có động tác tiến thêm bước nữa.
Giấc mộng đẹp chung giường mùa đông của Vụ Mang Mang đã bị phá vỡ vào mùng Một, vì Lộ Tùy nói buổi tối cô ngủ sẽ đánh rắm.
Cái này… Vụ Mang Mang ngay cả phản bác cũng không thể, cho dù lắp camera thì cũng không ghi lại được mùi thối!!!
Vụ Mang Mang chiến tranh lạnh với Lộ Tùy mấy ngày trời, đối phương chẳng thèm dỗ dành cô.
Vụ Mang Mang thật lòng cảm thấy Lộ Tùy không hề cần có bạn gái.
Anh không cần cô cung cấp dịch vụ “tình sắc”, cũng không cần cô cung cấp chức năng “bắn pháo hoa”, hai người cả ngày trời chẳng nói với nhau quá ba câu.
Một năm quan trọng nhất là mùa xuân, công việc của Lộ Tùy hơi bận, vừa năm mới đã đi công tác hai chuyến, nhưng dù là thế anh vẫn bớt thời gian đi đánh golf một lần, còn cùng đám bạn thâm Ninh Tranh, Thẩm Đình đánh mạc chượt một lần nữa.
Vụ Mang Mang cảm thấy ngay cả lông của anh mà cô cũng chẳng động đến được một sợi.
Sau Tết, bà Liễu hỏi Vụ Mang Mang về vấn đề kết hôn.
“Lộ Tùy có cầu hôn con không?”
“Không.”
Nghe câu này, ánh mắt bà Liễu khiến Vụ Mang Mang cảm thấy bị kì thị, giống như cô rất không có bản lĩnh vậy.
Nhưng đúng là bản lĩnh của cô không cao, bản lĩnh của Lộ tiên sinh lớn nhất, có thể to có thể nhỏ, có thể cương có thể xìu.
“Nhưng con cũng phải chú ý, bên cạnh Lộ Tùy năm nay bỗng dưng xuất hiện một trợ lý nữ đấy.” Bà Liễu nhắc nhở.
Phản ứng đầu tiên của Vụ Mang Mang chính là cô trợ lý kia chắc chắn không phải gái trinh.
Vụ Mang Mang đá vào góc bàn trước mặt, “Nếu Lộ Tùy thay lòng, lẽ nào con có thể quản được.”
Sau buổi uống trà chiều không hề vui vẻ gì với bà Liễu, Vụ Mang Mang cúp luôn tiết học tiếng Pháp đã hẹn trước, đến phòng tập gym giải tỏa tinh lực một trận, tiện thể duy trì vóc dáng hoàn hảo của mình.
Đến tối, Vụ Mang Mang vẫn không nhịn được mà lên mạng tìm kiếm tin tức về trợ lý mới của Lộ Tùy.
Hiện giờ cô nhìn thì có vẻ vinh quang lắm, nhưng hễ có tin đồn liên quan đến Lộ Tùy thì mọi người đều tự động giấu cô, nên Vụ Mang Mang lại là người cuối cùng biết xung quang Lộ Tùy có chuyện gì.
Vụ Mang Mang tìm cô nàng lắm chuyện Lộ Thanh Thanh, quả nhiên rất nhanh, cô nàng đã gửi tin về tân nữ thần của Lộ Thị cho cô, còn có cả tài khoản Weibo của vị tân nữ thần này.
Cuối cùng Vụ Mang Mang đã hiểu tâm lý khi đó của Đổng Khả Khả, vì bây giờ cô cũng lén lút tạo một tài khoản phụ để đi theo dõi tân nữ thần đó.
Tân nữ thần tuổi tác không còn nhỏ, ba mươi tuổi, xuất thân danh giá, tinh thông tám loại ngoại ngữ.
Vụ Mang Mang rất muốn biết trung khu ngôn ngữ của nữ thần đó kết cấu thế nào mà lợi hại đến vậy.
Nhìn hình trên Weibo, đó là một vẻ đẹp cao quý lạnh lùng, nhưng trong đầu Vụ Mang Mang lại tự động bật chức năng “chỉnh sửa ảnh qua app” nên đã giảm bớt sáu mươi phần trăm khi đánh giá nhan sắc của tân nữ thần.
Vừa đủ chuẩn thôi, nhưng thắng ở chỗ biết trang điểm biết ăn mặc, nên mới có thể chạm đến ngôi nữ thần.
Lúc Vụ Mang Mang tìm kiếm thông tin thì nghe tiếng gõ cửa, nhìn đồng hồ, giờ này chắc chắn là Lộ Tùy đã về.
Cô chẳng buồn quan tâm, dù sao Lộ Tùy cũng biết tự đẩy cửa mà vào.
“Sao muộn thế này còn không ngủ?”
Vụ Mang Mang nằm bò trên giường, hai chân co lên huơ loạn xạ trong không trung, nghe Lộ Tùy hỏi thì quay đầu lại trả lời: “Sắp ngủ ngay đây.”
“Anne nói hôm nay em không đi học lớp tiếng Pháp, sao vậy?” Lộ Tùy bước tới, ngồi xuống giường cô.
Vụ Mang Mang thầm nghĩ, em đã nghĩ đến chuyện chia tay rồi, còn học tiếng Pháp làm khỉ gì?
Ngày mai là Mười bốn tháng Hai, cũng là “deadline” mà Vụ Mang Mang giành cho Lộ Tùy, nếu anh còn không tỏ bày gì thì cô sẽ hạ quyết tâm chia tay anh.
“Tâm trạng không tốt, không muốn học.” Vụ Mang Mang nói.
Lộ Tùy xoa đầu cô, “Tháng Ba anh đưa em đi Pháp chơi, được không?”
“Tháng Ba phải thi vấn đáp thạc sĩ”, Vụ Mang Mang ôm gối đầu trước ngực, cự tuyệt Lộ Tùy một cách vô tình.
Hễ nhớ tới chuyện đó là cô lại sôi máu.
Hôm đó Vụ Mang Mang tra được điểm thi của mình, hào hứng chạy đến khoe với Lộ Tùy, kết quả là Boss chỉ điềm tĩnh nhìn cô một cái.
Vụ Mang Mang điền giúp anh câu “so what*?” đằng sau biểu cảm đó.
*Rồi sao?(TG)
Cứ như thi đậu là chuyện thường ngày như ở huyện, không đáng để kiêu ngạo vậy.
“Thế thì đợi em thi vấn đáp xong”, Lộ Tùy nghiêng người hôn lên trán Vụ Mang Mang, “Ngủ sớm đi.”
Lộ Tùy đi rồi, Vụ Mang Mang hậm hực đá chân vào không khí, suýt nữa thì bị giãn cơ.
***
Sáng sớm ngày lễ Tình nhân chẳng có gì đặc biệt, Lộ Tùy vẫn vừa ăn sáng vừa đọc báo, Vụ Mang Mang lại ngồi cạnh anh xem tin tức trên Weibo.
Năm nay bữa ăn lễ Tình nhân đáng giá triệu tệ ở khách sạn cao cấp nhất thành phố này đã được một người bí ẩn đặt xong, bên khách sạn không hề công bố thân phận người đặt.
Vụ Mang Mang lén nhìn Lộ Tùy, không biết năm nay cô có được diễm phúc được hưởng sự lãng mạn này không?
Ăn sang xong, Lộ Tùy đứng lên hôn vào trán Vụ Mang Mang, “Hôm nay lễ Tình nhân, buổi tối đi ăn nhé, em thấy sao?”
Buổi tối? Nhưng Vụ Mang Mang nhớ bữa ăn lễ Tình nhân kia bên khách sạn sẽ phái trực thăng đến đón họ vào buổi chiều, cùng du ngoạn ngắm cảnh trời đêm.
Tuy Vụ Mang Mang hơi thất vọng nhưng ít nhiều cũng biết Lộ Tùy chắc chắn sẽ không làm những chuyện như thế này.
Chỉ có điều buổi chiều, Vụ Mang Mang cảm thấy như bị tát vào mặt.
Đám bạn thân thiết tiết lộ người đặt bữa ăn Tình nhân triệu tệ kia chính là Thẩm Đình!
Hai chữ Thẩm Đình xoay ba vòng trong đầu Vụ Mang Mang, thế mà lại là tên không có tế bào lãng mạn nhất đặt bữa ăn Tình nhân!
Chuyện Thẩm Đình có bạn gái mới thì Vụ Mang Mang cũng biết, hình như không xuất thân danh môn gì, vẫn là một nữ sinh đại học.
Nghe đồn hình như mẹ cô gái đó bị bệnh nặng, phải làm công chúa trong hộp đêm rồi gặp được Thẩm Đình, sau đó thì…
Phản ứng đầu tiên của Vụ Mang Mang chính là, tình tiết kinh điển quá cơ, định viết tiểu thuyết hả?
Khoảng khắc này, Vụ Mang Mang nghĩ bụng nếu ban đầu cô và Thẩm Đình đến với nhau, không biết năm nay có phải là được ăn bữa ăn Tình nhân triệu tệ kia không.
Haizzz… chuyện cũ đừng nhớ lại nữa.
Mười bốn tháng Hai, rõ ràng không phải kẻ độc thân, nhưng Vụ Mang Mang lại cảm giác mình cứ như dân FA* bị đám tình nhân kia chọc mù mắt.
*Viết tắt của từ forever alone có nghĩa là mãi cô đơn, hay độc thân chưa có người yêu. (BT)
Weibo và đám bạn toàn hình ảnh tình tứ với nhau, còn có rất nhiều người nhắn tin hỏi Vụ Mang Mang mừng lễ như thế nào.
Vì mọi người đều nghĩ Lộ tiên sinh lắm tiền như thế, lễ này của Vụ Mang Mang chắc chắn sẽ tưng bừng, hoành tráng nhất.
Vụ Mang Mang thạt muốn trả lời một câu, chia tay rồi!
Nhưng chia tay Lộ Tùy chỉ vì anh không cho cô một lễ Tình nhân ra vẻ thì Vụ Mang Mang cảm thấy đầu óc mình có bệnh thật.
Nên hôm đó, Vụ Mang Mang vẫn đi học tiếng Pháp bình thường, cô giáo còn dạy cô câu “em yêu anh“ nói thế nào nữa.
Vụ Mang Mang rất không khách sáo lườm cô giáo một cái.
Buổi chiều, Lộ Tùy về nhà sớm hơn ngày thường một chút, Vụ Mang Mang đang cắm hoa ở phòng bên, cô vừa cắt cành hoa vừa nghĩ, cô đang sống như một bà lão sáu mươi tuổi đó sao?
Thực ra Vụ Mang Mang cũng không phải chưa từng tưởng tượng cảnh mình già đi như thế nào, mà cô còn nghĩ rất tốt đẹp nữa.
Sau khi nghỉ hưu sẽ chơi game suốt ngày, nhất định phải giữ giọng nói thật tốt, như thế già rồi cũng có thể giả làm mĩ nữ trẻ trung lừa tình trên mạng, một thế giới tươi đẹp biết bao.
Chứ không phải giống hiện giờ, ngay cả thời gian dung máy tính cũng bị Lộ Tùy hạn chế.
Cắm hoa xong, Vụ Mang Mang lùi lại một bước chuẩn bị thưởng thức, ai ngờ lại lùi vào đúng vòng tay của Lộ Tùy.
“Rất đẹp, giống như em vậy”, Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang cau mày, nheo mắt, hơi sến!
“Đi thôi, đi ăn”, Lộ Tùy ôm eo Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang vặn vẹo eo, không quá thích những tiếp xúc cơ thể bỗng dưng quá nhiều trong ngày hôm nay.
“Đi ăn ở đâu?” Vụ Mang Mang hỏi.
“Anh nấu em ăn”, Lộ Tùy đáp.
Tim Vụ Mang Mang “lách cách” một cái, cảm giác cô lại bị cấm cung rồi.
Quả nhiên vừa ra cửa đã nghe thấy tiếng trực thăng ầm ầm.
Hòn đảo nhỏ bị Vụ Mang Mang gọi thầm là “LS”, sang bừng lên trong ánh đèn màu cam soi rọi cái tên mới của nó, “LW”.
Mới nhìn đã biết là tổ hợp hai chữ cái trong họ của Lộ Tùy và Vụ Mang Mang.
Chút cảm giác ấm ức hẹp hòi soi mói của Vụ Mang Mang đã tan biến, khóe môi cong lên, cô hỏi Lộ Tùy, “Em có thể chụp hình không?”
“Ừ.”
Vụ Mang Mang quả quyết móc điện thoại ra chụp, đăng lên Wechat, còn Weibo thì thôi.
Người hiểu chuyện tự khắc sẽ biết hàm nghĩa của “LS” biến thành “LW”.
Vụ Mang Mang cất điện thoại đi rồi nói với Lộ Tùy: “Thực ra đảo này còn có thể sửa tên nữa, gọi là SM cũng hay lắm.”
Chính là tổ hợp của từ “Sui” trong tên Lộ Tùy và “Mang” của Mang Mang.
Lộ Tùy hôn lên má Vụ Mang Mang, “ Phải có thân phận rồi thì mới dễ đổi tên.”
***
Trực thăng hạ cánh, biệt thự đã có sự thay đổi lớn so với lúc trước Vụ Mang Mang đến, dù sao sự thay đổi của chữ cái sẽ dẫn đến bố cục thay đổi.
Công trình chắc chắn không thể hoàn công trong thời gian ngắn, Vụ Mang Mang đoán có lẽ lúc cô còn ở Ý thì Lộ Tùy ddax bắt tay vào làm rồi.
Vị này đúng là đủ tự tin!!!
“Em nghỉ ngơi đi, có cần tắm không? Anh đi nấu cơm”, Lộ Tùy cởi áo khoác, xắn tay áo.
Vụ Mang Mang lắc đầu, hai tay chống dưới cằm, nằm bò trên bệ bếp ngắm Lộ Tùy nấu nướng.
Cô thích đàn ông nấu ăn, sẽ có cảm giác gia đình.
Tư thế nấu ăn của Lộ Tùy ung dung tao nhã, giống một họa sĩ đang vẽ tranh, hoặc giống một nghệ sĩ đang đàn dương cầm hơn.
Đao pháp thái rau của anh lại giống cao thủ võ lâm mà giang hồ truyền tụng, đao xuất như tuyết.
Hình dung đó hơi khoa trương, vì trong mắt người tình là cao thủ mà.
Tối nay Lộ Tùy làm món Nhật, không quá tanh, phối cùng món rượu mà Vụ Mang Mang vốn uống không quen cũng khá hoàn hảo.
Ăn xong, Vụ Mang Mang tiếp tục thưởng thức tư thế đẹp khi rửa bát của Lộ Tùy, sau đó chạy tung tăng lên lầu tắm táp.
Có lẽ do có hơi rượu trợ hứng, cũng có thể là bị đôi tay của Lộ Tùy quyến rũ, dù sao Vụ Mang Mang cảm thấy tim cô đập rất nhanh, máu lưu thông quá nhanh, đứng dưới vòi hoa sen trong bồn tắm mà có phần chếnh choáng.
Ngón tay Lộ Tùy lúc nào cũng thấp thoáng trước mặt cô, lúc anh rửa chén đĩa, Vụ Mang Mang vô cùng khao khát ngón tay anh di chuyển trên cơ thể cô.
Nếu không như thế thì cô cũng chẳng cần hoảng hốt bỏ chạy đi tắm thế này.
Tắm xong, Vụ Mang Mang vẫn cảm thấy toàn thân nóng nực, ngơ ngẩn đứng trước tấm gương cực lớn, nhìn những giọt nước từ cổ chạy xuống dưới.
“Qủa đào” hoàn mỹ trắng nõn hồng hào, dường như đã chín đến mức đòi hỏi phải được hái ngay.
Nghe tiếng gõ cửa của Lộ Tùy, Vụ Mang Mang chọn ra một chiếc đầm hai dây đỏ rực từ trong tủ áo, bên ngoài khoác thêm chiếc áo nhung có kèm mũ trắng như tuyết, có hai quả bông nhỏ từ hai bên mũ rủ xuống, lắc lư trước ngực cô.
“Có muốn ra ngoài đi dạo không?” Lộ Tùy dựa vào cửa, hỏi cô.
Ánh mắt Vụ Mang Mang bất giác lướt từ cổ họng Lộ Tùy xuống phần bụng anh, sau đó nuốt nước bọt.
Tối nay hình như cô thấy khao khát lạ thường.
“Không muốn đi”, Vụ Mang Mang không muốn đi đâu cả, chỉ muốn lăn lộn trên giường.
“Thế xuống dưới xem đĩa nhé? Anh sưu tầm rất nhiều phim kinh điển”, Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang suy nghĩ, hình như Lộ Tùy không hề có ý lăn lộn trên giường, nên cô đành phải nhẫn nhịn, gật đầu.
Lúc xuống lầu, cảm giác hai trên chà xát nhau rất kỳ quặc, Vụ Mang Mang kìm nén bực bội, kéo quả bông trước ngực.
Phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, cô vì lớn thêm một tuổi nên mới bắt đầu đói khát chăng?
Đĩa phim do Lộ Tùy chọn, Vụ Mang Mang căn bản không để ý anh chọn bộ phim nào.
Vì cô sau khi uống một ly nước lạnh rồi vẫn cảm thấy nóng bức, thế là cởi áo khoác trước mặt Lộ Tùy, để lộ chiếc váy hai dây màu đỏ bên trong.
“Em nóng quá, anh có nóng không?” Vụ Mang Mang lấy tay quạt quạt trên mặt, “Đưa remote cho em, em chỉnh lại nhiệt độ, anh mở máy sưởi nóng quá hả?”
Lộ Tùy cười, đưa điều khiển cho cô, “Không thấy nóng.”
Vụ Mang Mang nhìn nụ cười của anh, nheo mắt lại.
Ánh mắt người này đảo một vòng tự do trên người cô, dừng lại ở ngực và đùi cô trung bình hơn năm giây, sau đó ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt vỡ lẽ ra.
Vụ Mang Mang cảm giác cô bị khiêu khích!
Sao so sánh với Lộ Tùy “trong trắng như băng như ngọc”, Vụ Mang Mang cảm thấy mình đã hóa thành cô nàng thèm khát rồi.
Vụ Mang Mang dứt khoát chồm người đến gần Lộ Tùy, nhẹ nhàng cọ bộ ngực vào cánh tay anh, lấy ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, sau đó cất giọng kiều diễm: “Sếp à, một mình sao?”
Bình thản như Lộ Tùy mà lúc này cũng không tài nào thản nhiên được nữa.
Nhưng Lộ Tùy không ngờ Vụ Mang Mang còn có câu “kinh khủng” hơn sắp nói.
“Lộ Tùy, lần đầu của em đừng dâng hiến cho gậy rung nhé”, Vụ Mang Mang kéo tay Lộ Tùy, lắc lắc nũng nịu, “Được không?”
Trong số phụ nữ mà Lộ Tùy từng hẹn hò, chủ động cầu hoan như Vụ Mang Mang tuyệt đối không phải đầu tiên.
Đàn ông cần phụ nữ để giải quyết nhu cầu thì phụ nữ cũng thường hy vọng mượn sự tiếp xúc cơ thể thân mật để gia tăng chỉ số bảo hiểm tình cảm.
Nhưng Vụ Mang Mang chắc chắn là nhân tài có thể nói những lời cầu hoan một cách đả kích người khác nhất.
“Không được.”
Trong bóng tối vẳng đến tiếng Lộ Tùy, Vụ Mang Mang nghi ngờ có phải cô nghe lầm không.
Cô ngẩng cổ lên, “Ban nãy anh nói là không được hả?”
“Ừ”, Lộ Tùy đáp.
Vụ Mang Mang đỡ thắt lưng, cố gắng không đụng đến vết thương, bò dậy khỏi người Lộ Tùy, nói với vẻ khó tin: “Lộ Tùy, không phải chứ?”
Trong không khí vang lên tiếng cười của Lộ Tùy, và cả cái lều con con nhô dưới chăn mà Vụ Mang Mang bất cẩn trông thấy, cô mới biết Lộ Tùy lại đùa với cô.
Vụ Mang Mang lại nằm xuống người Lộ Tùy, để mặc anh nắm tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô.
Vụ Mang Mang cảm thấy cô đặc biệt thích được hôn, dù là chỗ nào cũng được.
Sẽ có cảm giác rất ấm áp và thân mật.
“Muốn lắm hử?” Lộ Tùy hơi thay đổi tư thế nằm, để Vụ Mang Mang cảm nhận được nhu cầu của anh.
Nóng đến hầm hập, hơn nữa còn không có dấu hiệu suy giảm…
“Không”, Lộ Tùy mà trở nên nhiệt tình gấp gáp thì Vụ Mang Mang lại ngược lại, cô vội vã chối từ.
“Ngủ đi”, Lộ Tùy nhẹ nhàng vỗ lên lưng Vụ Mang Mang.
Người luôn phải nín nhịn còn ngủ được, không lý gì Vụ Mang Mang lại không ngủ được, đúng không?
Thế nên khi Vụ Mang Mang mở mắt ra thì đã là mười giờ sáng hôm sau.
Lộ Tùy đi cùng các cô, chị của anh đến chùa dâng hương rồi, còn Vụ Mang Mang vì bị thương nên được ân chuẩn đặc biệt, có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Mọi người đều bận rộn, sau đêm Giao thừa sum họp thì lại chạy đông chạy tây.
Vết thương của Vụ Mang Mang đã kết vảy, chỗ bị tụ máu đã bắt đầu tróc ra, nhưng cũng không thấy Lộ Tùy có động tác tiến thêm bước nữa.
Giấc mộng đẹp chung giường mùa đông của Vụ Mang Mang đã bị phá vỡ vào mùng Một, vì Lộ Tùy nói buổi tối cô ngủ sẽ đánh rắm.
Cái này… Vụ Mang Mang ngay cả phản bác cũng không thể, cho dù lắp camera thì cũng không ghi lại được mùi thối!!!
Vụ Mang Mang chiến tranh lạnh với Lộ Tùy mấy ngày trời, đối phương chẳng thèm dỗ dành cô.
Vụ Mang Mang thật lòng cảm thấy Lộ Tùy không hề cần có bạn gái.
Anh không cần cô cung cấp dịch vụ “tình sắc”, cũng không cần cô cung cấp chức năng “bắn pháo hoa”, hai người cả ngày trời chẳng nói với nhau quá ba câu.
Một năm quan trọng nhất là mùa xuân, công việc của Lộ Tùy hơi bận, vừa năm mới đã đi công tác hai chuyến, nhưng dù là thế anh vẫn bớt thời gian đi đánh golf một lần, còn cùng đám bạn thâm Ninh Tranh, Thẩm Đình đánh mạc chượt một lần nữa.
Vụ Mang Mang cảm thấy ngay cả lông của anh mà cô cũng chẳng động đến được một sợi.
Sau Tết, bà Liễu hỏi Vụ Mang Mang về vấn đề kết hôn.
“Lộ Tùy có cầu hôn con không?”
“Không.”
Nghe câu này, ánh mắt bà Liễu khiến Vụ Mang Mang cảm thấy bị kì thị, giống như cô rất không có bản lĩnh vậy.
Nhưng đúng là bản lĩnh của cô không cao, bản lĩnh của Lộ tiên sinh lớn nhất, có thể to có thể nhỏ, có thể cương có thể xìu.
“Nhưng con cũng phải chú ý, bên cạnh Lộ Tùy năm nay bỗng dưng xuất hiện một trợ lý nữ đấy.” Bà Liễu nhắc nhở.
Phản ứng đầu tiên của Vụ Mang Mang chính là cô trợ lý kia chắc chắn không phải gái trinh.
Vụ Mang Mang đá vào góc bàn trước mặt, “Nếu Lộ Tùy thay lòng, lẽ nào con có thể quản được.”
Sau buổi uống trà chiều không hề vui vẻ gì với bà Liễu, Vụ Mang Mang cúp luôn tiết học tiếng Pháp đã hẹn trước, đến phòng tập gym giải tỏa tinh lực một trận, tiện thể duy trì vóc dáng hoàn hảo của mình.
Đến tối, Vụ Mang Mang vẫn không nhịn được mà lên mạng tìm kiếm tin tức về trợ lý mới của Lộ Tùy.
Hiện giờ cô nhìn thì có vẻ vinh quang lắm, nhưng hễ có tin đồn liên quan đến Lộ Tùy thì mọi người đều tự động giấu cô, nên Vụ Mang Mang lại là người cuối cùng biết xung quang Lộ Tùy có chuyện gì.
Vụ Mang Mang tìm cô nàng lắm chuyện Lộ Thanh Thanh, quả nhiên rất nhanh, cô nàng đã gửi tin về tân nữ thần của Lộ Thị cho cô, còn có cả tài khoản Weibo của vị tân nữ thần này.
Cuối cùng Vụ Mang Mang đã hiểu tâm lý khi đó của Đổng Khả Khả, vì bây giờ cô cũng lén lút tạo một tài khoản phụ để đi theo dõi tân nữ thần đó.
Tân nữ thần tuổi tác không còn nhỏ, ba mươi tuổi, xuất thân danh giá, tinh thông tám loại ngoại ngữ.
Vụ Mang Mang rất muốn biết trung khu ngôn ngữ của nữ thần đó kết cấu thế nào mà lợi hại đến vậy.
Nhìn hình trên Weibo, đó là một vẻ đẹp cao quý lạnh lùng, nhưng trong đầu Vụ Mang Mang lại tự động bật chức năng “chỉnh sửa ảnh qua app” nên đã giảm bớt sáu mươi phần trăm khi đánh giá nhan sắc của tân nữ thần.
Vừa đủ chuẩn thôi, nhưng thắng ở chỗ biết trang điểm biết ăn mặc, nên mới có thể chạm đến ngôi nữ thần.
Lúc Vụ Mang Mang tìm kiếm thông tin thì nghe tiếng gõ cửa, nhìn đồng hồ, giờ này chắc chắn là Lộ Tùy đã về.
Cô chẳng buồn quan tâm, dù sao Lộ Tùy cũng biết tự đẩy cửa mà vào.
“Sao muộn thế này còn không ngủ?”
Vụ Mang Mang nằm bò trên giường, hai chân co lên huơ loạn xạ trong không trung, nghe Lộ Tùy hỏi thì quay đầu lại trả lời: “Sắp ngủ ngay đây.”
“Anne nói hôm nay em không đi học lớp tiếng Pháp, sao vậy?” Lộ Tùy bước tới, ngồi xuống giường cô.
Vụ Mang Mang thầm nghĩ, em đã nghĩ đến chuyện chia tay rồi, còn học tiếng Pháp làm khỉ gì?
Ngày mai là Mười bốn tháng Hai, cũng là “deadline” mà Vụ Mang Mang giành cho Lộ Tùy, nếu anh còn không tỏ bày gì thì cô sẽ hạ quyết tâm chia tay anh.
“Tâm trạng không tốt, không muốn học.” Vụ Mang Mang nói.
Lộ Tùy xoa đầu cô, “Tháng Ba anh đưa em đi Pháp chơi, được không?”
“Tháng Ba phải thi vấn đáp thạc sĩ”, Vụ Mang Mang ôm gối đầu trước ngực, cự tuyệt Lộ Tùy một cách vô tình.
Hễ nhớ tới chuyện đó là cô lại sôi máu.
Hôm đó Vụ Mang Mang tra được điểm thi của mình, hào hứng chạy đến khoe với Lộ Tùy, kết quả là Boss chỉ điềm tĩnh nhìn cô một cái.
Vụ Mang Mang điền giúp anh câu “so what*?” đằng sau biểu cảm đó.
*Rồi sao?(TG)
Cứ như thi đậu là chuyện thường ngày như ở huyện, không đáng để kiêu ngạo vậy.
“Thế thì đợi em thi vấn đáp xong”, Lộ Tùy nghiêng người hôn lên trán Vụ Mang Mang, “Ngủ sớm đi.”
Lộ Tùy đi rồi, Vụ Mang Mang hậm hực đá chân vào không khí, suýt nữa thì bị giãn cơ.
***
Sáng sớm ngày lễ Tình nhân chẳng có gì đặc biệt, Lộ Tùy vẫn vừa ăn sáng vừa đọc báo, Vụ Mang Mang lại ngồi cạnh anh xem tin tức trên Weibo.
Năm nay bữa ăn lễ Tình nhân đáng giá triệu tệ ở khách sạn cao cấp nhất thành phố này đã được một người bí ẩn đặt xong, bên khách sạn không hề công bố thân phận người đặt.
Vụ Mang Mang lén nhìn Lộ Tùy, không biết năm nay cô có được diễm phúc được hưởng sự lãng mạn này không?
Ăn sang xong, Lộ Tùy đứng lên hôn vào trán Vụ Mang Mang, “Hôm nay lễ Tình nhân, buổi tối đi ăn nhé, em thấy sao?”
Buổi tối? Nhưng Vụ Mang Mang nhớ bữa ăn lễ Tình nhân kia bên khách sạn sẽ phái trực thăng đến đón họ vào buổi chiều, cùng du ngoạn ngắm cảnh trời đêm.
Tuy Vụ Mang Mang hơi thất vọng nhưng ít nhiều cũng biết Lộ Tùy chắc chắn sẽ không làm những chuyện như thế này.
Chỉ có điều buổi chiều, Vụ Mang Mang cảm thấy như bị tát vào mặt.
Đám bạn thân thiết tiết lộ người đặt bữa ăn Tình nhân triệu tệ kia chính là Thẩm Đình!
Hai chữ Thẩm Đình xoay ba vòng trong đầu Vụ Mang Mang, thế mà lại là tên không có tế bào lãng mạn nhất đặt bữa ăn Tình nhân!
Chuyện Thẩm Đình có bạn gái mới thì Vụ Mang Mang cũng biết, hình như không xuất thân danh môn gì, vẫn là một nữ sinh đại học.
Nghe đồn hình như mẹ cô gái đó bị bệnh nặng, phải làm công chúa trong hộp đêm rồi gặp được Thẩm Đình, sau đó thì…
Phản ứng đầu tiên của Vụ Mang Mang chính là, tình tiết kinh điển quá cơ, định viết tiểu thuyết hả?
Khoảng khắc này, Vụ Mang Mang nghĩ bụng nếu ban đầu cô và Thẩm Đình đến với nhau, không biết năm nay có phải là được ăn bữa ăn Tình nhân triệu tệ kia không.
Haizzz… chuyện cũ đừng nhớ lại nữa.
Mười bốn tháng Hai, rõ ràng không phải kẻ độc thân, nhưng Vụ Mang Mang lại cảm giác mình cứ như dân FA* bị đám tình nhân kia chọc mù mắt.
*Viết tắt của từ forever alone có nghĩa là mãi cô đơn, hay độc thân chưa có người yêu. (BT)
Weibo và đám bạn toàn hình ảnh tình tứ với nhau, còn có rất nhiều người nhắn tin hỏi Vụ Mang Mang mừng lễ như thế nào.
Vì mọi người đều nghĩ Lộ tiên sinh lắm tiền như thế, lễ này của Vụ Mang Mang chắc chắn sẽ tưng bừng, hoành tráng nhất.
Vụ Mang Mang thạt muốn trả lời một câu, chia tay rồi!
Nhưng chia tay Lộ Tùy chỉ vì anh không cho cô một lễ Tình nhân ra vẻ thì Vụ Mang Mang cảm thấy đầu óc mình có bệnh thật.
Nên hôm đó, Vụ Mang Mang vẫn đi học tiếng Pháp bình thường, cô giáo còn dạy cô câu “em yêu anh“ nói thế nào nữa.
Vụ Mang Mang rất không khách sáo lườm cô giáo một cái.
Buổi chiều, Lộ Tùy về nhà sớm hơn ngày thường một chút, Vụ Mang Mang đang cắm hoa ở phòng bên, cô vừa cắt cành hoa vừa nghĩ, cô đang sống như một bà lão sáu mươi tuổi đó sao?
Thực ra Vụ Mang Mang cũng không phải chưa từng tưởng tượng cảnh mình già đi như thế nào, mà cô còn nghĩ rất tốt đẹp nữa.
Sau khi nghỉ hưu sẽ chơi game suốt ngày, nhất định phải giữ giọng nói thật tốt, như thế già rồi cũng có thể giả làm mĩ nữ trẻ trung lừa tình trên mạng, một thế giới tươi đẹp biết bao.
Chứ không phải giống hiện giờ, ngay cả thời gian dung máy tính cũng bị Lộ Tùy hạn chế.
Cắm hoa xong, Vụ Mang Mang lùi lại một bước chuẩn bị thưởng thức, ai ngờ lại lùi vào đúng vòng tay của Lộ Tùy.
“Rất đẹp, giống như em vậy”, Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang cau mày, nheo mắt, hơi sến!
“Đi thôi, đi ăn”, Lộ Tùy ôm eo Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang vặn vẹo eo, không quá thích những tiếp xúc cơ thể bỗng dưng quá nhiều trong ngày hôm nay.
“Đi ăn ở đâu?” Vụ Mang Mang hỏi.
“Anh nấu em ăn”, Lộ Tùy đáp.
Tim Vụ Mang Mang “lách cách” một cái, cảm giác cô lại bị cấm cung rồi.
Quả nhiên vừa ra cửa đã nghe thấy tiếng trực thăng ầm ầm.
Hòn đảo nhỏ bị Vụ Mang Mang gọi thầm là “LS”, sang bừng lên trong ánh đèn màu cam soi rọi cái tên mới của nó, “LW”.
Mới nhìn đã biết là tổ hợp hai chữ cái trong họ của Lộ Tùy và Vụ Mang Mang.
Chút cảm giác ấm ức hẹp hòi soi mói của Vụ Mang Mang đã tan biến, khóe môi cong lên, cô hỏi Lộ Tùy, “Em có thể chụp hình không?”
“Ừ.”
Vụ Mang Mang quả quyết móc điện thoại ra chụp, đăng lên Wechat, còn Weibo thì thôi.
Người hiểu chuyện tự khắc sẽ biết hàm nghĩa của “LS” biến thành “LW”.
Vụ Mang Mang cất điện thoại đi rồi nói với Lộ Tùy: “Thực ra đảo này còn có thể sửa tên nữa, gọi là SM cũng hay lắm.”
Chính là tổ hợp của từ “Sui” trong tên Lộ Tùy và “Mang” của Mang Mang.
Lộ Tùy hôn lên má Vụ Mang Mang, “ Phải có thân phận rồi thì mới dễ đổi tên.”
***
Trực thăng hạ cánh, biệt thự đã có sự thay đổi lớn so với lúc trước Vụ Mang Mang đến, dù sao sự thay đổi của chữ cái sẽ dẫn đến bố cục thay đổi.
Công trình chắc chắn không thể hoàn công trong thời gian ngắn, Vụ Mang Mang đoán có lẽ lúc cô còn ở Ý thì Lộ Tùy ddax bắt tay vào làm rồi.
Vị này đúng là đủ tự tin!!!
“Em nghỉ ngơi đi, có cần tắm không? Anh đi nấu cơm”, Lộ Tùy cởi áo khoác, xắn tay áo.
Vụ Mang Mang lắc đầu, hai tay chống dưới cằm, nằm bò trên bệ bếp ngắm Lộ Tùy nấu nướng.
Cô thích đàn ông nấu ăn, sẽ có cảm giác gia đình.
Tư thế nấu ăn của Lộ Tùy ung dung tao nhã, giống một họa sĩ đang vẽ tranh, hoặc giống một nghệ sĩ đang đàn dương cầm hơn.
Đao pháp thái rau của anh lại giống cao thủ võ lâm mà giang hồ truyền tụng, đao xuất như tuyết.
Hình dung đó hơi khoa trương, vì trong mắt người tình là cao thủ mà.
Tối nay Lộ Tùy làm món Nhật, không quá tanh, phối cùng món rượu mà Vụ Mang Mang vốn uống không quen cũng khá hoàn hảo.
Ăn xong, Vụ Mang Mang tiếp tục thưởng thức tư thế đẹp khi rửa bát của Lộ Tùy, sau đó chạy tung tăng lên lầu tắm táp.
Có lẽ do có hơi rượu trợ hứng, cũng có thể là bị đôi tay của Lộ Tùy quyến rũ, dù sao Vụ Mang Mang cảm thấy tim cô đập rất nhanh, máu lưu thông quá nhanh, đứng dưới vòi hoa sen trong bồn tắm mà có phần chếnh choáng.
Ngón tay Lộ Tùy lúc nào cũng thấp thoáng trước mặt cô, lúc anh rửa chén đĩa, Vụ Mang Mang vô cùng khao khát ngón tay anh di chuyển trên cơ thể cô.
Nếu không như thế thì cô cũng chẳng cần hoảng hốt bỏ chạy đi tắm thế này.
Tắm xong, Vụ Mang Mang vẫn cảm thấy toàn thân nóng nực, ngơ ngẩn đứng trước tấm gương cực lớn, nhìn những giọt nước từ cổ chạy xuống dưới.
“Qủa đào” hoàn mỹ trắng nõn hồng hào, dường như đã chín đến mức đòi hỏi phải được hái ngay.
Nghe tiếng gõ cửa của Lộ Tùy, Vụ Mang Mang chọn ra một chiếc đầm hai dây đỏ rực từ trong tủ áo, bên ngoài khoác thêm chiếc áo nhung có kèm mũ trắng như tuyết, có hai quả bông nhỏ từ hai bên mũ rủ xuống, lắc lư trước ngực cô.
“Có muốn ra ngoài đi dạo không?” Lộ Tùy dựa vào cửa, hỏi cô.
Ánh mắt Vụ Mang Mang bất giác lướt từ cổ họng Lộ Tùy xuống phần bụng anh, sau đó nuốt nước bọt.
Tối nay hình như cô thấy khao khát lạ thường.
“Không muốn đi”, Vụ Mang Mang không muốn đi đâu cả, chỉ muốn lăn lộn trên giường.
“Thế xuống dưới xem đĩa nhé? Anh sưu tầm rất nhiều phim kinh điển”, Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang suy nghĩ, hình như Lộ Tùy không hề có ý lăn lộn trên giường, nên cô đành phải nhẫn nhịn, gật đầu.
Lúc xuống lầu, cảm giác hai trên chà xát nhau rất kỳ quặc, Vụ Mang Mang kìm nén bực bội, kéo quả bông trước ngực.
Phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, cô vì lớn thêm một tuổi nên mới bắt đầu đói khát chăng?
Đĩa phim do Lộ Tùy chọn, Vụ Mang Mang căn bản không để ý anh chọn bộ phim nào.
Vì cô sau khi uống một ly nước lạnh rồi vẫn cảm thấy nóng bức, thế là cởi áo khoác trước mặt Lộ Tùy, để lộ chiếc váy hai dây màu đỏ bên trong.
“Em nóng quá, anh có nóng không?” Vụ Mang Mang lấy tay quạt quạt trên mặt, “Đưa remote cho em, em chỉnh lại nhiệt độ, anh mở máy sưởi nóng quá hả?”
Lộ Tùy cười, đưa điều khiển cho cô, “Không thấy nóng.”
Vụ Mang Mang nhìn nụ cười của anh, nheo mắt lại.
Ánh mắt người này đảo một vòng tự do trên người cô, dừng lại ở ngực và đùi cô trung bình hơn năm giây, sau đó ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt vỡ lẽ ra.
Vụ Mang Mang cảm giác cô bị khiêu khích!
Sao so sánh với Lộ Tùy “trong trắng như băng như ngọc”, Vụ Mang Mang cảm thấy mình đã hóa thành cô nàng thèm khát rồi.
Vụ Mang Mang dứt khoát chồm người đến gần Lộ Tùy, nhẹ nhàng cọ bộ ngực vào cánh tay anh, lấy ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, sau đó cất giọng kiều diễm: “Sếp à, một mình sao?”
/103
|