"Phải không?"
Thanh âm bình bình đạm đạm, ngay thời điểm mọi người còn chưa kịp lộ ra nụ cười đột nhiên biến đổi ngữ điệu: "Vậy tôi phải giáo huấn các người một bữa thật tốt. Cha mẹ các người giáo dục quá thất bại, cũng nên chui vào bụng mẹ rồi trở ra lại một lần thì hơn. Miệng thật thúi, một đám bỏ đi, thật là...chậc chậc!"
Máy tính trên tay Triệu Nghị thiếu chút nữa rớt xuống, nhìn cô gái tựa như thay đổi thành một người khác, trong lòng kinh hãi không biết phải hình dung thế nào. Đám người lớp F bọn họ, phần lớn đều không ưa việc trường học này lấy thành tích phán xét "phần tử xấu" này. Nhưng mà, cho dù vậy, bọn họ cũng không dám đứng ra cãi lại giáo viên. Ngay cả vương của bọn họ Dung Thiếu Tuyệt, sau khi ký hiệp nghị với hiệu trưởng, cũng phải bó tay bó chân, giống như con cọp bị nhổ lông, không thể tùy ý cuồng vọng như trước.
Nhưng mà hiện tại, người mới đến lớp bọn họ không lâu này, nữ sinh dịu dàng yếu đuối, lại dám làm việc bọn họ không dám làm. Hơn nữa, còn vì một đám "đồ bỏ đi" trong mắt người khác là bọn họ. Một màn này, không chỉ khiến cho thiên tài máy tính Triệu Nghị cảm động, cũng khiến cho những học sinh khác của lớp F rung động thật lớn. Cô nữ sinh này, chẳng lẽ là đấng cứu chuộc do trời cao phái tới hay sao?
Không ai nghĩ đến chuyện này sẽ đưa đến hậu quả thế nào, bọn họ chỉ là dùng ánh mắt cảm kích và sùng bái nhìn nữ sinh nhỏ nhắn yếu đuối kia, biến cô trở thành thần trong lòng bọn họ, thần bảo hộ của bọn họ!
Sau khi Lãnh Tâm Nhiên nói xong những câu này, trước ánh mắt trợn trắng há hốc mồm của mọi người, trực tiếp bay lên đá một cước vào ông thầy lúc nãy nói nhiều nhất. Một cú nhẹ nhàng, đá bay một ông thầy cao một thước tám mươi mấy. Động tác của cô rất nhanh chóng, nhanh mà trực tiếp, lực sát thương cực lớn, cho dù là mấy giáo viên thể dục cường tráng này, cũng không có chút ý sợ nào. Khiến cho người ta khiếp sợ là, ở trước mặt cô, mấy giáo viên thể dục thể lực cường tráng bình thường không ai bì nổi kia lại trở nên vô lực giống như đứa trẻ, mặc cho cô giày vò quyền đấm cước đá.
Tất cả mọi người nín thở nhìn chuyện đang diễn ra trước mắt, không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám ra mặt dùm mấy giáo viên đang gào khóc thảm thiết kia. Dường như, trong lòng bọn họ đang có một cảm giác kỳ quá, như thể, lớp F mặc cho người khác khi dễ kia, ngay lập tức sẽ trở nên khác đi. Bởi vì, bọn họ có một cây đại thụ mới che chở!
Không ai biết trong lòng Dung Thiếu Tuyệt lúc này có bao nhiêu rung động. Từ nhỏ đã quen cảnh đường phố, công phu của anh vẫn là số một số hai. Cũng chính vì thế, anh mới có thể nhận ra được động tác của cô nữ sinh trước mắt này ngoan tuyệt tới cỡ nào. Động tác đơn giản mà quả quyết như thế, chỉ có thể được tôi luyện qua vô số trận đánh trong bóng tối. Nhưng mà, anh biết, Lãnh Tâm Nhiên vẫn chỉ là một học sinh trung học bình thường, sao cô có thể có được một thân công phu giết người như thế? Đúng vậy, cái cô đang sử dụng đều là công phu giết người. Trực tiếp, nhanh chóng, không có động tác thừa, không có động tác giả tinh xảo, xuất thủ là để tự vệ, là để giết người.
Trong nháy mắt, anh đột nhiên có xúc động muốn gỡ bỏ tất cả những câu đó trên người cô gái này. Cũng là lần đầu tiên có cảm giác thần phục!
Lãnh Tâm Nhiên không biết, trong lúc cô nhịn không được giày vò những thứ súc sinh này, những bạn học mà cô che chở kia, đã xem cô là thần hộ vệ, cũng khiến cho Dung Thiếu Tuyệt luôn cao ngạo trở nên tự ái, có ý định thần phục.
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên ngừng động tác lại, những giáo viên đó đã bị đánh đến mức đến mức ngay cả cha mẹ cũng nhận không ra chỉ có thể nằm gào khóc thảm thei61t trên mặt đất. Đánh người thoải mái sướng tay khiến cho tức giận trong người Lãnh Tâm Nhiên cũng biến mất gần hết, đến khi cô quay đầu lại, bỗng nhiên bắt gặp mười mấy ánh mắt sùng kính đang nhìn mình.
"Sao thế?"
Đối mặt với vấn đề như vậy, Dung Thiếu Tuyệt không biết làm sao. Anh là vương lớp F, là thần hộ mệnh của bọn họ, nhưng mới vừa rồi, anh lại không ra mặt vì bạn học của mình, nhưng nữ sinh gầy yếu này lại đứng ra. Anh nghĩ, có lẽ, lớp F bị mọi người gọi là "đồ bỏ đi" này, cũng nên thay đổi một chút. Cho dù nhẫn nhịn, cũng không thay đổi được điều gì, cũng không thể khiến cho những người lòng dạ ác độc kia có cảm giác áy náy, ngược lại, chỉ khiến cho bọn họ càng trở nên càn rỡ, càng không cần nể mặt.
"Không sao, tôi muốn nói, hôm nay cậu thật xinh đẹp!"
Dung Thiếu Tuyệt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Từ lúc còn nhỏ, anh đã không còn cười nữa, nhưng lúc này, anh lại muốn nở một nụ cười chân thành với nữ sinh mới này.
"Nữ vương, cậu thật là mạnh mẽ!"
Triệu Nghị cũng hồi hồn, cầm máy tính bảo bối trong tay, cười rực rỡ nói.
Mọi người lớp F cũng hồi phục tinh thần, vây Lãnh Tâm Nhiên lại. Mặc dù biết những chuyện này sẽ phát sinh hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng mà, bọn nhỏ bị bỏ rơi này chưa bao giờ thấy vui vẻ đến thế. Cho dù thật sự phải nghỉ học thì thế nào? Cùng lắm thì chuyển trường là được!
"Nữ vương!"
"Nữ vương!"
"Nữ vương!"
Người xem náo nhiệt chung quanh cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn nữa sinh bị vây ở giữa đó, cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt. Đặc biệt là những người trước kia từng khi dễ Lãnh Tâm Nhiên, nhìn Lãnh Tâm Nhiên lúc này trở nên vô cùng mạnh mẽ, trong lòng, đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng chột dạ và sợ hãi!
Ngay khi bọn họ chuẩn bị bỏ trốn, Lãnh Tâm Nhiên đi ra từ trong đám người, giống như nữ vương cao quý, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn "đám nhóc" trước mắt, ánh mắt tàn nhẫn: "Nói cho các người biết, lớp F là do tôi che chở. Yên tâm, thù cứ từ từ báo, các người, một người cùng đừng mong trốn được!"
Một câu nói như vậy, giống như lời nguyền rủa, đặc biệt là dưới tình huống mấy giáo viên bị đánh thê thảm còn đang nằm trên đất, càng khiến cho những người chột dạ kia run rẩy đến thiếu chút nữa té xuống đất.
Nói xong, xoay người quay về phía các bạn học: "Nhẫn nhịn không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, dù sao, trên đời này thứ không thiếu nhất chính là những súc sinh bắt nạt kẻ yếu. Không phải vì để cho những người này nhìn các bạn với cặp mắt khác xưa, cũng không phải vì báo thù, mà để chứng minh bản thân, các bạn cần thay đổi. Các bạn phải lột xác, giống như Phượng Hoàng tắm lửa, niết bàn trọng sinh! Chỉ có như vậy, các bạn mới có thể thật sự có được sự giải thoát và tôn trọng!"
Những lời này, giống như tảng đá đánh vào lòng các học sinh lớp F. Đám nhỏ bị vứt bỏ này, ánh mắt vẫn luôn ảm đạm rốt cuộc cũng phát ra tia sáng chói mắt!
Bắc Âu Hàn không thể tin được vào tai mình, làm sao có thể? Người kia, sao có thể động thủ đánh giáo viên? Chuyện nghiêm trọng đến vậy lẽ nào cô không nghĩ đến hậu quả hay sao? Bên này vẫn đang trầm tư, bên kia Giang Sảng lại tiếp tục kể chuyện Lãnh Tâm Nhiên đánh giáo viên.
Mặc dù cho đến bây giờ khi nhớ đến vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên lúc ấy vẫn không nhịn được run rẩy, nhưng vì để an ủi mình, Giang Sảng vẫn cười nhạo nói: "Nhiên háo sắc này thật là ngu ngốc. Lần này, nhất định sẽ bị trường đuổi học, kể cá đám người lớp F đó, sẽ phải hoàn toàn biến mất khỏi trường này!"
Thanh âm bình bình đạm đạm, ngay thời điểm mọi người còn chưa kịp lộ ra nụ cười đột nhiên biến đổi ngữ điệu: "Vậy tôi phải giáo huấn các người một bữa thật tốt. Cha mẹ các người giáo dục quá thất bại, cũng nên chui vào bụng mẹ rồi trở ra lại một lần thì hơn. Miệng thật thúi, một đám bỏ đi, thật là...chậc chậc!"
Máy tính trên tay Triệu Nghị thiếu chút nữa rớt xuống, nhìn cô gái tựa như thay đổi thành một người khác, trong lòng kinh hãi không biết phải hình dung thế nào. Đám người lớp F bọn họ, phần lớn đều không ưa việc trường học này lấy thành tích phán xét "phần tử xấu" này. Nhưng mà, cho dù vậy, bọn họ cũng không dám đứng ra cãi lại giáo viên. Ngay cả vương của bọn họ Dung Thiếu Tuyệt, sau khi ký hiệp nghị với hiệu trưởng, cũng phải bó tay bó chân, giống như con cọp bị nhổ lông, không thể tùy ý cuồng vọng như trước.
Nhưng mà hiện tại, người mới đến lớp bọn họ không lâu này, nữ sinh dịu dàng yếu đuối, lại dám làm việc bọn họ không dám làm. Hơn nữa, còn vì một đám "đồ bỏ đi" trong mắt người khác là bọn họ. Một màn này, không chỉ khiến cho thiên tài máy tính Triệu Nghị cảm động, cũng khiến cho những học sinh khác của lớp F rung động thật lớn. Cô nữ sinh này, chẳng lẽ là đấng cứu chuộc do trời cao phái tới hay sao?
Không ai nghĩ đến chuyện này sẽ đưa đến hậu quả thế nào, bọn họ chỉ là dùng ánh mắt cảm kích và sùng bái nhìn nữ sinh nhỏ nhắn yếu đuối kia, biến cô trở thành thần trong lòng bọn họ, thần bảo hộ của bọn họ!
Sau khi Lãnh Tâm Nhiên nói xong những câu này, trước ánh mắt trợn trắng há hốc mồm của mọi người, trực tiếp bay lên đá một cước vào ông thầy lúc nãy nói nhiều nhất. Một cú nhẹ nhàng, đá bay một ông thầy cao một thước tám mươi mấy. Động tác của cô rất nhanh chóng, nhanh mà trực tiếp, lực sát thương cực lớn, cho dù là mấy giáo viên thể dục cường tráng này, cũng không có chút ý sợ nào. Khiến cho người ta khiếp sợ là, ở trước mặt cô, mấy giáo viên thể dục thể lực cường tráng bình thường không ai bì nổi kia lại trở nên vô lực giống như đứa trẻ, mặc cho cô giày vò quyền đấm cước đá.
Tất cả mọi người nín thở nhìn chuyện đang diễn ra trước mắt, không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám ra mặt dùm mấy giáo viên đang gào khóc thảm thiết kia. Dường như, trong lòng bọn họ đang có một cảm giác kỳ quá, như thể, lớp F mặc cho người khác khi dễ kia, ngay lập tức sẽ trở nên khác đi. Bởi vì, bọn họ có một cây đại thụ mới che chở!
Không ai biết trong lòng Dung Thiếu Tuyệt lúc này có bao nhiêu rung động. Từ nhỏ đã quen cảnh đường phố, công phu của anh vẫn là số một số hai. Cũng chính vì thế, anh mới có thể nhận ra được động tác của cô nữ sinh trước mắt này ngoan tuyệt tới cỡ nào. Động tác đơn giản mà quả quyết như thế, chỉ có thể được tôi luyện qua vô số trận đánh trong bóng tối. Nhưng mà, anh biết, Lãnh Tâm Nhiên vẫn chỉ là một học sinh trung học bình thường, sao cô có thể có được một thân công phu giết người như thế? Đúng vậy, cái cô đang sử dụng đều là công phu giết người. Trực tiếp, nhanh chóng, không có động tác thừa, không có động tác giả tinh xảo, xuất thủ là để tự vệ, là để giết người.
Trong nháy mắt, anh đột nhiên có xúc động muốn gỡ bỏ tất cả những câu đó trên người cô gái này. Cũng là lần đầu tiên có cảm giác thần phục!
Lãnh Tâm Nhiên không biết, trong lúc cô nhịn không được giày vò những thứ súc sinh này, những bạn học mà cô che chở kia, đã xem cô là thần hộ vệ, cũng khiến cho Dung Thiếu Tuyệt luôn cao ngạo trở nên tự ái, có ý định thần phục.
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên ngừng động tác lại, những giáo viên đó đã bị đánh đến mức đến mức ngay cả cha mẹ cũng nhận không ra chỉ có thể nằm gào khóc thảm thei61t trên mặt đất. Đánh người thoải mái sướng tay khiến cho tức giận trong người Lãnh Tâm Nhiên cũng biến mất gần hết, đến khi cô quay đầu lại, bỗng nhiên bắt gặp mười mấy ánh mắt sùng kính đang nhìn mình.
"Sao thế?"
Đối mặt với vấn đề như vậy, Dung Thiếu Tuyệt không biết làm sao. Anh là vương lớp F, là thần hộ mệnh của bọn họ, nhưng mới vừa rồi, anh lại không ra mặt vì bạn học của mình, nhưng nữ sinh gầy yếu này lại đứng ra. Anh nghĩ, có lẽ, lớp F bị mọi người gọi là "đồ bỏ đi" này, cũng nên thay đổi một chút. Cho dù nhẫn nhịn, cũng không thay đổi được điều gì, cũng không thể khiến cho những người lòng dạ ác độc kia có cảm giác áy náy, ngược lại, chỉ khiến cho bọn họ càng trở nên càn rỡ, càng không cần nể mặt.
"Không sao, tôi muốn nói, hôm nay cậu thật xinh đẹp!"
Dung Thiếu Tuyệt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Từ lúc còn nhỏ, anh đã không còn cười nữa, nhưng lúc này, anh lại muốn nở một nụ cười chân thành với nữ sinh mới này.
"Nữ vương, cậu thật là mạnh mẽ!"
Triệu Nghị cũng hồi hồn, cầm máy tính bảo bối trong tay, cười rực rỡ nói.
Mọi người lớp F cũng hồi phục tinh thần, vây Lãnh Tâm Nhiên lại. Mặc dù biết những chuyện này sẽ phát sinh hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng mà, bọn nhỏ bị bỏ rơi này chưa bao giờ thấy vui vẻ đến thế. Cho dù thật sự phải nghỉ học thì thế nào? Cùng lắm thì chuyển trường là được!
"Nữ vương!"
"Nữ vương!"
"Nữ vương!"
Người xem náo nhiệt chung quanh cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn nữa sinh bị vây ở giữa đó, cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt. Đặc biệt là những người trước kia từng khi dễ Lãnh Tâm Nhiên, nhìn Lãnh Tâm Nhiên lúc này trở nên vô cùng mạnh mẽ, trong lòng, đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng chột dạ và sợ hãi!
Ngay khi bọn họ chuẩn bị bỏ trốn, Lãnh Tâm Nhiên đi ra từ trong đám người, giống như nữ vương cao quý, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn "đám nhóc" trước mắt, ánh mắt tàn nhẫn: "Nói cho các người biết, lớp F là do tôi che chở. Yên tâm, thù cứ từ từ báo, các người, một người cùng đừng mong trốn được!"
Một câu nói như vậy, giống như lời nguyền rủa, đặc biệt là dưới tình huống mấy giáo viên bị đánh thê thảm còn đang nằm trên đất, càng khiến cho những người chột dạ kia run rẩy đến thiếu chút nữa té xuống đất.
Nói xong, xoay người quay về phía các bạn học: "Nhẫn nhịn không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, dù sao, trên đời này thứ không thiếu nhất chính là những súc sinh bắt nạt kẻ yếu. Không phải vì để cho những người này nhìn các bạn với cặp mắt khác xưa, cũng không phải vì báo thù, mà để chứng minh bản thân, các bạn cần thay đổi. Các bạn phải lột xác, giống như Phượng Hoàng tắm lửa, niết bàn trọng sinh! Chỉ có như vậy, các bạn mới có thể thật sự có được sự giải thoát và tôn trọng!"
Những lời này, giống như tảng đá đánh vào lòng các học sinh lớp F. Đám nhỏ bị vứt bỏ này, ánh mắt vẫn luôn ảm đạm rốt cuộc cũng phát ra tia sáng chói mắt!
Bắc Âu Hàn không thể tin được vào tai mình, làm sao có thể? Người kia, sao có thể động thủ đánh giáo viên? Chuyện nghiêm trọng đến vậy lẽ nào cô không nghĩ đến hậu quả hay sao? Bên này vẫn đang trầm tư, bên kia Giang Sảng lại tiếp tục kể chuyện Lãnh Tâm Nhiên đánh giáo viên.
Mặc dù cho đến bây giờ khi nhớ đến vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên lúc ấy vẫn không nhịn được run rẩy, nhưng vì để an ủi mình, Giang Sảng vẫn cười nhạo nói: "Nhiên háo sắc này thật là ngu ngốc. Lần này, nhất định sẽ bị trường đuổi học, kể cá đám người lớp F đó, sẽ phải hoàn toàn biến mất khỏi trường này!"
/263
|