Type: P.anh
Dưới ánh mắt của Lộ Tùy, Vụ Mang Mang rút đôi chân đang vắt trên tay vịn ghế về, ngồi nghiêm chỉnh lại, “Đương nhiên là không. Lúc anh ta vào em ngồi thế này này, anh ta chẳng thấy gì cả.”
Đúng là không nhìn thấy gì thật. Nhưng dấu đỏ từ cổ xuống xương quai xanh thì đúng là còn khiến người ta mơ mộng suy diễn hơn cả những thứ nhìn thấy được.
“Ban nãy em có cài nút áo lại không?” Lộ Tùy lại hỏi.
Vụ Mang Mang cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Lộ Tùy, bay nãy thực sự là cô cũng ý thức được nhưng nếu cài nút trước mặt Bành Trạch thì há chẳng phải càng lộ liễu hơn sao, thế nên Vụ Mang Mang đành mặt dày giả vờ ngốc nghếch.
Lộ Tùy nhắm mắt lại, ban nãy chút thất thần của Bành Trạch trong cuộc họp không thể giấu được đôi mắt lửa của sếp lớn.
* * *
Lúc từ văn phòng Lộ Tùy đi ra, Vụ Mang Mang đã ăn mặc chỉnh tề, quần áo là do Anne mang tới.
Nhưng khác với sự thân mật lúc vào, lúc ra Lộ Tùy xách túi của Vụ Mang Mang đi phía trước, còn cô trắng bệch mặt đi theo sau.
Cô thư ký Flora vốn trầm tĩnh của Bành Trạch hiếm lắm mới thốt lên một câu, “Lộ tiên sinh cũng biết xách túi cho bạn gái sao?”
Hơn nữa cảnh tượng này còn hài hòa một cách lạ lùng!!!
Lộ Tùy xưa nay chỉ sử dụng trợ lý nam, nữ trợ lý tài giỏi lần trước bỗng dưng xuất hiện đã thôi việc, còn thư ký Flora hiện nay của Bành Trạch xem như là đóa hồng duy nhất ở tầng lầu này, nhưng đóa hồng này đã kết hôn mười lăm năm, có hai đứa con rồi, hai chữ “mê trai” căn bản không thể tìm thấy ở chị, nếu không thì đã không được tuyển dụng.
Đàn ông không thể chỉ dựa vào mỗi gương mặt là có thể làm rung động người phụ nữ chín chắn được.
Nhưng sự dịu dàng đúng lúc lại khiến họ vô cùng ưa thích.
“Haizzz… nếu tôi trẻ lại hai mươi tuổi…” Flora thở dài.
* * *
Nếu Vụ Mang Mang nghe thấy câu đó sẽ kiến nghị Flora dù trẻ lại hai mươi tuổi cũng đừng chọn Lộ Tùy.
Vừa ngồi vào xe, Vụ Mang Mang lập tức kêu đau, vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi, chỉ dám ngồi nghiêng một bên.
Ban nãy Lộ Tùy ra tay quá ác, Vụ Mang Mang cảm thấy mông cô có lẽ đã sưng to như cái bánh bao bột nở rồi.
Lộ Tùy vỗ vỗ chân anh, Vụ Mang Mang lập tức gác đầu lên đó.
Cô cũng không nói gì nhiều, chỉ đưa điện thoại cho Lộ Tùy, trong đó là nội dung mà cô mới tra ra.
“Tuy phần mông là nơi có nhiều tổ chức mềm nhất trên cơ thể người, nhưng nếu sức mạnh tác động vào đó quá khả năng chịu đựng, đặc biệt là liên tục, lặp đi lặp lại, thì sẽ tạo thành tổn thương gây bầm tím, xuất huyết. Nghiêm trọng hơn sẽ làm lượng máu tuần hoàn giảm đi… cuối cùng dẫn đến tử vong. Đồng thời tổn thương này còn dễ dẫn đến suy thận cấp mà tử vong.”
“Đưa em về biệt thự trên núi đi.” Vụ Mang Mang hậm hực nói.
“Hôm nay không được.” Lộ Tùy dường như không hề thấy áy náy.
Vụ Mang Mang cắn vào đùi Lộ Tùy, quần mùa hè chất liệu mỏng, cô cắn rất mạnh.
Lộ Tùy xoa đầu Vụ cún con, “Ngày mai sẽ đưa em về đó.”
“Tại sao?” Vụ Mang Mang hỏi.
“Tiểu biệt thắng tân hôn mà.” Lộ Tùy thản nhiên nói.
“Buổi chiều anh đã thắng rồi mà?!” Vụ Mang Mang phẫn nộ.
Vẫn là về nhà Lộ Tùy, ai bảo tiền lương của tài xế không phải do Vụ Mang Mang trả chứ!
Lúc chiếc xe chạy vào cổng, người giúp việc trong nhà đều ra xếp hàng, nghênh đón nữ chủ nhân quay về.
Vụ Mang Mang ngượng ngùng chào lão Peter, nghĩ lại ban đầu là do cô kiên quyết chia tay, bây giờ cảm thấy mất mặt thật.
Nhìn sang Lộ Tùy, hoàn toàn không cách nào hiểu được nội tâm con người mạnh mẽ này chỉ từ vẻ mặt.
Căn phòng nữ chủ nhân mà Vụ Mang Mang sử dụng trước đây đã được trang trí lại từ đầu, bước vào có một ảo giác như đã đổi thời gian không gian, nghiễm nhiên là kiểu phòng của thiên kim tiểu thư thời cổ.
Giường nhỏ bằng gỗ hoa lê, bình phong, kệ trưng bày kiểu cổ, vách ngăn chạm rỗng có lỗ hình mặt trăng, với hoa văn dây nho uốn lượn.
Toát lên vẻ cổ kính lộng lẫy.
Duy có điều khác biệt là chiếc giường.
Giường mới được làm xong, chất liệu gỗ vẫn theo lối giả cổ, nhưng hình dáng lại là phong cách hiện đại vì Vụ Mang Mang không thích kiểu giường có bậc bước lên, cảm thấy khó chịu, bức bối.
Nhưng thiết kế đầu giường, chân giường đều có cảm giác cổ đại, nên hoàn toàn không tách biệt hẳn với tổng thể.
Vụ Mang Mang nằm ngủ trong phòng này có lẽ sẽ rất tự nhiên mà diễn vở kịch “vượt thời gian về thời cổ đại”: Nơi đây là đâu? Đang quay phim cổ trang chăng?
Vụ Mang Mang diễn một vở kịch vượt thời gian, sung sướng lăn lộn trên giường, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía đồ vật trên kệ tủ, không nhịn được kêu lên: “Viên đạn bọc đường Lộ Tùy này bỏ ra không ít tiền rồi đây.”
Vụ Mang Mang lấy chiếc cốc hai quai bằng bạch ngọc ra chơi một lúc, đến khi Anne đến gọi cô xuống ăn cơm thì mới quyến luyến buông nó ra.
“Mang Mang!” Lộ Lâm khi nhìn thấy Vụ Mang Mang xuống lầu thì kinh ngạc vô cùng.
Vụ Mang Mang nhìn thấy Lộ Lâm thực ra cũng sửng sốt hơn là vui mừng, không biết sao Lộ Lâm lại xuất hiện ở đây, là Lộ Tùy ra tay quá nhanh hay là thực sự trùng hợp?
Vụ Mang Mang liếc nhìn Lộ Tùy rồi bước tới ôm lấy Lộ Lâm đang dang hai tay chào mừng cô: “Chị Lộ Lâm.”
Lộ Lâm nhiệt tình không chịu buông tay, sờ mó lưng Vụ Mang Mang trước mặt Lộ Tùy: “Gầy rồi.”
Tuy bị Lộ Lâm sờ như thế có hơi kỳ quặc, nhưng Vụ Mang Mang vẫn không đẩy chị ra.
Hơn nửa năm rồi, Vụ Mang Mang cũng học cách ngoan ngoãn.
Lộ Lâm có lẽ vẫn còn chút hứng thú với cô, nhưng hứng thú này đa phần đến từ việc Lộ Tùy cũng có chút hứng thú với cô.
Đặc biệt là khi cô đá Lộ Tùy rồi, Lộ Lâm đối xử với cô đặc biệt tốt.
Vụ Mang Mang nhìn thấu tâm tư Lộ Lâm, biết rằng chị đang muốn chọc tức Lộ Tùy.
Còn Vụ Mang Mang thì sao, vì buổi chiều bị anh đánh đau quá nên trong lòng cũng không dễ chịu, vì vậy đã để mặc cho Lộ Lâm làm chướng mắt Lộ Tùy.
“Ăn cơm thôi.” Lộ Tùy kéo Vụ Mang Mang ra khỏi vòng tay Lộ Lâm.
Vụ Mang Mang quay lại, nháy mắt với Lộ Lâm.
“Lộ Tùy làm sao theo đuổi được em thế? Chắc tốn công sức lắm hả?” Lúc ăn cơm, Lộ Lâm giả vờ hỏi vu vơ.
Lúc này không phải là lúc để khoe khoang, Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy rồi quay sang Lộ Lâm: “Không, là do em quá mềm lòng thôi.”
“Phụ nữ quá mềm lòng thì dễ bị đàn ông níu kéo, họ chưa chắc đã biết quý trọng.” Lộ Lâm bắt đầu kế ly gián.
“Chị đang nhớ lại khi xưa chị ngu ngốc thế nào sao?” Lộ Tùy cười giễu cợt.
Sắc mặt Lộ Lâm thay đổi, Vụ Mang Mang vội cúi đầu, xem ra Lộ Tùy chuyên đạp vào chỗ đau của Lộ Lâm đây mà.
Cũng may mọi người đều là nhân vật coi trọng thể diện, hai chị em nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện làm ăn.
Vụ Mang Mang lặng lẽ gắp thức ăn, lại nghe Lộ Tùy nói, “Ăn ớt xanh đi.”
Quản nhiều thật!
Nhưng Vụ Mang Mang đã học được từ Lộ Gia Nam, cố gắng không làm người đàn ông của mình khó chịu trước mặt người khác, thế nên cô ngoan ngoãn gắp một sợi ớt xanh lên.
Nhưng đến khi ăn xong thì sợi ớt xanh đó vẫn nằm im lìm trong bát của cô.
Vụ Mang Mang cảm thấy rất hoàn mỹ, chuyện che mắt này trước khi hẹn hò với Lộ Tùy, cô đã học được.
Ăn xong, Anne mang nước ép hoa quả thải độc dưỡng da đến cho Vụ Mang Mang, cô hớp một ngụm, đầy mùi ớt xanh, mà trước mặt Lộ Lâm không thể phun vào mặt Lộ Tùy được, thực sự là hơi bực bội.
Đồng hồ nhanh chóng chỉ đến tám giờ rưỡi, Lộ Lâm muốn tiếp tục hàn huyên với Vụ Mang Mang nhưng Lộ Tùy đã đứng lên tiễn khách, “Chị nên về đi.”
Lộ Lâm nhìn giờ, hơi cau mày, “Còn sớm mà, chị và Mang Mang lâu quá không gặp nên rất nhớ, nếu em bận thì cứ đi làm đi, chị có phải người ngoài đâu.”
Lộ Tùy nhấc eo Vụ Mang Mang kéo cô đứng lên, sau đó đứng sánh vai nhau, nói với Lộ Lâm: “Em và Mang Mang phải nghỉ ngơi rồi.”
“Sớm thế cơ à?” Lộ Lâm tỏ ra không tin lời đuổi khách của Lộ Tùy, “Có cần gấp thế không?”
Gấp chứ!
Lộ Lâm vừa đi thì Vụ Mang Mang liền bị Lộ Tùy xách cổ lên lầu.
“Em không muốn ngủ sớm, bây giờ thanh niên có ai ngủ lúc chín giờ đâu?” Vụ Mang Mang phản kháng.
“Lát nữa tỉnh dậy thì biết.” Lộ Tùy ôm chặt eo mảnh mai của Vụ Mang Mang, cắn vào vành tai cô, khẽ nói: “Anh nhớ em quá.”
Từ “cầu hoan” kỳ diệu nhất chính là ở chữ “cầu”.
Đêm dài thao thức, tương tư vì ai.
* * *
Đến khi Vụ Mang Mang tỉnh lại thì đã hơn mười giờ hôm sau. Tối qua thật hỗn loạn, lúc này xem như thảnh thơi thoải mái.
Đầu ngón tay Vụ Mang Mang nhẹ nhàng vẽ lên lồng ngực Lộ Tùy, anh cũng không ngăn lại, chỉ lặng lẽ nhắm mắt nằm ngửa.
“Hôm qua anh lừa em, nói là ở A, thực ra đã sớm đoán được em sẽ đến tìm anh đúng không?” Hôm qua đã nhắc đến chuyện này, nhưng vì sự kiện “quả táo già” mà Lộ Tùy bỏ qua, Vụ Mang Mang cũng chưa kịp hỏi lại.
“Còn nói hôm nay không có thời gian đến tìm em, thế bây giờ anh ngủ đến mười giờ thì có thời gian hả?” Vụ Mang Mang càng nghĩ càng thấy mình đã trúng kế của Lộ Tùy.
Đáng ghét hơn là Lộ Tùy cứ không nói gì, Vụ Mang Mang bực tức trở mình, cưỡi lên eo anh.
“Nói! Làm sao anh đoán trúng em sẽ tới?” Vụ Mang Mang hậm hực kề tay làm dao vào cổ anh.
“Em tưởng anh là thần tiên à? Biết bấm quẻ đoán việc.” Lộ Tùy chụp lấy tay Vụ Mang Mang, hôn vào đầu ngón tay cô.
Tuy không phải thần tiên nhưng người này thực sự biết cách nắm bắt tâm lý kẻ khác quá.
Vụ Mang Mang trước khi về đây thì Lộ Tùy cứ trong trạng thái “anh rất bận, tuy anh bận nhưng anh nguyện làm siêu nhân bay trong không khí đến gặp em.”
Sau khi Vụ Mang Mang quay về nhà, mỗi ngày Lộ Tùy đi làm một giờ, sau đó thì đủ mọi trạng thái rảnh rỗi, ngày nào tuy cũng có hẹn hò tiệc tùng nhưng không phải là không thể từ chối, chí ít thì so với bạn gái, mức độ quan trọng của những việc đó tuyệt đối không cao.
Vụ Mang Mang sắp phát phiền vì gương mặt Lộ Tùy lúc nào cũng giễu qua giễu lại trước mắt cô rồi, nếu không vì nể tình cơ bụng của anh cô thực sự rất muốn anh biến mất ngay lập tức!!!
Ước chừng nửa tháng sau, có một buổi tối Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy hành hạ đến mệt lử, mơ màng nhớ lại bây giờ và lúc trước hình như chẳng có gì khác, vẫn là chín giờ tối phải lên giường đi ngủ.
Điều duy nhất không giống là trước đây Lộ Tùy ra lệnh cho cô đi ngủ, bây giờ thì vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, thủ đoạn tuy khác nhưng kết quả thì chẳng có gì thay đổi.
Còn về chuyện tập thể dục buổi sáng, Vụ Mang Mang lúc nào cũng nghe Lộ Tùy nói với cô: “Gần đây hình như mặt em mập ra rồi.”
“Váy size XS em còn mặc vừa không đấy?”
“Eo sao lại mập ra cả một vòng thế này? Có phải là ‘có’ rồi không?”
Mỗi ngày bị sỉ nhục như thế, Vụ Mang Mang có thể không dậy sớm chạy bộ hay sao? Cô cảm thấy mỗi lần mình chạy bộ đều giống như bị Lộ Tùy dắt chó đi dạo vậy.
Chuyện này nếu Vụ Mang Mang còn ở đại học A thì tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Nhưng ở nhà Lộ Tùy thì khác, kiểu gì cô cũng sẽ thua.
Sau nửa tháng ngô nghê, cuối cùng Vụ Mang Mang đã nhận ra, ban đầu Lộ Tùy chính vì muốn dụ dỗ cô trở về mà cô ý tỏ ra bận rộn.
Cũng thật khó cho anh phải diễn màn kịch chạy đi chạy lại giữa nhà và A.
Lúc đó Vụ Mang Mang cảm động đến không chịu nổi, lại xót xa vô cùng, sợ Lộ Tùy bôn ba như thế sẽ hại sức khỏe, lại thấy sự nghiệp của anh quá lớn, còn vì một cô bạn gái như cô mà làm đến nước này, thành ý đã bày tỏ quá đủ rồi, nếu còn kiêu ngạo nữa thì chính cô sẽ chết mất.
Là bạn gái, Vụ Mang Mang đương nhiên phải hiểu ý anh, kết quả là quá lương thiện thì dễ phạm lỗi ngu ngốc, nhảy thẳng vào cái hố mà Lộ Tùy đã đào sẵn cho cô từ trước.
Vụ Mang Mang phát khóc vì sự ngu ngốc của mình.
Vì suy nghĩ cho sự bận rộn của Lộ Tùy mà lúc ở trường, Vụ Mang Mang chỉ để anh giúp cô xách nước nóng hai lần rồi không bắt ép anh làm nữa.
Mỗi lần Lộ Tùy đến đại học A, cô đều ngoan ngoãn theo anh đến Lệ Chi Viên, giờ đây nghĩ lại, có cô gái nào ngốc nghếch bị lừa ngọt sớt hơn cô nữa không?”
* * *
“Dậy thôi, cô chủ nhỏ.” Lộ Tùy cúi xuống cắn nhẹ lên mặt Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang ôm mặt, chân đá mạnh vào không trung, “Tránh ra.”
“Không đi chạy bộ à?” Lộ Tùy thò tay nhéo phần thịt sau eo Vụ Mang Mang.
Phụ nữ chỉ cần không phải dạng gầy ốm tong teo trơ xương thì cơ thể lúc nào cũng có thịt cả, không có mỡ sẽ không phải phụ nữ mềm mại rồi, mà sẽ là cô nàng đàn ông cứng rắn.
Nhưng phụ nữ đồng thời cũng là dạng kỳ quặc khi chỉ có ít mỡ mà cũng kêu gào “em phải giảm béo”.
Vụ Mang Mang hất tay Lộ Tùy ra, vùi đầu vào trong gối, đưa mông vào mặt Lộ Tùy, “Em không giảm béo”.
“Ngoan, dậy đi, em dậy thì tối nay anh sẽ tiếp tục để em diễn vai cô chủ nhỏ.” Lộ Tùy thổi hơi vào tai Vụ Mang Mang.
Cô chủ nhỏ em gái anh ấy! Cô vốn không muốn diễn mà! Từ đầu “high” tới cuối chỉ có mình Lộ Tùy thôi mà?
“Em muốn ngủ.” Vụ Mang Mang kiên quyết không phạm lỗi ngu ngốc nữa.
“Thế thì được. Haizzz, nhưng chạy bộ một mình thì thật vô nghĩa.” Lộ Tùy ôm cả Vụ Mang Mang lẫn chăn vào lòng.
Hờ hờ, anh đã kiên trì chạy buổi sáng tám trăm năm trước rồi, sao ban đầu anh không nói là vô nghĩa đi? Vụ Mang Mang kỳ thị trong bụng.
“Thôi, anh cũng ngủ với em đây.” Lộ Tùy bắt đầu cởi đồ.
Vụ Mang Mang thì sao cũng được, ngủ thì ngủ thôi.
Mười giờ, Vụ Mang Mang xuống lầu ăn sáng thì thấy Lộ Tùy đang đọc tài liệu, tiện thể liếc nhìn rồi tiện thể hỏi: “Cái gì đây anh?”
“Báo cáo khám sức khỏe”, Lộ Tùy đáp.
“A, cho em xem nào.” Vụ Mang Mang cầm ly sữa chồm lại gần, trên báo cáo viết gan nhiễm mỡ mức độ nhẹ, kiến nghị phải vận động nhiều.
Mắt Vụ Mang Mang đảo một vòng trên người Lộ Tùy, thực sự không nhận ra thể hình này của anh lại bị gan nhiễm mỡ, “Chắc tiếp khách nhiều, uống rượu nhiều phải không?”
Lộ Tùy tiện tay đặt báo cáo xuống, “Chẳng sao, không có gì nghiêm trọng.”
Vụ Mang Mang cắn vào vành ly, làu bàu một câu, “Tuổi thọ bình quân của đàn ông thấp hơn phụ nữ mấy tuổi đó.”
Lộ Tùy chồm lại cắn tai Vụ Mang Mang, “Yên chí, anh chết rồi để lại hết tài sản cho em, em sẽ là một quý bà giàu có.”
Vụ Mang Mang bất mãn “xì” một tiếng.
* * *
Tối đó, Lộ Tùy với cớ bác sĩ dặn phải vận động nhiều, rất nhẹ nhàng lừa Vụ Mang Mang lên giường vào chín giờ tối.
Sáng sớm hôm sau đồng hồ sinh học của Vụ Mang Mang khiến cô tỉnh giấc vào lúc sáu giờ, vì Lộ Tùy cứ lật qua lật lại bên cạnh.
“Không ngủ được thì dậy đi chạy bộ đi.” Vụ Mang Mang đá Lộ Tùy một cái.
Lộ Tùy túm lấy chân cô, tay tiện thể sờ mó lên trên, “Chạy bộ một mình chẳng có ý nghĩa gì, không đi đâu, anh ngủ nướng với em, sau này không cần than vãn mỗi sáng dậy không nhìn thấy anh nữa.”
Vụ Mang Mang thầm mắng tên phản bội Tăng Như Lăng, đúng là cái gì cũng nói với Lộ Tùy!
Mắng thì mắng nhưng Vụ Mang Mang là một cô gái cực kỳ dễ mềm lòng, cô ngồi dậy ngay, “Thật sợ anh luôn, em chạy bộ với anh vậy. Gan nhiễm mỡ mà điều trị không tốt sẽ phát triển thành xơ gan đó, lúc ấy không cười nổi đâu.”
“Sao em biết?” Lộ Tùy cười, cắn vào má Vụ Mang Mang.
Xem ra có người rất quan tâm, chắc chắn đã lên mang tìm hiểu.
“Dậy đi, ông chú.” Vụ Mang Mang tức tối ném gối đầu về phía Lộ Tùy, “Anh chỉ biết bắt nạt em, buổi tối bị anh bắt phục tùng, sáng sớm còn phải chạy bộ với anh, đúng là mệt mỏi!”
“Cảm ơn.” Lộ Tùy hai tay ôm eo Vụ Mang Mang đang quỳ gối trên giường.
Không hiểu vì sao, Vụ Mang Mang nhìn thấy đốm lửa bừng sáng vui sướng trong mắt Lộ Tùy thì thấy hy sinh chút giấc ngủ thực ra cũng không sao, có tiền khó mua đươc niềm vui mà!
Thế nên dù Vụ Mang Mang quyết chí không phạm sai lầm ngu ngốc nữa, nhưng hình như giờ giấc ngủ nghỉ vẫn không thể điều chỉnh lại, vẫn là ngủ sớm dậy sớm.
Dưới ánh mắt của Lộ Tùy, Vụ Mang Mang rút đôi chân đang vắt trên tay vịn ghế về, ngồi nghiêm chỉnh lại, “Đương nhiên là không. Lúc anh ta vào em ngồi thế này này, anh ta chẳng thấy gì cả.”
Đúng là không nhìn thấy gì thật. Nhưng dấu đỏ từ cổ xuống xương quai xanh thì đúng là còn khiến người ta mơ mộng suy diễn hơn cả những thứ nhìn thấy được.
“Ban nãy em có cài nút áo lại không?” Lộ Tùy lại hỏi.
Vụ Mang Mang cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Lộ Tùy, bay nãy thực sự là cô cũng ý thức được nhưng nếu cài nút trước mặt Bành Trạch thì há chẳng phải càng lộ liễu hơn sao, thế nên Vụ Mang Mang đành mặt dày giả vờ ngốc nghếch.
Lộ Tùy nhắm mắt lại, ban nãy chút thất thần của Bành Trạch trong cuộc họp không thể giấu được đôi mắt lửa của sếp lớn.
* * *
Lúc từ văn phòng Lộ Tùy đi ra, Vụ Mang Mang đã ăn mặc chỉnh tề, quần áo là do Anne mang tới.
Nhưng khác với sự thân mật lúc vào, lúc ra Lộ Tùy xách túi của Vụ Mang Mang đi phía trước, còn cô trắng bệch mặt đi theo sau.
Cô thư ký Flora vốn trầm tĩnh của Bành Trạch hiếm lắm mới thốt lên một câu, “Lộ tiên sinh cũng biết xách túi cho bạn gái sao?”
Hơn nữa cảnh tượng này còn hài hòa một cách lạ lùng!!!
Lộ Tùy xưa nay chỉ sử dụng trợ lý nam, nữ trợ lý tài giỏi lần trước bỗng dưng xuất hiện đã thôi việc, còn thư ký Flora hiện nay của Bành Trạch xem như là đóa hồng duy nhất ở tầng lầu này, nhưng đóa hồng này đã kết hôn mười lăm năm, có hai đứa con rồi, hai chữ “mê trai” căn bản không thể tìm thấy ở chị, nếu không thì đã không được tuyển dụng.
Đàn ông không thể chỉ dựa vào mỗi gương mặt là có thể làm rung động người phụ nữ chín chắn được.
Nhưng sự dịu dàng đúng lúc lại khiến họ vô cùng ưa thích.
“Haizzz… nếu tôi trẻ lại hai mươi tuổi…” Flora thở dài.
* * *
Nếu Vụ Mang Mang nghe thấy câu đó sẽ kiến nghị Flora dù trẻ lại hai mươi tuổi cũng đừng chọn Lộ Tùy.
Vừa ngồi vào xe, Vụ Mang Mang lập tức kêu đau, vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi, chỉ dám ngồi nghiêng một bên.
Ban nãy Lộ Tùy ra tay quá ác, Vụ Mang Mang cảm thấy mông cô có lẽ đã sưng to như cái bánh bao bột nở rồi.
Lộ Tùy vỗ vỗ chân anh, Vụ Mang Mang lập tức gác đầu lên đó.
Cô cũng không nói gì nhiều, chỉ đưa điện thoại cho Lộ Tùy, trong đó là nội dung mà cô mới tra ra.
“Tuy phần mông là nơi có nhiều tổ chức mềm nhất trên cơ thể người, nhưng nếu sức mạnh tác động vào đó quá khả năng chịu đựng, đặc biệt là liên tục, lặp đi lặp lại, thì sẽ tạo thành tổn thương gây bầm tím, xuất huyết. Nghiêm trọng hơn sẽ làm lượng máu tuần hoàn giảm đi… cuối cùng dẫn đến tử vong. Đồng thời tổn thương này còn dễ dẫn đến suy thận cấp mà tử vong.”
“Đưa em về biệt thự trên núi đi.” Vụ Mang Mang hậm hực nói.
“Hôm nay không được.” Lộ Tùy dường như không hề thấy áy náy.
Vụ Mang Mang cắn vào đùi Lộ Tùy, quần mùa hè chất liệu mỏng, cô cắn rất mạnh.
Lộ Tùy xoa đầu Vụ cún con, “Ngày mai sẽ đưa em về đó.”
“Tại sao?” Vụ Mang Mang hỏi.
“Tiểu biệt thắng tân hôn mà.” Lộ Tùy thản nhiên nói.
“Buổi chiều anh đã thắng rồi mà?!” Vụ Mang Mang phẫn nộ.
Vẫn là về nhà Lộ Tùy, ai bảo tiền lương của tài xế không phải do Vụ Mang Mang trả chứ!
Lúc chiếc xe chạy vào cổng, người giúp việc trong nhà đều ra xếp hàng, nghênh đón nữ chủ nhân quay về.
Vụ Mang Mang ngượng ngùng chào lão Peter, nghĩ lại ban đầu là do cô kiên quyết chia tay, bây giờ cảm thấy mất mặt thật.
Nhìn sang Lộ Tùy, hoàn toàn không cách nào hiểu được nội tâm con người mạnh mẽ này chỉ từ vẻ mặt.
Căn phòng nữ chủ nhân mà Vụ Mang Mang sử dụng trước đây đã được trang trí lại từ đầu, bước vào có một ảo giác như đã đổi thời gian không gian, nghiễm nhiên là kiểu phòng của thiên kim tiểu thư thời cổ.
Giường nhỏ bằng gỗ hoa lê, bình phong, kệ trưng bày kiểu cổ, vách ngăn chạm rỗng có lỗ hình mặt trăng, với hoa văn dây nho uốn lượn.
Toát lên vẻ cổ kính lộng lẫy.
Duy có điều khác biệt là chiếc giường.
Giường mới được làm xong, chất liệu gỗ vẫn theo lối giả cổ, nhưng hình dáng lại là phong cách hiện đại vì Vụ Mang Mang không thích kiểu giường có bậc bước lên, cảm thấy khó chịu, bức bối.
Nhưng thiết kế đầu giường, chân giường đều có cảm giác cổ đại, nên hoàn toàn không tách biệt hẳn với tổng thể.
Vụ Mang Mang nằm ngủ trong phòng này có lẽ sẽ rất tự nhiên mà diễn vở kịch “vượt thời gian về thời cổ đại”: Nơi đây là đâu? Đang quay phim cổ trang chăng?
Vụ Mang Mang diễn một vở kịch vượt thời gian, sung sướng lăn lộn trên giường, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía đồ vật trên kệ tủ, không nhịn được kêu lên: “Viên đạn bọc đường Lộ Tùy này bỏ ra không ít tiền rồi đây.”
Vụ Mang Mang lấy chiếc cốc hai quai bằng bạch ngọc ra chơi một lúc, đến khi Anne đến gọi cô xuống ăn cơm thì mới quyến luyến buông nó ra.
“Mang Mang!” Lộ Lâm khi nhìn thấy Vụ Mang Mang xuống lầu thì kinh ngạc vô cùng.
Vụ Mang Mang nhìn thấy Lộ Lâm thực ra cũng sửng sốt hơn là vui mừng, không biết sao Lộ Lâm lại xuất hiện ở đây, là Lộ Tùy ra tay quá nhanh hay là thực sự trùng hợp?
Vụ Mang Mang liếc nhìn Lộ Tùy rồi bước tới ôm lấy Lộ Lâm đang dang hai tay chào mừng cô: “Chị Lộ Lâm.”
Lộ Lâm nhiệt tình không chịu buông tay, sờ mó lưng Vụ Mang Mang trước mặt Lộ Tùy: “Gầy rồi.”
Tuy bị Lộ Lâm sờ như thế có hơi kỳ quặc, nhưng Vụ Mang Mang vẫn không đẩy chị ra.
Hơn nửa năm rồi, Vụ Mang Mang cũng học cách ngoan ngoãn.
Lộ Lâm có lẽ vẫn còn chút hứng thú với cô, nhưng hứng thú này đa phần đến từ việc Lộ Tùy cũng có chút hứng thú với cô.
Đặc biệt là khi cô đá Lộ Tùy rồi, Lộ Lâm đối xử với cô đặc biệt tốt.
Vụ Mang Mang nhìn thấu tâm tư Lộ Lâm, biết rằng chị đang muốn chọc tức Lộ Tùy.
Còn Vụ Mang Mang thì sao, vì buổi chiều bị anh đánh đau quá nên trong lòng cũng không dễ chịu, vì vậy đã để mặc cho Lộ Lâm làm chướng mắt Lộ Tùy.
“Ăn cơm thôi.” Lộ Tùy kéo Vụ Mang Mang ra khỏi vòng tay Lộ Lâm.
Vụ Mang Mang quay lại, nháy mắt với Lộ Lâm.
“Lộ Tùy làm sao theo đuổi được em thế? Chắc tốn công sức lắm hả?” Lúc ăn cơm, Lộ Lâm giả vờ hỏi vu vơ.
Lúc này không phải là lúc để khoe khoang, Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy rồi quay sang Lộ Lâm: “Không, là do em quá mềm lòng thôi.”
“Phụ nữ quá mềm lòng thì dễ bị đàn ông níu kéo, họ chưa chắc đã biết quý trọng.” Lộ Lâm bắt đầu kế ly gián.
“Chị đang nhớ lại khi xưa chị ngu ngốc thế nào sao?” Lộ Tùy cười giễu cợt.
Sắc mặt Lộ Lâm thay đổi, Vụ Mang Mang vội cúi đầu, xem ra Lộ Tùy chuyên đạp vào chỗ đau của Lộ Lâm đây mà.
Cũng may mọi người đều là nhân vật coi trọng thể diện, hai chị em nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện làm ăn.
Vụ Mang Mang lặng lẽ gắp thức ăn, lại nghe Lộ Tùy nói, “Ăn ớt xanh đi.”
Quản nhiều thật!
Nhưng Vụ Mang Mang đã học được từ Lộ Gia Nam, cố gắng không làm người đàn ông của mình khó chịu trước mặt người khác, thế nên cô ngoan ngoãn gắp một sợi ớt xanh lên.
Nhưng đến khi ăn xong thì sợi ớt xanh đó vẫn nằm im lìm trong bát của cô.
Vụ Mang Mang cảm thấy rất hoàn mỹ, chuyện che mắt này trước khi hẹn hò với Lộ Tùy, cô đã học được.
Ăn xong, Anne mang nước ép hoa quả thải độc dưỡng da đến cho Vụ Mang Mang, cô hớp một ngụm, đầy mùi ớt xanh, mà trước mặt Lộ Lâm không thể phun vào mặt Lộ Tùy được, thực sự là hơi bực bội.
Đồng hồ nhanh chóng chỉ đến tám giờ rưỡi, Lộ Lâm muốn tiếp tục hàn huyên với Vụ Mang Mang nhưng Lộ Tùy đã đứng lên tiễn khách, “Chị nên về đi.”
Lộ Lâm nhìn giờ, hơi cau mày, “Còn sớm mà, chị và Mang Mang lâu quá không gặp nên rất nhớ, nếu em bận thì cứ đi làm đi, chị có phải người ngoài đâu.”
Lộ Tùy nhấc eo Vụ Mang Mang kéo cô đứng lên, sau đó đứng sánh vai nhau, nói với Lộ Lâm: “Em và Mang Mang phải nghỉ ngơi rồi.”
“Sớm thế cơ à?” Lộ Lâm tỏ ra không tin lời đuổi khách của Lộ Tùy, “Có cần gấp thế không?”
Gấp chứ!
Lộ Lâm vừa đi thì Vụ Mang Mang liền bị Lộ Tùy xách cổ lên lầu.
“Em không muốn ngủ sớm, bây giờ thanh niên có ai ngủ lúc chín giờ đâu?” Vụ Mang Mang phản kháng.
“Lát nữa tỉnh dậy thì biết.” Lộ Tùy ôm chặt eo mảnh mai của Vụ Mang Mang, cắn vào vành tai cô, khẽ nói: “Anh nhớ em quá.”
Từ “cầu hoan” kỳ diệu nhất chính là ở chữ “cầu”.
Đêm dài thao thức, tương tư vì ai.
* * *
Đến khi Vụ Mang Mang tỉnh lại thì đã hơn mười giờ hôm sau. Tối qua thật hỗn loạn, lúc này xem như thảnh thơi thoải mái.
Đầu ngón tay Vụ Mang Mang nhẹ nhàng vẽ lên lồng ngực Lộ Tùy, anh cũng không ngăn lại, chỉ lặng lẽ nhắm mắt nằm ngửa.
“Hôm qua anh lừa em, nói là ở A, thực ra đã sớm đoán được em sẽ đến tìm anh đúng không?” Hôm qua đã nhắc đến chuyện này, nhưng vì sự kiện “quả táo già” mà Lộ Tùy bỏ qua, Vụ Mang Mang cũng chưa kịp hỏi lại.
“Còn nói hôm nay không có thời gian đến tìm em, thế bây giờ anh ngủ đến mười giờ thì có thời gian hả?” Vụ Mang Mang càng nghĩ càng thấy mình đã trúng kế của Lộ Tùy.
Đáng ghét hơn là Lộ Tùy cứ không nói gì, Vụ Mang Mang bực tức trở mình, cưỡi lên eo anh.
“Nói! Làm sao anh đoán trúng em sẽ tới?” Vụ Mang Mang hậm hực kề tay làm dao vào cổ anh.
“Em tưởng anh là thần tiên à? Biết bấm quẻ đoán việc.” Lộ Tùy chụp lấy tay Vụ Mang Mang, hôn vào đầu ngón tay cô.
Tuy không phải thần tiên nhưng người này thực sự biết cách nắm bắt tâm lý kẻ khác quá.
Vụ Mang Mang trước khi về đây thì Lộ Tùy cứ trong trạng thái “anh rất bận, tuy anh bận nhưng anh nguyện làm siêu nhân bay trong không khí đến gặp em.”
Sau khi Vụ Mang Mang quay về nhà, mỗi ngày Lộ Tùy đi làm một giờ, sau đó thì đủ mọi trạng thái rảnh rỗi, ngày nào tuy cũng có hẹn hò tiệc tùng nhưng không phải là không thể từ chối, chí ít thì so với bạn gái, mức độ quan trọng của những việc đó tuyệt đối không cao.
Vụ Mang Mang sắp phát phiền vì gương mặt Lộ Tùy lúc nào cũng giễu qua giễu lại trước mắt cô rồi, nếu không vì nể tình cơ bụng của anh cô thực sự rất muốn anh biến mất ngay lập tức!!!
Ước chừng nửa tháng sau, có một buổi tối Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy hành hạ đến mệt lử, mơ màng nhớ lại bây giờ và lúc trước hình như chẳng có gì khác, vẫn là chín giờ tối phải lên giường đi ngủ.
Điều duy nhất không giống là trước đây Lộ Tùy ra lệnh cho cô đi ngủ, bây giờ thì vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, thủ đoạn tuy khác nhưng kết quả thì chẳng có gì thay đổi.
Còn về chuyện tập thể dục buổi sáng, Vụ Mang Mang lúc nào cũng nghe Lộ Tùy nói với cô: “Gần đây hình như mặt em mập ra rồi.”
“Váy size XS em còn mặc vừa không đấy?”
“Eo sao lại mập ra cả một vòng thế này? Có phải là ‘có’ rồi không?”
Mỗi ngày bị sỉ nhục như thế, Vụ Mang Mang có thể không dậy sớm chạy bộ hay sao? Cô cảm thấy mỗi lần mình chạy bộ đều giống như bị Lộ Tùy dắt chó đi dạo vậy.
Chuyện này nếu Vụ Mang Mang còn ở đại học A thì tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Nhưng ở nhà Lộ Tùy thì khác, kiểu gì cô cũng sẽ thua.
Sau nửa tháng ngô nghê, cuối cùng Vụ Mang Mang đã nhận ra, ban đầu Lộ Tùy chính vì muốn dụ dỗ cô trở về mà cô ý tỏ ra bận rộn.
Cũng thật khó cho anh phải diễn màn kịch chạy đi chạy lại giữa nhà và A.
Lúc đó Vụ Mang Mang cảm động đến không chịu nổi, lại xót xa vô cùng, sợ Lộ Tùy bôn ba như thế sẽ hại sức khỏe, lại thấy sự nghiệp của anh quá lớn, còn vì một cô bạn gái như cô mà làm đến nước này, thành ý đã bày tỏ quá đủ rồi, nếu còn kiêu ngạo nữa thì chính cô sẽ chết mất.
Là bạn gái, Vụ Mang Mang đương nhiên phải hiểu ý anh, kết quả là quá lương thiện thì dễ phạm lỗi ngu ngốc, nhảy thẳng vào cái hố mà Lộ Tùy đã đào sẵn cho cô từ trước.
Vụ Mang Mang phát khóc vì sự ngu ngốc của mình.
Vì suy nghĩ cho sự bận rộn của Lộ Tùy mà lúc ở trường, Vụ Mang Mang chỉ để anh giúp cô xách nước nóng hai lần rồi không bắt ép anh làm nữa.
Mỗi lần Lộ Tùy đến đại học A, cô đều ngoan ngoãn theo anh đến Lệ Chi Viên, giờ đây nghĩ lại, có cô gái nào ngốc nghếch bị lừa ngọt sớt hơn cô nữa không?”
* * *
“Dậy thôi, cô chủ nhỏ.” Lộ Tùy cúi xuống cắn nhẹ lên mặt Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang ôm mặt, chân đá mạnh vào không trung, “Tránh ra.”
“Không đi chạy bộ à?” Lộ Tùy thò tay nhéo phần thịt sau eo Vụ Mang Mang.
Phụ nữ chỉ cần không phải dạng gầy ốm tong teo trơ xương thì cơ thể lúc nào cũng có thịt cả, không có mỡ sẽ không phải phụ nữ mềm mại rồi, mà sẽ là cô nàng đàn ông cứng rắn.
Nhưng phụ nữ đồng thời cũng là dạng kỳ quặc khi chỉ có ít mỡ mà cũng kêu gào “em phải giảm béo”.
Vụ Mang Mang hất tay Lộ Tùy ra, vùi đầu vào trong gối, đưa mông vào mặt Lộ Tùy, “Em không giảm béo”.
“Ngoan, dậy đi, em dậy thì tối nay anh sẽ tiếp tục để em diễn vai cô chủ nhỏ.” Lộ Tùy thổi hơi vào tai Vụ Mang Mang.
Cô chủ nhỏ em gái anh ấy! Cô vốn không muốn diễn mà! Từ đầu “high” tới cuối chỉ có mình Lộ Tùy thôi mà?
“Em muốn ngủ.” Vụ Mang Mang kiên quyết không phạm lỗi ngu ngốc nữa.
“Thế thì được. Haizzz, nhưng chạy bộ một mình thì thật vô nghĩa.” Lộ Tùy ôm cả Vụ Mang Mang lẫn chăn vào lòng.
Hờ hờ, anh đã kiên trì chạy buổi sáng tám trăm năm trước rồi, sao ban đầu anh không nói là vô nghĩa đi? Vụ Mang Mang kỳ thị trong bụng.
“Thôi, anh cũng ngủ với em đây.” Lộ Tùy bắt đầu cởi đồ.
Vụ Mang Mang thì sao cũng được, ngủ thì ngủ thôi.
Mười giờ, Vụ Mang Mang xuống lầu ăn sáng thì thấy Lộ Tùy đang đọc tài liệu, tiện thể liếc nhìn rồi tiện thể hỏi: “Cái gì đây anh?”
“Báo cáo khám sức khỏe”, Lộ Tùy đáp.
“A, cho em xem nào.” Vụ Mang Mang cầm ly sữa chồm lại gần, trên báo cáo viết gan nhiễm mỡ mức độ nhẹ, kiến nghị phải vận động nhiều.
Mắt Vụ Mang Mang đảo một vòng trên người Lộ Tùy, thực sự không nhận ra thể hình này của anh lại bị gan nhiễm mỡ, “Chắc tiếp khách nhiều, uống rượu nhiều phải không?”
Lộ Tùy tiện tay đặt báo cáo xuống, “Chẳng sao, không có gì nghiêm trọng.”
Vụ Mang Mang cắn vào vành ly, làu bàu một câu, “Tuổi thọ bình quân của đàn ông thấp hơn phụ nữ mấy tuổi đó.”
Lộ Tùy chồm lại cắn tai Vụ Mang Mang, “Yên chí, anh chết rồi để lại hết tài sản cho em, em sẽ là một quý bà giàu có.”
Vụ Mang Mang bất mãn “xì” một tiếng.
* * *
Tối đó, Lộ Tùy với cớ bác sĩ dặn phải vận động nhiều, rất nhẹ nhàng lừa Vụ Mang Mang lên giường vào chín giờ tối.
Sáng sớm hôm sau đồng hồ sinh học của Vụ Mang Mang khiến cô tỉnh giấc vào lúc sáu giờ, vì Lộ Tùy cứ lật qua lật lại bên cạnh.
“Không ngủ được thì dậy đi chạy bộ đi.” Vụ Mang Mang đá Lộ Tùy một cái.
Lộ Tùy túm lấy chân cô, tay tiện thể sờ mó lên trên, “Chạy bộ một mình chẳng có ý nghĩa gì, không đi đâu, anh ngủ nướng với em, sau này không cần than vãn mỗi sáng dậy không nhìn thấy anh nữa.”
Vụ Mang Mang thầm mắng tên phản bội Tăng Như Lăng, đúng là cái gì cũng nói với Lộ Tùy!
Mắng thì mắng nhưng Vụ Mang Mang là một cô gái cực kỳ dễ mềm lòng, cô ngồi dậy ngay, “Thật sợ anh luôn, em chạy bộ với anh vậy. Gan nhiễm mỡ mà điều trị không tốt sẽ phát triển thành xơ gan đó, lúc ấy không cười nổi đâu.”
“Sao em biết?” Lộ Tùy cười, cắn vào má Vụ Mang Mang.
Xem ra có người rất quan tâm, chắc chắn đã lên mang tìm hiểu.
“Dậy đi, ông chú.” Vụ Mang Mang tức tối ném gối đầu về phía Lộ Tùy, “Anh chỉ biết bắt nạt em, buổi tối bị anh bắt phục tùng, sáng sớm còn phải chạy bộ với anh, đúng là mệt mỏi!”
“Cảm ơn.” Lộ Tùy hai tay ôm eo Vụ Mang Mang đang quỳ gối trên giường.
Không hiểu vì sao, Vụ Mang Mang nhìn thấy đốm lửa bừng sáng vui sướng trong mắt Lộ Tùy thì thấy hy sinh chút giấc ngủ thực ra cũng không sao, có tiền khó mua đươc niềm vui mà!
Thế nên dù Vụ Mang Mang quyết chí không phạm sai lầm ngu ngốc nữa, nhưng hình như giờ giấc ngủ nghỉ vẫn không thể điều chỉnh lại, vẫn là ngủ sớm dậy sớm.
/103
|