Buổi tối. Kiều Diễm ngồi trước máy tính, ngón tay không ngừng ấn chuột. Anh ta mở một trang web rồi lại tắt đi, mở rồi tắt, liên tục lặp lại mấy lần. Vẻ mặt anh ta nghiêm túc nhìn màn hình máy tính nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự. Trong nháy mắt mấy thứ lít nha lít nhít dày đặc trên màn hình trở nên mơ hồ.
Không cách nào tập trung tinh thần, bất kể có làm gì anh ta cũng không thế tập trung được.
Bên tai không biết là ai đặt một máy ghi âm, không ngừng mà lặp đi lặp lại những câu nói ấy.
Anh có tư cách nổi giận người khác phản bội mình sao!
Muốn người khác vĩnh viễn ở bên mình thì ít ra cũng phải thật sự yêu cô ấy chứ!
Vẻ mặt Diệp Tử khi nói với anh ta những lời này như được tái hiện một lần nữa. Trong ánh mắt của Diệp Tử lóe lên sự phẫn nộ, Kiều Diễm cũng không rõ nó là gì, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đột nhiên trong căn phòng tĩnh lặng vang lên tiếng chuông di động khiến cho Kiều Diễm giật mình. Anh ta hít một hơi sâu,lấy lại được tâm trạng bình tĩnh mới bắt đầu nghe điện thoại.
“Tiểu Diễm. Sinh nhật vui vẻ.”
Kiều Diễm hơi sững sờ, hoảng hốt một lúc mới nhớ ra chuyện này. À, thì ra hôm nay là sinh nhật anh ta.
Giọng nói của Chu Hâm Vĩ đầy vẻ quan tâm: “Chú để quà của cháu trong phòng khách. Cháu có thấy không?”
Kiều Diễm dời mắt khỏi màn hình máy tính, day day sống mũi. Anh ta cảm thấy mắt có chút cay cay.
“Xin lỗi, cháu không để ý.” Dừng một chút, giọng nói của anh ta lộ ra một chút cảm động: “Chú Chu, cảm ơn chú. ”
“Thằng nhóc này, đột nhiên sao lại khách sáo thế.” Chu Hâm Vĩ vừa lòng, không thèm để ý cười: “Con bé Diệp Tử có nói gì với cháu không?”
“Diệp Tử?” Ngón tay Kiều Diễm run lên, giọng nói có phần lúng túng: “Không, không có. Tự dưng chú hỏi cô ta làm gì?”
“Chú biết ngay mà, với cái cá tính của con bé nhất định là không chịu giải thích cùng cháu rồi.” Chu Hâm Vĩ tỏ ra hiểu rõ, có phần bất đắc dĩ nói: “Chú có nói với con bé hôm nay là sinh nhật cháu.”
Kiều Diễm cảm thấy đầu óc mình giống như bị gỉ sét. Từng đợt, từng đợt quay cuồng, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “Kèn kẹt”. Anh ta không hiểu lắm ngụ ý của chú Chu, chỉ nhẹ giọng đáp “Vâng” một tiếng.
“Lúc đó con bé tỏ ra rất quan tâm, do dự mãi mới hỏi chú mượn điện thoại gọi cho cháu.” Chu Hâm Vĩ thở dài: “Con bé còn nói buổi trưa cháu không về chắc bận bịu đến cơm trưa cũng chưa ăn. Nhìn thấy cháu đáng thương như vậy, cho nên con bé mới muốn chúc mừng sinh nhật cháu.”
Ánh mắt Kiều Diễm lập tức lóe lên, thật giống như có thứ gì đó vừa va đập thật mạnh vào bên trong lòng hắn, đau vô cùng.
Anh ta rất muốn bình tĩnh nói chuyện cùng chú Chu nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng thì lại trở nên run run: “Cô ta… Không gọi điện thoại cho người khác?”
Chu Hâm Vĩ cười nhạo, biết anh ta đang lo lắng điều gì: “Chú tự bấm số của cháu mới đưa cho con bé. Chỉ có điều hai đứa mới nói mấy câu là đã ầm ĩ hết cả lên. Yên tâm, từ đầu đến cuối chú đều giám sát, con bé làm gì có cơ hội để gọi điện cho người khác.”
Ông ta nhớ lại dáng vẻ đau thương buồn khổ hai tay che mặt của Diệp Tử, giọng nói vô thức mang theo vài phần oán trách: “Không phải cháu không biết con bé thích nhất trêu đùa cháu. Chú cũng có thể nhìn ra là trong lòng con bé vẫn còn… quan tâm cháu. Đừng nói với chú là cháu không hề nhận ra, chú không tin đâu. Nếu con bé đã vì cháu làm đến bước này rồi, cháu cũng không thể do dự hoài nghi mãi được. Cố gắng nói chuyện rõ ràng với con bé đi.”
“Chú Chu, chú không hiểu.” Kiều Diễm một tay đỡ đầu, giọng nói có phần dồn nén đầy đau khổ. Suy nghĩ trong đầu anh ta lúc này rất hỗn loạn. Đủ thứ âm thanh văng vẳng bên tai giống như đang cãi vã, là tiếng của Diệp Tử, còn là giọng của chú Chu.
“Cô ta làm sao có thể quan tâm cháu?” Anh ta không tự chủ lắc đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt: “Không đời nào. Cô ta không thể thích cháu, chỉ là đang diễn trò thôi.”
“Cháu…” Chu Hâm Vĩ thật sự buồn phiền về loại tính cách cố chấp, bá đạo nhưng bên trong lại tự ti, yếu đuối của Kiều Diễm. Ông ta đang định khuyên thêm anh ta mấy câu thì điện thoại bên kia truyền đến âm thanh “Tút tút” khó nghe.
Thành ra ông ta chỉ có thể thở dài, vẻ mặt càng thêm hậm hực, bất đắc dĩ.
Kiều Diễm cúp điện thoại ném sang một bên. Đầu giống như bị keo dán lại, vừa nặng vừa dính.
Còn Diệp Tử thì sao? Lúc này cô đang tắm, mang theo cơ thể mệt mỏi mở vòi hoa sen.
“Rào” một tiếng. Trong nháy mắt nước lạnh từ đỉnh đầu cô chảy xuống. Diệp Tử im lặng đứng đó mặc cho nước lạnh xối lên toàn thân mình. Ngước mặt, cô nặng nề thở. Trong miệng cô là chiếc khăn lụa trong lúc tức giận Kiều Diễm nhét vào cực sâu. Thậm chí nói phóng đại một chút giống như muốn nhét xuống thực quản của cô vậy. Ở trong này mấy tiếng, chiếc khăn lụa mỗi giờ mỗi phút ma sát vào cổ họng cô, cảm giác buồn nôn so với lần trước nhiều hơn gấp mười lần.
Diệp Tử cố chịu đựng mùi vị chua chua nổi lên trong dạ dày. Khó thở làm trước mắt cô toàn là màu đen, hầu như cơ thể không còn sức để đứng vững. Cả người cô co rúm lại một chút từ từ ngồi xuống. Dưới sàn nhà phòng tắm lạnh lẽo, cả người cô dựa vào vách tướng, nhẹ nhàng nhắm nghiền con mắt.
Mệt quá! Cả người cô đều cảm thấy vô cùng mệt, chẳng muốn nghĩ gì cả, chỉ mong có thể ngủ một giấc thật ngon thôi.
Đợi đến khi cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì lúc này cô đã đầm mình dưới nước lạnh gần một giờ đồng hồ. Diệp Tử muốn nhếch miệng nở nụ cười nhưng lại bị băng dính quấn chặt, không có cách nào cười nổi. Rất nhanh cô cũng mất đi hứng thú, cố gắng dồn hết sức lực từ mặt đất đứng dậy. Trong lúc đứng dậy vì sàn nhà trơn mà suýt chút nữa cô bị ngã.
Không chút sức lực tắt vòi hoa sen, bởi vì khó thở cho nên cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc chân trần đứng yên tại chỗ, lặng yên mà bình ổn hô hấp.
Cô cảm giác toàn thân mình cứng đờ vô cùng. Một làn hơi lạnh xuyên qua da thịt thấm đến tận xương. Cả người bắt đầu vô thức run lên, hàm răng run cầm cập.
Cánh tay bị khóa trái sau lưng đã đau đến mất cảm giác. Toàn thân từ trên xuống dưới đều vô cùng khó chịu.
Nếu như thế này mà cô còn thấy không lạnh thì cô cũng thât là bội phục sức đề kháng của chính mình.
Vốn là đã chuẩn bị ngồi trước quạt rồi nhưng hiện tại đầu óc cô giống như bị bỏ vào máy trộn bê tông, cực kì choáng váng, cực kì đau đớn. Cho nên ít nhiều cũng giảm bớt phiền toái, cô trực tiếp đến bên giường, mặc quần áo đã ướt đẫm, đá văng chăn rồi nằm vào trong.
Quả thực Diệp Tử muốn sử dụng khổ nhục kế.
Dù sao cô cũng tin tưởng những lời nói của mình đã bắt đầu gieo vào lòng Kiều Diễm. Hiện tại tưới cây là có thể nẩy mầm. Vì thế dĩ nhiên cô không chút do dự đầm mình trong nước lạnh suốt một tiếng đồng hồ.
Đến đúng lúc chỉ cần cô bày ra dáng vẻ yếu đuối, đầy thâm tình thổ lộ, còn lo gì ngài tổng giám đốc bệnh kiều, biến thái không động lòng.
Chỉ có điều, hình như cô sai ở một điểm.
Trên thế giới này, mỗi người bị cảm cúm đều có triệu chứng không giống nhau.
Triệu chứng của cô vừa khéo lại là — sổ mũi!!!
Miệng cô bị bịt kín, mũi lại bị nghẹt, khó khăn xì mũi mới lấy được chút không khí. Đau đớn đến mức cô chỉ muốn đập đầu vào tường. Cô tuyệt vọng giãy giụa, bàn tay bị còng dùng sức ma sát rất nhanh làm rách da tay.
Cô cảm giác mình…giống như sắp chết rồi!
Chết tiệt! Chẳng lẽ vì cái lí do ngớ ngẩn này mà nhiệm vụ sẽ thất bại sao?
Không cách nào tập trung tinh thần, bất kể có làm gì anh ta cũng không thế tập trung được.
Bên tai không biết là ai đặt một máy ghi âm, không ngừng mà lặp đi lặp lại những câu nói ấy.
Anh có tư cách nổi giận người khác phản bội mình sao!
Muốn người khác vĩnh viễn ở bên mình thì ít ra cũng phải thật sự yêu cô ấy chứ!
Vẻ mặt Diệp Tử khi nói với anh ta những lời này như được tái hiện một lần nữa. Trong ánh mắt của Diệp Tử lóe lên sự phẫn nộ, Kiều Diễm cũng không rõ nó là gì, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đột nhiên trong căn phòng tĩnh lặng vang lên tiếng chuông di động khiến cho Kiều Diễm giật mình. Anh ta hít một hơi sâu,lấy lại được tâm trạng bình tĩnh mới bắt đầu nghe điện thoại.
“Tiểu Diễm. Sinh nhật vui vẻ.”
Kiều Diễm hơi sững sờ, hoảng hốt một lúc mới nhớ ra chuyện này. À, thì ra hôm nay là sinh nhật anh ta.
Giọng nói của Chu Hâm Vĩ đầy vẻ quan tâm: “Chú để quà của cháu trong phòng khách. Cháu có thấy không?”
Kiều Diễm dời mắt khỏi màn hình máy tính, day day sống mũi. Anh ta cảm thấy mắt có chút cay cay.
“Xin lỗi, cháu không để ý.” Dừng một chút, giọng nói của anh ta lộ ra một chút cảm động: “Chú Chu, cảm ơn chú. ”
“Thằng nhóc này, đột nhiên sao lại khách sáo thế.” Chu Hâm Vĩ vừa lòng, không thèm để ý cười: “Con bé Diệp Tử có nói gì với cháu không?”
“Diệp Tử?” Ngón tay Kiều Diễm run lên, giọng nói có phần lúng túng: “Không, không có. Tự dưng chú hỏi cô ta làm gì?”
“Chú biết ngay mà, với cái cá tính của con bé nhất định là không chịu giải thích cùng cháu rồi.” Chu Hâm Vĩ tỏ ra hiểu rõ, có phần bất đắc dĩ nói: “Chú có nói với con bé hôm nay là sinh nhật cháu.”
Kiều Diễm cảm thấy đầu óc mình giống như bị gỉ sét. Từng đợt, từng đợt quay cuồng, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “Kèn kẹt”. Anh ta không hiểu lắm ngụ ý của chú Chu, chỉ nhẹ giọng đáp “Vâng” một tiếng.
“Lúc đó con bé tỏ ra rất quan tâm, do dự mãi mới hỏi chú mượn điện thoại gọi cho cháu.” Chu Hâm Vĩ thở dài: “Con bé còn nói buổi trưa cháu không về chắc bận bịu đến cơm trưa cũng chưa ăn. Nhìn thấy cháu đáng thương như vậy, cho nên con bé mới muốn chúc mừng sinh nhật cháu.”
Ánh mắt Kiều Diễm lập tức lóe lên, thật giống như có thứ gì đó vừa va đập thật mạnh vào bên trong lòng hắn, đau vô cùng.
Anh ta rất muốn bình tĩnh nói chuyện cùng chú Chu nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng thì lại trở nên run run: “Cô ta… Không gọi điện thoại cho người khác?”
Chu Hâm Vĩ cười nhạo, biết anh ta đang lo lắng điều gì: “Chú tự bấm số của cháu mới đưa cho con bé. Chỉ có điều hai đứa mới nói mấy câu là đã ầm ĩ hết cả lên. Yên tâm, từ đầu đến cuối chú đều giám sát, con bé làm gì có cơ hội để gọi điện cho người khác.”
Ông ta nhớ lại dáng vẻ đau thương buồn khổ hai tay che mặt của Diệp Tử, giọng nói vô thức mang theo vài phần oán trách: “Không phải cháu không biết con bé thích nhất trêu đùa cháu. Chú cũng có thể nhìn ra là trong lòng con bé vẫn còn… quan tâm cháu. Đừng nói với chú là cháu không hề nhận ra, chú không tin đâu. Nếu con bé đã vì cháu làm đến bước này rồi, cháu cũng không thể do dự hoài nghi mãi được. Cố gắng nói chuyện rõ ràng với con bé đi.”
“Chú Chu, chú không hiểu.” Kiều Diễm một tay đỡ đầu, giọng nói có phần dồn nén đầy đau khổ. Suy nghĩ trong đầu anh ta lúc này rất hỗn loạn. Đủ thứ âm thanh văng vẳng bên tai giống như đang cãi vã, là tiếng của Diệp Tử, còn là giọng của chú Chu.
“Cô ta làm sao có thể quan tâm cháu?” Anh ta không tự chủ lắc đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt: “Không đời nào. Cô ta không thể thích cháu, chỉ là đang diễn trò thôi.”
“Cháu…” Chu Hâm Vĩ thật sự buồn phiền về loại tính cách cố chấp, bá đạo nhưng bên trong lại tự ti, yếu đuối của Kiều Diễm. Ông ta đang định khuyên thêm anh ta mấy câu thì điện thoại bên kia truyền đến âm thanh “Tút tút” khó nghe.
Thành ra ông ta chỉ có thể thở dài, vẻ mặt càng thêm hậm hực, bất đắc dĩ.
Kiều Diễm cúp điện thoại ném sang một bên. Đầu giống như bị keo dán lại, vừa nặng vừa dính.
Còn Diệp Tử thì sao? Lúc này cô đang tắm, mang theo cơ thể mệt mỏi mở vòi hoa sen.
“Rào” một tiếng. Trong nháy mắt nước lạnh từ đỉnh đầu cô chảy xuống. Diệp Tử im lặng đứng đó mặc cho nước lạnh xối lên toàn thân mình. Ngước mặt, cô nặng nề thở. Trong miệng cô là chiếc khăn lụa trong lúc tức giận Kiều Diễm nhét vào cực sâu. Thậm chí nói phóng đại một chút giống như muốn nhét xuống thực quản của cô vậy. Ở trong này mấy tiếng, chiếc khăn lụa mỗi giờ mỗi phút ma sát vào cổ họng cô, cảm giác buồn nôn so với lần trước nhiều hơn gấp mười lần.
Diệp Tử cố chịu đựng mùi vị chua chua nổi lên trong dạ dày. Khó thở làm trước mắt cô toàn là màu đen, hầu như cơ thể không còn sức để đứng vững. Cả người cô co rúm lại một chút từ từ ngồi xuống. Dưới sàn nhà phòng tắm lạnh lẽo, cả người cô dựa vào vách tướng, nhẹ nhàng nhắm nghiền con mắt.
Mệt quá! Cả người cô đều cảm thấy vô cùng mệt, chẳng muốn nghĩ gì cả, chỉ mong có thể ngủ một giấc thật ngon thôi.
Đợi đến khi cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì lúc này cô đã đầm mình dưới nước lạnh gần một giờ đồng hồ. Diệp Tử muốn nhếch miệng nở nụ cười nhưng lại bị băng dính quấn chặt, không có cách nào cười nổi. Rất nhanh cô cũng mất đi hứng thú, cố gắng dồn hết sức lực từ mặt đất đứng dậy. Trong lúc đứng dậy vì sàn nhà trơn mà suýt chút nữa cô bị ngã.
Không chút sức lực tắt vòi hoa sen, bởi vì khó thở cho nên cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc chân trần đứng yên tại chỗ, lặng yên mà bình ổn hô hấp.
Cô cảm giác toàn thân mình cứng đờ vô cùng. Một làn hơi lạnh xuyên qua da thịt thấm đến tận xương. Cả người bắt đầu vô thức run lên, hàm răng run cầm cập.
Cánh tay bị khóa trái sau lưng đã đau đến mất cảm giác. Toàn thân từ trên xuống dưới đều vô cùng khó chịu.
Nếu như thế này mà cô còn thấy không lạnh thì cô cũng thât là bội phục sức đề kháng của chính mình.
Vốn là đã chuẩn bị ngồi trước quạt rồi nhưng hiện tại đầu óc cô giống như bị bỏ vào máy trộn bê tông, cực kì choáng váng, cực kì đau đớn. Cho nên ít nhiều cũng giảm bớt phiền toái, cô trực tiếp đến bên giường, mặc quần áo đã ướt đẫm, đá văng chăn rồi nằm vào trong.
Quả thực Diệp Tử muốn sử dụng khổ nhục kế.
Dù sao cô cũng tin tưởng những lời nói của mình đã bắt đầu gieo vào lòng Kiều Diễm. Hiện tại tưới cây là có thể nẩy mầm. Vì thế dĩ nhiên cô không chút do dự đầm mình trong nước lạnh suốt một tiếng đồng hồ.
Đến đúng lúc chỉ cần cô bày ra dáng vẻ yếu đuối, đầy thâm tình thổ lộ, còn lo gì ngài tổng giám đốc bệnh kiều, biến thái không động lòng.
Chỉ có điều, hình như cô sai ở một điểm.
Trên thế giới này, mỗi người bị cảm cúm đều có triệu chứng không giống nhau.
Triệu chứng của cô vừa khéo lại là — sổ mũi!!!
Miệng cô bị bịt kín, mũi lại bị nghẹt, khó khăn xì mũi mới lấy được chút không khí. Đau đớn đến mức cô chỉ muốn đập đầu vào tường. Cô tuyệt vọng giãy giụa, bàn tay bị còng dùng sức ma sát rất nhanh làm rách da tay.
Cô cảm giác mình…giống như sắp chết rồi!
Chết tiệt! Chẳng lẽ vì cái lí do ngớ ngẩn này mà nhiệm vụ sẽ thất bại sao?
/9
|