Trưởng công chúa tiếp chỉ xong, nhìn y phục vừa thay để tiện ăn điểm tâm của chúng ta, cười khổ một tiếng, kêu tiểu công công tuyên chỉ ngồi xuống uống trà, chỉ lôi kéo tay của ta đi vào trong phòng.
Mới tiến vào trong viện, thấy ta vùi đầu không nói, trưởng công chúa nín cười đưa đẩy: "Muội muội quả nhiên rất hợp tâm ý Thái hậu! Lúc này tuyên chúng ta vào cung, chắc là biết muội ở trong phủ ta, trước khi đại hôn còn chưa gặp mặt Tín vương, đặc biệt tuyên vào, trực tiếp cho đôi tân lang tân nương mới gặp mặt một lần, làm quen một chút !"
Nếu Thái hậu thật lương thiện như vậy ta sẽ dễ lăn lộn hơn, nhưng sau vài lần gặp thái hậu, cũng rút ra được con người của bà đâu có đơn giản thế? Giúp người làm niềm vui cũng không phải là tác phong quen thuộc của bà. Nhưng tổng sẽ không vô duyên vô cớ hại ta chứ? Ta cũng không có đắc tội bà. Thôi, không nghĩ nữa, bất kể bà có dụng ý gì, nửa đời sau, nửa đời sau mà Bồ Tát cho ta, sẽ không ngắn ngủn đến nỗi hai năm liền tan tành chứ?
Trưởng công chúa cũng thôi, mặc triều phục công chúa đúng quy củ. Lại đặc biệt bảo Tử Yên, Lục Ngạc, Phi Hồng, mang theo mấy tiểu nha đầu, trang điểm lại cho ta một phen, sau mấy phen giày vò, trong phòng từ trên xuống dưới chừng mười người, đều trăm miệng một lời nói tốt.
Ta tự nhìn vào gương đồng ở trước tủ treo y phục, cũng không khỏi khen một tiếng, thật là người đẹp thanh tú. Búi tóc thiếu nữ thanh tú, đỉnh đầu gắn một cây trâm hoa bằng ngọc trong suốt, có vẻ giống hoa hồng, trừ ra, cũng không còn vật trang sức nào khác, luồng tóc đen buông xuống trên xiêm áo, được rải lên rất nhiều kim tuyết, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, bập bùng, thật là chói mắt. Áo thêu hoa anh đào, áo ngoài đỏ tươi, không phải hoa lệ trăm phần trăm, cũng đã tụ tập được quý khí và thanh nhã vào trên người mà không tạo ra xung đột.
Trưởng công chúa vẫy lui mọi người, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ ta nói thật, muội muội không cần để ở trong lòng. Muội muội là quốc sắc thiên hương, ngàn dặm mới tìm được một. Có thể trắc phi của Tín vương là người thùy mỵ đoan trang, có vẻ họa thủy. Nhưng đâu bằng muội muội đoan trang phú quý? Muội muội trang điểm một phen, nhất định có thể khiến cho Tín vương cũng kinh ngạc theo đó."
Ha, nói một cách thẳng thừng là muốn ta vừa ra trận đã thắng. Hời hợt không tranh hơn thua, nhưng lại trang điểm đẹp hơn nàng ra. Ta dầu gì cũng là Quan Chi Lâm[1] thứ hai, lại trẻ tuổi, dựa vào việc ta là thanh niên tốt ở thế kỷ 21, dù. . . .dù nhan sắc không bằng, kiến thức của ta cũng nhiều hơn ngươi. (đầu tiên nói trước, không thể so cầm kỳ thư họa)
Kéo xa, trở lại chuyện chính. Trang điểm xong, theo tiểu công công tuyên chỉ, mang theo Hồng, Lục, Lam, Tử ngồi xe đi vào trong cung.
Vào cửa cung vẫn là kiệu gấm thay đi bộ, đến cửa Từ Ninh cung, ta và trưởng công chúa mới vừa hạ kiệu, chỉ thấy Lưu Toàn Lưu tổng quản tiến lên đón, cười nịnh nọt: "Ai yêu, hai vị chủ tử, để lão nô đợi lâu. Thái hậu cũng nhắc mấy lần, hai vị chủ tử mau theo lão nô vào đi."
Trưởng công chúa đi lên phía trước, vừa đỡ vừa cười nói: "Làm phiền Lưu tổng quản nghênh đón, kính xin Lưu tổng quản dẫn đường đằng trước." Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn ta vài cái, vẫn cúi đầu cúi người dẫn đường ở phía trước. Ta không hiểu ra sao, chẳng lẽ Tín vương ở bên trong?
Khi đi ngang qua cái đình cách cửa cung một đoạn, chỉ thấy cung nữ Tiểu Hỉ Nhi chờ ở cửa vui vẻ nói: "Tới, tới, nương nương, trưởng công chúa và Linh Tuyết cô nương tới." Hả, kỳ quái, cũng không phải là chờ tân lang, cao hứng như thế?
Ta và trưởng công chúa chớp mắt, vẫn đi đến cửa. Bên trong truyền đến tiếng cười củaThái hậu, giòn giã như ngọc, quả nhiên là Thái hậu đỡ tay Thải Vân đi tới phòng trước, cười hiền từ: "Hai đứa bé này, ai gia đợi một hồi lâu rồi, mau vào." Vừa giang tay, mỗi tay nắm tay của ta và trưởng công chúa, đi tới giường gấm
Chỉ thấy trong phòng sớm không phải là bộ dáng ta thấy lúc trước, đã thay dụng cụ mùa thu rồi, trên đất phía bên trái còn còn một thiếu phụ mặc cung trang màu hồng thướt tha đang quỳ, không nhúc nhích, bên chúng ta thân thiết ôn chuyện, nàng lại thật là an tĩnh.
Không đợi chúng ta phục hồi tinh thần mở miệng trả lời. Thái hậu đã cười hỏi ta: "Tuyết Nhi của chúng ta càng lớn càng chỉnh tề hơn, xem cách ăn mặc, rất thích hợp! ~ đúng rồi, Linh Tuyết là ghét bỏ ai gia già rồi, nói nhiều lại dài dòng à? Đã mấy ngày không có tới thăm ai gia rồi." Thái hậu cực kỳ thân thiết, khiến cho ta thụ sủng nhược kinh, cảm thấy có gì không đúng.
Ta vụng trộm nghiêng mắt nhìn trưởng công chúa một cái, phát giác nàng cũng nhìn ta, nhìn thấy ánh mắt van xin của ta, lập tức cười nói: "Mẫu hậu đừng trách muội muội, là nhi thần một mình buồn bực, một mực giữ lại muội muội với nhi thần, lại thành cướp người với mẫu hậu sao?"
Thái hậu ngồi lên giường, cũng cười nói: "Linh Tuyết của chúng ta là một đứa bé thân thiết, lại thật hợp mắt, quả là cực kỳ đáng yêu phải không?" Ta cả kinh, lời này rất đáng được suy nghĩ, khen ngợi thật rõ ràng! ~
Đợi Thái hậu ngồi vào chỗ của mình, ta và trưởng công chúa thối lui đến ngay phía trước đứng, đang chuẩn bị hành lễ. Thái hậu lại liên tiếp phất tay: "Thôi thôi, đều là con cháu nhà mình, không cần thực hiện những nghi thức xã giao khách sáo như người ngoài, Ngọc nhi ngồi một bên đi, Linh Tuyết, ngồi cạnh ai gia, hai mẹ con ta rất lâu chưa gặp, muốn nói mấy lời"
Ta nhất thời lại tay chân luống cuống, không hiểu nhìn Thái hậu. Trưởng công chúa vụng trộm kéo kéo vạt áo ta. Ngoài miệng lại cười duyên: "Mẫu hậu rất thiên vị, thì ra Linh Tuyết là bảo bối của ngài, nhi thần thì không phải rồi hả?"
Thái hậu ‘ xì ’ cười một tiếng: "Đúng, ai kêu bấy lâu này con bám người không thả?"
Lúc nào thì ta thành món mồi ngon rồi? Nhăn nhăn nhó nhó đi đến trước giường gấm ngồi xuống, kéo ống tay áo Thái hậu không thuận theo: "Nương nương, ngài đang làm Linh Tuyết ngại chết sao?" Lơ đãng chuyển mắt thì phát hiện thiếu phụ đang quỳ dường như lấy làm kinh hãi, thân thể đang quỳ cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục, vẫn là bất động.
Ta kinh hãi, trong lòng hơi mất hứng, cuối cùng đã hiểu hơn phân nửa tuồng kịch này của thái hậu rồi. Ngoài miệng lại giả vờ lơ đãng hỏi: "Nương nương, vị bên này là. . . . ?"
Thái hậu nhẹ nhàng vỗ trán, "Con xem trí nhớ của ai gia, già rồi, không còn dùng được rồi, ‘ trắc phi ’ của Tín vương, mau dậy đi, ai gia lớn tuổi không nhớ rõ, ‘ trắc ’ phi thông cảm!" Thái hậu bây giờ, không đến bốn mươi, sao lại hơn trăm tuổi được?
Trắc phi Lưu thị chỉ dập đầu ba cái, "Nô tì không dám, Thái hậu tiên phúc vĩnh hưởng, phượng thể an khang." Thanh âm mềm nhũn, làm cho trái tim người ta không tự chủ mềm yếu đi. Nghe thanh âm này, đã có vài phần tiền vốn làm họa thủy. Tiên Phúc Vĩnh Hưởng (hưởng phú mãi mãi)? Còn Thọ Dữ Thiên Tề (thọ sánh trời cao)! Ngươi là Thần Long giáo ra sao (#Ami: ai xem Lộc Đỉnh Ký thì để ý lúc giáo chúng Thần Long giáo quỳ tham kiến giáo chủ đều hô thế)? Không có sáng ý. Thái hậu vuốt ve lông mày, cười nói: "Tiên phúc thì ai gia cũng không trông cậy vào, dậy đi! Ngươi mới vừa trở lại, tham kiến ‘ chính ’ phi ngự tứ của Tín vương đi!"
Căn cứ vào mấy lần ‘ giáo dục trước khi vào cương vị ’ của trưởng công chúa dành cho ta trước khi làm vương phi, cộng thêm bản thân hay có địch ý với những nữ nhân xinh đẹp hơn ta, đối với vị trắc phi Lưu thị tuyệt sắc này, tha thứ ta, ta thật sự là không có quá nhiều hảo cảm.
Ta chỉ hiếu kỳ, trưởng công chúa là người tâm cao khí ngạo, cũng ba phen ba lượt nói nàng ‘ thùy mị ’, rốt cuộc ‘ tốt’ tới trình độ nào?
Lưu thị nghe được Thái hậu phân phó, thân thể cứng lại, cũng vội vàng đáp: "Dạ, thần thiếp biết."
Thái hậu nhíu nhíu mày không nói, Lưu tổng quản chờ đợi bên cạnh một mực nhìn ánh mắt Thái hậu, lúc này vội vàng quát: "Càn rỡ, một trắc phi Quận Vương ở gần thái hậu há có tự xưng ‘ thần thiếp ’? Rất không có quy củ."
Lưu thị vội vàng dập đầu, trong miệng xưng tội: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ biết sai rồi."
Thái hậu hài lòng nâng nâng tay, "Thôi, thôi, lần tới sửa đổi là được, vốn cũng phải chuyện lớn gì, nhưng truyền ra ngoài, nói chỗ ai gia không có trên không có dưới, tạo ra mấy lời không hay, được rồi, ngươi dậy trước đi, đều nói ngươi là bảo bối của Tín vương, bị gì cũng không hay, trước tới gặp chủ tử của ngươi mới phải!"
Lưu thị tạ ân, lại dập đầu ba cái, vẫn quay đầu hướng mủi chân ta, rất cung kính dập đầu, "Nô tỳ không hiểu chuyện, sau này tỷ tỷ vào cửa, mong rằng tỷ tỷ thông cảm nhiều hơn."
‘ Ngày sau ’? Ý là trước mắt ta còn chưa phải à? Ta cười thầm, ngoài miệng lại tựa như hổ thẹn khoát tay: "Không dám, Linh Tuyết chưa vào cửa, đảm đương không nổi đại lễ như thế, xin vương phi mau mau dậy."
Lưu thị lảo đảo muốn đứng lên, chắc là quỳ đã lâu, đường máu không thuận, động tác có chút chậm lại, Thái hậu gật đầu một cái với ta, ta bước nhanh về phía trước đỡ Lưu thị, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn ta, lại mang theo hận ý âm độc.
Coi thường hận ý ở đáy mắt nàng, trời ạ, đây là tuyệt sắc cỡ nào? Không phải là văn chương có thể hình dung. . . . Mày ngài nhợt nhạt, tròng mắt long lanh, mũi khéo léo tinh xảo và đôi môi anh đào, quả là một tuyệt thế hồng nhan.
Nàng thấy ta bị vẻ thùy mị của nàng mê hoặc, khóe mắt lơ đãng thoáng qua một tia đắc ý, nhất thời có cảm giác âm trầm, ôi, Thái hậu, người rốt cuộc có chuyện gì? Lại giúp ta tìm kẻ địch.
Đang lúng túng, bên ngoài truyền đến thanh âm của thái giám chấp sự: "Hoàng thượng giá lâm!"
Trưởng công chúa lập tức đứng dậy, kéo tay của ta lui sang một bên, đang muốn quỳ nghênh thánh giá, Gia Tĩnh đế đã bước nhanh vào, phía sau còn có hai nam tử phong thái không tầm thường đi theo. Hoàng thượng xem ra khá hăng hái, vung tay lên: "Miễn, đều đứng lên!" Đi thẳng đến trước giường đứng bên cạnh Thái hậu khom người: "Nhi hoàng thỉnh an cho mẫu hậu." Dứt lời đỡ Thái hậu cùng nhau ngồi xuống. Thật là bộ dạng mẫu từ tử hiếu.
Trưởng công chúa cũng rất kỳ quái, đợi hai mẹ con ngồi xong, lập tức kéo ta đứng ở trong góc xó, mấy người khác cũng đi theo lục tục đứng ở trước mặt hoàng thượng thái hậu. Ánh mắt Gia Tĩnh đế quét qua mọi người, nhìn thấy ta thì rõ ràng khóe mắt hiện lên kinh ngạc, dừng một chút, cũng cười hỏi trưởng công chúa: "Hoàng Tỷ, trẫm trả trưởng phò mã êm đẹp lại cho người, không tiến lên xem một chút, có gãy tay thiếu chân hay không?"
Chỉ thấy nam tử mặt ngọc ở giữa tiến lên ôm quyền, cười nói: "Tạ hoàng thượng. Bọn thần cảm kích." Nói vậy vị nhân huynh này chính là trường phò mã rồi. Chỉ thấy hắn mặc áo trắng, da tuyết trắng, đồng tử đen như gỗ mun, lỗ mũi cao thẳng anh khí, môi đỏ mọng mê người. Tóc đen xinh đẹp buộc lên thật cao, thật là một tiên tử hồn nhiên, tỉ mỉ thanh tú như sen hé nở trên mặt nước.
Trưởng công chúa căng thẳng cười cười, cũng không đáp lại. Thì ra nàng cũng có thể thục nữ như vậy! ~ ta đưa đẩy nhìn nàng hí mắt cười trộm, bất ngờ bị nàng phát giác, hung hăng nhìn chòng chọc ta một cái, trừng mắt nhìn, lòng ta nói không tốt, quả nhiên, "Hoàng thượng cũng biết hoàng Tỷ và Linh Tuyết tới thăm mẫu hậu sao?" Đại tỷ nha, ta chỉ không hiền hậu cười trộm một chút, không nên đẩy ta tới đỉnh sóng chứ?
Gia Tĩnh đế cười khẽ một tiếng, ta giương mắt, phát giác hắn cũng không giấu nụ cười: "Đúng vậy, nghe nói mẫu hậu tuyên Linh Tuyết cô nương vào cung, lại đặc biệt mời trắc phi của Dực Phong vào cung, trẫm cũng không muốn cô phụ ý tốt của mẫu hậu, đợi bàn xong việc công liền dẫn Dực Phong đến, để cho hắn gặp Thân vương phi mà trẫm vừa tứ hôn cho hắn. Thật hay, mới vừa vào cửa đã thấy mọi người trò chuyện với nhau thật vui!"
‘ Thân Vương phi ’? Tín vương lại được tấn phong chức mới sao? Trò chuyện với nhau thật vui? Tại sao chúng ta không cảm thấy? Xem ra hoàng đế cũng biết Thái hậu ‘ đặc biệt ’ để cho ta và trắc phi tạo giao tình trước.
Ta khổ nghĩ hồi lâu, cũng không biết là phải làm ra vẻ mặt gì, nói lời gì. Bên kia Thái hậu đã vừa cười vừa giận: "Linh Tuyết ngoan, đến bên ai gia! Ai gia có ý cho con và Dực Phong gặp mặt trước, tránh cho đến lúc đó thành thân còn chưa biết nhau."
Ta lại bước lạo xạo qua trước mặt Thái hậu, Thái hậu đã đỡ tay Lưu Toàn đứng lên, ta vội vàng tiếp thay Lưu Toàn, Thái hậu kéo ta đi tới trước mặt Lưu thị và Tín vương, nửa từ nửa nghiêm nói: "Dực Phong, hãy nói mấy câu với Linh Tuyết, về sau vào cửa chính là người một nhà." Ta ngất, đã ném ‘ người thứ ba ’ như ta qua trước mặt vợ chồng son người ta, còn muốn vai nam chính phát biểu ‘ cảm nghĩ giành giải thưởng ’? Thái hậu người quá mức nhiệt tình rồi.
Ta liếc mắt nhìn Tín vương, WOW!! Phiên bản ‘ Cổ Thiên Lạc ’ cổ đại, một thiếu niên như ánh mặt trời, cũng không thiếu khí phong trần, mặt tràn đầy kiệt ngao bất tuân không che giấu chút nào, da tay ngăm đen, làm cho người ta thấy cảm thấy khỏe mạnh, trong suốt, sạch sẽ lại kiêu ngạo. Nói hắn kiệt ngao bất tuân không hề sai, trước mặt nhiều người như vậy, biết rất rõ ràng là chuyện gì, nhưng từ sau khi vào cửa hắn vẫn nắm lấy tay Lưu thị chưa từng buông, thật không xem ai ra gì.
Nhìn Thái hậu trịnh trọng như thế, dù hắn muôn vàn không muốn, nhưng cũng không dám ra tiếng. Vậy mà. . . . Vậy mà ánh mắt hắn nhìn ta, cũng vẫn rất không hữu nghị. Từ khi hắn thấy ta đến trước mặt, liền không lên tiếng nhích lại gần Lưu thị bên cạnh, làm ra hành động phản kháng không tiếng động. Tiểu tử giỏi, ngươi có gan, dám làm mất mặt ta trước mặt mọi người? Ta chính là nổi danh nhỏ mọn, món nợ này ta nhớ kỹ, có cơ hội lãnh giáo một chút.
Thái hậu đứng mấy giây, thấy không có phản ứng, lại thấy mờ ám, đã là cực kỳ không vui, đang muốn lên tiếng khiển trách. Gia Tĩnh đế bên cạnh đã rành rọt hỏi: "Thế nào, không hài lòng với việc tứ hôn của trẫm và thái hậu?"
Rốt cuộc là trẻ tuổi, hắn bị hai người tôn quý nhất hiện nay sử dụng ánh mắt, giọng nói uy hiếp, bĩu môi buông lỏng tay vẫn nắm tay tiểu lão bà, miễn cưỡng quỳ xuống nói: "Tạ long ân của hoàng thượng, Thái hậu! Sau này chánh phi vào cửa, thần nhất định đối đãi đàng hoàng." Lưu thị chưa bao giờ ra tiếng bên cạnh cũng vội vàng quỳ xuống.
Lúc này sắc mặt Gia Tĩnh đế mới hơi bớt giận, giơ tay lên nói: "Như thế rất tốt, hôm nay trẫm đã cho ngươi tiến vào Thân Vương, giả như ngươi vẫn không có quy củ, không biết nặng nhẹ, không vâng lời bề trên, trẫm vẫn có thể tùy thời rút về ân điển."
Tín vương quýnh lên, liên tiếp dập đầu: "Dực Phong biết sai rồi, về sau nhất định sửa chữa. Mong rằng Thái hậu, hoàng thượng thông cảm, bỏ qua cho Dực Phong lần này, sau khi chánh phi vào cửa, Dực Phong nhất định toàn tâm toàn ý đối đãi, không dám uất ức."
Ta xem thường. Vốn là vô cùng có hảo cảm với Cổ Thiên Lạc, nhưng thấy hắn xem thường mình thì ta đã cực kỳ bất mãn, hiện thấy hắn chỉ vì một tước vị, ngay cả hồng nhan cũng không để ý, thì rất khinh thường. Chẳng lẽ bây giờ người này thuận thánh ý, lần tới xảy ra chuyện, hoàng thượng cũng sẽ không ‘ tùy thời ’ cắt chức à?
Lúc này Thái hậu vẫn đứng mới hơi lộ nụ cười, lại vẫn nghiêm nghị nói: "Dực Phong, ngươi trước kia muốn gió có gió, nhưng lúc này không giống ngày xưa, ngươi phải biết, đứa nhỏ Linh Tuyết này, rất được tâm ý ai gia, sau khi thành thân vẫn sẽ thường tới Từ Ninh cung, nếu như biết ngươi có lơ là, cẩn thận ai gia không nể mặt." Thái hậu đối với ta rốt cuộc vẫn là vô cùng thật tốt. Ý tứ của nữa đoạn trước dịch ra rõ ràng là: ngươi là con riêng của tiên hoàng, cảnh tượng tốt đẹp cũng là chuyện đã qua, hôm nay tân hoàng lên ngôi, ngươi còn làm loạn, ta liền phế ngươi.
Chỉ thấy Tín vương này đã hết sức lo sợ, khúm núm, mồ hôi đầm đìa đầy mặt. Run rẩy cùng Lưu thị đứng lên, lui sang một bên, cũng không còn nắm ta, nhìn qua rất là đáng thương. Ai, quả nhiên vẫn còn con nít! Thôi, ta tha thứ cho sự thất lễ vừa rồi của hắn, nhưng chuyện khinh thường ta. . . Vẫn phải ghi nợ.
Thái hậu suy nghĩ một chút, rồi nói với Gia Tĩnh đế: "Đúng rồi, hoàng thượng, hôm kia ai gia bảo Khâm Thiên Giám xem Hoàng Lịch, nói mười sáu tháng mười là một ngày tốt lành, mới vừa vào đông lại không quá lạnh, xử lý việc này của Dực Phong và Linh Tuyết rồi, cũng xem như hoàn thành nguyện vọng của tiên hoàng, con thấy thế nào?"
Gia Tĩnh đế cười cười: "Tất cả do mẫu hậu quyết định là được."
Mẹ nó, cũng không hỏi người trong cuộc như ta có ý kiến gì hay không, đã nhanh chóng định ngày rồi. Chỉ là không biết Thái hậu có thể tính đến ngày kinh nguyệt của ta hay không?
. . . . Dĩ nhiên, nếu thật hỏi ta có ý kiến không? Ta. . . . Ta cũng chỉ có thể nói không có ý kiến.
Ta vẫn không có ra tiếng, chỉ vì những vở kịch xảy ra kiếp trước kiếp này đã quá nhiều, sớm quen với việc coi tất cả là một vở kịch không liên quan mà xem. Lúc này thấy tấm màn kịch đã rơi xuống, đang muốn cười lạnh theo thói quen, lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện Gia Tĩnh đế lại nhìn chằm chằm ta, thu hết nét mặt của ta vào mắt. Ha, thì ra người xem trò vui cũng bị xem, lần này tự ta cũng chia không rõ rốt cuộc là đang ở trong hay ngoài vở kịch.
Bên kia trưởng phò mã cũng vẫn cúi đầu suy tư, tất cả xảy ra vừa rồi hắn đều làm như không biết. Trưởng công chúa lại lộ ra ánh mắt bi thương hiếm thấy, chỉ lo nhìn ta. Bi thương này, cũng không biết là là vì ta hay là vì mình. . . . Nặng nề đến khiến người bận tâm. . . .
Trưởng công chúa, mấy tháng này không có phí công chung đụng, tỷ. . . . Rốt cuộc tỷ hiểu ta.
Ta nhíu nhíu mày, nhìn cả phòng lúng túng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ Mùi đã đến, không khỏi túm ống tay áo Thái hậu, cười hỏi: "Thái hậu thiên tuế, Linh Tuyết đói bụng, ngài không giữ chúng ta ăn chút điểm tâm sao?"
Sau khi Thái hậu nghe xong sửng sốt, tiếp theo cười to, "Ơ, Tuyết Nhi của chúng ta đói bụng, muốn điểm tâm gì? Ai gia bảo người lấy điểm tâm đó lên. Lúc này để Tuyết Nhi đói bụng, nói không chừng về sau sẽ không tới. Được rồi, hôm nay đều là người mình, đều ở đây dùng một ít điểm tâm, uống chút trà đi, hoàng đế, con không có ý kiến chớ?"
Gia Tĩnh đế tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa nhìn ta, gật đầu một cái "Như thế quấy rầy mẫu hậu rồi."
Bên kia trưởng công chúa cũng nói: "Hôm nay nhi thần cũng không khách khí!" Tín vương mới vừa bị uy hiếp, cũng không dám sĩ diện, chỉ tạ ơn.
Chỉ có trắc phi của Tín vương có ý kiến, bởi vì Thái hậu không có tính nàng ở trong, nhưng nàng cũng không dám nói có ý kiến. Ta xem ở trong mắt, thoải mái nhiều. Không có biện pháp, ai kêu ta cũng không có can đảm đó?
. . . . . .
Ra khỏi Từ Ninh cung mới phát hiện, đã là mười ba tháng tám rồi, cách đám cưới ta chỉ có ba tháng.
Mấy tháng tới, cũng không được rỗi rãnh du sơn ngoạn thủy rồi, cả ngày bị trưởng công chúa lầm bầm giảng dạy ‘ đám cưới đương thời rực rỡ thế nào ’, ‘ y phục thành thân ’, ‘ làm thế nào thành vương phi tốt ’, ‘ như thế nào ỷ sủng mà kiêu, hạ uy phong của trắc phi thiếp thất ’ kể từ khi thấy tiểu lão bà của Tín vương ở Từ Ninh cung xong, ta càng thêm không có hăng hái đi vào Tín vương phủ.
Vậy mà. . . . Người có hứng thú còn rất nhiều, cho nên, ta rất bận.
Ta xuất giá từ nơi nào, đây cũng là một vấn đề lớn, khiến rất nhiều người vì vấn đề này tranh chấp hồi lâu. Bởi vì ở cuối tháng mười, Hoàng đế đã đưa Tín vương vào Thân Vương. Lại là Thánh thượng tứ hôn, cho nên đám cưới lần này, đã không phải là chuyện riêng của Tín thân vương phủ, tất cả đại sự, đều do Khâm Thiên Giám và Lễ bộ toàn quyền phụ trách. Những nhân viên công vụ cao cấp này đều nhất trí cho là, ta là hậu bối Trương gia, cho nên phải chọn chỗ của một nhà có họ hàng của Trương gia để xuất giá. Nhưng Thái hậu không đồng ý. (trên căn bản ta cho rằng đây là ý tứ của hoàng đế) bởi vì chuyện di chiếu ban chết cho trên dưới Trương phủ, tuy là âm thầm, nhưng trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, nếu lúc đó lại để cho ta từ nhà họ hàng Trương phủ xuất giá, mang theo danh dự tộc Trương thị, sợ sinh ra những chuyện khác, cho nên có ý muốn ta từ trong cung xuất giá. Điều này khiến cho mọi người trong triều hết sức phản đối, bởi vì chuyện Phượng Hoàng, tất cả mọi người đều nghe thấy, cho nên. . . . . .
Vốn là phủ trưởng công chúa thủy chung kiên trì muốn ta từ phủ công chúa xuất giá. Nhưng sau khi ta gả sẽ có thân phận hiển hách, nên cần phải để cho ta từ cửa chính của phủ xuất giá mới không mất mặt mũi, bởi vì trưởng công chúa không có con cháu, nếu như mà ta từ cửa chính đi ra, ta không có vấn đề, nhưng phủ trưởng công chúa sẽ có điềm xấu vô cùng.
Cuối cùng, bởi vì trưởng công chúa ủng hộ, Thái hậu lại đáp ứng ngày thành thân sẽ tự mình đến phủ trưởng công chúa chủ trì đại cục, cho nên. . . . Từ trên xuống dưới, trong triều ngoài triều đều miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu.
Việc xuất giá từ phủ trưởng công chúa được đồng ý cũng có phần do nhà trưởng phò mã, cũng chính là Hữu Thừa Tướng Hoàng đại nhân ủng hộ. Ngay khi trưởng công chúa và trưởng phò mã trao đổi tư tưởng, trưởng phò mã lại là người cực thông minh, hắn về nhà thuyết phục người nhà. Về phần quá trình, ta không biết, đoán chừng lại bị trưởng công chúa nắm lấy điểm yếu nho nhỏ ‘ chỉ điểm ’ một phen. Vì vậy, ta, Trương Linh Tuyết rốt cuộc khó khăn và hoa lệ gả đi.
16 quả nhiên là ngày tốt, khí trời cũng tốt, dĩ nhiên, mặt mũi của ta cũng rất lớn, bởi vì Thái hậu tự đến phủ công chúa.
Mới tiến vào trong viện, thấy ta vùi đầu không nói, trưởng công chúa nín cười đưa đẩy: "Muội muội quả nhiên rất hợp tâm ý Thái hậu! Lúc này tuyên chúng ta vào cung, chắc là biết muội ở trong phủ ta, trước khi đại hôn còn chưa gặp mặt Tín vương, đặc biệt tuyên vào, trực tiếp cho đôi tân lang tân nương mới gặp mặt một lần, làm quen một chút !"
Nếu Thái hậu thật lương thiện như vậy ta sẽ dễ lăn lộn hơn, nhưng sau vài lần gặp thái hậu, cũng rút ra được con người của bà đâu có đơn giản thế? Giúp người làm niềm vui cũng không phải là tác phong quen thuộc của bà. Nhưng tổng sẽ không vô duyên vô cớ hại ta chứ? Ta cũng không có đắc tội bà. Thôi, không nghĩ nữa, bất kể bà có dụng ý gì, nửa đời sau, nửa đời sau mà Bồ Tát cho ta, sẽ không ngắn ngủn đến nỗi hai năm liền tan tành chứ?
Trưởng công chúa cũng thôi, mặc triều phục công chúa đúng quy củ. Lại đặc biệt bảo Tử Yên, Lục Ngạc, Phi Hồng, mang theo mấy tiểu nha đầu, trang điểm lại cho ta một phen, sau mấy phen giày vò, trong phòng từ trên xuống dưới chừng mười người, đều trăm miệng một lời nói tốt.
Ta tự nhìn vào gương đồng ở trước tủ treo y phục, cũng không khỏi khen một tiếng, thật là người đẹp thanh tú. Búi tóc thiếu nữ thanh tú, đỉnh đầu gắn một cây trâm hoa bằng ngọc trong suốt, có vẻ giống hoa hồng, trừ ra, cũng không còn vật trang sức nào khác, luồng tóc đen buông xuống trên xiêm áo, được rải lên rất nhiều kim tuyết, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, bập bùng, thật là chói mắt. Áo thêu hoa anh đào, áo ngoài đỏ tươi, không phải hoa lệ trăm phần trăm, cũng đã tụ tập được quý khí và thanh nhã vào trên người mà không tạo ra xung đột.
Trưởng công chúa vẫy lui mọi người, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ ta nói thật, muội muội không cần để ở trong lòng. Muội muội là quốc sắc thiên hương, ngàn dặm mới tìm được một. Có thể trắc phi của Tín vương là người thùy mỵ đoan trang, có vẻ họa thủy. Nhưng đâu bằng muội muội đoan trang phú quý? Muội muội trang điểm một phen, nhất định có thể khiến cho Tín vương cũng kinh ngạc theo đó."
Ha, nói một cách thẳng thừng là muốn ta vừa ra trận đã thắng. Hời hợt không tranh hơn thua, nhưng lại trang điểm đẹp hơn nàng ra. Ta dầu gì cũng là Quan Chi Lâm[1] thứ hai, lại trẻ tuổi, dựa vào việc ta là thanh niên tốt ở thế kỷ 21, dù. . . .dù nhan sắc không bằng, kiến thức của ta cũng nhiều hơn ngươi. (đầu tiên nói trước, không thể so cầm kỳ thư họa)
Kéo xa, trở lại chuyện chính. Trang điểm xong, theo tiểu công công tuyên chỉ, mang theo Hồng, Lục, Lam, Tử ngồi xe đi vào trong cung.
Vào cửa cung vẫn là kiệu gấm thay đi bộ, đến cửa Từ Ninh cung, ta và trưởng công chúa mới vừa hạ kiệu, chỉ thấy Lưu Toàn Lưu tổng quản tiến lên đón, cười nịnh nọt: "Ai yêu, hai vị chủ tử, để lão nô đợi lâu. Thái hậu cũng nhắc mấy lần, hai vị chủ tử mau theo lão nô vào đi."
Trưởng công chúa đi lên phía trước, vừa đỡ vừa cười nói: "Làm phiền Lưu tổng quản nghênh đón, kính xin Lưu tổng quản dẫn đường đằng trước." Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn ta vài cái, vẫn cúi đầu cúi người dẫn đường ở phía trước. Ta không hiểu ra sao, chẳng lẽ Tín vương ở bên trong?
Khi đi ngang qua cái đình cách cửa cung một đoạn, chỉ thấy cung nữ Tiểu Hỉ Nhi chờ ở cửa vui vẻ nói: "Tới, tới, nương nương, trưởng công chúa và Linh Tuyết cô nương tới." Hả, kỳ quái, cũng không phải là chờ tân lang, cao hứng như thế?
Ta và trưởng công chúa chớp mắt, vẫn đi đến cửa. Bên trong truyền đến tiếng cười củaThái hậu, giòn giã như ngọc, quả nhiên là Thái hậu đỡ tay Thải Vân đi tới phòng trước, cười hiền từ: "Hai đứa bé này, ai gia đợi một hồi lâu rồi, mau vào." Vừa giang tay, mỗi tay nắm tay của ta và trưởng công chúa, đi tới giường gấm
Chỉ thấy trong phòng sớm không phải là bộ dáng ta thấy lúc trước, đã thay dụng cụ mùa thu rồi, trên đất phía bên trái còn còn một thiếu phụ mặc cung trang màu hồng thướt tha đang quỳ, không nhúc nhích, bên chúng ta thân thiết ôn chuyện, nàng lại thật là an tĩnh.
Không đợi chúng ta phục hồi tinh thần mở miệng trả lời. Thái hậu đã cười hỏi ta: "Tuyết Nhi của chúng ta càng lớn càng chỉnh tề hơn, xem cách ăn mặc, rất thích hợp! ~ đúng rồi, Linh Tuyết là ghét bỏ ai gia già rồi, nói nhiều lại dài dòng à? Đã mấy ngày không có tới thăm ai gia rồi." Thái hậu cực kỳ thân thiết, khiến cho ta thụ sủng nhược kinh, cảm thấy có gì không đúng.
Ta vụng trộm nghiêng mắt nhìn trưởng công chúa một cái, phát giác nàng cũng nhìn ta, nhìn thấy ánh mắt van xin của ta, lập tức cười nói: "Mẫu hậu đừng trách muội muội, là nhi thần một mình buồn bực, một mực giữ lại muội muội với nhi thần, lại thành cướp người với mẫu hậu sao?"
Thái hậu ngồi lên giường, cũng cười nói: "Linh Tuyết của chúng ta là một đứa bé thân thiết, lại thật hợp mắt, quả là cực kỳ đáng yêu phải không?" Ta cả kinh, lời này rất đáng được suy nghĩ, khen ngợi thật rõ ràng! ~
Đợi Thái hậu ngồi vào chỗ của mình, ta và trưởng công chúa thối lui đến ngay phía trước đứng, đang chuẩn bị hành lễ. Thái hậu lại liên tiếp phất tay: "Thôi thôi, đều là con cháu nhà mình, không cần thực hiện những nghi thức xã giao khách sáo như người ngoài, Ngọc nhi ngồi một bên đi, Linh Tuyết, ngồi cạnh ai gia, hai mẹ con ta rất lâu chưa gặp, muốn nói mấy lời"
Ta nhất thời lại tay chân luống cuống, không hiểu nhìn Thái hậu. Trưởng công chúa vụng trộm kéo kéo vạt áo ta. Ngoài miệng lại cười duyên: "Mẫu hậu rất thiên vị, thì ra Linh Tuyết là bảo bối của ngài, nhi thần thì không phải rồi hả?"
Thái hậu ‘ xì ’ cười một tiếng: "Đúng, ai kêu bấy lâu này con bám người không thả?"
Lúc nào thì ta thành món mồi ngon rồi? Nhăn nhăn nhó nhó đi đến trước giường gấm ngồi xuống, kéo ống tay áo Thái hậu không thuận theo: "Nương nương, ngài đang làm Linh Tuyết ngại chết sao?" Lơ đãng chuyển mắt thì phát hiện thiếu phụ đang quỳ dường như lấy làm kinh hãi, thân thể đang quỳ cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục, vẫn là bất động.
Ta kinh hãi, trong lòng hơi mất hứng, cuối cùng đã hiểu hơn phân nửa tuồng kịch này của thái hậu rồi. Ngoài miệng lại giả vờ lơ đãng hỏi: "Nương nương, vị bên này là. . . . ?"
Thái hậu nhẹ nhàng vỗ trán, "Con xem trí nhớ của ai gia, già rồi, không còn dùng được rồi, ‘ trắc phi ’ của Tín vương, mau dậy đi, ai gia lớn tuổi không nhớ rõ, ‘ trắc ’ phi thông cảm!" Thái hậu bây giờ, không đến bốn mươi, sao lại hơn trăm tuổi được?
Trắc phi Lưu thị chỉ dập đầu ba cái, "Nô tì không dám, Thái hậu tiên phúc vĩnh hưởng, phượng thể an khang." Thanh âm mềm nhũn, làm cho trái tim người ta không tự chủ mềm yếu đi. Nghe thanh âm này, đã có vài phần tiền vốn làm họa thủy. Tiên Phúc Vĩnh Hưởng (hưởng phú mãi mãi)? Còn Thọ Dữ Thiên Tề (thọ sánh trời cao)! Ngươi là Thần Long giáo ra sao (#Ami: ai xem Lộc Đỉnh Ký thì để ý lúc giáo chúng Thần Long giáo quỳ tham kiến giáo chủ đều hô thế)? Không có sáng ý. Thái hậu vuốt ve lông mày, cười nói: "Tiên phúc thì ai gia cũng không trông cậy vào, dậy đi! Ngươi mới vừa trở lại, tham kiến ‘ chính ’ phi ngự tứ của Tín vương đi!"
Căn cứ vào mấy lần ‘ giáo dục trước khi vào cương vị ’ của trưởng công chúa dành cho ta trước khi làm vương phi, cộng thêm bản thân hay có địch ý với những nữ nhân xinh đẹp hơn ta, đối với vị trắc phi Lưu thị tuyệt sắc này, tha thứ ta, ta thật sự là không có quá nhiều hảo cảm.
Ta chỉ hiếu kỳ, trưởng công chúa là người tâm cao khí ngạo, cũng ba phen ba lượt nói nàng ‘ thùy mị ’, rốt cuộc ‘ tốt’ tới trình độ nào?
Lưu thị nghe được Thái hậu phân phó, thân thể cứng lại, cũng vội vàng đáp: "Dạ, thần thiếp biết."
Thái hậu nhíu nhíu mày không nói, Lưu tổng quản chờ đợi bên cạnh một mực nhìn ánh mắt Thái hậu, lúc này vội vàng quát: "Càn rỡ, một trắc phi Quận Vương ở gần thái hậu há có tự xưng ‘ thần thiếp ’? Rất không có quy củ."
Lưu thị vội vàng dập đầu, trong miệng xưng tội: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ biết sai rồi."
Thái hậu hài lòng nâng nâng tay, "Thôi, thôi, lần tới sửa đổi là được, vốn cũng phải chuyện lớn gì, nhưng truyền ra ngoài, nói chỗ ai gia không có trên không có dưới, tạo ra mấy lời không hay, được rồi, ngươi dậy trước đi, đều nói ngươi là bảo bối của Tín vương, bị gì cũng không hay, trước tới gặp chủ tử của ngươi mới phải!"
Lưu thị tạ ân, lại dập đầu ba cái, vẫn quay đầu hướng mủi chân ta, rất cung kính dập đầu, "Nô tỳ không hiểu chuyện, sau này tỷ tỷ vào cửa, mong rằng tỷ tỷ thông cảm nhiều hơn."
‘ Ngày sau ’? Ý là trước mắt ta còn chưa phải à? Ta cười thầm, ngoài miệng lại tựa như hổ thẹn khoát tay: "Không dám, Linh Tuyết chưa vào cửa, đảm đương không nổi đại lễ như thế, xin vương phi mau mau dậy."
Lưu thị lảo đảo muốn đứng lên, chắc là quỳ đã lâu, đường máu không thuận, động tác có chút chậm lại, Thái hậu gật đầu một cái với ta, ta bước nhanh về phía trước đỡ Lưu thị, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn ta, lại mang theo hận ý âm độc.
Coi thường hận ý ở đáy mắt nàng, trời ạ, đây là tuyệt sắc cỡ nào? Không phải là văn chương có thể hình dung. . . . Mày ngài nhợt nhạt, tròng mắt long lanh, mũi khéo léo tinh xảo và đôi môi anh đào, quả là một tuyệt thế hồng nhan.
Nàng thấy ta bị vẻ thùy mị của nàng mê hoặc, khóe mắt lơ đãng thoáng qua một tia đắc ý, nhất thời có cảm giác âm trầm, ôi, Thái hậu, người rốt cuộc có chuyện gì? Lại giúp ta tìm kẻ địch.
Đang lúng túng, bên ngoài truyền đến thanh âm của thái giám chấp sự: "Hoàng thượng giá lâm!"
Trưởng công chúa lập tức đứng dậy, kéo tay của ta lui sang một bên, đang muốn quỳ nghênh thánh giá, Gia Tĩnh đế đã bước nhanh vào, phía sau còn có hai nam tử phong thái không tầm thường đi theo. Hoàng thượng xem ra khá hăng hái, vung tay lên: "Miễn, đều đứng lên!" Đi thẳng đến trước giường đứng bên cạnh Thái hậu khom người: "Nhi hoàng thỉnh an cho mẫu hậu." Dứt lời đỡ Thái hậu cùng nhau ngồi xuống. Thật là bộ dạng mẫu từ tử hiếu.
Trưởng công chúa cũng rất kỳ quái, đợi hai mẹ con ngồi xong, lập tức kéo ta đứng ở trong góc xó, mấy người khác cũng đi theo lục tục đứng ở trước mặt hoàng thượng thái hậu. Ánh mắt Gia Tĩnh đế quét qua mọi người, nhìn thấy ta thì rõ ràng khóe mắt hiện lên kinh ngạc, dừng một chút, cũng cười hỏi trưởng công chúa: "Hoàng Tỷ, trẫm trả trưởng phò mã êm đẹp lại cho người, không tiến lên xem một chút, có gãy tay thiếu chân hay không?"
Chỉ thấy nam tử mặt ngọc ở giữa tiến lên ôm quyền, cười nói: "Tạ hoàng thượng. Bọn thần cảm kích." Nói vậy vị nhân huynh này chính là trường phò mã rồi. Chỉ thấy hắn mặc áo trắng, da tuyết trắng, đồng tử đen như gỗ mun, lỗ mũi cao thẳng anh khí, môi đỏ mọng mê người. Tóc đen xinh đẹp buộc lên thật cao, thật là một tiên tử hồn nhiên, tỉ mỉ thanh tú như sen hé nở trên mặt nước.
Trưởng công chúa căng thẳng cười cười, cũng không đáp lại. Thì ra nàng cũng có thể thục nữ như vậy! ~ ta đưa đẩy nhìn nàng hí mắt cười trộm, bất ngờ bị nàng phát giác, hung hăng nhìn chòng chọc ta một cái, trừng mắt nhìn, lòng ta nói không tốt, quả nhiên, "Hoàng thượng cũng biết hoàng Tỷ và Linh Tuyết tới thăm mẫu hậu sao?" Đại tỷ nha, ta chỉ không hiền hậu cười trộm một chút, không nên đẩy ta tới đỉnh sóng chứ?
Gia Tĩnh đế cười khẽ một tiếng, ta giương mắt, phát giác hắn cũng không giấu nụ cười: "Đúng vậy, nghe nói mẫu hậu tuyên Linh Tuyết cô nương vào cung, lại đặc biệt mời trắc phi của Dực Phong vào cung, trẫm cũng không muốn cô phụ ý tốt của mẫu hậu, đợi bàn xong việc công liền dẫn Dực Phong đến, để cho hắn gặp Thân vương phi mà trẫm vừa tứ hôn cho hắn. Thật hay, mới vừa vào cửa đã thấy mọi người trò chuyện với nhau thật vui!"
‘ Thân Vương phi ’? Tín vương lại được tấn phong chức mới sao? Trò chuyện với nhau thật vui? Tại sao chúng ta không cảm thấy? Xem ra hoàng đế cũng biết Thái hậu ‘ đặc biệt ’ để cho ta và trắc phi tạo giao tình trước.
Ta khổ nghĩ hồi lâu, cũng không biết là phải làm ra vẻ mặt gì, nói lời gì. Bên kia Thái hậu đã vừa cười vừa giận: "Linh Tuyết ngoan, đến bên ai gia! Ai gia có ý cho con và Dực Phong gặp mặt trước, tránh cho đến lúc đó thành thân còn chưa biết nhau."
Ta lại bước lạo xạo qua trước mặt Thái hậu, Thái hậu đã đỡ tay Lưu Toàn đứng lên, ta vội vàng tiếp thay Lưu Toàn, Thái hậu kéo ta đi tới trước mặt Lưu thị và Tín vương, nửa từ nửa nghiêm nói: "Dực Phong, hãy nói mấy câu với Linh Tuyết, về sau vào cửa chính là người một nhà." Ta ngất, đã ném ‘ người thứ ba ’ như ta qua trước mặt vợ chồng son người ta, còn muốn vai nam chính phát biểu ‘ cảm nghĩ giành giải thưởng ’? Thái hậu người quá mức nhiệt tình rồi.
Ta liếc mắt nhìn Tín vương, WOW!! Phiên bản ‘ Cổ Thiên Lạc ’ cổ đại, một thiếu niên như ánh mặt trời, cũng không thiếu khí phong trần, mặt tràn đầy kiệt ngao bất tuân không che giấu chút nào, da tay ngăm đen, làm cho người ta thấy cảm thấy khỏe mạnh, trong suốt, sạch sẽ lại kiêu ngạo. Nói hắn kiệt ngao bất tuân không hề sai, trước mặt nhiều người như vậy, biết rất rõ ràng là chuyện gì, nhưng từ sau khi vào cửa hắn vẫn nắm lấy tay Lưu thị chưa từng buông, thật không xem ai ra gì.
Nhìn Thái hậu trịnh trọng như thế, dù hắn muôn vàn không muốn, nhưng cũng không dám ra tiếng. Vậy mà. . . . Vậy mà ánh mắt hắn nhìn ta, cũng vẫn rất không hữu nghị. Từ khi hắn thấy ta đến trước mặt, liền không lên tiếng nhích lại gần Lưu thị bên cạnh, làm ra hành động phản kháng không tiếng động. Tiểu tử giỏi, ngươi có gan, dám làm mất mặt ta trước mặt mọi người? Ta chính là nổi danh nhỏ mọn, món nợ này ta nhớ kỹ, có cơ hội lãnh giáo một chút.
Thái hậu đứng mấy giây, thấy không có phản ứng, lại thấy mờ ám, đã là cực kỳ không vui, đang muốn lên tiếng khiển trách. Gia Tĩnh đế bên cạnh đã rành rọt hỏi: "Thế nào, không hài lòng với việc tứ hôn của trẫm và thái hậu?"
Rốt cuộc là trẻ tuổi, hắn bị hai người tôn quý nhất hiện nay sử dụng ánh mắt, giọng nói uy hiếp, bĩu môi buông lỏng tay vẫn nắm tay tiểu lão bà, miễn cưỡng quỳ xuống nói: "Tạ long ân của hoàng thượng, Thái hậu! Sau này chánh phi vào cửa, thần nhất định đối đãi đàng hoàng." Lưu thị chưa bao giờ ra tiếng bên cạnh cũng vội vàng quỳ xuống.
Lúc này sắc mặt Gia Tĩnh đế mới hơi bớt giận, giơ tay lên nói: "Như thế rất tốt, hôm nay trẫm đã cho ngươi tiến vào Thân Vương, giả như ngươi vẫn không có quy củ, không biết nặng nhẹ, không vâng lời bề trên, trẫm vẫn có thể tùy thời rút về ân điển."
Tín vương quýnh lên, liên tiếp dập đầu: "Dực Phong biết sai rồi, về sau nhất định sửa chữa. Mong rằng Thái hậu, hoàng thượng thông cảm, bỏ qua cho Dực Phong lần này, sau khi chánh phi vào cửa, Dực Phong nhất định toàn tâm toàn ý đối đãi, không dám uất ức."
Ta xem thường. Vốn là vô cùng có hảo cảm với Cổ Thiên Lạc, nhưng thấy hắn xem thường mình thì ta đã cực kỳ bất mãn, hiện thấy hắn chỉ vì một tước vị, ngay cả hồng nhan cũng không để ý, thì rất khinh thường. Chẳng lẽ bây giờ người này thuận thánh ý, lần tới xảy ra chuyện, hoàng thượng cũng sẽ không ‘ tùy thời ’ cắt chức à?
Lúc này Thái hậu vẫn đứng mới hơi lộ nụ cười, lại vẫn nghiêm nghị nói: "Dực Phong, ngươi trước kia muốn gió có gió, nhưng lúc này không giống ngày xưa, ngươi phải biết, đứa nhỏ Linh Tuyết này, rất được tâm ý ai gia, sau khi thành thân vẫn sẽ thường tới Từ Ninh cung, nếu như biết ngươi có lơ là, cẩn thận ai gia không nể mặt." Thái hậu đối với ta rốt cuộc vẫn là vô cùng thật tốt. Ý tứ của nữa đoạn trước dịch ra rõ ràng là: ngươi là con riêng của tiên hoàng, cảnh tượng tốt đẹp cũng là chuyện đã qua, hôm nay tân hoàng lên ngôi, ngươi còn làm loạn, ta liền phế ngươi.
Chỉ thấy Tín vương này đã hết sức lo sợ, khúm núm, mồ hôi đầm đìa đầy mặt. Run rẩy cùng Lưu thị đứng lên, lui sang một bên, cũng không còn nắm ta, nhìn qua rất là đáng thương. Ai, quả nhiên vẫn còn con nít! Thôi, ta tha thứ cho sự thất lễ vừa rồi của hắn, nhưng chuyện khinh thường ta. . . Vẫn phải ghi nợ.
Thái hậu suy nghĩ một chút, rồi nói với Gia Tĩnh đế: "Đúng rồi, hoàng thượng, hôm kia ai gia bảo Khâm Thiên Giám xem Hoàng Lịch, nói mười sáu tháng mười là một ngày tốt lành, mới vừa vào đông lại không quá lạnh, xử lý việc này của Dực Phong và Linh Tuyết rồi, cũng xem như hoàn thành nguyện vọng của tiên hoàng, con thấy thế nào?"
Gia Tĩnh đế cười cười: "Tất cả do mẫu hậu quyết định là được."
Mẹ nó, cũng không hỏi người trong cuộc như ta có ý kiến gì hay không, đã nhanh chóng định ngày rồi. Chỉ là không biết Thái hậu có thể tính đến ngày kinh nguyệt của ta hay không?
. . . . Dĩ nhiên, nếu thật hỏi ta có ý kiến không? Ta. . . . Ta cũng chỉ có thể nói không có ý kiến.
Ta vẫn không có ra tiếng, chỉ vì những vở kịch xảy ra kiếp trước kiếp này đã quá nhiều, sớm quen với việc coi tất cả là một vở kịch không liên quan mà xem. Lúc này thấy tấm màn kịch đã rơi xuống, đang muốn cười lạnh theo thói quen, lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện Gia Tĩnh đế lại nhìn chằm chằm ta, thu hết nét mặt của ta vào mắt. Ha, thì ra người xem trò vui cũng bị xem, lần này tự ta cũng chia không rõ rốt cuộc là đang ở trong hay ngoài vở kịch.
Bên kia trưởng phò mã cũng vẫn cúi đầu suy tư, tất cả xảy ra vừa rồi hắn đều làm như không biết. Trưởng công chúa lại lộ ra ánh mắt bi thương hiếm thấy, chỉ lo nhìn ta. Bi thương này, cũng không biết là là vì ta hay là vì mình. . . . Nặng nề đến khiến người bận tâm. . . .
Trưởng công chúa, mấy tháng này không có phí công chung đụng, tỷ. . . . Rốt cuộc tỷ hiểu ta.
Ta nhíu nhíu mày, nhìn cả phòng lúng túng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ Mùi đã đến, không khỏi túm ống tay áo Thái hậu, cười hỏi: "Thái hậu thiên tuế, Linh Tuyết đói bụng, ngài không giữ chúng ta ăn chút điểm tâm sao?"
Sau khi Thái hậu nghe xong sửng sốt, tiếp theo cười to, "Ơ, Tuyết Nhi của chúng ta đói bụng, muốn điểm tâm gì? Ai gia bảo người lấy điểm tâm đó lên. Lúc này để Tuyết Nhi đói bụng, nói không chừng về sau sẽ không tới. Được rồi, hôm nay đều là người mình, đều ở đây dùng một ít điểm tâm, uống chút trà đi, hoàng đế, con không có ý kiến chớ?"
Gia Tĩnh đế tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa nhìn ta, gật đầu một cái "Như thế quấy rầy mẫu hậu rồi."
Bên kia trưởng công chúa cũng nói: "Hôm nay nhi thần cũng không khách khí!" Tín vương mới vừa bị uy hiếp, cũng không dám sĩ diện, chỉ tạ ơn.
Chỉ có trắc phi của Tín vương có ý kiến, bởi vì Thái hậu không có tính nàng ở trong, nhưng nàng cũng không dám nói có ý kiến. Ta xem ở trong mắt, thoải mái nhiều. Không có biện pháp, ai kêu ta cũng không có can đảm đó?
. . . . . .
Ra khỏi Từ Ninh cung mới phát hiện, đã là mười ba tháng tám rồi, cách đám cưới ta chỉ có ba tháng.
Mấy tháng tới, cũng không được rỗi rãnh du sơn ngoạn thủy rồi, cả ngày bị trưởng công chúa lầm bầm giảng dạy ‘ đám cưới đương thời rực rỡ thế nào ’, ‘ y phục thành thân ’, ‘ làm thế nào thành vương phi tốt ’, ‘ như thế nào ỷ sủng mà kiêu, hạ uy phong của trắc phi thiếp thất ’ kể từ khi thấy tiểu lão bà của Tín vương ở Từ Ninh cung xong, ta càng thêm không có hăng hái đi vào Tín vương phủ.
Vậy mà. . . . Người có hứng thú còn rất nhiều, cho nên, ta rất bận.
Ta xuất giá từ nơi nào, đây cũng là một vấn đề lớn, khiến rất nhiều người vì vấn đề này tranh chấp hồi lâu. Bởi vì ở cuối tháng mười, Hoàng đế đã đưa Tín vương vào Thân Vương. Lại là Thánh thượng tứ hôn, cho nên đám cưới lần này, đã không phải là chuyện riêng của Tín thân vương phủ, tất cả đại sự, đều do Khâm Thiên Giám và Lễ bộ toàn quyền phụ trách. Những nhân viên công vụ cao cấp này đều nhất trí cho là, ta là hậu bối Trương gia, cho nên phải chọn chỗ của một nhà có họ hàng của Trương gia để xuất giá. Nhưng Thái hậu không đồng ý. (trên căn bản ta cho rằng đây là ý tứ của hoàng đế) bởi vì chuyện di chiếu ban chết cho trên dưới Trương phủ, tuy là âm thầm, nhưng trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, nếu lúc đó lại để cho ta từ nhà họ hàng Trương phủ xuất giá, mang theo danh dự tộc Trương thị, sợ sinh ra những chuyện khác, cho nên có ý muốn ta từ trong cung xuất giá. Điều này khiến cho mọi người trong triều hết sức phản đối, bởi vì chuyện Phượng Hoàng, tất cả mọi người đều nghe thấy, cho nên. . . . . .
Vốn là phủ trưởng công chúa thủy chung kiên trì muốn ta từ phủ công chúa xuất giá. Nhưng sau khi ta gả sẽ có thân phận hiển hách, nên cần phải để cho ta từ cửa chính của phủ xuất giá mới không mất mặt mũi, bởi vì trưởng công chúa không có con cháu, nếu như mà ta từ cửa chính đi ra, ta không có vấn đề, nhưng phủ trưởng công chúa sẽ có điềm xấu vô cùng.
Cuối cùng, bởi vì trưởng công chúa ủng hộ, Thái hậu lại đáp ứng ngày thành thân sẽ tự mình đến phủ trưởng công chúa chủ trì đại cục, cho nên. . . . Từ trên xuống dưới, trong triều ngoài triều đều miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu.
Việc xuất giá từ phủ trưởng công chúa được đồng ý cũng có phần do nhà trưởng phò mã, cũng chính là Hữu Thừa Tướng Hoàng đại nhân ủng hộ. Ngay khi trưởng công chúa và trưởng phò mã trao đổi tư tưởng, trưởng phò mã lại là người cực thông minh, hắn về nhà thuyết phục người nhà. Về phần quá trình, ta không biết, đoán chừng lại bị trưởng công chúa nắm lấy điểm yếu nho nhỏ ‘ chỉ điểm ’ một phen. Vì vậy, ta, Trương Linh Tuyết rốt cuộc khó khăn và hoa lệ gả đi.
16 quả nhiên là ngày tốt, khí trời cũng tốt, dĩ nhiên, mặt mũi của ta cũng rất lớn, bởi vì Thái hậu tự đến phủ công chúa.
/77
|