Trở về phòng, vừa mới tới cửa, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang liền không chịu đựng được những cơn đau nhức từ trận đánh vừa rồi, ngã trên mặt đất cuộn thành một đoàn.
Cái túi màu đen hắn cầm trên tay cũng không được nắm giữ mà trực tiếp lăn sang một bên.
Ở trong đó, có quần áo đen bó sát người, chủy thủ, còn có một chút thuốc màu. Đúng là vật hắn dùng để hóa thân thành Ninja.
Thượng Dã Tiểu Thứ Lang té xuống đất, chỉ cảm thấy trên bụng truyền đến từng trận đau nhức. Loại đau này rất kỳ quái, không phải kiểu miệng vết thương bị rách mà đau ... Mà đau từng cơn, đau đến khiến người ta vô lực.
Hắn biết bản thân thất bại rồi, làm sao hắn lại xem con nhóc đó như người bình thường đây? Người bình thường sao có thể có bản lĩnh như vậy? Ban đầu, lúc Lãnh Tâm Nhiên thể hiện bản lĩnh trên sân bóng hắn phải nhận ra mới phải, động tác người bình thường sao có thể nhanh nhẹn như thế?
Hơn nữa thể lực tốt đến kinh người, độ dẻo dai cũng siêu đẳng, ngay cả hắn cũng thua trên tay cô, điểu này không phải chứng minh cô không phải là người bình thường sao?
Thẳng đến lúc này, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang mới hối hận về sự sơ ý của hắn. Nếu như ban đầu hắn chú ý một chút, thì hiện tại đã không rơi vào tình huống như thế rồi.
Nếu như dùng một từ để hình dung tâm tình Thượng Dã Tiểu Thứ Lang lúc này, tuyệt đối là " khóc không ra nước mắt ".
"Cái gì? Thân thể đồng học Thượng Dã Tiểu Thứ Lang không thoải mái, yêu cầu trở về nước?"
Sáng sớm, Đông Phương Di đã nhận được một tin tức quan trọng. Báo với cô tin tức này là nữ sinh đeo kính hồng trong hội học sinh. Bởi vì cô ấy học tiếng N, nên bình thường chủ yếu phụ trách chuyện tình ngoại giao với bên N. Vừa nghe được tin tức này liền lập tức chạy tới thông báo.
Vẻ mặt nữ sinh đeo kính hồng tràn đầy lo lắng. Hy vọng tìm được sự giúp đỡ từ Đông Phương Di. Nhưng cô không biết, lúc này Đông Phương Di cũng cực kỳ khiếp sợ. Mặc dù không biểu hiện ra, nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, làm sao mới có thể đem chuyện này giải quyết hoàn mỹ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua không phải còn rất tốt sao? Chẳng lẽ là đột nhiên bị bệnh? Đã gọi bác sĩ kiểm tra chưa?"
Sau khi hơi bình tĩnh một chút, Đông Phương Di liền liên tiếp hỏi, khiến nữ sinh đeo kính hồng bị dọa cho lúng lúng không nói ra lời.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô nữ sinh, Đông Phương Di mới ý thức được sự thất thố của mình. Theo bản năng hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới nhàn nhạt hỏi :
"Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cô đã hỏi cụ thể tình huống chưa?"
Nữ sinh đeo kính hồng vẫn là lần đầu tiên thấy Đông Phương Di kích động như vậy, mất một thời gian dài mới tỉnh táo lại:
"Tôi đã nói với họ là nên gọi bác sĩ đến kiểm tra một chút mới tốt. Nhưng bị cự tuyệt rồi. Tâm tình đồng học Thượng Dã Tiểu Thứ Lang có vẻ không được tốt, vẫn nằm trong phòng, không cho bất luận kẻ nào đi vào. Ngay cả chuyện hắn muốn về nước, đều do đại biểu bên ấy nhắn lại."
Đông Phương Di theo bản năng cau mày. Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chủ yếu cần xác định có người sẽ vì chuyện này mà làm lớn chuyện hay không. Nếu như Thượng Dã Tiểu Thứ Lang thật sự là vì tình trạng sức khỏe mà muốn về nước, chuyện kia liền dế dàng giải quyết. Trực tiếp phái người đưa hắn lên máy bay là được. Nhưng vấn đề là, nếu như hắn muốn mượn chuyện này rêu rao, vậy thì không tốt.
Nghĩ như vậy, mặc dù không nguyện ý gặp kẻ khiến cô buồn nôn kia, nhưng Đông Phương Di vẫn cau mày nói:
"Chúng ta đi trước xem một chút."
"Vâng, Chủ tịch."
Nữ sinh đeo kính hồng liên tục gật đầu không ngừng.
Chỗ nghỉ giành cho đại biểu nước N là nơi Yến Đại thường dùng để chiêu đãi khách nhân. Không chỉ có khung cảnh thanh u (đẹp đẽ + thanh tịnh), hơn nữa trang trí rất xa hoa, được xem là một trong những kiến trúc đặc sắc của Yến Đại. Lúc đoàn người Đông Phương Di đi tới nơi này, vừa vặn bắt gặp mấy đại biểu nước N đi ra.
Đến khi nói rõ mục đích đến đây, một nam sinh trong đó liền tỏ ý Thượng Dã Tiểu Thứ Lang không muốn gặp ai, hơn nữa hành lý của hắn cũng đã thu thập xong, cũng đã liên lạc với bên kia. Chỉ chờ nói chuyện với bên Yến Đại này liền có thể trực tiếp rời đi.
Phát hiện tình huống so với dự đoán của cô càng kỳ quái hơn, Đông Phương Di đề cao cảnh giác:
"Tôi có thể đi gặp hắn một chút không? Là người phụ trách hội giao lưu lần này, tôi có trách nhiệm phụ trách với mỗi đại biểu."
Mặc kệ nam hay nữ, nhìn thấy một mỹ nữ cao quý dùng giọng điệu thỉnh cầu nói với mình cũng sẽ không kháng cự nổi. Cho nên, rất nhanh, Đông Phương Di liền vào khu nhà.
Giống như nữ sinh đao kính hồng nói, cửa phòng Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bị khóa trái từ bên trong, an tĩnh, không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Đông Phương Di liếc mắt nhìn nữ sinh đeo kính hồng, nữ sinh đeo kính hồng tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cút ngay!"
Bên trong truyền đến tiếng mắng nóng nảy, dĩ nhiên là nói tiếng N.
Nữ sinh đeo kính hồng bị giật mình, xoay người nhìn về phía Đông Phương Di, thấy vẻ mặt cô nhàn nhạt, vội vàng lại gõ cửa. Một mặt gõ cửa một mặt giải thích:
"Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, tôi là đại biểu của Yến Đại. Chủ tịch bọn tôi nghe nói sức khỏe cậu không tối, đặc biệt tới thăm cậu."
Lần này, âm thanh bên trong ngừng lại, rất dễ nhận thấy đó là phản ứng với cụm từ "Chủ tịch". Nhưng rất nhanh, tiếng gầm gừ lại nổi lên:
"Không cần. Tôi không muốn ở chỗ này. Tôi muốn lập tức trở về nước. Tôi đã nói với bên nước N, sẽ có người tới thế chỗ tôi. Thân thể tôi không thoải mái, xin lỗi, mời các người đi ra ngoài đi."
Lông mày Đông Phương Di cau lại. Không biết có phải ảo giác hay không, mặc dù Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cố sức giả bộ nóng nảy, nhưng giọng nói lại thật sự có phần suy yếu. Chẳng lẽ, thân thể hắn không thoải mái là thật? Nhưng nếu như chỉ đơn thuần là thân thể không thoải mái, dao lại yêu cầu trở về nước? Chỉ cần đi bệnh viện tìm bác sĩ xem một chút không được sao?
Nghĩ tới đây, Đông Phương Di trực tiếp tiến lên, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói như tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên:
"Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, tôi là Đông Phương Di. Thân thể cậu đã không thoải mái, vậy tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra một chút nhé. Nếu như không yên tâm, có thể trực tiếp đi bệnh viện. Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ giới thiệu cho cậu bác sĩ giỏi nhất."
Hiển nhiên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nghe được giọng nói của cô, vừa nghĩ tới cư nhiên cô gái đẹp kia đến hỏi thăm mình, trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào . Nếu như không phải vì tình trạng hiện tại, hắn đã muốn tự thân ra nghênh tiếp. Nhưng bây giờ, khuôn mặt Thượng Dã Tiểu Thứ Lang vốn không phải đẹp mắt càng đen như đáy nồi.
Ngày hôm qua sau khi giao thủ với Lãnh Tâm Nhiên, hắn đau đớn suốt cả một đêm. Cái loại đau kì quái đó dày vò hắn, thậm chí đi ngủ cũng đừng hòng ngủ. Thật vất vả đợi đến lúc cơn đau tản đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại kinh ngạc phát hiện cư nhiên cả người hắn lại vô lực!
Cả người vô lực, không chỉ toàn bộ tứ chi, mà còn bộ phận ở giữa hai chân kia, tất cả đều vô lực! Đối với một nam nhân, chuyện cả người vô lực tuyệt đối là chuyện cực kỳ kinh khủng. Nhưng loại chuyện kinh khủng này so với chuyện một người đàn ông phát hiện ra cơ quan đó của mình vô dụng thì không đáng nhắc tới !
Đây chính là nguyên nhân hắn không chịu để cho bác sĩ Hoa Hạ xem bệnh cho mình.
Loại bệnh này, đối với bất kỳ một nam nhân nào mà nói đều là sỉ nhục. Hắn tuyệt đối không tiếp thụ nổi loại khuất nhục đó. Hắn muốn trở về nước, đợi đến khi trở về nước, khẳng định sư phụ sẽ biết tất cả ngọn nguồn chuyện này. Hơn nữa, y thuật đế quốc bọn hắn mạnh hơn Hoa Hạ nhiều, khả năng khỏi hẳn cũng nhiều hơn.
Đông Phương Di chờ ở bên ngoài mười phút, nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ âm thanh gì. Xem ra, đối phương đã kiên quyết muốn rời đi.
Suy nghĩ một chút, Đông Phương Di lấy điện thoại di động ra đem chuyện này báo lại cho trường học.
"A......, nghe được một tin tức quan trọng."
Lúc nghỉ trưa , hai người Triệu Nghị và Lăng Vũ lại tiến tới căn cứ của King. Lam Kỳ Nhi, Đông Phương Hiểu cùng mấy nữ sinh trải thảm thật dày trên sàn nhà khắp phòng, chỉ cần cởi giày xuống là có thể trực tiếp ngồi lên. Ngồi trên thảm rất thoải mái.
Bình thường Triệu Nghị và Lăng Vũ không có việc gì đều chạy tới nơi này. Mà Lãnh Tâm Nhiên, buổi trưa cũng sẽ ở nơi này nghỉ trưa.
Giọng nói Triệu Nghị hấp dẫn mấy người ở đó. Dĩ nhiên không bao gồm Lãnh Tâm Nhiên. Cô đang nói chuyện với một người khác trong phòng, mà chuyện cô nói thì vô cùng quan trọng.
"Tin tức gì?"
Lam Kỳ Nhi bưng lại một ấm trà, rót đầy hai chén trước mặt hai người, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh. Đông Phương Hiểu vẫn an tĩnh ngồi đó, dùng ánh mắt bình tĩnh mà trong suốt nhìn khung cảnh trước mắt.
"Cái tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang chiều nay sẽ về nước. Nghe nói hình như là thân thể không tốt, nhất định phải trở về nước."
Triệu Nghị đối với Thượng Dã Tiểu Thứ Lang là tuyệt đối chán ghét, nên khi nghe được tin này thì vô cùng hưng phấn.
Lăng Vũ đã nghe qua tin tức này nên cũng không cảm thấy giật mình, chỉ nói ra sự nghi ngờ của mình thảo luận cùng mọi người.
"Mình thấy rất kỳ quái, thời điểm ở trận bóng rổ, hắn ta còn rất tốt, sao lại đột nhiên phải trở về nước? Điều này không giống phong cách của hắn nha!"
Lăng Vũ đã giao thủ với Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, rất khẳng định tên tiểu quỷ này tử là một kẻ có lòng tự ái cực mạnh, hơn nữa lại tự cao tự đại. Một người như vậy, sao có thể vì lý do thân thể không khỏe mà quay về nước đây?
"Mình cũng cảm thấy kỳ quái. Ai, chẳng qua vốn đang chuẩn bị cho tên tiểu quỷ tử này ăn nhiều đau khổ một chút, không ngờ cư nhiên hắn đã chạy, thật sự lòng mình quá đau đớn rồi."
Vẻ mặt Triệu Nghị đưa đám, vì kế hoạch của mình tan biến mà đau lòng.
"Nhưng cũng may, những đại biểu khác còn ở lại chỗ này. Hội giao lưu lần này sẽ kéo dài một tháng, mặc dù không có Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cho chút cảm hứng, nhưng mình tin tưởng tháng này chúng ta tuyệt đối sẽ không nhàm chán.
Mới vừa rồi còn là vẻ mặt đưa đám, nhưng rất nhanh Triệu Nghị lại hắc hắc cười xấu xa . Vẻ mặt biến chuyển cực nhanh khiến mấy người ở đây phải há mồm trợn mắt.
"Mình nghĩ là. . ."
Dù sao Lam Kỳ Nhi cũng đã theo học bên cạnh Thẩm Quân một khoảng thời gian, cách nhìn vấn đề cũng tương đối toàn diện. Sau khi biết tin tức này, chỉ hơi nghi ngờ, sau lại nghĩ đến chuyện xa hơn.
"Nếu Thượng Dã Tiểu Thứ Lang là người phụ trách đại biểu nước N. Vậy sau khi hắn trở về nước, vị trí của hắn do ai thay thế? Từ trong số các đại biểu ở đây chọn ra, hay là xuất hiện một tên lính từ trên trời rơi xuống?"
Vấn đề Lam Kỳ Nhi đặt ra khiến mấy người trầm mặc.
Cái túi màu đen hắn cầm trên tay cũng không được nắm giữ mà trực tiếp lăn sang một bên.
Ở trong đó, có quần áo đen bó sát người, chủy thủ, còn có một chút thuốc màu. Đúng là vật hắn dùng để hóa thân thành Ninja.
Thượng Dã Tiểu Thứ Lang té xuống đất, chỉ cảm thấy trên bụng truyền đến từng trận đau nhức. Loại đau này rất kỳ quái, không phải kiểu miệng vết thương bị rách mà đau ... Mà đau từng cơn, đau đến khiến người ta vô lực.
Hắn biết bản thân thất bại rồi, làm sao hắn lại xem con nhóc đó như người bình thường đây? Người bình thường sao có thể có bản lĩnh như vậy? Ban đầu, lúc Lãnh Tâm Nhiên thể hiện bản lĩnh trên sân bóng hắn phải nhận ra mới phải, động tác người bình thường sao có thể nhanh nhẹn như thế?
Hơn nữa thể lực tốt đến kinh người, độ dẻo dai cũng siêu đẳng, ngay cả hắn cũng thua trên tay cô, điểu này không phải chứng minh cô không phải là người bình thường sao?
Thẳng đến lúc này, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang mới hối hận về sự sơ ý của hắn. Nếu như ban đầu hắn chú ý một chút, thì hiện tại đã không rơi vào tình huống như thế rồi.
Nếu như dùng một từ để hình dung tâm tình Thượng Dã Tiểu Thứ Lang lúc này, tuyệt đối là " khóc không ra nước mắt ".
"Cái gì? Thân thể đồng học Thượng Dã Tiểu Thứ Lang không thoải mái, yêu cầu trở về nước?"
Sáng sớm, Đông Phương Di đã nhận được một tin tức quan trọng. Báo với cô tin tức này là nữ sinh đeo kính hồng trong hội học sinh. Bởi vì cô ấy học tiếng N, nên bình thường chủ yếu phụ trách chuyện tình ngoại giao với bên N. Vừa nghe được tin tức này liền lập tức chạy tới thông báo.
Vẻ mặt nữ sinh đeo kính hồng tràn đầy lo lắng. Hy vọng tìm được sự giúp đỡ từ Đông Phương Di. Nhưng cô không biết, lúc này Đông Phương Di cũng cực kỳ khiếp sợ. Mặc dù không biểu hiện ra, nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, làm sao mới có thể đem chuyện này giải quyết hoàn mỹ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua không phải còn rất tốt sao? Chẳng lẽ là đột nhiên bị bệnh? Đã gọi bác sĩ kiểm tra chưa?"
Sau khi hơi bình tĩnh một chút, Đông Phương Di liền liên tiếp hỏi, khiến nữ sinh đeo kính hồng bị dọa cho lúng lúng không nói ra lời.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô nữ sinh, Đông Phương Di mới ý thức được sự thất thố của mình. Theo bản năng hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới nhàn nhạt hỏi :
"Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cô đã hỏi cụ thể tình huống chưa?"
Nữ sinh đeo kính hồng vẫn là lần đầu tiên thấy Đông Phương Di kích động như vậy, mất một thời gian dài mới tỉnh táo lại:
"Tôi đã nói với họ là nên gọi bác sĩ đến kiểm tra một chút mới tốt. Nhưng bị cự tuyệt rồi. Tâm tình đồng học Thượng Dã Tiểu Thứ Lang có vẻ không được tốt, vẫn nằm trong phòng, không cho bất luận kẻ nào đi vào. Ngay cả chuyện hắn muốn về nước, đều do đại biểu bên ấy nhắn lại."
Đông Phương Di theo bản năng cau mày. Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chủ yếu cần xác định có người sẽ vì chuyện này mà làm lớn chuyện hay không. Nếu như Thượng Dã Tiểu Thứ Lang thật sự là vì tình trạng sức khỏe mà muốn về nước, chuyện kia liền dế dàng giải quyết. Trực tiếp phái người đưa hắn lên máy bay là được. Nhưng vấn đề là, nếu như hắn muốn mượn chuyện này rêu rao, vậy thì không tốt.
Nghĩ như vậy, mặc dù không nguyện ý gặp kẻ khiến cô buồn nôn kia, nhưng Đông Phương Di vẫn cau mày nói:
"Chúng ta đi trước xem một chút."
"Vâng, Chủ tịch."
Nữ sinh đeo kính hồng liên tục gật đầu không ngừng.
Chỗ nghỉ giành cho đại biểu nước N là nơi Yến Đại thường dùng để chiêu đãi khách nhân. Không chỉ có khung cảnh thanh u (đẹp đẽ + thanh tịnh), hơn nữa trang trí rất xa hoa, được xem là một trong những kiến trúc đặc sắc của Yến Đại. Lúc đoàn người Đông Phương Di đi tới nơi này, vừa vặn bắt gặp mấy đại biểu nước N đi ra.
Đến khi nói rõ mục đích đến đây, một nam sinh trong đó liền tỏ ý Thượng Dã Tiểu Thứ Lang không muốn gặp ai, hơn nữa hành lý của hắn cũng đã thu thập xong, cũng đã liên lạc với bên kia. Chỉ chờ nói chuyện với bên Yến Đại này liền có thể trực tiếp rời đi.
Phát hiện tình huống so với dự đoán của cô càng kỳ quái hơn, Đông Phương Di đề cao cảnh giác:
"Tôi có thể đi gặp hắn một chút không? Là người phụ trách hội giao lưu lần này, tôi có trách nhiệm phụ trách với mỗi đại biểu."
Mặc kệ nam hay nữ, nhìn thấy một mỹ nữ cao quý dùng giọng điệu thỉnh cầu nói với mình cũng sẽ không kháng cự nổi. Cho nên, rất nhanh, Đông Phương Di liền vào khu nhà.
Giống như nữ sinh đao kính hồng nói, cửa phòng Thượng Dã Tiểu Thứ Lang bị khóa trái từ bên trong, an tĩnh, không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Đông Phương Di liếc mắt nhìn nữ sinh đeo kính hồng, nữ sinh đeo kính hồng tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cút ngay!"
Bên trong truyền đến tiếng mắng nóng nảy, dĩ nhiên là nói tiếng N.
Nữ sinh đeo kính hồng bị giật mình, xoay người nhìn về phía Đông Phương Di, thấy vẻ mặt cô nhàn nhạt, vội vàng lại gõ cửa. Một mặt gõ cửa một mặt giải thích:
"Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, tôi là đại biểu của Yến Đại. Chủ tịch bọn tôi nghe nói sức khỏe cậu không tối, đặc biệt tới thăm cậu."
Lần này, âm thanh bên trong ngừng lại, rất dễ nhận thấy đó là phản ứng với cụm từ "Chủ tịch". Nhưng rất nhanh, tiếng gầm gừ lại nổi lên:
"Không cần. Tôi không muốn ở chỗ này. Tôi muốn lập tức trở về nước. Tôi đã nói với bên nước N, sẽ có người tới thế chỗ tôi. Thân thể tôi không thoải mái, xin lỗi, mời các người đi ra ngoài đi."
Lông mày Đông Phương Di cau lại. Không biết có phải ảo giác hay không, mặc dù Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cố sức giả bộ nóng nảy, nhưng giọng nói lại thật sự có phần suy yếu. Chẳng lẽ, thân thể hắn không thoải mái là thật? Nhưng nếu như chỉ đơn thuần là thân thể không thoải mái, dao lại yêu cầu trở về nước? Chỉ cần đi bệnh viện tìm bác sĩ xem một chút không được sao?
Nghĩ tới đây, Đông Phương Di trực tiếp tiến lên, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói như tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên:
"Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, tôi là Đông Phương Di. Thân thể cậu đã không thoải mái, vậy tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra một chút nhé. Nếu như không yên tâm, có thể trực tiếp đi bệnh viện. Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ giới thiệu cho cậu bác sĩ giỏi nhất."
Hiển nhiên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nghe được giọng nói của cô, vừa nghĩ tới cư nhiên cô gái đẹp kia đến hỏi thăm mình, trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào . Nếu như không phải vì tình trạng hiện tại, hắn đã muốn tự thân ra nghênh tiếp. Nhưng bây giờ, khuôn mặt Thượng Dã Tiểu Thứ Lang vốn không phải đẹp mắt càng đen như đáy nồi.
Ngày hôm qua sau khi giao thủ với Lãnh Tâm Nhiên, hắn đau đớn suốt cả một đêm. Cái loại đau kì quái đó dày vò hắn, thậm chí đi ngủ cũng đừng hòng ngủ. Thật vất vả đợi đến lúc cơn đau tản đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại kinh ngạc phát hiện cư nhiên cả người hắn lại vô lực!
Cả người vô lực, không chỉ toàn bộ tứ chi, mà còn bộ phận ở giữa hai chân kia, tất cả đều vô lực! Đối với một nam nhân, chuyện cả người vô lực tuyệt đối là chuyện cực kỳ kinh khủng. Nhưng loại chuyện kinh khủng này so với chuyện một người đàn ông phát hiện ra cơ quan đó của mình vô dụng thì không đáng nhắc tới !
Đây chính là nguyên nhân hắn không chịu để cho bác sĩ Hoa Hạ xem bệnh cho mình.
Loại bệnh này, đối với bất kỳ một nam nhân nào mà nói đều là sỉ nhục. Hắn tuyệt đối không tiếp thụ nổi loại khuất nhục đó. Hắn muốn trở về nước, đợi đến khi trở về nước, khẳng định sư phụ sẽ biết tất cả ngọn nguồn chuyện này. Hơn nữa, y thuật đế quốc bọn hắn mạnh hơn Hoa Hạ nhiều, khả năng khỏi hẳn cũng nhiều hơn.
Đông Phương Di chờ ở bên ngoài mười phút, nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ âm thanh gì. Xem ra, đối phương đã kiên quyết muốn rời đi.
Suy nghĩ một chút, Đông Phương Di lấy điện thoại di động ra đem chuyện này báo lại cho trường học.
"A......, nghe được một tin tức quan trọng."
Lúc nghỉ trưa , hai người Triệu Nghị và Lăng Vũ lại tiến tới căn cứ của King. Lam Kỳ Nhi, Đông Phương Hiểu cùng mấy nữ sinh trải thảm thật dày trên sàn nhà khắp phòng, chỉ cần cởi giày xuống là có thể trực tiếp ngồi lên. Ngồi trên thảm rất thoải mái.
Bình thường Triệu Nghị và Lăng Vũ không có việc gì đều chạy tới nơi này. Mà Lãnh Tâm Nhiên, buổi trưa cũng sẽ ở nơi này nghỉ trưa.
Giọng nói Triệu Nghị hấp dẫn mấy người ở đó. Dĩ nhiên không bao gồm Lãnh Tâm Nhiên. Cô đang nói chuyện với một người khác trong phòng, mà chuyện cô nói thì vô cùng quan trọng.
"Tin tức gì?"
Lam Kỳ Nhi bưng lại một ấm trà, rót đầy hai chén trước mặt hai người, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh. Đông Phương Hiểu vẫn an tĩnh ngồi đó, dùng ánh mắt bình tĩnh mà trong suốt nhìn khung cảnh trước mắt.
"Cái tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang chiều nay sẽ về nước. Nghe nói hình như là thân thể không tốt, nhất định phải trở về nước."
Triệu Nghị đối với Thượng Dã Tiểu Thứ Lang là tuyệt đối chán ghét, nên khi nghe được tin này thì vô cùng hưng phấn.
Lăng Vũ đã nghe qua tin tức này nên cũng không cảm thấy giật mình, chỉ nói ra sự nghi ngờ của mình thảo luận cùng mọi người.
"Mình thấy rất kỳ quái, thời điểm ở trận bóng rổ, hắn ta còn rất tốt, sao lại đột nhiên phải trở về nước? Điều này không giống phong cách của hắn nha!"
Lăng Vũ đã giao thủ với Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, rất khẳng định tên tiểu quỷ này tử là một kẻ có lòng tự ái cực mạnh, hơn nữa lại tự cao tự đại. Một người như vậy, sao có thể vì lý do thân thể không khỏe mà quay về nước đây?
"Mình cũng cảm thấy kỳ quái. Ai, chẳng qua vốn đang chuẩn bị cho tên tiểu quỷ tử này ăn nhiều đau khổ một chút, không ngờ cư nhiên hắn đã chạy, thật sự lòng mình quá đau đớn rồi."
Vẻ mặt Triệu Nghị đưa đám, vì kế hoạch của mình tan biến mà đau lòng.
"Nhưng cũng may, những đại biểu khác còn ở lại chỗ này. Hội giao lưu lần này sẽ kéo dài một tháng, mặc dù không có Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cho chút cảm hứng, nhưng mình tin tưởng tháng này chúng ta tuyệt đối sẽ không nhàm chán.
Mới vừa rồi còn là vẻ mặt đưa đám, nhưng rất nhanh Triệu Nghị lại hắc hắc cười xấu xa . Vẻ mặt biến chuyển cực nhanh khiến mấy người ở đây phải há mồm trợn mắt.
"Mình nghĩ là. . ."
Dù sao Lam Kỳ Nhi cũng đã theo học bên cạnh Thẩm Quân một khoảng thời gian, cách nhìn vấn đề cũng tương đối toàn diện. Sau khi biết tin tức này, chỉ hơi nghi ngờ, sau lại nghĩ đến chuyện xa hơn.
"Nếu Thượng Dã Tiểu Thứ Lang là người phụ trách đại biểu nước N. Vậy sau khi hắn trở về nước, vị trí của hắn do ai thay thế? Từ trong số các đại biểu ở đây chọn ra, hay là xuất hiện một tên lính từ trên trời rơi xuống?"
Vấn đề Lam Kỳ Nhi đặt ra khiến mấy người trầm mặc.
/263
|