Phòng của Lãnh Liệt Hàn.
Đập vào tầm mắt là toàn bộ căn phòng màu đen tuyền, màu sắc khác biệt duy nhất chính là màu trắng của mép giường và chiếc cửa sổ sát đất to lớn, rèm cửa sổ màu đen che đi toàn bộ màu sắc rực rỡ của thế giới bên ngoài. Chiếc giường lớn màu đen có thể chứa vừa bốn năm người. Màu đen bao trùm lên bàn sách to lớn, bên trên được bày ra một chiếc máy tính sách tay và một vài văn kiện. Giá sách màu đen bên cạnh cũng được xếp kín các loại tài liệu.
Hạ Du Huyên ngồi trên giường anh ta, nhìn Lãnh Liệt Hàn nghiêm túc xử lý đống đồ trên bàn. Chậc chậc. . . cảm thấy người đàn ông này chính là một người cuồng công việc a, vì sao còn muốn đi đến trường?
Lãnh Liệt Hàn dường như nhìn thấu nghi vấn của cô "Ở nhà buồn chán."
Hạ Du Huyên bĩu môi, chậm rãi đứng lên, khập khễnh hướng đến chiếc tủ quần áo to lớn của Lãnh Liệt Hàn. Mở ra, đập vào mắt là đủ loại quần áo, tất, cà vạt, tây trang. . . được sắp xếp ngăn nắp.
Âm thanh của Lãnh Liệt Hàn ở sau lưng Hạ Du Huyên vang lên "Nhóc con, muốn làm gì?"
"Híc, tôi muốn tắm, thế nhưng không có quần áo, nên tôi thử ngó xem trong tủ quần áo của anh có gì mặc được không a."
"Ừ." Lãnh Liệt Hàn lên tiếng, tuỳ tiện cầm lên chiếc áo sơ mi trắng hơn mười vạn đưa cho cô, sau đó ôm lấy cô đi vào phòng tắm.
"Cái đó, tự tôi tắm, anh muốn làm gì." Hạ Du Huyên kéo chiếc áo vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn vì căng thẳng mà đỏ bừng.
Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Du Huyên, sau khi giúp cô chuẩn bị xong nước thì rời khỏi phòng tắm, thuận tiện đóng cửa lại. Được rồi, là cô tự mình đa tình.
15 phút. . .nửa tiếng qua đi. Hạ Du Huyên vẫn ngâm mình trong bốn tắm cọ rửa nghịch ngợm.
Lãnh Liệt Hàn ngồi không yên, đi tới cửa gõ nhẹ "Hạ Du Huyên, cô ở bên trong làm gì vậy?"
Hạ Du Huyên vội vã trùm khăn tắm đứng dậy, thế nhưng đã quên mất chân của mình còn đang bị đau, đứng lên hét to một tiếng 'A. . .' rồi ngã xuống bồn tắm.
Lãnh Liệt Hàn cau mày, phá cửa vào.
Chỉ nhìn thấy Hạ Du Huyên bị hơi nước lờ mờ vây quanh, chiếc khăn tắm được quấn trên người làm lộ ra bờ vai trắng nõn, mái tóc màu đỏ rượu ẩm ướt dính trên khuôn mặt, con ngươi màu tím hồng trong suốt sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, lộ ra làn da trắng hồng không tỳ vết, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng mềm mại ướt át. Đôi chân trắng nõn thong dài dưới khăn tắm khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng "Cái đó, anh ra ngoài đi. Tôi phải thay quần áo."
Khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Liệt Hàn bất giác ửng hồng, nhanh chóng đi ra ngoài. Đi tới căn phòng bên cạnh tắm nước lạnh, chết tiệt, cô gái kia lại có thể khiến cho anh ta trong nháy mắt có phản ửng.
Sau khi Hạ Du Huyên xác định cửa phòng tắm đã được khoá kỹ, thận trọng bảo vệ chân bị chẹo, mặc lên chiếc áo sơ mi của Lãnh Liệt Hàn. Áo sơ mi dài đến trên đầu gối của cô một chút. Bao quanh thân thể mềm mại đẹp đẽ của cô.
Trải qua trận ngã vừa rồi, chân cô dường như lại nghiêm trọng hơn một chút. Chịu đựng đau đớn trên chân, khập khiễng đi tới bên giường lớn ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa nắn chân của mình.
Đập vào tầm mắt là toàn bộ căn phòng màu đen tuyền, màu sắc khác biệt duy nhất chính là màu trắng của mép giường và chiếc cửa sổ sát đất to lớn, rèm cửa sổ màu đen che đi toàn bộ màu sắc rực rỡ của thế giới bên ngoài. Chiếc giường lớn màu đen có thể chứa vừa bốn năm người. Màu đen bao trùm lên bàn sách to lớn, bên trên được bày ra một chiếc máy tính sách tay và một vài văn kiện. Giá sách màu đen bên cạnh cũng được xếp kín các loại tài liệu.
Hạ Du Huyên ngồi trên giường anh ta, nhìn Lãnh Liệt Hàn nghiêm túc xử lý đống đồ trên bàn. Chậc chậc. . . cảm thấy người đàn ông này chính là một người cuồng công việc a, vì sao còn muốn đi đến trường?
Lãnh Liệt Hàn dường như nhìn thấu nghi vấn của cô "Ở nhà buồn chán."
Hạ Du Huyên bĩu môi, chậm rãi đứng lên, khập khễnh hướng đến chiếc tủ quần áo to lớn của Lãnh Liệt Hàn. Mở ra, đập vào mắt là đủ loại quần áo, tất, cà vạt, tây trang. . . được sắp xếp ngăn nắp.
Âm thanh của Lãnh Liệt Hàn ở sau lưng Hạ Du Huyên vang lên "Nhóc con, muốn làm gì?"
"Híc, tôi muốn tắm, thế nhưng không có quần áo, nên tôi thử ngó xem trong tủ quần áo của anh có gì mặc được không a."
"Ừ." Lãnh Liệt Hàn lên tiếng, tuỳ tiện cầm lên chiếc áo sơ mi trắng hơn mười vạn đưa cho cô, sau đó ôm lấy cô đi vào phòng tắm.
"Cái đó, tự tôi tắm, anh muốn làm gì." Hạ Du Huyên kéo chiếc áo vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn vì căng thẳng mà đỏ bừng.
Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Du Huyên, sau khi giúp cô chuẩn bị xong nước thì rời khỏi phòng tắm, thuận tiện đóng cửa lại. Được rồi, là cô tự mình đa tình.
15 phút. . .nửa tiếng qua đi. Hạ Du Huyên vẫn ngâm mình trong bốn tắm cọ rửa nghịch ngợm.
Lãnh Liệt Hàn ngồi không yên, đi tới cửa gõ nhẹ "Hạ Du Huyên, cô ở bên trong làm gì vậy?"
Hạ Du Huyên vội vã trùm khăn tắm đứng dậy, thế nhưng đã quên mất chân của mình còn đang bị đau, đứng lên hét to một tiếng 'A. . .' rồi ngã xuống bồn tắm.
Lãnh Liệt Hàn cau mày, phá cửa vào.
Chỉ nhìn thấy Hạ Du Huyên bị hơi nước lờ mờ vây quanh, chiếc khăn tắm được quấn trên người làm lộ ra bờ vai trắng nõn, mái tóc màu đỏ rượu ẩm ướt dính trên khuôn mặt, con ngươi màu tím hồng trong suốt sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, lộ ra làn da trắng hồng không tỳ vết, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng mềm mại ướt át. Đôi chân trắng nõn thong dài dưới khăn tắm khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng "Cái đó, anh ra ngoài đi. Tôi phải thay quần áo."
Khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Liệt Hàn bất giác ửng hồng, nhanh chóng đi ra ngoài. Đi tới căn phòng bên cạnh tắm nước lạnh, chết tiệt, cô gái kia lại có thể khiến cho anh ta trong nháy mắt có phản ửng.
Sau khi Hạ Du Huyên xác định cửa phòng tắm đã được khoá kỹ, thận trọng bảo vệ chân bị chẹo, mặc lên chiếc áo sơ mi của Lãnh Liệt Hàn. Áo sơ mi dài đến trên đầu gối của cô một chút. Bao quanh thân thể mềm mại đẹp đẽ của cô.
Trải qua trận ngã vừa rồi, chân cô dường như lại nghiêm trọng hơn một chút. Chịu đựng đau đớn trên chân, khập khiễng đi tới bên giường lớn ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa nắn chân của mình.
/100
|