“Bác gái, cháu đã có bạn trai rồi”. Vụ Mang Mang cụp mắt xuống.
“Là do bác cưỡng cầu, biết rõ bây giờ mọi thứ đã thay đổi nhưng vẫn xin cháu thau thứ cho người mẹ này, lúc nào cũng muốn làm gì đó cho con mình”. Trình Tuệ Vân vỗ vỗ mu bàn tay Vụ Mang Mang. “Chúc cháu hạnh phúc, khi kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho mẹ con bác, bác nghĩ điều Trình Việt muốn nhìn thấy chính là cháu hạnh phúc”.
Kết hôn với Lộ Tùy ư? Giờ này phút này, Vụ Mang Mang thực sự không dám nghĩ tới.
***
Gió biển rất lớn, tóc Vụ Mang Mang tung bay trong gió, gió quất qua mặt, mang theo cơn đau thấu xương.
Vụ Mang Mang nhét hai tay vào túi áo khoác, cứ lặng lẽ nhìn đại dương xanh thẳm.
Nếu nói rằng lời của bà Trình không có chút ảnh hưởng nào với cô thì chắc chắn là lời nói dối.
Trình Việt năm đó chính là người Vụ Mang Mang có thể bám víu, là người mà cô mong chờ nhất, khát khao nhất, gửi gắm mọi tinh thần cho anh.
Mối tình đó không phai màu theo thời gian, mà là bị Vụ Mang Mang cưỡng ép đóng băng lại, trở thành khối băng nhức buốt nhất trong trái tim cô.
Mà nay tuyết đã tan, băng đã chảy, lao ra khỏi người cô vừa nhanh vừa mạnh, Vụ Mang Mang bị bất ngờ, không kịp phòng bị, hoàn toàn không biết rốt cuộc bản thân đang muốn gì.
Vụ Mang Mang đang nghĩ, nếu Trình Việt về sớm hơn một năm, thậm chí nửa năm, thì kết cuộc của cô và anh sẽ khác, mà cô cũng sẽ không hoang mang như lúc này.
Vì bao năm nay, kim chỉ nam trong tim cô luôn chỉ về phía Trình Việt.
Anh chỉ là củ khoai lang nướng được trao cho đứa trẻ vừa đói vừa lạnh trong đêm mùa đông rét buốt nhất, chỉ cần ngửi mùi thơm đã khiến cô cảm kích rơi nước mắt, thần hồn điên đảo.
Nhưng về sau lại có người lấy củ khoai lang nướng có mùi vị như thiên đường ấy ra khỏi tay Vụ Mang Mang, trong bóng tối luôn có một giọng nói với cô rằng, chỉ cần cô trở nên ngoan ngoãn, trở nên xuất sắc, thì sẽ trả lại khoai lang nướng cho cô.
Nó đã trở thành mâu thuẫn lớn nhất trong lòng cô.
Một mặt cô lừa dối bản thân rằng mọi thứ ban đầu chỉ là giả, chỉ là diễn kịch, nhưng nơi sâu thẫm nhất trong trái tim cô lại tự cho rằng, chỉ cần mầy trở nên xuất sắc thì anh ấy sẽ quay về.
Tất cả đều không bình thường, nói trắng ra là hậu quả của mâu thuẫn đối chọi nhau. Nếu Vụ Mang Mang thật sự thuyết phục thành công bản thân rằng mối tình thanh mai trúc mã của cô và Trình Việt chỉ là diễn kịch thì về sau cô đã chẳng đau khổ, chẳng cần đi chữa trị tâm lý làm gì.
Trình Việt chính là chấp niệm sâu nhất trong trái tim Vụ Mang Mang.
Cũng giống như ban đầu Vương Viện vì cần một lần giải thích của Lộ Tùy mà băn khoăn, day dứt cả mấy năm, chỉ vì muốn nghe đích thân anh nói ra nguyên nhân chia tay.
Vụ Mang Mang tuy chắc chắn về sự thực là Trình Việt bỏ rơi cô, nhưng chẳng qua cũng chỉ vì muốn nghe một câu giải thích của anh thì mới có thể đứng dậy được.
Chấp niệm của con người lúc nào cũng đáng sợ nhất.
Bây giờ Vương Viện và Tưởng Bảo Lương đã kết hôn, tình cảm vợ chồng vô cùng khăng khít, nhưng nếu lúc đó Lộ Tùy quay đầu lại nói với cô ta rằng, hóa ra trước giờ là anh nghĩ sai, người anh yêu luôn là em, muốn làm lại từ đầu.
Thế thì Vương Viện sẽ lựa chọn thế nào?
Đương nhiên ông trời không đùa cợt Vương Viện như vậy, vì ông đã tìm ra mục tiêu thú vị hơn.
Khoai lang nướng trong lòng Vụ Mang Mang bổng dưng bị trứng cá muối thay thế, nó lại mang đến cho cô hy vọng khao khát bấy nhiêu năm, cổ vũ cô một lần nữa đứng dậy, để rồi khi cô bước tiếp thì củ khoai lang nướng kia lại đặt được đặt trở lại vào tayc ô.
Nếu thực tế cho phép cô vừa được ăn khoai lang nướng vừa được ăn trứng cá thì đương nhiên là quá sung sướng rồi. Giống như lúc Vụ Mang Mang mua quần áo vậy, cô mắc chứng khó chọn lựa, cũng may hầu bao rất dầy nên cô có thể khoát tay nhẹ nhàng, bào là: Gói lại hết cho tôi.
Tiếc rằng, bây giờ không phải là mua quần áo.
Thế nhưng thiên tính của con người sẽ khiến họ nghiêng về bên yếu thế hơn khi phải đối mặt với lựa chọn tình cảm.
Vụ Mang Mang nhớ đến Trình Việt, nhớ lại khoảng khắc hôm qua anh không hề do dự lao ra, đẩy cô sang bên, rốt cuộc là cô đã phụ anh.
Nếu ban đầu cô chín chắn hơn, lý trí hơn, thì cô và Trình Việt sẽ không đi đến bước này, mà Trình Việt cũng sẽ không chịu bao tổn thương vì cô.
Nhưng lúc đó cô chỉ lo cho nỗi đau riêng mình, mà quên mất Trình Việt cũng yêu cô, sự đau khổ trong anh chưa chắc đã nhỏ hơn cô, chỉ vì anh mạnh mẽ hơn chín chắn hơn, thế nên mới có thể ra đi một cach lý trí như vậy.
Tình yêu như thế, Vụ Mang Mang cả đời kh1o có được, suốt đời này e rằng cô cũng không thể tìm thấy người yêu cô như Trình Việt.
Còn Lộ Tùy thì sao?
Hễ nhớ đến cái tên đó là tim Vụ Mang Mang bắt đầu run rẩy.
Tình cảm của họ không sâu đậm, chia tay rồi làm lành, thời gian bên nhau cộng lại cũng không quá một năm.
Hơn nữa Lộ Tùy mạnh mẽ và ưu tú như vậy, nếu cô ra đi, anh nhất định sẽ tìm thấy người phụ nữ xuất sắc hơn cô nhiều, có phải không?
Hoặc giả đó mới chính là tất cả cùng vui, Lộ Thị không còn băn khoăn sau này có một nữ chủ nhân không đạt chuẩn, Lộ Tùy cũng không cần một người bị bệnh thần kinh là cô làm liên lụy…
Chỉ nghĩ thế thôi, Vụ Mang Mang đã cảm thấy đau khổ.
Cô hít một hơi, cúi xuống nhìn đồng hồ, qauy lưng lại đi chưa được mấy bước thì trông thấy Lộ Tùy đang đứng dựa vào trên xe đường Tân Hải.
Vụ Mang Mang dừng bước, đứng từ xa nhìn phía Lộ Tùy.
Lúc không nhìn thấy anh thì hình như cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm, nhưng khi Vụ Mang Mang trông thấy Lộ Tùy thì trái tm dậy sóng bỗng chốc bình yên lại.
Không có ai là sẽ không bao giờ bị phụ bạc, cũng không thể vì anh biểu hiện mạnh mẽ giỏi giang mà mặc định là sẽ khong bị tổn thương.
Cô đã trải qua nỗi đau ấy, làm sao nỡ để Lộ Tùy phải nếm trải một lần.
“Sao anh tìm được đến đây?”, Vụ Mang Mang bước đến trước mặt Lộ Tùy.
“Chỉ cần có lòng thì chẳng có gì là không tìm được”. Lộ Tùy cởi áo khoác ra, phủ lên vai Vụ Mang Mang rồi lại nắm lấy tay cô, “Cũng giỏi lắm, đứng hai tiếng đồng hồ, trước khi đông cứng thành cột băng vẫn biết quay về”.
Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy vẻ kỳ lạ, anh cũng đứng cùng cô hai tiếng đồng hồ sao?
Trong lòng cô dâng lên một sự ấm áp chua xót, chỉ là bây giờ mỗi lần Lộ Tùy đối xử tốt với cô lại khiến cô thấy hổ thẹn thêm nữa.
Vụ Mang Mang còn nhớ cô từng hứa hẹn với Lộ Tùy rằng nếu cô muốn ngoại tình, thay lòng đổi dạ thì nhất định sẽ tự mình báo cho anh biết.
Và bây giờ trái tim cô đã lung lay, không còn trong sáng đơn thuần nữa, Vụ Mang Mang cực kỳ căm hận cục diện hiện tại, nhưng nếu bảo cô lập tức gạt bỏ Trình Việt ra khỏi trái tim thì Vụ Mang Mang lại không thể làm được.
“Gặp Trình Việt ở bệnh viện, cậu ta có nói gì không?”, Lộ Tùy hỏi.
Vụ Mang Mang lúng túng cụp mắt xuống, trốn tránh ánh mắt Lộ Tùy, “Anh ấy không nói gì hết”.
“Ồ”, Lộ Tùy hơi cao giọng, quay sang nhìn Vụ Mang Mang đang không dám nhìn vào mắt anh.
Trong xe là bầu không khí yêu tĩnh có thể dọa chết người, Lộ Tùy thông minh như thế, Vụ Mang Mang biết chắc rằng anh đã nhận ra điều gì đó, chỉ là không nói mà thôi.
Cô đã “diễn kịch” bao nhiêu năm, nhưng lần này lại chẳng thể diễn nổi.
“Em…”, Vụ Mang Mang muốn nói rằng, cho em chút thời gian, em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, em không phải kẻ ngốc.
Người đã bỏ ta mà đi thì không thể tìm lại, cô chỉ có chút tiếc nuối thôi, dù sao ban đầu cũng thật sự muốn cắn một miếng củ khoai lang nướng có mùi vị thơm ngon kia.
“Lộ Lâm đã chuẩn bị xong bộ lễ phục đêm Giáng Sinh cho em rồi, anh đưa em đi thử nhé?”. Lộ Tùy nói.
Buổi tiệc Giáng sinh lần trước đã mang lại ấn tượng rất không tốt đẹp cho Vụ Mang Mang, về sau họ càng ở cạnh nhau thì tình hình càng xấu đi.
Năm nay Vụ Mang Mang và Lộ Tùy vẫn chưa thảo luận về vấn đề này, cô mặc nhận là không tham gia, đã hứa hẹn không kết hôn, nếu cùng Lộ Tùy khiêu vũ thì lại nảy sinh bao khúc mắc nữa.
Bây giờ Vụ Mang Mang nghe Lộ Tùy nói thế thì biết ngay anh đang ép cô phải tỏ rõ thái độ.
Cho dù khộng xảy ra chuyện cũa Trình Việt thì Vụ Mang Mang cũng biết mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẽ cùng Lộ Tùy tham gia đêm tiệc Giáng sinh ở Lộ Viên.
Tình cảm tuy càng lúc càng ấm nồng, nhưng lúc nào cũng cần thời gian để tích lũy, thử thách.
Mà Vụ Mang Mang cảm thấy Lộ Tùy hiểu rõ suy nghĩ trong cô, và tất cả mọi thứ đã thay đổi chỉ vì sự xuất hiện của Trình Việt.
Vụ Mang Mang không thể từ chối, cô biết bây giờ nếu cô nói không đi thì chắc chắn Lộ Tùy sẽ nghĩ rằng dô đang nhớ nhung Trình Việt.
Nhưng cho dù là vậy thì chính bản thân Vụ Mang Mang cũng không thể nói rằng quyết định của cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Trình Việt.
Bện Lộ Lâm tất nhiên là họ không đi, vì sự im lặng của Vụ Mang Mang đã bày tỏ quan điểm của cô rồi.
“Ngủ đi”, Lộ Tùy đứng ngoài hành lang, chúc Vụ Mang Mang ngủ ngon.
Đây là lần đầu họ ngủ khác phòng sau khi làm lành, Vụ Mang Mang ngơ ngẩn đứng nhìn cánh cửa từ từ khép lại trước mắt, nằm trên giường, chỉ thấy toàn thân như mất hết sức lực.
Có những lời nói dối không phải là cô không muốn nói, mà là mỗi một dao động cảm xúc của cô đều không thoát khỏi “hỏa nhãn kim tinh” của Lộ Tùy, dù là lừa được anh một chốc một nhát thì về lâu về dài sau này anh cũng vẫn sẽ phát hiện ra.
Vụ Mang Mang nằm trên giường, nhìn trần nhà cả đêm.
Buổi sáng vẫn uống một viên thuốc theo lời bác sĩ dặn, Vụ Mang Mang bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh, cũng biết cứ tiếp tục thế này sẽ không phải chuyện tốt, nếu đổi lại là mối tình đầu của Lộ Tùy trở về, cô còn không biết phải phản ứng thế nào.
So ra thì độ khoan dung của Lộ Tùy đối với cô là rất lớn rồi.
Nhưng mỗi người đều có sự kiêu ngạo và giới hạn riêng của mình, Lộ Tùy cũng không thể cứ nhẫn nhịn, huống hồ anh là người đứng trên cao, muốn gì thì đều có được, hà tất phải tự treo cổ trên cái cây Vụ Mang Mang này.
Vụ Mang Mang ngồi trước gương, trang điểm nhẹ, con người cần phải luôn tươi tắn thì tinh thần mới minh mẫn, cô không muốn lại bị con người đáng thương trongq úa khứ đánh gục.Lúc Vụ Mang Mang xuống lầu thì Lộ Tùy đã ngồi ở bàn ăn, cô bước tới ngồi xuống, Lộ Tùy cũng không nhìn cô.
Vụ Mang Mang ăn một bát cháo, dùng khăn ấm chấm khóe môi rồi nhìn Lộ Tùy và nói: “lát nữa em muốn đến bệnh viện thăm Trình Việt”.
Lộ Tùy gấp tờ báo lại rồi đặt xuống, sau đó nói: “Peter sẽ giúp em sắp xếp xe”.
Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy đang tỏ vẻ rất lạnh nhạt, trong lòng vô cùng buồn bã nhưng cũng biết không thể trách anh.
Biểu hiện hôm trước của cô quá đáng sợ, trong lòng Lộ Tùy không vui là điều tất nhiên.
Vụ Mang Mang giơ tay ra, phủ tay mình lên tay Lộ Tùy đang đặt trên bàn, “Anh đừng hiểu lầm, anh ấy đã cứu em, em chỉ cảm thấy mình nên đến thăm. Anh có thể cho em chút thời gain không, em sẽ xứ lý tốt mọi chuyện, em chỉ cần chút thời gian để xác định thôi”.
Lộ Tùy rút tay ra khỏi tay Vụ Mang Mang, đúng là anh giận dữ, nhưng nhiều hơn là giận chính mình.
Lý trí như Lộ Tùy đương nhiên biết lúc này muốn thắng thì việc nên làm chính là phải khoan dung và dịu dàng với Vụ Mang Mang hơn, cô nàng này đặc biệt mềm lòng, chỉ cần anh không để sai lầm xảy ra thì Vụ Mang Mang tuyệt đối sẽ không nói câu chia tay.
Nhưng mỗi người đếu có cảm xúc, có phải là robot đâu?
Yêu càng sâu đậm thì kỳ vọng càng lớn.
Đối với Lộ Tùy, cục diện t ốt nhất đương nhiên là Vụ Mang Mang sẽ quả đoán và kiên quyết từ chối Trình Việt, nhưng hai người họ đều biết rõ rằng đó là điều không thể.
Lộ Tùy ghét sự ngu ngốc và nhu nhược của Vụ Mang Mang, thậm chí còn phẫn nộ nghĩ rằng nên buông tay để người phụ nữ ngốc nghếch đó xứng đôi vừa lứa với anh cháng ngốc nghếch kia, sau đó xem đời sau rồi đời sau nữa của họ càng lúc càng ngốc.
Như thế thì anhc ũng bớt đi rất nhiều phiền toái.
Lớp trang điểm nhạt trên gương mặt Vụ Mang Mang và quần áo cô tỉ mỉ chọn lựa đều khiến Lộ Tùy thấy gai mắt, cũng cảm thấy mỉa mai, đó chính là điển hình của sói mắt trắng nuôi hoài cũng không nhận chủ.
“Trong mắt em bây giờ có phải là chỉ nhìn thấy mỗi Trình Việt?”. Lộ Tùy ngước lên nhìn Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang lắc đầu.
Lộ Tùy nhìn vào mắt Vụ Mang Mang: “Thế thì chứng minh cho anh thấy đi”.
Lộ Tùy đứng dậy rồi nói tiếp: “Hôm nay đến bệnh viện rồi, tốt nhất là em đến chỗ Ngô Dụng một chuyến, tâm bệnh cần có thuốc để trị, thuốc của em đã về rồi. Có thể trị khỏi hay không thì phải xem chính em rồi”.
Vụ Mang Mang không biết cô đã ra khỏi nhà Lộ Tùy thế nào.
Cô không đến bệnh viện thăm Trình Việt, mà đến thẳng văn phòng Ngô Dụng.
Cũng may Ngô Dụng không có bệnh nhân hẹn trước, nhìn thấy Vụ Mang Mang đến thì dẫn cô vào thẳng trong văn phòng.
Vụ Mang Mang ngồi yên lặng trên sofa một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng, “Bác sĩ Ngô, tôi nghĩ tôi có thể hiểu được mẹ tôi lúc đó rồi”.
Ngô Dụng chỉnh lại tư thế ngồi, Vụ Mang Mang từng nhắc về bà Liễu với anh, nhưng chưa từng nói bằng giọng điệu này.
“Thực ra tình cảm con người có lúc chính bản thân cũng không thể khống chế. Ban đầu bố tôi đốix ử với mẹ như thế, trong lòng bà chắc hẳn rất đau buồn. Lúc đó tôi không chỉ không giúp bà, ngược lại còn trách móc. Bây giờ nghĩ lại, lúc bố mẹ yêu nhau, cuộc sống c ủa tôi nhất định là rất hạnh phúc, rất vui vẻ, thế nên sau đó họ thay đổi quá nhiều làm tôi không thể điều chỉnh lại cảm xúc được”.
“Nhưng bây giờ anh thấy bố mẹ tôi đó, họ sống với nhau rất ổn. Có điều thực ra sự qyuan tâm của mẹ tôi đã sớm chuyển dời khỏi bố tôi rồi, bà một lòng hướng vào các mối quan hệ xã hội của bà, bố tôi thì lại dốc hết sức cho sự nghiệp, không khí trong nhà bây giờ rất tốt”.
“Tối qua tôi đã nghĩ cả đêm, tại sao trước kia tôi không nghĩ ra? Lúc nào cũng đòi hỏi tình yêu từ người khác, gửi gắm mọi hạnh phúc và hy vọng vào người ta, thật buồn cười làm sao. Tôi tự oán thán bao lâu nay, đến giờ mới phát hiện căn nguyên mọi sai lầm đều ở chính tôi mà ra”.
“Ban đầu ki Trình Việt rời xa, tôi rất căm hận anh ấy, thề không bao giờ để ý đến anh nữa. Nhưng giờ nghĩ lại, anh ấy có gì sai chứ? Anh ấy yêu tôi, thậm chí vì tôi mà cả mạng sống cũng không cần. Nhưng một người đàn ông không có lý tưởng của riêng mình, cả đời chỉ biết mê muội trong tình yêu thì làm sao đứng lên được, làm sao xứng đáng với tài năng mà ông trời đã ban cho anh ấy. Tôi chưa từng hiểu anh ấy, chỉ một lòng đòi hỏi, anh ấy vì tôi mà trả giá quá nhiều, chịu bao đau khổ, bây giờ tôi chỉ thấy hổ thẹn”.
“Mang mang, đừng quy hết mọi tội lỗi về mình”. Ngô Dụng nói.
“Không đâu. Chỉ là trước đây tôi chỉ nhìn thấy cái xấu xa của người ta, bây giồ tôi đã có thể nhìn thấy cái tốt đẹp của họ rồi”. Vụ Mang Mang cười nói, “Cám ơn anh, bác sĩ Ngô, bao năm nay đã luôn đi cùng tôi. Tôi nghĩ bây giờ đã đến lúc tôi phải đối diện với hiện thực rồi. Tôi nghĩ thời gian đúng là một thứ thần kỳ, chuyện mà tôi đã từng cho rằng rất khủng khiếp như trời đất sụp đổ thì bây giờ nhớ lại lại chỉ thấy hoang đường và nực cười”.
“Còn Lộ Tùy thì sao? Cô nhắc đến mẹ cô, bố cô, và cả Trình Việt, nhưng không nhắc đến anh ấy”. Ngô Dụng hỏi.
Vụ Mang Mang ngẫm nghĩ, “Chuyện này vẫn đang tiến hành, có lẽ mười năm sau tôi có thể nhắc về anh ấy với anh. Đường nhiên có lẽ không cần đến mười năm, tình cảm bây giờ không phải là trọng tâm trong cuộc đời tôi nữa”.
Vụ Mang Mang đứng lên, giơ tay ra với Ngô Dụng: “Tôi có thể ôm anh được không?”.
Ngô Dụng do dự trong một giây.
“Như một người bạn, sau này có thể tôi sẽ không tìm đến anh nữa”, Vụ Mang Mang nói.
Bác sĩ tốt nhất cho tâm bệnh chính là bản thân mình, sự hướng dẫn, giải đáp của người khác đương nhiên là sự giúp đỡ cực lớn, nhưng cuối cùng có thể thoát ra khỏi vòng kỳ quái đó thì vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ngô Dụng cười, cũng giang tay ra giống Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang khẽ ôm lấy Ngô Dụng rồi nói: “Bác sĩ Ngô, anh có biết cách tốt nhất để chiến thắng chứng lo âu sợ hãi là gì không?”.
Ngô Dụng không nói gì.
“Đó chính là làm cho bản thân không có gì phải sợ hãi”. Vụ Mang Mang khẽ nói, sau đó chẫm rãi rời khỏi vòng tay Ngô Dụng.
Ra đến cửa, cô còn nháy mắt tinh nghịch với Ngô Dụng, “Đừng nhớ tôi quá nhé, tôi biết anh đã nghiên cứu tôi nhiều năm rồi”.
“Mang Mang”. Ngô Dụng gọi cô lại, “Tình yêu bao giờ cũng là trọng tâm trong cuộc đời, không phải vì lớn tuổi mà tình yêu không còn quan trọng nữa. Con người chỉ khi cầu mà không có được mới rút lui mà đi tìm niềm vui khác. Đương nhiên là tình yêu cũng không phải trọng tâm duy nhất trong đời.
“Cảm ơn anh”, Vụ Mang Mang cười khẽ.
Sau đó cô đến bệnh viện.
Trình Viện vẫn đang nằm viện để theo dõi, anh chỉ bị thương ngoài da, vết thương nặng nhất là gãy xương cổ tay trái, đó là khi anh hoảng loạn chống tay xuống đất, đầu anh cũng bị va đập nhẹ xuống đất, vì đại não là một thứ thần kỳ nên phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Vụ Mang Mang ngượng ngùng ngồi xuống cạnh giường, gọt một quả táo cho Trình Việt.
Trình Việt đón lấy, cười nói: “Em còn nhớ lục học cấp hai, mỗi ngày em đều mang một quả táo đến trường, còn là táo nhập khẩu, vừa to vừa đỏ, trong nước rất ít siêu thị bày bán, mà dù có thì cũng phải mười mấy tệ một quả. Mỗi ngày em đều ăn không hết, cứ đòi chia một nửa cho anh, ép anh ăn, nói là không thể lãng phí thức ăn”.
Vụ Mang Mang nhớ lại chuyện này.
Bây giờ nhớ lại đúng là buồn cười, lúc đó cô rõ ngây thơ, chưa từng suy nghĩ đến Trình Việt có gia cảnh không tốt liệu có nghĩ gì khác không, chẳng trách với điều kiện của cô mà theo đuổi Trình Việt cả ba năm trời cũng không được, đến tận cấp ba mới xem như cua được anh.
“Lúc đó hành vi của em chắc làm anh đau đầu lắm hả?, Vụ Mang Mang hỏi.
Đúng là từng khiến người ta vô cùng bực bội, nhưng giờ nhớ lại, sự ngọt ngào đó lại như heroin khiến người ta không cai được, Trình Việt nghĩ bụng.
Thực ra còn có một chi tiết khác mà Trình Việt không nhắc lại. Lúc đó Vụ Mang Mang gọt táo cho anh đều là một dao đi từ đầu đến đuôi, đại tiểu thư trong nhà không biết đã hãm hại bao nhie6uq ủa táo mới luyện được tuyệt chiêu.
Những quả táo bị gọt đứt giữa chừng, Vụ đại tiểu thư lúc nào cũng hào phóng chia cho đám “tùy tùng” của mình.
Chỉ có quả hoàn chỉnh nhất mới tặng cho anh – Trình Việt.
Mà vây giờ Vụ Mang Mang gọt táo bị đứt vỏ rất nhiều lần, cô cũng không để tâm, không để ông ta bồi thường, mọi chuyện là do em, tiền thuốc men của anh em cũng sẽ…”.
Vụ Mang Mang chưa nói dứt câu đã bị Trình Việt cắt ngang.
“Chút tiền thuốc này anh vẫn trả nổi”, Trình Việt bảo.
Vụ Mang Mang không nói gì, cô chỉ đang trần thuật sự thật, nhưng rõ ràng là câu nói đó đã chạm đến lòng tự tôn của Trình Việt.
“Đừng nghĩ ngợi, bây giờ lòng tự tôn của nh không yếu đến thế đâu”. Trình Việt cười khổ.
“Tuy anh không muốn thừa nhận nhưng lòng tự tôn ban đầu suýt thì bức anh đến phát điên. Anh từng hận cha mẹ em coi trọng đồng tiền, căm ghét tiền bạc, thế nhưng có nền tảng kinh tế nhất định quả đúng là được người ta tôn trọng. Ban đầu nếu anh không đi thì anh thực sự không biết tương lai chúng ta sẽ ra sao, anh sợ bản thân lại không kìm được mà làm những chuyện tổn thương em. Nhưng bây giờ, Mang Mang này, có lẽ anh không giàu có như bạn trai em, nhưng anh sẽ không cảm thấy lòng tự tôn bị sỉ nhục chỉ vì quả táo em mua cho anh mà anh mua không nổi, mời anh ăn nhà hàng Tây mà anh không có tiền. Anh như thế mới dám yêu em lại từ đầu, em cũng không cần phải nghĩ cho lòng tự tôn chết tiệt của anh nữa”, Trình Việt nói.
Vụ Mang Mang phì cười thành tiếng.
Ban đầu một lòng muốn dâng hiến tình yêu của mình cho Trình Việt, nhưng chưa từng nghĩ xem anh có cần hay không có muốn hay không.
Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng.
“Nói thế thì bây giờ nếu em mời anh chúng ta có thể đến nhà hàng cao cấp rồi đúng không?” Vụ Mang Mang đùa.
Trình Việt cũng cười, “Thực ra lúc em mời anh ăn nhà hàng Tây, anh có tiền để trả mà. Anh al2m thêm hai tháng trong kỳ nghỉ hè, nhưng em kiên quyết không cho anh cơ hội”.
Vụ Mang Mang cau mày, nói: “Lúc đó rốt cuộc em ngu ngốc đến nhường nào nhỉ?”. Tưởng rằng chỉ cần không tiêu tiền của Trình Việt thì sẽ không tạo gánh nặng tâm lý cho anh.
“Ngốc đến mức đáng yêu”, Trình Việt cười.
“Về sau, anh luôn nghĩ rằng, cả đời này anh nhất định sẽ lại mời em đến đó ăn một bữa, lần này để anh trả tiền”. Trình Việt nói.
Vụ Mang Mang nhìn anh, cô nhận ra mình đã để lại rất nhiều nuối tiếc trong cuộc đời Trình Việt.
Anh quay về để tìm kiếm giấc mộng cũ.
Mà giấc mơ của cô đã tan vỡ từ lâu, trái tim nhiệt huyết vì rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhuốm đầy bụi trần, giờ đây đã lạnh ngắt, không còn hơi ấm nữa.
Những gì mình không mong muốn thì đừng làm với người khác, Vụ Mang Mang biết nỗi đau của giấc mơ tan vỡ, nên cô không muốn để Trình Việt phải trải qua nữa, cô nguyện dốc hết sức mình để gai3m bớt những tiếc nuối từng có trong đời anh.
Kỳ thực Vụ Mang Mang đã hoàn toàn quên đi bản thân, những gì cô khao khát và theo đuổi, cô đã dập tắt chúng, chỉ nguyện những người bên cạnh cô được vui vẻ, hạnh phúc.
“Được thôi”, Vụ Mang Mang nói, “Nhưng Trình Việt, em…”.
“Anh không quan tâm”, Trình Việt dùng tay phải nắm lấy tay Vụ Mang Mang, “Mang Mang, nếu sau này em kêt hôn cùng anh ta, anh sẽ thật lòng chúc phúc em, đối với anh, chỉ cần em hạnh phúc, cho dù hạnh phúc đó không phải do anh mang lại, cũng không quan trọng. Nếu em còn có thể chấp nhận anh thì anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa”.
“Là do bác cưỡng cầu, biết rõ bây giờ mọi thứ đã thay đổi nhưng vẫn xin cháu thau thứ cho người mẹ này, lúc nào cũng muốn làm gì đó cho con mình”. Trình Tuệ Vân vỗ vỗ mu bàn tay Vụ Mang Mang. “Chúc cháu hạnh phúc, khi kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho mẹ con bác, bác nghĩ điều Trình Việt muốn nhìn thấy chính là cháu hạnh phúc”.
Kết hôn với Lộ Tùy ư? Giờ này phút này, Vụ Mang Mang thực sự không dám nghĩ tới.
***
Gió biển rất lớn, tóc Vụ Mang Mang tung bay trong gió, gió quất qua mặt, mang theo cơn đau thấu xương.
Vụ Mang Mang nhét hai tay vào túi áo khoác, cứ lặng lẽ nhìn đại dương xanh thẳm.
Nếu nói rằng lời của bà Trình không có chút ảnh hưởng nào với cô thì chắc chắn là lời nói dối.
Trình Việt năm đó chính là người Vụ Mang Mang có thể bám víu, là người mà cô mong chờ nhất, khát khao nhất, gửi gắm mọi tinh thần cho anh.
Mối tình đó không phai màu theo thời gian, mà là bị Vụ Mang Mang cưỡng ép đóng băng lại, trở thành khối băng nhức buốt nhất trong trái tim cô.
Mà nay tuyết đã tan, băng đã chảy, lao ra khỏi người cô vừa nhanh vừa mạnh, Vụ Mang Mang bị bất ngờ, không kịp phòng bị, hoàn toàn không biết rốt cuộc bản thân đang muốn gì.
Vụ Mang Mang đang nghĩ, nếu Trình Việt về sớm hơn một năm, thậm chí nửa năm, thì kết cuộc của cô và anh sẽ khác, mà cô cũng sẽ không hoang mang như lúc này.
Vì bao năm nay, kim chỉ nam trong tim cô luôn chỉ về phía Trình Việt.
Anh chỉ là củ khoai lang nướng được trao cho đứa trẻ vừa đói vừa lạnh trong đêm mùa đông rét buốt nhất, chỉ cần ngửi mùi thơm đã khiến cô cảm kích rơi nước mắt, thần hồn điên đảo.
Nhưng về sau lại có người lấy củ khoai lang nướng có mùi vị như thiên đường ấy ra khỏi tay Vụ Mang Mang, trong bóng tối luôn có một giọng nói với cô rằng, chỉ cần cô trở nên ngoan ngoãn, trở nên xuất sắc, thì sẽ trả lại khoai lang nướng cho cô.
Nó đã trở thành mâu thuẫn lớn nhất trong lòng cô.
Một mặt cô lừa dối bản thân rằng mọi thứ ban đầu chỉ là giả, chỉ là diễn kịch, nhưng nơi sâu thẫm nhất trong trái tim cô lại tự cho rằng, chỉ cần mầy trở nên xuất sắc thì anh ấy sẽ quay về.
Tất cả đều không bình thường, nói trắng ra là hậu quả của mâu thuẫn đối chọi nhau. Nếu Vụ Mang Mang thật sự thuyết phục thành công bản thân rằng mối tình thanh mai trúc mã của cô và Trình Việt chỉ là diễn kịch thì về sau cô đã chẳng đau khổ, chẳng cần đi chữa trị tâm lý làm gì.
Trình Việt chính là chấp niệm sâu nhất trong trái tim Vụ Mang Mang.
Cũng giống như ban đầu Vương Viện vì cần một lần giải thích của Lộ Tùy mà băn khoăn, day dứt cả mấy năm, chỉ vì muốn nghe đích thân anh nói ra nguyên nhân chia tay.
Vụ Mang Mang tuy chắc chắn về sự thực là Trình Việt bỏ rơi cô, nhưng chẳng qua cũng chỉ vì muốn nghe một câu giải thích của anh thì mới có thể đứng dậy được.
Chấp niệm của con người lúc nào cũng đáng sợ nhất.
Bây giờ Vương Viện và Tưởng Bảo Lương đã kết hôn, tình cảm vợ chồng vô cùng khăng khít, nhưng nếu lúc đó Lộ Tùy quay đầu lại nói với cô ta rằng, hóa ra trước giờ là anh nghĩ sai, người anh yêu luôn là em, muốn làm lại từ đầu.
Thế thì Vương Viện sẽ lựa chọn thế nào?
Đương nhiên ông trời không đùa cợt Vương Viện như vậy, vì ông đã tìm ra mục tiêu thú vị hơn.
Khoai lang nướng trong lòng Vụ Mang Mang bổng dưng bị trứng cá muối thay thế, nó lại mang đến cho cô hy vọng khao khát bấy nhiêu năm, cổ vũ cô một lần nữa đứng dậy, để rồi khi cô bước tiếp thì củ khoai lang nướng kia lại đặt được đặt trở lại vào tayc ô.
Nếu thực tế cho phép cô vừa được ăn khoai lang nướng vừa được ăn trứng cá thì đương nhiên là quá sung sướng rồi. Giống như lúc Vụ Mang Mang mua quần áo vậy, cô mắc chứng khó chọn lựa, cũng may hầu bao rất dầy nên cô có thể khoát tay nhẹ nhàng, bào là: Gói lại hết cho tôi.
Tiếc rằng, bây giờ không phải là mua quần áo.
Thế nhưng thiên tính của con người sẽ khiến họ nghiêng về bên yếu thế hơn khi phải đối mặt với lựa chọn tình cảm.
Vụ Mang Mang nhớ đến Trình Việt, nhớ lại khoảng khắc hôm qua anh không hề do dự lao ra, đẩy cô sang bên, rốt cuộc là cô đã phụ anh.
Nếu ban đầu cô chín chắn hơn, lý trí hơn, thì cô và Trình Việt sẽ không đi đến bước này, mà Trình Việt cũng sẽ không chịu bao tổn thương vì cô.
Nhưng lúc đó cô chỉ lo cho nỗi đau riêng mình, mà quên mất Trình Việt cũng yêu cô, sự đau khổ trong anh chưa chắc đã nhỏ hơn cô, chỉ vì anh mạnh mẽ hơn chín chắn hơn, thế nên mới có thể ra đi một cach lý trí như vậy.
Tình yêu như thế, Vụ Mang Mang cả đời kh1o có được, suốt đời này e rằng cô cũng không thể tìm thấy người yêu cô như Trình Việt.
Còn Lộ Tùy thì sao?
Hễ nhớ đến cái tên đó là tim Vụ Mang Mang bắt đầu run rẩy.
Tình cảm của họ không sâu đậm, chia tay rồi làm lành, thời gian bên nhau cộng lại cũng không quá một năm.
Hơn nữa Lộ Tùy mạnh mẽ và ưu tú như vậy, nếu cô ra đi, anh nhất định sẽ tìm thấy người phụ nữ xuất sắc hơn cô nhiều, có phải không?
Hoặc giả đó mới chính là tất cả cùng vui, Lộ Thị không còn băn khoăn sau này có một nữ chủ nhân không đạt chuẩn, Lộ Tùy cũng không cần một người bị bệnh thần kinh là cô làm liên lụy…
Chỉ nghĩ thế thôi, Vụ Mang Mang đã cảm thấy đau khổ.
Cô hít một hơi, cúi xuống nhìn đồng hồ, qauy lưng lại đi chưa được mấy bước thì trông thấy Lộ Tùy đang đứng dựa vào trên xe đường Tân Hải.
Vụ Mang Mang dừng bước, đứng từ xa nhìn phía Lộ Tùy.
Lúc không nhìn thấy anh thì hình như cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm, nhưng khi Vụ Mang Mang trông thấy Lộ Tùy thì trái tm dậy sóng bỗng chốc bình yên lại.
Không có ai là sẽ không bao giờ bị phụ bạc, cũng không thể vì anh biểu hiện mạnh mẽ giỏi giang mà mặc định là sẽ khong bị tổn thương.
Cô đã trải qua nỗi đau ấy, làm sao nỡ để Lộ Tùy phải nếm trải một lần.
“Sao anh tìm được đến đây?”, Vụ Mang Mang bước đến trước mặt Lộ Tùy.
“Chỉ cần có lòng thì chẳng có gì là không tìm được”. Lộ Tùy cởi áo khoác ra, phủ lên vai Vụ Mang Mang rồi lại nắm lấy tay cô, “Cũng giỏi lắm, đứng hai tiếng đồng hồ, trước khi đông cứng thành cột băng vẫn biết quay về”.
Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy vẻ kỳ lạ, anh cũng đứng cùng cô hai tiếng đồng hồ sao?
Trong lòng cô dâng lên một sự ấm áp chua xót, chỉ là bây giờ mỗi lần Lộ Tùy đối xử tốt với cô lại khiến cô thấy hổ thẹn thêm nữa.
Vụ Mang Mang còn nhớ cô từng hứa hẹn với Lộ Tùy rằng nếu cô muốn ngoại tình, thay lòng đổi dạ thì nhất định sẽ tự mình báo cho anh biết.
Và bây giờ trái tim cô đã lung lay, không còn trong sáng đơn thuần nữa, Vụ Mang Mang cực kỳ căm hận cục diện hiện tại, nhưng nếu bảo cô lập tức gạt bỏ Trình Việt ra khỏi trái tim thì Vụ Mang Mang lại không thể làm được.
“Gặp Trình Việt ở bệnh viện, cậu ta có nói gì không?”, Lộ Tùy hỏi.
Vụ Mang Mang lúng túng cụp mắt xuống, trốn tránh ánh mắt Lộ Tùy, “Anh ấy không nói gì hết”.
“Ồ”, Lộ Tùy hơi cao giọng, quay sang nhìn Vụ Mang Mang đang không dám nhìn vào mắt anh.
Trong xe là bầu không khí yêu tĩnh có thể dọa chết người, Lộ Tùy thông minh như thế, Vụ Mang Mang biết chắc rằng anh đã nhận ra điều gì đó, chỉ là không nói mà thôi.
Cô đã “diễn kịch” bao nhiêu năm, nhưng lần này lại chẳng thể diễn nổi.
“Em…”, Vụ Mang Mang muốn nói rằng, cho em chút thời gian, em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, em không phải kẻ ngốc.
Người đã bỏ ta mà đi thì không thể tìm lại, cô chỉ có chút tiếc nuối thôi, dù sao ban đầu cũng thật sự muốn cắn một miếng củ khoai lang nướng có mùi vị thơm ngon kia.
“Lộ Lâm đã chuẩn bị xong bộ lễ phục đêm Giáng Sinh cho em rồi, anh đưa em đi thử nhé?”. Lộ Tùy nói.
Buổi tiệc Giáng sinh lần trước đã mang lại ấn tượng rất không tốt đẹp cho Vụ Mang Mang, về sau họ càng ở cạnh nhau thì tình hình càng xấu đi.
Năm nay Vụ Mang Mang và Lộ Tùy vẫn chưa thảo luận về vấn đề này, cô mặc nhận là không tham gia, đã hứa hẹn không kết hôn, nếu cùng Lộ Tùy khiêu vũ thì lại nảy sinh bao khúc mắc nữa.
Bây giờ Vụ Mang Mang nghe Lộ Tùy nói thế thì biết ngay anh đang ép cô phải tỏ rõ thái độ.
Cho dù khộng xảy ra chuyện cũa Trình Việt thì Vụ Mang Mang cũng biết mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẽ cùng Lộ Tùy tham gia đêm tiệc Giáng sinh ở Lộ Viên.
Tình cảm tuy càng lúc càng ấm nồng, nhưng lúc nào cũng cần thời gian để tích lũy, thử thách.
Mà Vụ Mang Mang cảm thấy Lộ Tùy hiểu rõ suy nghĩ trong cô, và tất cả mọi thứ đã thay đổi chỉ vì sự xuất hiện của Trình Việt.
Vụ Mang Mang không thể từ chối, cô biết bây giờ nếu cô nói không đi thì chắc chắn Lộ Tùy sẽ nghĩ rằng dô đang nhớ nhung Trình Việt.
Nhưng cho dù là vậy thì chính bản thân Vụ Mang Mang cũng không thể nói rằng quyết định của cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Trình Việt.
Bện Lộ Lâm tất nhiên là họ không đi, vì sự im lặng của Vụ Mang Mang đã bày tỏ quan điểm của cô rồi.
“Ngủ đi”, Lộ Tùy đứng ngoài hành lang, chúc Vụ Mang Mang ngủ ngon.
Đây là lần đầu họ ngủ khác phòng sau khi làm lành, Vụ Mang Mang ngơ ngẩn đứng nhìn cánh cửa từ từ khép lại trước mắt, nằm trên giường, chỉ thấy toàn thân như mất hết sức lực.
Có những lời nói dối không phải là cô không muốn nói, mà là mỗi một dao động cảm xúc của cô đều không thoát khỏi “hỏa nhãn kim tinh” của Lộ Tùy, dù là lừa được anh một chốc một nhát thì về lâu về dài sau này anh cũng vẫn sẽ phát hiện ra.
Vụ Mang Mang nằm trên giường, nhìn trần nhà cả đêm.
Buổi sáng vẫn uống một viên thuốc theo lời bác sĩ dặn, Vụ Mang Mang bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh, cũng biết cứ tiếp tục thế này sẽ không phải chuyện tốt, nếu đổi lại là mối tình đầu của Lộ Tùy trở về, cô còn không biết phải phản ứng thế nào.
So ra thì độ khoan dung của Lộ Tùy đối với cô là rất lớn rồi.
Nhưng mỗi người đều có sự kiêu ngạo và giới hạn riêng của mình, Lộ Tùy cũng không thể cứ nhẫn nhịn, huống hồ anh là người đứng trên cao, muốn gì thì đều có được, hà tất phải tự treo cổ trên cái cây Vụ Mang Mang này.
Vụ Mang Mang ngồi trước gương, trang điểm nhẹ, con người cần phải luôn tươi tắn thì tinh thần mới minh mẫn, cô không muốn lại bị con người đáng thương trongq úa khứ đánh gục.Lúc Vụ Mang Mang xuống lầu thì Lộ Tùy đã ngồi ở bàn ăn, cô bước tới ngồi xuống, Lộ Tùy cũng không nhìn cô.
Vụ Mang Mang ăn một bát cháo, dùng khăn ấm chấm khóe môi rồi nhìn Lộ Tùy và nói: “lát nữa em muốn đến bệnh viện thăm Trình Việt”.
Lộ Tùy gấp tờ báo lại rồi đặt xuống, sau đó nói: “Peter sẽ giúp em sắp xếp xe”.
Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy đang tỏ vẻ rất lạnh nhạt, trong lòng vô cùng buồn bã nhưng cũng biết không thể trách anh.
Biểu hiện hôm trước của cô quá đáng sợ, trong lòng Lộ Tùy không vui là điều tất nhiên.
Vụ Mang Mang giơ tay ra, phủ tay mình lên tay Lộ Tùy đang đặt trên bàn, “Anh đừng hiểu lầm, anh ấy đã cứu em, em chỉ cảm thấy mình nên đến thăm. Anh có thể cho em chút thời gain không, em sẽ xứ lý tốt mọi chuyện, em chỉ cần chút thời gian để xác định thôi”.
Lộ Tùy rút tay ra khỏi tay Vụ Mang Mang, đúng là anh giận dữ, nhưng nhiều hơn là giận chính mình.
Lý trí như Lộ Tùy đương nhiên biết lúc này muốn thắng thì việc nên làm chính là phải khoan dung và dịu dàng với Vụ Mang Mang hơn, cô nàng này đặc biệt mềm lòng, chỉ cần anh không để sai lầm xảy ra thì Vụ Mang Mang tuyệt đối sẽ không nói câu chia tay.
Nhưng mỗi người đếu có cảm xúc, có phải là robot đâu?
Yêu càng sâu đậm thì kỳ vọng càng lớn.
Đối với Lộ Tùy, cục diện t ốt nhất đương nhiên là Vụ Mang Mang sẽ quả đoán và kiên quyết từ chối Trình Việt, nhưng hai người họ đều biết rõ rằng đó là điều không thể.
Lộ Tùy ghét sự ngu ngốc và nhu nhược của Vụ Mang Mang, thậm chí còn phẫn nộ nghĩ rằng nên buông tay để người phụ nữ ngốc nghếch đó xứng đôi vừa lứa với anh cháng ngốc nghếch kia, sau đó xem đời sau rồi đời sau nữa của họ càng lúc càng ngốc.
Như thế thì anhc ũng bớt đi rất nhiều phiền toái.
Lớp trang điểm nhạt trên gương mặt Vụ Mang Mang và quần áo cô tỉ mỉ chọn lựa đều khiến Lộ Tùy thấy gai mắt, cũng cảm thấy mỉa mai, đó chính là điển hình của sói mắt trắng nuôi hoài cũng không nhận chủ.
“Trong mắt em bây giờ có phải là chỉ nhìn thấy mỗi Trình Việt?”. Lộ Tùy ngước lên nhìn Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang lắc đầu.
Lộ Tùy nhìn vào mắt Vụ Mang Mang: “Thế thì chứng minh cho anh thấy đi”.
Lộ Tùy đứng dậy rồi nói tiếp: “Hôm nay đến bệnh viện rồi, tốt nhất là em đến chỗ Ngô Dụng một chuyến, tâm bệnh cần có thuốc để trị, thuốc của em đã về rồi. Có thể trị khỏi hay không thì phải xem chính em rồi”.
Vụ Mang Mang không biết cô đã ra khỏi nhà Lộ Tùy thế nào.
Cô không đến bệnh viện thăm Trình Việt, mà đến thẳng văn phòng Ngô Dụng.
Cũng may Ngô Dụng không có bệnh nhân hẹn trước, nhìn thấy Vụ Mang Mang đến thì dẫn cô vào thẳng trong văn phòng.
Vụ Mang Mang ngồi yên lặng trên sofa một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng, “Bác sĩ Ngô, tôi nghĩ tôi có thể hiểu được mẹ tôi lúc đó rồi”.
Ngô Dụng chỉnh lại tư thế ngồi, Vụ Mang Mang từng nhắc về bà Liễu với anh, nhưng chưa từng nói bằng giọng điệu này.
“Thực ra tình cảm con người có lúc chính bản thân cũng không thể khống chế. Ban đầu bố tôi đốix ử với mẹ như thế, trong lòng bà chắc hẳn rất đau buồn. Lúc đó tôi không chỉ không giúp bà, ngược lại còn trách móc. Bây giờ nghĩ lại, lúc bố mẹ yêu nhau, cuộc sống c ủa tôi nhất định là rất hạnh phúc, rất vui vẻ, thế nên sau đó họ thay đổi quá nhiều làm tôi không thể điều chỉnh lại cảm xúc được”.
“Nhưng bây giờ anh thấy bố mẹ tôi đó, họ sống với nhau rất ổn. Có điều thực ra sự qyuan tâm của mẹ tôi đã sớm chuyển dời khỏi bố tôi rồi, bà một lòng hướng vào các mối quan hệ xã hội của bà, bố tôi thì lại dốc hết sức cho sự nghiệp, không khí trong nhà bây giờ rất tốt”.
“Tối qua tôi đã nghĩ cả đêm, tại sao trước kia tôi không nghĩ ra? Lúc nào cũng đòi hỏi tình yêu từ người khác, gửi gắm mọi hạnh phúc và hy vọng vào người ta, thật buồn cười làm sao. Tôi tự oán thán bao lâu nay, đến giờ mới phát hiện căn nguyên mọi sai lầm đều ở chính tôi mà ra”.
“Ban đầu ki Trình Việt rời xa, tôi rất căm hận anh ấy, thề không bao giờ để ý đến anh nữa. Nhưng giờ nghĩ lại, anh ấy có gì sai chứ? Anh ấy yêu tôi, thậm chí vì tôi mà cả mạng sống cũng không cần. Nhưng một người đàn ông không có lý tưởng của riêng mình, cả đời chỉ biết mê muội trong tình yêu thì làm sao đứng lên được, làm sao xứng đáng với tài năng mà ông trời đã ban cho anh ấy. Tôi chưa từng hiểu anh ấy, chỉ một lòng đòi hỏi, anh ấy vì tôi mà trả giá quá nhiều, chịu bao đau khổ, bây giờ tôi chỉ thấy hổ thẹn”.
“Mang mang, đừng quy hết mọi tội lỗi về mình”. Ngô Dụng nói.
“Không đâu. Chỉ là trước đây tôi chỉ nhìn thấy cái xấu xa của người ta, bây giồ tôi đã có thể nhìn thấy cái tốt đẹp của họ rồi”. Vụ Mang Mang cười nói, “Cám ơn anh, bác sĩ Ngô, bao năm nay đã luôn đi cùng tôi. Tôi nghĩ bây giờ đã đến lúc tôi phải đối diện với hiện thực rồi. Tôi nghĩ thời gian đúng là một thứ thần kỳ, chuyện mà tôi đã từng cho rằng rất khủng khiếp như trời đất sụp đổ thì bây giờ nhớ lại lại chỉ thấy hoang đường và nực cười”.
“Còn Lộ Tùy thì sao? Cô nhắc đến mẹ cô, bố cô, và cả Trình Việt, nhưng không nhắc đến anh ấy”. Ngô Dụng hỏi.
Vụ Mang Mang ngẫm nghĩ, “Chuyện này vẫn đang tiến hành, có lẽ mười năm sau tôi có thể nhắc về anh ấy với anh. Đường nhiên có lẽ không cần đến mười năm, tình cảm bây giờ không phải là trọng tâm trong cuộc đời tôi nữa”.
Vụ Mang Mang đứng lên, giơ tay ra với Ngô Dụng: “Tôi có thể ôm anh được không?”.
Ngô Dụng do dự trong một giây.
“Như một người bạn, sau này có thể tôi sẽ không tìm đến anh nữa”, Vụ Mang Mang nói.
Bác sĩ tốt nhất cho tâm bệnh chính là bản thân mình, sự hướng dẫn, giải đáp của người khác đương nhiên là sự giúp đỡ cực lớn, nhưng cuối cùng có thể thoát ra khỏi vòng kỳ quái đó thì vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ngô Dụng cười, cũng giang tay ra giống Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang khẽ ôm lấy Ngô Dụng rồi nói: “Bác sĩ Ngô, anh có biết cách tốt nhất để chiến thắng chứng lo âu sợ hãi là gì không?”.
Ngô Dụng không nói gì.
“Đó chính là làm cho bản thân không có gì phải sợ hãi”. Vụ Mang Mang khẽ nói, sau đó chẫm rãi rời khỏi vòng tay Ngô Dụng.
Ra đến cửa, cô còn nháy mắt tinh nghịch với Ngô Dụng, “Đừng nhớ tôi quá nhé, tôi biết anh đã nghiên cứu tôi nhiều năm rồi”.
“Mang Mang”. Ngô Dụng gọi cô lại, “Tình yêu bao giờ cũng là trọng tâm trong cuộc đời, không phải vì lớn tuổi mà tình yêu không còn quan trọng nữa. Con người chỉ khi cầu mà không có được mới rút lui mà đi tìm niềm vui khác. Đương nhiên là tình yêu cũng không phải trọng tâm duy nhất trong đời.
“Cảm ơn anh”, Vụ Mang Mang cười khẽ.
Sau đó cô đến bệnh viện.
Trình Viện vẫn đang nằm viện để theo dõi, anh chỉ bị thương ngoài da, vết thương nặng nhất là gãy xương cổ tay trái, đó là khi anh hoảng loạn chống tay xuống đất, đầu anh cũng bị va đập nhẹ xuống đất, vì đại não là một thứ thần kỳ nên phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Vụ Mang Mang ngượng ngùng ngồi xuống cạnh giường, gọt một quả táo cho Trình Việt.
Trình Việt đón lấy, cười nói: “Em còn nhớ lục học cấp hai, mỗi ngày em đều mang một quả táo đến trường, còn là táo nhập khẩu, vừa to vừa đỏ, trong nước rất ít siêu thị bày bán, mà dù có thì cũng phải mười mấy tệ một quả. Mỗi ngày em đều ăn không hết, cứ đòi chia một nửa cho anh, ép anh ăn, nói là không thể lãng phí thức ăn”.
Vụ Mang Mang nhớ lại chuyện này.
Bây giờ nhớ lại đúng là buồn cười, lúc đó cô rõ ngây thơ, chưa từng suy nghĩ đến Trình Việt có gia cảnh không tốt liệu có nghĩ gì khác không, chẳng trách với điều kiện của cô mà theo đuổi Trình Việt cả ba năm trời cũng không được, đến tận cấp ba mới xem như cua được anh.
“Lúc đó hành vi của em chắc làm anh đau đầu lắm hả?, Vụ Mang Mang hỏi.
Đúng là từng khiến người ta vô cùng bực bội, nhưng giờ nhớ lại, sự ngọt ngào đó lại như heroin khiến người ta không cai được, Trình Việt nghĩ bụng.
Thực ra còn có một chi tiết khác mà Trình Việt không nhắc lại. Lúc đó Vụ Mang Mang gọt táo cho anh đều là một dao đi từ đầu đến đuôi, đại tiểu thư trong nhà không biết đã hãm hại bao nhie6uq ủa táo mới luyện được tuyệt chiêu.
Những quả táo bị gọt đứt giữa chừng, Vụ đại tiểu thư lúc nào cũng hào phóng chia cho đám “tùy tùng” của mình.
Chỉ có quả hoàn chỉnh nhất mới tặng cho anh – Trình Việt.
Mà vây giờ Vụ Mang Mang gọt táo bị đứt vỏ rất nhiều lần, cô cũng không để tâm, không để ông ta bồi thường, mọi chuyện là do em, tiền thuốc men của anh em cũng sẽ…”.
Vụ Mang Mang chưa nói dứt câu đã bị Trình Việt cắt ngang.
“Chút tiền thuốc này anh vẫn trả nổi”, Trình Việt bảo.
Vụ Mang Mang không nói gì, cô chỉ đang trần thuật sự thật, nhưng rõ ràng là câu nói đó đã chạm đến lòng tự tôn của Trình Việt.
“Đừng nghĩ ngợi, bây giờ lòng tự tôn của nh không yếu đến thế đâu”. Trình Việt cười khổ.
“Tuy anh không muốn thừa nhận nhưng lòng tự tôn ban đầu suýt thì bức anh đến phát điên. Anh từng hận cha mẹ em coi trọng đồng tiền, căm ghét tiền bạc, thế nhưng có nền tảng kinh tế nhất định quả đúng là được người ta tôn trọng. Ban đầu nếu anh không đi thì anh thực sự không biết tương lai chúng ta sẽ ra sao, anh sợ bản thân lại không kìm được mà làm những chuyện tổn thương em. Nhưng bây giờ, Mang Mang này, có lẽ anh không giàu có như bạn trai em, nhưng anh sẽ không cảm thấy lòng tự tôn bị sỉ nhục chỉ vì quả táo em mua cho anh mà anh mua không nổi, mời anh ăn nhà hàng Tây mà anh không có tiền. Anh như thế mới dám yêu em lại từ đầu, em cũng không cần phải nghĩ cho lòng tự tôn chết tiệt của anh nữa”, Trình Việt nói.
Vụ Mang Mang phì cười thành tiếng.
Ban đầu một lòng muốn dâng hiến tình yêu của mình cho Trình Việt, nhưng chưa từng nghĩ xem anh có cần hay không có muốn hay không.
Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng.
“Nói thế thì bây giờ nếu em mời anh chúng ta có thể đến nhà hàng cao cấp rồi đúng không?” Vụ Mang Mang đùa.
Trình Việt cũng cười, “Thực ra lúc em mời anh ăn nhà hàng Tây, anh có tiền để trả mà. Anh al2m thêm hai tháng trong kỳ nghỉ hè, nhưng em kiên quyết không cho anh cơ hội”.
Vụ Mang Mang cau mày, nói: “Lúc đó rốt cuộc em ngu ngốc đến nhường nào nhỉ?”. Tưởng rằng chỉ cần không tiêu tiền của Trình Việt thì sẽ không tạo gánh nặng tâm lý cho anh.
“Ngốc đến mức đáng yêu”, Trình Việt cười.
“Về sau, anh luôn nghĩ rằng, cả đời này anh nhất định sẽ lại mời em đến đó ăn một bữa, lần này để anh trả tiền”. Trình Việt nói.
Vụ Mang Mang nhìn anh, cô nhận ra mình đã để lại rất nhiều nuối tiếc trong cuộc đời Trình Việt.
Anh quay về để tìm kiếm giấc mộng cũ.
Mà giấc mơ của cô đã tan vỡ từ lâu, trái tim nhiệt huyết vì rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhuốm đầy bụi trần, giờ đây đã lạnh ngắt, không còn hơi ấm nữa.
Những gì mình không mong muốn thì đừng làm với người khác, Vụ Mang Mang biết nỗi đau của giấc mơ tan vỡ, nên cô không muốn để Trình Việt phải trải qua nữa, cô nguyện dốc hết sức mình để gai3m bớt những tiếc nuối từng có trong đời anh.
Kỳ thực Vụ Mang Mang đã hoàn toàn quên đi bản thân, những gì cô khao khát và theo đuổi, cô đã dập tắt chúng, chỉ nguyện những người bên cạnh cô được vui vẻ, hạnh phúc.
“Được thôi”, Vụ Mang Mang nói, “Nhưng Trình Việt, em…”.
“Anh không quan tâm”, Trình Việt dùng tay phải nắm lấy tay Vụ Mang Mang, “Mang Mang, nếu sau này em kêt hôn cùng anh ta, anh sẽ thật lòng chúc phúc em, đối với anh, chỉ cần em hạnh phúc, cho dù hạnh phúc đó không phải do anh mang lại, cũng không quan trọng. Nếu em còn có thể chấp nhận anh thì anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa”.
/103
|