CHƯƠNG 17
Không có một sợi lông, trắng nõn mềm mại, âm phụ phình to, môi âm hộ đầy đặn, bởi vì không lâu trước đây mới bị hắn thao mà âm đế ở khe hở vừa đỏ vừa sưng, không biết xấu hổ ló đầu ra.
“Cha, đừng nhìn, cầu xin cha… Ô ô… Đừng mà…”
Minh San hốt hoảng muốn kẹp chân lại, nhưng bị hai tay của hắn nắm lấy, lại mở chân ra.
Chỗ tư mật nhất bị mở ra, hoàn toàn lộ ra trước mắt người đàn ông, Minh San ước gì mình có thể lập tức ngất xỉu, cô chưa từng trải qua cảm giác xấu hổ như thế.
Sau đó cô nghe thấy rõ tiếng nuốt nước bọt của người đàn ông.
Thích Kỳ Niên nghiến răng kìm nén dục hỏa dấy lên trong cơ thể, cầm lấy bình lưu ly mở ra, dùng hai ngón tay đào ra chút thuốc mỡ màu mã não.
Sau đó hắn vươn ngón tay đến chân tâm của cô, nhẹ nhàng bôi lên âm hộ của cô.
Nước mắt của Minh San chảy ra càng nhiều, cô cắn chặt môi, cơ thể run rẩy mãnh liệt.
Chỗ riêng tư truyền tới xúc cảm khác thường, khiến cô cảm thấy thẹn và hoảng hốt.
Mà người đàn ông không cảm nhận được thống khổ và giãy giụa của cô, hai ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn môi âm hộ.
Một lúc sau hắn lại lấy ít thuốc mỡ lên ngón tay, sau đó chậm rãi cắm hai ngón tay vào hoa huyệt của cô.
Cơ thể lại có cảm giác không khỏe vì bị xâm lấn lần nữa, khiến Minh San không chịu khống chế mà hừ nhẹ một tiếng
“Ừm…”
…
Có thuốc mỡ bôi trơn, hai ngón tay dễ dàng cắm vào thật sâu, thịt non trong hoa huyệt tranh nhau kẹp chặt, giống như tham lam giữ lại hai ngón tay kia.
Thuốc mỡ gặp nóng hòa tan, trở nên ướt đẫm, khi ngón tay chậm rãi chuyển động có thể nghe thấy tiếng nước òm ọp òm ọp.
Minh San không muốn kêu, nhưng loại cảm giác này quá khó tiếp nhận.
Trong đau đớn kèm theo chút sảng khoái, khiến cô cắn môi dưới đều không kìm nén được tiếng hừ nhẹ.
“Ừm… Ừm…”
Vừa hừ vừa chảy nước mắt.
Ở dưới trạng thái xấu hổ này, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông
“Mở chân ra, kẹp như vậy không tiện bôi thuốc mỡ.”
Nói như vậy ngón tay thô ráp của hắn còn đang nhanh chóng quấy ra vào tiểu huyệt của cô, căn bản không giống như bôi thuốc, càng như dùng ngón tay thao cô.
“Ừm…” Minh San vặn vẹo eo trốn tránh “Đừng mà, đủ rồi, đủ rồi cha…”
Chữ cha này cô kêu đến thống khổ áp lực, hắn lại nghe đến thờ ơ.
Ngón tay hắn quấy loạn như vậy, hoa huyệt vốn sưng to không còn đau như thế, nhưng bên trong như nổi lên đốm lửa, thiêu đến cả người cô mềm nhũn, ý thức tan rã, đôi chân không có biện pháp kẹp chặt, bị động chậm rãi mở ra.
/315
|