Edit:hangsilver
Beta:SCR0811
Dạ Mộc Thần biết Lãnh Tâm Nhiên hiện tại rất hồi hộp, nhưng mà anh chính là cố ý nói rất chậm. Bây giờ mặc dù ánh sáng rất tối, nhưng đối với người từ nhỏ đã tập võ như anh mà nói thì muốn nhìn rõ thái độ của Nhiên còn rất dễ dàng. Lãnh Tâm Nhiên lại không biết tính toán của Thần lúc này, nhưng giữa người yêu với nhau đôi lúc cũng cần một chút thú vị, vì vậy cũng rất phối hợp: "Thần, nhà anh có những người nào?"
Trong con ngươi u lam hiện lên nụ cười ấm áp: "Rất nhiều người, nhưng người ở lại nhà tổ thì không nhiều lắm. Anh có hai bác một chú, cha anh là chi thứ hai. Nhưng anh và cha không thân thiết lắm, anh là do ông nuôi lớn. Mẹ đã qua đời nhiều năm, cha bây giờ đang ở nước ngoài hưởng thụ. Khác chính là ông nội anh hiện tại thân thể rất tốt hiện đang ở tại nhà tổ. Chú út còn chưa kết hôn, hiện tại cũng ở tại nhà tổ. Chú út là một hoạ sĩ, quanh năm suốt tháng phần lớn thời gian đều dành để đi du lịch toàn thế giới. Bác cả có một con gái, chính là chị Tĩnh, còn một người cô, đã gả đi nhiều năm, cũng giống như cha anh hiện đang ở tại nước ngoài. Bác hai có ba con trai, tuổi cũng lớn hơn anh, đều là những người có thành tựu nhất định. Về phần những họ hàng gần xa, người cũng không ít, chỉ là đều là mấy kẻ không ra gì mà thôi.
Thời điểm Dạ Mộc Thần đang nói về những họ hàng kia. Giọng nói không phải khinh bỉ, cũng không phải là khinh miệt, mà là chân chính hờ hững.
Đối với loại cảm xúc lạnh lùng này của Thần, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có cảm thấy lạ gì. Bởi vì người cô quan tâm cũng không nhiều lắm. Trước kia chỉ có người trong Diêm Môn, hiện tại có thêm Triệu Nghị và Thẩm Quân. Nhưng chân chính như vậy vẫn coi như không tệ. Còn những người bạn học từ trước kia đến hiện tại, cô còn chưa có nhớ một ai.
"Nhà họ Dạ rốt cuộc là gì ? Em cảm thấy, nhà họ Dạ nếu so với Tứ Đại Gia Tộc còn tôn quý hơn. Lúc mấy người Đông Phương Trường Không thấy anh mặc dù rất nỗ lực che giấu, nhưng vẫn nhìn ra được thái độ rất cung kính."
Dạ Mộc Thần cười: "Mặc dù nói ở Trung Hoa, Tứ Đại Gia Tộc trên mặt thì rất chói lọi. Nhưng mà nếu Tứ Đại Gia Tộc mà so với Quý tộc thì ít tôn quý hơn rất nhiều, chỉ là cách đối nhân xử thế tương đối khiêm tốn nên ít nổi danh thôi. Mà nhà họ Dạ cũng là một trong những người đó. Thật ra thì bên cạnh em cũng có người có thân phận như vậy. Không biết em có chú ý đến hay không, thân phận của cô ấy so với con em Tứ Đại Gia Tộc cũng không kém chút nào." Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, hồi tưởng những người đã từng xuất hiện bên cạnh mình . Trong nháy mắt, mặt một người liền xuất hiện ở trong đầu của cô. Ánh mắt trợn thật lớn, nhìn người đàn ông bên cạnh khóe miệng cười mỉm, không nhịn được nói: "Là Đông Phương Hiểu Diệc Diệc đúng không?"Dạ Mộc Thần tán thưởng gật đầu: "Xem ra em cũng phát hiện. Đông Phương Hiểu Diệc Diệc mặc dù cũng họ Đông Phương, nhưng mà cô ấy và nhà Đông Phương của Tứ Đại Gia Tộc cũng không phải là một nhà. Thật ra thì cũng không phải là không có quan hệ gì, trước cũng là một nhà. Chỉ là sau khi ở riêng phải xa cách liền thay đổi, đến bây giờ thì càng thêm không có bất kỳ quan hệ gì. Đông Phương Hiểu Diệc Diệc của nhà Đông Phương là gia đình trung y, đặc biệt là thuật châm cứu, truyền thừa hàng trăm năm, tổ thượng cô ấy có danh là Thần Y , hơn nữa còn là ngự y cổ đại dành riêng bên cạnh hoàng thượng. Nếu nói Trung y thế gia, thật ra thì đổi lại tên cũng có thể, vậy thì gọi là Ngự Y thế gia. Người nhà bọn họ, sau khi học thành xong đều đi vào cung phục vụ vì hoàng thượng. Cho nên nếu mà chân chính tính toán ra thì thân phận của Đông Phương Hiểu Diệc Diệc còn tôn quý hơn thân phận của Đông Phương Di và Đông Phương Mạn Lệ. Chỉ là nhà ngự y xử sự khiêm tốn, anh thấy Đông Phương Hiểu Diệc Diệc xem ra tính tình cũng trầm ổn." Lãnh Tâm Nhiên chú ý tới, thời điểm Thần nói về những gia tộc này. Loại giọng nói đó đều tựa như là phê bình. Giọng điệu như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là thân phận của Thần còn cao hơn bọn họ. Sự phát hiện này, làm cho lòng của cô trầm xuống. Cô thật không ngờ, mình lại gặp phải một người có thân phận tôn quý tới mức như thế .
Nếu như nói Đông Phương Hiểu Diệc xuất thân là nhà Ngự Y còn làm cho cô kinh ngạc. Thì thân phận của Dạ Mộc Thần chính là làm cho lòng cô nhíu chặt lại. Cố gắng để cho mình không nghĩ đến những chuyện này nữa , Lãnh Tâm Nhiên nhớ tới lúc trước kia cùng Đông Phương Hiểu Diệc nói chuyện, theo bản năng cau mày: "Những người của Đông Phương gia này, bây giờ còn vì quốc gia mà phục vụ mấy vị lãnh đạo?’’
"Thật thông minh. Theo như anh được biết, ông của Đông Phương Hiểu Diệc, hiện cũng đang là gia chủ nhà Đông Phương, là bác sĩ riêng của chủ tịch nước, vẫn phụ trách việc chăm sóc sức khỏe cho chủ tịch. Mà cha của cô ấy và nhà họ Dạ ngược lại có chút quan hệ sâu xa."
Nghe thế, ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên trợn thật lớn. Chuyện sâu xa này, không phải là. . . . . .
Dạ Mộc Thần vừa cười, anh hôm nay gặp được quá nhiều vẻ giật mình của Nhiên. Phải biết Nhiên bình thường đều là vẻ bình tĩnh ung dung, muốn xem biểu hiện cô luống cuống, thật sự là quá khó khăn. Hiện tại cảm giác này, ngược lại không tồi.Đúng, ông nội hiện tại lớn tuổi, còn cha của cô ấy có thể gọi là bác sĩ riêng của ông nội anh. Người của Đông Phương gia cũng sẽ lựa chọn một nhân vật quan trọng để đi theo. Những người khác theo đuổi cũng đều là những người lãnh đạo quốc gia rất quan trọng."
Đêm đã khuya, theo thời gian trôi đi, nhiệt độ cũng giảm theo chút. Nhưng mà lại để cho Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy lạnh cũng không phải là bởi vì thời tiết này mà là thân phận của Dạ Mộc Thần.
Mặc dù Thần không có nói thẳng nhà họ Dạ đến cùng có bao nhiêu lợi hại. Nhưng mà từ những thứ ở bên trong đôi câu lời nói kia có thể thấy được. Thế lực nhà họ Dạ trong tưởng tượng của cô còn rộng lớn hơn nhiều. Chỉ là khiếp sợ ngắn ngủi cô lại bắt đầu hăng hái . Thân phận của Thần càng tôn quý, thì càng thể hiện rõ cô càng cần thêm cố gắng, về phần những thứ khác, cũng không có cái gì.
"Thì ra là lựa chọn của em lại là một người đàn ông lợi hại như vậy."
Đợi đến khi tiêu hóa xong phần thân phận của Thần, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên hiện lên một nụ cười hả hê y hệt như tiểu hồ ly.
Dạ Mộc Thần cũng không nhịn được cười: "Đúng vậy a, xem ra ánh mắt em thật tốt. Chẳng qua ánh mắt của anh cũng không tồi, anh cũng coi trọng một cô gái vô cùng lợi hại. Anh tin tưởng, trên đời này cũng chỉ có em, mới xứng được với anh."
"Tự luyến." Lãnh Tâm Nhiên tính trẻ con bĩu môi.
Dạ Mộc Thần cũng không tức giận, đứng dậy đem chăn đắp kín cho Lãnh Tâm Nhiên, mỉm cười: "Anh tin tưởng, mặc kệ thân phận của anh là gì, thì như vậy cũng không phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là anh tin tưởng, Nhiên về sau sẽ có được thành tựu tuyệt đối không kém so với nhà họ Dạ." Lãnh Tâm Nhiên tự tin gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Sau thời gian ngắn ngủi cười giỡn xong, hai người lại tiếp tục đề tài trước. Chỉ có điều lần này nói về đề tài trung tâm cũng không phải là nhà họ Dạ. Mà là về nhà ngự y, chuẩn xác hơn chính là về Đông Phương Hiểu Diệc.
“Thần, có phải Hiểu Diệc biết anh không? Giống như thời điểm mỗi lần gặp lại Thần ánh mắt của cô ấy đều có chút không được tự nhiên.” Trước kia còn chưa có chú ý nên cho là Đông Phương Hiểu Diệc bị khí thế của Thần kinh động đến. Bây giờ nhìn lại cũng thấy không có đơn giản như vậy. Khả năng lớn nhất là Đông Phương Hiểu Diệc cũng biết thân phận của Thần cho nên mới theo bản năng sinh ra tâm tình cung kính. Nhà Ngự Y đã lợi hại nhưng nếu là ba cô ấy lại theo đuổi nhà họ Dạ. Như vậy chỉ có thể nói rõ nhà họ Dạ so với nhà Ngự Y còn cao quý hơn.
“Ừ, cô ấy đi theo cha tới nhà tổ mấy lần chắc là khi đó nhìn thấy. Chỉ là có một quy định từ xưa truyền thừa tới giờ, đó chính là không thể đàm luận gia sự nhà họ Dạ. Coi như cô ấy biết thân phận của anh nhưng cũng không thể tùy tiện nhắc tới.”
Dạ Mộc Thần đối với Đông Phương Hiểu Diệc ấn tượng coi như cũng không tệ. Mặc dù Đông Phương Hiểu Diệc bình thường biểu hiện có chút đần độn. Hơn nữa luôn trầm mặc không nói lời nào nhưng ánh mắt cô nhìn anh thì sáng ngời nhưng ngược lại ánh mắt đó lại tinh khiết cực kì. Lãnh Tâm Nhiên thật tò mò tại sao nhà họ Dạ tồn tại là một bí mật, nhưng mà cô cảm thấy có một số việc. Lập tức nói hết thì không được, giống như bây giờ từ từ vạch trần chân tướng, sẽ mang đến cho cuộc vui mừng vô hạn. Thời thời khắc khắc như vậy mới có cuộc sống vui mừng, mới đủ kích thích.
“Nếu như Đông Phương Hiểu Diệc cũng có thể đi theo bên em thì chuyện đó đối với em mà nói đó sẽ là trợ lực rất lớn. Đông Phương Hiểu Diệc mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mà từ từ tiếp nhận học bổ túc của gia tộc. Hơn nữa cô ấy đối với trung y rất có thiên phú, đợi đến ngày cô ấy lớn lên, thành tựu sẽ không thua đời cha cô ấy.”
Dạ Mộc Thần đối với Đông Phương Hiểu Diệc cũng đánh giá rất cao. Đánh giá như vậy, khiến Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên có suy đoán kỳ quái.
“Thần, anh có phải hay không đã nghe qua chuyện của cô ấy?” Nếu như không phải đã nghe qua thì Thần làm sao có thể nhớ rõ ràng những chuyện của cô ấy như vậy? Dĩ nhiên ý nghĩ này của Lãnh Tâm Nhiên không phải là ghen. Mà cô hiểu Dạ Mộc Thần, nếu biết như anh chú ý một người vậy thì đã nói rõ anh đối với người kia hẳn đã có sắp xếp của mình.
Dạ Mộc Thần cười cười, con ngươi u lam ôn tình một mảnh: “Cái gì cũng không gạt được em. Ừ, thời điểm ban đầu thấy cô ấy ở cùng một phòng cùng em thì liền chú ý tới. Tính tình của cô ấy cũng không tệ, không có ý xấu gì. Mặc dù là người đần độn một chút thế nhưng cũng coi như là một đặc điểm của Đông Phương gia. Ông nội, cha của cô ấy đều không phải là loại người nhỏ mọn.”
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: “Em biết rồi.”
Hai người trước kia thường nửa đêm tán gẫu như vậy, nhưng mà gần đây thời gian ở cùng nhau lại tương đối ít, cơ hội cũng thiếu như vậy. Hiện tại trò chuyện lại quên thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không cảm thấy buồn ngủ. Mãi cho đến khi Dạ Mộc Thần trong lúc vô tình liếc nhìn về phía đồng hồ treo tường mới ý thức được Nhiên bây giờ vẫn còn là bệnh nhân.
“Tốt lắm, không nói nữa, em nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai là lễ mừng năm mới, đoán chừng thời điểm buổi sáng gia đình tư lệnh Tào sẽ đến, đến lúc đó lại bận rộn rồi.”
Dạ Mộc Thần hôn trên môi Lãnh Tâm Nhiên một cái, sau đó chính mình trở lại nằm trên giường. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, đồng thời nhắm mắt lại.
Cả đêm Vô Mộng, chỉ là hai người theo đồng hồ sinh học lúc bảy giờ buổi sáng liền mở mắt. Mặc dù thời gian ngủ không lâu, nhưng tinh thần lại rất tốt. Lãnh Tâm Nhiên ngày hôm qua bởi vì mất máu quá nhiều nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện tại có vẻ tái nhợt rất nhiều. Một đôi mắt đen nhánh hiện lên ánh sáng lóa mắt. Trong phòng bệnh có đơn độc một phòng rửa mặt, hai người vừa mới rửa mặt xong không lâu, đã có người gõ cửa. Người tới chính là Hàn Thu Sinh, cầm trên tay hai phần ăn sáng. Thấy Lãnh Tâm Nhiên tinh thần thoải mái thì trái tim vẫn treo lơ lửng nay cũng buông xuống chút.
Hàn Thu Sinh chính là tới thay phiên Dạ Mộc Thần, ông buổi sáng sáu giờ đã ra khỏi giường. Thấy phía dưới bệnh viện cửa hàng nên mua một chút, chính ông cũng đã ăn đồ ăn ở đó, mùi vị coi như cũng không tệ.
“Mộc Thần,cháu đi về nghỉ ngơi đi, trong này Nhiên đã có ta rồi. Cháu bận rộn một buổi tối, cũng đã mệt mỏi. Hôm nay là năm mới, cháu trở về thăm người trong nhà đi.”
Hiện tại, Hàn Thu Sinh đã có thể lấy thái độ bình thường mà đối đãi với Dạ Mộc Thần rồi. Bởi vì Dạ Mộc Thần cho tới nay biểu hiện cũng rất ưu tú, cho nên đối với thái độ này của công cũng có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
Dạ Mộc Thần giống như Lãnh Tâm Nhiên gọi Hàn Thu Sinh là chú, nghe nói như thế, lắc đầu: “Đợi lát nữa còn có người tới. Cháu chờ bọn họ đi về sau đó mới trở về. Cháu không sao.”
Thấy Hàn Thu Sinh vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên là tò mò “Bọn họ” là chỉ ai. Dạ Mộc Thần rất kiên nhẫn giải thích: “Ngày hôm qua Nhiên cứu một đôi mẹ con. Người nhà của bọn họ hôm nay sẽ tới thăm Nhiên. Thân phận của bọn họ có chút đặc biệt, nên cháu sẽ ở lại nơi này đợi đã.”
Nghe giải thích, Hàn Thu Sinh gật đầu một cái. Đối với chuyện thân phận bọn họ đặc biệt cũng không có quá để ý, ông hiện tại là ảo não chuyện Tâm Nhiên bị thương. Nếu như theo ý thật sự của ông, ông không cần thân phận đối phương tôn quý như thế nào. Chỉ cần Tâm Nhiên không bị thương, bất cứ chuyện gì ông đều không có quan tâm.
Mặc dù ông nghĩ như vậy, đợi đến thời điểm chín giờ sáng, đoàn người xuất hiện ông còn bị đội hình đó dọa cho đầu óc choáng váng.
Lúc ấy ông chuẩn bị đi ra cửa hỏi vấn đề thương thế của Lãnh Tâm Nhiên. Đợi đến khi bác sĩ đi ra từ phòng làm việc, liền phát hiện trên hành lang vốn rất an tĩnh nay lại có vô số tiếng bước chân. Đợi đến khi ông mang theo bụng đầy nghi ngờ từ khúc quanh đi ra, thấy hai bên hành lang đứng đầy người thì thiếu chút nữa kinh sợ hô ra tiếng.
Lúc này đại khái chừng hai bên hành lang hơn mười mét, đứng đầy mười mấy người. Cứ cách hai ba thước đứng một người, quan trọng hơn là bọn họ đều mặc quân trang mà xanh lá cây, trên người vác súng. Cái đội hình thế, khiến người tự xưng là có kiến thức rộng như Hàn Thu Sinh cũng có chút không nhịn được trợn tròn mắt.
Ông nhớ tới lời Dạ Mộc Thần nói “Thân phận có chút đặc biệt”. Bây giờ mới cảm nhận được đặc biệt tới trình độ nào rồi. Đợi đến khi tới gần, đã có người trực tiếp đi lên ngăn ông lại. Mãi cho đến thân phận của ông được xác định mới thả.
Ở trước cửa phòng bệnh của Lãnh Tâm Nhiên, cũng có hai quân nhân đang đứng nghiêm. Ánh mắt của Hàn Thu Sinh nhìn thấy trên vai hai người kia đều là sĩ quan cấp tá. Sự phát hiện này càng làm cho ông liền hút một ngụm khí lạnh càng thêm cẩn thận.
Đợi đến khi thật vất vả vào phòng bệnh, còn không đợi Hàn Thu Sinh thở nhẹ một hơi. Liền nhìn thấy trong phòng bệnh không coi là nhỏ được vây quanh bởi một nhóm người. Trong đó người ở giữa bị mọi người vây quanh là một ông lão đại khái hơn 80 tuổi. Trên mặt của ông lão có những nếp nhăn đầy dấu vết năm tháng. Nhưng mà cả người đứng nghiêm, trên người có loại khí thế không giận mà uy. Mặc dù tuổi đã rất lớn rồi, nhưng mà ông lão tinh thần vẫn còn tốt. Trong ánh mắt ẩn chứa ánh sáng cơ trí, không hề giống một lão nhân ánh mắt vẩn đục.
Đứng ở bên người ông lão là một người đàn ông trung niên ba bốn mươi tuổi. Xem ra tuổi so với ông lớn hơn một chút, mặc tây trang, diện mạo giống ông lão cũng là người đàn ông tuấn lãng. Đang cùng nói chuyện với Lãnh Tâm Nhiên chính là một đôi mẹ con. Mẹ xem ra chưa tới 30 tuổi, đứa bé thì 5,6 tuổi, dáng dấp phấn điêu ngọc trác, thật đáng yêu. Lúc này cậu bé non nớt đang bĩu môi nói chuyện cùng Lãnh Tâm Nhiên.
“Vị này là chú Hàn Thu Sinh của tôi.”
Lãnh Tâm Nhiên thấy Hàn Thu Sinh đi vào, hướng tới gia đình tư lệnh Tào giới thiệu Hàn Thu Sinh.
Hàn Thu Sinh hướng mấy người gật đầu một cái, một người đàn ông trung niên tiến lên cùng ông tán gẫu mấy câu. Sau đó liền đem tiêu điểm đặt lên người Lãnh Tâm Nhiên.
Thời gian tư lệnh Tào ở chỗ này cũng không nhiều, chỉ đi về phía Lãnh Tâm Nhiên biểu đạt một chút cảm tạ sau đó liền rời đi. Gia đình ba người vẫn còn ở lại, đặc biệt là người mẹ đang nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn không nhịn được sợ hãi. Nhìn đứa bé hoạt bát đáng yêu, cô biết, nếu như không có cô gái gọi là Lãnh Tâm Nhiên này. Chỉ sợ bọn họ hiện tại đã sớm lành ít dữ nhiều.
“Lãnh tiểu thư, ngày hôm qua cám ơn em đã cứu chị và cục cưng. Nếu như không có em, chỉ sợ…” Người mẹ trẻ tuổi cảm kích nói, còn lôi kéo đứa bé đang chơi đùa tới: “Cục cưng, nói cám ơn chị đi.”
Bé trai chớp ánh mắt long lanh như nước lên, xem mẹ một chút lại xem chị đang ngồi trên giường một chút lập tức cười nói. Thời điểm cười lên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền, nhìn trông cực kỳ đáng yêu: “Cám ơn chị đã cứu em cùng mẹ.”
Lãnh Tâm Nhiên đối với đứa trẻ thường không có cảm tình gì nhưng khi chứng kiến tới bé trai như vậy thì không nhịn được sinh ra mấy phần trìu mến: “Không cần cám ơn, đây là chuyện chị nên làm.”
Bé trai bĩu môi, nháy mắt một cái không nhìn Lãnh Tâm Nhiên. Dáng vẻ tựa như đã phát hiện cái gì đó rất thú vị, làm mọi người mội hồi buồn cười.
“Lãnh tiểu thư, cám ơn cô đã cứu vợ và con trai tôi, đây là danh thiếp của tôi. Nếu về sau có chuyện gì cần hỗ trợ có thể tìm đến tôi.” Người đàn ông trung niên vẫn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hai mẹ con này. Ông diện mạo rất cường tráng, con ngươi sắt đá nhu tình, xem ra là người cực kỳ ấm áp. Đặc biệt là khi hai người ăn ý nhìn thẳng vào mắt nhau, càng làm cho người nhìn thấy trong lòng ấm áp, hâm mộ không dứt.
Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy danh thiếp người đàn ông đưa tới: “Cám ơn Tào tiên sinh.”
Từ trong miệng Thần biết được thân phận gia đình này, Lãnh Tâm Nhiên căn bản không cần cùng những người này khách khí. Huống chi, nếu như cô không chấp nhận những ý tốt này, ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy không được tự nhiên.
Thời gian cả ba người bọn họ ở chỗ này cũng không phải rất dài, chỉ là hơn 10 phút sau đó rời đi. Đợi đến khi đám người kia đi hết rồi, Hàn Thu Sinh mới nói vừa rồi mình trên hành lang nhìn thấy trận thế khổng lồ như thế nào, tò mò hỏi nói: “Tâm Nhiên, người lần này con cứu là ai? Ta thấy trên người bọn họ có đeo vũ khí giống như đều là thật.”
Vừa nghĩ tới, không nhịn được đi tới phía trước cửa sổ, vén màn của lên nhìn ra ngoài. Đồng nhất nhìn càng thêm không được, bởi vì ngoài cửa dừng năm chiếc xe Audi màu đen. Giống như trên hành lang nhìn thấy người hộ vệ mặc quân trang đang lên mấy chiếc xe, cảnh tượng oai phong mười phần.
Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nhìn Dạ Mộc Thần một cái. Thấy vẻ mặt anh buông lỏng, biết chuyện này có thẻ nói ra, lúc này mới lên tiếng: “Là tướng quân.”
“Hả?” Hàn Thu Sinh trợn to hai mắt, có chút không dám tin câu mình nghe được.
“Mới vừa rồi ông lão kia, là vị lão tướng quân. Người Nhiên cứu là con dâu cùng cháu trai của ông ta.” Dạ Mộc Thần mở miệng nói.
Đối với điểm này, Hàn Thu Sinh không nhịn được nói liên tục vài câu bày tỏ cảm khái của mình. Chỉ là rất nhanh Dạ Mộc Thần liền đưa ra lời từ biệt.
Nếu như không phải là bởi vì gia đình tư lệnh Tào muốn tới thăm, thì buổi sáng anh đã rời đi rồi. Anh bây giờ là gia chủ đương nhiệm nên chuyện cần làm có rất nhiều. Bình thường anh đều hoạt động ở bên ngoài nhưng mà bây giờ là thời gian cả nhà đoàn tụ nên nhất định phải xuất hiện.
Beta:SCR0811
Dạ Mộc Thần biết Lãnh Tâm Nhiên hiện tại rất hồi hộp, nhưng mà anh chính là cố ý nói rất chậm. Bây giờ mặc dù ánh sáng rất tối, nhưng đối với người từ nhỏ đã tập võ như anh mà nói thì muốn nhìn rõ thái độ của Nhiên còn rất dễ dàng. Lãnh Tâm Nhiên lại không biết tính toán của Thần lúc này, nhưng giữa người yêu với nhau đôi lúc cũng cần một chút thú vị, vì vậy cũng rất phối hợp: "Thần, nhà anh có những người nào?"
Trong con ngươi u lam hiện lên nụ cười ấm áp: "Rất nhiều người, nhưng người ở lại nhà tổ thì không nhiều lắm. Anh có hai bác một chú, cha anh là chi thứ hai. Nhưng anh và cha không thân thiết lắm, anh là do ông nuôi lớn. Mẹ đã qua đời nhiều năm, cha bây giờ đang ở nước ngoài hưởng thụ. Khác chính là ông nội anh hiện tại thân thể rất tốt hiện đang ở tại nhà tổ. Chú út còn chưa kết hôn, hiện tại cũng ở tại nhà tổ. Chú út là một hoạ sĩ, quanh năm suốt tháng phần lớn thời gian đều dành để đi du lịch toàn thế giới. Bác cả có một con gái, chính là chị Tĩnh, còn một người cô, đã gả đi nhiều năm, cũng giống như cha anh hiện đang ở tại nước ngoài. Bác hai có ba con trai, tuổi cũng lớn hơn anh, đều là những người có thành tựu nhất định. Về phần những họ hàng gần xa, người cũng không ít, chỉ là đều là mấy kẻ không ra gì mà thôi.
Thời điểm Dạ Mộc Thần đang nói về những họ hàng kia. Giọng nói không phải khinh bỉ, cũng không phải là khinh miệt, mà là chân chính hờ hững.
Đối với loại cảm xúc lạnh lùng này của Thần, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có cảm thấy lạ gì. Bởi vì người cô quan tâm cũng không nhiều lắm. Trước kia chỉ có người trong Diêm Môn, hiện tại có thêm Triệu Nghị và Thẩm Quân. Nhưng chân chính như vậy vẫn coi như không tệ. Còn những người bạn học từ trước kia đến hiện tại, cô còn chưa có nhớ một ai.
"Nhà họ Dạ rốt cuộc là gì ? Em cảm thấy, nhà họ Dạ nếu so với Tứ Đại Gia Tộc còn tôn quý hơn. Lúc mấy người Đông Phương Trường Không thấy anh mặc dù rất nỗ lực che giấu, nhưng vẫn nhìn ra được thái độ rất cung kính."
Dạ Mộc Thần cười: "Mặc dù nói ở Trung Hoa, Tứ Đại Gia Tộc trên mặt thì rất chói lọi. Nhưng mà nếu Tứ Đại Gia Tộc mà so với Quý tộc thì ít tôn quý hơn rất nhiều, chỉ là cách đối nhân xử thế tương đối khiêm tốn nên ít nổi danh thôi. Mà nhà họ Dạ cũng là một trong những người đó. Thật ra thì bên cạnh em cũng có người có thân phận như vậy. Không biết em có chú ý đến hay không, thân phận của cô ấy so với con em Tứ Đại Gia Tộc cũng không kém chút nào." Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, hồi tưởng những người đã từng xuất hiện bên cạnh mình . Trong nháy mắt, mặt một người liền xuất hiện ở trong đầu của cô. Ánh mắt trợn thật lớn, nhìn người đàn ông bên cạnh khóe miệng cười mỉm, không nhịn được nói: "Là Đông Phương Hiểu Diệc Diệc đúng không?"Dạ Mộc Thần tán thưởng gật đầu: "Xem ra em cũng phát hiện. Đông Phương Hiểu Diệc Diệc mặc dù cũng họ Đông Phương, nhưng mà cô ấy và nhà Đông Phương của Tứ Đại Gia Tộc cũng không phải là một nhà. Thật ra thì cũng không phải là không có quan hệ gì, trước cũng là một nhà. Chỉ là sau khi ở riêng phải xa cách liền thay đổi, đến bây giờ thì càng thêm không có bất kỳ quan hệ gì. Đông Phương Hiểu Diệc Diệc của nhà Đông Phương là gia đình trung y, đặc biệt là thuật châm cứu, truyền thừa hàng trăm năm, tổ thượng cô ấy có danh là Thần Y , hơn nữa còn là ngự y cổ đại dành riêng bên cạnh hoàng thượng. Nếu nói Trung y thế gia, thật ra thì đổi lại tên cũng có thể, vậy thì gọi là Ngự Y thế gia. Người nhà bọn họ, sau khi học thành xong đều đi vào cung phục vụ vì hoàng thượng. Cho nên nếu mà chân chính tính toán ra thì thân phận của Đông Phương Hiểu Diệc Diệc còn tôn quý hơn thân phận của Đông Phương Di và Đông Phương Mạn Lệ. Chỉ là nhà ngự y xử sự khiêm tốn, anh thấy Đông Phương Hiểu Diệc Diệc xem ra tính tình cũng trầm ổn." Lãnh Tâm Nhiên chú ý tới, thời điểm Thần nói về những gia tộc này. Loại giọng nói đó đều tựa như là phê bình. Giọng điệu như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là thân phận của Thần còn cao hơn bọn họ. Sự phát hiện này, làm cho lòng của cô trầm xuống. Cô thật không ngờ, mình lại gặp phải một người có thân phận tôn quý tới mức như thế .
Nếu như nói Đông Phương Hiểu Diệc xuất thân là nhà Ngự Y còn làm cho cô kinh ngạc. Thì thân phận của Dạ Mộc Thần chính là làm cho lòng cô nhíu chặt lại. Cố gắng để cho mình không nghĩ đến những chuyện này nữa , Lãnh Tâm Nhiên nhớ tới lúc trước kia cùng Đông Phương Hiểu Diệc nói chuyện, theo bản năng cau mày: "Những người của Đông Phương gia này, bây giờ còn vì quốc gia mà phục vụ mấy vị lãnh đạo?’’
"Thật thông minh. Theo như anh được biết, ông của Đông Phương Hiểu Diệc, hiện cũng đang là gia chủ nhà Đông Phương, là bác sĩ riêng của chủ tịch nước, vẫn phụ trách việc chăm sóc sức khỏe cho chủ tịch. Mà cha của cô ấy và nhà họ Dạ ngược lại có chút quan hệ sâu xa."
Nghe thế, ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên trợn thật lớn. Chuyện sâu xa này, không phải là. . . . . .
Dạ Mộc Thần vừa cười, anh hôm nay gặp được quá nhiều vẻ giật mình của Nhiên. Phải biết Nhiên bình thường đều là vẻ bình tĩnh ung dung, muốn xem biểu hiện cô luống cuống, thật sự là quá khó khăn. Hiện tại cảm giác này, ngược lại không tồi.Đúng, ông nội hiện tại lớn tuổi, còn cha của cô ấy có thể gọi là bác sĩ riêng của ông nội anh. Người của Đông Phương gia cũng sẽ lựa chọn một nhân vật quan trọng để đi theo. Những người khác theo đuổi cũng đều là những người lãnh đạo quốc gia rất quan trọng."
Đêm đã khuya, theo thời gian trôi đi, nhiệt độ cũng giảm theo chút. Nhưng mà lại để cho Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy lạnh cũng không phải là bởi vì thời tiết này mà là thân phận của Dạ Mộc Thần.
Mặc dù Thần không có nói thẳng nhà họ Dạ đến cùng có bao nhiêu lợi hại. Nhưng mà từ những thứ ở bên trong đôi câu lời nói kia có thể thấy được. Thế lực nhà họ Dạ trong tưởng tượng của cô còn rộng lớn hơn nhiều. Chỉ là khiếp sợ ngắn ngủi cô lại bắt đầu hăng hái . Thân phận của Thần càng tôn quý, thì càng thể hiện rõ cô càng cần thêm cố gắng, về phần những thứ khác, cũng không có cái gì.
"Thì ra là lựa chọn của em lại là một người đàn ông lợi hại như vậy."
Đợi đến khi tiêu hóa xong phần thân phận của Thần, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên hiện lên một nụ cười hả hê y hệt như tiểu hồ ly.
Dạ Mộc Thần cũng không nhịn được cười: "Đúng vậy a, xem ra ánh mắt em thật tốt. Chẳng qua ánh mắt của anh cũng không tồi, anh cũng coi trọng một cô gái vô cùng lợi hại. Anh tin tưởng, trên đời này cũng chỉ có em, mới xứng được với anh."
"Tự luyến." Lãnh Tâm Nhiên tính trẻ con bĩu môi.
Dạ Mộc Thần cũng không tức giận, đứng dậy đem chăn đắp kín cho Lãnh Tâm Nhiên, mỉm cười: "Anh tin tưởng, mặc kệ thân phận của anh là gì, thì như vậy cũng không phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là anh tin tưởng, Nhiên về sau sẽ có được thành tựu tuyệt đối không kém so với nhà họ Dạ." Lãnh Tâm Nhiên tự tin gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Sau thời gian ngắn ngủi cười giỡn xong, hai người lại tiếp tục đề tài trước. Chỉ có điều lần này nói về đề tài trung tâm cũng không phải là nhà họ Dạ. Mà là về nhà ngự y, chuẩn xác hơn chính là về Đông Phương Hiểu Diệc.
“Thần, có phải Hiểu Diệc biết anh không? Giống như thời điểm mỗi lần gặp lại Thần ánh mắt của cô ấy đều có chút không được tự nhiên.” Trước kia còn chưa có chú ý nên cho là Đông Phương Hiểu Diệc bị khí thế của Thần kinh động đến. Bây giờ nhìn lại cũng thấy không có đơn giản như vậy. Khả năng lớn nhất là Đông Phương Hiểu Diệc cũng biết thân phận của Thần cho nên mới theo bản năng sinh ra tâm tình cung kính. Nhà Ngự Y đã lợi hại nhưng nếu là ba cô ấy lại theo đuổi nhà họ Dạ. Như vậy chỉ có thể nói rõ nhà họ Dạ so với nhà Ngự Y còn cao quý hơn.
“Ừ, cô ấy đi theo cha tới nhà tổ mấy lần chắc là khi đó nhìn thấy. Chỉ là có một quy định từ xưa truyền thừa tới giờ, đó chính là không thể đàm luận gia sự nhà họ Dạ. Coi như cô ấy biết thân phận của anh nhưng cũng không thể tùy tiện nhắc tới.”
Dạ Mộc Thần đối với Đông Phương Hiểu Diệc ấn tượng coi như cũng không tệ. Mặc dù Đông Phương Hiểu Diệc bình thường biểu hiện có chút đần độn. Hơn nữa luôn trầm mặc không nói lời nào nhưng ánh mắt cô nhìn anh thì sáng ngời nhưng ngược lại ánh mắt đó lại tinh khiết cực kì. Lãnh Tâm Nhiên thật tò mò tại sao nhà họ Dạ tồn tại là một bí mật, nhưng mà cô cảm thấy có một số việc. Lập tức nói hết thì không được, giống như bây giờ từ từ vạch trần chân tướng, sẽ mang đến cho cuộc vui mừng vô hạn. Thời thời khắc khắc như vậy mới có cuộc sống vui mừng, mới đủ kích thích.
“Nếu như Đông Phương Hiểu Diệc cũng có thể đi theo bên em thì chuyện đó đối với em mà nói đó sẽ là trợ lực rất lớn. Đông Phương Hiểu Diệc mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mà từ từ tiếp nhận học bổ túc của gia tộc. Hơn nữa cô ấy đối với trung y rất có thiên phú, đợi đến ngày cô ấy lớn lên, thành tựu sẽ không thua đời cha cô ấy.”
Dạ Mộc Thần đối với Đông Phương Hiểu Diệc cũng đánh giá rất cao. Đánh giá như vậy, khiến Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên có suy đoán kỳ quái.
“Thần, anh có phải hay không đã nghe qua chuyện của cô ấy?” Nếu như không phải đã nghe qua thì Thần làm sao có thể nhớ rõ ràng những chuyện của cô ấy như vậy? Dĩ nhiên ý nghĩ này của Lãnh Tâm Nhiên không phải là ghen. Mà cô hiểu Dạ Mộc Thần, nếu biết như anh chú ý một người vậy thì đã nói rõ anh đối với người kia hẳn đã có sắp xếp của mình.
Dạ Mộc Thần cười cười, con ngươi u lam ôn tình một mảnh: “Cái gì cũng không gạt được em. Ừ, thời điểm ban đầu thấy cô ấy ở cùng một phòng cùng em thì liền chú ý tới. Tính tình của cô ấy cũng không tệ, không có ý xấu gì. Mặc dù là người đần độn một chút thế nhưng cũng coi như là một đặc điểm của Đông Phương gia. Ông nội, cha của cô ấy đều không phải là loại người nhỏ mọn.”
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: “Em biết rồi.”
Hai người trước kia thường nửa đêm tán gẫu như vậy, nhưng mà gần đây thời gian ở cùng nhau lại tương đối ít, cơ hội cũng thiếu như vậy. Hiện tại trò chuyện lại quên thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không cảm thấy buồn ngủ. Mãi cho đến khi Dạ Mộc Thần trong lúc vô tình liếc nhìn về phía đồng hồ treo tường mới ý thức được Nhiên bây giờ vẫn còn là bệnh nhân.
“Tốt lắm, không nói nữa, em nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai là lễ mừng năm mới, đoán chừng thời điểm buổi sáng gia đình tư lệnh Tào sẽ đến, đến lúc đó lại bận rộn rồi.”
Dạ Mộc Thần hôn trên môi Lãnh Tâm Nhiên một cái, sau đó chính mình trở lại nằm trên giường. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, đồng thời nhắm mắt lại.
Cả đêm Vô Mộng, chỉ là hai người theo đồng hồ sinh học lúc bảy giờ buổi sáng liền mở mắt. Mặc dù thời gian ngủ không lâu, nhưng tinh thần lại rất tốt. Lãnh Tâm Nhiên ngày hôm qua bởi vì mất máu quá nhiều nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện tại có vẻ tái nhợt rất nhiều. Một đôi mắt đen nhánh hiện lên ánh sáng lóa mắt. Trong phòng bệnh có đơn độc một phòng rửa mặt, hai người vừa mới rửa mặt xong không lâu, đã có người gõ cửa. Người tới chính là Hàn Thu Sinh, cầm trên tay hai phần ăn sáng. Thấy Lãnh Tâm Nhiên tinh thần thoải mái thì trái tim vẫn treo lơ lửng nay cũng buông xuống chút.
Hàn Thu Sinh chính là tới thay phiên Dạ Mộc Thần, ông buổi sáng sáu giờ đã ra khỏi giường. Thấy phía dưới bệnh viện cửa hàng nên mua một chút, chính ông cũng đã ăn đồ ăn ở đó, mùi vị coi như cũng không tệ.
“Mộc Thần,cháu đi về nghỉ ngơi đi, trong này Nhiên đã có ta rồi. Cháu bận rộn một buổi tối, cũng đã mệt mỏi. Hôm nay là năm mới, cháu trở về thăm người trong nhà đi.”
Hiện tại, Hàn Thu Sinh đã có thể lấy thái độ bình thường mà đối đãi với Dạ Mộc Thần rồi. Bởi vì Dạ Mộc Thần cho tới nay biểu hiện cũng rất ưu tú, cho nên đối với thái độ này của công cũng có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
Dạ Mộc Thần giống như Lãnh Tâm Nhiên gọi Hàn Thu Sinh là chú, nghe nói như thế, lắc đầu: “Đợi lát nữa còn có người tới. Cháu chờ bọn họ đi về sau đó mới trở về. Cháu không sao.”
Thấy Hàn Thu Sinh vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên là tò mò “Bọn họ” là chỉ ai. Dạ Mộc Thần rất kiên nhẫn giải thích: “Ngày hôm qua Nhiên cứu một đôi mẹ con. Người nhà của bọn họ hôm nay sẽ tới thăm Nhiên. Thân phận của bọn họ có chút đặc biệt, nên cháu sẽ ở lại nơi này đợi đã.”
Nghe giải thích, Hàn Thu Sinh gật đầu một cái. Đối với chuyện thân phận bọn họ đặc biệt cũng không có quá để ý, ông hiện tại là ảo não chuyện Tâm Nhiên bị thương. Nếu như theo ý thật sự của ông, ông không cần thân phận đối phương tôn quý như thế nào. Chỉ cần Tâm Nhiên không bị thương, bất cứ chuyện gì ông đều không có quan tâm.
Mặc dù ông nghĩ như vậy, đợi đến thời điểm chín giờ sáng, đoàn người xuất hiện ông còn bị đội hình đó dọa cho đầu óc choáng váng.
Lúc ấy ông chuẩn bị đi ra cửa hỏi vấn đề thương thế của Lãnh Tâm Nhiên. Đợi đến khi bác sĩ đi ra từ phòng làm việc, liền phát hiện trên hành lang vốn rất an tĩnh nay lại có vô số tiếng bước chân. Đợi đến khi ông mang theo bụng đầy nghi ngờ từ khúc quanh đi ra, thấy hai bên hành lang đứng đầy người thì thiếu chút nữa kinh sợ hô ra tiếng.
Lúc này đại khái chừng hai bên hành lang hơn mười mét, đứng đầy mười mấy người. Cứ cách hai ba thước đứng một người, quan trọng hơn là bọn họ đều mặc quân trang mà xanh lá cây, trên người vác súng. Cái đội hình thế, khiến người tự xưng là có kiến thức rộng như Hàn Thu Sinh cũng có chút không nhịn được trợn tròn mắt.
Ông nhớ tới lời Dạ Mộc Thần nói “Thân phận có chút đặc biệt”. Bây giờ mới cảm nhận được đặc biệt tới trình độ nào rồi. Đợi đến khi tới gần, đã có người trực tiếp đi lên ngăn ông lại. Mãi cho đến thân phận của ông được xác định mới thả.
Ở trước cửa phòng bệnh của Lãnh Tâm Nhiên, cũng có hai quân nhân đang đứng nghiêm. Ánh mắt của Hàn Thu Sinh nhìn thấy trên vai hai người kia đều là sĩ quan cấp tá. Sự phát hiện này càng làm cho ông liền hút một ngụm khí lạnh càng thêm cẩn thận.
Đợi đến khi thật vất vả vào phòng bệnh, còn không đợi Hàn Thu Sinh thở nhẹ một hơi. Liền nhìn thấy trong phòng bệnh không coi là nhỏ được vây quanh bởi một nhóm người. Trong đó người ở giữa bị mọi người vây quanh là một ông lão đại khái hơn 80 tuổi. Trên mặt của ông lão có những nếp nhăn đầy dấu vết năm tháng. Nhưng mà cả người đứng nghiêm, trên người có loại khí thế không giận mà uy. Mặc dù tuổi đã rất lớn rồi, nhưng mà ông lão tinh thần vẫn còn tốt. Trong ánh mắt ẩn chứa ánh sáng cơ trí, không hề giống một lão nhân ánh mắt vẩn đục.
Đứng ở bên người ông lão là một người đàn ông trung niên ba bốn mươi tuổi. Xem ra tuổi so với ông lớn hơn một chút, mặc tây trang, diện mạo giống ông lão cũng là người đàn ông tuấn lãng. Đang cùng nói chuyện với Lãnh Tâm Nhiên chính là một đôi mẹ con. Mẹ xem ra chưa tới 30 tuổi, đứa bé thì 5,6 tuổi, dáng dấp phấn điêu ngọc trác, thật đáng yêu. Lúc này cậu bé non nớt đang bĩu môi nói chuyện cùng Lãnh Tâm Nhiên.
“Vị này là chú Hàn Thu Sinh của tôi.”
Lãnh Tâm Nhiên thấy Hàn Thu Sinh đi vào, hướng tới gia đình tư lệnh Tào giới thiệu Hàn Thu Sinh.
Hàn Thu Sinh hướng mấy người gật đầu một cái, một người đàn ông trung niên tiến lên cùng ông tán gẫu mấy câu. Sau đó liền đem tiêu điểm đặt lên người Lãnh Tâm Nhiên.
Thời gian tư lệnh Tào ở chỗ này cũng không nhiều, chỉ đi về phía Lãnh Tâm Nhiên biểu đạt một chút cảm tạ sau đó liền rời đi. Gia đình ba người vẫn còn ở lại, đặc biệt là người mẹ đang nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn không nhịn được sợ hãi. Nhìn đứa bé hoạt bát đáng yêu, cô biết, nếu như không có cô gái gọi là Lãnh Tâm Nhiên này. Chỉ sợ bọn họ hiện tại đã sớm lành ít dữ nhiều.
“Lãnh tiểu thư, ngày hôm qua cám ơn em đã cứu chị và cục cưng. Nếu như không có em, chỉ sợ…” Người mẹ trẻ tuổi cảm kích nói, còn lôi kéo đứa bé đang chơi đùa tới: “Cục cưng, nói cám ơn chị đi.”
Bé trai chớp ánh mắt long lanh như nước lên, xem mẹ một chút lại xem chị đang ngồi trên giường một chút lập tức cười nói. Thời điểm cười lên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền, nhìn trông cực kỳ đáng yêu: “Cám ơn chị đã cứu em cùng mẹ.”
Lãnh Tâm Nhiên đối với đứa trẻ thường không có cảm tình gì nhưng khi chứng kiến tới bé trai như vậy thì không nhịn được sinh ra mấy phần trìu mến: “Không cần cám ơn, đây là chuyện chị nên làm.”
Bé trai bĩu môi, nháy mắt một cái không nhìn Lãnh Tâm Nhiên. Dáng vẻ tựa như đã phát hiện cái gì đó rất thú vị, làm mọi người mội hồi buồn cười.
“Lãnh tiểu thư, cám ơn cô đã cứu vợ và con trai tôi, đây là danh thiếp của tôi. Nếu về sau có chuyện gì cần hỗ trợ có thể tìm đến tôi.” Người đàn ông trung niên vẫn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hai mẹ con này. Ông diện mạo rất cường tráng, con ngươi sắt đá nhu tình, xem ra là người cực kỳ ấm áp. Đặc biệt là khi hai người ăn ý nhìn thẳng vào mắt nhau, càng làm cho người nhìn thấy trong lòng ấm áp, hâm mộ không dứt.
Lãnh Tâm Nhiên nhận lấy danh thiếp người đàn ông đưa tới: “Cám ơn Tào tiên sinh.”
Từ trong miệng Thần biết được thân phận gia đình này, Lãnh Tâm Nhiên căn bản không cần cùng những người này khách khí. Huống chi, nếu như cô không chấp nhận những ý tốt này, ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy không được tự nhiên.
Thời gian cả ba người bọn họ ở chỗ này cũng không phải rất dài, chỉ là hơn 10 phút sau đó rời đi. Đợi đến khi đám người kia đi hết rồi, Hàn Thu Sinh mới nói vừa rồi mình trên hành lang nhìn thấy trận thế khổng lồ như thế nào, tò mò hỏi nói: “Tâm Nhiên, người lần này con cứu là ai? Ta thấy trên người bọn họ có đeo vũ khí giống như đều là thật.”
Vừa nghĩ tới, không nhịn được đi tới phía trước cửa sổ, vén màn của lên nhìn ra ngoài. Đồng nhất nhìn càng thêm không được, bởi vì ngoài cửa dừng năm chiếc xe Audi màu đen. Giống như trên hành lang nhìn thấy người hộ vệ mặc quân trang đang lên mấy chiếc xe, cảnh tượng oai phong mười phần.
Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nhìn Dạ Mộc Thần một cái. Thấy vẻ mặt anh buông lỏng, biết chuyện này có thẻ nói ra, lúc này mới lên tiếng: “Là tướng quân.”
“Hả?” Hàn Thu Sinh trợn to hai mắt, có chút không dám tin câu mình nghe được.
“Mới vừa rồi ông lão kia, là vị lão tướng quân. Người Nhiên cứu là con dâu cùng cháu trai của ông ta.” Dạ Mộc Thần mở miệng nói.
Đối với điểm này, Hàn Thu Sinh không nhịn được nói liên tục vài câu bày tỏ cảm khái của mình. Chỉ là rất nhanh Dạ Mộc Thần liền đưa ra lời từ biệt.
Nếu như không phải là bởi vì gia đình tư lệnh Tào muốn tới thăm, thì buổi sáng anh đã rời đi rồi. Anh bây giờ là gia chủ đương nhiệm nên chuyện cần làm có rất nhiều. Bình thường anh đều hoạt động ở bên ngoài nhưng mà bây giờ là thời gian cả nhà đoàn tụ nên nhất định phải xuất hiện.
/263
|