Nửa mặt giang hồ

Chương 40 - Chương 40

/56


Editor: A Cửu

Mục đích tổ chức Khúc Thủy Yến của Việt Thanh Phong là vì muốn đón tiếp Lâm Uyên vừa đến, ngoài ra vẫn còn một lớp nghĩa sâu hơn. Làm một kẻ đồng đạo trong đảng 'không có lợi không làm', Hề Ngọc Đường rất rõ, sợ rằng hôm nay không hẳn chỉ là buổi tán ngẫu sau kì dưỡng bệnh, mà có lẽ còn vì muốn gặp vài gương mặt lạ của Giang Nam Bang thì hơn.

Người tham gia Khúc Thủy Yến không được gọi là nhiều, lại đều là kẻ có lai lịch, trong số này, Vu đường chủ một thân hồng y không thể nghi ngờ chính là kẻ thu hút sự chú ý nhất.

Không nói đến việc hắn đề nghị thành lập Giang Nam Bang, chỉ nói đến chuyện của Túy Hoa Lâu gần đây cũng đủ khiến đám người ngồi đây không dám khinh thường. Người muốn kết giao với hắn không phải là ít, từ lúc Hề Ngọc Đường vừa bước vào đã bắt đầu chú ý, tất nhiên cũng thu hết hành động của nàng và Giang Thiên Đồng vào mắt.

Dù không thấy được gương mặt của Giang Thiên Đồng bên dưới lớp mũ sa, nhưng chỉ bằng khí chất quanh thân và dáng người, không ai không tin đây chính là một mỹ nhân, lại liên tưởng tới sự tích của Vu Dương, trong lúc nhất thời tâm tình mọi người vô cùng phức tạp.

Vu đường chủ đúng là hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ.

Người không vui duy nhất trong đám này tất nhiên là Việt Thanh Phong và Trịnh Thái. Người trước thì không nói, người sau đuổi theo Giang Thiên Đồng hơn một tháng, không chỉ không có nhận chút dịu dàng của đối phương, trái lại còn bị đánh mấy lần, kết hợp với chuyện của Túy Hoa Lâu, Trịnh nhị công tử mà nhìn Hề Ngọc Đường với sắc mặt tốt thì mới là lạ.

Hề Ngọc Đường có thể chú ý tới sắc mặt bất thường của Trịnh Thái, đương nhiên Mặc Cẩm cũng có thể. Hắn đã sớm nghe được chuyện Trịnh nhị thiếu gia thích Giang cô nương, hôm nay tận mắt nhìn thấy, lòng càng thêm thoải mái, nhưng trông Giang Thiên Đồng đang vui vẻ với muội muội nhà mình, cũng không tiện tách các nàng ra, không thể làm gì khác là chuyển tới chuyển lui, định ngăn cản tầm mắt đang nhìn Giang Thiên Đồng của Trịnh Thái.

Chờ Hề Ngọc Đường phản ứng kịp thì Mặc Cẩm đã cách nàng tương đối xa rồi.

Bớt đi một người để nói chuyện, thoạt nhìn Hề Ngọc Đường có phần cô đơn chiếc bóng. Có không ít kẻ ngu xuẩn rục rịch định tiến đến kết giao, nhưng còn chưa kịp hành động đã thấy nhị đệ tử Hàn Văn Ngạn của Âu Dương minh chủ ngồi xuống bưng rượu lên tiếng.

Vị này chính là Vu đường chủ sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hắn nhìn về phía Hề Ngọc Đường đầy hăng hái, lại nhìn đến Mặc Cẩm đang che chở cho Giang Thiên Đồng và Mặc Âm, đáy mắt thoáng qua chút ánh sáng, nét vui vẻ trên mặt càng đậm.

Hề Ngọc Đường cười như không cười nhìn Hàn Văn Ngạn, nghĩ tới việc hắn là kẻ dẫn người đến tắm máu khách điếm mình ở khi rời khỏi Võ Sơn, khiến thủ hạ nàng bị thương rất nhiều, ngón tay khẽ giật. Còn chưa kịp xuất thủ, một bàn tay lạnh lẽo đã yên lặng phủ lên mu bàn tay nàng, nghiêng người tì lên chiếc bàn trà thấp, tay áo của đối phương phủ lên tay của hai người, cũng che đi cuộc đấu sức thầm lặng dưới lớp áo bào của họ.

Việt Thanh Phong đang nói chuyện phiếm với Lâm Uyên nhưng sức lực chế trụ lấy tay Hề Ngọc Đường cũng không ít đi bao nhiêu, hoàn toàn mang ý cảnh cáo.

Hề Ngọc Đường mặt không đổi sắc cười cười, một tay nâng chén đáp lại Hàn Văn Ngạn, lời đáp có vẻ hời hợt, nhưng bên trong lại thầm nghiến răng nghiến lợi, không có ai nghe thấy, ngoại trừ vị Việt thiếu chủ trên trán lấm tấm mồ hôi kia.

Các hạ là Hàn công tử ư? Vu mỗ cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chỉ hận gặp nhau quá muộn!

Nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, Giang Thiên Đồng đang nói chuyện với Mặc Âm ngẩng đầu, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, thầm liếc sang thanh kiếm bên người, suy nghĩ đến lúc đánh nhau, nếu mình không nhịn được mà tham gia đánh người, phải làm thế nào mới không để lộ kiếm pháp của Ly Tuyết Cung.

... Nàng hoàn toàn tin tưởng Hề Ngọc Đường, hoàn toàn không hề suy tính tới vấn đề Hàn Văn Ngạn có thể chiến thắng hay không.

Mặc Âm luôn cẩn trọng, cảm thấy nàng có chút bất thường, dịu dàng nắm lấy tay nàng cố an ủi, đồng thời kề tai nàng nói khẽ: Tiểu Vi, đừng căng thẳng quá.

Giang Thiên Đồng nâng mắt nhìn Mặc Âm, miễn cưỡng cười.

Ngươi và Hàn công tử có quen sao? Rất nhanh Mặc Âm đã ý thức được trọng điểm của vấn đề.

Giang Thiên Đồng không thừa nhận cũng không phản bác, chỉ đáp: Có sư huynh ở đây.

Nơi yến hội mọi người ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ, không ai chú ý tới hai cô nương đang rỉ tai nhau, nhưng khi lời Giang Thiên Đồng vừa dứt, tai Mặc Cẩm và Trịnh Thái đều giật giật, ánh mắt nhìn về phía Hàn Văn Ngạn lại phức tạp hơn một chút.

Mà Hề Ngọc Đường hàn thuyên với Hàn Văn Ngạn lúc lâu, thấy đối phương đôi ba câu vẫn không rời Túy Hoa Lâu, mặt dần có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng Việt Thanh Phong vẫn còn đè tay nàng, rõ ràng không chịu để nàng gây sự ở nơi này, lòng Hề Ngọc Đường vô cùng khó chịu, chỉ nghe một tiếng động thanh thúy vang lên, nàng buông ly rượu trong tay xuống.

Hàn công tử cứ vài câu là nhắc tới Thiều Quang không rời là có ý gì? Nàng cất giọng nói.

Chợt nghe nàng mở miệng chất vấn, ánh mắt của mọi người trong bữa tiệc đều tập trung lại nơi này, tiếng ồn xung quanh nhỏ dần, chỉ có tiếng nước chảy đều đều, nâng từng bầu rượu ngon lướt qua mỗi người.

Hàn Văn Ngạn không ngờ Vu Dương lại dám không nể mặt hắn, sắc mặt cũng biến đổi, chiết phiến trong tay lay động, ngả ngớn đáp: Xưa nay Hàn mỗ nghe tiếng Thiều Quang cô nương đã lâu, lần này đến Giang Nam cũng mong có thể nhìn thấy đối phương, chỉ tiếc Vu huynh ra tay quá sớm, thật khiến người khác tiếc hận, quân tử không đoạt đồ của người khác, Vu huynh nguyện ý đắc tội với Thính Vũ Các vì hoa khôi danh chấn Giang Nam, tại hạ bội phục.

Lâm Uyên bên cạnh nghe vậy, khẽ nhíu mày, cảm thấy như có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, Trái lại Việt Thanh Phong lại nhìn Hàn Văn Ngạn, không biết trong đôi mắt lấp lánh như sao đang cất chứa điều gì.

Ồ? Hề Ngọc Đường nhíu mày: Nghe ý thì Hàn công tử không ủng hộ cách làm của Vu mỗ?

Sao lại thế. Hàn Văn Ngạn không tránh không sợ nghênh đón tầm mắt của nàng: Chẳng qua bổn công tử đang tiếc nuối cho một Giang Nam không còn hoa khôi thôi. Thiều Quang cô nương là mỹ nhân tuyệt sắc, làm người ai cũng có lòng thích cái đẹp, chẳng lẽ chỉ có mình Vu đường chủ có lòng thương hoa tiếc ngọc, mà bọn ta lại không? Có điều... bổn công tử lại cảm thấy, Vu đường chủ cũng không thật lòng yêu thích Thiều Quang cô nương, mà chỉ mượn mỹ danh, loại bỏ sự thật.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh. Lâm Uyên có ngốc đến đâu cũng cảm thấy có chuyện không đúng, bất mãn trừng sư đệ mình một cái. Chuyến này của bọn họ chủ yếu là thăm dò chuyện Giang Nam Bang là do ai gây nên, tình huống nội bộ thế nào, có nền mới có thể lập ra bước kế tiếp, trước đó thì không thể làm việc tùy tiện.

Phải biết, hơn một tháng trước Vu Dương vẫn là một người ngoài với Giang Nam, nhưng bây giờ, hắn đã là địa đầu xà (kẻ đứng đầu một phương, cường hào ác bá) rồi.

Cường long không áp địa đầu xà, không phải là không có đạo lý.

Hề Ngọc Đường thản nhiên nghe hắn lên án, khéo léo tránh thoát khỏi tay Việt Thanh Phong trong góc tối, tiện tay lấy một bình rượu từ dòng nước bên người, ung dung rót cho mình một chén, sau khi uống một hơi cạn sạch, chợt cầm lấy trường kiếm vỗ lên bàn, nhất thời đã biểu lộ sự thiếu kiên nhẫn và nông nổi của một người trẻ tuổi.

Nói đến nói đi, chẳng phải vẫn là Hàn công tử xem trọng Thiều Quang sao? Nàng cười lạnh: Không phải chỉ là nữ nhân thôi ư, nếu Hàn công tử có thể thắng được kiếm trong tay ta, nhường cho ngươi thì có thế nào? Bổn đường chủ không vừa mắt với Thính




/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status