Nếu không phải do Mạc Dao Dao ngăn cản thì ngày hôm sau Vạn Niên Thanh đã chạy vội đến nhà cha mẹ Mạc để chào hỏi rồi mới đi. Sắp đến lễ hội mùa xuân, mua vé xe cũng khó. Theo ý Vạn Niên Thanh, không mua được vé máy bay thì mua vé tàu, không mua được vé tàu thì mua vé ô tô, nếu ngay cả vé ô tô cũng không mua được thì phải dựa vào đôi chân mà đi thôi!
Mạc Dao Dao ném ngay cái ý định dựa vào đôi chân của Vạn Niên Thanh đi: “Chờ hai ngày nữa không được sao? Em mua được vé máy bay đi vào cuối tuần rồi, nhất định phải đi hôm nay à? Dựa vào hai cái chân ngắn kia của anh thì có thể chạy đến nơi đâu hả?
Vạn Niên Thanh kháng nghị: “Dao Dao, không mang chân theo, thiếu chân thì sao anh có thể trồng trên mặt đất đây?”.
Mạc Dao Dao vỗ trán, sau đó hành hung một trận, mãi đến khi Vạn Niên Thanh kêu gào sảng khoái mới thôi.
“Sảng khoái lắm sao?” Cô giơ giày cao gót lên hỏi.
“Không đủ, đánh lại hai cái đi.” Vạn Niên Thanh vẫn chưa thỏa mãn.
“Người này mắc bệnh quái quỷ gì đây hả!”.
Mạc Dao Dao tổng hợp các chứng bệnh.
“Bỏ đi, người này do trời sinh, không có chút quan hệ nào với mình.”
“Việc này tất nhiên là không có quan hệ rồi, anh cũng không phải do em sinh...”
"Câm miệng!"
Sau khi bị Mạc Dao Dao hành hung một trận, cuối cùng, Vạn Niên Thanh cũng quyết định nhẫn nại mấy ngày. Cuối tuần về nhà, cũng xử lí luôn một chút chuyện ở công ty, nếu không thì cái dự định kết hôn mới xây lên của anh sẽ bị rối loạn mất.
Vì thế, biện pháp giải quyết của Vạn Niên Thanh chính là: “Đại Hắc, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh.”
“... .....” Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Là thế này, tôi định cùng Dao Dao về nhà kết hôn, nhân tiện sẽ cân nhắc đến cái tuần trăng mật gì gì đó.”
“... ......” Vẫn im lặng như trước.
“Nhưng anh biết đấy, tôi cũng không thể thấy sắc quên nghĩa, chuyện làm ăn cũng phải chú ý một chút. Tôi vừa nhìn đã biết Đại Hắc anh chính là người thích hợp nhất. Vừa là đối tác,lại vừa là bạn thân của tôi. Vậy thì giúp một việc có sao đâu.”
“... ........”
“Mặc Ngôn, anh không thể ‘chít’ một tiếng được hả?”
“Chít.”
“Mẹ nó! Anh là chó đen chứ không phải chuột. Chó mà bắt chước tiếng kêu của chuột là gọi mèo hả?”
“... .........”
“Đừng giả bộ thâm trầm nữa, ra một số rõ ràng luôn đi.”
"5%."
"À?"
"Thêm 5%."
"Mẹ nó! Ngươi thật đen tối! Tối từ trong ra ngoài, đến cả trái tim cũng đen tối!"
Giúp trông chừng liền tăng thêm 5% cổ phần công ty, rốt cuộc thì tên Mặc Ngôn này thiếu đạo đức nhiều đến bao nhiêu? Chẳng trách mấy năm nay công ty lại một mạch vượt qua sóng gió, trở thành trụ cột xí nghiệp điển hình. Chả lẽ đều đen tối như vậy?
Chỉ có điều về sau Vạn Niên Thanh không ngờ rằng Mặc Ngôn đã đồng ý, không hề lấy 5% kia, mà nợ Mặc Ngôn một cái ân huệ. Giữa bọn họ, tình nghĩa đáng giá hơn tiền bạc.
Nhưng Mặc Ngôn lấy được cái ân huệ này cũng quá dễ dàng rồi! Sau này Vạn Niên Thanh mới biết tên Đại Hắc chết tiệt này không hề làm việc mà xoay người ném việc này cho trợ lý Dương Phàm của mình, hơn nữa tiền làm thêm giờ của Dương Phàm cũng là do anh trả! Không chỉ mình Vạn Niên Thanh buồn bực, Dương Phàm cũng buồn bực! Anh là một người trợ lý, cả ngày đã phải làm việc mệt mỏi như con quay rồi, vậy mà ông chủ vẫn độc ác bóc lột giá trị thặng dư của anh, tăng thêm việc cho anh!
Mặc Ngôn vung tay một cái đã dễ dàng bóc lột hai người rồi, hơn nữa còn lấy thêm một cái ân huệ, nhưng chính hắn lại không làm cái gì cả. Chuyện này rốt cuộc khiến Mạc Dao Dao rốt cuộc cũng chụp cho hắn lớp vỏ bọc trầm tĩnh của một tên tư sản.
Cuối cùng cũng ngồi trên máy bay để về quê. Khi Vạn Niên Thanh nhắc đến chuyện kết hôn thì mẹ Mạc kích động lập tức đứng dậy nói: “Còn chờ cái gì nữa chứ, mau đi làm thủ tục nhanh lên, còn bàn đến chuyện tiệc rượu nữa.”
Mạc Dao Dao vội vàng cản mẹ lại: "Mẹ, Cục dân chính không làm chủ nhật. . . . . ."
-
2. Đầu tháng hai là lễ mừng năm mới, bây giờ là trung tuần tháng giêng, hôn sự của hai người đã định vào năm sau, dù sao cũng vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lí. Nhưng ngược lại giấy chứng nhận lại làm rất nhanh. Vạn Niên Thanh nhìn ảnh chụp chung của hai người trên giấy chứng nhận kết hôn, cười muốn rách cả miệng.
Rồi chụp ảnh cưới, đặt cỗ, viết thiếp mời. Kỳ thật, Mạc Dao Dao không muốn lo nhiều làm nhiều một chút nào, chỉ cần yên lặng kết hôn là coi như xong.
Nhưng mẹ Mạc lại không tán thành: "Làm sao có thể như thế được, cho dù con có giấy chứng nhận rồi thì cũng phải mời hàng xóm xung quanh đến để nhìn một cái chứ. Không nói đâu xa, nếu mẹ không thông báo chuyện con kết hôn với các cô các bác, họ lột da mẹ thì làm sao.”
Vì vậy tất cả lời kháng nghị của Mạc Dao Dao đều bị bác bỏ, mọi người lại tiếp tục bận rộn.
Đến Tết, hiếm khi người nhà Kiều Tiểu Tuệ mở miệng mời Mạc Dương Dương tới nhà. Kể từ sau khi hai người kết hôn, người nhà Kiều Tiểu Tuệ vẫn không muốn gặp Mạc Dương Dương. Ngày lễ, ngày Tết cũng không cho anh đến thăm. Năm nay lại mở miệng, coi như là đồng ý tiếp nhận người con rể này rồi. Sau khi thương lượng, cả nhà nhất trí đồng ý để Mạc Dương Dường và Kiều Tiểu Tuệ về nhà mẹ đẻ vào ngày Tết. Năm nay, Vạn Niên Thanh sẽ ở lại cùng mẹ Mạc đón năm mới, con dâu cũng như con rể thôi.
Ngày 29 năm ấy, mẹ Mạc rất căng thẳng, không ngừng dặn dò Mạc Dương Dương, đến nhà thông gia không được dọa ai, không cần anh gây dựng công tích gì, chỉ cần đừng làm mấy chuyện đần độn thiếu não là được.
Mạc Dương Dương vỗ cái áo nhung đỏ thẫm nói: "Mẹ hãy yên tâm đi, lúc nào con cũng làm việc xuất sắc mà!"
Mạc Dao Dao đầu đầy vạch đen, tự nhủ trước tiên anh có thể đổi cái áo màu khác được hay không? Bao năm qua cũng không mặc như thế này, giờ lại muốn mặc cái áo đỏ tươi như thế này để làm gì?
Chỉ là Mạc Dương Dương cũng có cách nghĩ riêng, lâu lắm mới gặp lại cha vợ, chẳng phải là vui mừng quá hay sao? Anh sợ một cái áo sẽ không đủ, nên muốn đổi cả cái quần sang màu đỏ nữa.
Lúc ấy, Mạc Dao Dao kéo cánh tay Kiều Tiểu Tuệ bắt đầu nói nhỏ: "Chị không ngăn anh ấy lại sao?"
Kiều Tiểu Tuệ cười nhạt một tiếng: "Anh ấy vui vẻ thì cứ mặc anh ấy, dù sao thì chị cũng chào hỏi người trong nhà trước rồi, mọi người đều chuẩn bị tâm lí hết rồi."
Mạc Dao Dao nghĩ, rốt cuộc, bố mẹ Kiều Tiểu Tuệ có trái tim mạnh mẽ biết bao nhiêu mới có thể chấp nhận được người con rể như vậy? Dáng vẻ không tồi, đầu óc cũng nhanh nhẹn, nhưng lại chấp nhận mặc bộ quần áo như thế kia, đến người em gái như cô còn không muốn có bất cứ quan hệ gì với người anh trai này!
Sau năm mới, đây là lần đầu tiên Vạn Niên Thanh biến thành người. Anh kích động nhảy lên nhảy xuống, cả ngày đi theo sau mẹ Mạc học hết cái này đến cái khác. Cuối cùng, mẹ Mạc dứt khoát đứng một bên chỉ đạo giáo dục, còn anh thì bắt tay làm việc.
Mẹ Mạc nói thầm với Mạc Dao Dao: “Đứa nhỏ này thành thật, lại giỏi giang, so với người trước thì tốt hơn nhiều, về sau chắc chắn sẽ thương con. Chỉ là đứa bé này quá thành thật rồi, con cũng đừng bắt nạt nó.”
Mí mắt Mạc Dao Dao giựt giựt, thành thật? Anh thành thật là có thể lừa Mạc Dương Dương đến trung tâm thành phố ngồi cả một buổi trưa? Anh thành thật là có thể lừa gạt được con gái của mẹ? Còn bắt nạt, Vạn Niên Thanh chỉ ước con bắt nạt anh ta, con không bắt nạt, anh ta còn không hài lòng ấy!
Dĩ nhiên là cô không thể nói lời này ở đây được, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cười với mẹ Mạc, bày ra bộ dáng một cô gái ngượng ngùng, hạnh phúc đang đợi gả.
-
Đêm 30, Vạn Niên Thanh chạy thẳng xuống chỗ đặt pháo hoa ở dưới lầu, Mạc Dao Dao cũng đi theo. Đã nhiều năm cô không đốt pháo rồi. Dưới sự giúp đỡ của Vạn Niên Thanh, cô đã có một cái pháo dây, một cái pháo kép, một cái pháo hoa, có cảm giác vô cùng thành công.
Vạn Niên Thanh nắm tay cô, hai người cùng nhìn pháo hoa trên bầu trời, nghe tiếng chuông mừng năm mới. Đây là cái Tết đầu tiên của Vạn Niên Thanh, Mạc Dao Dao cười tủm tỉm nói với anh:
"Vạn Niên Thanh, năm mới vui vẻ."
"Mạc Dao Dao, năm mới vui vẻ."
"Bỏ tay ra, sờ chỗ nào đấy? Đây chính là quê nhà em! Mẹ em ở ngay sát vách đấy!"
"Dao Dao, lúc nào thì chúng ta mới kết hôn vậy, anh nhịn sắp phát bệnh luôn rồi!"
"Vậy cũng phải nhịn!"
Mạc Dao Dao ném ngay cái ý định dựa vào đôi chân của Vạn Niên Thanh đi: “Chờ hai ngày nữa không được sao? Em mua được vé máy bay đi vào cuối tuần rồi, nhất định phải đi hôm nay à? Dựa vào hai cái chân ngắn kia của anh thì có thể chạy đến nơi đâu hả?
Vạn Niên Thanh kháng nghị: “Dao Dao, không mang chân theo, thiếu chân thì sao anh có thể trồng trên mặt đất đây?”.
Mạc Dao Dao vỗ trán, sau đó hành hung một trận, mãi đến khi Vạn Niên Thanh kêu gào sảng khoái mới thôi.
“Sảng khoái lắm sao?” Cô giơ giày cao gót lên hỏi.
“Không đủ, đánh lại hai cái đi.” Vạn Niên Thanh vẫn chưa thỏa mãn.
“Người này mắc bệnh quái quỷ gì đây hả!”.
Mạc Dao Dao tổng hợp các chứng bệnh.
“Bỏ đi, người này do trời sinh, không có chút quan hệ nào với mình.”
“Việc này tất nhiên là không có quan hệ rồi, anh cũng không phải do em sinh...”
"Câm miệng!"
Sau khi bị Mạc Dao Dao hành hung một trận, cuối cùng, Vạn Niên Thanh cũng quyết định nhẫn nại mấy ngày. Cuối tuần về nhà, cũng xử lí luôn một chút chuyện ở công ty, nếu không thì cái dự định kết hôn mới xây lên của anh sẽ bị rối loạn mất.
Vì thế, biện pháp giải quyết của Vạn Niên Thanh chính là: “Đại Hắc, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh.”
“... .....” Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Là thế này, tôi định cùng Dao Dao về nhà kết hôn, nhân tiện sẽ cân nhắc đến cái tuần trăng mật gì gì đó.”
“... ......” Vẫn im lặng như trước.
“Nhưng anh biết đấy, tôi cũng không thể thấy sắc quên nghĩa, chuyện làm ăn cũng phải chú ý một chút. Tôi vừa nhìn đã biết Đại Hắc anh chính là người thích hợp nhất. Vừa là đối tác,lại vừa là bạn thân của tôi. Vậy thì giúp một việc có sao đâu.”
“... ........”
“Mặc Ngôn, anh không thể ‘chít’ một tiếng được hả?”
“Chít.”
“Mẹ nó! Anh là chó đen chứ không phải chuột. Chó mà bắt chước tiếng kêu của chuột là gọi mèo hả?”
“... .........”
“Đừng giả bộ thâm trầm nữa, ra một số rõ ràng luôn đi.”
"5%."
"À?"
"Thêm 5%."
"Mẹ nó! Ngươi thật đen tối! Tối từ trong ra ngoài, đến cả trái tim cũng đen tối!"
Giúp trông chừng liền tăng thêm 5% cổ phần công ty, rốt cuộc thì tên Mặc Ngôn này thiếu đạo đức nhiều đến bao nhiêu? Chẳng trách mấy năm nay công ty lại một mạch vượt qua sóng gió, trở thành trụ cột xí nghiệp điển hình. Chả lẽ đều đen tối như vậy?
Chỉ có điều về sau Vạn Niên Thanh không ngờ rằng Mặc Ngôn đã đồng ý, không hề lấy 5% kia, mà nợ Mặc Ngôn một cái ân huệ. Giữa bọn họ, tình nghĩa đáng giá hơn tiền bạc.
Nhưng Mặc Ngôn lấy được cái ân huệ này cũng quá dễ dàng rồi! Sau này Vạn Niên Thanh mới biết tên Đại Hắc chết tiệt này không hề làm việc mà xoay người ném việc này cho trợ lý Dương Phàm của mình, hơn nữa tiền làm thêm giờ của Dương Phàm cũng là do anh trả! Không chỉ mình Vạn Niên Thanh buồn bực, Dương Phàm cũng buồn bực! Anh là một người trợ lý, cả ngày đã phải làm việc mệt mỏi như con quay rồi, vậy mà ông chủ vẫn độc ác bóc lột giá trị thặng dư của anh, tăng thêm việc cho anh!
Mặc Ngôn vung tay một cái đã dễ dàng bóc lột hai người rồi, hơn nữa còn lấy thêm một cái ân huệ, nhưng chính hắn lại không làm cái gì cả. Chuyện này rốt cuộc khiến Mạc Dao Dao rốt cuộc cũng chụp cho hắn lớp vỏ bọc trầm tĩnh của một tên tư sản.
Cuối cùng cũng ngồi trên máy bay để về quê. Khi Vạn Niên Thanh nhắc đến chuyện kết hôn thì mẹ Mạc kích động lập tức đứng dậy nói: “Còn chờ cái gì nữa chứ, mau đi làm thủ tục nhanh lên, còn bàn đến chuyện tiệc rượu nữa.”
Mạc Dao Dao vội vàng cản mẹ lại: "Mẹ, Cục dân chính không làm chủ nhật. . . . . ."
-
2. Đầu tháng hai là lễ mừng năm mới, bây giờ là trung tuần tháng giêng, hôn sự của hai người đã định vào năm sau, dù sao cũng vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lí. Nhưng ngược lại giấy chứng nhận lại làm rất nhanh. Vạn Niên Thanh nhìn ảnh chụp chung của hai người trên giấy chứng nhận kết hôn, cười muốn rách cả miệng.
Rồi chụp ảnh cưới, đặt cỗ, viết thiếp mời. Kỳ thật, Mạc Dao Dao không muốn lo nhiều làm nhiều một chút nào, chỉ cần yên lặng kết hôn là coi như xong.
Nhưng mẹ Mạc lại không tán thành: "Làm sao có thể như thế được, cho dù con có giấy chứng nhận rồi thì cũng phải mời hàng xóm xung quanh đến để nhìn một cái chứ. Không nói đâu xa, nếu mẹ không thông báo chuyện con kết hôn với các cô các bác, họ lột da mẹ thì làm sao.”
Vì vậy tất cả lời kháng nghị của Mạc Dao Dao đều bị bác bỏ, mọi người lại tiếp tục bận rộn.
Đến Tết, hiếm khi người nhà Kiều Tiểu Tuệ mở miệng mời Mạc Dương Dương tới nhà. Kể từ sau khi hai người kết hôn, người nhà Kiều Tiểu Tuệ vẫn không muốn gặp Mạc Dương Dương. Ngày lễ, ngày Tết cũng không cho anh đến thăm. Năm nay lại mở miệng, coi như là đồng ý tiếp nhận người con rể này rồi. Sau khi thương lượng, cả nhà nhất trí đồng ý để Mạc Dương Dường và Kiều Tiểu Tuệ về nhà mẹ đẻ vào ngày Tết. Năm nay, Vạn Niên Thanh sẽ ở lại cùng mẹ Mạc đón năm mới, con dâu cũng như con rể thôi.
Ngày 29 năm ấy, mẹ Mạc rất căng thẳng, không ngừng dặn dò Mạc Dương Dương, đến nhà thông gia không được dọa ai, không cần anh gây dựng công tích gì, chỉ cần đừng làm mấy chuyện đần độn thiếu não là được.
Mạc Dương Dương vỗ cái áo nhung đỏ thẫm nói: "Mẹ hãy yên tâm đi, lúc nào con cũng làm việc xuất sắc mà!"
Mạc Dao Dao đầu đầy vạch đen, tự nhủ trước tiên anh có thể đổi cái áo màu khác được hay không? Bao năm qua cũng không mặc như thế này, giờ lại muốn mặc cái áo đỏ tươi như thế này để làm gì?
Chỉ là Mạc Dương Dương cũng có cách nghĩ riêng, lâu lắm mới gặp lại cha vợ, chẳng phải là vui mừng quá hay sao? Anh sợ một cái áo sẽ không đủ, nên muốn đổi cả cái quần sang màu đỏ nữa.
Lúc ấy, Mạc Dao Dao kéo cánh tay Kiều Tiểu Tuệ bắt đầu nói nhỏ: "Chị không ngăn anh ấy lại sao?"
Kiều Tiểu Tuệ cười nhạt một tiếng: "Anh ấy vui vẻ thì cứ mặc anh ấy, dù sao thì chị cũng chào hỏi người trong nhà trước rồi, mọi người đều chuẩn bị tâm lí hết rồi."
Mạc Dao Dao nghĩ, rốt cuộc, bố mẹ Kiều Tiểu Tuệ có trái tim mạnh mẽ biết bao nhiêu mới có thể chấp nhận được người con rể như vậy? Dáng vẻ không tồi, đầu óc cũng nhanh nhẹn, nhưng lại chấp nhận mặc bộ quần áo như thế kia, đến người em gái như cô còn không muốn có bất cứ quan hệ gì với người anh trai này!
Sau năm mới, đây là lần đầu tiên Vạn Niên Thanh biến thành người. Anh kích động nhảy lên nhảy xuống, cả ngày đi theo sau mẹ Mạc học hết cái này đến cái khác. Cuối cùng, mẹ Mạc dứt khoát đứng một bên chỉ đạo giáo dục, còn anh thì bắt tay làm việc.
Mẹ Mạc nói thầm với Mạc Dao Dao: “Đứa nhỏ này thành thật, lại giỏi giang, so với người trước thì tốt hơn nhiều, về sau chắc chắn sẽ thương con. Chỉ là đứa bé này quá thành thật rồi, con cũng đừng bắt nạt nó.”
Mí mắt Mạc Dao Dao giựt giựt, thành thật? Anh thành thật là có thể lừa Mạc Dương Dương đến trung tâm thành phố ngồi cả một buổi trưa? Anh thành thật là có thể lừa gạt được con gái của mẹ? Còn bắt nạt, Vạn Niên Thanh chỉ ước con bắt nạt anh ta, con không bắt nạt, anh ta còn không hài lòng ấy!
Dĩ nhiên là cô không thể nói lời này ở đây được, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cười với mẹ Mạc, bày ra bộ dáng một cô gái ngượng ngùng, hạnh phúc đang đợi gả.
-
Đêm 30, Vạn Niên Thanh chạy thẳng xuống chỗ đặt pháo hoa ở dưới lầu, Mạc Dao Dao cũng đi theo. Đã nhiều năm cô không đốt pháo rồi. Dưới sự giúp đỡ của Vạn Niên Thanh, cô đã có một cái pháo dây, một cái pháo kép, một cái pháo hoa, có cảm giác vô cùng thành công.
Vạn Niên Thanh nắm tay cô, hai người cùng nhìn pháo hoa trên bầu trời, nghe tiếng chuông mừng năm mới. Đây là cái Tết đầu tiên của Vạn Niên Thanh, Mạc Dao Dao cười tủm tỉm nói với anh:
"Vạn Niên Thanh, năm mới vui vẻ."
"Mạc Dao Dao, năm mới vui vẻ."
"Bỏ tay ra, sờ chỗ nào đấy? Đây chính là quê nhà em! Mẹ em ở ngay sát vách đấy!"
"Dao Dao, lúc nào thì chúng ta mới kết hôn vậy, anh nhịn sắp phát bệnh luôn rồi!"
"Vậy cũng phải nhịn!"
/57
|