"Đừng, Lãnh Liệt Hàn. . . Không muốn. . . Đau quá." Hạ Du Huyên khóc lên.
"Đau? Đau mới có thể khiến em nhớ kỹ, người nào mới đúng là người đàn ông của em." Lãnh Liệt Hàn nói xong, càng đâm sâu hơn.
Hạ Du Huyên lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống không ngừng "Không. . . Lãnh Liệt Hàn, anh không thể như vậy với em. Không thể."
Cho dù Hạ Du Huyên có khóc mãnh liệt thế nào đi nữa, Lãnh Liệt Hàn đều không thể dừng lại được, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ của anh đi gần một người đàn ông khác như vậy, anh liền vô cùng không thoải mái.
"Không muốn. . .Lãnh Liệt Hàn, dừng lại." Móng tay Hạ Du Huyên cắm sâu vào lưng Lãnh Liệt Hàn, khiến cho người đàn ông này càng thêm điên cuồng.
"Bảo bối, nói, em yêu anh, nói! em là của anh, là người phụ nữ của Lãnh Liệt Hàn anh." Lãnh Liệt Hàn hung hăng ra ra vào vào.
Thế nhưng người con gái dưới thân thà tình nguyện chịu đựng từng đợt xâm lấn mãnh liệt của người đàn ông, cũng không muốn nói thêm câu nào.
"Hạ Du Huyên, nói cho anh biết, mới vừa rồi em cùng tên chết tiệt đó đã làm gì?" Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn vô cùng lạnh lẽo, bàn tay to lớn vẫn không ngừng vân vê nơi đẫy đà.
Cho dù rất đau, Hạ Du Huyên vẫn không lên tiếng như cũ, lạnh nhạt mở miệng "Lãnh Liệt Hàn, anh thật ngây thơ. Vấn đề đơn giản như vậy còn cần trả lời sao?"
Ánh mắt màu lam của Lãnh Liệt Hàn nhanh chóng co rút, đem người Hạ Du Huyên lật lại, để cô đưa lưng về phía mình, nắm chặt eo cô, nộ long to lớn đặt trên mông cô.
"Bảo bối, ý của em là em muốn cùng hắn . . . . trên giường?" Lãnh Liệt Hàn mạnh mẽ tiến vào từ sau lưng cô.
"Ừm. . . Đúng vậy, em chính là muốn cùng hắn lên giường thì sao?" Hạ Du Huyên cắn chặt đôi môi, tận lực không cho mình kêu ra tiếng.
"Em, em nói lại lần nữa cho anh?" Trong nháy mắt, Lãnh Liệt Hàn rút vật to lớn của mình ra, lần thứ hai xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình.
Ép cô nhìn vào mắt mình "Hạ Du Huyên, em nói lại lần nữa cho anh?"
Hạ Du Huyên nhẹ nhàng cụp mi, nhưng ngoài miệng lại lạnh nhạt nói "Lãnh thiếu, anh chơi không nổi sao? Chuyện giữa đàn ông và đàn bà, đều là vì giải quyết nhu cầu của bản thân a, Lãnh thiếu hiểu không?"
"Hạ Du Huyên, em đem Lãnh Liệt Hàn anh trở thành cái gì hả?"
Không cần nhìn cũng biết, lúc này đây sắc mặt của Lãnh Liệt Hàn đen đến không thể đen hơn được nữa "Lãnh thiếu, anh cũng là như thế, hà tất phải vạch trần ra a?"
". . ."
"Anh nên biết, mối quan hệ của chúng ta, giống như là vịt (bao nuôi), cũng giống như là tình nhân a."
"Em nghĩ như vậy sao?" Lãnh Liệt Hàn nắm chặt lấy nơi đẫy đà.
Cô gái chết tiệt này!! Cư nhiên coi anh là vịt?
"Lãnh thiếu, anh cảm thấy em nghĩ như thế nào thì chính là như thế." Hạ Du Huyên thủy chung không cầu xin tha thứ.
"Hạ Du Huyên, anh muốn em phải hối hận vì câu nói này." Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, cười lạnh. Ôm lấy cô, đặt cô ngồi trên đùi mình, mặc kệ phía dưới cô đã bị anh hành hạ đến sưng đỏ, anh không quan tâm, nhanh chóng đâm thật sâu!
"Đau? Đau mới có thể khiến em nhớ kỹ, người nào mới đúng là người đàn ông của em." Lãnh Liệt Hàn nói xong, càng đâm sâu hơn.
Hạ Du Huyên lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống không ngừng "Không. . . Lãnh Liệt Hàn, anh không thể như vậy với em. Không thể."
Cho dù Hạ Du Huyên có khóc mãnh liệt thế nào đi nữa, Lãnh Liệt Hàn đều không thể dừng lại được, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ của anh đi gần một người đàn ông khác như vậy, anh liền vô cùng không thoải mái.
"Không muốn. . .Lãnh Liệt Hàn, dừng lại." Móng tay Hạ Du Huyên cắm sâu vào lưng Lãnh Liệt Hàn, khiến cho người đàn ông này càng thêm điên cuồng.
"Bảo bối, nói, em yêu anh, nói! em là của anh, là người phụ nữ của Lãnh Liệt Hàn anh." Lãnh Liệt Hàn hung hăng ra ra vào vào.
Thế nhưng người con gái dưới thân thà tình nguyện chịu đựng từng đợt xâm lấn mãnh liệt của người đàn ông, cũng không muốn nói thêm câu nào.
"Hạ Du Huyên, nói cho anh biết, mới vừa rồi em cùng tên chết tiệt đó đã làm gì?" Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn vô cùng lạnh lẽo, bàn tay to lớn vẫn không ngừng vân vê nơi đẫy đà.
Cho dù rất đau, Hạ Du Huyên vẫn không lên tiếng như cũ, lạnh nhạt mở miệng "Lãnh Liệt Hàn, anh thật ngây thơ. Vấn đề đơn giản như vậy còn cần trả lời sao?"
Ánh mắt màu lam của Lãnh Liệt Hàn nhanh chóng co rút, đem người Hạ Du Huyên lật lại, để cô đưa lưng về phía mình, nắm chặt eo cô, nộ long to lớn đặt trên mông cô.
"Bảo bối, ý của em là em muốn cùng hắn . . . . trên giường?" Lãnh Liệt Hàn mạnh mẽ tiến vào từ sau lưng cô.
"Ừm. . . Đúng vậy, em chính là muốn cùng hắn lên giường thì sao?" Hạ Du Huyên cắn chặt đôi môi, tận lực không cho mình kêu ra tiếng.
"Em, em nói lại lần nữa cho anh?" Trong nháy mắt, Lãnh Liệt Hàn rút vật to lớn của mình ra, lần thứ hai xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình.
Ép cô nhìn vào mắt mình "Hạ Du Huyên, em nói lại lần nữa cho anh?"
Hạ Du Huyên nhẹ nhàng cụp mi, nhưng ngoài miệng lại lạnh nhạt nói "Lãnh thiếu, anh chơi không nổi sao? Chuyện giữa đàn ông và đàn bà, đều là vì giải quyết nhu cầu của bản thân a, Lãnh thiếu hiểu không?"
"Hạ Du Huyên, em đem Lãnh Liệt Hàn anh trở thành cái gì hả?"
Không cần nhìn cũng biết, lúc này đây sắc mặt của Lãnh Liệt Hàn đen đến không thể đen hơn được nữa "Lãnh thiếu, anh cũng là như thế, hà tất phải vạch trần ra a?"
". . ."
"Anh nên biết, mối quan hệ của chúng ta, giống như là vịt (bao nuôi), cũng giống như là tình nhân a."
"Em nghĩ như vậy sao?" Lãnh Liệt Hàn nắm chặt lấy nơi đẫy đà.
Cô gái chết tiệt này!! Cư nhiên coi anh là vịt?
"Lãnh thiếu, anh cảm thấy em nghĩ như thế nào thì chính là như thế." Hạ Du Huyên thủy chung không cầu xin tha thứ.
"Hạ Du Huyên, anh muốn em phải hối hận vì câu nói này." Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, cười lạnh. Ôm lấy cô, đặt cô ngồi trên đùi mình, mặc kệ phía dưới cô đã bị anh hành hạ đến sưng đỏ, anh không quan tâm, nhanh chóng đâm thật sâu!
/156
|