Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 77: Ngoại truyện 10: Hồi ký của hoàng đế 6

/77


Trẫm có thiên hạ giàu có, nhưng không có nhà thuộc về mình. Ta cũng không hề nói với bất kỳ ai ý nghĩ chân thật trong lòng mình, bao gồm hoàng tỷ thân thiết nhất với ta, mọi người ngoài miệng khúm núm, trong lòng chắc chắn nghĩ: bệ hạ giàu có bốn biển, toàn bộ thiên hạ đều là nhà của bệ hạ, sao lại không có nhà đây? Chưa kể còn có một hậu cung rất lớn nữa!

Đúng vậy, hậu cung của trẫm có vô số giai lệ, không tới 3000 thì ít nhất cũng có 800. Nhưng, mỗi cung, mỗi điện đều là nhà của đám hậu phi kia. Cả ngày họ đều muốn đổi nhà của mình lớn hơn, hào hoa hơn, không bao giờ hài lòng. Mỗi lúc trẫm đến chỗ họ ngồi thì trẫm đều có một cảm giác ta chỉ đến làm khách, một người khách rất tôn quý, người khác làm cho các nàng rất là tăng thể diện, cho nên mỗi lần đến họ đều dốc hết toàn lực mời gọi trẫm. . . . Thậm chí là dùng vốn liếng của bản thân tính toán trẫm, chỉ sợ lần sau ta không đến. Dần dà, ta chán ghét cảm giác làm khách này. Ta thà cho đòi giai nhân đến hầu ngủ ở một địa phương giống nhau. Xong rồi tự trở về Thừa Càn cung của mình, đó mới là địa phương thuộc về ta —— không, địa phương thuộc về một Hoàng đế. A, cứ để cho tất cả mọi người cho là trẫm lạnh lùng tuyệt tình đi, không sao cả.

Nhưng mà trong lòng ta lại khát vọng cảm giác gia đình.

Nhà —— nên hình dung như thế nào đây? Còn nhớ rõ năm đó còn là thái tử đã cải trang du hành Giang Nam, thì từng thấy cảnh cả nhà hòa thuận. Vùng sông nước hẻm nhỏ, đêm hè yên tĩnh, và dân chúng bình thường xách theo ghế đẩu ngồi vây quanh nhau hóng gió. Các nam nhân cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm, phụ nhân quạt gió giúp lão thái thái, đứa trẻ thì vây quanh chơi đùa. Ta thật hâm mộ bầu không khí hài hòa đó, đáng tiếc, ta là Quân Vương, nhất định sẽ không có một gia đình như vậy.

. . . . . .

Trước khi đến Nam Kinh đón Linh Tuyết trở về, ta từng rất nghiêm túc suy tính muốn đánh mông nàng bao nhiêu cái mới đúng, kết luận là ít nhất phải đánh cho cái mông nàng nở hoa. Vậy mà. . . . Khi ngươi chính mắt thấy được nữ nhân linh tinh cổ quái đáng yêu vô lại lắm trò quỷ quyệt thì chỉ có thể im lặng chấp nhận bỏ qua, lần tới ta sẽ nhắc nhở mọi người ngàn vạn lần không được mềm lòng nhìn nét mặt của nàng. Hừm ~ đó là vẻ mặt gì? Giống như ta là nam nnân bạc tình đại gian đại ác lóc xương róc thịt, mới vừa ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt hài lòng, về nhà nhìn thấy nữ nhân của mình thì lại dùng gia pháp phục vụ.

Ánh mắt chỉ trích làm trẫm không nỡ xuống tay nữa, nhìn nước mắt của nàng chảy chảy ở trong hốc mắt lại nỗ lực kiên cường nhịn lại không cho chúng chảy xuống, trẫm thầm than trong lòng: trời, cứ để cho nàng thoải mái khóc lên còn tốt hơn hiện tại, vẻ mặt kia cả người có tâm địa sắt đá như trẫm cũng không nhịn được chua xót. Nhưng. . . . Khi nàng thật khóc bù lu bù loa, trẫm mới phát giác vậy càng không tốt, vô cùng không tốt.

Ta bỏ qua tất cả tức giận lấy ra toàn bộ sự cẩn thận dịu dàng ôm nàng dụ dỗ. Trong lòng lại nghĩ tới phần hiệp nghị ở chung đáng chết, sau này trẫm nhất định phải đưa cho nàng để tự mình xem kỹ lại điều thứ 10 "Khi nàng làm chuyện bậy dạy dỗ nàng cũng không sao, quan trọng nhất là sau đó phải dỗ dành nàng hôn nàng." Theo tình hình vừa rồi trẫm căn bản chưa bắt đầu dạy dỗ đã trực tiếp thực hiện nghĩa vụ nửa đoạn sau, hoặc là nói, nàng trực tiếp nhảy qua điều thứ 10 thăng đến điều thứ nhất "Nàng khóc, vô luận có phải lỗi của ta hay không, ta đều nhất định phải dụ dỗ nàng" để yêu cầu trẫm, thói đời gì! ~~~

Buổi tối khi trẫm sức cùng lực kiệt cật lực ôm nàng cũng uể oải mệt nhọc quá độ tắm rửa, trẫm mới phát hiện cố gắng phân rõ phải trái với một nữ nhân giảo hoạt, là chuyện ngu nhất trên đời này, nhất là ngươi còn rất yêu nữ nhân đó, nhưng hôm nay trẫm. . . . Rất sảng khoái. Từ xế chiều đến giờ, trẫm vẫn có cảm xúc hân hoan kích động, căn bản quên sáng sớm đã tức giận đằng đằng chờ nữ nhân muốn chết đó bò dậy khỏi giường lăn đến trước ngự thuyền xin tội với trẫm như thế nào. Còn nữa, nàng còn có một câu rất hợp lý: nam nhân và nữ nhân giải hòa tốt nhất là ở trên giường. Được rồi, có lẽ nữ nhân giảo hoạt như sói này đã hiểu trẫm chẳng còn tức giận gì khi nghe nàng nói "Có cái gì chúng ta về nhà lại nói", trên thực tế, khi nàng nói về nhà bàn lại trẫm quả thật đã hết tức giận. ‘ Nhà ’ —— trẫm có nhà, có lẽ. . . . Chỉ cần là chỗ của nàng, thì sẽ là nhà của trẫm.

Trẫm đến bây giờ đều không thừa nhận mình là một người để tình dục chiến thắng lý trí, nhưng đụng phải nữ nhân đáng chết ngủ như con heo này! Trẫm hận hận nguyền rủa, lần nữa cật lực vớt nàng từ trong nước ra lau khô cơ thể, trong lòng ác độc suy tính có nên trực tiếp ném nàng lên giường, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng không? Do dự mấy phen cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, hôn hôn lông mi như cánh quạt của nàng, rồi ôm lấy nàng. Trước một khắc ngủ say, ta thậm chí nghĩ: sáng sớm mai nên 'ôn chuyện' với nàng nữa, nàng có vẻ ngủ rất ngon, sáng mai thể lực nên khôi phục tốt rồi!

. . . . . .

Đúng vậy, ta có dự mưu muốn cho nàng mang thai con của ta —— long tử, trưởng tử, Hoàng đế kế nhiệm. Nàng là một tiểu tiên tử nóng lòng muốn bay, muốn đi đâu liền có thể mở cánh ngay, nhưng ta không muốn như vậy, nàng đi trẫm sẽ thật sự thành người cô đơn, ta không muốn cũng hết sức bài xích cảm giác này, ta cần nàng ở bên cạnh ta, nhìn ta và cười ngắm thiên hạ với ta. Một Hoàng đế dùng thủ đoạn này với nữ nhân mình yêu, thật có chút không ra sao, ta cười khổ, có người ăn mềm có người ăn cứng, nhưng nữ nhân làm việc, toàn bằng tâm tính, cứng đầu lại lì lợm, khi vừa yêu một người, ngươi sẽ sợ hãi, lúc yêu một người sâu đậm, ngươi sẽ tin tưởng đối phương cũng thâm tình, mà khi yêu một người thật sâu thật sâu, ngươi lại sẽ lo được lo mất, sợ rằng tất cả đều là mộng đẹp của một mình ngươi.

Nàng hình như mang thai con của ta, nha đầu ngốc này chính mình cũng không lưu ý, nhưng ta lại đoán là có, ta vẫn luôn chú ý mật thiết bất kỳ biến hóa sinh lý của nàng. Nhưng. . . . Nhưng quá trình nhận ra tin tức này xác thực hơi sâu xa.

Trẫm đỏ mặt. Bởi vì sợ nàng không thể kịp thời có thai, ta vẫn luôn rất ‘ cố gắng ’, vô cùng cố gắng, chuyện một lần đếm không hết trẫm luôn luôn đều tận hết sức lực. Trước kia trẫm, cho đòi Tần phi hầu ngủ rất có quy luật, ước chừng ba năm ngày một lần, vì ta cần có cuộc sống có tiết chế có quy luật. Hiện tại ngày ngày uyên ương cùng gối, mây mưa ân ái với Tiểu Tuyết Nhi, sự nhiệt tình, thẳng thắn, không kiểu cách, thỉnh thoảng còn có thể tiếp nhận ‘ đổi mới ’ của Tiểu Tuyết Nhi, khiến trẫm rốt cuộc hiểu cái gì gọi là: "Đên xuân ngắn ngủi mặt trời mọc, quân Vương từ đó không tảo triều", không tảo triều thì chắc chắn sẽ không, trẫm không chịu, con tiểu hồ ly như Tiểu Tuyết Nhi cũng không chịu vô cớ gánh chịu tiếng xấu ngàn năm quyến rũ quân vương? Đêm xuân ngắn ngủi là nhất định, hai người yêu nhau, cũng đều khinh thường làm bộ cho nên sẽ không bài xích phản ứng sinh lý bình thường. Trẫm và Tuyết Nhi hàng đêm tham hoan, cho nên tự nhiên sẽ có thai, hàng đêm tham hoa cũng rất tự nhiên có thể tạo ra một chút phản ứng không tốt.

Khoảnh khắc thấy Tuyết Nhi trần truồng té xỉu ở trước mặt ta, tim trẫm đau đến gần như chết lặng. Ôm nàng ngơ ngác sửng sốt mấy giây, mới phản ứng được gọi người. Lần đầu tiên nếm được cảm giác hốt hoảng tay chân luống cuống, trước kia gây nhau với nàng, luôn nghĩ trông kỹ nàng, ăn nói khép nép dụ dỗ nàng khuyên nàng sẽ không có việc gì, nhưng bây giờ hai mắt nàng nhắm nghiền không có chút màu máu nào, ta. . . . hật sợ!

Lục Ngạc bên cạnh Tiểu Tuyết Nhi còn trấn tĩnh hơn trẫm nhiều, được nàng nhắc nhở, hai người mới giúp Tiểu Tuyết Nhi mặc quần áo tử tế, gọi thái y đến. Ta luôn lo lắng, cho đến khi nàng chậm rãi tỉnh lại, thái y cam kết không có việc gì, mới thả lỏng được. Kế tiếp phải làm là: để Tuyết Nhi làm một mẫu thân an tâm lại hạnh phúc —— mẫu thân của con ta!

Vì để cho Tuyết Nhi mang thai có thể làm hoàng hậu của trẫm, ta đã bí mật làm không ít việc. Ngụy Tiến. . . . A, tên tiểu tử này đích xác là một nhân tài, lại không câu nệ học thức cổ hủ, một lòng kính nể Tiểu Tuyết Nhi, chắc hẳn vị tiểu nương tử Nga Mi của hắn đã góp lời hơi nhiều, có sự ủng hộ của hắn, phái Thanh Lưu cũng giữ vững trầm mặc. À. . . . Cam chịu, không tệ, chỉ cần không lên tiếng, ta quản ngươi nghĩ cái gì? Những học sĩ không có ý kiến, ý kiến của những người khác thì đều không coi như là ý kiến. Từ trước đều là văn nhân khó chơi nhất, hôm nay văn nhân khép chặt miệng, còn có vấn đề gì?

Mồng một tháng tư năm Gia Tĩnh thứ tám, Tiểu Tuyết Nhi đến Quan Âm Tự dâng hương. Nàng có một sự sùng bái và tôn kính cố chấp dành cho Quan Âm Bồ Tát. Ta không thể giải thích vì sao, nhưng bởi vì nàng muốn đi cầu phúc cho đứa con tương lai của chúng ta, nên ta hết sức tán thành.

Buổi tối ta đến đảo Như Ý, Tuyết Nhi đang nằm mệt mỏi, Chu Nhan liên miên hồi báo với ta quá trình dâng hương của Tiểu Tuyết Nhi. Ta hơi bất mãn, Tuyết Nhi lại có thể cảm thấy tên tiểu tử Trương gia kia đáng yêu? Đứa con do Trẫm và Tuyết Nhi sinh mới gọi đáng yêu, những đứa khác đều là đồ bình thường.

Đúng rồi, lần tới phải bảo Chu Tam nhắc nhở Chu Nhan, ta cho nàng ta tới đây chỉ để phụ trách bảo vệ Tuyết Nhi và đứa nhỏ trong bụng nàng an toàn, không phải muốn nàng ta tới giám thị nhất cử nhất động của hoàng hậu tương lai, ta rất yên tâm về nàng ấy.

Tuyết Nhi tỉnh lại, liền nói chuyện Trương gia với ta, thái độ của nàng thẳng thắn, trung tâm suy tính giùm ta và đất nước, nhìn ánh mắt trong suốt của nàng, ta rất vui mừng, một Hoàng đế cả đời có thể có được một thê tử tốt, có thể kiêm được cả chức hồng nhan tri kỷ như thế, bảo ta làm sao không yêu nàng?

Trước kia phụ hoàng luận tội cả nhà Trương Phụ Quốc Công, làm Tuyết Nhi thành nữ tử không cha không mẹ, trong lòng ta cũng có áy náy, muốn bồi thường nàng, chỉ cần là người nàng xem trong, ta đều tận lực làm cho người đó có được kết thúc tốt. Ta chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về người khác và chuyện của họ, nhưng vì Tuyết Nhi, ta cam nguyện làm.

Trương phủ, Triệu Hàm, thậm chí người của Dực Phong, ta đều an bài thỏa đáng hết. Chỉ vì khiến Tuyết Nhi có thể an tâm làm hoàng hậu của trẫm, để cho nàng biết, trẫm là một người có tình —— nhất là đối với nàng.

Ta cũng không biết nữ nhân sanh con là một chuyện kinh khủng như vậy. Thấy nàng nằm ở trên giường phát tác đau đớn, phát tác xong thì nàng lại rất vô lực chán chường, lòng ta cực kỳ chua xót. Nghe tiếng khóc bất lực của nàng, trong đầu trẫm lại cứ cảm thấy tiếng khóc của Tuyết Nhi càng ngày càng yếu, không thể khống chế mà nghĩ đến giả như Tuyết Nhi và đứa nhỏ trong bụng mất rồi, ta nên làm nào? Ta nên làm nào? Biết trạng thái này là bệnh hoạn, không bình thường, nhưng ta thật sự khống chế không được ý nghĩ của mình. Trẫm vậy là thế nào? Sao còn chưa sinh ra? Ta không nên buộc nàng sanh con, ta không muốn mất đi nàng, ông trời, ta nguyện ý dùng tất cả của ta, đổi lấy sự bình an cho mẹ con nàng, nếu không thì. . . . Nàng bình an là tốt rồi, đứa bé. . . . Chắc chắn sẽ có.

Nghe tiếng khóc càng lúc càng yếu, và tiếng lẩm bẩm "Tiểu Lâu. . . ." của nàng. Lòng trẩm chua xót không dứt, Tiểu Lâu đang ở Giang Nam xa xôi, trẫm cũng hận không thể rút lại ngàn trượng, biến Tiểu Lâu trở về, nhưng. . . Tất cả đều là số mạng của trẫm sao? Làm một Hoàng đế, muốn có kiều thê và ái tử là giấc mộng xa xỉ sao?

Trong đầu lộn xộn lung tung nhớ lại từng ly từng tý trải qua từ trước đến giờ với Tuyết Nhi, nghĩ tới nụ cười thản nhiên bên hồ Vô Danh ngày đó, nghĩ tới khi nàng đưa trẫm ký hiệp nghị ở chung, nghĩ tới ánh mắt bất lực của nàng vàođêm 30 năm thứ năm khi trẫm và Dực Phong nhất quyết thắng bại, nghĩ tới lúc nàng hỏi trẫm có muốn dẫn nàng ‘ đến thăm ’ long sàng Càn Thanh cung của trẫm không, không cách nào tiếp tục suy nghĩ nữa. . . . Suýt nữa muốn rơi lệ, hết sức bỏ đi sự mềm yếu của nàng, cũng không cách nào giận dữ trách phạt ngự y cung nhân như trước, chỉ cảm thấy vô hạn thê lương và tuyệt vọng. . . .

. . . . Ah? Tiên nữ nhanh nhẹn vừa lướt qua trên không đảo NHư Ý là ai? Tới mang Tuyết Nhi đi sao? Trẫm đang suy nghĩ thì tiên nữ đã quỳ xuống: "Bệ hạ, Tiểu Lâu trở lại!" Tiểu Lâu. . . . Tiểu Lâu!? Trẫm giựt mình tỉnh lại, đỡ nàng lên, lời nói không mạch lạc: "Tuyết Nhi. . . . Mau vào đi, nàng đòi gặp ngươi!" Tiểu Lâu hất trẫm ra, trực tiếp đạp cửa vào, trẫm vui mừng nhướng mày, Tiểu Lâu trở lại, tất cả đều tốt, Tiểu Tam ở một bên lau nước mắt, cười nói: "Nam Sở Quận chúa cư nhiên không lễ phép trước mặt vua, nô tài nhớ kỹ!" Trẫm vỗ vỗ đầu Tiểu Tam. Nhìn ngự y quỳ đầy đất trong bườn Mẫu Đơn, nhíu nhíu mày, một thân một mình vào phòng khách.

Trong phòng khách đã sớm có một người đang quỳ. . . . Chu Nhan. Trẫm hận nàng, nếu không phải do nàng, Tuyết Nhi sẽ không sinh sớm, tình huống có lẽ sẽ không nguy hiểm như vậy, nếu mẹ con các nàng có chuyện gì ngoài ý muốn, bảo trẫm làm sao chịu nổi?

Trừ chán nản. . . . vẫn là chán nản, "Ngươi đi đi, nếu như hoàng hậu thuận lợi sinh con, ngươi liền đi tới địa phương trẫm không thấy được, nếu như hoàng hậu. . . gặp chuyện không mau, ngươi cũng đừng chết ở trẫm trước mặt của, trẫm vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi!"

Bóng dáng rrên đất chấn động, chần chờ hồi lâu, cuối cùng lui ra ngoài.

Nếu như lần này Tuyết Nhi thuận lợi sinh con, trẫm bảo đảm về sau tuyệt không cho nàng phải nguy hiểm tính mạng khi sinh con nữa. Trẫm thật nhớ Tuyết Nhi lúm đồng tiền như hoa, hoạt bát kiêu ngạo, người kêu thẳng tên hoàng đế ở Ngự Hoa Viên, lại còn quyền đấm cước đá với hoàng đế, người tràn đầy tự tin xây dựng hội Đồng Minh Nữ Tử vì quốc gia.

Chuyện cũ luôn tốt đẹp, nhưng. . . . Tại sao trẫm không cười được? Chỉ cảm thấy tim đau khổ khác thường?

"Bệ hạ. . . . Bệ hạ. . . . Hoàng hậu bệ hạ sanh ra long tử!" Khi cửa phòng khách bị Tiểu Tam thở hổn hển đẩy ra, trẫm mới vơi một nửa lo lắng, đang chuẩn bị hỏi, Tiểu Tam đã báo tiếp: "Mẹ tròn con vuông."

Trẫm thoải mái rồi. . . . Tốt! Tốt! Tốt! Bình an là tốt rồi, rõ ràng là nên vui vẻ, lại không biết tại sao tim lại đau xót, nước mắt chảy xuống. . . . . .

Nhìn đôi trai gái trong tả lót, trẫm vui mừng không dứt, ta đã là người có đủ trai gái rồi! Cười ha ha ra tiếng, ngẩng đầu lại thấy bà vú cung nữ khắp phòng đều giương mắt nhìn chằm chằm trẫm, thấy giương mắt trẫm mới cuống quít cúi đầu, trẫm thật kỳ quái, làm sao rồi? Đưa tay sờ mặt. . . . . Thì ra là, trẫm nổi tiếng là vị vua nghiêm nghị, cư nhiên lại đang cười khúc khích.

Trẫm lơ đễnh, cười nói: "Các ngươi đều rất tốt, tất cả có thưởng."

Tuyết Nhi vừa tỉnh, trẫm đã khôi phục thái độ bình thường vẫn không kịp chờ đợi hỏi nàng về sau nên an bài trai gái thế nào? Tuyết Nhi cau mày, không nhịn được xoay người ngủ tiếp, trẫm không thèm để ý, bởi vì lúc nãy rõ ràng nhìn thấy mặt nàng tràn đầy nụ cười, Tuyết Nhi, ta yêu nàng. . . . Còn có con của chúng ta, nhà của chúng ta.


/77

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status