Lãnh Tâm Nhiên vừa đi khỏi, những người ở đây liền phát hiện không khí chung quanh đã thay đổi. Lúc trước vẫn còn thoải mái, nhưng hiện tại lại có cảm giác căng thẳng. Cô chỉ tùy ý đứng ở kia, ngay cả nói cũng chưa nói, lại khiến cho mọi người ở đây né tránh cặp mắt đen kia theo bản năng, hoàn toàn bị áp đảo bởi khí thế của cô!
Trái lại Lôi Vũ không nghĩ nhiều, có thể bởi vì tập võ, tính cách của anh ta luôn có vẻ lỗ mãng, nếu không cũng sẽ không bị đuổi bởi vì đánh người của hội sinh viên.
"Xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Lôi Vũ cười hề hề nói, làm một động tác thỉnh giáo xong liền bày ra tư thế bắt đầu: "Tôi là nam sinh cô là nữ sinh, cho nên cô bắt đầu trước đi!"
Lãnh Tâm Nhiên lại nở nụ cười: "Không, tôi chưa bao giờ tự mình động trước! Anh trước đi!"
Lôi Vũ cũng không quanh co, thân hình chớp lóe liền bay thẳng về phía Lãnh Tâm Nhiên. Động tác của anh ta rất nhanh, không phù hợp chút nào với dáng vẻ khôi ngô của anh ta. Chỉ trong nháy mắt công phu liền đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, thậm chí Lãnh Tâm Nhiên còn không kịp phản ứng!
Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của những người xem náo nhiệt xung quanh. Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi lại không cho là như thế. Lam Kỳ Nhi đã từng nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên xuất thủ một lần, lần kia cũng giống như lúc này. Quả đấm của huấn luyện viên đến sát mặt cô cô mới không chút hoang mang né tránh phản kích.
Quả nhiên, ngay khi quả đấm của Lôi Vũ sắp tiếp cận đến vùng nguy hiểm, Lãnh Tâm Nhiên chuyển động rồi. Một bàn tay trắng nõn mềm mại vươn ra, bắt lấy quả đấm của Lôi Vũ, cứ nhẹ nhàng mà nắm như thế!
Biểu tình của Lôi Vũ chuyển từ thoải mái sang chấn kinh, anh ta phát hiện, chính mình lại không có cách nào thoát khỏi bàn tay kia. Không dám tin nhìn nữ sinh mặt không chút thay đổi trước mắt, sao có thể? Này......
Lãnh Tâm Nhiên cũng không phải chỉ bắt lấy quả đấm của anh ta rồi bất động, vài giây sau, cô liền trực tiếp mượn lực từ quả đấm của Lôi Vũ. Sau đó, trong khi Lôi Vũ còn chưa kịp phản ứng, liền có động tác!
So với động tác của Lôi Vũ, của cô càng hung hiểm hơn, không có bất kỳ động tác thừa nào. Nhất cử nhất động đều mang theo khí thế khiến người ta sợ hãi, vẻ mặt của những người trong cuộc đều đã trở nên ngưng trọng. Nhìn một người đã từng lấy giải quán quân võ thuật toàn quốc, dễ dàng đánh một công tử nào đấy trong hội sinh viên trở thành đầu heo như Lôi Vũ đã trở thành một chú gà con, chỉ có thể bị đánh mà không có sức đánh trả.
Tình cảnh hoàng toàn nghiêng về - thế cục một bên, Lãnh Tâm Nhiên chỉ dùng một phần ba lực! Lôi Vũ có căn cơ rất tốt, phản ứng và tốc độ cũng đủ nhanh, chỉ là thứ võ thuật mà anh ta học có vẻ có mỹ cảm, trong đó có rất nhiều động tác hoa lệ phức tạp lại không dùng được. Mà Lãnh Tâm Nhiên thì khác, mỗi một chiêu thức của cô đều được tổng kết từ thực chiến, trong tình huống không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, căn bản không thể có bất luận động tác dư thừa nào.
Lôi Vũ càng đánh càng kinh hãi, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ chưa có ai khiến cho anh ta có cảm giác bị áp bách lớn đến thế. Tất cả các động tác đều bị khống chế, quan trọng hơn là, anh ta luôn có cảm giác, dường như đối phương hoàn toàn nắm được suy nghĩ của mình, tất cả các chiêu thức đều nằm trong dự liệu của cô. Cục diện bị khống chế như thế, khiến cho anh ta vô cùng hoảng hốt.
Ngay khi hắn ngày càng trở nên hoảng loạn, động tác trên tay ngày càng trở nên thô bạo, Lãnh Tâm Nhiên lại đột nhiên đồng loạt bắt được anh ta, sau đó dừng động tác: "Lúc nên ngừng thì ngừng, tâm của anh loạn rồi!"
Lôi Vũ thở hổn hển một cách nặng nề, đầu óc vẫn choáng váng rốt cuộc cũng từ từ tỉnh táo lại. Nhớ tới vừa rồi mình có hành động giống như nhập ma, cả người đều lạnh xuống. Tập võ từ khi còn rất nhỏ, sư phụ vẫn luôn dặn anh ta, làm một người tập võ, nhất định phải luôn giữ được sự tỉnh táo, tuyệt đối không thể để cho những cảm xúc kích động chiếm giữ. Những năm gần đây, anh ta vẫn luôn nhớ rõ lời sư phụ, ngay cả tại đại hội võ thuật toàn quốc cũng không có tình trạng không khống chế được, nhưng vừa rồi........, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh ta liền.....
"Tôi thua!"
Tuy không cam lòng, nhưng Lôi Vũ là người cầm lên được thì bỏ xuống được, cho nên ngay khi vừa tỉnh táo lại thì liền mở miệng nhận thua.
"Tôi nguyện ý gia nhập xã đoàn này. Nhưng tôi còn có một điều kiện, tôi muốn sau này nếu có thời gian có thể đấu lại với cô nữa!"
Câu nói của Lôi Vũ, khiến cho những người khác đều thấy kinh ngạc. Tuy vừa rồi đúng là có chuyện, Lôi Vũ không có đánh bại Lãnh Tâm Nhiên, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng không chiếm được chút ưu thế nào từ tay anh ta. Tối đa chỉ có thể nói là ngang tay, sao Lôi Vũ lại bày ra bộ dáng kẻ thua cuộc thế?
Kỳ thực có suy nghĩ như thế cũng không thể trách mắt nhìn của bọn họ không tốt. Lúc những người này làm trọng tài đều mang theo tư tưởng chủ quan, tuy không thân quen lắm với Lôi Vũ, nhưng chí ít cũng là sinh viên cùng khóa, mà Lãnh Tâm Nhiên chỉ là một sinh viên năm nhất. Dưới loại quan hệ này, liền biết so sánh thân sơ thế nào rồi.
Huống hồ, bọn họ cũng không phải là người chuyên nghiệp, chỉ có thể nhìn được mặt ngoài của trận đấu. Mà trận đấu vừa rồi của hai người chỉ tới điểm là dừng, cho nên trong mắt bọn họ, chính là hai người đánh ngang tay.
"Tiểu Vũ à, sao cậu lại chịu thua thế? Cho dù là nhìn thấy mỹ nhân thương hương tiếc ngọc thì cũng không thể như vậy chứ. Mỹ nữ là để thương tiếc, nhưng mặt mũi của đàn ông chúng ta thì vẫn phải cần!"
Một nam sinh lao tới, cả hàm toàn răng vàng, ra dáng anh trai vỗ bả vai Lôi Vũ.
Lôi Vũ căm tức nhìn đối phương: "Ngậm miệng! Xã trưởng Lãnh quả thật mạnh hơn tôi, mà còn là mạnh hơn rất nhiều, tôi quả thật là bại dưới tay cô ấy. Trong lúc thi đấu với cô ấy lúc nãy, nếu không phải cô ấy nương tay, chỉ sợ hiện tại tôi đã tẩu hỏa nhập ma rồi!"
Lãnh Tâm Nhiên vốn không có nhiều hứng thú với Lôi Vũ lắm, nhưng khi nghe được những lời này liền chú ý mà nhìn qua.
Tẩu hỏa nhập ma? Chẳng lẽ nói.....
"Anh có học nội công?"
Lãnh Tâm Nhiên bất thình lình mở miệng.
Lôi Vũ vô cùng bất ngờ khi đột nhiên Lãnh Tâm Nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thật nói: "Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã theo sư phụ tập võ trên núi. Khác với những môn võ mà người bình thường học, tôi học võ thuật cần phải ngộ đạo. Đáng tiếc sư phụ nói ngộ tính của tôi quá thập, cho nên chỉ có thể mạnh hơn một chút so với người tập võ bình thường, muốn trở thành một võ đạo chân chính, còn kém xa lắm! Bất quá, tôi nhìn bộ dáng của cô, hẳn là đã trở thành võ đạo rồi! Không biết cái cô học là môn phái nào?"
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Đều là tự mình tìm tòi ra, không có môn phái nào hết." Bất quá, cô lại có hứng thú rất lớn với "võ đạo" trong miệng Lôi Vũ. Loại người chỉ từng nghe qua trong tiểu thuyết võ hiệp, thực sự tồn tại trong cuộc sống hiện thực sao? Nếu thực sự tồn tại, vậy ngộ pháp thế nào? Lúc nãy lúc giao đấu với Lôi Vũ cô cũng cảm giác được trên người đối phương có khí chất rất kỳ quái, chẳng lẽ đây chính là đạo?
Tính tình của Lãnh Tâm Nhiên rất lạnh, nhưng lại rất có hứng thú với những thứ khiến cho bản thân ngày càng trở nên mạnh hơn. Trước kia cô chỉ được nghe nói đến đạo đạo gì đó trong các tiểu thuyết hoặc phim truyện võ hiệp trên TV, lại không nghĩ tới những thứ này lại thực sự tồn tại trong cuộc sống hiện thực!
"Làm sao có thể?"
Lôi Vũ bị hoảng sợ liền theo bản năng mà lùi về phía sau vài bước. Đối với những người từng có quen biết với Lãnh Tâm Nhiên, cái ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên như nhìn quái vật đã trở thành một loại dấu hiệu rồi.
"Nếu cô không ngộ đạo thì sao có thể lợi hại như thế?" Lôi Vũ nhớ rất rõ sư phụ đã từng nói chỉ có người ngộ đạo mới khác với người thường, lấy động chế tĩnh, lấy nhu thắng cương, đây là điều cơ bản nhất của đạo. Nếu có thể ngộ được càng sâu, thì trên cơ bản là không gặp địch thủ rồi! Nếu có thể ngộ ra được những điều cơ bản đặc trưng của đạo, thì có thể tự mình sáng chế ra võ học, tự thành nhất phái. Theo anh ta biết, những chiêu thức của Lãnh Tâm Nhiên, chính là tự mình sáng tạo ra. Đây không phải đạo thì là cái gì?
Lãnh Tâm Nhiên không biết vì sao anh ta lại kết luận mình đã ngộ đạo, bất quá nếu đã có chuyện này, không hỏi cho rõ thì quả thật đáng tiếc rồi.
"Cụ thể tôi không biết, nếu giữa trưa anh có thời gian, chúng ta có thể nói chuyện."
Biểu cảm của Lãnh Tâm Nhiên trở nên nhu hòa một chút. Tuy thanh âm vẫn bình bình đạm đạm, nhưng không còn làm cho người ta cảm thấy áp lực như trước.
Lôi Vũ cũng rất tò mò về Lãnh Tâm Nhiên, liền lập tức đồng ý.
Lôi Vũ xem như đồng ý gia nhập, mà những người khác thì không. Tuy bọn họ vì đủ loại nguyên nhân mà bị hội sinh viên khai trừ, nhưng không có nghĩa là bọn họ cũng sẽ nguyện ý.
"Muốn chúng tôi gia nhập, nhất định phải bày ra đủ thực lực. Nếu không..." Một cậu nam sinh cao ngất ngưởng đứng ra nói.
Lãnh Tâm Nhiên nhớ vừa rồi có nhìn qua tư liệu của anh ta, nghe nói là một cao thủ trượt băng, xem ra cũng là bộ dáng bướng bỉnh lỳ lợm.
"Thì sao?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, cực kỳ bình tĩnh đối với lời khiêu khích của anh ta.
"Cô tất phải cho chúng tôi một lý do, có đủ sức thuyết phục để chúng tôi cam tâm tình nguyện gia nhập xã đoàn này." Nam sinh tiếp tục nói xong.
"Vì sao cô lại muốn thành lập xã đoàn này? Vì sao muốn chúng tôi gia nhập?"
Quét một vòng mọi người, kể cả Lôi Vũ đã đồng ý tham gia, tất cả mọi người đều nghiêm mặt, hiển nhiên là vô cùng hứng thú đối với vấn đề này.
"Các anh chị cảm thấy quy chế của sinh viên trường này thế nào?" Lãnh Tâm Nhiên không trực tiếp trả lời vấn đề, mà là hỏi lại...
Vài người nhìn nhau, sau đó có một nữ sinh mở miệng: "Cô muốn nói cái gì? Quy chế của sinh viên trong trường đều do lãnh đạo trường học đặt ra, có thể có vấn đề gì?"
Cái loại nghĩ một đằng nói một nẻo này khiến Lãnh Tâm Nhiên trào phúng cười nhạo một phen, ngay cả Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi cũng có chút buồn cười. Người khác không biết tình huống của bọn họ, hai người bọn họ tìm cả nhóm người này tới sao có thể không biết? Nếu thực sự quy chế dành cho sinh viên không có vấn đề, sao bọn họ có thể rơi vào tình trạng bị cô lập như thế? Bị cô lập trong chính lĩnh vực mình am hiểu, căn bản làm cho người ta không thể đạt được mục tiêu của mình.
"Phải không? Bất quá tôi lại không cảm thấy quy chế này có cái gì tốt. Hội sinh viên không chế tất cả trường học, giới sinh viên cũng rơi vào tình trạng bị lũng đoạn. Phàm và người đối nghịch với hội sinh viên, đối nghịch với các xã đoàn của hội sinh viên, đều không có kết quả tốt.Bất hạnh ở chỗ, chỉ mới mấy ngày trước, tôi đã đánh một cán bộ năm ba của xã đoàn máy tính."
Lãnh Tâm Nhiên không chút để ý nói.
Vừa nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên cư nhiên lại đánh cán sự xã đoàn máy tính, mười mấy người kia liền kinh ngạc hít vào một ngụm khí. Sao có thể? Vệ Kính Khải của xã đoàn máy tính cũng không phải là loại người chịu bị thiệt thòi, sao cô ta lại dám?
"Người tôi đánh là một kẻ tên Ngô Thụy, sau đó trong lúc đang đánh tên bại hoại kia thì xã trưởng xã đoàn máy tính Vệ Kính Khải xuất hiện. Hắn không phân biệt thị phi, trực tiếp đổ tất cả mọi trách nhiệm lên đầu cậu ta, sau đó trục xuất cậu ra ra khỏi xã đoàn máy tính."
Lãnh Tâm Nhiên chỉa chỉa vào Triệu Nghị nói.
Nhớ tới lần đối xử không công bằng đó, cảm xúc của Triệu Nghị cũng có chút kích động: "Không khác tình cảnh của các anh chị lắm. Tôi cũng vì trong đại hội chiêu sinh thành viên mới đánh bại đàn anh năm ba, cùng ngày sau đó thì tôi đã bị người khác đánh. Mà người kia, chính là đàn anh phụ trách tất cả trận đấu."
Loại kinh nghiệm từng trải giống như đã từng gặp qua này khiến cho cảm xúc của những người ở đây đều sôi trào. Diễu Vũ đã sùng bái Triệu Nghị đến mức độ cúng bái, cho nên khi nghe thấy Triệu Nghị gặp phải tình cảnh như thế liền nổi giận: "Vệ Kính Khải là một tên khốn khiếp, trước kia khi ông đây còn là xã trưởng xã đoàn kịch nói hắn toàn nịnh bợ ông đây. Về sau khi ông đây thất thế, hắn cư nhiên bắt đầu cười nhạo ông......."
Loại đề tài này dễ dàng dẫn đến sự đồng cảm của những người cùng cảnh ngộ nhất. Những người khác cũng bắt đầu kích động nói mình đã bị đối xử không công bằng, cả căn phòng cãi nhau, đột nhiên trở nên giống như một con phố sầm uất.
"Vốn tôi còn cho rằng xã đoàn khi dễ người mới chỉ chiếm số ít. Nhưng khi tôi và Kỳ Nhi đi xin thành lập xã đoàn mới lại phát hiện, thì ra những thứ xã đoàn này đều bị hội sinh viên nắm trong tay. Hội sinh viên lũng đoạn tất cả mọi chuyện, còn chưa liếc mắt nhìn tư liệu một cái đã không cho chúng tôi lập xã đoàn mới. Đến khi chúng tôi rời khỏi văn phòng nhìn thấy Vệ Kính Khải mới biết chuyện gì đã xảy ra."
Triệu Nghị vô cùng tức giận nói ra chuyện mình bị đối xử không công bằng. Sau đó dùng loại giọng điệu tận tình khuyên bảo nói: "Lúc ấy quả thật tôi quá tức giận, cảm thấy nếu chúng tôi đều có thể gặp phải chuyện này, khẳng định cũng có những người bị hại khác. Nếu bọn họ để không thông qua để chúng tôi lập một xã đoàn mới, vậy thì trực tiếp để nhà trường đồng ý là được. Vì chống đối với hội sinh viên, tôi cảm thấy tất cả những người bị hại cần phải đoàn kết lại, đây là nguyên nhân chính tôi tìm các anh chị đến đây."
Lời nói của Triệu Nghị rất có sức thuyết phục, những người này đều là con ông trời tâm cao khí ngạo, lại bởi vì đắc tội với một số người mà mất đi cơ hội tỏa sáng ở lĩnh vực của chính mình, ủy khuất và phẫn nộ theo thời gian ngày càng chồng chất: "Được, nếu là chống đối với hội sinh viên, tôi gia nhập, Vốn tưởng là vì cái gì, thì ra là như vậy. Dù sao ông đây cũng đã bị đám người của hội sinh viên khai trừ, không thể tham gia bất cứ hoạt động gì trong trường, ngay cả những hoạt động trong nước cũng bị ảnh hưởng. Cho dù chuyện lần này thất bại cũng không có gì, nhiều lắm thì lại bị khai trừ lần nữa? Tuổi trẻ của đời người chỉ có một lần, nếu không thử một lần thì sau này sẽ hối hận! Thời kỳ ngột ngại vừa qua ông đã chịu đủ rồi!"
Diêu Vũ là người đầu tiên đứng ra, vênh váo hò hét ồn ào.
Ngay ra anh ta, lại có ba bốn người bước ra. Những phần lớn mọi người vẫn còn do dự, dù sao, đối phương cũng nắm trong tay hội sinh viên và tất cả xã đoàn trong trường, phạm vi thế lực rộng như thế không phải dễ dàng là có thể lay động được. Quan trọng hơn là, hiện tại bọn họ nhìn đến những con bài chưa lật, ba sinh viên đại học năm nhất, nghé mới sinh không sợ hổ, không biết thế lực của hội sinh viên mạnh đến mức nào, chẳng lẽ bọn họ cũng cần phải điên theo chúng nó sao?
"Vài ngày nữ chính là ngày đoàn giao lưu quan hệ ngoại giao tới trường chúng ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một hội thi lớn, cũng tuyệt sẽ không thiếu tin tức của truyền thông. Chỉ cần chúng ta có thể nắm lấy cơ hội này tạo ra một chút thành tích xuất sắc, muốn trường học thừa nhận xã đoàn của chúng ta đã trở thành một chuyện dễ dàng rồi."
Lam Kỳ Nhi nói ra kế hoạch đã bàn bạc với Triệu Nghị.
"Được rồi, tôi thừa nhận, đề nghị này của các cô cậu rất có sức hấp dẫn. Nhưng chúng ta tất phải nhìn thấy những con bài chưa lật khác. So với những sinh viên mới như các cô cậu, chúng tôi kiêng kị nhiều thứ hơn. Cho nên, nếu các cô cậu không thể cho ra một con bài đủ sức thuyết phục, chúng tôi sẽ không gia nhập. Dù sao, đối tượng mà các cô cậu muốn đấu cũng là hội sinh viên, mà tất cả sinh viên đều công nhận chủ tịch Đông Phương Di là thiếu nữ thiên tài. Cô ấy không chỉ có thành tích ưu tú, hàng năm đều nhận được học bổng quốc gia, lúc học năm nhất đã gia nhập đoàn chủ tịch của hội sinh viên, hiện tai năm hai, đã là phó chủ tịch hội sinh viên, quan trọng hơn là, trên tay cô ấy còn nắm giữ một lá bài của riêng mình."
Đông Phương Di?
Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng lập lại, người nhà Đông Phương sao?Không nghĩ tới nhà Đông Phương của Yến Kinh cũng có sinh viên học ở đại học Yến Kinh, thật đúng là trùng hợp? Nhớ kiếp trước lúc gặp được một người nào đấy, nét mặt Lãnh Tâm Nhiên hiện lên vẻ cười lạnh, vậy thì, để tôi nhìn thứ xem người nhà Đông Phương các người tới cùng lợi hại đến mức nào?
"Đông Phương Di, tôi sẽ giải quyết."
Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ kiên định không thể lay đổ!
Những nam sinh vốn hâm mộ Đông Phương Di muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững kia của Lãnh Tâm Nhiên thì theo bản năng ngừng tất cả thanh âm lại.
"Cô xác định?"
"Ừ."
"Tôi cho các anh chị một cơ hội, hiện tại bắt đầu, tôi đếm tới ba, nguyện ý gia nhập thì ở lại, không muốn thì xin rời khỏi. Tôi không hy vọng trong xã đoàn của tôi có những người không đủ dũng khí. Nếu không phục, vậy thì cố gắng giành lấy công bằng cho bản thân. Đây là đạo lý đơn giản nhất. Nếu ngay cả dũng khí để tranh giành công bằng cho chính mình cũng không có, tôi rất hoài nghi các anh chị còn có thể làm cái gì?"
Lãnh Tâm Nhiên cười nhạo, giọng điệu nhàn nhạt lãnh trào (lạnh lùng trào phúng) của cô khiến cho sắc mặt của mọi người đỏ bừng lên. Bất quá chỉ vài giây sau, liền có rất nhiều người đi về phía Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi. Sau ba tiếng đếm, tổng cộng mười lăm người, toàn bộ đều ở lại!
Nhìn nhóm người chọn ở lại này, Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên cô cười trong ngày hôm nay: "Yên tâm, rất nhanh các anh chị sẽ biết sự lực chọn của chính mình chính xác đến mức nào!"
Trái lại Lôi Vũ không nghĩ nhiều, có thể bởi vì tập võ, tính cách của anh ta luôn có vẻ lỗ mãng, nếu không cũng sẽ không bị đuổi bởi vì đánh người của hội sinh viên.
"Xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Lôi Vũ cười hề hề nói, làm một động tác thỉnh giáo xong liền bày ra tư thế bắt đầu: "Tôi là nam sinh cô là nữ sinh, cho nên cô bắt đầu trước đi!"
Lãnh Tâm Nhiên lại nở nụ cười: "Không, tôi chưa bao giờ tự mình động trước! Anh trước đi!"
Lôi Vũ cũng không quanh co, thân hình chớp lóe liền bay thẳng về phía Lãnh Tâm Nhiên. Động tác của anh ta rất nhanh, không phù hợp chút nào với dáng vẻ khôi ngô của anh ta. Chỉ trong nháy mắt công phu liền đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, thậm chí Lãnh Tâm Nhiên còn không kịp phản ứng!
Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của những người xem náo nhiệt xung quanh. Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi lại không cho là như thế. Lam Kỳ Nhi đã từng nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên xuất thủ một lần, lần kia cũng giống như lúc này. Quả đấm của huấn luyện viên đến sát mặt cô cô mới không chút hoang mang né tránh phản kích.
Quả nhiên, ngay khi quả đấm của Lôi Vũ sắp tiếp cận đến vùng nguy hiểm, Lãnh Tâm Nhiên chuyển động rồi. Một bàn tay trắng nõn mềm mại vươn ra, bắt lấy quả đấm của Lôi Vũ, cứ nhẹ nhàng mà nắm như thế!
Biểu tình của Lôi Vũ chuyển từ thoải mái sang chấn kinh, anh ta phát hiện, chính mình lại không có cách nào thoát khỏi bàn tay kia. Không dám tin nhìn nữ sinh mặt không chút thay đổi trước mắt, sao có thể? Này......
Lãnh Tâm Nhiên cũng không phải chỉ bắt lấy quả đấm của anh ta rồi bất động, vài giây sau, cô liền trực tiếp mượn lực từ quả đấm của Lôi Vũ. Sau đó, trong khi Lôi Vũ còn chưa kịp phản ứng, liền có động tác!
So với động tác của Lôi Vũ, của cô càng hung hiểm hơn, không có bất kỳ động tác thừa nào. Nhất cử nhất động đều mang theo khí thế khiến người ta sợ hãi, vẻ mặt của những người trong cuộc đều đã trở nên ngưng trọng. Nhìn một người đã từng lấy giải quán quân võ thuật toàn quốc, dễ dàng đánh một công tử nào đấy trong hội sinh viên trở thành đầu heo như Lôi Vũ đã trở thành một chú gà con, chỉ có thể bị đánh mà không có sức đánh trả.
Tình cảnh hoàng toàn nghiêng về - thế cục một bên, Lãnh Tâm Nhiên chỉ dùng một phần ba lực! Lôi Vũ có căn cơ rất tốt, phản ứng và tốc độ cũng đủ nhanh, chỉ là thứ võ thuật mà anh ta học có vẻ có mỹ cảm, trong đó có rất nhiều động tác hoa lệ phức tạp lại không dùng được. Mà Lãnh Tâm Nhiên thì khác, mỗi một chiêu thức của cô đều được tổng kết từ thực chiến, trong tình huống không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, căn bản không thể có bất luận động tác dư thừa nào.
Lôi Vũ càng đánh càng kinh hãi, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ chưa có ai khiến cho anh ta có cảm giác bị áp bách lớn đến thế. Tất cả các động tác đều bị khống chế, quan trọng hơn là, anh ta luôn có cảm giác, dường như đối phương hoàn toàn nắm được suy nghĩ của mình, tất cả các chiêu thức đều nằm trong dự liệu của cô. Cục diện bị khống chế như thế, khiến cho anh ta vô cùng hoảng hốt.
Ngay khi hắn ngày càng trở nên hoảng loạn, động tác trên tay ngày càng trở nên thô bạo, Lãnh Tâm Nhiên lại đột nhiên đồng loạt bắt được anh ta, sau đó dừng động tác: "Lúc nên ngừng thì ngừng, tâm của anh loạn rồi!"
Lôi Vũ thở hổn hển một cách nặng nề, đầu óc vẫn choáng váng rốt cuộc cũng từ từ tỉnh táo lại. Nhớ tới vừa rồi mình có hành động giống như nhập ma, cả người đều lạnh xuống. Tập võ từ khi còn rất nhỏ, sư phụ vẫn luôn dặn anh ta, làm một người tập võ, nhất định phải luôn giữ được sự tỉnh táo, tuyệt đối không thể để cho những cảm xúc kích động chiếm giữ. Những năm gần đây, anh ta vẫn luôn nhớ rõ lời sư phụ, ngay cả tại đại hội võ thuật toàn quốc cũng không có tình trạng không khống chế được, nhưng vừa rồi........, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh ta liền.....
"Tôi thua!"
Tuy không cam lòng, nhưng Lôi Vũ là người cầm lên được thì bỏ xuống được, cho nên ngay khi vừa tỉnh táo lại thì liền mở miệng nhận thua.
"Tôi nguyện ý gia nhập xã đoàn này. Nhưng tôi còn có một điều kiện, tôi muốn sau này nếu có thời gian có thể đấu lại với cô nữa!"
Câu nói của Lôi Vũ, khiến cho những người khác đều thấy kinh ngạc. Tuy vừa rồi đúng là có chuyện, Lôi Vũ không có đánh bại Lãnh Tâm Nhiên, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng không chiếm được chút ưu thế nào từ tay anh ta. Tối đa chỉ có thể nói là ngang tay, sao Lôi Vũ lại bày ra bộ dáng kẻ thua cuộc thế?
Kỳ thực có suy nghĩ như thế cũng không thể trách mắt nhìn của bọn họ không tốt. Lúc những người này làm trọng tài đều mang theo tư tưởng chủ quan, tuy không thân quen lắm với Lôi Vũ, nhưng chí ít cũng là sinh viên cùng khóa, mà Lãnh Tâm Nhiên chỉ là một sinh viên năm nhất. Dưới loại quan hệ này, liền biết so sánh thân sơ thế nào rồi.
Huống hồ, bọn họ cũng không phải là người chuyên nghiệp, chỉ có thể nhìn được mặt ngoài của trận đấu. Mà trận đấu vừa rồi của hai người chỉ tới điểm là dừng, cho nên trong mắt bọn họ, chính là hai người đánh ngang tay.
"Tiểu Vũ à, sao cậu lại chịu thua thế? Cho dù là nhìn thấy mỹ nhân thương hương tiếc ngọc thì cũng không thể như vậy chứ. Mỹ nữ là để thương tiếc, nhưng mặt mũi của đàn ông chúng ta thì vẫn phải cần!"
Một nam sinh lao tới, cả hàm toàn răng vàng, ra dáng anh trai vỗ bả vai Lôi Vũ.
Lôi Vũ căm tức nhìn đối phương: "Ngậm miệng! Xã trưởng Lãnh quả thật mạnh hơn tôi, mà còn là mạnh hơn rất nhiều, tôi quả thật là bại dưới tay cô ấy. Trong lúc thi đấu với cô ấy lúc nãy, nếu không phải cô ấy nương tay, chỉ sợ hiện tại tôi đã tẩu hỏa nhập ma rồi!"
Lãnh Tâm Nhiên vốn không có nhiều hứng thú với Lôi Vũ lắm, nhưng khi nghe được những lời này liền chú ý mà nhìn qua.
Tẩu hỏa nhập ma? Chẳng lẽ nói.....
"Anh có học nội công?"
Lãnh Tâm Nhiên bất thình lình mở miệng.
Lôi Vũ vô cùng bất ngờ khi đột nhiên Lãnh Tâm Nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thật nói: "Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã theo sư phụ tập võ trên núi. Khác với những môn võ mà người bình thường học, tôi học võ thuật cần phải ngộ đạo. Đáng tiếc sư phụ nói ngộ tính của tôi quá thập, cho nên chỉ có thể mạnh hơn một chút so với người tập võ bình thường, muốn trở thành một võ đạo chân chính, còn kém xa lắm! Bất quá, tôi nhìn bộ dáng của cô, hẳn là đã trở thành võ đạo rồi! Không biết cái cô học là môn phái nào?"
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Đều là tự mình tìm tòi ra, không có môn phái nào hết." Bất quá, cô lại có hứng thú rất lớn với "võ đạo" trong miệng Lôi Vũ. Loại người chỉ từng nghe qua trong tiểu thuyết võ hiệp, thực sự tồn tại trong cuộc sống hiện thực sao? Nếu thực sự tồn tại, vậy ngộ pháp thế nào? Lúc nãy lúc giao đấu với Lôi Vũ cô cũng cảm giác được trên người đối phương có khí chất rất kỳ quái, chẳng lẽ đây chính là đạo?
Tính tình của Lãnh Tâm Nhiên rất lạnh, nhưng lại rất có hứng thú với những thứ khiến cho bản thân ngày càng trở nên mạnh hơn. Trước kia cô chỉ được nghe nói đến đạo đạo gì đó trong các tiểu thuyết hoặc phim truyện võ hiệp trên TV, lại không nghĩ tới những thứ này lại thực sự tồn tại trong cuộc sống hiện thực!
"Làm sao có thể?"
Lôi Vũ bị hoảng sợ liền theo bản năng mà lùi về phía sau vài bước. Đối với những người từng có quen biết với Lãnh Tâm Nhiên, cái ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên như nhìn quái vật đã trở thành một loại dấu hiệu rồi.
"Nếu cô không ngộ đạo thì sao có thể lợi hại như thế?" Lôi Vũ nhớ rất rõ sư phụ đã từng nói chỉ có người ngộ đạo mới khác với người thường, lấy động chế tĩnh, lấy nhu thắng cương, đây là điều cơ bản nhất của đạo. Nếu có thể ngộ được càng sâu, thì trên cơ bản là không gặp địch thủ rồi! Nếu có thể ngộ ra được những điều cơ bản đặc trưng của đạo, thì có thể tự mình sáng chế ra võ học, tự thành nhất phái. Theo anh ta biết, những chiêu thức của Lãnh Tâm Nhiên, chính là tự mình sáng tạo ra. Đây không phải đạo thì là cái gì?
Lãnh Tâm Nhiên không biết vì sao anh ta lại kết luận mình đã ngộ đạo, bất quá nếu đã có chuyện này, không hỏi cho rõ thì quả thật đáng tiếc rồi.
"Cụ thể tôi không biết, nếu giữa trưa anh có thời gian, chúng ta có thể nói chuyện."
Biểu cảm của Lãnh Tâm Nhiên trở nên nhu hòa một chút. Tuy thanh âm vẫn bình bình đạm đạm, nhưng không còn làm cho người ta cảm thấy áp lực như trước.
Lôi Vũ cũng rất tò mò về Lãnh Tâm Nhiên, liền lập tức đồng ý.
Lôi Vũ xem như đồng ý gia nhập, mà những người khác thì không. Tuy bọn họ vì đủ loại nguyên nhân mà bị hội sinh viên khai trừ, nhưng không có nghĩa là bọn họ cũng sẽ nguyện ý.
"Muốn chúng tôi gia nhập, nhất định phải bày ra đủ thực lực. Nếu không..." Một cậu nam sinh cao ngất ngưởng đứng ra nói.
Lãnh Tâm Nhiên nhớ vừa rồi có nhìn qua tư liệu của anh ta, nghe nói là một cao thủ trượt băng, xem ra cũng là bộ dáng bướng bỉnh lỳ lợm.
"Thì sao?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, cực kỳ bình tĩnh đối với lời khiêu khích của anh ta.
"Cô tất phải cho chúng tôi một lý do, có đủ sức thuyết phục để chúng tôi cam tâm tình nguyện gia nhập xã đoàn này." Nam sinh tiếp tục nói xong.
"Vì sao cô lại muốn thành lập xã đoàn này? Vì sao muốn chúng tôi gia nhập?"
Quét một vòng mọi người, kể cả Lôi Vũ đã đồng ý tham gia, tất cả mọi người đều nghiêm mặt, hiển nhiên là vô cùng hứng thú đối với vấn đề này.
"Các anh chị cảm thấy quy chế của sinh viên trường này thế nào?" Lãnh Tâm Nhiên không trực tiếp trả lời vấn đề, mà là hỏi lại...
Vài người nhìn nhau, sau đó có một nữ sinh mở miệng: "Cô muốn nói cái gì? Quy chế của sinh viên trong trường đều do lãnh đạo trường học đặt ra, có thể có vấn đề gì?"
Cái loại nghĩ một đằng nói một nẻo này khiến Lãnh Tâm Nhiên trào phúng cười nhạo một phen, ngay cả Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi cũng có chút buồn cười. Người khác không biết tình huống của bọn họ, hai người bọn họ tìm cả nhóm người này tới sao có thể không biết? Nếu thực sự quy chế dành cho sinh viên không có vấn đề, sao bọn họ có thể rơi vào tình trạng bị cô lập như thế? Bị cô lập trong chính lĩnh vực mình am hiểu, căn bản làm cho người ta không thể đạt được mục tiêu của mình.
"Phải không? Bất quá tôi lại không cảm thấy quy chế này có cái gì tốt. Hội sinh viên không chế tất cả trường học, giới sinh viên cũng rơi vào tình trạng bị lũng đoạn. Phàm và người đối nghịch với hội sinh viên, đối nghịch với các xã đoàn của hội sinh viên, đều không có kết quả tốt.Bất hạnh ở chỗ, chỉ mới mấy ngày trước, tôi đã đánh một cán bộ năm ba của xã đoàn máy tính."
Lãnh Tâm Nhiên không chút để ý nói.
Vừa nghe thấy Lãnh Tâm Nhiên cư nhiên lại đánh cán sự xã đoàn máy tính, mười mấy người kia liền kinh ngạc hít vào một ngụm khí. Sao có thể? Vệ Kính Khải của xã đoàn máy tính cũng không phải là loại người chịu bị thiệt thòi, sao cô ta lại dám?
"Người tôi đánh là một kẻ tên Ngô Thụy, sau đó trong lúc đang đánh tên bại hoại kia thì xã trưởng xã đoàn máy tính Vệ Kính Khải xuất hiện. Hắn không phân biệt thị phi, trực tiếp đổ tất cả mọi trách nhiệm lên đầu cậu ta, sau đó trục xuất cậu ra ra khỏi xã đoàn máy tính."
Lãnh Tâm Nhiên chỉa chỉa vào Triệu Nghị nói.
Nhớ tới lần đối xử không công bằng đó, cảm xúc của Triệu Nghị cũng có chút kích động: "Không khác tình cảnh của các anh chị lắm. Tôi cũng vì trong đại hội chiêu sinh thành viên mới đánh bại đàn anh năm ba, cùng ngày sau đó thì tôi đã bị người khác đánh. Mà người kia, chính là đàn anh phụ trách tất cả trận đấu."
Loại kinh nghiệm từng trải giống như đã từng gặp qua này khiến cho cảm xúc của những người ở đây đều sôi trào. Diễu Vũ đã sùng bái Triệu Nghị đến mức độ cúng bái, cho nên khi nghe thấy Triệu Nghị gặp phải tình cảnh như thế liền nổi giận: "Vệ Kính Khải là một tên khốn khiếp, trước kia khi ông đây còn là xã trưởng xã đoàn kịch nói hắn toàn nịnh bợ ông đây. Về sau khi ông đây thất thế, hắn cư nhiên bắt đầu cười nhạo ông......."
Loại đề tài này dễ dàng dẫn đến sự đồng cảm của những người cùng cảnh ngộ nhất. Những người khác cũng bắt đầu kích động nói mình đã bị đối xử không công bằng, cả căn phòng cãi nhau, đột nhiên trở nên giống như một con phố sầm uất.
"Vốn tôi còn cho rằng xã đoàn khi dễ người mới chỉ chiếm số ít. Nhưng khi tôi và Kỳ Nhi đi xin thành lập xã đoàn mới lại phát hiện, thì ra những thứ xã đoàn này đều bị hội sinh viên nắm trong tay. Hội sinh viên lũng đoạn tất cả mọi chuyện, còn chưa liếc mắt nhìn tư liệu một cái đã không cho chúng tôi lập xã đoàn mới. Đến khi chúng tôi rời khỏi văn phòng nhìn thấy Vệ Kính Khải mới biết chuyện gì đã xảy ra."
Triệu Nghị vô cùng tức giận nói ra chuyện mình bị đối xử không công bằng. Sau đó dùng loại giọng điệu tận tình khuyên bảo nói: "Lúc ấy quả thật tôi quá tức giận, cảm thấy nếu chúng tôi đều có thể gặp phải chuyện này, khẳng định cũng có những người bị hại khác. Nếu bọn họ để không thông qua để chúng tôi lập một xã đoàn mới, vậy thì trực tiếp để nhà trường đồng ý là được. Vì chống đối với hội sinh viên, tôi cảm thấy tất cả những người bị hại cần phải đoàn kết lại, đây là nguyên nhân chính tôi tìm các anh chị đến đây."
Lời nói của Triệu Nghị rất có sức thuyết phục, những người này đều là con ông trời tâm cao khí ngạo, lại bởi vì đắc tội với một số người mà mất đi cơ hội tỏa sáng ở lĩnh vực của chính mình, ủy khuất và phẫn nộ theo thời gian ngày càng chồng chất: "Được, nếu là chống đối với hội sinh viên, tôi gia nhập, Vốn tưởng là vì cái gì, thì ra là như vậy. Dù sao ông đây cũng đã bị đám người của hội sinh viên khai trừ, không thể tham gia bất cứ hoạt động gì trong trường, ngay cả những hoạt động trong nước cũng bị ảnh hưởng. Cho dù chuyện lần này thất bại cũng không có gì, nhiều lắm thì lại bị khai trừ lần nữa? Tuổi trẻ của đời người chỉ có một lần, nếu không thử một lần thì sau này sẽ hối hận! Thời kỳ ngột ngại vừa qua ông đã chịu đủ rồi!"
Diêu Vũ là người đầu tiên đứng ra, vênh váo hò hét ồn ào.
Ngay ra anh ta, lại có ba bốn người bước ra. Những phần lớn mọi người vẫn còn do dự, dù sao, đối phương cũng nắm trong tay hội sinh viên và tất cả xã đoàn trong trường, phạm vi thế lực rộng như thế không phải dễ dàng là có thể lay động được. Quan trọng hơn là, hiện tại bọn họ nhìn đến những con bài chưa lật, ba sinh viên đại học năm nhất, nghé mới sinh không sợ hổ, không biết thế lực của hội sinh viên mạnh đến mức nào, chẳng lẽ bọn họ cũng cần phải điên theo chúng nó sao?
"Vài ngày nữ chính là ngày đoàn giao lưu quan hệ ngoại giao tới trường chúng ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một hội thi lớn, cũng tuyệt sẽ không thiếu tin tức của truyền thông. Chỉ cần chúng ta có thể nắm lấy cơ hội này tạo ra một chút thành tích xuất sắc, muốn trường học thừa nhận xã đoàn của chúng ta đã trở thành một chuyện dễ dàng rồi."
Lam Kỳ Nhi nói ra kế hoạch đã bàn bạc với Triệu Nghị.
"Được rồi, tôi thừa nhận, đề nghị này của các cô cậu rất có sức hấp dẫn. Nhưng chúng ta tất phải nhìn thấy những con bài chưa lật khác. So với những sinh viên mới như các cô cậu, chúng tôi kiêng kị nhiều thứ hơn. Cho nên, nếu các cô cậu không thể cho ra một con bài đủ sức thuyết phục, chúng tôi sẽ không gia nhập. Dù sao, đối tượng mà các cô cậu muốn đấu cũng là hội sinh viên, mà tất cả sinh viên đều công nhận chủ tịch Đông Phương Di là thiếu nữ thiên tài. Cô ấy không chỉ có thành tích ưu tú, hàng năm đều nhận được học bổng quốc gia, lúc học năm nhất đã gia nhập đoàn chủ tịch của hội sinh viên, hiện tai năm hai, đã là phó chủ tịch hội sinh viên, quan trọng hơn là, trên tay cô ấy còn nắm giữ một lá bài của riêng mình."
Đông Phương Di?
Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng lập lại, người nhà Đông Phương sao?Không nghĩ tới nhà Đông Phương của Yến Kinh cũng có sinh viên học ở đại học Yến Kinh, thật đúng là trùng hợp? Nhớ kiếp trước lúc gặp được một người nào đấy, nét mặt Lãnh Tâm Nhiên hiện lên vẻ cười lạnh, vậy thì, để tôi nhìn thứ xem người nhà Đông Phương các người tới cùng lợi hại đến mức nào?
"Đông Phương Di, tôi sẽ giải quyết."
Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ kiên định không thể lay đổ!
Những nam sinh vốn hâm mộ Đông Phương Di muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững kia của Lãnh Tâm Nhiên thì theo bản năng ngừng tất cả thanh âm lại.
"Cô xác định?"
"Ừ."
"Tôi cho các anh chị một cơ hội, hiện tại bắt đầu, tôi đếm tới ba, nguyện ý gia nhập thì ở lại, không muốn thì xin rời khỏi. Tôi không hy vọng trong xã đoàn của tôi có những người không đủ dũng khí. Nếu không phục, vậy thì cố gắng giành lấy công bằng cho bản thân. Đây là đạo lý đơn giản nhất. Nếu ngay cả dũng khí để tranh giành công bằng cho chính mình cũng không có, tôi rất hoài nghi các anh chị còn có thể làm cái gì?"
Lãnh Tâm Nhiên cười nhạo, giọng điệu nhàn nhạt lãnh trào (lạnh lùng trào phúng) của cô khiến cho sắc mặt của mọi người đỏ bừng lên. Bất quá chỉ vài giây sau, liền có rất nhiều người đi về phía Triệu Nghị và Lam Kỳ Nhi. Sau ba tiếng đếm, tổng cộng mười lăm người, toàn bộ đều ở lại!
Nhìn nhóm người chọn ở lại này, Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên cô cười trong ngày hôm nay: "Yên tâm, rất nhanh các anh chị sẽ biết sự lực chọn của chính mình chính xác đến mức nào!"
/263
|