Nửa mặt giang hồ

Chương 38 - Chương 38

/56


Mùng một tháng tám năm Đại Tấn thứ ba mươi mốt, chạng vạng.

Một nam tử mang vẻ mặt lạnh lẽo đứng quan sát nơi cửa Túy Hoa Lâu nườm nượp khách, trong đôi mắt sắc bén kia là sát ý vô tận. Các cô nương đón khách thấy dáng dấp tuấn tú của hắn thì hết nháy mắt lại đến ném khăn, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy đối phương chẳng giống kẻ đến để hưởng thụ mà giống giết người hơn.

Mỗi ngày thanh lâu đều xảy ra những chuyện tương tự. Ví dụ một vị thư sinh nào đó xem trọng một vị cô nương trong lâu, cầu xin mà không được nên phải khổ sở đợi ngoài cửa, hoặc là công tử nhà giàu nào đó vung tiền như rác muốn mang cô nương người ta về nhà, hoặc là mâu thuẫn giữa các khách nhân với nhau, đánh nhau ngoài đường...

Làm chốn trăng hoa nổi danh nhất Hàng Châu, kiến thức của các cô nương trong Túy Hoa Lâu rất rộng rãi, đã sớm quen với những chuyện này, nhưng người có sát khí đáng sợ như kẻ trước mặt này thì không nhiều, chỉ mới nhìn vào mắt đối phương đã bị khí thế lạnh như băng bên trong dọa sợ đến ngừng thở, càng không cần nói đến thanh kiếm dài ba xích (1 xích = 1/3m) trong tay.

Có không ít người ra ngoài, nhận ra người đang đứng là 'đường chủ Giang Nam đường của Huyền Thiên giáo'.

Tú bà nghe lời bẩm báo, vội lắc mông chạy ra ngoài, muốn nói chuyện với nam tử đang đứng bên ngoài, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, đối phương đã quét mắt sang bà ta, ánh mắt rét buốt như có thể đóng băng máu thịt kẻ khác, khiến lòng tú bà chấn động đến quên hết lời cần nói.

Vu gia, ngài... Tú bà nhắm mắt mở miệng.

Vu Dương, cũng chính là Hề Ngọc Đường im lặng liếc bà ta, bỗng môi khẽ nhếch tạo thành một nụ cười nhạt, nhìn vô cùng ấm áp, lại khiến lòng kẻ khác run rẩy: Tú bà, ta có việc cần làm, tốt hơn hết bà nên mang các cô nương tránh xa một chút.

Vẻ mặt tú bà cứng đờ, nhìn kiếm trong tay nàng theo bản năng: ... Vu gia là vì Thiều Quang sao?

Hề Ngọc Đường mỉm cười đáp: Đúng rồi.

Thiều Quang cô nương thật là có phúc... Đương nhiên tú bà biết chuyện đã xảy ra, thấy Hề Ngọc Đường trả lời như vậy, lập tức hiểu được mọi chuyện, nhưng đối mặt với đường chủ của Huyền Thiên giáo, bà ta không thể chống đối, chỉ có thể câu giờ: Thư chưởng quỹ của chúng ta không có đây, Vu gia cứ thế này thì không tốt lắm...

Không sao. Hề Ngọc Đường cười đến vô cùng dịu dàng, giọng nói khàn khàn lọt vào tai người khác như tới từ nơi địa ngục đầy oan hồn: Tú bà, mang mấy cô nương này tránh đi, người của bọn ta sắp tới rồi đấy.

Tú bà bị nụ cười của nàng dọa, vội cụp mắt: Tập hợp các cô nương lại, nô tỳ sẽ ở lại, xin đường chủ hạ thủ lưu tình, dù sao Túy Hoa Lâu này cũng là...

Lời còn chưa dứt, một đám người cầm đao kiếm trong lâu đã bước ra, mũi đao nhằm thẳng về phía Hề Ngọc Đường. Còn chưa kịp mở miệng, kiếm sắc của người sau đã được rút khỏi vỏ, giơ tay chém xuống, hệt như thái rau cắt thịt, một kiếm một mạng, chỉ trong một nhịp thở đã chém chết đám người trên bậc cửa.

Vô số người chứng kiến cảnh tượng này hét lên đầy kinh hoảng, tiếng la chói tai tràn ngập bốn phía. Tú bà sợ hãi nhìn mười mấy thi thể xuất hiện trong chớp mắt, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Giết, giết người rồi!! Có tiếng hét thất thanh của người nào đó vang lên.

Hề Ngọc Đường mặt không đổi sắc nhìn lướt qua đống xác kia, cổ tay vừa chuyển đã vẩy sạch máu đọng trên kiếm, đôi mắt sâu thẳm ấy lại nhìn về phía nơi sâu trong Túy Hoa Lâu lần nữa.

Rất nhanh đã có thêm mười mấy tên vọt ra từ trong lâu. Mà lần này Hề Ngọc Đường không màng công kích, trong nháy mắt đã bị đối phương vây vào giữa. Chỉ nghe có kẻ nào đó hét lớn: Các huynh đệ, lên. Mười mấy người cùng vọt tới.

Nhưng không may, số phận những kẻ này cũng không khác gì nhau.

Chỉ thấy nam tử một thân thanh y túm trái bắt phải, nhảy lên lùi xuống, bóng người vô cùng linh hoạt, máu tươi văng khắp nơi. Chờ đến khi bóng dáng của y dừng lại, cuối cùng đám người đang đứng thẳng đã phải ngã xuống.

Người vây xem ở cửa đã sớm không còn la hét được gì. Có người bị dọa ngồi xụi lơ trên đất, cũng có người muốn nhân cơ hội đi báo quan, vừa chạy được hai bước đã bị người ngăn lại, hỏi ra mới biết thì ra là người của Giang Nam đường được xuất động.

Cuối cùng tú bà cũng phục hồi lại tinh thần, lảo đảo chạy lướt qua Hề Ngọc Đường vào trong lâu, hét lớn: Mau, về phòng nấp đi! Những người khác cứ đến Vị Ương Cư, nhanh lên!

Có khách nhân nghe tiếng động bên ngoài, chạy ra thăm dò, tú bà nào dám nói lung tung, chỉ nói Huyền Thiên giáo phái người tới rồi cũng vội vàng chạy đến Vị Ương Cư mà trốn.

Chờ đến khi trong lâu không còn bóng người nào thì Hề Ngọc Đường đã giết được đợt thủ vệ thứ ba, vạt áo tung bay, cuối cùng cũng bước lên bậc thang đã bị máu nhuộm nhìn không ra màu sắc ban đầu.

Lầu một bên trong đại sảnh, Trịnh nhị thiếu gia đợi bên trong đã lâu, chiết phiến trong tay mở rộng, nhìn thấy Hề Ngọc Đường, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vu đường chủ, đây cũng là thành ý khi hợp tác của Huyền Thiên sao?

Hề Ngọc Đường lạnh nhạt đối mặt với sự chỉ trích của hắn, lười biếng vung tay lên, Trịnh Thái không kịp đề phòng đã bị điểm huyệt định thân.

Cút.

Trịnh Thái thầm hoảng hốt, hắn hoàn toàn không có cơ hội ra tay trước mặt Vu Dương! Nếu tên này muốn mạng của hắn, thế chẳng phải bản thân sẽ chết không có chỗ chôn sao?

... Khoan đã, Vu Dương không giết hắn ư?

Vu Dương! Trịnh Thái hét lớn: Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Túy Hoa Lâu là sản nghiệp của Trịnh gia, ngươi không thể không biết, ngươi có ý gì?

Hề Ngọc Đường không rảnh quan tâm đến hắn, tung một cước đạp người sang một góc, vận nội công lạnh giọng mở miệng, giọng nói bao trùm cả bốn phương tám hướng trong Túy Hoa Lâu, hệt như kinh lôi, khiến máu người nghe sôi trào, khó chịu không thôi.

Đám người Thính Vũ Các nghe rõ cho ta, ta cho các ngươi thời gian một chum trà để xuất hiện trước mắt bổn tọa, nếu không đừng trách lòng dạ ta độc ác!

Tiếng vừa dứt, năm hắc y nhân đã xuất hiện trong đại đường.

Xin hỏi Thính Vũ Các đã đắc tội với các hạ lúc nào? Một người trong đó hỏi.

Hề Ngọc Đường lạnh lùng liếc y: Ngươi có tư cách gì để chất vấn bổn tọa? Bảo Diêm Thập Lục lăn ra đây, bổn đường chủ biết hắn đang ở Hàng Châu.

Nghe thấy tên Diêm Thập Lục, mấy hắc y nhân thầm trao đổi ánh mắt với nhau, người vừa nói chuyện lại


/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status