Chỉ là Hàn Thu Sinh rất nhanh ý thức được biểu hiện hiện tại của mình hơi quá khoa trương, thu liễm lại nụ cười hả hê trên mặt, ngượng ngùng ho khan mấy tiếng, sau đó mới làm bộ giải thích: "Thật ra thì cũng không có gì, chú đã lớn tuổi nên có lúc đa sầu đa cảm""
"Phốc." Lãnh Tâm Nhiên không ngờ mình sẽ được nghe một câu không thể tưởng tượng nổi như vậy. Liền cảm thán phong cách biến chuyển nhanh như vậy làm cô có chút ứng phó không kịp. Chỉ có thể bật cười bày tỏ tâm tình mình lúc này: " Chú, con đã nói chú còn rất trẻ. Con tin tưởng, lấy sức quyến rũ của chú nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều mỹ nữ. Đến lúc đó,tìm một Hàn phu nhân rồi sinh mấy tiểu bảo bảo, như vậy con mới thấy hài lòng."
Hàn Thu Sinh này, mặc dù không tính là quá am hiểu, cũng không được tính là quá hoàn mỹ. Nhưng mà đối với cô mà nói, ông đã bỏ ra đủ nhiều rồi. Một người đàn ông, có thể làm đến điều này, đủ nói rõ đó là một người đàn ông tốt. Một người đàn ông tốt tuyệt đối có thể có được hạnh phúc.
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười hiếm thấy, Hàn Thu Sinh cảm thấy trong lòng uất ức cũng hóa thành ấm áp, không còn tâm tình tức giận tuyệt vọng rồi, ánh mắt dịu dàng: "Tốt. Nếu như đây là nguyện vọng của Tâm Nhiên, chú sẽ cố gắng vậy."
Mặc dù ông không có nói thẳng nhưng Lãnh Tâm Nhiên biết ông có chuyện gạt cô. Nhưng cô không ngại, mỗi người đều có bí mật thuộc về mình, chỉ cần không dính đến phản bội thì sẽ không quan hệ.
"Vậy bây giờ chú muốn chúng ta bây giờ về hay không trở về? Nếu chú cảm thấy đợi ở chỗ này không thoải mái vậy thì hãy đi về trước ?" Lãnh Tâm Nhiên xem một chút bữa tiệc đại sảnh bên kia vẫn như cũ liền đề nghị.
Hàn Thu Sinh trong lòng khẽ động nhưng không đợi ông quay đầu lại, liền nghe thấy một âm thanh kích động: "Tâm Nhiên, lúc này cháu sao có thể đi? Cháu đi vậy tiệc sinh nhật này làm tiếp còn có gì ý nghĩa nữa?"
Hiên Viên Phong thật ra không có thói quen trốn ở góc tường nghe lén người khác nói chuyện, chỉ là khi thời điểm chạy đến liền nghe thấy lời nói Lãnh Tâm Nhiên như vậy. Mặc dù không có lấy được chứng thực của Hàn Thu Sinh nhưng trên căn bản ông đã chắc chắn tám phần mười rồi. Từ lần gặp mặt đầu tiên đã thấy ông rất có duyên với nha đầu này, vậy hóa ra nha đầu này chính là con gái ruột thịt của mình. Chỉ cần nghĩ trên người cô cùng ông đều chảy chung dòng máu thì trong lòng của ông như đang nở rộ ánh sáng chói lửa thật lâu không thể khôi phục lại bình tĩnh.
Theo tính tình dám làm dám chịu vậy hiện tại ông phải vọt thẳng ra ngoài, sau đó ngay trước mặt Tâm Nhiên cùng Hàn Thu sinh đối chất, để cho người đàn ông này thừa nhận mình cùng Tâm Nhiên quan hệ. Nhưng nhớ tới người con gái ông đợi cả đời liền nghĩ đến lời Tâm Nhiên mới nói. Những lời đó làm tất cả dũng khí cũng hóa thành vô dụng như bọt biển biến mất mất tích. Lãnh Tâm Nhiên ngược lại không ngờ Hiên Viên Phong lại có thể xuất hiện vào lúc này. Hơn nữa nhìn bộ dáng của đối phương, hẳn là đã ở bên cạnh nhìn một đoạn thời gian. Có người ở bên nghe lén nhưng chính mình lại không cảm ứng được, chuyện này đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói là một đả kích không thể bỏ qua. Trừ Thần cùng mấy người thân mật, vẫn còn rất nhỏ có thể xuất hiện tại bên cạnh cũng không đưa tới nàng phát giác người? Thực lực Hiên Viên Phong đến cùng mạnh cỡ nào? Nghĩ tới đây, trong đôi mắt Lãnh Tâm Nhiên hiện lên cảm xúc nhao nhao muốn thử . Nếu có thể cùng với ông so thử một phen?
Trong chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên ngược lại nghĩ lầm rồi. Thực lực Hiên Viên Phong cường đại là một chuyện, trọng yếu nhất là bởi vì máu mủ tình thâm.Trên người hai người bọn họ đều chảy dòng máu như nhau nên so sánh với người bình thường thân cận hơn rất nhiều. Dĩ nhiên loại thân cận này là loại cảm giác rất kỳ lạ.
Hiên Viên Phong lao ra sau nói, thật ra rất dễ dàng làm người khác hiểu theo nghĩa khác. Dù sao, ông mặc dù 45 rồi nhưng bởi vì được bảo dưỡng thoạt nhìn cũng chỉ so với Hàn Thu Sinh lớn hơn một hai tuổi. Thời điểm Hàn Thu Sinh cùng Lãnh Tâm Nhiên đi chung với nhau sẽ bị người hiểu lầm, ông và Lãnh Tâm Nhiên đứng chung một chỗ tự nhiên cũng sẽ bị hiểu lầm. Đặc biệt là ông cứ nói ra những lời mập mờ như vậy.
Âm thanh của ông không coi là nhỏ, mặc dù nơi này đã coi như là góc tương đối hẻo lánh rồi. Nhưng Hiên Viên Phong hôm nay là chủ yến hội, là tiêu điểm toàn trường nhìn chăm chú, không nói mọi người thì ít nhất phần lớn mọi người vây quanh ông. Ông tái xuất hiện, tự nhiên sẽ hấp dẫn chú ý của mọi người. Khi thấy thời điểm ông hướng một chỗ nào đó chạy tới những ánh mắt kia tựa như ra đa quét tới. Không ít người cũng sẽ không dấu vết đến gần hướng bên này.
Hiên Viên Phong nói lời kia, tự nhiên liền bị những người này một chữ không lọt nghe vào trong tai.
Nghe đến mấy câu này, mọi người nhìn Lãnh Tâm nhưng cùng Hàn Thu Sinh ánh mắt liền thay đổi rồi. Trước còn vẫn suy đoán thân phận bọn họ là gì? Hiện tại tự động mơ mộng tình tiết cẩu huyết hai nam tranh một nữ nhưng mà người nữ, cũng thật sự là quá nhỏ chứ? Còn chưa trưởng thành. Nhưng lại có thể lấy được chú ý của Hiên Viên Phong còn đồng thời cùng một người đàn ông khác giữ vững loại quan hệ mập mờ này.Xem ra, cũng không phải là hiền lành a.
Đông Phương Mạn Lệ giật mình khoa trương che miệng, trời ạ, cô nghe được cái gì đây. Theo bản năng quay đầu lại nhìn sang bên cạnh Dạ mộc thần cùng Dạ Tĩnh nhi, ngây ngốc hỏi :"Thì ra là Tâm Nhiên cùng chú Hiên Viên là loại quan hệ này?"
Vừa nói ra lời này tâm tình của cô liền như được hóa giải mọi thứ trong lòng. Hiên Viên Phong là người nào, làm sao có thể vô duyên vô cớ đối với một bần dân tốt nhỉ? Thì ra là bởi vì bọn họ là loại quan hệ này sao?
Vừa nghĩ tới còn vừa len lén đánh giá nét mặt Dạ mộc thần bên cạnh. Tuy nhiên vẻ mặt anh vẫn hay là vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi nhưng là cô lại tự động mơ mộng thành hiện tại Dạ mộc thần vô cùng tức giận bởi vì anh đối với một người con gái thay đổi thất thường lừa! Càng nghĩ càng thấy được mình suy đoán là chính xác, mặc dù không biết tại sao chú Hiên Viên lại coi trọng một người con gái so với niên kỷ của ông lại chênh nhiều như vậy. Nhưng loại hiện trạng này làm cho cô vô cùng mong đợi nhìn thấy.Mộc thần, anh không cần đau lòng. Đều tại Lãnh Tâm Nhiên không tốt, cư nhiên lừa anh. Không nói cho anh, cô ấy và chú Hiên Viên có quan hệ. Trước kia em đã cảm thấy chú Hiên Viên đối với cô ấy tốt quá mức, không ngờ lại có chuyện như vậy. Người này, quá đáng ghét, cô ta cư nhiên một chân đạp ba con thuyền. Mộc thần, anh không cần vì loại nữ nhân này đau lòng!"
Dạ Tĩnh nhi giật mình nhìn Đông Phương Mạn Lệ bên kia đang hưng phấn đến mắt phát sáng một cái, một hồi lâu sau lại chậm rãi thay đổi mở tầm mắt. Cô cảm thấy mình trước kia thật sự là sai lầm rồi. Chẳng qua cảm thấy tính tình Đông Phương Mạn Lệ coi như sáng sủa, lại không nghĩ rằng cư nhiên thiếu não đến mức này. Trí tưởng tượng của cô ta cũng quá tốt lắm. Xem ra, cô ta thật sự rất thích hợp đi viết tiểu thuyết a. Cô ngược lại một điểm cũng không lo lắng chuyện Lãnh Tâm Nhiên sẽ phản bội Dạ mộc thần này. Mặc dù chỉ cùng Lãnh Tâm Nhiên tiếp xúc qua hai lần nhưng trong lòng cô có cảm giác khí phách.Tình cảm Lãnh Tâm Nhiên cùng Dạ mộc thần đó là thế giới của hai bọn họ, bất luận kẻ nào cũng không xông vào được. Thế giới kia là do hoàn toàn tin tưởng cùng yêu say đắm tạo thành, ngọt ngào ấm áp khiến người hâm mộ.
Dạ mộc thần tự nhiên cũng không có để ý tới Đông Phương Mạn Lệ. Anh đang nghĩ đến một sự việc khác, lúc trước Hiên Viên Phong từng cho Tâm Nhiên nghe qua một người tên là "Lãnh Y Thanh". Lúc ấy anh chỉ cảm thấy có chút quen tai nhưng cũng không nhớ ra được là ai. Hiện tại thấy Hàn Thu Sinh cùng ông đứng chung một chỗ đột nhiên rõ ràng rồi. Hình như, tên của mẹ đẻ cơ thể này cũng như vậy? Nếu không phải là trùng hợp. . . Nếu như không phải là trùng hợp thì Nhiên và Hiên Viên Phong?
Nghĩ đến chuyện nào đó có thể, Dạ mộc thần theo bản năng nhăn mày lại. Khí thế của anh thật kinh người, trên người còn mang theo khí thế Đế Vương cao quý không thể xâm phạm, tại chỗ người len lén quan sát anh rất nhiều, nhưng không ai có dũng khí tiến lên đến gần. Một người có dáng dấp chiều cao, khí thế như vậy rốt cuộc là thế gia công tử nào đây? Người ở chỗ này ở bên trong, không có mấy người biết thân phận Dạ mộc thần nhưng bởi vì có chút quy định, coi như biết cũng không dám tiến lên nói chuyện. Người khác không biết cũng chỉ có thể suy đoán lung tung thôi.
"Mộc thần, anh không cần đau lòng ...Loại nữ nhân này đau lòng không đáng giá."
Đông Phương Mạn Lệ tinh mắt thấy động tác Dạ mộc thần cau mày. Nghĩ đây báo trước là Dạ mộc thần tức giận. Mộc Thần hiện tại khẳng định rất khổ sở, nếu mình thừa cơ hội này nói Tâm Nhiên. Vậy. . . . . . , càng nghĩ càng thấy phải như vậy không tệ, Đông Phương Mạn Lệ không nhịn được không nhịn được nghĩ muốn cười ha ha rồi. Ông trời thật sự là quá ưu ái cô cư nhiên cho cô một cơ hội tốt như vậy, thật sự là. . . . . .
Thời điểm còn đang suy nghĩ lung tung, Dạ Mộc Thần mặt không thay đổi vòng qua cô, hướng về phía Lãnh Tâm Nhiên đi tới.
Chung quanh nhiều ánh mắt bát quái như vậy nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại làm như không nhìn thấy, đối với cái điểm này cô cũng chỉ hơi hơi cau mày. Chân chính không để cho cô tự tại là thái độ Hiên Viên Phong hiện tại. Em gái ngươi a, ai tới nói cho cô biết, tâm tình trìu mến hiền lành dịu dàng có chút tâm tình rất phức tạp là chuyện gì xảy ra nha? Đây còn là người làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật Hiên Viên Phong sao? Này lừa bịp chính là chuyện gì xảy ra?
"Đây là chuyện ta cùng Tâm Nhiên với ngươi không có bất cứ quan hệ gì. Chúng ta muốn đi thì đi, không mượn ngươi xen vào." Chú ý tới Hiên Viên Phong lúc này ánh mắt càn rỡ. Hàn Thu Sinh nổi cơn thịnh nộ, đặc biệt là đang nghe chung quanh những tiếng nghị luận ngổn ngang kia thì càng thêm hận không được trực tiếp một cước đạp bay cái người đàn ông khốn kiếp này. Ông quyết định không ngăn trở Tâm Nhiên cùng ông ta quen biết nhau, nhưng cũng ko để ông ta không bày tỏ mà có thể dễ dàng như vậy nhận Tâm Nhiên trở về. Tâm Nhiên ưu tú như vậy, có cha ruột súc sinh vậy đơn giản là gặp xui tám đời! Quan trọng hơn là bây giờ còn chưa có quen biết nhau đã để cho Tâm Nhiên trở thành cái cho mọi người chỉ chỉ chõ chõ nói hươu nói vượn. Bản lãnh bảo vệ Tâm Nhiên cũng không có, vậy cho dù quen biết nhau rồi, đối với Tâm Nhiên lại trợ giúp được gì đây? Không chừng còn xem Tâm Nhiên như đứa con riêng. Người như vậy không bằng không cần, tránh khỏi cho Tâm Nhiên gia tăng gánh nặng. Tựa như Hàn Thu Sinh nhìn Hiên Viên Phong cực kỳ khó chịu, Hiên Viên Phong đối với người vừa thấy mặt đã tức giận mắng mình là "Súc sinh" cũng là một bụng ý kiến. Nghe được lời nói của Hàn thu Sinh,ông hung hăng trừng mắt nhìn đối phương. Nhưng thời điểm nhìn hướng Lãnh Tâm nhiên lại trở thành cẩn thận từng li từng tí lấy lòng: "Tâm Nhiên, có phải có chỗ nào này không khỏe hay không? Hay là bọn hắn phục vụ không chu đáo? Hôm nay là sinh nhật của ta, nếu bây giờ cháu đi, cái sinh nhật này liền trôi qua một cách nhạt nhẽo. Cháu chỉ cần nói vấn đề, ta hiện tại lập tức để cho bọn họ đi đổi."
A Thắng nhìn tiên sinh lúc này vô cùng chân chó không hề nguyên tắc nịnh hót tới cực điểm, mặt thật thà hung hăng co quắp mấy cái. Vô lực nâng trán, anh đây là đang nằm mơ sao? Người luôn luôn bén nhọn cường đại sao trong lúc bất chợt trở nên chân chó như vậy, không hề nguyên tắc rồi hả? Tiên sinh, hình tượng của ngài a, hôm nay tới đều là khách quý, ngài nên chú ý hình tượng của mình a! Ngay cả A Thắng thật thà như vậy vậy mà lúc này trong lòng đều có vô số con ngựa gào thét, những người khác trong lòng cảm giác thì càng phải không phải nói rồi. Tất cả mọi người đều là vẻ mặt như bị sét đánh, ngu si đần độn, không dám tin nhìn lên một màn trước mặt này.Nếu như Hiên Viên tiên sinh cùng cô bé này thật sự là quan hệ kia, vậy bây giờ tình huống này, cũng quá khoa trương đi?
Theo như lời đồn đại Hiên Viên tiên sinh là giết người không chớp mắt như Diêm Vương, chẳng lẽ vừa gặp phải tình yêu liền thay đổi đã thành cái gì cũng đều không để ý? Lừa bịp a, biến chuyển này không khỏi cũng quá nhanh chứ? Tất cả mọi người vẻ mặt như bị sét đánh duy chỉ có Hiên Viên Phong thân là người trong cuộc lại hoàn toàn 1 chút cũng không có cảm nhận được chỗ kỳ lạ này, vẫn như cũ trên mặt là nụ cười mặt lấy lòng: "Nha đầu, lưu lại nơi này chờ bữa tiệc kết thúc có được hay không?"Khóe mắt Lãnh Tâm Nhiên hung hăng co rút mấy cái, trong đầu đang gầm thét , cái không khí chết tiệt quỷ dị này đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Nhưng cô cũng không có lập tức đồng ý thỉnh cầu Hiên Viên Phong mà nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thu Sinh bên cạnh. Ý tứ rất rõ ràng chính là trưng cầu ý kiến của ông.
Hàn Thu Sinh thật ra rất muốn đi, đối với người đàn ông từng dùng tên giả "Trần Phong" lừa gạt đi người mình thích nhất ông thật sự không sinh được nửa điểm hảo cảm. Nhưng nghĩ đến tình huống bây giờ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Tâm Nhiên,chú đi về trước.Con tiếp tục ở lại đây chơi một hồi đi, chú trở về chuẩn bị một chút tài liệu."
Lãnh Tâm Nhiên sao lại không nhìn ra dụng ý của ông, thấy ông nói như vậy liền do dự cũng không có trực tiếp cho đưa ra quyết định: "Nếu chú muốn trở về lời thì con với chú cùng nhau về."
Nghe được lời nói này, Hàn Thu sinh dĩ nhiên rất vui mừng hả hê nhìn người đàn ông vẻ mặt mất mác một cái, ý định cũng thay đổi :"Không có gì, chú đi về trước. Con ở nơi này chơi tiếp đi."
Lãnh Tâm Nhiên thấy ông kiên trì cũng không miễn cưỡng nữa, trực tiếp kéo Hàn Thu sinh đi ra ngoài: "Con tiễn chú.’’
Hiên Viên Phong lập tức đuổi theo: "Tâm Nhiên."
A Thắng vừa rồi vô lực vỗ trán. Anh thật không muốn suy nghĩ hướng khác nhưng biểu hiện tiên sinh bây giờ thật sự làm cho người ta hoài nghi. Chẳng lẽ, tiên sinh thật sự yêu Tâm Nhiên tiểu thư sao? Vậy tại sao lúc trước không có một chút báo trước đây?
Sau khi Hàn Thu sinh đi, Lãnh Tâm Nhiên mặc dù còn ở lại bữa tiệc nhưng chỉ vẻn vẹn đi ra chút. Huống chi, chứng kiến Hàn Thu sinh cùng Hiên Viên Phong cô suy đoán mâu thuẫn giữa hai người này hình như không có đơn giản như vậy.Mặc dù Hiên Viên Phong đứng gần Lãnh Tâm vẻ mặt như muốn nói gì, dáng vẻ khẩn trương rối rắm làm cho những người chung quanh cảm giác như một hồi tức giận. Nhưng không ai dám nói gì, chỉ có thể đứng ở một bên im lặng, ánh mắt vây quanh Hiên Viên Phong và một tiểu nữ sinh.
Thời điểm Lãnh Tâm Nhiên lần nữa trở lại đại sảnh, Dạ mộc thần đã đi tới bên người cô. Mọi người đã sớm chú ý tới động tác của Dạ mộc thần, chứng kiến cảnh anh đi về phía người Lãnh Tâm Nhiên thì một hồi khiếp sợ. Chẳng lẽ, không chỉ có Hiên Viên Phong mà ngay cả vị thiếu gia thần bí này cũng si mê tiểu nữ sinh rồi sao?
Có Dạ mộc thần xuất hiện sẽ có Đông Phương Mạn Lệ.
Ánh mắt Đông Phương Mạn Lệ bí ẩn lạnh lẽo quan sát Lãnh Tâm Nhiên nửa ngày, về sau làm ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra: "Tâm Nhiên, thì ra là cô và chú Hiên Viên là loại quan hệ này. Cô nói đi, hiện tại nếu sớm biết các người là loại quan hệ này thì tôi cũng sẽ không nói cái gì, ngược lại là chúc phúc cho các người."
Lời Đông Phương Mạn Lệ vừa nói làm Lãnh Tâm Nhiên không hiểu ra sao, mà Dạ mộc thần cùng Hiên Viên Phong đã nổi trận lôi đình. Đặc biệt là Hiên Viên Phong, ông bây giờ cả người cực độ hưng phấn nên càng cẩn thận cẩn thận tình huống ở bên trong. Trong lúc vô tình nghe được lời nói của Đông Phương Mạn Lệ lập tức giận tái mặt đi tới: "Mạn Lệ, không phải là ta nói cháu đã đọc sách nhiều năm như vậy chẳng lẽ không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói sao? Chú của cháu vẫn còn ở trước mặt ta khen cháu là thế hệ trẻ Đông Phương gia cực kỳ có tiền đồ sao, hi vọng hi vọng không làm mất mặt mũi của Đông Phương gia các người."
Lời nói này có chút nặng, Đông Phương Mạn Lệ thân là một trong tứ đại gia tộc Đông Phương gia. Nữ nhi gia chủ, từ nhỏ đến lớn người bên cạnh không ai không nể mặt cô. Bây giờ bị Hiên Viên Phong lên mặt dạy dỗ không còn mặt mũi, liền đem tất cả oán khí cùng phát tiết đến Lãnh Tâm Nhiên.
"Chú Hiên Viên thật xin lỗi, là cháu không đúng. Nhưng mà cháu thật không ngờ chú và Tâm Nhiên là loại quan hệ này, trước cháu vẫn cho rằng Tâm Nhiên cùng Mộc thần phải . . . . . Xem ra là cháu hiểu lầm Mộc thần rồi. . . . . ." Nói xong còn vô cùng ngượng ngùng nhìn Mộc Thần bên cạnh một cái.
Dạ mộc thần là thật không muốn cùng cô ta so đo,theo ý anh cô ta ngay một đầu ngón tay cũng không sánh nổi người Tâm Nhiên. Căn bản lười phải chú ý tới cô ta. Chỉ đi thẳng tới liền dừng lại cũng không có, ngay trước mặt mấy người dắt tay Lãnh Tâm Nhiên, khóe miệng khẽ nhếch: "Em buổi tối còn chưa có ăn cái gì, chúng ta giờ hãy đi trước."Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, hai người cứ nắm tay ngọt ngọt ngào ngào rời đi. Hoàn toàn không chú ý những đám người chỗ khác đã sắp điên cuồng rồi.
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên không chút do dự rời đi, Hiên Viên Phong bắt đầu có chút phát hoảng. Có lúc, không có được gì đó cũng không đáng sợ. Đáng sợ ấy là cảm giác được đến lại mất đi. Trước kia, Hiên Viên Phong không biết mình còn có một nữ nhi. Cho nên, căn bản không nghĩ tới cảnh cùng phụ nữ chung đụng cuộc sống. Nhưng hiện tại khi biết khả năng sau này ông bắt đầu sợ mất đi. Ông đã làm chuyện sai lầm quá nhiều, đối với hai mẹ con Lãnh Y Thanh thì ông có quá nhiều thiếu sót. Chính là loại thiếu sót này để cho ông càng thêm lo lắng.
Trên mặt nụ cười mang tiêu chí biểu trưng đã sớm biến mất không thấy gì nữa, Hiên Viên Phong nhìn lên Đông Phương Mạn Lệ trước mặt vẫn như cũ không biết hối cải. Đi thẳng tới bên vợ chồng Đông Phương Quốc An đang cùng người khác nói chuyện với nhau: "Đông Phương gia chủ, kiếm một chỗ nói chuyện."
Đông Phương Quốc An làm sao không đồng ý. Đông Phương gia hiện tại tình thế rất vi diệu, vô cùng cần thiết lấy được ủng hộ Hiên Viên Phong. Chỉ cần trở thành bá chủ dãy Đông Bắc thì cả Hoa Hạ quốc đều có không người nào địch nổi uy hiếp. Chỉ cần có thể lấy được ủng hộ của ông ta, coi như vị lão tổ tông trong nhà kia xảy ra chút chuyện gì cũng không cần lo lắng địa vị gia tộc sẽ bị chịu ảnh hưởng.
"Hiên Viên tiên sinh, không biết có gì chỉ giáo?" So với Đông Phương Trường Không, Đông Phương Quốc An rất nghiêm túc. Về một trình độ nào đó nói, ông ta là người rất có dã tâm. Ông muốn không chỉ là bảo vệ phạm vi thế lực Đông Phương gia bây giờ, quan trọng hơn là muốn thế lực ngày càng cường đại. Sự tồn tại của Dạ gia làm ông không dám nghĩ tới cho nên mục tiêu của ông giờ là trở thành lão đại trong tứ đại gia tộc.
Hiên Viên Phong nhìn Đông Phương Quốc An đầu tiên là tùy ý hàn huyên mấy câu. Người ở trước mắt này là gia chủ Đông Phương gia, mặc kệ có suy tính cái gì mặt mũi ông còn cấp cho. Nhưng giờ có một số việc, cũng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Đang giảng mấy câu khách sáo, Hiên Viên Phong mới đưa đề tài chuyển tới trên người Đông Phương Mạn Lệ: "Mạn Lệ đã trưởng thành rồi a."
Đông Phương Quốc An không hiểu ông nói này lời nói là có ý gì, nhưng vẫn rất mặt mũi nói: "Ha ha, mặc dù tuổi đã lớn như vậy, nhưng có lúc tính tình còn rất trẻ con, bị tôi cùng mẹ nó làm hư rồi."
"Con gái, nên cưng chiều. Tính tình nóng giận như trẻ con thì cũng bình thường, cô bé nào mà không hay nóng giận thất thường như thế, tính khí đó nói lên rằng rất được người nhà rất thương yêu chiều chuộng. Tuy nhiên, tính cách nóng giận thất thường như con nít này, mặc dù thoạt nhìn là một vấn đề nhỏ nhưng có đôi khi vẫn cần chú ý. Tính tình trẻ con, các trưởng bối sẽ cảm thấy đáng yêu nhưng nếu như quá mức liền làm cho người ta thấy như đã được nuông chìu quá độ, tùy hứng điêu ngoa. Dĩ nhiên, ta tin tưởng Đông Phương gia chủ là cực nghiêm, ta nói loại tình huống đó cũng tự nhiên sẽ không xảy ra.”
Hiên Viên Phong nói xong Đông Phương Quốc An mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống dưới. Không chỉ có như thế, mặc dù Hiên Viên Phong không có nói rõ nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là nữ nhi Đông Phương Mạn Lệ của ông đã làm chuyện gì đắc tội tới Hiên Viên Phong. Đông Phương Quốc An không ngờ nữ nhi mình luôn luôn hiểu chuyện cũng sẽ chọc giận mình, ngẩn ngơ chút sau đó lập tức dối trá mà cười : "Hiên Viên tiên sinh nói đúng lắm. Đứa trẻ Mạn Lệ kia, từ nhỏ đã so với người bình thường ưu tú hơn, tôi tin tưởng nó. Nếu quả như thật có chuyện không tốt gì chắc cũng chỉ là hiểu nhầm . Dù sao, hiện tại trong xã hội này, cái gì cũng đều có thể là giả ."Hiên Viên Phong cười lạnh, người khác đều sợ Đông Phương gia nhưng Hiên Viên Phong ông cũng không sợ. Lập tức, cũng không có khách khí nói tiếp: "Dĩ nhiên, nếu không có chứng cớ thì người thông minh đều sẽ không nói. Cám ơn Đông Phương gia chủ hôm nay cổ động, ngày khác ta nhất định tới cửa bái tạ."
Không khí nói chuyện giữa hay người, tuyệt đối không tính là nhẹ nhõm. Ở Hiên Viên Phong sau khi đi, Đông Phương Quốc An đứng nguyên tại chỗ thời gian rất lâu, mãi cho đến phu nhân của ông tới thấy ông còn đang đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình. Thấy thái độ trượng phu thật sự là nghiêm túc quá mức.Tâm tình Đông Phương phu nhân lo âu, nhỏ giọng nói : " Ông xã, đã xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi Hiên Viên tiên sinh đã nói gì với ông?"
Đông Phương Quốc An ngẩng đầu lên, vẻ mặt còn chút mê mang: "Chuyện cụ thể bây giờ tôi còn không rõ ràng, Mạn Lệ ở đâu, tôi muốn cùng con bé nói chuyện một chút."
Thấy người mình cần tìm đã thấy, Đông Phương Quốc An cũng không khách khí trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Mạn Lệ có phải hay không con làm chuyện gì đắc tội Hiên Viên tiên sinh ?"
Đông Phương Mạn Lệ mờ mịt, suy nghĩ một chút vẫn là lắc đầu: "Không có a, con buổi tối vẫn cùng Mộc thần và chị Tĩnh bọn họ ở chung một chỗ, thế nào?"
Nhìn dáng vẻ nữ nhi mình cái gì cũng không biết , Đông Phương Quốc An suy nghĩ một chút sau đó khoát tay: "Không có gì, tùy tiện hỏi một chút." Có lẽ là ông nghĩ quá nhiều thôi. Có lẽ Hiên Viên tiên sinh chỉ là bởi vì không có chuyện tán gẫu nên mới tìm ra đề tài này nói chuyện.
Đông Phương Mạn Lệ không đem chuyện này để ở trong lòng nhưng buổi tối hôm nay cô tìm được rất nhiều chuyện bát quái. Đặc biệt là chứng kiến tới thái độ Hiên Viên Phong đối với Lãnh Tâm Nhiên, càng thêm xác định Hiên Viên Phong nhất định là yêu Lãnh Tâm Nhiên. Như vậy, mình và Mộc thần sẽ cơ hội lớn một chút. Tâm tình tốt lên, không nhịn được nghĩ muốn cùng người bên cạnh chia sẻ vui sướng cùng mình. Tình huống hiện tại của Đông Phương Mạn Lệ là như thế, cho nên trực tiếp cùng với Đông Phương Quốc An nói: "Ba, con nói với người sự kiện a. Con mới vừa rồi phát hiện một bí mật. Hiên Viên tiên sinh thích một cô gái, cô gái kia gọi là Lãnh Tâm Nhiên, là một cô nhi, bây giờ đang đi học ở Yến Đại."
"Cái gì?"
Đông Phương Quốc An giật mình trợn to hai mắt, giống như là đang nghe được chuyện gì rợn cả người, lắc đầu liên tục: "Mạn Lệ, con không nên nói lung tung . Hiên Viên tiên sinh là người chính trực, loại chuyện này tốt xấu tốt nhất không nên tán gẫu."
Đông Phương Quốc An có thân phận là Đông Phương gia chủ, tự nhiên thân phận đem so với người bình thường trách nhiệm nặng hơn nhiều. Như vậy,thời điểm lúc xảy ra chuyện này, Đông Phương Quốc An cũng không còn đi theo tham gia náo nhiệt, mà là tìm người phụ trách mấy gia tộc khác nói chuyện phiếm. Cho nên, đối với một số việc không rõ ràng lắm. Bây giờ nghe lời nói của Đông Phương Mạn Lệ vẫn còn có chút không chịu tin tưởng.Đông Phương Mạn Lệ quệt mồm bày tỏ bất mãn: "Là thật, mới vừa rồi Hiên Viên tiên sinh chính miệng thừa nhận. Mới vừa rồi Lãnh Tâm Nhiên phải đi, Hiên Viên tiên sinh trực tiếp ở trước mặt mọi người nói không có cô ấy thì tiệc sinh nhật làm cũng không còn ý nghĩa. Trực tiếp cầu xin Lãnh Tâm Nhiên không đi. Ba, người phải tin tưởng con, cái dáng vẻ đó chỉ có thể nói rõ một chuyện, đó chính là Hiên Viên tiên sinh thật sự thích Lãnh Tâm Nhiên rồi."
Đông Phương Quốc An theo hướng nữ nhi chỉ liền tìm được một người khác trong cuộc bát quái, tiếp đó liền lắc đầu, nhưng rất nhanh sắc mặt liền thay đổi : "Đúng rồi, Mạn Lệ, cô gái kia không phải cùng Thần thiếu gia ở một chỗ sao?"
Vừa nhắc tới chuyện này cảm xúc Đông Phương Mạn Lệ liền có chút xuống thấp nhưng vẫn mạnh miệng phản bác: "Chuyện này có hiểu lầm, dù sao cô ấy và Mộc thần là không thể nào. Tốt lắm, ba, chuyện này người không cần để ý, yên tâm đi, tự con có thể giải quyết.”
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên còn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, Dạ Mộc Thần chần chờ có muốn hay không đem mình suy đoán nói cho cô nghe. Chỉ là nghĩ lại vừa rồi ánh mắt của những người đó nhìn Tâm Nhiên cùng Hiên Viên Phong, vẫn nhịn không được có chút co rút. Trí tưởng tượng của người quả nhiên là vô hạn.
"Thần, Gia Đằng Quang là người Sơn Khẩu Tổ. Hắn đến bây giờ vẫn không hề rời Yên kinh, chuyện này không đúng lắm." Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên cuối cùng từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, mở miệng nói ra, dù là Dạ mộc thần, cũng không nhịn được có chút ngạc nhiên.
Anh vẫn cho là Tâm Nhiên còn đang suy nghĩ chuyện Hiên Viên Phong cùng Hàn Thu Sinh, làm thế nào cũng không nghĩ đến, những thứ khốn nhiễu chuyện của người khác, Tâm Nhiên căn bản không để ở trong mắt. Chỉ là chốc lát, ánh mắt của anh liền thay đổi thành nhu hòa: "Ừ, Sơn Khẩu Tổ gần đây xảy ra chút việc. Gia Đằng Quang thân là người thừa kế, tới Yến kinh rất có thể là tránh đầu sóng ngọn gió ." Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng tựa vào trong ngực Dạ mộc thần. Cái tư thế này,làm cho cô cảm thấy an tâm: "Thần, em đột nhiên cảm thấy, chuyện chúng ta cần làm còn có rất nhiều. Mặc dù nói chúng ta bây giờ còn rất trẻ, nhưng không thể không nói, hiệu suất của chúng ta thật sự là quá thấp. Anh bây giờ còn chuyển thế lực sang quốc tế. Nhưng mà thế lực giờ còn quá yếu. Yên kinh đơn thuần một khối này, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian như vậy mới có thành tựu hiện tại. Gần đây, em đột nhiên cảm thấy mình có phần giống Ếch Ngồi Đáy Giếng. Em giới hạn mình trên mảnh đất Yến Kinh này, nhưng Trung Hoa không chỉ có như thế. Yến Kinh mặc dù là giải đất trung tâm nhưng các địa khu khác, cũng quan trọng như vậy. Hiện tại một dãy Đông Bắc được Hiên Viên Phong nắm trong bàn tay, nhưng phương hướng Tây Nam còn cả trung bộ, đều náo động. Em muốn mau đem chuyện Yến Kinh này giải quyết, sau đó bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch."Dạ mộc thần nghe Lãnh Tâm Nhiên giảng giải, nhẹ nhàng vuốt đầu của cô. Gìn giữ Trung Hoa là trách nhiệm của anh từ nhỏ. Vì trách nhiệm này, anh đã làm rất nhiều nhưng vẫn không cảm thấy mệt mỏi. Chỉ là lại làm liên lụy tới người anh yêu. Có lúc anh không nhịn được nghĩ nếu năm đó không có gặp phải mình, cô bây giờ có lẽ cũng không cần khổ cực như vậy rồi ?
"Ừ, dãy Tây Nam anh đã có kế hoạch. Nhưng anh muốn để cho em đón lấy thế lực Diêm Môn ở Yên Kinh còn thừa lại. Bây giờ mặc dù phần lớn cũng đã chuyển dời đến nước ngoài nhưng nhiều năm khổ cực vẫn còn ở nơi này. Người ở bên trong thay đổi rất lớn, nếu như em nghĩ người nằm vùng đi vào cũng có thể. Em nói đúng, chúng ta bây giờ có lẽ vẫn còn trẻ nhưng tuổi trẻ cũng không thể làm chúng ta dừng lại. Chúng ta cần đề cao hiệu suất, bởi vì chúng ta cố gắng một chút, cả nước nhân dân có thể hạnh phúc hơn một chút."
Nghe được chuyện Dạ mộc thần để cho cô đón lấy Diêm Môn, Lãnh Tâm Nhiên có chút chần chờ. Diêm Môn thật ra là cô và Thần cùng nhau sáng lập, đối với Diêm môn cô có rất nhiều tình cảm. Nhưng hiện tại dưới tình huống này, thật có thể không?
"Anh để cho em đón lấy những thế lực khác, cũng không phải đem em cột vào Diêm Môn. Mà là khiến Diêm Môn thuộc về em, để cho em đối với Diêm môn tiến hành cải tạo, khiến nó dung hợp hiện hữu trong thế lực. Anh hiểu rõ em bây giờ thủ hạ có một số người, nhưng những thứ kia còn chưa đủ. Trong Diêm Môn có một số ít không muốn rời quốc gia đi, cho nên liền ở lại Yên kinh. Trong những người này, rất nhiều người đều là người mang tuyệt kỷ. Anh nghĩ, có đám bọn chúng trợ giúp em có thể trở nên nhẹ nhõm một chút."
Đây là lần Lãnh Tâm sau khi sống lại Mộc Thần lần đầu tiên cho ra ý kiến của mình cùng trợ giúp. Nhưng loại trợ giúp này, không phải bố thí, cũng không phải là bởi vì là của người yêu anh. Mà bởi vì là hai người bọn họ là nhất thể yêu nhau cùng một chí hướng. Giấc mộng của anh chính là những mơ ước. Ngược lại cũng thế. Nhưng nói cô Ếch Ngồi Đáy Giếng thật ra thì anh cũng giống vậy. Anh biết nhưng muốn dựa vào thực lực chính mình cố gắng lấy được tất cả.Vì vậy, liền do dự. Thật ra thì có một số việc thật không muốn chúng phải phức tạp như thế. Anh và Nhiên có mơ ước giống nhau, như vậy, trợ giúp lẫn nhau mới là lựa chọn chính xác nhất. Lãnh Tâm Nhiên chỉ là suy tư không tới một phút liền gật đầu đáp ứng. Cô và Dạ mộc thần đã sớm đạt tới cảnh giới tâm linh tương thông, trên căn bản là một ánh mắt một biểu tình biến hóa là có thể đoán được tâm tư của đối phương. Thần nghĩ đến đương nhiên cô cũng nghĩ đến.
Hai người nhìn nhau trong lúc bất chợt có cảm giác sáng tỏ.
"Phốc." Lãnh Tâm Nhiên không ngờ mình sẽ được nghe một câu không thể tưởng tượng nổi như vậy. Liền cảm thán phong cách biến chuyển nhanh như vậy làm cô có chút ứng phó không kịp. Chỉ có thể bật cười bày tỏ tâm tình mình lúc này: " Chú, con đã nói chú còn rất trẻ. Con tin tưởng, lấy sức quyến rũ của chú nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều mỹ nữ. Đến lúc đó,tìm một Hàn phu nhân rồi sinh mấy tiểu bảo bảo, như vậy con mới thấy hài lòng."
Hàn Thu Sinh này, mặc dù không tính là quá am hiểu, cũng không được tính là quá hoàn mỹ. Nhưng mà đối với cô mà nói, ông đã bỏ ra đủ nhiều rồi. Một người đàn ông, có thể làm đến điều này, đủ nói rõ đó là một người đàn ông tốt. Một người đàn ông tốt tuyệt đối có thể có được hạnh phúc.
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười hiếm thấy, Hàn Thu Sinh cảm thấy trong lòng uất ức cũng hóa thành ấm áp, không còn tâm tình tức giận tuyệt vọng rồi, ánh mắt dịu dàng: "Tốt. Nếu như đây là nguyện vọng của Tâm Nhiên, chú sẽ cố gắng vậy."
Mặc dù ông không có nói thẳng nhưng Lãnh Tâm Nhiên biết ông có chuyện gạt cô. Nhưng cô không ngại, mỗi người đều có bí mật thuộc về mình, chỉ cần không dính đến phản bội thì sẽ không quan hệ.
"Vậy bây giờ chú muốn chúng ta bây giờ về hay không trở về? Nếu chú cảm thấy đợi ở chỗ này không thoải mái vậy thì hãy đi về trước ?" Lãnh Tâm Nhiên xem một chút bữa tiệc đại sảnh bên kia vẫn như cũ liền đề nghị.
Hàn Thu Sinh trong lòng khẽ động nhưng không đợi ông quay đầu lại, liền nghe thấy một âm thanh kích động: "Tâm Nhiên, lúc này cháu sao có thể đi? Cháu đi vậy tiệc sinh nhật này làm tiếp còn có gì ý nghĩa nữa?"
Hiên Viên Phong thật ra không có thói quen trốn ở góc tường nghe lén người khác nói chuyện, chỉ là khi thời điểm chạy đến liền nghe thấy lời nói Lãnh Tâm Nhiên như vậy. Mặc dù không có lấy được chứng thực của Hàn Thu Sinh nhưng trên căn bản ông đã chắc chắn tám phần mười rồi. Từ lần gặp mặt đầu tiên đã thấy ông rất có duyên với nha đầu này, vậy hóa ra nha đầu này chính là con gái ruột thịt của mình. Chỉ cần nghĩ trên người cô cùng ông đều chảy chung dòng máu thì trong lòng của ông như đang nở rộ ánh sáng chói lửa thật lâu không thể khôi phục lại bình tĩnh.
Theo tính tình dám làm dám chịu vậy hiện tại ông phải vọt thẳng ra ngoài, sau đó ngay trước mặt Tâm Nhiên cùng Hàn Thu sinh đối chất, để cho người đàn ông này thừa nhận mình cùng Tâm Nhiên quan hệ. Nhưng nhớ tới người con gái ông đợi cả đời liền nghĩ đến lời Tâm Nhiên mới nói. Những lời đó làm tất cả dũng khí cũng hóa thành vô dụng như bọt biển biến mất mất tích. Lãnh Tâm Nhiên ngược lại không ngờ Hiên Viên Phong lại có thể xuất hiện vào lúc này. Hơn nữa nhìn bộ dáng của đối phương, hẳn là đã ở bên cạnh nhìn một đoạn thời gian. Có người ở bên nghe lén nhưng chính mình lại không cảm ứng được, chuyện này đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói là một đả kích không thể bỏ qua. Trừ Thần cùng mấy người thân mật, vẫn còn rất nhỏ có thể xuất hiện tại bên cạnh cũng không đưa tới nàng phát giác người? Thực lực Hiên Viên Phong đến cùng mạnh cỡ nào? Nghĩ tới đây, trong đôi mắt Lãnh Tâm Nhiên hiện lên cảm xúc nhao nhao muốn thử . Nếu có thể cùng với ông so thử một phen?
Trong chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên ngược lại nghĩ lầm rồi. Thực lực Hiên Viên Phong cường đại là một chuyện, trọng yếu nhất là bởi vì máu mủ tình thâm.Trên người hai người bọn họ đều chảy dòng máu như nhau nên so sánh với người bình thường thân cận hơn rất nhiều. Dĩ nhiên loại thân cận này là loại cảm giác rất kỳ lạ.
Hiên Viên Phong lao ra sau nói, thật ra rất dễ dàng làm người khác hiểu theo nghĩa khác. Dù sao, ông mặc dù 45 rồi nhưng bởi vì được bảo dưỡng thoạt nhìn cũng chỉ so với Hàn Thu Sinh lớn hơn một hai tuổi. Thời điểm Hàn Thu Sinh cùng Lãnh Tâm Nhiên đi chung với nhau sẽ bị người hiểu lầm, ông và Lãnh Tâm Nhiên đứng chung một chỗ tự nhiên cũng sẽ bị hiểu lầm. Đặc biệt là ông cứ nói ra những lời mập mờ như vậy.
Âm thanh của ông không coi là nhỏ, mặc dù nơi này đã coi như là góc tương đối hẻo lánh rồi. Nhưng Hiên Viên Phong hôm nay là chủ yến hội, là tiêu điểm toàn trường nhìn chăm chú, không nói mọi người thì ít nhất phần lớn mọi người vây quanh ông. Ông tái xuất hiện, tự nhiên sẽ hấp dẫn chú ý của mọi người. Khi thấy thời điểm ông hướng một chỗ nào đó chạy tới những ánh mắt kia tựa như ra đa quét tới. Không ít người cũng sẽ không dấu vết đến gần hướng bên này.
Hiên Viên Phong nói lời kia, tự nhiên liền bị những người này một chữ không lọt nghe vào trong tai.
Nghe đến mấy câu này, mọi người nhìn Lãnh Tâm nhưng cùng Hàn Thu Sinh ánh mắt liền thay đổi rồi. Trước còn vẫn suy đoán thân phận bọn họ là gì? Hiện tại tự động mơ mộng tình tiết cẩu huyết hai nam tranh một nữ nhưng mà người nữ, cũng thật sự là quá nhỏ chứ? Còn chưa trưởng thành. Nhưng lại có thể lấy được chú ý của Hiên Viên Phong còn đồng thời cùng một người đàn ông khác giữ vững loại quan hệ mập mờ này.Xem ra, cũng không phải là hiền lành a.
Đông Phương Mạn Lệ giật mình khoa trương che miệng, trời ạ, cô nghe được cái gì đây. Theo bản năng quay đầu lại nhìn sang bên cạnh Dạ mộc thần cùng Dạ Tĩnh nhi, ngây ngốc hỏi :"Thì ra là Tâm Nhiên cùng chú Hiên Viên là loại quan hệ này?"
Vừa nói ra lời này tâm tình của cô liền như được hóa giải mọi thứ trong lòng. Hiên Viên Phong là người nào, làm sao có thể vô duyên vô cớ đối với một bần dân tốt nhỉ? Thì ra là bởi vì bọn họ là loại quan hệ này sao?
Vừa nghĩ tới còn vừa len lén đánh giá nét mặt Dạ mộc thần bên cạnh. Tuy nhiên vẻ mặt anh vẫn hay là vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi nhưng là cô lại tự động mơ mộng thành hiện tại Dạ mộc thần vô cùng tức giận bởi vì anh đối với một người con gái thay đổi thất thường lừa! Càng nghĩ càng thấy được mình suy đoán là chính xác, mặc dù không biết tại sao chú Hiên Viên lại coi trọng một người con gái so với niên kỷ của ông lại chênh nhiều như vậy. Nhưng loại hiện trạng này làm cho cô vô cùng mong đợi nhìn thấy.Mộc thần, anh không cần đau lòng. Đều tại Lãnh Tâm Nhiên không tốt, cư nhiên lừa anh. Không nói cho anh, cô ấy và chú Hiên Viên có quan hệ. Trước kia em đã cảm thấy chú Hiên Viên đối với cô ấy tốt quá mức, không ngờ lại có chuyện như vậy. Người này, quá đáng ghét, cô ta cư nhiên một chân đạp ba con thuyền. Mộc thần, anh không cần vì loại nữ nhân này đau lòng!"
Dạ Tĩnh nhi giật mình nhìn Đông Phương Mạn Lệ bên kia đang hưng phấn đến mắt phát sáng một cái, một hồi lâu sau lại chậm rãi thay đổi mở tầm mắt. Cô cảm thấy mình trước kia thật sự là sai lầm rồi. Chẳng qua cảm thấy tính tình Đông Phương Mạn Lệ coi như sáng sủa, lại không nghĩ rằng cư nhiên thiếu não đến mức này. Trí tưởng tượng của cô ta cũng quá tốt lắm. Xem ra, cô ta thật sự rất thích hợp đi viết tiểu thuyết a. Cô ngược lại một điểm cũng không lo lắng chuyện Lãnh Tâm Nhiên sẽ phản bội Dạ mộc thần này. Mặc dù chỉ cùng Lãnh Tâm Nhiên tiếp xúc qua hai lần nhưng trong lòng cô có cảm giác khí phách.Tình cảm Lãnh Tâm Nhiên cùng Dạ mộc thần đó là thế giới của hai bọn họ, bất luận kẻ nào cũng không xông vào được. Thế giới kia là do hoàn toàn tin tưởng cùng yêu say đắm tạo thành, ngọt ngào ấm áp khiến người hâm mộ.
Dạ mộc thần tự nhiên cũng không có để ý tới Đông Phương Mạn Lệ. Anh đang nghĩ đến một sự việc khác, lúc trước Hiên Viên Phong từng cho Tâm Nhiên nghe qua một người tên là "Lãnh Y Thanh". Lúc ấy anh chỉ cảm thấy có chút quen tai nhưng cũng không nhớ ra được là ai. Hiện tại thấy Hàn Thu Sinh cùng ông đứng chung một chỗ đột nhiên rõ ràng rồi. Hình như, tên của mẹ đẻ cơ thể này cũng như vậy? Nếu không phải là trùng hợp. . . Nếu như không phải là trùng hợp thì Nhiên và Hiên Viên Phong?
Nghĩ đến chuyện nào đó có thể, Dạ mộc thần theo bản năng nhăn mày lại. Khí thế của anh thật kinh người, trên người còn mang theo khí thế Đế Vương cao quý không thể xâm phạm, tại chỗ người len lén quan sát anh rất nhiều, nhưng không ai có dũng khí tiến lên đến gần. Một người có dáng dấp chiều cao, khí thế như vậy rốt cuộc là thế gia công tử nào đây? Người ở chỗ này ở bên trong, không có mấy người biết thân phận Dạ mộc thần nhưng bởi vì có chút quy định, coi như biết cũng không dám tiến lên nói chuyện. Người khác không biết cũng chỉ có thể suy đoán lung tung thôi.
"Mộc thần, anh không cần đau lòng ...Loại nữ nhân này đau lòng không đáng giá."
Đông Phương Mạn Lệ tinh mắt thấy động tác Dạ mộc thần cau mày. Nghĩ đây báo trước là Dạ mộc thần tức giận. Mộc Thần hiện tại khẳng định rất khổ sở, nếu mình thừa cơ hội này nói Tâm Nhiên. Vậy. . . . . . , càng nghĩ càng thấy phải như vậy không tệ, Đông Phương Mạn Lệ không nhịn được không nhịn được nghĩ muốn cười ha ha rồi. Ông trời thật sự là quá ưu ái cô cư nhiên cho cô một cơ hội tốt như vậy, thật sự là. . . . . .
Thời điểm còn đang suy nghĩ lung tung, Dạ Mộc Thần mặt không thay đổi vòng qua cô, hướng về phía Lãnh Tâm Nhiên đi tới.
Chung quanh nhiều ánh mắt bát quái như vậy nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại làm như không nhìn thấy, đối với cái điểm này cô cũng chỉ hơi hơi cau mày. Chân chính không để cho cô tự tại là thái độ Hiên Viên Phong hiện tại. Em gái ngươi a, ai tới nói cho cô biết, tâm tình trìu mến hiền lành dịu dàng có chút tâm tình rất phức tạp là chuyện gì xảy ra nha? Đây còn là người làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật Hiên Viên Phong sao? Này lừa bịp chính là chuyện gì xảy ra?
"Đây là chuyện ta cùng Tâm Nhiên với ngươi không có bất cứ quan hệ gì. Chúng ta muốn đi thì đi, không mượn ngươi xen vào." Chú ý tới Hiên Viên Phong lúc này ánh mắt càn rỡ. Hàn Thu Sinh nổi cơn thịnh nộ, đặc biệt là đang nghe chung quanh những tiếng nghị luận ngổn ngang kia thì càng thêm hận không được trực tiếp một cước đạp bay cái người đàn ông khốn kiếp này. Ông quyết định không ngăn trở Tâm Nhiên cùng ông ta quen biết nhau, nhưng cũng ko để ông ta không bày tỏ mà có thể dễ dàng như vậy nhận Tâm Nhiên trở về. Tâm Nhiên ưu tú như vậy, có cha ruột súc sinh vậy đơn giản là gặp xui tám đời! Quan trọng hơn là bây giờ còn chưa có quen biết nhau đã để cho Tâm Nhiên trở thành cái cho mọi người chỉ chỉ chõ chõ nói hươu nói vượn. Bản lãnh bảo vệ Tâm Nhiên cũng không có, vậy cho dù quen biết nhau rồi, đối với Tâm Nhiên lại trợ giúp được gì đây? Không chừng còn xem Tâm Nhiên như đứa con riêng. Người như vậy không bằng không cần, tránh khỏi cho Tâm Nhiên gia tăng gánh nặng. Tựa như Hàn Thu Sinh nhìn Hiên Viên Phong cực kỳ khó chịu, Hiên Viên Phong đối với người vừa thấy mặt đã tức giận mắng mình là "Súc sinh" cũng là một bụng ý kiến. Nghe được lời nói của Hàn thu Sinh,ông hung hăng trừng mắt nhìn đối phương. Nhưng thời điểm nhìn hướng Lãnh Tâm nhiên lại trở thành cẩn thận từng li từng tí lấy lòng: "Tâm Nhiên, có phải có chỗ nào này không khỏe hay không? Hay là bọn hắn phục vụ không chu đáo? Hôm nay là sinh nhật của ta, nếu bây giờ cháu đi, cái sinh nhật này liền trôi qua một cách nhạt nhẽo. Cháu chỉ cần nói vấn đề, ta hiện tại lập tức để cho bọn họ đi đổi."
A Thắng nhìn tiên sinh lúc này vô cùng chân chó không hề nguyên tắc nịnh hót tới cực điểm, mặt thật thà hung hăng co quắp mấy cái. Vô lực nâng trán, anh đây là đang nằm mơ sao? Người luôn luôn bén nhọn cường đại sao trong lúc bất chợt trở nên chân chó như vậy, không hề nguyên tắc rồi hả? Tiên sinh, hình tượng của ngài a, hôm nay tới đều là khách quý, ngài nên chú ý hình tượng của mình a! Ngay cả A Thắng thật thà như vậy vậy mà lúc này trong lòng đều có vô số con ngựa gào thét, những người khác trong lòng cảm giác thì càng phải không phải nói rồi. Tất cả mọi người đều là vẻ mặt như bị sét đánh, ngu si đần độn, không dám tin nhìn lên một màn trước mặt này.Nếu như Hiên Viên tiên sinh cùng cô bé này thật sự là quan hệ kia, vậy bây giờ tình huống này, cũng quá khoa trương đi?
Theo như lời đồn đại Hiên Viên tiên sinh là giết người không chớp mắt như Diêm Vương, chẳng lẽ vừa gặp phải tình yêu liền thay đổi đã thành cái gì cũng đều không để ý? Lừa bịp a, biến chuyển này không khỏi cũng quá nhanh chứ? Tất cả mọi người vẻ mặt như bị sét đánh duy chỉ có Hiên Viên Phong thân là người trong cuộc lại hoàn toàn 1 chút cũng không có cảm nhận được chỗ kỳ lạ này, vẫn như cũ trên mặt là nụ cười mặt lấy lòng: "Nha đầu, lưu lại nơi này chờ bữa tiệc kết thúc có được hay không?"Khóe mắt Lãnh Tâm Nhiên hung hăng co rút mấy cái, trong đầu đang gầm thét , cái không khí chết tiệt quỷ dị này đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Nhưng cô cũng không có lập tức đồng ý thỉnh cầu Hiên Viên Phong mà nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thu Sinh bên cạnh. Ý tứ rất rõ ràng chính là trưng cầu ý kiến của ông.
Hàn Thu Sinh thật ra rất muốn đi, đối với người đàn ông từng dùng tên giả "Trần Phong" lừa gạt đi người mình thích nhất ông thật sự không sinh được nửa điểm hảo cảm. Nhưng nghĩ đến tình huống bây giờ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Tâm Nhiên,chú đi về trước.Con tiếp tục ở lại đây chơi một hồi đi, chú trở về chuẩn bị một chút tài liệu."
Lãnh Tâm Nhiên sao lại không nhìn ra dụng ý của ông, thấy ông nói như vậy liền do dự cũng không có trực tiếp cho đưa ra quyết định: "Nếu chú muốn trở về lời thì con với chú cùng nhau về."
Nghe được lời nói này, Hàn Thu sinh dĩ nhiên rất vui mừng hả hê nhìn người đàn ông vẻ mặt mất mác một cái, ý định cũng thay đổi :"Không có gì, chú đi về trước. Con ở nơi này chơi tiếp đi."
Lãnh Tâm Nhiên thấy ông kiên trì cũng không miễn cưỡng nữa, trực tiếp kéo Hàn Thu sinh đi ra ngoài: "Con tiễn chú.’’
Hiên Viên Phong lập tức đuổi theo: "Tâm Nhiên."
A Thắng vừa rồi vô lực vỗ trán. Anh thật không muốn suy nghĩ hướng khác nhưng biểu hiện tiên sinh bây giờ thật sự làm cho người ta hoài nghi. Chẳng lẽ, tiên sinh thật sự yêu Tâm Nhiên tiểu thư sao? Vậy tại sao lúc trước không có một chút báo trước đây?
Sau khi Hàn Thu sinh đi, Lãnh Tâm Nhiên mặc dù còn ở lại bữa tiệc nhưng chỉ vẻn vẹn đi ra chút. Huống chi, chứng kiến Hàn Thu sinh cùng Hiên Viên Phong cô suy đoán mâu thuẫn giữa hai người này hình như không có đơn giản như vậy.Mặc dù Hiên Viên Phong đứng gần Lãnh Tâm vẻ mặt như muốn nói gì, dáng vẻ khẩn trương rối rắm làm cho những người chung quanh cảm giác như một hồi tức giận. Nhưng không ai dám nói gì, chỉ có thể đứng ở một bên im lặng, ánh mắt vây quanh Hiên Viên Phong và một tiểu nữ sinh.
Thời điểm Lãnh Tâm Nhiên lần nữa trở lại đại sảnh, Dạ mộc thần đã đi tới bên người cô. Mọi người đã sớm chú ý tới động tác của Dạ mộc thần, chứng kiến cảnh anh đi về phía người Lãnh Tâm Nhiên thì một hồi khiếp sợ. Chẳng lẽ, không chỉ có Hiên Viên Phong mà ngay cả vị thiếu gia thần bí này cũng si mê tiểu nữ sinh rồi sao?
Có Dạ mộc thần xuất hiện sẽ có Đông Phương Mạn Lệ.
Ánh mắt Đông Phương Mạn Lệ bí ẩn lạnh lẽo quan sát Lãnh Tâm Nhiên nửa ngày, về sau làm ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra: "Tâm Nhiên, thì ra là cô và chú Hiên Viên là loại quan hệ này. Cô nói đi, hiện tại nếu sớm biết các người là loại quan hệ này thì tôi cũng sẽ không nói cái gì, ngược lại là chúc phúc cho các người."
Lời Đông Phương Mạn Lệ vừa nói làm Lãnh Tâm Nhiên không hiểu ra sao, mà Dạ mộc thần cùng Hiên Viên Phong đã nổi trận lôi đình. Đặc biệt là Hiên Viên Phong, ông bây giờ cả người cực độ hưng phấn nên càng cẩn thận cẩn thận tình huống ở bên trong. Trong lúc vô tình nghe được lời nói của Đông Phương Mạn Lệ lập tức giận tái mặt đi tới: "Mạn Lệ, không phải là ta nói cháu đã đọc sách nhiều năm như vậy chẳng lẽ không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói sao? Chú của cháu vẫn còn ở trước mặt ta khen cháu là thế hệ trẻ Đông Phương gia cực kỳ có tiền đồ sao, hi vọng hi vọng không làm mất mặt mũi của Đông Phương gia các người."
Lời nói này có chút nặng, Đông Phương Mạn Lệ thân là một trong tứ đại gia tộc Đông Phương gia. Nữ nhi gia chủ, từ nhỏ đến lớn người bên cạnh không ai không nể mặt cô. Bây giờ bị Hiên Viên Phong lên mặt dạy dỗ không còn mặt mũi, liền đem tất cả oán khí cùng phát tiết đến Lãnh Tâm Nhiên.
"Chú Hiên Viên thật xin lỗi, là cháu không đúng. Nhưng mà cháu thật không ngờ chú và Tâm Nhiên là loại quan hệ này, trước cháu vẫn cho rằng Tâm Nhiên cùng Mộc thần phải . . . . . Xem ra là cháu hiểu lầm Mộc thần rồi. . . . . ." Nói xong còn vô cùng ngượng ngùng nhìn Mộc Thần bên cạnh một cái.
Dạ mộc thần là thật không muốn cùng cô ta so đo,theo ý anh cô ta ngay một đầu ngón tay cũng không sánh nổi người Tâm Nhiên. Căn bản lười phải chú ý tới cô ta. Chỉ đi thẳng tới liền dừng lại cũng không có, ngay trước mặt mấy người dắt tay Lãnh Tâm Nhiên, khóe miệng khẽ nhếch: "Em buổi tối còn chưa có ăn cái gì, chúng ta giờ hãy đi trước."Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, hai người cứ nắm tay ngọt ngọt ngào ngào rời đi. Hoàn toàn không chú ý những đám người chỗ khác đã sắp điên cuồng rồi.
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên không chút do dự rời đi, Hiên Viên Phong bắt đầu có chút phát hoảng. Có lúc, không có được gì đó cũng không đáng sợ. Đáng sợ ấy là cảm giác được đến lại mất đi. Trước kia, Hiên Viên Phong không biết mình còn có một nữ nhi. Cho nên, căn bản không nghĩ tới cảnh cùng phụ nữ chung đụng cuộc sống. Nhưng hiện tại khi biết khả năng sau này ông bắt đầu sợ mất đi. Ông đã làm chuyện sai lầm quá nhiều, đối với hai mẹ con Lãnh Y Thanh thì ông có quá nhiều thiếu sót. Chính là loại thiếu sót này để cho ông càng thêm lo lắng.
Trên mặt nụ cười mang tiêu chí biểu trưng đã sớm biến mất không thấy gì nữa, Hiên Viên Phong nhìn lên Đông Phương Mạn Lệ trước mặt vẫn như cũ không biết hối cải. Đi thẳng tới bên vợ chồng Đông Phương Quốc An đang cùng người khác nói chuyện với nhau: "Đông Phương gia chủ, kiếm một chỗ nói chuyện."
Đông Phương Quốc An làm sao không đồng ý. Đông Phương gia hiện tại tình thế rất vi diệu, vô cùng cần thiết lấy được ủng hộ Hiên Viên Phong. Chỉ cần trở thành bá chủ dãy Đông Bắc thì cả Hoa Hạ quốc đều có không người nào địch nổi uy hiếp. Chỉ cần có thể lấy được ủng hộ của ông ta, coi như vị lão tổ tông trong nhà kia xảy ra chút chuyện gì cũng không cần lo lắng địa vị gia tộc sẽ bị chịu ảnh hưởng.
"Hiên Viên tiên sinh, không biết có gì chỉ giáo?" So với Đông Phương Trường Không, Đông Phương Quốc An rất nghiêm túc. Về một trình độ nào đó nói, ông ta là người rất có dã tâm. Ông muốn không chỉ là bảo vệ phạm vi thế lực Đông Phương gia bây giờ, quan trọng hơn là muốn thế lực ngày càng cường đại. Sự tồn tại của Dạ gia làm ông không dám nghĩ tới cho nên mục tiêu của ông giờ là trở thành lão đại trong tứ đại gia tộc.
Hiên Viên Phong nhìn Đông Phương Quốc An đầu tiên là tùy ý hàn huyên mấy câu. Người ở trước mắt này là gia chủ Đông Phương gia, mặc kệ có suy tính cái gì mặt mũi ông còn cấp cho. Nhưng giờ có một số việc, cũng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Đang giảng mấy câu khách sáo, Hiên Viên Phong mới đưa đề tài chuyển tới trên người Đông Phương Mạn Lệ: "Mạn Lệ đã trưởng thành rồi a."
Đông Phương Quốc An không hiểu ông nói này lời nói là có ý gì, nhưng vẫn rất mặt mũi nói: "Ha ha, mặc dù tuổi đã lớn như vậy, nhưng có lúc tính tình còn rất trẻ con, bị tôi cùng mẹ nó làm hư rồi."
"Con gái, nên cưng chiều. Tính tình nóng giận như trẻ con thì cũng bình thường, cô bé nào mà không hay nóng giận thất thường như thế, tính khí đó nói lên rằng rất được người nhà rất thương yêu chiều chuộng. Tuy nhiên, tính cách nóng giận thất thường như con nít này, mặc dù thoạt nhìn là một vấn đề nhỏ nhưng có đôi khi vẫn cần chú ý. Tính tình trẻ con, các trưởng bối sẽ cảm thấy đáng yêu nhưng nếu như quá mức liền làm cho người ta thấy như đã được nuông chìu quá độ, tùy hứng điêu ngoa. Dĩ nhiên, ta tin tưởng Đông Phương gia chủ là cực nghiêm, ta nói loại tình huống đó cũng tự nhiên sẽ không xảy ra.”
Hiên Viên Phong nói xong Đông Phương Quốc An mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống dưới. Không chỉ có như thế, mặc dù Hiên Viên Phong không có nói rõ nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là nữ nhi Đông Phương Mạn Lệ của ông đã làm chuyện gì đắc tội tới Hiên Viên Phong. Đông Phương Quốc An không ngờ nữ nhi mình luôn luôn hiểu chuyện cũng sẽ chọc giận mình, ngẩn ngơ chút sau đó lập tức dối trá mà cười : "Hiên Viên tiên sinh nói đúng lắm. Đứa trẻ Mạn Lệ kia, từ nhỏ đã so với người bình thường ưu tú hơn, tôi tin tưởng nó. Nếu quả như thật có chuyện không tốt gì chắc cũng chỉ là hiểu nhầm . Dù sao, hiện tại trong xã hội này, cái gì cũng đều có thể là giả ."Hiên Viên Phong cười lạnh, người khác đều sợ Đông Phương gia nhưng Hiên Viên Phong ông cũng không sợ. Lập tức, cũng không có khách khí nói tiếp: "Dĩ nhiên, nếu không có chứng cớ thì người thông minh đều sẽ không nói. Cám ơn Đông Phương gia chủ hôm nay cổ động, ngày khác ta nhất định tới cửa bái tạ."
Không khí nói chuyện giữa hay người, tuyệt đối không tính là nhẹ nhõm. Ở Hiên Viên Phong sau khi đi, Đông Phương Quốc An đứng nguyên tại chỗ thời gian rất lâu, mãi cho đến phu nhân của ông tới thấy ông còn đang đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình. Thấy thái độ trượng phu thật sự là nghiêm túc quá mức.Tâm tình Đông Phương phu nhân lo âu, nhỏ giọng nói : " Ông xã, đã xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi Hiên Viên tiên sinh đã nói gì với ông?"
Đông Phương Quốc An ngẩng đầu lên, vẻ mặt còn chút mê mang: "Chuyện cụ thể bây giờ tôi còn không rõ ràng, Mạn Lệ ở đâu, tôi muốn cùng con bé nói chuyện một chút."
Thấy người mình cần tìm đã thấy, Đông Phương Quốc An cũng không khách khí trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Mạn Lệ có phải hay không con làm chuyện gì đắc tội Hiên Viên tiên sinh ?"
Đông Phương Mạn Lệ mờ mịt, suy nghĩ một chút vẫn là lắc đầu: "Không có a, con buổi tối vẫn cùng Mộc thần và chị Tĩnh bọn họ ở chung một chỗ, thế nào?"
Nhìn dáng vẻ nữ nhi mình cái gì cũng không biết , Đông Phương Quốc An suy nghĩ một chút sau đó khoát tay: "Không có gì, tùy tiện hỏi một chút." Có lẽ là ông nghĩ quá nhiều thôi. Có lẽ Hiên Viên tiên sinh chỉ là bởi vì không có chuyện tán gẫu nên mới tìm ra đề tài này nói chuyện.
Đông Phương Mạn Lệ không đem chuyện này để ở trong lòng nhưng buổi tối hôm nay cô tìm được rất nhiều chuyện bát quái. Đặc biệt là chứng kiến tới thái độ Hiên Viên Phong đối với Lãnh Tâm Nhiên, càng thêm xác định Hiên Viên Phong nhất định là yêu Lãnh Tâm Nhiên. Như vậy, mình và Mộc thần sẽ cơ hội lớn một chút. Tâm tình tốt lên, không nhịn được nghĩ muốn cùng người bên cạnh chia sẻ vui sướng cùng mình. Tình huống hiện tại của Đông Phương Mạn Lệ là như thế, cho nên trực tiếp cùng với Đông Phương Quốc An nói: "Ba, con nói với người sự kiện a. Con mới vừa rồi phát hiện một bí mật. Hiên Viên tiên sinh thích một cô gái, cô gái kia gọi là Lãnh Tâm Nhiên, là một cô nhi, bây giờ đang đi học ở Yến Đại."
"Cái gì?"
Đông Phương Quốc An giật mình trợn to hai mắt, giống như là đang nghe được chuyện gì rợn cả người, lắc đầu liên tục: "Mạn Lệ, con không nên nói lung tung . Hiên Viên tiên sinh là người chính trực, loại chuyện này tốt xấu tốt nhất không nên tán gẫu."
Đông Phương Quốc An có thân phận là Đông Phương gia chủ, tự nhiên thân phận đem so với người bình thường trách nhiệm nặng hơn nhiều. Như vậy,thời điểm lúc xảy ra chuyện này, Đông Phương Quốc An cũng không còn đi theo tham gia náo nhiệt, mà là tìm người phụ trách mấy gia tộc khác nói chuyện phiếm. Cho nên, đối với một số việc không rõ ràng lắm. Bây giờ nghe lời nói của Đông Phương Mạn Lệ vẫn còn có chút không chịu tin tưởng.Đông Phương Mạn Lệ quệt mồm bày tỏ bất mãn: "Là thật, mới vừa rồi Hiên Viên tiên sinh chính miệng thừa nhận. Mới vừa rồi Lãnh Tâm Nhiên phải đi, Hiên Viên tiên sinh trực tiếp ở trước mặt mọi người nói không có cô ấy thì tiệc sinh nhật làm cũng không còn ý nghĩa. Trực tiếp cầu xin Lãnh Tâm Nhiên không đi. Ba, người phải tin tưởng con, cái dáng vẻ đó chỉ có thể nói rõ một chuyện, đó chính là Hiên Viên tiên sinh thật sự thích Lãnh Tâm Nhiên rồi."
Đông Phương Quốc An theo hướng nữ nhi chỉ liền tìm được một người khác trong cuộc bát quái, tiếp đó liền lắc đầu, nhưng rất nhanh sắc mặt liền thay đổi : "Đúng rồi, Mạn Lệ, cô gái kia không phải cùng Thần thiếu gia ở một chỗ sao?"
Vừa nhắc tới chuyện này cảm xúc Đông Phương Mạn Lệ liền có chút xuống thấp nhưng vẫn mạnh miệng phản bác: "Chuyện này có hiểu lầm, dù sao cô ấy và Mộc thần là không thể nào. Tốt lắm, ba, chuyện này người không cần để ý, yên tâm đi, tự con có thể giải quyết.”
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên còn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, Dạ Mộc Thần chần chờ có muốn hay không đem mình suy đoán nói cho cô nghe. Chỉ là nghĩ lại vừa rồi ánh mắt của những người đó nhìn Tâm Nhiên cùng Hiên Viên Phong, vẫn nhịn không được có chút co rút. Trí tưởng tượng của người quả nhiên là vô hạn.
"Thần, Gia Đằng Quang là người Sơn Khẩu Tổ. Hắn đến bây giờ vẫn không hề rời Yên kinh, chuyện này không đúng lắm." Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên cuối cùng từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, mở miệng nói ra, dù là Dạ mộc thần, cũng không nhịn được có chút ngạc nhiên.
Anh vẫn cho là Tâm Nhiên còn đang suy nghĩ chuyện Hiên Viên Phong cùng Hàn Thu Sinh, làm thế nào cũng không nghĩ đến, những thứ khốn nhiễu chuyện của người khác, Tâm Nhiên căn bản không để ở trong mắt. Chỉ là chốc lát, ánh mắt của anh liền thay đổi thành nhu hòa: "Ừ, Sơn Khẩu Tổ gần đây xảy ra chút việc. Gia Đằng Quang thân là người thừa kế, tới Yến kinh rất có thể là tránh đầu sóng ngọn gió ." Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng tựa vào trong ngực Dạ mộc thần. Cái tư thế này,làm cho cô cảm thấy an tâm: "Thần, em đột nhiên cảm thấy, chuyện chúng ta cần làm còn có rất nhiều. Mặc dù nói chúng ta bây giờ còn rất trẻ, nhưng không thể không nói, hiệu suất của chúng ta thật sự là quá thấp. Anh bây giờ còn chuyển thế lực sang quốc tế. Nhưng mà thế lực giờ còn quá yếu. Yên kinh đơn thuần một khối này, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian như vậy mới có thành tựu hiện tại. Gần đây, em đột nhiên cảm thấy mình có phần giống Ếch Ngồi Đáy Giếng. Em giới hạn mình trên mảnh đất Yến Kinh này, nhưng Trung Hoa không chỉ có như thế. Yến Kinh mặc dù là giải đất trung tâm nhưng các địa khu khác, cũng quan trọng như vậy. Hiện tại một dãy Đông Bắc được Hiên Viên Phong nắm trong bàn tay, nhưng phương hướng Tây Nam còn cả trung bộ, đều náo động. Em muốn mau đem chuyện Yến Kinh này giải quyết, sau đó bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch."Dạ mộc thần nghe Lãnh Tâm Nhiên giảng giải, nhẹ nhàng vuốt đầu của cô. Gìn giữ Trung Hoa là trách nhiệm của anh từ nhỏ. Vì trách nhiệm này, anh đã làm rất nhiều nhưng vẫn không cảm thấy mệt mỏi. Chỉ là lại làm liên lụy tới người anh yêu. Có lúc anh không nhịn được nghĩ nếu năm đó không có gặp phải mình, cô bây giờ có lẽ cũng không cần khổ cực như vậy rồi ?
"Ừ, dãy Tây Nam anh đã có kế hoạch. Nhưng anh muốn để cho em đón lấy thế lực Diêm Môn ở Yên Kinh còn thừa lại. Bây giờ mặc dù phần lớn cũng đã chuyển dời đến nước ngoài nhưng nhiều năm khổ cực vẫn còn ở nơi này. Người ở bên trong thay đổi rất lớn, nếu như em nghĩ người nằm vùng đi vào cũng có thể. Em nói đúng, chúng ta bây giờ có lẽ vẫn còn trẻ nhưng tuổi trẻ cũng không thể làm chúng ta dừng lại. Chúng ta cần đề cao hiệu suất, bởi vì chúng ta cố gắng một chút, cả nước nhân dân có thể hạnh phúc hơn một chút."
Nghe được chuyện Dạ mộc thần để cho cô đón lấy Diêm Môn, Lãnh Tâm Nhiên có chút chần chờ. Diêm Môn thật ra là cô và Thần cùng nhau sáng lập, đối với Diêm môn cô có rất nhiều tình cảm. Nhưng hiện tại dưới tình huống này, thật có thể không?
"Anh để cho em đón lấy những thế lực khác, cũng không phải đem em cột vào Diêm Môn. Mà là khiến Diêm Môn thuộc về em, để cho em đối với Diêm môn tiến hành cải tạo, khiến nó dung hợp hiện hữu trong thế lực. Anh hiểu rõ em bây giờ thủ hạ có một số người, nhưng những thứ kia còn chưa đủ. Trong Diêm Môn có một số ít không muốn rời quốc gia đi, cho nên liền ở lại Yên kinh. Trong những người này, rất nhiều người đều là người mang tuyệt kỷ. Anh nghĩ, có đám bọn chúng trợ giúp em có thể trở nên nhẹ nhõm một chút."
Đây là lần Lãnh Tâm sau khi sống lại Mộc Thần lần đầu tiên cho ra ý kiến của mình cùng trợ giúp. Nhưng loại trợ giúp này, không phải bố thí, cũng không phải là bởi vì là của người yêu anh. Mà bởi vì là hai người bọn họ là nhất thể yêu nhau cùng một chí hướng. Giấc mộng của anh chính là những mơ ước. Ngược lại cũng thế. Nhưng nói cô Ếch Ngồi Đáy Giếng thật ra thì anh cũng giống vậy. Anh biết nhưng muốn dựa vào thực lực chính mình cố gắng lấy được tất cả.Vì vậy, liền do dự. Thật ra thì có một số việc thật không muốn chúng phải phức tạp như thế. Anh và Nhiên có mơ ước giống nhau, như vậy, trợ giúp lẫn nhau mới là lựa chọn chính xác nhất. Lãnh Tâm Nhiên chỉ là suy tư không tới một phút liền gật đầu đáp ứng. Cô và Dạ mộc thần đã sớm đạt tới cảnh giới tâm linh tương thông, trên căn bản là một ánh mắt một biểu tình biến hóa là có thể đoán được tâm tư của đối phương. Thần nghĩ đến đương nhiên cô cũng nghĩ đến.
Hai người nhìn nhau trong lúc bất chợt có cảm giác sáng tỏ.
/263
|