Trường LS
Hắn bước nhanh về phía cửa lớp, trong lòng mong rằng hôm nay nó sẽ đi học. Nhưng hắn thất vọng nhanh chóng khi thấy chỗ nó chỉ có nắng mà thôi. Hắn sợ nó còn giận hắn chuyện hôm qua nên nghỉ học. Đang than ngắn thở dài, hối hận vì những hành động dại dột hôm qua của mình thì Phương và Nhi bước vào.
Không có nó theo sau…
Hắn lo lắng…
- Này, Hân nghỉ học à? – Hắn hấp tấp.
- Ừ… - Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
- Sao thế? Bệnh hay có việc gì? – Hắn tiếp tục hỏi dồn.
- Không liên can tới anh. – Phương phủi tay bảo hắn ra chỗ khác.
- Nhưng tại sao cô ấy không đi học? – Hắn bắt đầu lo.
- Không sao đâu. Nó chẳng bệnh hoạn gì cả, chỉ là có chút việc nên nghỉ thôi, cậu đừng lo. – Nhi an ủi.
- Ừ… - Hắn gật đầu.
Hắn cuối cùng cũng lẩn thẩn về chỗ ngồi, lặng lẽ buông ra tiếng thở dài. Nhi và Phương nhìn vào thì cũng chỉ biết lắc đầu bó tay dẫu rất muốn nói cho hắn biết nhưng vì đã lỡ hứa với nó rồi nên đành ngậm mồm cho yên thân. Bép xép mồm miệng mà nó biết được thì chẳng khác nào tiêu đời.
Thế là cứ suốt một tuần rồi hai tuần sau, nó vẫn lặng tăm, không một cú điện thoại, không một tin nhắn nào của nó tới máy hắn. Nó cứ giống như là bốc hơi luôn ra khỏi cuộc đời hắn. Suốt cả tuần, hắn đứng ngồi không yên.
Hai ngày tiếp theo đó
Một cú điện thoại gọi tới máy của Shannon. Cô nhìn tên người gọi rồi nhanh chóng bắt máy:
“Alo…mày hả? Sao gọi giờ này?” – Shannon hỏi.
Hắn bước nhanh về phía cửa lớp, trong lòng mong rằng hôm nay nó sẽ đi học. Nhưng hắn thất vọng nhanh chóng khi thấy chỗ nó chỉ có nắng mà thôi. Hắn sợ nó còn giận hắn chuyện hôm qua nên nghỉ học. Đang than ngắn thở dài, hối hận vì những hành động dại dột hôm qua của mình thì Phương và Nhi bước vào.
Không có nó theo sau…
Hắn lo lắng…
- Này, Hân nghỉ học à? – Hắn hấp tấp.
- Ừ… - Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
- Sao thế? Bệnh hay có việc gì? – Hắn tiếp tục hỏi dồn.
- Không liên can tới anh. – Phương phủi tay bảo hắn ra chỗ khác.
- Nhưng tại sao cô ấy không đi học? – Hắn bắt đầu lo.
- Không sao đâu. Nó chẳng bệnh hoạn gì cả, chỉ là có chút việc nên nghỉ thôi, cậu đừng lo. – Nhi an ủi.
- Ừ… - Hắn gật đầu.
Hắn cuối cùng cũng lẩn thẩn về chỗ ngồi, lặng lẽ buông ra tiếng thở dài. Nhi và Phương nhìn vào thì cũng chỉ biết lắc đầu bó tay dẫu rất muốn nói cho hắn biết nhưng vì đã lỡ hứa với nó rồi nên đành ngậm mồm cho yên thân. Bép xép mồm miệng mà nó biết được thì chẳng khác nào tiêu đời.
Thế là cứ suốt một tuần rồi hai tuần sau, nó vẫn lặng tăm, không một cú điện thoại, không một tin nhắn nào của nó tới máy hắn. Nó cứ giống như là bốc hơi luôn ra khỏi cuộc đời hắn. Suốt cả tuần, hắn đứng ngồi không yên.
Hai ngày tiếp theo đó
Một cú điện thoại gọi tới máy của Shannon. Cô nhìn tên người gọi rồi nhanh chóng bắt máy:
“Alo…mày hả? Sao gọi giờ này?” – Shannon hỏi.
/40
|