- ?!? – Nó không hiểu nhưng vẫn mặc kệ, cũng gục đầu xuống bàn ngủ.
Nó cứ gục ngủ trên bàn như thế đến hết giờ mà không hay, phải đợi Băng Nhi và Phương (Shannon) gọi mới chịu tỉnh. Nó ngủ suốt gần 4 tiếng đồng hồ mà giờ vẫn còn ngái ngủ (tội nghiệp Nhi với Phương, giờ ra chơi muốn xuống canteen kiếm gì bỏ bụng nhưng thấy nó ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức nên cũng ngồi luôn trên lớp với nó nên giờ bụng réo inh ỏi).
- Dậy đi con heo kia. Mày tính ngủ đến bao giờ? – Phương hét vào tai nó.
- … - Vẫn còn ngủ.
- Chị dậy dzùm tui cái đi. Đói quá rồi nè! – Tới lượt Nhi hét.
- … - Vẫn ngủ ngon lành.
- Được rồi, để tui thử. – Hắn can sau khi nghe hai người kia hét nãy giờ và bắt đầu thử gọi nó dậy.
- Dậy đi…tới giờ về rồi! – Hắn khều khều tay nó.
- Cái gì? Hết giờ rồi hả? Ờ…vậy đi về thôi. – Giọng ngái ngủ của nó cất lên cùng với mấy ánh nhìn ngạc nhiên.
- Hay vậy? Tui tưởng nói kiểu đó còn khuya nó mới dậy chứ? – Phương trợn ngược mắt.
- Hừ…về thôi. Mất thời gian quá! – Hắn nhăn mặt bực bội.
- Sao thế? – Nhi hỏi Kiệt về hắn.
- Tại nó bị mất chỗ quậy nên đang bực bội đó mà. Đừng quan tâm, mà tối nay có chuyện vui lắm, muốn đi chung không? – Kiệt nhún vai rồi quay sang hỏi Nhi với ánh mặt sáng rực.
- Ờ…không, tối nay em có hẹn với Phương và Hân rồi, không bỏ được. Anh thông cảm. – Nhi thờ dài.
- Vậy sao? – Kiệt cũng thở dài.
- Nè, về! – Hắn gọi.
- Ừ. Vậy tụi anh về trước! – Kiệt vẫy tay với Nhi.
- Về nhé! – Minh chào.
- Ừ…đi cẩn thận! – Nhi cười.
Ba đứa nó và ba tên kia đi về hai hướng khác nhau…
Nó cứ gục ngủ trên bàn như thế đến hết giờ mà không hay, phải đợi Băng Nhi và Phương (Shannon) gọi mới chịu tỉnh. Nó ngủ suốt gần 4 tiếng đồng hồ mà giờ vẫn còn ngái ngủ (tội nghiệp Nhi với Phương, giờ ra chơi muốn xuống canteen kiếm gì bỏ bụng nhưng thấy nó ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức nên cũng ngồi luôn trên lớp với nó nên giờ bụng réo inh ỏi).
- Dậy đi con heo kia. Mày tính ngủ đến bao giờ? – Phương hét vào tai nó.
- … - Vẫn còn ngủ.
- Chị dậy dzùm tui cái đi. Đói quá rồi nè! – Tới lượt Nhi hét.
- … - Vẫn ngủ ngon lành.
- Được rồi, để tui thử. – Hắn can sau khi nghe hai người kia hét nãy giờ và bắt đầu thử gọi nó dậy.
- Dậy đi…tới giờ về rồi! – Hắn khều khều tay nó.
- Cái gì? Hết giờ rồi hả? Ờ…vậy đi về thôi. – Giọng ngái ngủ của nó cất lên cùng với mấy ánh nhìn ngạc nhiên.
- Hay vậy? Tui tưởng nói kiểu đó còn khuya nó mới dậy chứ? – Phương trợn ngược mắt.
- Hừ…về thôi. Mất thời gian quá! – Hắn nhăn mặt bực bội.
- Sao thế? – Nhi hỏi Kiệt về hắn.
- Tại nó bị mất chỗ quậy nên đang bực bội đó mà. Đừng quan tâm, mà tối nay có chuyện vui lắm, muốn đi chung không? – Kiệt nhún vai rồi quay sang hỏi Nhi với ánh mặt sáng rực.
- Ờ…không, tối nay em có hẹn với Phương và Hân rồi, không bỏ được. Anh thông cảm. – Nhi thờ dài.
- Vậy sao? – Kiệt cũng thở dài.
- Nè, về! – Hắn gọi.
- Ừ. Vậy tụi anh về trước! – Kiệt vẫy tay với Nhi.
- Về nhé! – Minh chào.
- Ừ…đi cẩn thận! – Nhi cười.
Ba đứa nó và ba tên kia đi về hai hướng khác nhau…
/40
|