Hắn chao đảo lảo đảo đến trước mặt ta, nhe răng cười một tiếng, khoác tay với Phi Hồng, Lục Ngạc đang yên tĩnh chờ bên cạnh: "Đi ra ngoài!" Dứt lời liền muốn đặt mông ngồi vào cạnh ta.
Ta làm dấu đợi chút, không để ý tới tư thế mập mờ và mùi rượu nồng nặc của hắn, đứng lên, ngồi vào trước bàn trang điểm, Lục Ngạc hiểu ý, mở cửa bảo đại Nha hoàn Tuyết Oanh, Tuyết Yến trong viện của vương gia vào giúp vương gia cởi bỏ y phục, lại vội vàng lôi kéo Phi Hồng vội vàng tới đây giúp ta tháo mũ phượng nặng nề này xuống, mặc cho mái tóc như thác rũ xuống. Lại nghe Tín thân vương mặc quần áo trong ngồi ở mép giường cười như không cười: "Nhìn dáng dấp thì vương phi của chúng ta thật biết điều nha, biết tam tòng tứ đức, đáng tiếc trước khi ra cửa Bổn vương quên giao phó người làm tẩy trang cho vương phi, thật là ngại! Nhớ ngày đó Bổn vương cưới trắc phi vào cửa, bởi vì không có quy củ nhiều như vậy, cho nên uống rượu giao bôi xong liền tự mình tẩy trang cho trắc phi."
Hả? Bây giờ lại giúp Lưu thị xả ra uất ức ở Từ Ninh cung, không còn giấu ở trong lòng sao!
Lời này vừa nói ra, trên mặt Phi Hồng, Lục Ngạc đều có tức giận, cũng không dám lên tiếng. Chỉ tăng nhanh tay chân, giúp ta cởi đi áo cưới đứng hầu bên cạnh.
Ta phất tay ý bảo hai nàng đi ra ngoài, xoay người ung dung cười cười với Tín thân vương, tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Đa tạ vương gia khích lệ, về sau Vương Gia chính là trời của Linh Tuyết rồi, Linh Tuyết tất nhiên xem việc toàn lực hầu hạ Vương Gia là nhiệm vụ."
Có lẽ hắn nghe được khi ta nói đến nhiệm vụ thì giọng nói không mấy tốt thái độ cũng không cung kính, hoặc giả khi ta nhận nhiệm vụ cũng không biết phối hợp với vẻ mặt khóc rống, tóm lại, hắn vèo một cái vọt tới trước mặt ta, kéo cánh tay phải của ta, nhìn chằm chằm đôi mắt của ta, ác hận hận nói: "Trương Linh Tuyết ngươi khá lắm, không nhìn ra rất biết dỗ người đó, Thái hậu, hoàng thượng, trưởng công chúa đều bị ngươi dụ dỗ ngoan ngoan ngoãn ngoãn, tất cả đều nói chuyện vì ngươi, tứ hôn thì cũng thôi đi, mấy nữ nhân các ngươi lại còn ở khiến cho Hương Nhi khó chịu Từ Ninh cung, làm ta mất mặt ta cũng cho qua, nhưng lại tìm nàng gây sự, dù tính tình nàng luôn tốt, bị uất ức như thế cũng tìm ta khóc rống hai tháng. Ngươi không có lỗi sao!"
Dừng một chút, lại thay vẻ mặt bí ẩn cười gằn nói: "Ta không cần biết ngươi là nữ nhân lợi hại cỡ nào, vào trong phủ ta thì phải quy củ cho ta, Vương Gia ta chính là người hiểu biết, tốt nhất đừng giở trò làm cho trong phủ gà chó không yên, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mắt!"
Ta không sao cả nhìn hắn, dùng sức kéo cánh tay bị hắn níu trở về, "Vương Gia, ngài làm đau ta!"
Hắn hừ một tiếng, trên tay lại dùng sức: "Thế nào? Sợ? Hiện tại biết đau rồi hả? Ngươi không phải nói rằng xem ta là trời, hầu hạ ta là đã nhiệm vụ? Hiện tại. . . . Xem ngươi làm sao phục vụ ta?" Dứt lời dùng sức đẩy ta lên giường.
Tiểu tử này uống rượu xong liền tỏ ra bướng bỉnh tức giận, dùng lực mạnh ném ta, đáng thương cho ta bị đậu phộng, quả táo, hột đào, hạnh nhân, những loại hạt vỏ cứng ít nước được rải rác khắp nơi trên giường in dấu trên lưng thật là đau. Đoán chừng hắn cũng không ngờ tới trên giường có nhiều đồ như vậy, nhìn thấy biểu tình và động tác cứng còng của ta, biết rằng đã làm bị thương ta thật rồi, nhất thời ngồi ở bên giường không biết làm sao.
Ta rên lên một tiếng, nhìn hắn lơ đễnh cười, dùng sức hít một hơi thật sâu, chầm rì rì xuống giường, chợt nắm lấy ga giường có thêu uyên ương nghịch nước, dùng sức kéo ra, bắt lại những hạt sắp rơi ra khỏi giường, không nhanh không chậm trải tốt, xoay người nhìn Tín thân vương Dực Phong vẫn sững sờ ở một bên, dạo bước đến cạnh hắn đứng sừng sững bất khuất, "Vương Gia muốn Linh Tuyết hầu hạ như thế nào?"
Hắn vốn tưởng rằng ta bị kích thích cũng sẽ lạnh lùng hoặc náo loạn, hoặc là giận mà không dám nói gì, nhưng không ngờ ta lại có dáng vẻ thế này, lại thấy ta không hề ý sợ hãi nhìn hắn, nhất thời lại không có ý gì, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, chỉ thấy hắn dùng lực gãi gãi đầu, khóe miệng nhếch mấy cái lại không nói được nửa chữ, ta vẫn lẳng lặng nhìn hắn, hắn cắn cắn môi, nửa ngày mới ‘ hừ ’ một tiếng xoay người xông ra cửa, ta cười lạnh nhìn nhất cử nhất động của hắn, vốn nghĩ là hắn giận dữ, nói không chừng sẽ phóng tới chỗ tiểu lão bà khóc lóc kể lể, nào ngờ một tay hắn đặt lên then cửa muốn kéo cửa, rồi lại len lén quay đầu lại nhìn ta một cái, phát giác ta đang lạnh lùng nhìn hắn. Hắn lại ngẩn ngơ, suy nghĩ hồi lâu, chợt dậm chân, lại cài lại then cửa rồi chậm rãi đi về phía ta.
Lần này đến phiên ta trợn mắt hốc mồm, hắn đi tới trước mặt ta, vừa hung ác mạnh mẽ gãi gãi đầu. Vừa nhỏ giọng đứt quãng nói: "Việc này. . . . Thật ra thì ta cũng hiểu, ngươi gả tới đây cũng là ý tứ của hoàng thượng cùng Thái hậu, cho nên. . . . Cũng không thể trách ngươi, việc này. . . . Ngày đó ta bị hoàng thượng Thái hậu khiển trách mấy câu, cho nên. . . . Cho nên hơi tức ngươi, cộng thêm. . . cộng thêm hai tháng nay Hương Nhi cứ gây không ngừng, ta. . . . Ta hôm nay lại uống nhiều quá, cho nên. . . . Tóm lại. . . . Dù sao, dù sao là ta không đúng!"
Nhìn hắn lắp ba lắp bắp nói thật lâu, nếu không phải ta vẫn để ý nghe hắn nói, không chừng cũng nghe không rõ lắm, trời ạ, đây là tình trạng gì? Đứa nhỏ này cũng biết sai phải sửa, vậy ta nên đáp thế nào?
Hắn thấy ta vẫn im lặng, lại dặm chân, cả giận nói: "Ta lớn như vậy, rất ít cúi đầu với ai, ngươi. . . . Ngươi cư nhiên lại có bộ dạng này?"
Ta dùng tay trái nhè nhẹ vỗ về cánh tay phải bị hắn kéo đau đớn, miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Không có. . . . Không sao!"
Hắn vừa nghe, nhất thời không nổi giận, cũng xin lỗi cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, chỉ chỉ cánh tay của ta, hỏi: "Còn đau không? Nếu không. . . . Ta giúp ngươi xoa xoa?"
"Không. . . . Không cần, không đau." Ta vội vàng để tay trái xuống.
Hắn đỏ mặt, nhỏ giọng thăm dò: "Bây giờ. . . . Cũng không sớm, hay chúng ta nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai thức dậy đi bái kiến mẫu phi, sau đó còn phải vào cung tạ ơn!"
Ta biết rõ, cửa tiếp theo tránh không khỏi rồi. Không nhớ rõ là ai từng nói: nếu như ngươi không thể cự tuyệt nó, vậy thì ngươi phải học được hưởng thụ nó. Ta nhìn gương mặt non nớt trẻ tuổi như ánh mặt trời trước mặt, cũng lắp bắp nói: "Được" .
Hắn do dự một chút, đưa tay ra nắm lấy tay của ta, ta khờ ngu mặc hắn dắt đến trước giường, ngồi xuống. Hắn kéo ống tay áo bên tay phải của ta lên, quả nhiên chỗ bị hắn nắm đã bầm hết cả, hắn sửng sốt, cư nhiên cúi người xuống nhẹ nhàng dịu dàng hôn vết thương một cái.
Ta chỉ cảm thấy chỗ bị môi lành lạnh của hắn hôn tê tê, nhiệt độ nâng cao, đang muốn rụt tay lại, tay trái hắn mạnh mẽ mà kiên định vòng qua vòng eo mảnh khảnh của ta, môi lại theo cánh tay chậm rãi dời lên trên, cho đến khi ánh mắt hai người nhìn thẳng nhau.
Nhìn tấy tuấn nhan của hắn đã gần đến ở gang tấc, mùi rượu đã phun đến trên mặt của ta, hô hấp ta dần dần dồn dập, tim đập rộn lên, không nháy mắt nhìn hắn. Hắn đỏ mặt, ấp úng nói: "Ngươi nhắm mắt lại." Ta nghe lời nói nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy môi của hắn nhẹ nhàng rơi vào trên mí mắt ta, đi xuống từng chút.
Chỉ nghe hắn loáng thoáng thở dài nói: "Ngươi không biết, ngày đó Thái hậu dẫn ngươi đến trước mặt ta thì ta đang cáu kỉnh, vốn định sử dụng ánh mắt dọa lui ngươi, lại cơ hồ bị đầm mực nước của ngươi trấn áp, thiếu chút nữa quân lính tan rã, cư nhiên còn khẩn trương hơn lâm trận đối địch." Ta nghe không được, nghe không được, chỉ nghe được tiếng tim đập rõ ràng như trống.
Trong lúc vô tình, màn đỏ đã rơi, ta bị hắn đẩy ngã trên giường, xiêm áo đã sớm cởi hết, giương mắt nhìn thân hình mạnh khỏe không ngừng mút hôn ở trên người ta, ta quay đầu nhìn ra ngoài màn, trong lúc mông lung như có gió nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ thổi về phía nến đỏ trên bàn, ánh nến chợt lóe chợt lóe, màn đỏ cũng nhẹ nhàng lay động, tất cả tất cả giống như đều đang nói: chúc mừng, chúc mừng! ~ người một mực cố gắng châm lửa trên người lại như đã chuẩn bị xong, bàn tay ôm eo, chậm rãi thẳng tiến, trời, đau đến ta cơ hồ hô lên một tiếng, vậy mà. . . . Không có cơ hội rồi, thanh âm đã bị môi mềm vương hơi rượu chặt chẽ hôn, trằn trọc dây dưa, đợi thân thể ta không còn căng cứng nữa, rốt cuộc chậm chạp kiên định co rúm . . . . . .
Đợi người trên người dừng lại động tác, lật người xuống, đã chẳng biết lúc nào, trẻ tuổi, thật là tốt a! ~~ ta mệt mỏi đến hô hấp cũng muốn tiết kiệm, cũng may, khổ cực vất vả như vậy vẫn còn sống, có lẽ hơn phân nửa là nhờ công lao bơi lội vận động ở phủ trưởng công chúa.
Ta thừa nhận ta là động vật giác quan. Thông qua ‘ vận động ’ vừa rồi chứng minh, kỹ thuật của Tín thân vương quả nhiên là vượt qua thử thách, tiểu tướng có kinh nghiệm phong phú sa giường. Mà ta. . . . Cảm thấy cũng may, không có bị cường bạo. (nhỏ giọng bổ sung một câu: mặc dù hành động chưa đủ)
Người bên cạnh từ bên gối rút ra khăn tay lung tung lau một phen cho cả hai, rút ra khăn lụa trắng đã nhuộm đỏ ở dưới người ta, đắc ý giơ giơ lên với ta, tiện tay để vào trên bàn nhỏ trước giường, vẫn nghiêng người ôm chặt ta vào ngực. Ta thở dài, như vậy sao người ta ngủ được? Muốn xoay người sang chỗ khác, thì lần này hắn lại dùng cả tay chân, cùng nhau cản hành động của ta, chỉ nghe người trên đầu cười sang sảng lên tiếng: "Cứ ngủ như vậy! Nàng đó, vẫn là thời điểm vừa rồi. . . . ngoan nhất, nếu như nàng không nghe lời, vậy ta cũng chỉ phải tiếp tục đến khi nàng ngoan."
Ta tựa vào cổ hắn tưởng tượng vẻ mặt đắc ý phía trên, bất đắc dĩ liếc mắt, im lìm bất động tỏ vẻ kháng nghị. Phía trên lại yên tĩnh hồi lâu, lâu đến ta muốn ngủ thì truyền đến nhiều tiếng nói thầm: "Thật là kỳ quái, lần trước và tối nay, rõ ràng ta mới là chánh bài Vương Gia, nàng chỉ là nữ tử yếu đuối, sao khí thế còn mạnh hơn ta? Đoan chánh đứng, mỗi lần đều làm cho ta cảm thấy mình là một đứa bé cố tình gây sự. Nhìn như vẻ mặt tươi cười, kì thực cự người ngoài ngàn dặm."
Ta cả kinh, cuối cùng hiểu vì sao hợp ý cùng trưởng công chúa như vậy rồi, thì ra trong xương đều là một loại người.
Phía trên thấy ta không có phản ứng, tiếp tục nói: "Ừ, thật ra thì ta mới vừa nhìn kỹ rồi, diện mạo nàng không tệ, mặc dù so sánh với Hương Nhi thì. . . Hơi kém chút, nhưng gia thế của nàng tốt hơn nàng ấy, lại là hoàng thượng tứ hôn, nếu như nàng cũng có thể ngoan ngoãn nghe lời giống Hương Nhi, ta bảo đảm cũng sẽ đối đãi nàng như nàng ấy." Mẹ nó, Hương Nhi, Hương Nhi, nếu ngươi để Hương Nhi của ngươi ở trong lòng như vậy, vậy thì không nên tới đụng ta, ta cũng sẽ không trách ngươi! Bằng sắc coi người, quả nhiên là tên nhóc, không trách được ta sẽ coi thường ngươi.
Vậy mà ta vẫn không nhúc nhích, nếu không, người phía trên vẫn còn hưng phấn, nói không chừng sẽ một lần nữa. . . việc đó. Hắn cho rằng ta đại khái là thật mệt nhọc nên ngủ thiếp đi, vì vậy rón rén buông ta ra, xoay ta qua ngang, sau đó mình cũng nằm ngang ở một bên, một lát liền ngủ thật say.
Ta mở mắt ra, nguyên tưởng rằng hắn thích coi ta như cái gối để ôm ngủ, không ngờ là thấy ta nghiêng đi, trái nghịch với hắn, cho nên cố ý bám lấy ta ngủ. Mẹ nó, chẳng những là đứa trẻ chưa lớn, còn là một đứa trẻ hư ích kỷ cuồng vọng, tự cao tự đại.
Thôi, lười phải nghĩ, không bằng ngủ! Ngày mai còn phải dậy sớm ~~~
. . . . . .
Giữa lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bên cạnh chợt lạnh, ta gian nan mở hai mắt ra, chỉ thấy một Vương Gia không sợ thẹn thùng đang giương thân thể không nói tiếng nào cho Tuyết Oanh và Tuyết Yến hầu hạ mặc quần áo, rõ ràng trên người có đầy những ‘ thành tích ’ ta tạo nên khi đau, hai nha đầu này cũng là dáng vẻ thuận nước đẩy thuyền, không có chút cảm giác lúng túng nào.
Hả? Chẳng lẽ là ta ít thấy? Ta lại cẩn thận nhìn xem xiêm áo vật trang sức của hai người, xiêm áo còn quý giá hơn nha hoàng trong phủ công chúa, càng khó được là trên búi tóc còn có vài món trang sức quý báu cắm vào. Đúng rồi, đây chính là nha đầu thông phòng.
Hừ, còn mở miệng Hương Nhi Hương Nhi, ta xem bên cạnh đều có không ít oanh oanh yến yến, cái chó má gì vừa thấy đã yêu, ân ái dị thường.
Tuyết Yến mắt tinh nhìn thấy ta đã tỉnh lại, lập tức đi tới trước giường cung kính thỉnh an: "Vương phi tỉnh, có muốn nô tỳ hầu hạ rời giường mặc quần áo hay không?"
Tuyết Oanh cũng theo chủ tử nàng đi tới, Tín thân vương đi tới mép giường ngồi xuống, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe môi giương nhẹ cũng lộ ra mấy phần nụ cười: "Nương tử tối hôm qua ngủ ngon giấc không?"
Ta khinh. Nói thẳng nha, ngươi hoàn toàn có thể trắng ra là: ngươi cảm thấy kỹ thuật của ta như thế nào?
Nhưng trên mặt thật sự không thể giả bộ ra biểu tình mềm yếu, vẻ mặt ngượng ngùng. Suy nghĩ một chút trịnh trọng đáp: "Đều tốt."
Hắn sặc, ngẩn người, "Vậy thì tốt, Bổn vương đi thư phòng ngồi một lát trước, một hồi ngươi dạy thì bảo người ta thông báo cho ta một tiếng, chúng ta cùng nhau đến chỗ mẫu thân dùng bữa sáng."
Ta gật đầu một cái, hắn vỗ vỗ chăn mền của ta coi như là cáo từ. Ta nhìn hắn ra cửa, phân phó Tuyết Oanh Tuyết Yến: "Ta đã quen để Phi Hồng, Lục Ngạc hầu hạ rời giường, vậy các ngươi giúp ta nhìn xem, có nước tắm rửa hay không? Làm phiền hai vị rồi !"
Họ thấy ta khách khí như thế, cũng hết sức ngoài ý muốn, Tuyết Oanh tươi cười rạng rỡ đáp: "Vậy nô tỳ đi xem có nước không, hôm nay vương phi phải búi tóc cầu kỳ, hai vị cô nương Phi Hồng, Lục Ngạc có lẽ không quá quen thuộc, Tuyết Yến khéo tay, đến lúc đó hãy để cho nàng ở lại giúp đỡ, vương phi người thấy như thế nào?"
Ta gật đầu một cái: "Tốt, vậy phiền hai vị rồi."
Hai nàng cùng nhau đi ra ngoài, quả nhiên, Phi Hồng, Lục Ngạc đã canh giữ ở cửa từ lâu, lúc này cũng vội vàng đi vào chúc: "Chủ tử vạn phúc."
Một lát sau, Tuyết Oanh trở về: "Vương phi, nước tắm đã chuẩn bị tốt lắm, có muốn người mang tới hay không?"
Ta vui vẻ nói: "Tốt. Tuyết Oanh đợi có phần thưởng."
Nàng cười tạ ơn bảo mấy ma ma mạnh khỏe mang chậu nước thùng nước đi vào dàn xếp tốt, đóng cửa đi ra ngoài chờ đợi.
Bình thường ta được Phi Hồng, Lục Ngạc phục vụ tắm quen, hôm nay nghĩ đến ‘ chứng cứ phạm tội ’ trên người, cũng đỏ mặt kéo thân thể trần truồng đau nhức không dứt đi vào chậu nước, quả nhiên, hai nha đầu cũng đỏ mặt giúp ta tắm sạch thân thể, lại mặc y phục dành cho vương phi của thân vương vào, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Lục Ngạc gọi Tuyết Yến đi vào, giúp ta làm tóc một phen, chải một búi hột đào[1], lại cấm trâm hoa bằng đá hồng lên tóc, trang điểm đậm thêm một phen, quả nhiên thành một thiếu phụ diễm lệ.
Đợi họ giày vò xong, ta nhìn, cười cười, nói với Lục Ngạc: "Lục Ngạc, ngươi biết ta không thích trang điểm quá đẹp, tại sao lại biến thành như vậy?"
Lục Ngạc nói lại: "Chủ tử, hôm nay là lễ lớn thăm viếng lão Vương phi, không thể coi như không quan trọng."
Ta cười khổ: "Hôm nay trang điểm đậm cũng không sao cả, nhưng tươi đẹp vậy, sợ là chọc lão Vương phi bất mãn, không có tốt hơn."
Tuyết Oanh bên ngoài đi vào trả lời: "Vương phi anh mình, lão Vương phi phải không thích nữ tử trang điểm sắc sảo."
Vì vậy lại vội vàng bôi bớt phấn son, đợi tất cả xong, nói với Tuyết Yến: "Ngươi đến thư phòng mời Vương Gia, nói là cùng đi thăm viếng mẫu phi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Búi hột đào: là kiểu tóc lưu hành thời đầu nhà Minh, nữ nhân búi tóc lên cao, tạo hình tròn đẹp, giống như hột đào.
Ta làm dấu đợi chút, không để ý tới tư thế mập mờ và mùi rượu nồng nặc của hắn, đứng lên, ngồi vào trước bàn trang điểm, Lục Ngạc hiểu ý, mở cửa bảo đại Nha hoàn Tuyết Oanh, Tuyết Yến trong viện của vương gia vào giúp vương gia cởi bỏ y phục, lại vội vàng lôi kéo Phi Hồng vội vàng tới đây giúp ta tháo mũ phượng nặng nề này xuống, mặc cho mái tóc như thác rũ xuống. Lại nghe Tín thân vương mặc quần áo trong ngồi ở mép giường cười như không cười: "Nhìn dáng dấp thì vương phi của chúng ta thật biết điều nha, biết tam tòng tứ đức, đáng tiếc trước khi ra cửa Bổn vương quên giao phó người làm tẩy trang cho vương phi, thật là ngại! Nhớ ngày đó Bổn vương cưới trắc phi vào cửa, bởi vì không có quy củ nhiều như vậy, cho nên uống rượu giao bôi xong liền tự mình tẩy trang cho trắc phi."
Hả? Bây giờ lại giúp Lưu thị xả ra uất ức ở Từ Ninh cung, không còn giấu ở trong lòng sao!
Lời này vừa nói ra, trên mặt Phi Hồng, Lục Ngạc đều có tức giận, cũng không dám lên tiếng. Chỉ tăng nhanh tay chân, giúp ta cởi đi áo cưới đứng hầu bên cạnh.
Ta phất tay ý bảo hai nàng đi ra ngoài, xoay người ung dung cười cười với Tín thân vương, tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Đa tạ vương gia khích lệ, về sau Vương Gia chính là trời của Linh Tuyết rồi, Linh Tuyết tất nhiên xem việc toàn lực hầu hạ Vương Gia là nhiệm vụ."
Có lẽ hắn nghe được khi ta nói đến nhiệm vụ thì giọng nói không mấy tốt thái độ cũng không cung kính, hoặc giả khi ta nhận nhiệm vụ cũng không biết phối hợp với vẻ mặt khóc rống, tóm lại, hắn vèo một cái vọt tới trước mặt ta, kéo cánh tay phải của ta, nhìn chằm chằm đôi mắt của ta, ác hận hận nói: "Trương Linh Tuyết ngươi khá lắm, không nhìn ra rất biết dỗ người đó, Thái hậu, hoàng thượng, trưởng công chúa đều bị ngươi dụ dỗ ngoan ngoan ngoãn ngoãn, tất cả đều nói chuyện vì ngươi, tứ hôn thì cũng thôi đi, mấy nữ nhân các ngươi lại còn ở khiến cho Hương Nhi khó chịu Từ Ninh cung, làm ta mất mặt ta cũng cho qua, nhưng lại tìm nàng gây sự, dù tính tình nàng luôn tốt, bị uất ức như thế cũng tìm ta khóc rống hai tháng. Ngươi không có lỗi sao!"
Dừng một chút, lại thay vẻ mặt bí ẩn cười gằn nói: "Ta không cần biết ngươi là nữ nhân lợi hại cỡ nào, vào trong phủ ta thì phải quy củ cho ta, Vương Gia ta chính là người hiểu biết, tốt nhất đừng giở trò làm cho trong phủ gà chó không yên, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mắt!"
Ta không sao cả nhìn hắn, dùng sức kéo cánh tay bị hắn níu trở về, "Vương Gia, ngài làm đau ta!"
Hắn hừ một tiếng, trên tay lại dùng sức: "Thế nào? Sợ? Hiện tại biết đau rồi hả? Ngươi không phải nói rằng xem ta là trời, hầu hạ ta là đã nhiệm vụ? Hiện tại. . . . Xem ngươi làm sao phục vụ ta?" Dứt lời dùng sức đẩy ta lên giường.
Tiểu tử này uống rượu xong liền tỏ ra bướng bỉnh tức giận, dùng lực mạnh ném ta, đáng thương cho ta bị đậu phộng, quả táo, hột đào, hạnh nhân, những loại hạt vỏ cứng ít nước được rải rác khắp nơi trên giường in dấu trên lưng thật là đau. Đoán chừng hắn cũng không ngờ tới trên giường có nhiều đồ như vậy, nhìn thấy biểu tình và động tác cứng còng của ta, biết rằng đã làm bị thương ta thật rồi, nhất thời ngồi ở bên giường không biết làm sao.
Ta rên lên một tiếng, nhìn hắn lơ đễnh cười, dùng sức hít một hơi thật sâu, chầm rì rì xuống giường, chợt nắm lấy ga giường có thêu uyên ương nghịch nước, dùng sức kéo ra, bắt lại những hạt sắp rơi ra khỏi giường, không nhanh không chậm trải tốt, xoay người nhìn Tín thân vương Dực Phong vẫn sững sờ ở một bên, dạo bước đến cạnh hắn đứng sừng sững bất khuất, "Vương Gia muốn Linh Tuyết hầu hạ như thế nào?"
Hắn vốn tưởng rằng ta bị kích thích cũng sẽ lạnh lùng hoặc náo loạn, hoặc là giận mà không dám nói gì, nhưng không ngờ ta lại có dáng vẻ thế này, lại thấy ta không hề ý sợ hãi nhìn hắn, nhất thời lại không có ý gì, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, chỉ thấy hắn dùng lực gãi gãi đầu, khóe miệng nhếch mấy cái lại không nói được nửa chữ, ta vẫn lẳng lặng nhìn hắn, hắn cắn cắn môi, nửa ngày mới ‘ hừ ’ một tiếng xoay người xông ra cửa, ta cười lạnh nhìn nhất cử nhất động của hắn, vốn nghĩ là hắn giận dữ, nói không chừng sẽ phóng tới chỗ tiểu lão bà khóc lóc kể lể, nào ngờ một tay hắn đặt lên then cửa muốn kéo cửa, rồi lại len lén quay đầu lại nhìn ta một cái, phát giác ta đang lạnh lùng nhìn hắn. Hắn lại ngẩn ngơ, suy nghĩ hồi lâu, chợt dậm chân, lại cài lại then cửa rồi chậm rãi đi về phía ta.
Lần này đến phiên ta trợn mắt hốc mồm, hắn đi tới trước mặt ta, vừa hung ác mạnh mẽ gãi gãi đầu. Vừa nhỏ giọng đứt quãng nói: "Việc này. . . . Thật ra thì ta cũng hiểu, ngươi gả tới đây cũng là ý tứ của hoàng thượng cùng Thái hậu, cho nên. . . . Cũng không thể trách ngươi, việc này. . . . Ngày đó ta bị hoàng thượng Thái hậu khiển trách mấy câu, cho nên. . . . Cho nên hơi tức ngươi, cộng thêm. . . cộng thêm hai tháng nay Hương Nhi cứ gây không ngừng, ta. . . . Ta hôm nay lại uống nhiều quá, cho nên. . . . Tóm lại. . . . Dù sao, dù sao là ta không đúng!"
Nhìn hắn lắp ba lắp bắp nói thật lâu, nếu không phải ta vẫn để ý nghe hắn nói, không chừng cũng nghe không rõ lắm, trời ạ, đây là tình trạng gì? Đứa nhỏ này cũng biết sai phải sửa, vậy ta nên đáp thế nào?
Hắn thấy ta vẫn im lặng, lại dặm chân, cả giận nói: "Ta lớn như vậy, rất ít cúi đầu với ai, ngươi. . . . Ngươi cư nhiên lại có bộ dạng này?"
Ta dùng tay trái nhè nhẹ vỗ về cánh tay phải bị hắn kéo đau đớn, miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Không có. . . . Không sao!"
Hắn vừa nghe, nhất thời không nổi giận, cũng xin lỗi cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, chỉ chỉ cánh tay của ta, hỏi: "Còn đau không? Nếu không. . . . Ta giúp ngươi xoa xoa?"
"Không. . . . Không cần, không đau." Ta vội vàng để tay trái xuống.
Hắn đỏ mặt, nhỏ giọng thăm dò: "Bây giờ. . . . Cũng không sớm, hay chúng ta nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai thức dậy đi bái kiến mẫu phi, sau đó còn phải vào cung tạ ơn!"
Ta biết rõ, cửa tiếp theo tránh không khỏi rồi. Không nhớ rõ là ai từng nói: nếu như ngươi không thể cự tuyệt nó, vậy thì ngươi phải học được hưởng thụ nó. Ta nhìn gương mặt non nớt trẻ tuổi như ánh mặt trời trước mặt, cũng lắp bắp nói: "Được" .
Hắn do dự một chút, đưa tay ra nắm lấy tay của ta, ta khờ ngu mặc hắn dắt đến trước giường, ngồi xuống. Hắn kéo ống tay áo bên tay phải của ta lên, quả nhiên chỗ bị hắn nắm đã bầm hết cả, hắn sửng sốt, cư nhiên cúi người xuống nhẹ nhàng dịu dàng hôn vết thương một cái.
Ta chỉ cảm thấy chỗ bị môi lành lạnh của hắn hôn tê tê, nhiệt độ nâng cao, đang muốn rụt tay lại, tay trái hắn mạnh mẽ mà kiên định vòng qua vòng eo mảnh khảnh của ta, môi lại theo cánh tay chậm rãi dời lên trên, cho đến khi ánh mắt hai người nhìn thẳng nhau.
Nhìn tấy tuấn nhan của hắn đã gần đến ở gang tấc, mùi rượu đã phun đến trên mặt của ta, hô hấp ta dần dần dồn dập, tim đập rộn lên, không nháy mắt nhìn hắn. Hắn đỏ mặt, ấp úng nói: "Ngươi nhắm mắt lại." Ta nghe lời nói nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy môi của hắn nhẹ nhàng rơi vào trên mí mắt ta, đi xuống từng chút.
Chỉ nghe hắn loáng thoáng thở dài nói: "Ngươi không biết, ngày đó Thái hậu dẫn ngươi đến trước mặt ta thì ta đang cáu kỉnh, vốn định sử dụng ánh mắt dọa lui ngươi, lại cơ hồ bị đầm mực nước của ngươi trấn áp, thiếu chút nữa quân lính tan rã, cư nhiên còn khẩn trương hơn lâm trận đối địch." Ta nghe không được, nghe không được, chỉ nghe được tiếng tim đập rõ ràng như trống.
Trong lúc vô tình, màn đỏ đã rơi, ta bị hắn đẩy ngã trên giường, xiêm áo đã sớm cởi hết, giương mắt nhìn thân hình mạnh khỏe không ngừng mút hôn ở trên người ta, ta quay đầu nhìn ra ngoài màn, trong lúc mông lung như có gió nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ thổi về phía nến đỏ trên bàn, ánh nến chợt lóe chợt lóe, màn đỏ cũng nhẹ nhàng lay động, tất cả tất cả giống như đều đang nói: chúc mừng, chúc mừng! ~ người một mực cố gắng châm lửa trên người lại như đã chuẩn bị xong, bàn tay ôm eo, chậm rãi thẳng tiến, trời, đau đến ta cơ hồ hô lên một tiếng, vậy mà. . . . Không có cơ hội rồi, thanh âm đã bị môi mềm vương hơi rượu chặt chẽ hôn, trằn trọc dây dưa, đợi thân thể ta không còn căng cứng nữa, rốt cuộc chậm chạp kiên định co rúm . . . . . .
Đợi người trên người dừng lại động tác, lật người xuống, đã chẳng biết lúc nào, trẻ tuổi, thật là tốt a! ~~ ta mệt mỏi đến hô hấp cũng muốn tiết kiệm, cũng may, khổ cực vất vả như vậy vẫn còn sống, có lẽ hơn phân nửa là nhờ công lao bơi lội vận động ở phủ trưởng công chúa.
Ta thừa nhận ta là động vật giác quan. Thông qua ‘ vận động ’ vừa rồi chứng minh, kỹ thuật của Tín thân vương quả nhiên là vượt qua thử thách, tiểu tướng có kinh nghiệm phong phú sa giường. Mà ta. . . . Cảm thấy cũng may, không có bị cường bạo. (nhỏ giọng bổ sung một câu: mặc dù hành động chưa đủ)
Người bên cạnh từ bên gối rút ra khăn tay lung tung lau một phen cho cả hai, rút ra khăn lụa trắng đã nhuộm đỏ ở dưới người ta, đắc ý giơ giơ lên với ta, tiện tay để vào trên bàn nhỏ trước giường, vẫn nghiêng người ôm chặt ta vào ngực. Ta thở dài, như vậy sao người ta ngủ được? Muốn xoay người sang chỗ khác, thì lần này hắn lại dùng cả tay chân, cùng nhau cản hành động của ta, chỉ nghe người trên đầu cười sang sảng lên tiếng: "Cứ ngủ như vậy! Nàng đó, vẫn là thời điểm vừa rồi. . . . ngoan nhất, nếu như nàng không nghe lời, vậy ta cũng chỉ phải tiếp tục đến khi nàng ngoan."
Ta tựa vào cổ hắn tưởng tượng vẻ mặt đắc ý phía trên, bất đắc dĩ liếc mắt, im lìm bất động tỏ vẻ kháng nghị. Phía trên lại yên tĩnh hồi lâu, lâu đến ta muốn ngủ thì truyền đến nhiều tiếng nói thầm: "Thật là kỳ quái, lần trước và tối nay, rõ ràng ta mới là chánh bài Vương Gia, nàng chỉ là nữ tử yếu đuối, sao khí thế còn mạnh hơn ta? Đoan chánh đứng, mỗi lần đều làm cho ta cảm thấy mình là một đứa bé cố tình gây sự. Nhìn như vẻ mặt tươi cười, kì thực cự người ngoài ngàn dặm."
Ta cả kinh, cuối cùng hiểu vì sao hợp ý cùng trưởng công chúa như vậy rồi, thì ra trong xương đều là một loại người.
Phía trên thấy ta không có phản ứng, tiếp tục nói: "Ừ, thật ra thì ta mới vừa nhìn kỹ rồi, diện mạo nàng không tệ, mặc dù so sánh với Hương Nhi thì. . . Hơi kém chút, nhưng gia thế của nàng tốt hơn nàng ấy, lại là hoàng thượng tứ hôn, nếu như nàng cũng có thể ngoan ngoãn nghe lời giống Hương Nhi, ta bảo đảm cũng sẽ đối đãi nàng như nàng ấy." Mẹ nó, Hương Nhi, Hương Nhi, nếu ngươi để Hương Nhi của ngươi ở trong lòng như vậy, vậy thì không nên tới đụng ta, ta cũng sẽ không trách ngươi! Bằng sắc coi người, quả nhiên là tên nhóc, không trách được ta sẽ coi thường ngươi.
Vậy mà ta vẫn không nhúc nhích, nếu không, người phía trên vẫn còn hưng phấn, nói không chừng sẽ một lần nữa. . . việc đó. Hắn cho rằng ta đại khái là thật mệt nhọc nên ngủ thiếp đi, vì vậy rón rén buông ta ra, xoay ta qua ngang, sau đó mình cũng nằm ngang ở một bên, một lát liền ngủ thật say.
Ta mở mắt ra, nguyên tưởng rằng hắn thích coi ta như cái gối để ôm ngủ, không ngờ là thấy ta nghiêng đi, trái nghịch với hắn, cho nên cố ý bám lấy ta ngủ. Mẹ nó, chẳng những là đứa trẻ chưa lớn, còn là một đứa trẻ hư ích kỷ cuồng vọng, tự cao tự đại.
Thôi, lười phải nghĩ, không bằng ngủ! Ngày mai còn phải dậy sớm ~~~
. . . . . .
Giữa lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bên cạnh chợt lạnh, ta gian nan mở hai mắt ra, chỉ thấy một Vương Gia không sợ thẹn thùng đang giương thân thể không nói tiếng nào cho Tuyết Oanh và Tuyết Yến hầu hạ mặc quần áo, rõ ràng trên người có đầy những ‘ thành tích ’ ta tạo nên khi đau, hai nha đầu này cũng là dáng vẻ thuận nước đẩy thuyền, không có chút cảm giác lúng túng nào.
Hả? Chẳng lẽ là ta ít thấy? Ta lại cẩn thận nhìn xem xiêm áo vật trang sức của hai người, xiêm áo còn quý giá hơn nha hoàng trong phủ công chúa, càng khó được là trên búi tóc còn có vài món trang sức quý báu cắm vào. Đúng rồi, đây chính là nha đầu thông phòng.
Hừ, còn mở miệng Hương Nhi Hương Nhi, ta xem bên cạnh đều có không ít oanh oanh yến yến, cái chó má gì vừa thấy đã yêu, ân ái dị thường.
Tuyết Yến mắt tinh nhìn thấy ta đã tỉnh lại, lập tức đi tới trước giường cung kính thỉnh an: "Vương phi tỉnh, có muốn nô tỳ hầu hạ rời giường mặc quần áo hay không?"
Tuyết Oanh cũng theo chủ tử nàng đi tới, Tín thân vương đi tới mép giường ngồi xuống, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe môi giương nhẹ cũng lộ ra mấy phần nụ cười: "Nương tử tối hôm qua ngủ ngon giấc không?"
Ta khinh. Nói thẳng nha, ngươi hoàn toàn có thể trắng ra là: ngươi cảm thấy kỹ thuật của ta như thế nào?
Nhưng trên mặt thật sự không thể giả bộ ra biểu tình mềm yếu, vẻ mặt ngượng ngùng. Suy nghĩ một chút trịnh trọng đáp: "Đều tốt."
Hắn sặc, ngẩn người, "Vậy thì tốt, Bổn vương đi thư phòng ngồi một lát trước, một hồi ngươi dạy thì bảo người ta thông báo cho ta một tiếng, chúng ta cùng nhau đến chỗ mẫu thân dùng bữa sáng."
Ta gật đầu một cái, hắn vỗ vỗ chăn mền của ta coi như là cáo từ. Ta nhìn hắn ra cửa, phân phó Tuyết Oanh Tuyết Yến: "Ta đã quen để Phi Hồng, Lục Ngạc hầu hạ rời giường, vậy các ngươi giúp ta nhìn xem, có nước tắm rửa hay không? Làm phiền hai vị rồi !"
Họ thấy ta khách khí như thế, cũng hết sức ngoài ý muốn, Tuyết Oanh tươi cười rạng rỡ đáp: "Vậy nô tỳ đi xem có nước không, hôm nay vương phi phải búi tóc cầu kỳ, hai vị cô nương Phi Hồng, Lục Ngạc có lẽ không quá quen thuộc, Tuyết Yến khéo tay, đến lúc đó hãy để cho nàng ở lại giúp đỡ, vương phi người thấy như thế nào?"
Ta gật đầu một cái: "Tốt, vậy phiền hai vị rồi."
Hai nàng cùng nhau đi ra ngoài, quả nhiên, Phi Hồng, Lục Ngạc đã canh giữ ở cửa từ lâu, lúc này cũng vội vàng đi vào chúc: "Chủ tử vạn phúc."
Một lát sau, Tuyết Oanh trở về: "Vương phi, nước tắm đã chuẩn bị tốt lắm, có muốn người mang tới hay không?"
Ta vui vẻ nói: "Tốt. Tuyết Oanh đợi có phần thưởng."
Nàng cười tạ ơn bảo mấy ma ma mạnh khỏe mang chậu nước thùng nước đi vào dàn xếp tốt, đóng cửa đi ra ngoài chờ đợi.
Bình thường ta được Phi Hồng, Lục Ngạc phục vụ tắm quen, hôm nay nghĩ đến ‘ chứng cứ phạm tội ’ trên người, cũng đỏ mặt kéo thân thể trần truồng đau nhức không dứt đi vào chậu nước, quả nhiên, hai nha đầu cũng đỏ mặt giúp ta tắm sạch thân thể, lại mặc y phục dành cho vương phi của thân vương vào, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Lục Ngạc gọi Tuyết Yến đi vào, giúp ta làm tóc một phen, chải một búi hột đào[1], lại cấm trâm hoa bằng đá hồng lên tóc, trang điểm đậm thêm một phen, quả nhiên thành một thiếu phụ diễm lệ.
Đợi họ giày vò xong, ta nhìn, cười cười, nói với Lục Ngạc: "Lục Ngạc, ngươi biết ta không thích trang điểm quá đẹp, tại sao lại biến thành như vậy?"
Lục Ngạc nói lại: "Chủ tử, hôm nay là lễ lớn thăm viếng lão Vương phi, không thể coi như không quan trọng."
Ta cười khổ: "Hôm nay trang điểm đậm cũng không sao cả, nhưng tươi đẹp vậy, sợ là chọc lão Vương phi bất mãn, không có tốt hơn."
Tuyết Oanh bên ngoài đi vào trả lời: "Vương phi anh mình, lão Vương phi phải không thích nữ tử trang điểm sắc sảo."
Vì vậy lại vội vàng bôi bớt phấn son, đợi tất cả xong, nói với Tuyết Yến: "Ngươi đến thư phòng mời Vương Gia, nói là cùng đi thăm viếng mẫu phi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Búi hột đào: là kiểu tóc lưu hành thời đầu nhà Minh, nữ nhân búi tóc lên cao, tạo hình tròn đẹp, giống như hột đào.
/77
|