Diêu Vũ chần chờ, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên vẻ cười khổ bất đắc dĩ: "Hai ngày trước nhận được điện thoại nhà, nói ba tớ bị đơn vị sa thải rồi. Ba tớ làm ở bộ tài chính của huyện, cả đời làm kế toán, không nghĩ đến cuối cùng lại bị người ta hoài nghi là tham ô tài sản nhà nước mà sa thải."
"Thật thì bị sa thải cũng chả phải chuyện gì xấu, chỉ là cái danh đó không tốt chút nào. Ba mẹ tớ đều là người đàng hoàng, những hàng xóm trong tiểu khu cũng đã quen biết nhiều năm, gần đây lại vì những lời ra tiếng vào kia mà tức đến bệnh."
Cậu biết, những người ở đây, đa phần đều có gia thế cực tốt. Đoán chừng họ cũng chả thể hiểu được tâm trạng lúc này của cậu.
Nghe xong lời của Diêu Vũ, chân mày Lãnh Tâm Nhiên lập tức nhíu lại: "Gần đây trong lúc làm việc các cậu có đắc tội với ai không?"
Mấy người nhìn nhau, sau đó Triệu Nghị đại diện mọi người lên tiếng: "Không có, gần đây vẫn đang trong quá trình điều chỉnh nội bộ, không có đắc tội với ai cả."
Trong lòng Lãnh Tâm Nhiên đã nắm chắc: "Triệu Nghị, cậu với Tiểu Vũ nhớ hỏi thăm lại tình hình trong nhà. Nếu tớ đoán không sai thì chuyện lần này có lẽ là đang nhằm vào tớ. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của tớ mà thôi."
Triệu Nghị khẩn trương hỏi: "Nữ vương, là ai đang gây chuyện với cậu? Cậu có gặp nguy hiểm không?" Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Không sao, bình thường tớ cũng đắc tội với không ít người, kẻ địch nhiều không đếm hết. Nhưng nếu muốn làm gì đó với tớ thì không phải chuyện dễ. Để tớ về tra xét lại đã, đến lúc đó sẽ cho mọi người một đáp án chắc chắn."
Về đến nhà, Lãnh Tâm Nhiên lập tức gọi điện cho Cơ Đông của tổ tình báo.
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến mấy tiếng ậm ờ không rõ, có vẻ lúc này đối phương đang ngủ say.
"Là tôi. Gửi những tư liệu gần đây của cậu cho tôi đi." Vừa nghe được giọng nói của Cơ Đông, Lãnh Tâm Nhiên lập tức đi thẳng vào vấn đề. Cơ Đông mất hơn hai giây mới có phản ứng, nhanh chóng xua cơn buồn ngủ rồi trả lời: "Vâng, Tâm Nhiên tiểu thư."
Tổ tình báo dưới danh nghĩa của Tung Hoành, thật ra là một văn phòng thám tử tư, bình thường sẽ phụ trách việc theo dõi những người Lãnh Tâm Nhiên yêu cầu, ghi chép lại tư liệu cuộc sống của họ. Những thám tử này đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Bởi vì chất lượng yêu cầu tương đối cao nên số lượng không nhiều, lượng công việc cũng rất lớn. Tuy nhiên, Lãnh Tâm Nhiên luôn thi hành chính sách hưởng lương theo công việc làm nhiều được nhiều, vậy nên, lượng công việc lớn cũng tương ứng với tiền lương cực cao. Cơ Đông, tốt nghiệp thạc sĩ khoa chính trị và pháp luật đại học luật. Học luật mà lại đi làm thám tử tình báo, không thể không nói cậu Cơ Đông này rất kỳ lạ. Lãnh Tâm Nhiên mở máy tính, đọc hết một lượt những tài liệu Cơ Đông gửi tới. Như cô đã nói, kẻ địch của cô có rất nhiều, nhưng mà, phần lớn đã bị cô giải quyết, những kẻ còn lại cũng chỉ dám đối lập lén lút, không trực tiếp ra mặt. Nhưng có người lại không giống, người đó, vẫn luôn xem cô như cái đinh trong mắt, nhiều lần bới móc, tiếc là mỗi lần âm mưu đều bị vạch trần, còn rơi vào tình trạng trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Một năm trước, Đông Phương Mạn Lệ trở về, bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của cô. Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do người đàn ông tà mị Dạ Mộc Thần kia. Kể từ lúc đó, cô ta bắt đầu lợi dụng thân phận, địa vị của mình để gây phiền phức cho Lãnh Tâm Nhiên. Mở đầu bằng kỳ thi cuối kỳ ở đại học Yến Kinh, mặc dù sau đó vị chủ nhiệm và giáo viên kia đã bị sa thải, nhưng Đông Phương Mạn Lệ đứng phía sau lại không bị ảnh hưởng chút nào. Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ là Thánh mẫu hiền lương, ngược lại, cô là người có thù tất báo. Đông Phương Mạn Lệ đắc tội với cô, đã nói lên rằng hai người không cách nào chung sống hòa bình với nhau được.
Năm ngoái, một tháng sau khi Đông Phương Mạn Lệ ra tay với cô, Thẩm Quân đã theo lệnh của Lãnh Tâm Nhiên, sắp xếp cho mấy chuyên gia đứng đầu tiến hành thao túng cổ phiếu của công ty mỹ phẩm do Đông Phương Mạn Lệ quản lý. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, cổ phiếu của công ty mỹ phẩm kia bị đẩy lên cực cao, nhưng chẳng mấy chốc, trong lúc mọi người còn chưa kịp vui mừng hớn hở thì cổ phiếu lại bắt đầu rớt giá thảm hại.
Giá cổ phiếu leo thang trong một tuần, rồi lại rơi xuống đáy vực chỉ trong năm giờ ngắn ngủi. Kết quả sau cùng chính là vô số người chơi ồ ạt bán tháo cổ phiếu trong tay mình, mà những cổ phiếu bị bán ra đó, đều được Thẩm Quân mua vào. Một tháng sau, cổ đông lớn nhất của công ty mỹ phẩm đó đã đổi tên thành Thẩm Quân, đương nhiên cũng chính là Lãnh Tâm Nhiên.
Thật ra thì, giá thị trường của công ty này không cao. Nhưng mà, nó được chuẩn bị để cho Đông Phương Mạn Lệ luyện tay sau khi đi du học về. Ai ngờ, chỉ trong vòng ba tháng, công ty đã sang tên đổi chủ. Chuyện này như một đòn đả kích cho nhà Đông Phương, mà đối với kẻ luôn luôn tâm cao khí ngạo như Đông Phương Mạn Lệ thì đòn đả kích này lại càng trí mạng.
Nghe nói sau khi họp hội đồng quản trị, Đông Phương Mạn Lệ về đến nhà thì lập tức đập bể cả cái bàn trang điểm trong phòng. Đến khi cô ta biết được ông chủ mới Thẩm Quân lại là người anh kết nghĩa của Lãnh Tâm Nhiên thì hận đến mức thiếu chút đã nghiến nát hàm răng.
Danh tiếng của Thẩm Quân, trong vòng nửa năm sau đó cũng bắt đầu xuất hiện lại trong giới thượng lưu ở Yến Kinh. Đối với chàng trai vàng thương giới đã sáng lập nên biết bao kỳ tích này, rất nhiều người đều phải kiêng kị. Nếu có thể thì không ai muốn đối đầu với anh cả, trong đó cũng bao gồm cả nhà Đông Phương.
Vốn là Đông Phương Mạn Lệ có ý muốn cho Thẩm Quân phải táng gia bại sản, nhưng tính toán này còn chưa kịp thực thi thì đã bị người nhà ngăn cản. Cơn giận không thể trút, Đông Phương Mạn Lệ càng thêm hận Lãnh Tâm Nhiên đến nghiến răng.
Tiếp theo đó, Đông Phương Mạn Lệ lại bắt đầu tiếp nhận một công ty đã lên sàn khác. Nhưng mà, không tới một tháng, bi kịch đã tái diễn lần nữa với công ty này.
Một lần là ngoài ý muốn, vậy nếu lần thứ hai cũng xảy ra chuyện tương tự thì sao?
Vứt bỏ quyền quản lý hai công ty nhỏ không phải là chuyện gì lớn với nhà Đông Phương, nhưng chuyện này lại có ảnh hưởng rất lớn tới Đông Phương Mạn Lệ. Danh tiếng của cô trong gia tộc luôn rất lớn, được xem là người ưu tú nhất trong những người đồng trang lứa, nhưng mà hiện tại, ngay cả một công ty cỏn con đã lên sàn cũng không quản lý được. Tình huống như vậy, khiến cho người trong tộc không còn tín nhiệm vào Đông Phương Mạn Lệ nữa, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi năng lực của cô. Sự thay đổi này khiến cho người luôn quen thói đứng ở trên cao nhìn xuống như Đông Phương Mạn Lệ bị đả kích không nhỏ.
Lần đầu tiên nhà Đông Phương tạm bỏ qua.
Lần thứ hai rốt cuộc nhà Đông Phương cũng cho người tìm đến công ty của Thẩm Quân.
Lúc ấy Thẩm Quân chỉ nói một câu: "Đây chỉ là món nợ Đông Phương đại tiểu thư phải trả cho hành vi ở đại học Yến Kinh mà thôi. Em gái nhà tôi bị khi dễ, người làm anh sao có thể ngồi nhìn mà không làm gì được chứ?"
Giờ phút đó, nụ cười trên mặt Thẩm Quân phát ra khí thế vương giả mạnh mẽ. Khí thế này, lập tức áp đảo lời chất vấn của người nhà Đông Phương, cũng khiến cho họ đích thân cảm nhận được thực lực chân chính của chàng trai vàng thương giới Thẩm Quân.
Đương nhiên là nhà Đông Phương sẽ không để cho Đông Phương Mạn Lệ đứng ra nói xin lỗi. Nhưng mà, khiển trách là điều tất nhiên. Dĩ nhiên, họ cũng không vì chuyện đó mà đối đầu với Thẩm Quân, nhưng theo tư liệu của Lãnh Tâm Nhiên thì sau chuyện đó, Đông Phương Mạn Lệ bị cấm túc trong nhà một tháng.
Bị cấm túc, đương nhiên không phải vì chuyện cô ta đã làm với Lãnh Tâm Nhiên, mà bởi vì cô ta đã nhúng tay vào chuyện của đại học Yến Kinh, phá hư nguyên tắc mà mấy thế gia ở Yến Kinh đã đặt ra. Nếu có người truy cứu chuyện này thì phiền phức mà nhà Đông Phương gặp phải chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Sau lần đó, Đông Phương Mạn Lệ cũng khiêm tốn hơn rất nhiều. Nhưng mà, chó ăn phân thì không thể đổi được, câu tục ngữ này Lãnh Tâm Nhiên không chút khách khí mà dùng cho Đông Phương Mạn Lệ. Đương nhiên cô không tin Đông Phương Mạn Lệ sẽ bỏ qua dễ dàng như thế, cô ta chịu an phận, chỉ để chờ hành động sau này mà thôi.
Vì vậy, bắt đầu từ khi đó, Lãnh Tâm Nhiên cũng cho người của tổ tình báo chú ý cẩn thận đến nhất cử nhất nhất động của cô ta.
Xem tất cả tài liệu xong, Lãnh Tâm Nhiên đóng máy tính lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hiện tại mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ cần chờ ngày mai Triệu Nghị và Lăng Vũ giải đáp nghi vấn xong là có thể xác định được rồi.
Nếu chuyện lần này thật sự là do Đông Phương Mạn Lệ động thủ, vậy thì, cô sẽ không tiếp tục nhân từ giống như trước đây nữa.
Những đứa trẻ được cô bảo vệ trong vòng tròn của mình, chính là cấm địa của cô, cô không có phép bất kỳ kẻ nào động đến bọn họ. Mà chuyện lần này, đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô.
Bảy giờ sáng, Triệu Nghị và Lăng Vũ gọi điện tới. Quả nhiên, chuyện buôn bán của nhà họ gần đây cũng xảy ra chút vấn đề, thù trong giặc bắt tay làm loạn. Nhưng gia chủ hai nhà đều không phải người bình thường, những chuyện như thế đối với họ chỉ là chuyện nhỏ, không gây ra được họa gì.
Sau khi ngắt điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên đã xác định được: Chuyện lần này là có người xuống tay với cô. Đối tượng tình nghi trước mắt chính là Đông Phương Mạn Lệ.
Hôm nay định sẵn là một ngày không yên bình, lúc Lãnh Tâm Nhiên đến tổng bộ của Tung Hoành, Dương Lâm đang cầm một sấp tài liệu. Thấy Lãnh Tâm Nhiên đi vào, ông lập tức nói: "Tiểu thư."
"Hả?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mi.
"Tiểu thư, người hạ thủ tối qua quả nhiên là bang Trúc Liên, bang Thần Long đã nhanh chóng dùng gập ông đập lưng ông. Tổn thất của hai bên đều rất nặng nề, mà bị tổn thất lớn nhất là một vài bang phái nhỏ, rất nhiều người tham gia bữa tiệc đều đã bị giết. Hiện giờ hắc đạo đang bị vây vào cục diện vô cùng hỗn loạn, cho dù là bang Trúc Liên hay bang Thần Long thì trận đánh tối qua cũng khiến cho bọn họ hao tổn nguyên khí rất nặng nề. Ít nhất thì trong nửa năm tới sẽ không có ai chủ động khơi mào chiến loạn được nữa."
Dương Lâm tóm lược tình hình cho Lãnh Tâm Nhiên nghe.
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Trong khoảng thời gian này cần phải đề cao cảnh giác, mặc dù tình huống bây giờ là vậy nhưng cũng cần phải đề phòng những biến cố phát sinh."
Dương Lâm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hai ngày sau, Lam Kỳ Nhi mang theo cặp mắt đỏ bừng xuất hiện cùng Thẩm Quân. Lam Kỳ Nhi móc vật trong túi xách ra đưa cho Lãnh Tâm Nhiên, nghẹn ngào nói: "Tâm Nhiên, đây là thứ ba tớ vẫn luôn để trong két bảo hiểm. Sau khi trong nhà gặp chuyện không may thì mẹ tớ lập tức đem nó đi giấu. Ba tớ bị oan, Tâm Nhiên cậu nhất định phải giúp tớ."
Lãnh Tâm Nhiên vừa gật đầu vừa nhìn lướt qua xấp tài liệu. Những tài liệu này có liên quan đến một vài quan chức, sau khi xem xong, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên gần như đã nắm chắc.
"Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tớ."
Cú điện thoại đầu tiên dĩ nhiên là Lãnh Tâm Nhiên gọi cho cục trưởng Lý có quan hệ không tệ với cô. Trong một năm nay, bọn họ hợp tác rất ăn ý. Mặc dù đối phương chỉ là cục trưởng một phân cục, nhưng nếu muốn biết chuyện gì đó thì cũng không khó.
"Lam Văn Huân?"
Cục trưởng Lý nghe thấy cái tên có chút quen thuộc này liền sửng sốt một chút, hồi tưởng lại hồi lâu rồi mới đáp: "Hình như có nghe qua ở đâu đó."
"Cục trưởng Lý, gần đây ở thành phố H có vụ án kinh tế quan trọng nào sao?" Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng vào vấn đề.
Cục trưởng Lý suy nghĩ một chút: "Gần đây phía trên có điều tra về vấn đề tác phong của nhân viên, cô đang hỏi chuyện này sao?"
"Được rồi, cảm ơn cục trưởng Lý. Bên tôi có xảy ra chút chuyện, muốn biết chút tin tức có liên quan, nếu cục trưởng Lý có tin gì mới, làm phiền cục trưởng Lý thông báo cho tôi một tiếng."
Cục trưởng Lý cười đồng ý.
Mặc dù có vài chuyện là cơ mật nội bộ, nhưng nếu thấy thỏa đáng thì vẫn có thể tiết lộ được. Huống chi, nửa năm qua, cục trưởng Lý vô cùng coi trọng người bạn hợp tác này của mình.
Có một số việc phải tự mình điều tra, xế chiều hôm đó, Lãnh Tâm Nhiên đã chạy tới thành phố S. Trong lúc này, cô cũng gọi điện thoại cho Dạ Mộc Thần. Thế lực của cô vẫn chưa phát triển được tới thành phố H, nhưng Thần thì khác. Trong chuyện này vẫn còn phải dựa vào thực lực của Thần, điều này càng khiến Lãnh Tâm Nhiên có thêm quyết tâm trong việc phát triển thực lực của mình.
Dưới sự sắp xếp của Dạ Mộc Thần, một tiếng sau Lãnh Tâm Nhiên đã gặp được ba của Lam Kỳ Nhi, Lam Văn Huân.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Lãnh Tâm Nhiên đã tin tưởng chuyện lần này chắc chắn không liên quan đến ông. Đây là ánh mắt kiên định của một người đàn ông thành thục, tràn đầy tinh thần trọng nghĩa (chuộng chính nghĩa), trên người ông ta, Lãnh Tâm Nhiên còn có thể cảm nhận được khí chất của một quân nhân.
"Chào bác, cháu là Lãnh Tâm Nhiên, là bạn học của Kỳ Nhi, cháu nghĩ bác cũng đã nghe qua tên của cháu rồi."
Vừa chạm mặt, Lãnh Tâm Nhiên đã tự giới thiệu trước.
Lam Văn Huân nghe được cái tên "Lãnh Tâm Nhiên" thì sửng sốt một chút, không cách nào liên hệ được những điều mình từng nghe với cô gái trước mắt này.
"Cháu thật sự là..."
Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên dừng lại, mắt cô lóe lên nhìn thẳng vào nơi nào đó. Lam Văn Huân lập tức đoán được ý cô. Còn chuyện chứng minh thân phận của mình, Lãnh Tâm Nhiên nói ra vài chữ số. Mấy con số này khiến cho vẻ mặt Lam Văn Huân lập tức giãn ra: "Không ngờ Lãnh tiểu thư còn trẻ đến vậy. Cảm ơn cháu đã chiếu cố cho Kỳ Nhi."
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Chuyện lần này là do cháu làm liên lụy đến bác, cháu xin lỗi. Lần này cháu đến là muốn biết một vài chuyện từ bác, nếu không có chút đầu mối nào thì cháu không thể tiến hành bước tiếp theo được."
Lam Văn Huân chần chờ, cuối cùng vẫn đưa tay vẽ vài thứ lên bàn. Lãnh Tâm Nhiên nhìn không chớp mắt, đến khi đối phương ngừng lại mới hơi suy tư một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Cháu biết rồi, cảm ơn bác. Yên tâm đi, cháu sẽ trả lại trong sạch cho bác."
Lam Văn Huân cười, giờ phút này, cơn hoảng loạn trong lòng ông rốt cuộc cũng tan biến. Ông không lo lắng chuyện của mình, ông chỉ lo vợ và con gái sẽ bị liên lụy, nhưng giờ có người này, ông đã có thể yên tâm. Có thể gặp được mình vào lúc này, thân phận tuyệt đối không tầm thường. Hơn nữa, cộng thêm những chuyện mà con gái nói với mình, ông tin cô gái này có năng lực.
Lãnh Tâm Nhiên và Lam Văn Huân chỉ gặp mặt không tới năm phút, ngắn hơn nhiều so với dự đoán của mọi người. Nửa giờ sau khi Lãnh Tâm Nhiên đi khỏi, Lam Văn Huân lại bị mang đi lần nữa, còn chuyện lần này sẽ bị bắt giam ở nơi nào thì không phải là chuyện mà người ngoài có thể biết được.
Trở lại Yến Kinh, Lãnh Tâm Nhiên lập tức giao đồ cho Thẩm Quân xử lý. Cô tin là Thẩm Quân am hiểu mấy chuyện đối nhân xử thế này hơn mình. Sau đó, cô bắt đầu phái người đi điều vị thư ký thị ủy của thành phố H. Lúc trước khi xem qua tờ danh sách, Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy tên của vị thư ký thị ủy này, hơn nữa còn là nhân vật mấu chốt. Nhưng người bị mang đi lần này lại chỉ có Lam Văn Huân, hiển nhiên là ông ta đã gài tang vật, mục đích là để lấy được bản chứng cứ trên tay Lam Văn Huân.
Chuyện trong quan trường không phải thế mạnh của Lãnh Tâm Nhiên, điểm mạnh của cô, là ở hắc đạo.
Ra khỏi thư phòng, Lãnh Tâm Nhiên liếc mắt đã nhìn thấy Thái Nguyên Củng đang ngồi trong phòng khách. Cô quả thực rất bất ngờ vì sự ghé thăm của vị đại công tử bang Thần Long này. Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với bang Thần Long, những người có cùng dã tâm, nhất định không thể trở thành bạn hữu, bởi vì cái họ muốn giống với cái bạn muốn, nhưng thứ đó lại là độc nhất vô nhị. Huống chi, cô cũng không có chút thiện cảm nào với người đàn ông Thái Nguyên Củng này.
Bình thường Lãnh Tâm Nhiên luôn mặc trang phục thoải mái, áo sơ mi sọc, quần jean màu xám bạc, trông vô cùng năng động, dù là ai thì cũng không cách nào tin được cô gái trước mắt này lại là ngôi sao mới nổi trong giới hắc đạo.
Thái Nguyên Củng đã được chiêm ngưỡng vẻ quyến rũ của Lãnh Tâm Nhiên trong bữa tiệc, lúc này lại được thấy một diện mạo hoàn toàn khác của cô, trong mắt lập tức phát ra tia lửa nóng bỏng không chút che giấu.
"Không biết đại thiếu gia đến đây có chuyện gì quan trọng?"
Cảm giác được cái nhìn chăm chú của đối phương, Lãnh Tâm Nhiên hơi cau mày, nhưng vẫn cố nén cơn giận.
Cô lạnh nhạt đi đến chỗ ngồi xa nhất, lại kêu người làm rót trà.
Từ lần đầu gặp mặt Thái Nguyên Củng đã không hề che giấu hứng thú của mình với Lãnh Tâm Nhiên, người có thân phận như hắn, muốn dạng phụ nữ nào mà không có. Nhưng những người đó lại không xứng với thân phận của hắn, mà người trước mắt này thì khác. Cô khác với tất cả những phụ nữ hắn từng tiếp xúc, khí chất trên người cô, vừa thanh thuần, lại vừa quyến rũ. Thân phận của cô, là ngôi sao mới của hắc đạo, là bang chủ của Tung Hoành - bang phái có tiềm lực phát triển nhất hiện nay. Cô gái như thế mới là thứ hắn cần.
"Thật ra thì cũng không có việc gì, chỉ muốn thương lượng với Lãnh tiểu thư một chuyện."
Không ai biết bọn họ đã nói gì với nhau, chỉ là, sau khi Thái Nguyên Củng đi rồi, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đạp một cước hất đổ khay trà. Gần đây Dương Lâm cũng rất bận rộn, lúc ông trở lại nghe được chuyện này đã là buổi tối.
"Cộc cộc."
Đi đến trước thư phòng, Dương Lâm chần chờ, cố lấy dũng khí đưa tay gõ cửa.
"Tiểu thư, là tôi."
"Vào đi."
Rất nhanh, trong phòng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên.
"Thật thì bị sa thải cũng chả phải chuyện gì xấu, chỉ là cái danh đó không tốt chút nào. Ba mẹ tớ đều là người đàng hoàng, những hàng xóm trong tiểu khu cũng đã quen biết nhiều năm, gần đây lại vì những lời ra tiếng vào kia mà tức đến bệnh."
Cậu biết, những người ở đây, đa phần đều có gia thế cực tốt. Đoán chừng họ cũng chả thể hiểu được tâm trạng lúc này của cậu.
Nghe xong lời của Diêu Vũ, chân mày Lãnh Tâm Nhiên lập tức nhíu lại: "Gần đây trong lúc làm việc các cậu có đắc tội với ai không?"
Mấy người nhìn nhau, sau đó Triệu Nghị đại diện mọi người lên tiếng: "Không có, gần đây vẫn đang trong quá trình điều chỉnh nội bộ, không có đắc tội với ai cả."
Trong lòng Lãnh Tâm Nhiên đã nắm chắc: "Triệu Nghị, cậu với Tiểu Vũ nhớ hỏi thăm lại tình hình trong nhà. Nếu tớ đoán không sai thì chuyện lần này có lẽ là đang nhằm vào tớ. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của tớ mà thôi."
Triệu Nghị khẩn trương hỏi: "Nữ vương, là ai đang gây chuyện với cậu? Cậu có gặp nguy hiểm không?" Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Không sao, bình thường tớ cũng đắc tội với không ít người, kẻ địch nhiều không đếm hết. Nhưng nếu muốn làm gì đó với tớ thì không phải chuyện dễ. Để tớ về tra xét lại đã, đến lúc đó sẽ cho mọi người một đáp án chắc chắn."
Về đến nhà, Lãnh Tâm Nhiên lập tức gọi điện cho Cơ Đông của tổ tình báo.
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến mấy tiếng ậm ờ không rõ, có vẻ lúc này đối phương đang ngủ say.
"Là tôi. Gửi những tư liệu gần đây của cậu cho tôi đi." Vừa nghe được giọng nói của Cơ Đông, Lãnh Tâm Nhiên lập tức đi thẳng vào vấn đề. Cơ Đông mất hơn hai giây mới có phản ứng, nhanh chóng xua cơn buồn ngủ rồi trả lời: "Vâng, Tâm Nhiên tiểu thư."
Tổ tình báo dưới danh nghĩa của Tung Hoành, thật ra là một văn phòng thám tử tư, bình thường sẽ phụ trách việc theo dõi những người Lãnh Tâm Nhiên yêu cầu, ghi chép lại tư liệu cuộc sống của họ. Những thám tử này đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Bởi vì chất lượng yêu cầu tương đối cao nên số lượng không nhiều, lượng công việc cũng rất lớn. Tuy nhiên, Lãnh Tâm Nhiên luôn thi hành chính sách hưởng lương theo công việc làm nhiều được nhiều, vậy nên, lượng công việc lớn cũng tương ứng với tiền lương cực cao. Cơ Đông, tốt nghiệp thạc sĩ khoa chính trị và pháp luật đại học luật. Học luật mà lại đi làm thám tử tình báo, không thể không nói cậu Cơ Đông này rất kỳ lạ. Lãnh Tâm Nhiên mở máy tính, đọc hết một lượt những tài liệu Cơ Đông gửi tới. Như cô đã nói, kẻ địch của cô có rất nhiều, nhưng mà, phần lớn đã bị cô giải quyết, những kẻ còn lại cũng chỉ dám đối lập lén lút, không trực tiếp ra mặt. Nhưng có người lại không giống, người đó, vẫn luôn xem cô như cái đinh trong mắt, nhiều lần bới móc, tiếc là mỗi lần âm mưu đều bị vạch trần, còn rơi vào tình trạng trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Một năm trước, Đông Phương Mạn Lệ trở về, bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của cô. Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do người đàn ông tà mị Dạ Mộc Thần kia. Kể từ lúc đó, cô ta bắt đầu lợi dụng thân phận, địa vị của mình để gây phiền phức cho Lãnh Tâm Nhiên. Mở đầu bằng kỳ thi cuối kỳ ở đại học Yến Kinh, mặc dù sau đó vị chủ nhiệm và giáo viên kia đã bị sa thải, nhưng Đông Phương Mạn Lệ đứng phía sau lại không bị ảnh hưởng chút nào. Lãnh Tâm Nhiên chưa bao giờ là Thánh mẫu hiền lương, ngược lại, cô là người có thù tất báo. Đông Phương Mạn Lệ đắc tội với cô, đã nói lên rằng hai người không cách nào chung sống hòa bình với nhau được.
Năm ngoái, một tháng sau khi Đông Phương Mạn Lệ ra tay với cô, Thẩm Quân đã theo lệnh của Lãnh Tâm Nhiên, sắp xếp cho mấy chuyên gia đứng đầu tiến hành thao túng cổ phiếu của công ty mỹ phẩm do Đông Phương Mạn Lệ quản lý. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, cổ phiếu của công ty mỹ phẩm kia bị đẩy lên cực cao, nhưng chẳng mấy chốc, trong lúc mọi người còn chưa kịp vui mừng hớn hở thì cổ phiếu lại bắt đầu rớt giá thảm hại.
Giá cổ phiếu leo thang trong một tuần, rồi lại rơi xuống đáy vực chỉ trong năm giờ ngắn ngủi. Kết quả sau cùng chính là vô số người chơi ồ ạt bán tháo cổ phiếu trong tay mình, mà những cổ phiếu bị bán ra đó, đều được Thẩm Quân mua vào. Một tháng sau, cổ đông lớn nhất của công ty mỹ phẩm đó đã đổi tên thành Thẩm Quân, đương nhiên cũng chính là Lãnh Tâm Nhiên.
Thật ra thì, giá thị trường của công ty này không cao. Nhưng mà, nó được chuẩn bị để cho Đông Phương Mạn Lệ luyện tay sau khi đi du học về. Ai ngờ, chỉ trong vòng ba tháng, công ty đã sang tên đổi chủ. Chuyện này như một đòn đả kích cho nhà Đông Phương, mà đối với kẻ luôn luôn tâm cao khí ngạo như Đông Phương Mạn Lệ thì đòn đả kích này lại càng trí mạng.
Nghe nói sau khi họp hội đồng quản trị, Đông Phương Mạn Lệ về đến nhà thì lập tức đập bể cả cái bàn trang điểm trong phòng. Đến khi cô ta biết được ông chủ mới Thẩm Quân lại là người anh kết nghĩa của Lãnh Tâm Nhiên thì hận đến mức thiếu chút đã nghiến nát hàm răng.
Danh tiếng của Thẩm Quân, trong vòng nửa năm sau đó cũng bắt đầu xuất hiện lại trong giới thượng lưu ở Yến Kinh. Đối với chàng trai vàng thương giới đã sáng lập nên biết bao kỳ tích này, rất nhiều người đều phải kiêng kị. Nếu có thể thì không ai muốn đối đầu với anh cả, trong đó cũng bao gồm cả nhà Đông Phương.
Vốn là Đông Phương Mạn Lệ có ý muốn cho Thẩm Quân phải táng gia bại sản, nhưng tính toán này còn chưa kịp thực thi thì đã bị người nhà ngăn cản. Cơn giận không thể trút, Đông Phương Mạn Lệ càng thêm hận Lãnh Tâm Nhiên đến nghiến răng.
Tiếp theo đó, Đông Phương Mạn Lệ lại bắt đầu tiếp nhận một công ty đã lên sàn khác. Nhưng mà, không tới một tháng, bi kịch đã tái diễn lần nữa với công ty này.
Một lần là ngoài ý muốn, vậy nếu lần thứ hai cũng xảy ra chuyện tương tự thì sao?
Vứt bỏ quyền quản lý hai công ty nhỏ không phải là chuyện gì lớn với nhà Đông Phương, nhưng chuyện này lại có ảnh hưởng rất lớn tới Đông Phương Mạn Lệ. Danh tiếng của cô trong gia tộc luôn rất lớn, được xem là người ưu tú nhất trong những người đồng trang lứa, nhưng mà hiện tại, ngay cả một công ty cỏn con đã lên sàn cũng không quản lý được. Tình huống như vậy, khiến cho người trong tộc không còn tín nhiệm vào Đông Phương Mạn Lệ nữa, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi năng lực của cô. Sự thay đổi này khiến cho người luôn quen thói đứng ở trên cao nhìn xuống như Đông Phương Mạn Lệ bị đả kích không nhỏ.
Lần đầu tiên nhà Đông Phương tạm bỏ qua.
Lần thứ hai rốt cuộc nhà Đông Phương cũng cho người tìm đến công ty của Thẩm Quân.
Lúc ấy Thẩm Quân chỉ nói một câu: "Đây chỉ là món nợ Đông Phương đại tiểu thư phải trả cho hành vi ở đại học Yến Kinh mà thôi. Em gái nhà tôi bị khi dễ, người làm anh sao có thể ngồi nhìn mà không làm gì được chứ?"
Giờ phút đó, nụ cười trên mặt Thẩm Quân phát ra khí thế vương giả mạnh mẽ. Khí thế này, lập tức áp đảo lời chất vấn của người nhà Đông Phương, cũng khiến cho họ đích thân cảm nhận được thực lực chân chính của chàng trai vàng thương giới Thẩm Quân.
Đương nhiên là nhà Đông Phương sẽ không để cho Đông Phương Mạn Lệ đứng ra nói xin lỗi. Nhưng mà, khiển trách là điều tất nhiên. Dĩ nhiên, họ cũng không vì chuyện đó mà đối đầu với Thẩm Quân, nhưng theo tư liệu của Lãnh Tâm Nhiên thì sau chuyện đó, Đông Phương Mạn Lệ bị cấm túc trong nhà một tháng.
Bị cấm túc, đương nhiên không phải vì chuyện cô ta đã làm với Lãnh Tâm Nhiên, mà bởi vì cô ta đã nhúng tay vào chuyện của đại học Yến Kinh, phá hư nguyên tắc mà mấy thế gia ở Yến Kinh đã đặt ra. Nếu có người truy cứu chuyện này thì phiền phức mà nhà Đông Phương gặp phải chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Sau lần đó, Đông Phương Mạn Lệ cũng khiêm tốn hơn rất nhiều. Nhưng mà, chó ăn phân thì không thể đổi được, câu tục ngữ này Lãnh Tâm Nhiên không chút khách khí mà dùng cho Đông Phương Mạn Lệ. Đương nhiên cô không tin Đông Phương Mạn Lệ sẽ bỏ qua dễ dàng như thế, cô ta chịu an phận, chỉ để chờ hành động sau này mà thôi.
Vì vậy, bắt đầu từ khi đó, Lãnh Tâm Nhiên cũng cho người của tổ tình báo chú ý cẩn thận đến nhất cử nhất nhất động của cô ta.
Xem tất cả tài liệu xong, Lãnh Tâm Nhiên đóng máy tính lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hiện tại mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ cần chờ ngày mai Triệu Nghị và Lăng Vũ giải đáp nghi vấn xong là có thể xác định được rồi.
Nếu chuyện lần này thật sự là do Đông Phương Mạn Lệ động thủ, vậy thì, cô sẽ không tiếp tục nhân từ giống như trước đây nữa.
Những đứa trẻ được cô bảo vệ trong vòng tròn của mình, chính là cấm địa của cô, cô không có phép bất kỳ kẻ nào động đến bọn họ. Mà chuyện lần này, đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô.
Bảy giờ sáng, Triệu Nghị và Lăng Vũ gọi điện tới. Quả nhiên, chuyện buôn bán của nhà họ gần đây cũng xảy ra chút vấn đề, thù trong giặc bắt tay làm loạn. Nhưng gia chủ hai nhà đều không phải người bình thường, những chuyện như thế đối với họ chỉ là chuyện nhỏ, không gây ra được họa gì.
Sau khi ngắt điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên đã xác định được: Chuyện lần này là có người xuống tay với cô. Đối tượng tình nghi trước mắt chính là Đông Phương Mạn Lệ.
Hôm nay định sẵn là một ngày không yên bình, lúc Lãnh Tâm Nhiên đến tổng bộ của Tung Hoành, Dương Lâm đang cầm một sấp tài liệu. Thấy Lãnh Tâm Nhiên đi vào, ông lập tức nói: "Tiểu thư."
"Hả?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mi.
"Tiểu thư, người hạ thủ tối qua quả nhiên là bang Trúc Liên, bang Thần Long đã nhanh chóng dùng gập ông đập lưng ông. Tổn thất của hai bên đều rất nặng nề, mà bị tổn thất lớn nhất là một vài bang phái nhỏ, rất nhiều người tham gia bữa tiệc đều đã bị giết. Hiện giờ hắc đạo đang bị vây vào cục diện vô cùng hỗn loạn, cho dù là bang Trúc Liên hay bang Thần Long thì trận đánh tối qua cũng khiến cho bọn họ hao tổn nguyên khí rất nặng nề. Ít nhất thì trong nửa năm tới sẽ không có ai chủ động khơi mào chiến loạn được nữa."
Dương Lâm tóm lược tình hình cho Lãnh Tâm Nhiên nghe.
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Trong khoảng thời gian này cần phải đề cao cảnh giác, mặc dù tình huống bây giờ là vậy nhưng cũng cần phải đề phòng những biến cố phát sinh."
Dương Lâm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hai ngày sau, Lam Kỳ Nhi mang theo cặp mắt đỏ bừng xuất hiện cùng Thẩm Quân. Lam Kỳ Nhi móc vật trong túi xách ra đưa cho Lãnh Tâm Nhiên, nghẹn ngào nói: "Tâm Nhiên, đây là thứ ba tớ vẫn luôn để trong két bảo hiểm. Sau khi trong nhà gặp chuyện không may thì mẹ tớ lập tức đem nó đi giấu. Ba tớ bị oan, Tâm Nhiên cậu nhất định phải giúp tớ."
Lãnh Tâm Nhiên vừa gật đầu vừa nhìn lướt qua xấp tài liệu. Những tài liệu này có liên quan đến một vài quan chức, sau khi xem xong, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên gần như đã nắm chắc.
"Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tớ."
Cú điện thoại đầu tiên dĩ nhiên là Lãnh Tâm Nhiên gọi cho cục trưởng Lý có quan hệ không tệ với cô. Trong một năm nay, bọn họ hợp tác rất ăn ý. Mặc dù đối phương chỉ là cục trưởng một phân cục, nhưng nếu muốn biết chuyện gì đó thì cũng không khó.
"Lam Văn Huân?"
Cục trưởng Lý nghe thấy cái tên có chút quen thuộc này liền sửng sốt một chút, hồi tưởng lại hồi lâu rồi mới đáp: "Hình như có nghe qua ở đâu đó."
"Cục trưởng Lý, gần đây ở thành phố H có vụ án kinh tế quan trọng nào sao?" Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng vào vấn đề.
Cục trưởng Lý suy nghĩ một chút: "Gần đây phía trên có điều tra về vấn đề tác phong của nhân viên, cô đang hỏi chuyện này sao?"
"Được rồi, cảm ơn cục trưởng Lý. Bên tôi có xảy ra chút chuyện, muốn biết chút tin tức có liên quan, nếu cục trưởng Lý có tin gì mới, làm phiền cục trưởng Lý thông báo cho tôi một tiếng."
Cục trưởng Lý cười đồng ý.
Mặc dù có vài chuyện là cơ mật nội bộ, nhưng nếu thấy thỏa đáng thì vẫn có thể tiết lộ được. Huống chi, nửa năm qua, cục trưởng Lý vô cùng coi trọng người bạn hợp tác này của mình.
Có một số việc phải tự mình điều tra, xế chiều hôm đó, Lãnh Tâm Nhiên đã chạy tới thành phố S. Trong lúc này, cô cũng gọi điện thoại cho Dạ Mộc Thần. Thế lực của cô vẫn chưa phát triển được tới thành phố H, nhưng Thần thì khác. Trong chuyện này vẫn còn phải dựa vào thực lực của Thần, điều này càng khiến Lãnh Tâm Nhiên có thêm quyết tâm trong việc phát triển thực lực của mình.
Dưới sự sắp xếp của Dạ Mộc Thần, một tiếng sau Lãnh Tâm Nhiên đã gặp được ba của Lam Kỳ Nhi, Lam Văn Huân.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Lãnh Tâm Nhiên đã tin tưởng chuyện lần này chắc chắn không liên quan đến ông. Đây là ánh mắt kiên định của một người đàn ông thành thục, tràn đầy tinh thần trọng nghĩa (chuộng chính nghĩa), trên người ông ta, Lãnh Tâm Nhiên còn có thể cảm nhận được khí chất của một quân nhân.
"Chào bác, cháu là Lãnh Tâm Nhiên, là bạn học của Kỳ Nhi, cháu nghĩ bác cũng đã nghe qua tên của cháu rồi."
Vừa chạm mặt, Lãnh Tâm Nhiên đã tự giới thiệu trước.
Lam Văn Huân nghe được cái tên "Lãnh Tâm Nhiên" thì sửng sốt một chút, không cách nào liên hệ được những điều mình từng nghe với cô gái trước mắt này.
"Cháu thật sự là..."
Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên dừng lại, mắt cô lóe lên nhìn thẳng vào nơi nào đó. Lam Văn Huân lập tức đoán được ý cô. Còn chuyện chứng minh thân phận của mình, Lãnh Tâm Nhiên nói ra vài chữ số. Mấy con số này khiến cho vẻ mặt Lam Văn Huân lập tức giãn ra: "Không ngờ Lãnh tiểu thư còn trẻ đến vậy. Cảm ơn cháu đã chiếu cố cho Kỳ Nhi."
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Chuyện lần này là do cháu làm liên lụy đến bác, cháu xin lỗi. Lần này cháu đến là muốn biết một vài chuyện từ bác, nếu không có chút đầu mối nào thì cháu không thể tiến hành bước tiếp theo được."
Lam Văn Huân chần chờ, cuối cùng vẫn đưa tay vẽ vài thứ lên bàn. Lãnh Tâm Nhiên nhìn không chớp mắt, đến khi đối phương ngừng lại mới hơi suy tư một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Cháu biết rồi, cảm ơn bác. Yên tâm đi, cháu sẽ trả lại trong sạch cho bác."
Lam Văn Huân cười, giờ phút này, cơn hoảng loạn trong lòng ông rốt cuộc cũng tan biến. Ông không lo lắng chuyện của mình, ông chỉ lo vợ và con gái sẽ bị liên lụy, nhưng giờ có người này, ông đã có thể yên tâm. Có thể gặp được mình vào lúc này, thân phận tuyệt đối không tầm thường. Hơn nữa, cộng thêm những chuyện mà con gái nói với mình, ông tin cô gái này có năng lực.
Lãnh Tâm Nhiên và Lam Văn Huân chỉ gặp mặt không tới năm phút, ngắn hơn nhiều so với dự đoán của mọi người. Nửa giờ sau khi Lãnh Tâm Nhiên đi khỏi, Lam Văn Huân lại bị mang đi lần nữa, còn chuyện lần này sẽ bị bắt giam ở nơi nào thì không phải là chuyện mà người ngoài có thể biết được.
Trở lại Yến Kinh, Lãnh Tâm Nhiên lập tức giao đồ cho Thẩm Quân xử lý. Cô tin là Thẩm Quân am hiểu mấy chuyện đối nhân xử thế này hơn mình. Sau đó, cô bắt đầu phái người đi điều vị thư ký thị ủy của thành phố H. Lúc trước khi xem qua tờ danh sách, Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy tên của vị thư ký thị ủy này, hơn nữa còn là nhân vật mấu chốt. Nhưng người bị mang đi lần này lại chỉ có Lam Văn Huân, hiển nhiên là ông ta đã gài tang vật, mục đích là để lấy được bản chứng cứ trên tay Lam Văn Huân.
Chuyện trong quan trường không phải thế mạnh của Lãnh Tâm Nhiên, điểm mạnh của cô, là ở hắc đạo.
Ra khỏi thư phòng, Lãnh Tâm Nhiên liếc mắt đã nhìn thấy Thái Nguyên Củng đang ngồi trong phòng khách. Cô quả thực rất bất ngờ vì sự ghé thăm của vị đại công tử bang Thần Long này. Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với bang Thần Long, những người có cùng dã tâm, nhất định không thể trở thành bạn hữu, bởi vì cái họ muốn giống với cái bạn muốn, nhưng thứ đó lại là độc nhất vô nhị. Huống chi, cô cũng không có chút thiện cảm nào với người đàn ông Thái Nguyên Củng này.
Bình thường Lãnh Tâm Nhiên luôn mặc trang phục thoải mái, áo sơ mi sọc, quần jean màu xám bạc, trông vô cùng năng động, dù là ai thì cũng không cách nào tin được cô gái trước mắt này lại là ngôi sao mới nổi trong giới hắc đạo.
Thái Nguyên Củng đã được chiêm ngưỡng vẻ quyến rũ của Lãnh Tâm Nhiên trong bữa tiệc, lúc này lại được thấy một diện mạo hoàn toàn khác của cô, trong mắt lập tức phát ra tia lửa nóng bỏng không chút che giấu.
"Không biết đại thiếu gia đến đây có chuyện gì quan trọng?"
Cảm giác được cái nhìn chăm chú của đối phương, Lãnh Tâm Nhiên hơi cau mày, nhưng vẫn cố nén cơn giận.
Cô lạnh nhạt đi đến chỗ ngồi xa nhất, lại kêu người làm rót trà.
Từ lần đầu gặp mặt Thái Nguyên Củng đã không hề che giấu hứng thú của mình với Lãnh Tâm Nhiên, người có thân phận như hắn, muốn dạng phụ nữ nào mà không có. Nhưng những người đó lại không xứng với thân phận của hắn, mà người trước mắt này thì khác. Cô khác với tất cả những phụ nữ hắn từng tiếp xúc, khí chất trên người cô, vừa thanh thuần, lại vừa quyến rũ. Thân phận của cô, là ngôi sao mới của hắc đạo, là bang chủ của Tung Hoành - bang phái có tiềm lực phát triển nhất hiện nay. Cô gái như thế mới là thứ hắn cần.
"Thật ra thì cũng không có việc gì, chỉ muốn thương lượng với Lãnh tiểu thư một chuyện."
Không ai biết bọn họ đã nói gì với nhau, chỉ là, sau khi Thái Nguyên Củng đi rồi, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đạp một cước hất đổ khay trà. Gần đây Dương Lâm cũng rất bận rộn, lúc ông trở lại nghe được chuyện này đã là buổi tối.
"Cộc cộc."
Đi đến trước thư phòng, Dương Lâm chần chờ, cố lấy dũng khí đưa tay gõ cửa.
"Tiểu thư, là tôi."
"Vào đi."
Rất nhanh, trong phòng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên.
/263
|