Từ sau lần đó, cái tên Bắc Âu Hàn đã trở thành độc dược trong lòng cô, mãi cho đến khi cô rời khỏi thế gian này.
Tuy chuyện thiếu chút nữa bị cưỡng gian được miêu tả không nhiều lắm, nhưng cô ấy lại dùng rất nhiều bút mực để nói về sự xuất hiện của Bắc Âu Hàn. Khi cô ấy đang tuyệt vọng và bất lực, Bắc Âu Hàn đã xuất hiện như bạch mã hoàng tử, kêu vệ sĩ của mình cứu cô. Mặc dù vẻ mặt của anh ta lạnh lùng, sau khi cứu xong liền bỏ đi, nhưng cô lại nhớ thật kỹ khoảnh khắc ấy, cũng vì vậy mà si mê.
Nhớ lại những gì đọc được trong nhật ký, Lãnh Tâm Nhiên khẽ thở dài, quả thật là một cô bé ngốc mà. Tuy thanh danh của cô ấy rất kém, bị mọi người xem là kẻ háo sắc, nhưng trên thực tế cô ấy lại rất trong sáng, tinh khiết như nươóc. Nếu không phải vì Hàn Thu Sinh, cô ấy vẫn là một cô bé ngây thơ đáng yêu, vụng trộm ngắm nhìn hoàng tử của lòng mình nơi góc lớp, hy vọng về một tình yêu tuyệt vời như cổ tích.
Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, một đứa bé ngây thơ lại trở nên như vậy, cũng không còn cách nào khác.
Cặp con ngươi trong suốt và lạnh lùng kia, khiến cho Bắc Âu Hàn say mê, giống như bị cuốn vào một khoảng hồi ức xa xôi. Hắn đã sớm quên chuyện mình từng cứu một nữ sinh suýt bị làm nhục, lại càng không nghĩ tới nữ sinh đó chính là người bây giờ khiến lòng hắn mê đắm, Lãnh Tâm Nhiên.
Chẳng lẽ, trước kia cô tỏ tình với mình là vì lý do này? Giờ được Lãnh Tâm Nhiên nhắc nhở, lại nhìn đến người bạn cùng lớp của mình, trí nhớ bị phủ bụi từ lâu từ từ sống lại, rất nhanh, Bắc Âu Hàn đã nhớ lại chuyện hắn đã sắp quên sạch.
Nghĩ đến việc người trước mắt thiếu chút nữa bị kẻ khốn nạn này làm nhục, một ngọn lửa không tên bỗng thiêu đốt lòng hắn, khiến cho lý trí bị đánh tan, trực tiếp xông lên đánh một quyền vào người bạn học kia: "Khốn nạn!"
Tất cả mọi người đều bị hành động đột ngột của vị vương tử tao nhã Bắc Âu Hàn này làm cho giật mình, cho dù là Lãnh Tâm Nhiên, nhìn thấy Bắc Âu Hàn đánh nam sinh kia cũng vô cùng ngạc nhiên.
Nói thật thì, diện mạo của Bắc Âu Hàn vô cùng tốt, dáng người rất cao, khí chất tao nhã, có cảm giác rất giống với người nào đó trong trí nhớ. Đặc biệt là bóng lưng của hắn, lại càng giống với người kia.
Con ngươi trong suốt và lạnh lùng bị che phủ bởi một tầng sương dày, ngơ ngác nhìn nam sinh đang ra tay vì mình, trong đầu hiện lên cảnh tượng tương tự nào đó.
"Tâm Nhiên?"
Dung Thiếu Tuyệt nhận ra vẻ khác thường của Lãnh Tâm Nhiên, vẻ mặt mờ mịt này của cô khiến cho anh cảm thấy xa lạ và hoảng hốt, theo bản năng hô lên một tiếng.
Cũng may nhờ tiếng gọi của anh, Lãnh Tâm Nhiên đang ngẩn người mới có thể nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Chớp mắt một cái, con ngươi đen nhánh lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày, mặt không chút thay đổi nhìn Bắc Âu Hàn đang đánh người bên kia. Giống nhau thì sao, cũng chỉ là giống mà thôi.
Á Á chỉ có một, cho dù giống đến mức nào, hắn cũng không phải Á Á.
" Bắc Âu Hàn, em đang làm gì thế?"
Chủ nhiệm đầu ngốc bị hành động đột ngột của Bắc Âu Hàn hù dọa, chẳng để tâm đến việc giáo huấn Lãnh Tâm Nhiên nữa, lập tức thét lớn với Bắc Âu Hàn.
Giữa tiếng gào khóc của nam sinh kia, cuối cùng Bắc Âu Hàn cũng quay đầu lại. Nhưng mà, khi thấy biểu tình trên mặt hắn, tẩt cả mọi người đều kinh ngạc.
Bắc Âu Hàn bình thường, luôn luôn lạnh lùng tao nhã. Nhưng mà lúc này, trên mặt hắn lại đầy vẻ thị huyết, yêu diễm mà mị hoặc, khiến cho mọi người run rẩy.
"Bắc Âu Hàn, mày phát điên cái gì thế? Tao lại không chọc đến mày, chẳng lẽ mày cũng bị con ** này quyến rũ sao?"
Nam sinh kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập được người khác dìu đứng lên, nổi lên dũng khí gầm thét với Bắc Âu Hàn.
Bắc Âu Hàn quay đầu trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh khiến cho mọi lời nói của hắn đều bị ngăn trong cổ họng, không phát ra được âm thanh nào.
"Thiếu gia, người đang nhìn gì thế?"
Ở một nơi không ai chú ý, một người đàn ông xinh đẹp như thần đang đứng, ánh mắt màu xanh lục không chớp nhìn chằm chằm tình huống đang xảy ra bên kia, khuôn mặt tuấn mỹ không chút thay đổi.
Bên cạnh anh, là người thiếu niên trẻ tuổi có khuôn mặt đáng yêu như búp bê, đôi mắt đen nhánh tròn tròn, hai má căng phồng, vô cùng đáng yêu. Diện mạo như vậy, lại xuất hiện trên người một thiếu niên, thật là đáng tiếc. Nhưng dáng người cậu ta rất cao, gần hai mét, cơ bắp vạm vỡ, gắn với khuôn mặt đáng yêu thật không hợp chút nào.
Ninh Trí Viễn nhìn theo ánh mắt của Dạ Mộc Thần, thấy một đám người đang vây lại ở bên kia liền nhàm chán bĩu môi: "Trường học này thật chẳng ra sao, lại dám ở trong trường kéo bè kéo cánh đánh nhau. Bất quá, thầy Trương kêu người đến tìm học trò mới của ông ấy có chuyện gì sao?"
Dạ Mộc Thần không nói lời nào, ánh mắt của anh, tuy đang nhìn bên kia, nhưng trên thực tế, từ đầu đến cuối, anh chỉ nhìn chằm chằm một người. Cô nhóc gầy gầy nhỏ nhỏ kia, đứng giữa một đám người, mặt không chút thay đổi, giống như nữ vương giá lâm.
Anh không phủ nhận, cô gái có tên trùng với người kia này, lấy khí chất tương tự với Nhiên Nhiên thu hút sự chú ý của anh. Nhưng mà, chú ý không có nghĩa là có thiện cảm, trong lòng anh, chỉ biết có một người. Cho dù người kia đã chết, nhưng vẫn chỉ có một mình cô.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ phủ một lớp u sầu nhàn nhạt, Dạ Mộc Thần cứ đứng nhìn như vậy, mong chờ người kia sẽ đem đến cho mình một sự ngạc nhiên. "Con nhỏ ** Lãnh Tâm Nhiên này, khẳng định là mày biết yêu thuật, nếu không sao lại như thế chứ."
Giang Sảng vô cùng bất mãn. Tuy không biết vì sao Bắc Âu Hàn lại đột nhiên đánh nam sinh kia, nhưng nếu suy nghĩ thật kỹ, khả năng rất lớn là do nam sinh kia vũ nhục Lãnh Tâm Nhiên. Phát hiện này, khiến cho Giang Sảng thiếu chút nữa tức điên lên. Lãnh Tâm Nhiên vốn đứng cách Giang Sảng không xa, nghe được những tiếng chửi này đột nhiên xoay người lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nụ cười lạnh giống như yêu ma xuất hiện trên mặt cô.
"Ầm!"
Không có bất cứ lời cảnh báo nào, sau khi nụ cười tươi tắn kết thúc, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp nhấc chân, tùy tiện đá một cước, nhưng lại trúng ngay người Giang Sảng đang đứng giữa đám đông, hơn nữa còn trúng ngay cằm của cô ta.
Một tiếng động mạnh vang lên, Giang Sảng bị Lãnh Tâm Nhiên đá bay như thế.
Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên đá bay người trước mặt nhiều người. Lần trước lúc tranh chấp với giáo viên thể dục, cô cũng một cước đá bay Trần Phong đến phòng cấp cứu như vậy. Cô không phải đàn ông, không có nguyên tắc không đánh phụ nữ, chỉ cần chọc cô thì mặc kệ là nam hay nữ cô cũng sẽ không bỏ qua. Nhỏ Giang Sảng này thiếu dạy dỗ, đã cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta lại kiên quyết không chịu tỉnh ngộ, vậy, đừng trách cô không khách khí.
Sau khi một cước đá bay Giang Sảng, Lãnh Tâm Nhiên căm tức nhìn những người muốn tiến lên khuyên can xung quanh, sau đó bước từng bước một đến trước mặt Giang Sảng, từ trên cao nhìn cô ta bị té đến chật vật không chịu nổi, giọng điệu khinh miệt: "Nam sinh mình thầm mến lại đi bảo vệ tôi, cảm giác này, không dễ chịu đúng không. Vất vả đi theo bên cạnh Bắc Âu Hân làm trâu làm ngựa, chỉ để có thể gặp mặt Bắc Âu Hàn nhiều một chút, ghen ghét bất kỳ nữ sinh nào tiếp cận Bắc Âu Hàn. Chút tâm tư đó của cô, thật cho rằng không ai biết sao?"
Vốn là Giang Sảng đang định nói gì đó, nghe được lời của Lãnh Tâm Nhiên, sắc mặt tái mét, theo bản năng nhìn về Bắc Âu Hàn đang đứng bên kia, khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của đối phương thì vẻ mặt liền trở nên ảm đạm.
Nhưng tinh thần chỉ suy sụp trong chốc lát, sở dĩ cô chơi chung với Bắc Âu Hân. Một phần là vì muốn bợ đỡ nịnh hót, nhưng nguyên nhân chính vẫn là, hai người là bạn tri âm ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tính cách của hai người rất giống nhau, đều tự cho mình là đúng, xem mình là trung tâm, tính cách ngang ngược kiêu căng.
Cho nên, rất nhanh, cô ta bắt đầu phản bác lại: "Mày nói bậy bạ cái gì đó? Rõ ràng là mày thích Bắc Âu Hàn, lại còn nói xấu tao? Chuyện này bỏ thuốc Bắc Âu Hàn có ai không biết kia chứ?" Lãnh Tâm Nhiên giận quá hóa cười: "Phải không? Bỏ thuốc? Tôi nhớ rõ là tôi có nghe thấy người nào đó nói điện thoại với bạn học là muốn bỏ thuốc Bắc Âu Hàn sau đó lại làm gì đó. Người nào đó, hình như là cô đúng không?"
Nghe được đến đây, khuôn mặt Giang Sảng đã trắng bệch như giấy rồi. Cô cho rằng sẽ không có ai biết chuyện này. Thật lâu trước kia, cô đã thích Bắc Âu Hàn cao cao tại thượng rồi, vì thế, cô mới mặt dày bám theo bên cạnh Bắc Âu Hân. Cô vẫn nghĩ rằng không ai biết được tâm tư của mình, thậm chí có lần còn nói đùa với bạn học lúc trước rằng muốn bỏ thuốc Bắc Âu Hàn, đợi đến khi hai người phát sinh quan hệ, vậy có thể trực tiếp có được anh ta rồi. Cô tuyệt đối không hề nghĩ tới, chuyện này còn có người biết.
Thẹn quá hóa giận, Giang Sảng trực tiếp đứng lên từ mặt đất, giống như kẻ điên lao đến đánh Lãnh Tâm Nhiên: "Mày điên rồi, mày nói bậy mày nói bậy. Tao sao có thể nói ra loại chuyện đó được? Sao tao có thể không biết xấu hổ giống mày chứ?"
Giang Sảng giương nanh múa vuốt, căn bản không còn giữ vẻ mặt kiêu ngạo lúc thường ngày. Nếu người khác gặp phải tình huống này, chắc sẽ không kịp đề phòng bị cô ta đánh trúng. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại cực kỳ nhàn nhã nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của cô ta, sau đó thuận tay kéo một cái, đưa đối phương đến trước mặt mình, nhấc đầu gối lên, đá vào bụng cô ta đồng thời giơ tay phải lên, tát mạnh một cái.
"Nói thật **, cô mới thật sự là kẻ không biết xấu hổ!"
Theo thanh âm này, những trợ thủ đắc lực của Lãnh Tâm Nhiên đồng thời tiến lên, liên tiếp tát mười mấy cái vào khuôn mặt xinh đẹp của Giang Sảng, đến khi mặt cô ta biến thành đầu heo mới thả tay.
Giang Sảng không chống đỡ được lần nữa ngã xuống đất, vẻ mặt mờ mịt, không có tiêu cự.
Mắt thấy Lãnh Tâm Nhiên giải quyết một kẻ phá rối nhanh như vậy, lửa giận bình thường luôn bị đè nén của đám người lớp F rốt cuộc cũng trào ra. Lâm Lâm xông lên đạp Giang Sảng đang nằm trên mặt đất mấy đạp, sau đó lại có mấy nam sinh tiến lên, bắt đầu quần ẩu nam sinh đã bị Bắc Âu Hàn đánh đến mặt mũi bầm dập.
Tình cảnh càng lúc càng hỗn loạn.
Dung Thiếu Tuyệt vẫn chỉ đứng bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, tuy biết cô rất mạnh không cần người bảo vệ, nhưng anh vẫn đứng sau lưng cô theo quán tính, bảo vệ cô.
Chủ nhiện đầu ngốc đứng trong đám người, cũng bị mấy nam sinh do Triệu Nghị cầm đầu đập cho một trận, lớp A, thành tích tuy rất tốt, nhưng muốn so đánh nhau, thì tuyệt đối không phải đối thủ của lớp F. Dù sao, người của lớp F, đều có tay chân cực kỳ nhanh nhẹn. Lâm Lâm liền chọn xuống tay với những nữ sinh bình thường mắt cao hơn trời như Giang Sảng.
Trong lúc này, thanh âm gào khóc vang lên không ngừng.
Chủ nhiệm đầu ngốc bị đánh vô cùng thảm, ông ta không nghĩ tới học sinh bây giờ lại dám làm càn đánh giáo viên như vậy. Ông ta vốn nghĩ muốn cho Lãnh Tâm Nhiên một bài học, lại chưa từng nghĩ tới sẽ rơi vào tình trạng xấu hổ "trộm gà không được còn mất nắm gạo" thế này.
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên đang đứng nhàn nhã bên kia, trong ánh mắt đục ngầu toát ra ý hận điên cuồng. Dưới tình huống mọi người đều không chú ý, ông ta lấy một cây dao từ trong túi áo ra, giấu ở sau lưng, đi về phía Lãnh Tâm Nhiên.
Tuy chuyện thiếu chút nữa bị cưỡng gian được miêu tả không nhiều lắm, nhưng cô ấy lại dùng rất nhiều bút mực để nói về sự xuất hiện của Bắc Âu Hàn. Khi cô ấy đang tuyệt vọng và bất lực, Bắc Âu Hàn đã xuất hiện như bạch mã hoàng tử, kêu vệ sĩ của mình cứu cô. Mặc dù vẻ mặt của anh ta lạnh lùng, sau khi cứu xong liền bỏ đi, nhưng cô lại nhớ thật kỹ khoảnh khắc ấy, cũng vì vậy mà si mê.
Nhớ lại những gì đọc được trong nhật ký, Lãnh Tâm Nhiên khẽ thở dài, quả thật là một cô bé ngốc mà. Tuy thanh danh của cô ấy rất kém, bị mọi người xem là kẻ háo sắc, nhưng trên thực tế cô ấy lại rất trong sáng, tinh khiết như nươóc. Nếu không phải vì Hàn Thu Sinh, cô ấy vẫn là một cô bé ngây thơ đáng yêu, vụng trộm ngắm nhìn hoàng tử của lòng mình nơi góc lớp, hy vọng về một tình yêu tuyệt vời như cổ tích.
Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, một đứa bé ngây thơ lại trở nên như vậy, cũng không còn cách nào khác.
Cặp con ngươi trong suốt và lạnh lùng kia, khiến cho Bắc Âu Hàn say mê, giống như bị cuốn vào một khoảng hồi ức xa xôi. Hắn đã sớm quên chuyện mình từng cứu một nữ sinh suýt bị làm nhục, lại càng không nghĩ tới nữ sinh đó chính là người bây giờ khiến lòng hắn mê đắm, Lãnh Tâm Nhiên.
Chẳng lẽ, trước kia cô tỏ tình với mình là vì lý do này? Giờ được Lãnh Tâm Nhiên nhắc nhở, lại nhìn đến người bạn cùng lớp của mình, trí nhớ bị phủ bụi từ lâu từ từ sống lại, rất nhanh, Bắc Âu Hàn đã nhớ lại chuyện hắn đã sắp quên sạch.
Nghĩ đến việc người trước mắt thiếu chút nữa bị kẻ khốn nạn này làm nhục, một ngọn lửa không tên bỗng thiêu đốt lòng hắn, khiến cho lý trí bị đánh tan, trực tiếp xông lên đánh một quyền vào người bạn học kia: "Khốn nạn!"
Tất cả mọi người đều bị hành động đột ngột của vị vương tử tao nhã Bắc Âu Hàn này làm cho giật mình, cho dù là Lãnh Tâm Nhiên, nhìn thấy Bắc Âu Hàn đánh nam sinh kia cũng vô cùng ngạc nhiên.
Nói thật thì, diện mạo của Bắc Âu Hàn vô cùng tốt, dáng người rất cao, khí chất tao nhã, có cảm giác rất giống với người nào đó trong trí nhớ. Đặc biệt là bóng lưng của hắn, lại càng giống với người kia.
Con ngươi trong suốt và lạnh lùng bị che phủ bởi một tầng sương dày, ngơ ngác nhìn nam sinh đang ra tay vì mình, trong đầu hiện lên cảnh tượng tương tự nào đó.
"Tâm Nhiên?"
Dung Thiếu Tuyệt nhận ra vẻ khác thường của Lãnh Tâm Nhiên, vẻ mặt mờ mịt này của cô khiến cho anh cảm thấy xa lạ và hoảng hốt, theo bản năng hô lên một tiếng.
Cũng may nhờ tiếng gọi của anh, Lãnh Tâm Nhiên đang ngẩn người mới có thể nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Chớp mắt một cái, con ngươi đen nhánh lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày, mặt không chút thay đổi nhìn Bắc Âu Hàn đang đánh người bên kia. Giống nhau thì sao, cũng chỉ là giống mà thôi.
Á Á chỉ có một, cho dù giống đến mức nào, hắn cũng không phải Á Á.
" Bắc Âu Hàn, em đang làm gì thế?"
Chủ nhiệm đầu ngốc bị hành động đột ngột của Bắc Âu Hàn hù dọa, chẳng để tâm đến việc giáo huấn Lãnh Tâm Nhiên nữa, lập tức thét lớn với Bắc Âu Hàn.
Giữa tiếng gào khóc của nam sinh kia, cuối cùng Bắc Âu Hàn cũng quay đầu lại. Nhưng mà, khi thấy biểu tình trên mặt hắn, tẩt cả mọi người đều kinh ngạc.
Bắc Âu Hàn bình thường, luôn luôn lạnh lùng tao nhã. Nhưng mà lúc này, trên mặt hắn lại đầy vẻ thị huyết, yêu diễm mà mị hoặc, khiến cho mọi người run rẩy.
"Bắc Âu Hàn, mày phát điên cái gì thế? Tao lại không chọc đến mày, chẳng lẽ mày cũng bị con ** này quyến rũ sao?"
Nam sinh kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập được người khác dìu đứng lên, nổi lên dũng khí gầm thét với Bắc Âu Hàn.
Bắc Âu Hàn quay đầu trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh khiến cho mọi lời nói của hắn đều bị ngăn trong cổ họng, không phát ra được âm thanh nào.
"Thiếu gia, người đang nhìn gì thế?"
Ở một nơi không ai chú ý, một người đàn ông xinh đẹp như thần đang đứng, ánh mắt màu xanh lục không chớp nhìn chằm chằm tình huống đang xảy ra bên kia, khuôn mặt tuấn mỹ không chút thay đổi.
Bên cạnh anh, là người thiếu niên trẻ tuổi có khuôn mặt đáng yêu như búp bê, đôi mắt đen nhánh tròn tròn, hai má căng phồng, vô cùng đáng yêu. Diện mạo như vậy, lại xuất hiện trên người một thiếu niên, thật là đáng tiếc. Nhưng dáng người cậu ta rất cao, gần hai mét, cơ bắp vạm vỡ, gắn với khuôn mặt đáng yêu thật không hợp chút nào.
Ninh Trí Viễn nhìn theo ánh mắt của Dạ Mộc Thần, thấy một đám người đang vây lại ở bên kia liền nhàm chán bĩu môi: "Trường học này thật chẳng ra sao, lại dám ở trong trường kéo bè kéo cánh đánh nhau. Bất quá, thầy Trương kêu người đến tìm học trò mới của ông ấy có chuyện gì sao?"
Dạ Mộc Thần không nói lời nào, ánh mắt của anh, tuy đang nhìn bên kia, nhưng trên thực tế, từ đầu đến cuối, anh chỉ nhìn chằm chằm một người. Cô nhóc gầy gầy nhỏ nhỏ kia, đứng giữa một đám người, mặt không chút thay đổi, giống như nữ vương giá lâm.
Anh không phủ nhận, cô gái có tên trùng với người kia này, lấy khí chất tương tự với Nhiên Nhiên thu hút sự chú ý của anh. Nhưng mà, chú ý không có nghĩa là có thiện cảm, trong lòng anh, chỉ biết có một người. Cho dù người kia đã chết, nhưng vẫn chỉ có một mình cô.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ phủ một lớp u sầu nhàn nhạt, Dạ Mộc Thần cứ đứng nhìn như vậy, mong chờ người kia sẽ đem đến cho mình một sự ngạc nhiên. "Con nhỏ ** Lãnh Tâm Nhiên này, khẳng định là mày biết yêu thuật, nếu không sao lại như thế chứ."
Giang Sảng vô cùng bất mãn. Tuy không biết vì sao Bắc Âu Hàn lại đột nhiên đánh nam sinh kia, nhưng nếu suy nghĩ thật kỹ, khả năng rất lớn là do nam sinh kia vũ nhục Lãnh Tâm Nhiên. Phát hiện này, khiến cho Giang Sảng thiếu chút nữa tức điên lên. Lãnh Tâm Nhiên vốn đứng cách Giang Sảng không xa, nghe được những tiếng chửi này đột nhiên xoay người lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nụ cười lạnh giống như yêu ma xuất hiện trên mặt cô.
"Ầm!"
Không có bất cứ lời cảnh báo nào, sau khi nụ cười tươi tắn kết thúc, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp nhấc chân, tùy tiện đá một cước, nhưng lại trúng ngay người Giang Sảng đang đứng giữa đám đông, hơn nữa còn trúng ngay cằm của cô ta.
Một tiếng động mạnh vang lên, Giang Sảng bị Lãnh Tâm Nhiên đá bay như thế.
Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên đá bay người trước mặt nhiều người. Lần trước lúc tranh chấp với giáo viên thể dục, cô cũng một cước đá bay Trần Phong đến phòng cấp cứu như vậy. Cô không phải đàn ông, không có nguyên tắc không đánh phụ nữ, chỉ cần chọc cô thì mặc kệ là nam hay nữ cô cũng sẽ không bỏ qua. Nhỏ Giang Sảng này thiếu dạy dỗ, đã cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta lại kiên quyết không chịu tỉnh ngộ, vậy, đừng trách cô không khách khí.
Sau khi một cước đá bay Giang Sảng, Lãnh Tâm Nhiên căm tức nhìn những người muốn tiến lên khuyên can xung quanh, sau đó bước từng bước một đến trước mặt Giang Sảng, từ trên cao nhìn cô ta bị té đến chật vật không chịu nổi, giọng điệu khinh miệt: "Nam sinh mình thầm mến lại đi bảo vệ tôi, cảm giác này, không dễ chịu đúng không. Vất vả đi theo bên cạnh Bắc Âu Hân làm trâu làm ngựa, chỉ để có thể gặp mặt Bắc Âu Hàn nhiều một chút, ghen ghét bất kỳ nữ sinh nào tiếp cận Bắc Âu Hàn. Chút tâm tư đó của cô, thật cho rằng không ai biết sao?"
Vốn là Giang Sảng đang định nói gì đó, nghe được lời của Lãnh Tâm Nhiên, sắc mặt tái mét, theo bản năng nhìn về Bắc Âu Hàn đang đứng bên kia, khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của đối phương thì vẻ mặt liền trở nên ảm đạm.
Nhưng tinh thần chỉ suy sụp trong chốc lát, sở dĩ cô chơi chung với Bắc Âu Hân. Một phần là vì muốn bợ đỡ nịnh hót, nhưng nguyên nhân chính vẫn là, hai người là bạn tri âm ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tính cách của hai người rất giống nhau, đều tự cho mình là đúng, xem mình là trung tâm, tính cách ngang ngược kiêu căng.
Cho nên, rất nhanh, cô ta bắt đầu phản bác lại: "Mày nói bậy bạ cái gì đó? Rõ ràng là mày thích Bắc Âu Hàn, lại còn nói xấu tao? Chuyện này bỏ thuốc Bắc Âu Hàn có ai không biết kia chứ?" Lãnh Tâm Nhiên giận quá hóa cười: "Phải không? Bỏ thuốc? Tôi nhớ rõ là tôi có nghe thấy người nào đó nói điện thoại với bạn học là muốn bỏ thuốc Bắc Âu Hàn sau đó lại làm gì đó. Người nào đó, hình như là cô đúng không?"
Nghe được đến đây, khuôn mặt Giang Sảng đã trắng bệch như giấy rồi. Cô cho rằng sẽ không có ai biết chuyện này. Thật lâu trước kia, cô đã thích Bắc Âu Hàn cao cao tại thượng rồi, vì thế, cô mới mặt dày bám theo bên cạnh Bắc Âu Hân. Cô vẫn nghĩ rằng không ai biết được tâm tư của mình, thậm chí có lần còn nói đùa với bạn học lúc trước rằng muốn bỏ thuốc Bắc Âu Hàn, đợi đến khi hai người phát sinh quan hệ, vậy có thể trực tiếp có được anh ta rồi. Cô tuyệt đối không hề nghĩ tới, chuyện này còn có người biết.
Thẹn quá hóa giận, Giang Sảng trực tiếp đứng lên từ mặt đất, giống như kẻ điên lao đến đánh Lãnh Tâm Nhiên: "Mày điên rồi, mày nói bậy mày nói bậy. Tao sao có thể nói ra loại chuyện đó được? Sao tao có thể không biết xấu hổ giống mày chứ?"
Giang Sảng giương nanh múa vuốt, căn bản không còn giữ vẻ mặt kiêu ngạo lúc thường ngày. Nếu người khác gặp phải tình huống này, chắc sẽ không kịp đề phòng bị cô ta đánh trúng. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại cực kỳ nhàn nhã nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của cô ta, sau đó thuận tay kéo một cái, đưa đối phương đến trước mặt mình, nhấc đầu gối lên, đá vào bụng cô ta đồng thời giơ tay phải lên, tát mạnh một cái.
"Nói thật **, cô mới thật sự là kẻ không biết xấu hổ!"
Theo thanh âm này, những trợ thủ đắc lực của Lãnh Tâm Nhiên đồng thời tiến lên, liên tiếp tát mười mấy cái vào khuôn mặt xinh đẹp của Giang Sảng, đến khi mặt cô ta biến thành đầu heo mới thả tay.
Giang Sảng không chống đỡ được lần nữa ngã xuống đất, vẻ mặt mờ mịt, không có tiêu cự.
Mắt thấy Lãnh Tâm Nhiên giải quyết một kẻ phá rối nhanh như vậy, lửa giận bình thường luôn bị đè nén của đám người lớp F rốt cuộc cũng trào ra. Lâm Lâm xông lên đạp Giang Sảng đang nằm trên mặt đất mấy đạp, sau đó lại có mấy nam sinh tiến lên, bắt đầu quần ẩu nam sinh đã bị Bắc Âu Hàn đánh đến mặt mũi bầm dập.
Tình cảnh càng lúc càng hỗn loạn.
Dung Thiếu Tuyệt vẫn chỉ đứng bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, tuy biết cô rất mạnh không cần người bảo vệ, nhưng anh vẫn đứng sau lưng cô theo quán tính, bảo vệ cô.
Chủ nhiện đầu ngốc đứng trong đám người, cũng bị mấy nam sinh do Triệu Nghị cầm đầu đập cho một trận, lớp A, thành tích tuy rất tốt, nhưng muốn so đánh nhau, thì tuyệt đối không phải đối thủ của lớp F. Dù sao, người của lớp F, đều có tay chân cực kỳ nhanh nhẹn. Lâm Lâm liền chọn xuống tay với những nữ sinh bình thường mắt cao hơn trời như Giang Sảng.
Trong lúc này, thanh âm gào khóc vang lên không ngừng.
Chủ nhiệm đầu ngốc bị đánh vô cùng thảm, ông ta không nghĩ tới học sinh bây giờ lại dám làm càn đánh giáo viên như vậy. Ông ta vốn nghĩ muốn cho Lãnh Tâm Nhiên một bài học, lại chưa từng nghĩ tới sẽ rơi vào tình trạng xấu hổ "trộm gà không được còn mất nắm gạo" thế này.
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên đang đứng nhàn nhã bên kia, trong ánh mắt đục ngầu toát ra ý hận điên cuồng. Dưới tình huống mọi người đều không chú ý, ông ta lấy một cây dao từ trong túi áo ra, giấu ở sau lưng, đi về phía Lãnh Tâm Nhiên.
/263
|