NƯỚC HOA QUẢ BẢY MÀU

Chương 4: Quyết định

/4


Chương 4: Quyết định

“… Tay trái này rồi lại đến tay phải
Sau đó lặp lại tay phải rồi đến tay trái, chậm thôi nào
Bài hát này gửi đến bạn những niềm vui
Bạn có yêu tôi không nào…”

Trên sân khấu, ba thiếu niên tài năng vừa hát vừa mạnh mẽ di chuyển theo từng động tác vũ đạo. Thời gian không chỉ giúp họ trưởng thành, còn giúp họ phô bày hết vẻ đẹp cùng hơi thở của tuổi trẻ đầy đam mê nhiệt huyết. Họ… chính là thần tượng của giới trẻ Trung Quốc – TFBOYS.

Tố Quân xem đến say mê. Quả thật được theo dõi trực tiếp thế này so với nhìn qua tivi thì phấn khích hơn nhiều. Đột nhiên, một cô bé đến gần cô và nói gì đó. Tố Quân tiếc nuối nhìn lên sân khấu một cái, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi. Cô không phải ở đây chơi đùa, đã đến lúc cô cần làm việc rồi.


oOo



Sau khi biểu diễn và giao lưu với các bạn nhỏ trong cô nhi viện, TFBOYS nhanh chóng di chuyển ra xe để đến địa điểm tiếp theo. Lẽ ra họ có thể ở lại liên hoan với các em nhỏ, nhưng vì vụ tắc đường hồi sáng nên đành phải đi ngay.

– Khoan đã, mọi người chờ một chút!

Tiếng gọi í ới từ phía xa khiến đoàn người dừng bước. Khoảng bốn, năm đứa trẻ tay cầm túi lớn túi nhỏ chạy đến trước mặt họ.

– Các em có chuyện gì vậy?

Nhâm tỷ lên tiếng hỏi.

– Ừm, có chị gái xinh đẹp nhờ tụi em mang cơm cho mọi người. Chị ấy nói mọi người không thể ăn cùng tụi em nên đã chuẩn bị suất riêng cho mọi người rồi.

Cậu nhóc lớn nhất vừa nói vừa đưa cho họ những hộp cơm còn nóng hổi đặt trong túi.

– Chị gái xinh đẹp?

Vương Nguyên hoàn toàn bắt nhầm trọng điểm.

– Chính là chị gái xinh đẹp hát hay nhảy giỏi dịu dàng đáng yêu nấu ăn ngon ơi là ngon đó!

Cô nhóc đứng gần Vương Nguyên nhất nói liền tù tì một hơi chẳng kịp nghỉ rồi chỉ chỉ về phía xa. Mọi người nhìn theo, thấy bóng dáng một cô gái nhỏ tóc thắt bím đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, xung quanh còn có thực tập sinh của TF gia tộc và rất nhiều người nữa.

– Í? Tại sao người này nhìn quen vậy nhỉ?

Vương Nguyên nghiêng đầu thắc mắc, đổi lại là ánh mắt bất lực của Vương Tuấn Khải và cái nhìn không thể khinh thường hơn của Dịch Dương Thiên Tỉ.

– Nhị Nguyên, hôm qua là ai gào thét muốn gặp người ta để xin số hả? Quên rồi?

– A a a a, là cô bé đó, cô bé ngoại quốc mà Tiểu Anh và Tiểu Vũ niệm ngày ngày đêm đêm không biết chán!

Vương Nguyên hét ầm lên, còn định tung tăng chạy đến xin số điện thoại nhưng đã bị Vương Tuấn Khải túm cổ lôi lại với lí do không thể để Nguyên làm mất mặt “ban đại diện”.

Nhâm tỷ và Tiểu Mã ca đón lấy những hộp cơm từ tay bọn trẻ và nhờ chúng gửi lời cảm ơn đến cô bé kia cùng những người quản lí cô nhi viện. Đoạn họ thúc giục mấy cậu nhóc TFBOYS nghịch ngợm lên xe để đi đến địa điểm biểu diễn tiếp theo.


oOo



– Woa, nhìn ngon chưa này!

Vương Tuấn Khải kinh ngạc khi mở hộp thức ăn ra. Mà ở bên cạnh, Vương Nguyên và Thiên Tỉ đã trực tiếp “chiến đấu” từ lúc nào.

– Không chỉ nhìn ngon đâu anh, ăn cũng rất ngon đấy!

– Ừ… ừ…

Nhìn hai đứa em một người nói một người gật đầu phụ họa, nhưng miệng thì vẫn hoạt động không ngừng khiến Vương Tuấn Khải có chút buồn cười. Chắc là đói lắm rồi! Anh vẫn luôn biết, TFBOYS ngày càng nổi tiếng đồng nghĩa với việc áp lực trên vai sẽ ngày càng lớn, những gian nan vất vả cũng sẽ không vì thế mà ít đi. Nhưng họ có nhau, có những người thân yêu luôn ủng hộ họ, có các Tứ Diệp Thảo tiếp sức mạnh cho họ, có ước mơ và niềm đam mê vẫn trọn vẹn như những ngày ban đầu. Khó khăn có là gì, đau đớn có là gì, thất bại có là gì, kiên định trưởng thành từng ngày trên con đường mình đã chọn, anh nhận ra tất cả đều đáng giá. Thanh xuân rực rỡ nhất là khi mình có thể sống hết mình với đam mê nhiệt huyết, với giấc mơ mà bản thân muốn vươn tới, không phải sao?

Vương Tuấn Khải anh, nhất định sẽ chăm sóc và che chở cho những đứa em của mình thật tốt, sẽ cùng họ càng cố gắng nhiều hơn nữa, để xứng đáng với TFBOYS, để xứng đáng với Tứ Diệp Thảo, để xứng đáng với chính bản thân mình…

– Lúc đầu khi Nguyên Nguyên nói chuyện này với chị, chị còn tưởng là fan của mấy đứa muốn tiếp xúc với thần tượng đấy! Nhưng chắc là không phải rồi nhỉ! Còn nhỏ mà đã chu đáo như vậy, xem ra là một đứa trẻ trưởng thành sớm, ha ha…

Tiếng cười của Nhâm tỷ và mọi người kéo Vương Tuấn Khải trở về hiện thực. Anh cười cười, không có ý định tham gia vào câu chuyện mà quay trở lại với bữa trưa của mình.

– Mọi người đang nói về cô bạn ngoại quốc của mấy nhóc thực tập sinh kia sao? Cô bé đó là tâm điểm chú ý của ngày hôm nay đấy!

Anh quay phim từ hàng ghế trên quay xuống góp vui.

– Cậu nói thế nghĩa là sao?

Tiểu Mã ca thắc mắc. Anh quay phim cũng rất kiên nhẫn kể lại mọi chuyện, còn cho họ xem đoạn phim mà anh đã quay lại lúc đó. Những tiết mục “cây nhà lá vườn” của mấy nhóc thực tập sinh kia quả thật khiến mọi người phải kinh ngạc, nhưng khiến họ kinh ngạc nhất vẫn là tiết mục của Tố Quân.

– Chà, cô nhóc này là một tài năng đấy! Nếu cô bé có thể làm thực tập sinh của công ty chúng ta thì thực sự là quá tốt!

Nhâm tỷ bật thốt lên. Cô không hề hay biết rằng, trong suy nghĩ của thầy Vương và quản lí Phương cũng đang có ý tưởng tương tự.


oOo



Tố Quân yên lặng nhìn tấm danh thiếp trên tay rồi lại ngước lên nhìn hai người đối diện. Cô ngập ngừng:

– Việc này…

– Tố Quân à, em đừng vội quyết định. Em hãy về nhà suy nghĩ thêm, tham khảo ý kiến của gia đình, bạn bè rồi liên lạc với chị sau, có được không?

Như Ngọc ngắt lời cô gái nhỏ. Sau tiết mục bất ngờ kia, cô vẫn luôn để ý đến Tố Quân. Và cô nhận ra cô bé này có một niềm đam mê không nhỏ đối với âm nhạc. Vẻ mặt bừng sáng cùng ánh mắt lấp lánh của cô bé trước sân khấu ngập tràn những giai điệu màu sắc đã nói lên điều đó.

– Ừm, vậy cũng được ạ! Em sẽ suy nghĩ thêm và trả lời chị sau.

Tố Quân mỉm cười đáp lại thầy Vương và chị quản lí. Họ nói đúng, cô nên suy nghĩ kĩ trước khi quyết định chuyện này.


oOo



– Hầy…

Tố Quân chống cằm thở dài một cái, mặc kệ hai người nào đó đang vừa hút trà sữa rồn rột vừa nhìn chằm chằm vào mình.

– Lần thứ ba mươi bảy.

Đường Vũ gật gù.

– Sai rồi! Là lần thứ ba mươi tám.

Tử Anh lập tức phản bác.

– Ba mươi bảy.

Đường Vũ nhíu mày.

– Ba mươi tám.

Tử Anh trừng mắt.

– Ba mươi bảy!

– Ba mươi tám!

– Ba mươi bảy!

– Ba mươi tám!

– Hai người lại cãi nhau nữa đấy hả?

Giọng nói bất lực không để đâu cho hết của Tố Quân kéo hai nhóc kia ra khỏi cuộc khẩu chiến. Tử Anh cười hì hì sáp lại gần Tố Quân:

– Không có gì đâu chị! Chúng em chỉ đang đếm số lần chị thở dài thôi! Em đã đếm kĩ lắm rồi, chắc chắn là ba mươi tám, thế mà có người cứ cãi là ba mươi bảy. Rõ ràng là nói bừa! Đúng là cái đồ không biết quan tâm bạn bè!

Cô nhóc không quên “tố cáo” thằng anh cùng trường.

– Triệu Tử Anh, em ăn nói có lương tâm chút được không hả? Ai không quan tâm bạn bè!

Đường Vũ giơ tay lên dọa đánh. Tử Anh “Ôi ôi!” mấy tiếng liền lủi ra phía sau Tố Quân.

– Cho tớ xin đi! Việc tớ thở dài bao nhiêu lần liên quan gì đến quan tâm hay không quan tâm bạn bè?

Cô gái nhỏ cảm thấy thái dương mình không ngừng giật giật. Là cô suy nghĩ nhiều hay là mấy cuộc cãi nhau của hai người này đang có xu hướng càng ngày càng thiếu dinh dưỡng? Tố Quân không biết rằng mình vừa buột miệng nói ra điều mà bản thân suy nghĩ.

Đường Vũ kéo ghế lại gần cô:

– Tớ nói này, cậu phải biết rằng nghệ thuật của việc cãi nhau chính là ở đó! Bởi vì là đùa giỡn nên mới cãi cọ những thứ không đâu. Còn nếu cãi nhau những vấn đề có dinh dưỡng thì thành cãi nhau thật luôn rồi!

– Ừm…

Tố Quân ậm ừ, vẻ mặt nghiền ngẫm. Đường Vũ nói một nùi lại còn cứ dính chữ vào nhau làm cô không tiêu hóa kịp.

Tử Anh vươn tay đánh nhẹ Đường Vũ một cái.

– Được rồi! Nói vào chính sự đi! Tố Quân, chị đang phiền não chuyện lời đề nghị của công ty sao?

– Ừ!

– Cậu không thích hả?

– Cũng không hẳn vậy. Chỉ là, tớ cứ cảm thấy không ổn sao ấy! Với lại…

Tố Quân ngập ngừng không nói tiếp.

– Nếu nói như vậy thì có nghĩa là em cũng thích phải không?

Giọng nói khàn đục đặc trưng của Nhật Minh khiến ba người kia giật cả mình.

– Ớ? Sao mấy người lại ở đây?

Đường Vũ chỉa thẳng vào ba tên con trai đang đứng trước mặt.

– Bất lịch sự! Bỏ cái tay xuống đi xem nào?

Trọng Ân phát “Đốp!” một cái vào tay Đường Vũ.

– Xì! Làm như anh là quý cô thân thể ngàn vàng không bằng.

Đường Vũ vừa lườm Trọng Ân vừa xoa xoa mu bàn tay.

– Nè nè, hỏi thật đó! Sao mấy anh lại đến đây?

Tử Anh kéo kéo áo Trọng Nhân vừa ngồi xuống bên cạnh cô.

– Thì hôm nay được nghỉ…

Trọng Nhân dài giọng.

– Nên bọn anh đến làm quân sư quạt mo…

Trọng Ân tiếp lời.

– Để đón em gái xinh đẹp về đội, hô hô hô!

Cả hai đồng thanh.

– Hai cái thằng dở hơi!

Nhật Minh liếc cặp song sinh một cái dài cả cây số. Tuy rằng bình thường vẫn hay hùa vào mấy trò đùa của đám em nhưng những lúc cần nghiêm túc thì anh vẫn rất nghiêm túc nha. Đoạn anh cầm lấy cốc trà sữa của Đường Vũ hút một mạch, mặc cho Đường Vũ ngồi bên cạnh lèo nhèo đòi trả lại. Đến lúc anh đây ra tay làm “công tác tư tưởng” rồi ~

– Tố Quân, em có thể nói cho mọi người biết lí do em phân vân như vậy không? Anh thấy em cũng không phải là không thích ca hát, hơn nữa mọi người cũng đều công nhận tài năng của em.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhật Minh, Tố Quân cũng bất giác trở nên nghiêm túc hơn.

– Chuyện này… Em… em không phải người Trung Quốc, nếu trở thành thực tập sinh của công ty sẽ không sao chứ?

– Ây dà, công ty còn không lo đến việc này thì chị lo làm gì?

Tử Anh xen vào.

– Đúng thế! Người Trung Quốc đến Hàn Quốc lập nghiệp rất nhiều, mà người Hàn Quốc đến Trung Quốc phát triển sự nghiệp cũng không thiếu. Cái này không thể coi là lí do được! Đổi cái khác đi!

Nhật Minh xoa xoa cái cằm nhẵn bóng của mình. Nếu không phải Tố Quân đang rối rắm suy nghĩ, cô nhất định sẽ phát hiện khóe môi Nhật Minh khẽ nâng lên.

– Vậy… em đột nhiên tham gia đào tạo có làm rối loạn chương trình học của mọi người không?

“Lí do này có chút gượng ép rồi!”

Nhật Minh nghĩ thầm.

– Đây là đề nghị từ phía công ty, vậy nên chuyện này họ sẽ có biện pháp. Hơn nữa, theo anh thấy thì em cũng không phải chưa học qua lớp đào tạo nào.

Nghe Nhật Minh nói thế, tất cả kinh ngạc quay ra nhìn Tố Quân. Cô đành gật đầu thừa nhận.

– Vậy…

– Tố Quân, em đang lo sợ điều gì hả?

Quách Nhật Minh quyết định ngắt lời cô gái nhỏ. Nếu cứ để cô tiếp tục tình trạng vắt óc ra nghĩ lí do để từ chối thì không biết bao giờ mới giải quyết được chuyện này.

– Em đã nói chuyện này với bố mẹ chưa?

Thấy cô im lặng không nói, Nhật Minh tiếp tục hỏi.

– Chưa ạ.

Tố Quân rầu rĩ trả lời. Cô muốn suy nghĩ kĩ trước khi nói với họ. Cô biết đây là cơ hội của mình, nhưng trong lòng cô luôn có một nút thắt không thể gỡ bỏ. Nhật Minh nói đúng, cô đang sợ hãi…

– Hầy!

– Hầy!

Nhật Minh và Đường Vũ đồng loạt thở dài rồi cùng quay ra nhìn nhau.

– Em thở dài cái gì?

– Thế anh thở dài cái gì?

– Như em thôi.

– Vậy thì em cũng giống anh thôi.

– Đủ rồi nha! Hai người tính bắn JQ* cho tụi em mù mắt luôn hả?

Tử Anh tạc ngay một câu. Trọng Nhân và Trọng Ân gật đồng đồng ý, còn Tố Quân thì ngơ ngác không hiểu gì.

– Được rồi! Quay lại vấn đề chính. Cá con, lấy đàn của em ra đi!

– Đã bảo không được gọi em là Cá con mà!

Đường Vũ càu nhàu nhưng vẫn lấy đàn ghita của mình ra. Đoạn cậu quay sang nói với Tố Quân.

– Tố Quân, hát một bài đi! Tớ đệm đàn cho!

– Cái gì?

Tất cả đều ngạc nhiên.

– Cứ hát đi mà ~

Đường Vũ vui vẻ chuẩn bị.

– Cứ hát bất cứ bài nào em thích hoặc là giai điệu nào đang xuất hiện trong trí óc em lúc này ấy.

Nhật Minh bí hiểm cười cười.

Mặc dù không hiểu gì cả, nhưng cuối cùng Tố Quân cũng cất tiếng hát. Đó là một bài hát ru Hàn Quốc. Tiếng ca trong trẻo của cô khiến mọi người trong quán chú ý. Họ vỗ tay cổ vũ cho cô.

Tố Quân say sưa trong những giai điệu ngọt ngào. Cảm xúc khi đứng trên sân khấu ngày hôm đó trở lại trong cô. Phải rồi, cô thích hát. Cô muốn được hát cho mọi người nghe. Cô muốn mọi người có thể cảm nhận được những gì bài hát gửi gắm. Cô muốn những lời ca mà cô hát bằng cả trái tim mình có thể giúp ích được gì đó cho họ… giống như chúng đã từng giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất thời thơ ấu. Đó, đã từng là khao khát mãnh liệt của cô.

Còn bây giờ… thì sao?

Sau này, khi cô hỏi Nhật Minh và Đường Vũ tại sao khi ấy lại làm như vậy, họ chỉ nhìn nhau và cười. Đường Vũ nói cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, bởi vì… cậu cũng từng sợ hãi như thế, và Nhật Minh chính là người đã kéo cậu ra khỏi vỏ bọc của chính mình.


oOo



Buổi tối, sau bữa cơm gia đình, Tố Quân quyết định nói cho mẹ và dượng mình nghe mọi chuyện. Hai người nghe xong thì hỏi thêm cô một số vấn đề, còn mượn tấm danh thiếp kia của cô. Mẹ cô mỉm cười:

– Quân Quân, con đã có quyết định cho chuyện này chưa?

– Rồi ạ! Con muốn trở thành thực tập sinh của TF Entertainment.

Tố Quân đáp lại. Sau cuộc nói chuyện với mọi người ở quán trà sữa hồi sáng, suy nghĩ của cô cũng đã thay đổi nhiều. Cô nhìn nhận vấn đề bằng nhiều góc độ hơn, cũng cố gắng mở rộng lòng mình hơn để có thể thấy rõ trái tim mình đang hướng về điều gì.

– Tố Quân, mẹ con và dượng đều mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con. Nếu ước mơ của con là được ca hát trên sân khấu, vậy chúng ta sẽ luôn đứng sau ủng hộ và giúp đỡ con. Không cần lo lắng gì cả! Cố lên!

Dượng cô cũng góp lời.

– Con cám ơn hai người!

Nụ cười của Tố Quân càng thêm rực rỡ. Cô cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng. Có lẽ… một gia đình mới, một hoàn cảnh mới, một cơ hội mới cùng những người bạn mới là một khởi đầu không tệ chút nào!


oOo



Cạch!

Mẹ Tố Quân nhẹ nhàng bước vào phòng. Bà ngồi xuống bên cạnh cô con gái yêu đang thẫn thờ ngồi bên cửa sổ.

– Suy nghĩ gì mà tập trung vậy con?

-Mẹ?

Tố Quân kinh ngạc quay lại.

– Là chuyện thi tuyển sao?

– Vâng. Con… con có hơi lo lắng.

Tố Quân cười gượng một chút. Mẹ cô thấy vậy thì thầm thở dài. Trên đời không ai hiểu con bằng mẹ, bà có thể không rõ ràng suy nghĩ của con gái mình sao? Đứa bé này từ nhỏ đã rất nhạy cảm và hiểu chuyện, lại phải gánh chịu nhiều tổn thương nên dần tách mình ra khỏi thế giới xung quanh. Tuy rằng con bé đã bớt khép kín hơn, đối xử với người khác rất tốt, cũng rất thân thiện nhưng luôn giữ một khoảng cách đúng mực, không quá xa lạ cũng không quá gần gũi. Bà biết, nếu Tố Quân muốn theo đuổi sân khấu, tính cách này rất có lợi cho con bé. Chỉ là bà hi vọng con gái có thể sống vô tư lự và thoải mái như đúng lứa tuổi của mình mà thôi. Thời gian cô làm thực tập sinh khi còn ở Hàn Quốc, dù cô không nói thì bà vẫn ít nhiều biết cô phải chịu đựng những gì và cố gắng ra sao. Cô trả giá cho ước mơ của mình, nhưng lại vì hạnh phúc của bà mà buông tay. Cô con gái ngốc nghếch của bà…

– Mẹ xin lỗi!

– Mẹ đang nói gì vậy?

Tố Quân kinh ngạc.

– Ahn Hee đã gọi điện nói hết cho mẹ rồi. Nếu không phải vì chuyện của mẹ, con cũng sẽ không tự động rút tên ra khỏi danh sách debut và đến Trung Quốc.

– Mẹ!

Tố Quân gọi một tiếng. Chính là vì sợ mẹ nghĩ nhiều nên cô mới giấu chuyện này. Ai ngờ đứa bạn nhiều chuyện của cô lại nói toạc ra rồi chứ. Park Ahn Hee, cậu cứ đợi đấy!

Cô gái nhỏ rúc vào lòng mẹ mình dụi dụi. Cô rất ít khi làm nũng với người khác. Nhưng mẹ và anh trai cô là ngoại lệ.

– Mẹ, chuyện này là quyết định của con, hơn nữa con cũng không hối hận vì điều đó. Vậy nên mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá! Không phải bây giờ con đang có một cơ hội nữa sao? Con sẽ nắm chắc cơ hội này.

Tố Quân động viên mẹ mình, cũng là động viên bản thân. Khi còn là thực tập sinh bên Hàn Quốc, cô luôn có cảm giác mình không theo kịp guồng quay của mọi người, không thể hòa mình vào không gian của họ. Đấu tranh khốc liệt khiến cô thấy mình đang rút cạn thanh xuân vào một tương lai mờ mịt. Đôi khi, cô tự hỏi, mơ ước của cô là gì? Nó vẫn còn là mong muốn mãnh liệt khi còn nhỏ của cô sao? Rồi khi buông tay, cuộc sống bình lặng này khiến cô quên mất, khiến cô sợ hãi và hoang mang trước chính ước mơ của mình.

Nhưng rồi, cô đã hiểu ra, cái cô cần là sự kiên định và niềm tin vào ước mơ đó. Khát khao của cô, niềm đam mê của cô, đích đến mà cô đã đặt ra lúc ban đầu, tất cả đều cần cô dùng chính bản lĩnh của mình để duy trì, để giữ gìn, để chúng không bị biến chất. Và cơ hội này… là sự bắt đầu.

Hết chương 4.



*************************

* JQ : gian tình

/4

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status