Hắc Nghiêm Quân lại lần nữa cắn nhẹ vành tai nàng, giọng ủy mị: - Ta nào có ai ngoài nàng. Chu Ngọc, ta yêu nàng.
Chu Ngọc lau nước mắt:
- Nhưng ta thấy ngươi ở cùng nữ tử khác, tay trong tay, thân kề thân nữa.
- Lúc đó ta tưởng người đến là nàng và không phải nàng đã cho người ta thành thịt xiên rồi sao?.
Hắn bắt đầu thuật lại từng việc xảy ra vào tối đó, những lời hắn nói rất thật lại khớp với nhau không tìm ra được một sơ hở nào. Chu Ngọc hừ lạnh vài tiếng, mặt quay đi chỗ khác, lòng còn ấm ức dù đã nhận ra hắn không làm gì sai hay có lỗi với nàng cả.
Cải tà quy chánh cho tiểu nhân là một việc khó, dỗ giai nhân giận dỗi lại làm một việc vô cùng khó, hắn một lần trong đời nói ra câu kinh thiên động địa: - Ta nguyện cả đời làm sủng nam cho nàng, đừng giận nữa, ta hứa từ nay về sau sẽ hòa thuận với tên sủng nam An Dĩ Phong kia.
Mặt nàng tức giận, đanh giọng quát: - Không cần.
- Vậy sẽ thuận theo ý nàng, muốn bao nhiêu sủng nam cũng được, đừng giận nữa mà.
Đây là chiêu của An Dĩ Phong chỉ hắn, nữ nhân giận sẽ rất bướng, nhường nhịn và đặt ra quyền lợi cao chắc chắn nàng sẽ không chịu, mà phải cho nàng quyền lợi tối thượng nhất. Chu Ngọc tái mặt, xô hắn ra: - Ta bảo không cần mà.
An Dĩ Phong bảo chiêu này của hắn rất hiệu quả, trăm lần sử dụng thì hết chín chín lần thành công, tại sao nàng vẫn cứ cáu bẩn, còn giận dữ hơn lúc nãy nữa, Hắc Nghiêm Quân giờ đã nhận ra, nàng chính là trường hợp bất hảo trong một trăm lần kia: - Hay nàng muốn bắt luôn cả tên gà trời Hoàng Thiên Vũ về?.
- Đáng ghét, ta đã bảo không cần có nghe không hả?.
Thở dài, hắn thật hết cách, giọng nói đượm buồn, dịu dàng xoa dịu sự cố chấp trong nàng: - Chu Ngọc nàng muốn gì ta cũng đều làm hết. Cả sủng nam ta cũng chịu làm rồi đây.
Chu Ngọc nhảy đong đỏng: - Ta không cần ngươi làm sủng nam, ngàn vạn lần không cần.
Lòng hắn chùng sâu buồn bã, tên An Dĩ Phong thì được còn hắn lại không thể, nàng nhất quyết không cần hắn, phải chăng nàng rất giận. Hắc Nghiêm Quân im lặng, đôi tay buông thỏng giữ nhẹ gấu y phục nàng, mâu quang huyết dụ phảng phất nỗi buồn lạnh lẽo. Chu Ngọc nhìn thấy hắn ngu ngốc không hiểu lời nàng, tức giận không thèm giữ hình tượng, nàng lớn giọng:
- Ngươi chỉ được làm phu quân của ta thôi. Không cho cũng không cần ngươi làm sủng nam hay bắt thêm về cho ta nữa.
Hắn nhanh ngước mặt đối diện đôi má đỏ hơn cả tóc hắn của nàng lúc này, không có từ nào có thể diễn tả niềm vui sướng hạnh phúc trong tim hắn lúc này được. Không biết mình có nghe lầm hay không, Hắc Nghiêm Quân bán tín bán nghi: - Thật không?.
Cuối đầu e thẹn, nàng lí nhí nói như chỉ mình nàng nghe: - Thật.
Chỉ một chữ thật của nàng cũng đủ làm hắn vui mừng đến phát điên, Nghiêm Quân bế nàng trên tay quay vòng. Khiến Chu Ngọc chóng mặt hoa mắt, chịu hết nỗi liền trở về nguyên hình. Đương lúc tên mỏ quạ đi ngang nhìn cảnh này, hắn sợ đến hồn phách bay loạn, miệng oanh oanh la lớn.
- Xà Quân ám sát Nữ Vương.
Đúng là lời nói của hắn như mạng internet dưới trần, truyền nhanh với tốc độ chóng mặt, An Dĩ Phong nhanh tay cứu giúp bụm mồm Tiểu Điểu lại, nhưng dù hắn có nhanh đến đâu đi nữa thì bọn chúng yêu ở U Minh luôn hoạt động tám đến công suất cao nhất. Chưa đến một khắc bọn chúng đã tề tụ đông đủ đứng thành hình tròn nhìn Nữ Vương dưới hình dạng ngọc thố, đôi ngươi còn chưa hết quay cuồng.
Hắc Nghiêm Quân đang rất hân phấn, hạnh phúc đến điên cuồng nên chẳng tâm đâu để ý xung quanh chúng yêu đang bàn tán rất xôn xao. Lúc Chu Ngọc hết choáng trở về nguyên hình liền cắn vào tay Nghiêm Quân mấy cái, nhưng da hắn thì chắc mà răng nàng lại quá yếu không thể cắm sâu vào được.
- Các ngươi bàn cái gì, tán cái gì? Có tin ta cho nhịn đói, tịch thu tài sản hết luôn không hử?.
Nàng liếc từng tên một đến rét lạnh, cả đám yêu chẳng làm được tích sự gì liền giả vờ bận việc chạy trối chết, duy chỉ tên mỏ quạ bị An Dĩ Phong giữ lại không cách nào sải cánh trốn thoát, vẻ mặt mếu máu sắp khóc:
- Nữ Vương tha mạng.
Chu Ngọc nàng đang vui cũng thèm chấp, phẩy tay tạo nên lốc xoáy nhỏ cuốn tên mỏ quạ chết tiệt quay mòng mòng hơn trăm vòng, đến khi lốc tan hắn đã nằm ngất trên đất, miệng không ngừng sùi bọt mép - Đáng đời!.
- Nghiêm Quân, chàng thành thật khai báo, năm nay chàng đã được bao nhiêu tuổi?.
Lúc nàng gặp hắn, đoán dữ lắm cũng chừng một ngàn hai trăm mấy năm tuổi thôi, tính đến giờ cho cao nhất cũng hai ngàn hơn, nhưng lúc giết chết Minh Vương dễ như trở bàn tay, lòng nàng đã có chút hoài nghi. Thuật phân thân và nhiếp hồn không phải ai cũng có thể làm được, dù có giỏi đến mấy mà đạo hạnh chưa đến ba ngàn năm, tuyệt đối không thể sử dụng. Thêm việc trong người hắn có Hỏa Linh Tinh thất truyền hơn trăm vạn năm trước. Nàng ngu ngơ, biết hắn lâu như vậy mà cả tuổi cũng chưa hề hỏi rõ.
Hắc Nghiêm Quân cũng không muốn giấu nàng:
- Ta đã hơn mười ngàn năm tuổi, lúc gặp nàng mang trong mình vết thương nặng, cũng bởi vì Hỏa Linh Tinh và Xà Đao, ta đã giao chiến với Minh Xà để giành lấy.
Một phen choáng ngợp, nàng thật bái phục Nghiêm Quân, hắn không những tài giỏi mà còn vô cùng cực kì tài giỏi nữa. Nàng cười ngọt ngào tựa vào lòng hắn, đôi má non mịn trắng sữa dụi dụi nhẹ, Hắc Nghiêm Quân yêu thương vuốt tóc nàng, hắn đã sống hơn mười ngàn năm, những thứ hắn có được rất ít nhưng mất đi lại quá nhiều, nhưng sống đến tận bây giờ hắn mới nhận ra mọi thứ hắn từng muốn giành lấy hay có được đều không thể bằng nàng.
Chu Ngọc phát thiệp mời đến Thiên Giới, Âm Phủ lẫn Long Cung bắt buộc tất cả phải dự đám cưới của nàng và hắn thật đông đủ. Hoàng Thiên Vũ lúc nhận được thiệp mời đã dở khóc dở cười, nhất quyết không thèm đi - Trên thiệp mời, nàng cư nhiên ghi "Mời con gà trời có bộ lông xấu nhất Phượng tộc tên Hoàng Thiên Vũ".
Nhưng mọi lý do thoái thác của Thiên Vũ đều bị nàng bác bỏ, nếu hắn không đến tất cả giao dịch của U Minh và Thiên Giới sẽ bị hủy. Thấy thế hắn phải ngậm đắng nuốt cay, giấu đi giọt nước mắt vào trong mà dự lễ cưới linh đình.
Hôn lễ diễn ra rất vui vẻ, ngàn lời chúc tụng từ khắp bốn phương, Chu Ngọc xinh đẹp quyến rũ trong vũ y trắng thuần khiết - Đúng ra là màu đỏ nhưng nàng nhất quyết không chịu, vì nó không đẹp.
Còn Hắc Nghiêm Quân vẫn tà áo đen bay lượn trong gió, ánh mắt đỏ hung lưu chuyển tựa làn khói mê đắm ngắm nhìn Chu Ngọc. Buổi tiệc kết thúc, ai trở về nơi nấy, chúng ma là bợn nhậu đang rủ rê vài bậc tiên gia đi tiếp tăng hai, ba,... Mỏ quạ say bí đường, lủi nhầm phòng An Dĩ Phong bị hắn đánh đến khóc gọi mẹ, chạy đi méc Chu Ngọc. Lúc này nàng đang cùng Nghiêm Quân tình nồng ý đậm thì bị tên đần độn quấy rối, một cái phẩy tay nàng cho hắn bay tít tận Long Cung. An Dĩ Phong được nàng giúp đỡ, quyết tâm tu tiên, tàn lễ cưới liền lập tức cùng Hoàng Thiên Vũ đến Thiên giới học đạo.
Trong phòng tân hôn:
- Nghiêm Quân.
- Ừ?.
- Chàng nghĩ con mình là trai hay gái?.
Hắn ôn nhu hôn lên mi mắt nàng: - Sao lại nghĩ xa vậy?.
Chu Ngọc chu môi xinh, đánh nhẹ vào lòng ngực hắn, tay nàng đặt dưới bụng, má ửng hồ thẹn thùng trong mùi rượu nồng hòa lẫn hương hoa đào dịu dàng. Hắc Nghiêm Quân ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn nàng rồi lại nhìn xuống chiếc bụng phẳng lặng, giọng nói không giấu nỗi vui mừng: - Có thật là?.
Nàng gật đầu, hỏi lại hắn: - Chàng thích con trai hay gái?.
Hắn cười ngoác cả mồm, hạnh phúc dâng trào như sóng biển không ngừng dồn dập khiến hắn lụy tình ái, nếu đây là mơ thì hắn chẳng muốn tỉnh dậy đâu: - Trai hay gái ta đều thích cả.
Hôn vào chóp mũi cao nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt hắn ngập tràn say mê, dịu dàng vén sợi tóc mai bên má nàng đương nằm loạn. Chu Ngọc cười tươi như hoa, nàng xinh đẹp mỹ miều, tinh quái hỏi:
- Vậy khi sinh ra sao có thể phân biệt nam hay nữ? Liệu có mình rắn đầu thỏ không?.
Buồn cười, Hắc Nghiêm Quân cóc yêu vào trán nàng: - Xàm ngôn.
Chu Ngọc cố tình trêu hắn, nàng bật cười sảng khoái, đôi tay mềm mại như không xương quấn lấy cổ hắn, nàng khẽ nhấc đầu liếc quanh cổ hắn, không ngừng mân mê đùa nghịch mái tóc dài hung đỏ rực rỡ trong bóng tối. Hắc Nghiêm Quân bắt đầu thở dốc, đè nàng xuống, hôn lên xương quai xanh nàng rồi lê chiếc lưỡi ướt át lên vành tai nàng, mút nhẹ, tiếng nói khàn đục, yêu mị hỏi:
- Chu Ngọc, nàng có yêu ta không?.
Đấm tay nàng đánh nhẹ vào lưng hắn:
- Không yêu, ta lấy chàng làm gì? Ta đã yêu chàng từ lúc chỉ là tiểu ngọc thố chưa thành người, và đến bây giờ tận vĩnh cửu xa xôi vẫn mãi mãi yêu chàng.
Hai đôi tay đan vào nhau thật chặt, hắn bao phủ lấy nàng trong vòng tay rộng lớn ấm áp, nguyện yêu nàng vĩnh viễn không đổi thay. Hạ bờ môi bạc thần, hắn mút lấy tinh hoa mật ngọt trên môi nàng, một lời hứa hẹn tựa khắc cốt ghi tâm, Hắc Nghiêm Quân vô cùng kiếp duy chỉ hướng về Chu Ngọc nàng mà thôi.
~ Hoàn ~
Chu Ngọc lau nước mắt:
- Nhưng ta thấy ngươi ở cùng nữ tử khác, tay trong tay, thân kề thân nữa.
- Lúc đó ta tưởng người đến là nàng và không phải nàng đã cho người ta thành thịt xiên rồi sao?.
Hắn bắt đầu thuật lại từng việc xảy ra vào tối đó, những lời hắn nói rất thật lại khớp với nhau không tìm ra được một sơ hở nào. Chu Ngọc hừ lạnh vài tiếng, mặt quay đi chỗ khác, lòng còn ấm ức dù đã nhận ra hắn không làm gì sai hay có lỗi với nàng cả.
Cải tà quy chánh cho tiểu nhân là một việc khó, dỗ giai nhân giận dỗi lại làm một việc vô cùng khó, hắn một lần trong đời nói ra câu kinh thiên động địa: - Ta nguyện cả đời làm sủng nam cho nàng, đừng giận nữa, ta hứa từ nay về sau sẽ hòa thuận với tên sủng nam An Dĩ Phong kia.
Mặt nàng tức giận, đanh giọng quát: - Không cần.
- Vậy sẽ thuận theo ý nàng, muốn bao nhiêu sủng nam cũng được, đừng giận nữa mà.
Đây là chiêu của An Dĩ Phong chỉ hắn, nữ nhân giận sẽ rất bướng, nhường nhịn và đặt ra quyền lợi cao chắc chắn nàng sẽ không chịu, mà phải cho nàng quyền lợi tối thượng nhất. Chu Ngọc tái mặt, xô hắn ra: - Ta bảo không cần mà.
An Dĩ Phong bảo chiêu này của hắn rất hiệu quả, trăm lần sử dụng thì hết chín chín lần thành công, tại sao nàng vẫn cứ cáu bẩn, còn giận dữ hơn lúc nãy nữa, Hắc Nghiêm Quân giờ đã nhận ra, nàng chính là trường hợp bất hảo trong một trăm lần kia: - Hay nàng muốn bắt luôn cả tên gà trời Hoàng Thiên Vũ về?.
- Đáng ghét, ta đã bảo không cần có nghe không hả?.
Thở dài, hắn thật hết cách, giọng nói đượm buồn, dịu dàng xoa dịu sự cố chấp trong nàng: - Chu Ngọc nàng muốn gì ta cũng đều làm hết. Cả sủng nam ta cũng chịu làm rồi đây.
Chu Ngọc nhảy đong đỏng: - Ta không cần ngươi làm sủng nam, ngàn vạn lần không cần.
Lòng hắn chùng sâu buồn bã, tên An Dĩ Phong thì được còn hắn lại không thể, nàng nhất quyết không cần hắn, phải chăng nàng rất giận. Hắc Nghiêm Quân im lặng, đôi tay buông thỏng giữ nhẹ gấu y phục nàng, mâu quang huyết dụ phảng phất nỗi buồn lạnh lẽo. Chu Ngọc nhìn thấy hắn ngu ngốc không hiểu lời nàng, tức giận không thèm giữ hình tượng, nàng lớn giọng:
- Ngươi chỉ được làm phu quân của ta thôi. Không cho cũng không cần ngươi làm sủng nam hay bắt thêm về cho ta nữa.
Hắn nhanh ngước mặt đối diện đôi má đỏ hơn cả tóc hắn của nàng lúc này, không có từ nào có thể diễn tả niềm vui sướng hạnh phúc trong tim hắn lúc này được. Không biết mình có nghe lầm hay không, Hắc Nghiêm Quân bán tín bán nghi: - Thật không?.
Cuối đầu e thẹn, nàng lí nhí nói như chỉ mình nàng nghe: - Thật.
Chỉ một chữ thật của nàng cũng đủ làm hắn vui mừng đến phát điên, Nghiêm Quân bế nàng trên tay quay vòng. Khiến Chu Ngọc chóng mặt hoa mắt, chịu hết nỗi liền trở về nguyên hình. Đương lúc tên mỏ quạ đi ngang nhìn cảnh này, hắn sợ đến hồn phách bay loạn, miệng oanh oanh la lớn.
- Xà Quân ám sát Nữ Vương.
Đúng là lời nói của hắn như mạng internet dưới trần, truyền nhanh với tốc độ chóng mặt, An Dĩ Phong nhanh tay cứu giúp bụm mồm Tiểu Điểu lại, nhưng dù hắn có nhanh đến đâu đi nữa thì bọn chúng yêu ở U Minh luôn hoạt động tám đến công suất cao nhất. Chưa đến một khắc bọn chúng đã tề tụ đông đủ đứng thành hình tròn nhìn Nữ Vương dưới hình dạng ngọc thố, đôi ngươi còn chưa hết quay cuồng.
Hắc Nghiêm Quân đang rất hân phấn, hạnh phúc đến điên cuồng nên chẳng tâm đâu để ý xung quanh chúng yêu đang bàn tán rất xôn xao. Lúc Chu Ngọc hết choáng trở về nguyên hình liền cắn vào tay Nghiêm Quân mấy cái, nhưng da hắn thì chắc mà răng nàng lại quá yếu không thể cắm sâu vào được.
- Các ngươi bàn cái gì, tán cái gì? Có tin ta cho nhịn đói, tịch thu tài sản hết luôn không hử?.
Nàng liếc từng tên một đến rét lạnh, cả đám yêu chẳng làm được tích sự gì liền giả vờ bận việc chạy trối chết, duy chỉ tên mỏ quạ bị An Dĩ Phong giữ lại không cách nào sải cánh trốn thoát, vẻ mặt mếu máu sắp khóc:
- Nữ Vương tha mạng.
Chu Ngọc nàng đang vui cũng thèm chấp, phẩy tay tạo nên lốc xoáy nhỏ cuốn tên mỏ quạ chết tiệt quay mòng mòng hơn trăm vòng, đến khi lốc tan hắn đã nằm ngất trên đất, miệng không ngừng sùi bọt mép - Đáng đời!.
- Nghiêm Quân, chàng thành thật khai báo, năm nay chàng đã được bao nhiêu tuổi?.
Lúc nàng gặp hắn, đoán dữ lắm cũng chừng một ngàn hai trăm mấy năm tuổi thôi, tính đến giờ cho cao nhất cũng hai ngàn hơn, nhưng lúc giết chết Minh Vương dễ như trở bàn tay, lòng nàng đã có chút hoài nghi. Thuật phân thân và nhiếp hồn không phải ai cũng có thể làm được, dù có giỏi đến mấy mà đạo hạnh chưa đến ba ngàn năm, tuyệt đối không thể sử dụng. Thêm việc trong người hắn có Hỏa Linh Tinh thất truyền hơn trăm vạn năm trước. Nàng ngu ngơ, biết hắn lâu như vậy mà cả tuổi cũng chưa hề hỏi rõ.
Hắc Nghiêm Quân cũng không muốn giấu nàng:
- Ta đã hơn mười ngàn năm tuổi, lúc gặp nàng mang trong mình vết thương nặng, cũng bởi vì Hỏa Linh Tinh và Xà Đao, ta đã giao chiến với Minh Xà để giành lấy.
Một phen choáng ngợp, nàng thật bái phục Nghiêm Quân, hắn không những tài giỏi mà còn vô cùng cực kì tài giỏi nữa. Nàng cười ngọt ngào tựa vào lòng hắn, đôi má non mịn trắng sữa dụi dụi nhẹ, Hắc Nghiêm Quân yêu thương vuốt tóc nàng, hắn đã sống hơn mười ngàn năm, những thứ hắn có được rất ít nhưng mất đi lại quá nhiều, nhưng sống đến tận bây giờ hắn mới nhận ra mọi thứ hắn từng muốn giành lấy hay có được đều không thể bằng nàng.
Chu Ngọc phát thiệp mời đến Thiên Giới, Âm Phủ lẫn Long Cung bắt buộc tất cả phải dự đám cưới của nàng và hắn thật đông đủ. Hoàng Thiên Vũ lúc nhận được thiệp mời đã dở khóc dở cười, nhất quyết không thèm đi - Trên thiệp mời, nàng cư nhiên ghi "Mời con gà trời có bộ lông xấu nhất Phượng tộc tên Hoàng Thiên Vũ".
Nhưng mọi lý do thoái thác của Thiên Vũ đều bị nàng bác bỏ, nếu hắn không đến tất cả giao dịch của U Minh và Thiên Giới sẽ bị hủy. Thấy thế hắn phải ngậm đắng nuốt cay, giấu đi giọt nước mắt vào trong mà dự lễ cưới linh đình.
Hôn lễ diễn ra rất vui vẻ, ngàn lời chúc tụng từ khắp bốn phương, Chu Ngọc xinh đẹp quyến rũ trong vũ y trắng thuần khiết - Đúng ra là màu đỏ nhưng nàng nhất quyết không chịu, vì nó không đẹp.
Còn Hắc Nghiêm Quân vẫn tà áo đen bay lượn trong gió, ánh mắt đỏ hung lưu chuyển tựa làn khói mê đắm ngắm nhìn Chu Ngọc. Buổi tiệc kết thúc, ai trở về nơi nấy, chúng ma là bợn nhậu đang rủ rê vài bậc tiên gia đi tiếp tăng hai, ba,... Mỏ quạ say bí đường, lủi nhầm phòng An Dĩ Phong bị hắn đánh đến khóc gọi mẹ, chạy đi méc Chu Ngọc. Lúc này nàng đang cùng Nghiêm Quân tình nồng ý đậm thì bị tên đần độn quấy rối, một cái phẩy tay nàng cho hắn bay tít tận Long Cung. An Dĩ Phong được nàng giúp đỡ, quyết tâm tu tiên, tàn lễ cưới liền lập tức cùng Hoàng Thiên Vũ đến Thiên giới học đạo.
Trong phòng tân hôn:
- Nghiêm Quân.
- Ừ?.
- Chàng nghĩ con mình là trai hay gái?.
Hắn ôn nhu hôn lên mi mắt nàng: - Sao lại nghĩ xa vậy?.
Chu Ngọc chu môi xinh, đánh nhẹ vào lòng ngực hắn, tay nàng đặt dưới bụng, má ửng hồ thẹn thùng trong mùi rượu nồng hòa lẫn hương hoa đào dịu dàng. Hắc Nghiêm Quân ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn nàng rồi lại nhìn xuống chiếc bụng phẳng lặng, giọng nói không giấu nỗi vui mừng: - Có thật là?.
Nàng gật đầu, hỏi lại hắn: - Chàng thích con trai hay gái?.
Hắn cười ngoác cả mồm, hạnh phúc dâng trào như sóng biển không ngừng dồn dập khiến hắn lụy tình ái, nếu đây là mơ thì hắn chẳng muốn tỉnh dậy đâu: - Trai hay gái ta đều thích cả.
Hôn vào chóp mũi cao nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt hắn ngập tràn say mê, dịu dàng vén sợi tóc mai bên má nàng đương nằm loạn. Chu Ngọc cười tươi như hoa, nàng xinh đẹp mỹ miều, tinh quái hỏi:
- Vậy khi sinh ra sao có thể phân biệt nam hay nữ? Liệu có mình rắn đầu thỏ không?.
Buồn cười, Hắc Nghiêm Quân cóc yêu vào trán nàng: - Xàm ngôn.
Chu Ngọc cố tình trêu hắn, nàng bật cười sảng khoái, đôi tay mềm mại như không xương quấn lấy cổ hắn, nàng khẽ nhấc đầu liếc quanh cổ hắn, không ngừng mân mê đùa nghịch mái tóc dài hung đỏ rực rỡ trong bóng tối. Hắc Nghiêm Quân bắt đầu thở dốc, đè nàng xuống, hôn lên xương quai xanh nàng rồi lê chiếc lưỡi ướt át lên vành tai nàng, mút nhẹ, tiếng nói khàn đục, yêu mị hỏi:
- Chu Ngọc, nàng có yêu ta không?.
Đấm tay nàng đánh nhẹ vào lưng hắn:
- Không yêu, ta lấy chàng làm gì? Ta đã yêu chàng từ lúc chỉ là tiểu ngọc thố chưa thành người, và đến bây giờ tận vĩnh cửu xa xôi vẫn mãi mãi yêu chàng.
Hai đôi tay đan vào nhau thật chặt, hắn bao phủ lấy nàng trong vòng tay rộng lớn ấm áp, nguyện yêu nàng vĩnh viễn không đổi thay. Hạ bờ môi bạc thần, hắn mút lấy tinh hoa mật ngọt trên môi nàng, một lời hứa hẹn tựa khắc cốt ghi tâm, Hắc Nghiêm Quân vô cùng kiếp duy chỉ hướng về Chu Ngọc nàng mà thôi.
~ Hoàn ~
/10
|