đó cũng buồn lắm. Ánh mắt của Nhã Kim ko giấu nỗi sự vui mừng.
-Em vẫn chưa muốn chị à. Giờ em đã biết được những nỗi khỗ của chị trong suốt thời gian qua rồi. chị cứ đi chơi cùng anh Huy đi. Mọi chuyện ở công ty em sẽ giúp chị. Đến bây giờ thì người làm em như cô mói có thể hiểu được những chuyện mà chị cô đã làm cho cô trong suốt thời gian qua.
-Nhã Kỳ.... em thay đổi thật rồi. Nhã Kim càng ngạc nhiên hơn khi nghe em gái mình nói những lời như vậy. bởi xưa nay từ cái ngày định mệnh đó trở đi em cô đã thay đổi. Trở nên lạnh lùng vô tâm và đôi khi là tàn nhẫn. Và chưa bao giờ biết quan tâm đến những cảm nhận của mọi người xung quanh. Nhưng còn bây giờ thì...........em gái cô đã biết cảm nhận đến những suy nghĩ của mọi người. Đã biết giúp cô gánh đi một phần nào gánh nặng. Đến cô cũng ko ngờ về sự thay đổi đột ngột đó.
-Nhã Kỳ, em có phải là Lê Khánh Nhã Kỳ em gái của chị ko. Nhã Kim hỏi ngược lại Nhã Kỳ.
-Sao chị hỏi gì kì vậy. chứ chị nghĩ em là ai. Nhã Kỳ có lẽ đã phần nào đọc được suy nghĩ của chị mình. Cô khẽ bật cười trước thái độ hoài nghi của chị mình. Và có lẽ cô đã phần nào hiểu được nguyên nhân của sự hoài nghi đó.
-Tại chị thấy em thay đổi nhìu quá. Chị cũng ko thể nhận ra em.
-Bộ em thay đổi nhìu quá à. Nhã Kỳ tuy đã biết được nghi ngờ của chị mình nhưng cô vẫn hỏi lại chị mình như để khẳng định đìu đó.
-Ừ...chị có chóng mặt khi thấy được sự thay đổi trong em. Chắc ba mẹ ở Mỹ nghe được tin này thì vui lắm.
-Có lẽ em phải nên chấp nhận sự thay đổi này. Vì người đó và cả vì em. Đã đến lúc em phải đối diện với tất cả. Cuối cùng thì cô cũng đã quyết định đối mặt với tất cả.
-Chuyện của......nói tới đây Nhã Kim lại ngừng lại ko nói tiếp. Giường như Nhã Kim đang sợ nhắc đến những chuyện đau bùn của Nhã Kỳ.
-Nhật Minh đã mất rồi. Và em cũng phải đối diện với sự thật này. Đó cũng là cách để em có thể ko cảm thấy đau lòng nữa. em sẽ sống tốt và sống thay cho phần của cậu ấy nữa. Và em cũng sẽ mãi ghi sâu những chuyện đó vào trong quá khứ để có thể bắt đầu một cuộc sống mới ở tương lai. Có lẽ bây giờ khi nhắc đến chuyện của Nhật Minh tim cô cũng ko còn nhói lên những cơn đau nữa. Bởi từ bao giờ trong tim cô đã khắc ghi hình ảnh của một người con trai khác.
-Cuối cùng thì em chị cũng đã lớn rồi. mọi chuyện hạnh phúc ở tương lai sẽ luôn mỉm cười với em. Nhất định em phải sống hạnh phúc nha. Nhã Kim quay qua ôm lấy đứa em gái bé bỏng của mình vào lòng. Khẽ mỉm cười khi cô nghe được những suy nghĩ trong Nhã Kỳ. cô vui vì cuối cùng Nhã Kỳ cũng đã phần nào quên đi được Nhật Minh.
‘’Nhật Minh à. Nhất định cậu phải phù hộ cho Nhã Kỳ. nó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi vậy nên hãy luôn cầu chúc cho nó được hạnh phúc’’ Nhã Kim nhớ đến Nhật Minh.
-Nhã Kỳ....em pồ với Thiên Bảo à. Nhã Kim như nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi Nhã Kỳ và hai người cũng đã rời nhau ra.
-Chắc vậy. cô ko nói thẳng ra mà cứ úp úp mở mở nhưng như vậy cũng đủ để làm cho Nhã Kim cảm thấy vui mừng.
-Thôi chị vào lớp đã. Nói rồi Nhã Kim nhanh chóng bước đi để lại một mình cô ở ngoài.
Tiếng trống báo hiệu giờ vào học đã vang lên từ lúc nào rồi nhưng cô vẫn chưa bước vào lớp. Giường như cô muốn ở ngoài này hơn. Hay nói đúng hơn là cô muốn cúp tiết. Ý nghĩ đó nhanh chóng lóe lên trong cô và cô như đang bắt đầu thực hiện ý nghĩ đó.
-HS ko lo học mà sao ăn rồi cứ cúp tiết vậy. tiếng của một người ở đằng sau cô bỗng dưng vang lên. Nó khiến cho cô như giật mình nhưng cô cũng đủ nhạy bắn để có thể đoán được chủ nhân của giọng nói đó là ai........và cũng ko ai khác chính là anh...
Vẫn là sự quen thuộc trong anh
Giọng nói ấy sao có thể quên được
Sự lạnh lùng nhưng ấm áp đến kì lạ của anh
Tất cả chúng đều được em ghi sâu vào tìm thức của mình.
Cô nhanh chóng quay mặt lại sau khi đã nhận ra được giọng nói đó........đúng như cô dự đoán. Người đó ko ai khác chính là anh. cô bật cười khi thấy được thân ảnh của anh đang đứng trước mặt cô.
-Nói người khác mà ko xem lại mình. Làm như mình ngoan lắm.
Anh cũng ko trả lời lại mà nhìn cô rồi lại nở nụ cười nơi khóe môi. Cả hai cứ đứng nhìn nhau rồi lại cười đầy ẩn ý. Đúng là yêu nhau rồi thì đôi lúc lại có những giây phút rất sến súa. Cụ thể là như bây giờ.
-Công việc của anh ổn chứ. Cô nằm xuống đám cỏ màu xanh úa tận hưởng những phút giây an nhàn nhất.
-Cũng ổn rồi. Sao em ko lo học mà cứ cúp tiết vậy. anh cũng nằm xuống bên cạnh cô.
-Nói ai vậy ko biết. Anh cũng vậy chứ có hơn gì em đâu. Mà tính ra anh bỏ tiết cũng nhìu hơn em đấy chứ. Cô vẫn trả trêu nói lại anh. do ánh nắng của buổi sáng rọi vào hai người nên cả hai như híp mắt lại để có thể tận hưởng những hương vị của cỏ.
-Này ......ai cho em cái quyền khi bạn trai nói câu nào là trả treo lại câu đó vậy hả. Anh lấy một tay chống xuống đất và dựa đầu vào tay kia ngắm lấy cái khuôn mặt đang híp mắt lại để có thể chống lại cái nắng của cô luca này đây.
-Ủa mà anh là bạn trai em à. Sao em ko biết nhỉ. Em cũng có bạn trai à. Cô nhắm mắt lại nhưng vẫn tỏ vẻ ngây thơ nói chuyện với anh. và có một đìu cô ko biết rằng nãy giờ có một người đang chống cằm nhìn cô từ những cử chỉ hết sức nhẹ nhàng của cô. đôi khi người đó lại cười khi thấy được cái thái độ giống con nít của cô.
-Ừ....chắc ko phải đâu. Anh nói hơi thở của anh như đang bay nhẹ qua cô. và cô có thể cảm nhận được nó. Cô nhẹ nhàng mở mắt ra như sợ sẽ đối diện với ánh nắng nhưng khuôn mặt anh đã che lấp đi những ánh nắng chíu vào khuôn mặt cô. cô bắt đầu mở mắt rõ hơn và bắt gặp ánh mắt đó của cô là ánh mắt của Thiên Bảo đang nhìn cô.
Bốn mắt lại nhìn nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra. Và cái viễn cảnh màu hồng ngập tràn hạnh phúc đó cũng sẽ đến. Anh dần cúi người xuống đồng thời mắt hai người một lần nữa lại nhẹ nhàng từ từ khép lại nhưng lần này ko phải là để trốn tránh những ánh nắng mà là khép lại để đó chờ những đìu hạnh phúc và ngọt ngào nhất.
Anh dần cuối xuống khiến cho khoảng cách của hai người dần dần được thu gọn.
5
4
3
2
1
S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2
Kết thúc là một nụ hôn rất ngọt ngào và hạnh phúc.
BUỔI TỐI TẠI SIÊU THỊ
Một mình Nhã Kỳ đang đẩy chiếc xe đẩy đi mua đồ. Mải mê lựa đồ nên cô cũng ko để ý là có một chiếc xe đẩy đã va vào chiếc xe của cô.
Tiếng động của hai chiếc xe đẩy nhanh chóng va vào nhau và phát lên tiếng kêu khiến cho chủ nhân của hai chiếc xe đó nhanh chóng ko ai bảo ai ngước lên nhìn mặt người kia thì cũng là lúc vô tình cô gặp được...
-Nhã Kỳ
-Kelvin
Cả anh và cô cùng đồng thanh gọi tên của người kia.
Nhận thấy được sự trùng hợp này nên cả hai nhanh chóng nở nụ cười trừ.
-Cậu đi mua đồ à. Kelvin nhanh chóng lên tiếng phá tan cái sự tình cờ đó.
-Ừ..mình mua một số đồ ăn. Còn cậu mua gì vậy. chắc ko phải là đồ ăn chứ. Cô có hơi ngạc nhiên khi nhà anh có biết bao nhiu là osin chả lẽ họ để đích thân cậu chủ như anh phải mua đồ ăn.
-Không mình mua một số đồ cho Minh Thư thôi. anh gãi đầu ngượng ngùng nhìn cô.
Cô khẽ bật cười khi nghe anh nói vậy.
-Nhìn hai người dạo này hạnh phúc quá nhỉ. Cô chọc anh và Minh Thư. Nhìn hai người họ hạnh phúc như vậy cô cũng cảm thấy vui.
-Cũng bình thường mà. Hay là chúng ta qua bên canteen nói chuyện đi. Trong đầu của Kelvin như lóe lên ý nghĩ gì đó.
-Ừ..Nhã Kỳ cũng rất đồng tình với ý kiến đó.
-Cho em một ly cafe và một ly sữa. Anh nhanh chóng gọi đồ uống
-Dạo này sao rồi. cô lên tiếng
-Cũng ổn thôi chứ ko có gì cả. Còn cậu với anh Bảo sao rồi. nhìn hai người rất hạnh phúc. Kelvin bỗng nhận ra được đìu đó qua ánh mắt luôn ẩn chứa những sự hạnh phúc của cô.
-Ừ. Mình cũng vậy. Nhã Kỳ nói tay cô xoay xoay ly sữa.
-Hình như cậu ko giống như Lê Khánh Nhã Kỳ của trước đây nữa. anh hỏi khiến cô có hơi ngạc nhiên.
-Sao cậu lại nói vậy. cô hỏi ngược lại anh.
-Tại mình thấy vậy. nhớ lại lúc cậu mới vào trường thật khó gần và lạnh lùng đến khó chịu nhưng còn bây giờ thì khác rồi. 1 Nhã Kỳ luôn ngập tràn hạnh phúc và hay mỉm cười. Giường như cậu đã thay đổi rất nhìu. Nói thật là lúc mới đầu gặp cậu mình đã có ấn tượng với cậu rồi. ấn tượng về cái sự lạnh lùng nhưng đôi khi lại ấm áp từ cậu. Lúc đó mình cứ ngỡ là mình yêu cậu nhưng đến khi mình gặp được Minh Thư thì mình đã nhận ra tình cảm mà mình dành cho cậu chỉ là sự ngộ nhận mà thôi. có lẽ cũng chỉ vì mình tìm được sự giống nhau trong cậu. Và cũng nhờ Minh Thư đã giúp mình nhận ra được đìu đó.
-Bạn gì ơi, sao bạn lại khóc vậy. Một giọng nói phát ra từ một người con trai. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt bi thương, vô vọng khiến cho người đó nhìn cứ nhìn mãi mà không sao rời được.
Tôi khóc thì có mắc mớ gì đến bạn, làm ơn tránh xa tôi ra. Giọng nói của cô pha lẫn sự lạnh lùng cùng một khuôn mặt đau thương.
-Tôi có lòng tốt muốn quan tâm tới bạn mà bạn có thái độ đó với tôi à. Sự tức giận đã được bộc lộ rõ trên gương mặt của Kelvin.
-Tôi không cần cái thứ gọi là lòng tốt bố thí của bạn. Vì vậy hãy tránh xa tôi ra. Giọng nói mang sự lạnh lẽo toát ra từ gương mặt hết sức baby của cô khiến ai nhìn vào cũng phải sợ. Nếu như là người khác thì chắc đã bị Kelvin hành hạ tới điên rồi. Nhưng với cô gái này thì anh không làm vậy mà còn lo lắng cho cô hơn nữa.
-Vậy thôi, tôi đi. Chào bạn. Kelvin đáp lạnh nhạt. Sải những bước chân dài trên hành lang, lòng cậu thầm nghĩ đến cô gái ấy nhiều hơn.
“Kelvin mày điên rồi, có bao giờ mày như thế này đâu. Cô ta là cái thói gì mà mày như vậy”. Suy nghĩ miên man trong Kelvin lướt nhanh qua bóng dáng cuả hai ông anh mình.
Nghĩ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau anh chợt khẽ mỉm cười . nụ cười đó của anh khiến anh để lộ chiếc lúm đồng tiền trên má . nhìn anh thật dễ thương.
Anh cười vì thấy cô đã thay đổi. Anh vui vì thấy cô đã hạnh phúc hơn....đã cười nhiều hơn. Và cuối cùng thì cái câu hỏi anh luôn tự hỏi trong mình bao lâu đã được anh giải đáp. và đó cũng chỉ là sự ngộ nhận trong anh mà thôi. nhưng tình cảm anh dành cho cô có một chút gì đó đặc biệt. Có thể là hơn cả 1 người bạn.
-Có lẽ là mình đã thay đổi thật rồi. cô nhìn anh ánh mỉm cười nói. Và nơi khóe môi cô lại hiện lên một đường cong. Nó dãn dần ra. Là nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.
-Cậu và anh Bảo nhất định phải được hạnh phúc. Anh nói ánh mắt anh luôn hy vọng một đìu gì đó.
-Hy vọng là vậy. nhưng cậu và Minh Thư thì nhất định phải sống thật hạnh phúc.
-Nhất định rồi. anh nhìn cô như ý nói rằng chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.
-Có lẽ thời gian qua mình đã tốn rất nhìu thời gian. Và đã đến lúc mình phải đối diện với tất cả mọi việc. Bây giờ thì bản thân cô cũng đã nhận ra được những gì mình cần làm và phải đối diện với nó.
-Cậu là em gái của chị Kim phải ko. Anh buông một câu mà có lẽ anh đã có được đáp án.
-Sao cậu biết chuyện này. Cô cũng có hơi ngạc nhiên.
-Bởi vì cậu và chị Kim có gì đó giống nhau. Nhưng tính tình hai người thì hoàn toàn trái ngược nhau. Chị Kim thân thiện dễ gần thì cậu lại ngược lại. Lạnh lùng khó gần có khi là ghét cậu ngay lần đầu tiên gặp mặt. Giường như hai người là hai mảng đối lập. Chỉ có vẻ đẹp trời phú là giống nhau.
-Nghĩ lại mọi chuyện cũng do mình mà mà chị ấy phải gánh chịu biết bao nhiu là chuyện. Hơn bao giờ hết lúc này cô đã nhận ra nhìu chuyện. Suốt thời gian qua cô đã làm rất nhìu người phải khổ vì cô. nhất là chị cô. đã đến lúc cô phải quay trở về với hiện tại và làm lại tất cả.
-Nhưng cuối cùng thì một Nhã Kỳ luôn ngập tràn hạnh phúc đã trở lại trong cậu. Nhất định cậu phải bắt đầu một cuộc sống mới ở tương lai. Và anh Bảo sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu mà. Dù có chuyện gì đi nữa thì nhất định cậu cũng phải hạnh phúc. Kelvin vẫn mong cho cô hạnh phúc. Và anh cũng đã nhận ra được sự thay đổi trong cô qua những ánh mắt và cử chỉ hạnh phúc của cô. ngay lần đầu tiên gặp mặt cô cái ánh mắt lạnh lẽo vô hồn của cô đã đập vào mắt anh. và cũng chính ánh mắt đó đã làm anh ấn tượng với cô. nhưng còn bây giờ thì tận sâu trong ánh mắt của cô đã thay đổi. Có lẽ sự thay đổi đó ai cũng có thể nhận ra.
Cuối cùng thì em cũng đã thay đổi
Hãy mãi như vậy em nhé
Đừng bao giờ tìm lại cái sự lạnh lùng đó nữa
Mà thay vào đó hãy mỉm cười
Từng ngày trôi qua hãy cười nhiều hơn
Để anh có thể thấy được sự hạnh phúc qua ánh mắt của em.
Và cũng ở một nơi nào đó tại BAR có hai người con trai đang nói chuyện với nhau một cách thật lòng nhất.
-Mày dạo này nhìn hạnh phúc quá nghe. Gia Huy tay cầm ly rượu lên nhâm nhi một cách cún hút. Cử chỉ đó cũng của anh cũng đủ để làm cho biết bao nhiu cô gái phải bị đón ngã rồi.
-Tau sao hạnh phúc giống như vợ chồng mày được. Thiên Bảo quay qua nhìn Gia Huy ánh mắt có hơi ganh tị.
-Dĩ nhiên rồi..mày sao mà bằng tau với Nhã Kim được. Nhưng mà tau cũng có hơi ganh tị với mày đó. Nhìn Nhã Kỳ dễ thương lại đáng yêu như vậy mà yêu mày. Tau ko hỉu sao. Gia Huy nói xen lẫn trong ánh mắt là những suy nghĩ vui mừng cho anh.
-Tau sao mày. Ánh mắt Thiên Bảo lại nhìn Gia Huy một cách khó hiểu.
-Nhìn mặt mày mà tau cứ ngỡ là tau đang ở Bắc Cực với tuyết chứ ko phải là Sài Gòn ấm áp này. Vậy mà Nhã Kỳ cũng yêu mày. Mà nhắc đến Nhã Kỳ tau mới nhớ. Lúc đầu tau gặp thấy Nhã Kỳ rất lạnh lùng. Nhìn hai đứa chúng mày giống nhau quá. Hay là hai đứa tụi bây kéo nhau ra ngoài Bắc Cực nứ sống với tuyết đi. Gia Huy nói trêu chọc Thiên Bảo.
-Tau cũng muốn đi lắm mà chắc Nhã Kỳ ko đi cùng đâu. Thiên Bảo vừa uống rượu vừa nói.
-Mà công ty của mày sao rồi. Gia Huy bắt đầu đổi chủ đề. Có lẽ anh cũng đang vui cho chuyện của Thiên Bảo và Nhã Kỳ. cuối cùng thì đìu mà anh hy vọng cũng đã thành hiện thực. Anh vui vì cuối cùng thì thằng bạn thân của anh cũng đã mỉm cười hạnh phúc thật sự rồi. và ko chỉ có anh mà những người còn lại đều cảm thấy vui cho chuyện của Thiên Bảo và Nhã Kỳ pồ với nhau. Nhưng đó lại là sự tiếc nuối của rất nhìu nữ sinh trong trường.
-Cũng tạm ổn. Anh đáp gọn.
-Huy này. Anh bất ngờ gọi tên Gia Huy.
-Gì mày. Gia Huy tay nâng ly rượu lên môi.
-Sao những lúc ở bên Nhã Kỳ tau cứ tìm thấy một cảm giác gì đó rất quen thuộc. Giường như cảm giác đó đã từng rất thân quen với tau. Thiên Bảo nói thật mọi cảm nghĩ của mình cho Gia Huy nghe. Bởi xưa nay hai người ko giấu nhau bất cứ chuyện gì.
-Có lẽ trong quá khứ của mày Nhã Kỳ đã từng tồn tại hay đó chỉ là do mày ngộ nhận.
-Tau cũng ko thể biết được. Giường như cảm giác đó rất thân quen trong tau. Nhưng tau cũng ko thể nhớ lại bất cứ chuyện gì. Quá khứ của tau chỉ toàn là một màu trắng. Nhắc đến chuyện này Thiên Bảo lại buồn thêm.
-Nếu đã như vậy thì mày đừng nhớ đến chuyện này nữa. cũng đừng cố nhớ đến những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ nữa. hãy bắt đầu lại mọi chuyện kể từ đây. Một cuộc sống mới đang chờ đón mày. Gia Huy nói đan xen một ánh mắt bùn bã.
-Thôi đừng nói chuyện này nữa. uống đi. Nói rồi cả hai nhanh chóng uống hết ly này sang ly khác.
Đêm nay cô lại phải một mình ở trong căn chung cư rộng đến hàng chục mét vuông. Minh Thư thì đã đi chơi. Chỉ còn lại mình cô trong căn phòng này. Có lẽ cái cảm giác đó đã cũng đã quá quen thuộc trong cô.
Tay cô vô thức chạm vào sợi dây chuyền có mặt được khắc chữ M. Bàn tay đó như cứng lại khi cô chạm tay đến sợi dây. Nhưng suy nghĩ gì đó cô lại cố mỉm cười. Nhưng theo sau nụ cười đó là một giọt nước mắt nhanh chóng rơi trên má cô.
Cô đưa tay ra sau cổ và mở khóa chiếc khuy. Và chiếc dây chuyền cũng đã nằm gọn trên tay cô. ngắm nhìn lại sợi dây chuyền cô lại nhớ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng lần này cô ko còn cảm thấy nhói lòng khi nhớ lại nó nữa. bởi vì cô đã can đảm đối diện với sự thật.
Nhưng tại sao mắt cô cứ có cảm giác gì đó cay cay. Dù cho cô đã cố cầm cự nhưng cứ xem đây là lần cuối cùng cô khóc vì người đó để từ ngày mai trở đi cô sẽ ko khóc và ko yếu đuối đến như vậy.
Một lần thôi hãy để cô có quyền được khóc cho những chuyện đó để ngày mai trở đi cô sẽ lại là chính cô. một Nhã Kỳ luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Và một lần cuối để cô có thể hồi tưởng lại những kỉ niệm của hai người để rồi từ đây cô sẽ mãi khắc nó vào tim mình. Và một lần để cho bao nỗi đau của cô suốt thời gian qua sẽ trôi theo những giọt nước mắt này mà trôi vào dĩ vãng. Một dĩ vãng đã từng rất hạnh phúc. Và nó mãi khắc ghi trong cô .
Một lần để sau này khi nhớ về nó cô có thể mỉm cười mà nhìn lại quá khứ. Vì ở quá khứ đã từng có một người yêu cô rất chân thành. Yêu cô bằng cả trái tim. Và cô cũng vậy. tình yêu mà cô dành cho người ấy thật sự rất lớn nhưng mọi chuyện đã thành quá khứ rồi. vậy nên hãy để cô khóc nốt một lần này thôi để cho chính bản thân cô là người khép lại quá khứ đó để bắt đầu ở hiện tại và tương lai.
‘’Nhật Minh....từ bây giờ em sẽ sống thật tốt và sẽ ko rơi nước mắt nữa. vậy nên anh hãy mỉm cười chúc phúc cho em được ko. Mọi chuyện của chúng ta em sẽ mãi khắc ghi vào tiềm thức. Và khi nhớ về nó em sẽ luôn tự hào vì đã có một người từng yêu em bằng cả trái tim’’ Cô khẽ nghĩ thầm. Nước mắt vẫn theo dòng suy nghĩ của cô mà tuôn ra.
Cầm trên tay từng vật kỉ niệm của hai người. Cô nhẹ nhàng bỏ từng thứ vào bên trong một chiếc hộp. Tất cả chúng đều là những kỉ niệm đẹp của cô về Nhật Minh. Cô đã tự tay bỏ chúng vào trong thì cũng có nghĩa rằng cô sẽ tự mình kết thúc mọi chuyện tại đây. Từ những tấm hình của hai người chụp cùng nhau lúc họ mới 5, 6 tuổi cho đến sợi dây chuyền hay là cuốn sổ nhật kí của hai người. Tất cả đều được cô giữ lại một cách cẩn thận.
Và cũng đã đến lúc cô nên tự tay khép nó lại để mọi chuyện trong quá khứ sẽ theo đó mà đóng lại. Nhẹ nhàng cầm lấy nắp hộp ánh mắt cô đảo nhìn lại chúng lần cuối trước khi dừng lại mọi chuyện như vậy. qua ánh mắt của cô vẫn thấy được sự buồn nhưng vẫn đâu đấy là sự dũng cảm của cô.
Cô dần đưa nắp chiếc hộp lại và từ từ đậy chúng lại. Cũng giống như cô lúc này đây. Mọi chuyện sẽ mãi được cô khắc gi và sẽ mỉm cười khi nhớ đến nó.
Tạm biệt
Người em đã từng yêu một cách chân tình
Đã đến lúc em quay trở về là em của ngày xưa
Bởi chỉ có như vậy thì em mói có thể đối diện với tất cả
Em sẽ mãi khắc ghi những kỉ niệm của chúng ta vào tim
Để mỗi khi nhớ về nó em sẽ luôn mỉm cười
Vì đã từng có một người yêu em bằng cả trái tim
Vậy nên em sẽ luôn tự hào về đìu đó
Và
Ở một nơi nào đó hy vọng anh sẽ luôn cầu chúc cho em hạnh phúc.
Ánh nắng mặt trời đã bắt đầu nhấp nhô. Một ngày mới lại đến. Bao nhiu đìu nữa lại xảy ra trong ngày hôm nay.
Thay đồ xong cô lại bước ra ngoài đi học nhưng cô chợt nhận ra sự thiếu vắng gì đó.
Có lẽ cô cũng đã biết được câu trả lời rồi..........là sự thíu vắng hình ảnh của anh. ngày nào anh cũng đứng dựa vào tường để chờ cô đi học nhưng hôm nay thì sao. Dòng người vẫn đi qua đi lại nhưng hình ảnh thân quen của anh thì ở đâu. Cô chao mắt nhìn xung quanh nhưng ko thể bắt gặp được anh. có chút gì đó thất vọng.
Và suy nghĩ nhanh chóng sáng lên trong cô. cô nhanh chóng chạy lại gõ cửa phòng cô. bởi cô cứ nghĩ hay là anh làm việc khuya quá nên ngủ quên rồi. nghĩ vậy nên cô gõ cửa liên tục.
Nhưng đến khi tay cô chạm vào chiếc chìa khóa thì cô đã biết được chiếc chìa khóa này bị khóa ở ngoài. Sự thất vọng lại tràn trề lên cô. từ sáng hôm qua đến giờ anh và cô đã ko gặp nhau rồi.
Nhẹ nhàng thất vọng buông cánh tay đang chạm trên tay nắm cửa của cô xuống. Cô lại cảm thấy gì đó khó chịu.
Cô nhanh chóng rảo bước đến trường trong nhìu con mắt của đám HS khi cô bước đến trường. Có lẽ cả trường ko ai bảo ai họ cùng ngạc nhiên khi thấy hôm nay cô đi học một mình ko có sự sánh bước của anh.
Thấy được hình ảnh đó nhiều người lại tỏ ánh mắt khó hiểu nhưng bên cạnh đó là nhìu ánh mắt vui mừng. Họ mừng vì anh và cô chia tay nhau thì họ sẽ có thêm nhiều cơ hội để có thể ảo tưởng.
Có lẽ cô cũng phần nào hiểu được nguyên nhân khi nãy giờ luôn có rất nhiều ánh mắt dè chừng luôn dõi theo cô. và nó nhanh chóng theo những bước chân của cô cho đến lớp học cũng ko là trường hợp ngoài lệ.
-Nhỏ đó chắc bị anh Bảo đá rồi. G1
-Tụi mày ko biết gì thì đừng có nói bậy. Coi chừng anh Bảo nghe thấy thì chết cả lũ đó. G2
-Ừ...tụi mày nói cũng đúng. Im lặng cho chắc. Chứ đụng đến nhỏ đó là coi như xong đời. Anh Bảo mà tức giận thì chưa biết được chuyện gì sẽ xảy ra. G3
Đây cũng chỉ là những lời bình luận của đám HS. Nhưng họ chỉ dám nói thầm thì với nhau chứ ko dám bộc lộ rõ ra. Chắc cũng ko có ai đủ can đảm khi nhắc đến những chuyện này. Bỏi vì họ thừa biết đụng đến Nhã Kỳ thì khác nào đụng đến Thiên Bảo.
Nhưng cô cũng ko để ý đến những lời bình luận đó. vì cô cũng hiểu được nguyên nhân khi ngày nào đi học cũng được mọi người tặng miễn phí cho bao nhiêu cặp mắt nhìn mình. Từ những vị thiếu gia cho đến những cô tiểu thư. Bởi vì cô đã cướp đi anh......thứ mà mọi người ở trường này ai cũng ao ước muốn có. Vậy nên vô tình mà cô có thêm rất nhiều kẻ thù mà ko cần phải kím ở đâu cho xa.
Quay trở về những suy nghĩ của mình giờ đây. Cô nhanh chóng gạt bỏ những chuyện của đám HS trong trường. Ánh mắt cô nhanh chóng lướt sang một người đang chuẩn bị vào lớp.
-Hot girl hôm nay đi học sớm thế. Nhã Kỳ buông một câu khi thấy Bảo Quyên bước vào lớp.
Đáp lại câu nói của Nhã Kỳ là sự im lặng của Bảo Quyên và kèm theo đó là một cái nhìn đầy ẩn ý mà Bảo Quyên dành tặng riêng cho Nhã Kỳ như một món quà chào buổi sáng. Nhưng Nhã Kỳ ko một chút sợ hãi mà liếc nhìn lại Bảo Quyên một cái đầy khiêu khích. Và cũng chính ánh mắt đó khiến Bảo Quyên như bị chùng xuống và có một chút gì đó gọi là sợ.
Nhưng lúc này đây Bảo Quyên ko thể làm gì được Nhã Kỳ. vì chuyện Nhã Kỳ đang pồ với Thiên Bảo khiến cho Bảo Quyên như cảm thấy sợ sệt.
Tiếng trống cũng đã vang lên và giờ học cũng đã đến. Mọi người ko ai bảo ai lại lần nữa lấy sách vở ra học. Đây cũng là sự ngạc nhiên xảy ra trong lớp nhất. Bởi đa số mọi người đang ngồi trên chiếc ghế này đều là do tiền. Chứ ít ai đến đây để học. Nhưng hôm nay mọi người trong lớp này lại lấy sách vở ra học là do đây là tiết của bà cô la sát nên mọi người phải sợ sệt. Vậy nên trên tay ai cũng cầm quyển vở và học bài là chuyện lại mới xảy ra trong lớp này từ khi lớp được nhà trường phân công bà la sát dạy.
Bà cô bước vào trong một sự im lặng đến đáng sợ. Cả lớp đứng lên chào bà cô xong lại nhanh chóng học bài. Cảm giác lại thấp thỏm ko yên khi sắp đến giờ trả bài với bà cô.
Mọi người cùng nín thở xem ai sẽ là người phải lên bàn cân tử thần.
Cuốn sổ màu xanh được in đậm dòng chữ SỔ ĐIỂM cũng đã dần mở ra. Bà cô ngước mắt lên đảo mắt nhìn xung quanh lớp học đang thấp thỏm ko yên.
-Lê.....Khánh.....Nhã.........Kỳ...bà cô kéo dài từng tiếng trong tên của cô. mọi người trong lớp lại thở phào nhẹ nhõm khi nghe bà giáo viên gọi cái tên ko phải là của mình. Mọi ánh mắt trong lớp học lại đổ dồn về chiếc bàn học của cô.
Cô nhanh chóng bước lên trên bục giảng. Trong lòng cô giờ đây lại dâng lên một cảm giác gì đó lo sợ. Bởi trong đầu cô có được chữ nào đâu.
-Em làm những bài tập sau cho tôi. Nói rồi bà cô nhanh chóng ghi thoăn thoắt những bài tập tiếng anh trên bảng.
Cô như thở phào nhẹ nhõm sau khi đọc xong đề.
‘’Cũng may là môn anh’’ cô mỉm cười an tâm rồi nhận lấy viên phấn từ tay bà giáo viên rồi nhanh chóng làm bài tập mới được giao.
-Em vẫn chưa muốn chị à. Giờ em đã biết được những nỗi khỗ của chị trong suốt thời gian qua rồi. chị cứ đi chơi cùng anh Huy đi. Mọi chuyện ở công ty em sẽ giúp chị. Đến bây giờ thì người làm em như cô mói có thể hiểu được những chuyện mà chị cô đã làm cho cô trong suốt thời gian qua.
-Nhã Kỳ.... em thay đổi thật rồi. Nhã Kim càng ngạc nhiên hơn khi nghe em gái mình nói những lời như vậy. bởi xưa nay từ cái ngày định mệnh đó trở đi em cô đã thay đổi. Trở nên lạnh lùng vô tâm và đôi khi là tàn nhẫn. Và chưa bao giờ biết quan tâm đến những cảm nhận của mọi người xung quanh. Nhưng còn bây giờ thì...........em gái cô đã biết cảm nhận đến những suy nghĩ của mọi người. Đã biết giúp cô gánh đi một phần nào gánh nặng. Đến cô cũng ko ngờ về sự thay đổi đột ngột đó.
-Nhã Kỳ, em có phải là Lê Khánh Nhã Kỳ em gái của chị ko. Nhã Kim hỏi ngược lại Nhã Kỳ.
-Sao chị hỏi gì kì vậy. chứ chị nghĩ em là ai. Nhã Kỳ có lẽ đã phần nào đọc được suy nghĩ của chị mình. Cô khẽ bật cười trước thái độ hoài nghi của chị mình. Và có lẽ cô đã phần nào hiểu được nguyên nhân của sự hoài nghi đó.
-Tại chị thấy em thay đổi nhìu quá. Chị cũng ko thể nhận ra em.
-Bộ em thay đổi nhìu quá à. Nhã Kỳ tuy đã biết được nghi ngờ của chị mình nhưng cô vẫn hỏi lại chị mình như để khẳng định đìu đó.
-Ừ...chị có chóng mặt khi thấy được sự thay đổi trong em. Chắc ba mẹ ở Mỹ nghe được tin này thì vui lắm.
-Có lẽ em phải nên chấp nhận sự thay đổi này. Vì người đó và cả vì em. Đã đến lúc em phải đối diện với tất cả. Cuối cùng thì cô cũng đã quyết định đối mặt với tất cả.
-Chuyện của......nói tới đây Nhã Kim lại ngừng lại ko nói tiếp. Giường như Nhã Kim đang sợ nhắc đến những chuyện đau bùn của Nhã Kỳ.
-Nhật Minh đã mất rồi. Và em cũng phải đối diện với sự thật này. Đó cũng là cách để em có thể ko cảm thấy đau lòng nữa. em sẽ sống tốt và sống thay cho phần của cậu ấy nữa. Và em cũng sẽ mãi ghi sâu những chuyện đó vào trong quá khứ để có thể bắt đầu một cuộc sống mới ở tương lai. Có lẽ bây giờ khi nhắc đến chuyện của Nhật Minh tim cô cũng ko còn nhói lên những cơn đau nữa. Bởi từ bao giờ trong tim cô đã khắc ghi hình ảnh của một người con trai khác.
-Cuối cùng thì em chị cũng đã lớn rồi. mọi chuyện hạnh phúc ở tương lai sẽ luôn mỉm cười với em. Nhất định em phải sống hạnh phúc nha. Nhã Kim quay qua ôm lấy đứa em gái bé bỏng của mình vào lòng. Khẽ mỉm cười khi cô nghe được những suy nghĩ trong Nhã Kỳ. cô vui vì cuối cùng Nhã Kỳ cũng đã phần nào quên đi được Nhật Minh.
‘’Nhật Minh à. Nhất định cậu phải phù hộ cho Nhã Kỳ. nó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi vậy nên hãy luôn cầu chúc cho nó được hạnh phúc’’ Nhã Kim nhớ đến Nhật Minh.
-Nhã Kỳ....em pồ với Thiên Bảo à. Nhã Kim như nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi Nhã Kỳ và hai người cũng đã rời nhau ra.
-Chắc vậy. cô ko nói thẳng ra mà cứ úp úp mở mở nhưng như vậy cũng đủ để làm cho Nhã Kim cảm thấy vui mừng.
-Thôi chị vào lớp đã. Nói rồi Nhã Kim nhanh chóng bước đi để lại một mình cô ở ngoài.
Tiếng trống báo hiệu giờ vào học đã vang lên từ lúc nào rồi nhưng cô vẫn chưa bước vào lớp. Giường như cô muốn ở ngoài này hơn. Hay nói đúng hơn là cô muốn cúp tiết. Ý nghĩ đó nhanh chóng lóe lên trong cô và cô như đang bắt đầu thực hiện ý nghĩ đó.
-HS ko lo học mà sao ăn rồi cứ cúp tiết vậy. tiếng của một người ở đằng sau cô bỗng dưng vang lên. Nó khiến cho cô như giật mình nhưng cô cũng đủ nhạy bắn để có thể đoán được chủ nhân của giọng nói đó là ai........và cũng ko ai khác chính là anh...
Vẫn là sự quen thuộc trong anh
Giọng nói ấy sao có thể quên được
Sự lạnh lùng nhưng ấm áp đến kì lạ của anh
Tất cả chúng đều được em ghi sâu vào tìm thức của mình.
Cô nhanh chóng quay mặt lại sau khi đã nhận ra được giọng nói đó........đúng như cô dự đoán. Người đó ko ai khác chính là anh. cô bật cười khi thấy được thân ảnh của anh đang đứng trước mặt cô.
-Nói người khác mà ko xem lại mình. Làm như mình ngoan lắm.
Anh cũng ko trả lời lại mà nhìn cô rồi lại nở nụ cười nơi khóe môi. Cả hai cứ đứng nhìn nhau rồi lại cười đầy ẩn ý. Đúng là yêu nhau rồi thì đôi lúc lại có những giây phút rất sến súa. Cụ thể là như bây giờ.
-Công việc của anh ổn chứ. Cô nằm xuống đám cỏ màu xanh úa tận hưởng những phút giây an nhàn nhất.
-Cũng ổn rồi. Sao em ko lo học mà cứ cúp tiết vậy. anh cũng nằm xuống bên cạnh cô.
-Nói ai vậy ko biết. Anh cũng vậy chứ có hơn gì em đâu. Mà tính ra anh bỏ tiết cũng nhìu hơn em đấy chứ. Cô vẫn trả trêu nói lại anh. do ánh nắng của buổi sáng rọi vào hai người nên cả hai như híp mắt lại để có thể tận hưởng những hương vị của cỏ.
-Này ......ai cho em cái quyền khi bạn trai nói câu nào là trả treo lại câu đó vậy hả. Anh lấy một tay chống xuống đất và dựa đầu vào tay kia ngắm lấy cái khuôn mặt đang híp mắt lại để có thể chống lại cái nắng của cô luca này đây.
-Ủa mà anh là bạn trai em à. Sao em ko biết nhỉ. Em cũng có bạn trai à. Cô nhắm mắt lại nhưng vẫn tỏ vẻ ngây thơ nói chuyện với anh. và có một đìu cô ko biết rằng nãy giờ có một người đang chống cằm nhìn cô từ những cử chỉ hết sức nhẹ nhàng của cô. đôi khi người đó lại cười khi thấy được cái thái độ giống con nít của cô.
-Ừ....chắc ko phải đâu. Anh nói hơi thở của anh như đang bay nhẹ qua cô. và cô có thể cảm nhận được nó. Cô nhẹ nhàng mở mắt ra như sợ sẽ đối diện với ánh nắng nhưng khuôn mặt anh đã che lấp đi những ánh nắng chíu vào khuôn mặt cô. cô bắt đầu mở mắt rõ hơn và bắt gặp ánh mắt đó của cô là ánh mắt của Thiên Bảo đang nhìn cô.
Bốn mắt lại nhìn nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra. Và cái viễn cảnh màu hồng ngập tràn hạnh phúc đó cũng sẽ đến. Anh dần cúi người xuống đồng thời mắt hai người một lần nữa lại nhẹ nhàng từ từ khép lại nhưng lần này ko phải là để trốn tránh những ánh nắng mà là khép lại để đó chờ những đìu hạnh phúc và ngọt ngào nhất.
Anh dần cuối xuống khiến cho khoảng cách của hai người dần dần được thu gọn.
5
4
3
2
1
S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2 S2
Kết thúc là một nụ hôn rất ngọt ngào và hạnh phúc.
BUỔI TỐI TẠI SIÊU THỊ
Một mình Nhã Kỳ đang đẩy chiếc xe đẩy đi mua đồ. Mải mê lựa đồ nên cô cũng ko để ý là có một chiếc xe đẩy đã va vào chiếc xe của cô.
Tiếng động của hai chiếc xe đẩy nhanh chóng va vào nhau và phát lên tiếng kêu khiến cho chủ nhân của hai chiếc xe đó nhanh chóng ko ai bảo ai ngước lên nhìn mặt người kia thì cũng là lúc vô tình cô gặp được...
-Nhã Kỳ
-Kelvin
Cả anh và cô cùng đồng thanh gọi tên của người kia.
Nhận thấy được sự trùng hợp này nên cả hai nhanh chóng nở nụ cười trừ.
-Cậu đi mua đồ à. Kelvin nhanh chóng lên tiếng phá tan cái sự tình cờ đó.
-Ừ..mình mua một số đồ ăn. Còn cậu mua gì vậy. chắc ko phải là đồ ăn chứ. Cô có hơi ngạc nhiên khi nhà anh có biết bao nhiu là osin chả lẽ họ để đích thân cậu chủ như anh phải mua đồ ăn.
-Không mình mua một số đồ cho Minh Thư thôi. anh gãi đầu ngượng ngùng nhìn cô.
Cô khẽ bật cười khi nghe anh nói vậy.
-Nhìn hai người dạo này hạnh phúc quá nhỉ. Cô chọc anh và Minh Thư. Nhìn hai người họ hạnh phúc như vậy cô cũng cảm thấy vui.
-Cũng bình thường mà. Hay là chúng ta qua bên canteen nói chuyện đi. Trong đầu của Kelvin như lóe lên ý nghĩ gì đó.
-Ừ..Nhã Kỳ cũng rất đồng tình với ý kiến đó.
-Cho em một ly cafe và một ly sữa. Anh nhanh chóng gọi đồ uống
-Dạo này sao rồi. cô lên tiếng
-Cũng ổn thôi chứ ko có gì cả. Còn cậu với anh Bảo sao rồi. nhìn hai người rất hạnh phúc. Kelvin bỗng nhận ra được đìu đó qua ánh mắt luôn ẩn chứa những sự hạnh phúc của cô.
-Ừ. Mình cũng vậy. Nhã Kỳ nói tay cô xoay xoay ly sữa.
-Hình như cậu ko giống như Lê Khánh Nhã Kỳ của trước đây nữa. anh hỏi khiến cô có hơi ngạc nhiên.
-Sao cậu lại nói vậy. cô hỏi ngược lại anh.
-Tại mình thấy vậy. nhớ lại lúc cậu mới vào trường thật khó gần và lạnh lùng đến khó chịu nhưng còn bây giờ thì khác rồi. 1 Nhã Kỳ luôn ngập tràn hạnh phúc và hay mỉm cười. Giường như cậu đã thay đổi rất nhìu. Nói thật là lúc mới đầu gặp cậu mình đã có ấn tượng với cậu rồi. ấn tượng về cái sự lạnh lùng nhưng đôi khi lại ấm áp từ cậu. Lúc đó mình cứ ngỡ là mình yêu cậu nhưng đến khi mình gặp được Minh Thư thì mình đã nhận ra tình cảm mà mình dành cho cậu chỉ là sự ngộ nhận mà thôi. có lẽ cũng chỉ vì mình tìm được sự giống nhau trong cậu. Và cũng nhờ Minh Thư đã giúp mình nhận ra được đìu đó.
-Bạn gì ơi, sao bạn lại khóc vậy. Một giọng nói phát ra từ một người con trai. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt bi thương, vô vọng khiến cho người đó nhìn cứ nhìn mãi mà không sao rời được.
Tôi khóc thì có mắc mớ gì đến bạn, làm ơn tránh xa tôi ra. Giọng nói của cô pha lẫn sự lạnh lùng cùng một khuôn mặt đau thương.
-Tôi có lòng tốt muốn quan tâm tới bạn mà bạn có thái độ đó với tôi à. Sự tức giận đã được bộc lộ rõ trên gương mặt của Kelvin.
-Tôi không cần cái thứ gọi là lòng tốt bố thí của bạn. Vì vậy hãy tránh xa tôi ra. Giọng nói mang sự lạnh lẽo toát ra từ gương mặt hết sức baby của cô khiến ai nhìn vào cũng phải sợ. Nếu như là người khác thì chắc đã bị Kelvin hành hạ tới điên rồi. Nhưng với cô gái này thì anh không làm vậy mà còn lo lắng cho cô hơn nữa.
-Vậy thôi, tôi đi. Chào bạn. Kelvin đáp lạnh nhạt. Sải những bước chân dài trên hành lang, lòng cậu thầm nghĩ đến cô gái ấy nhiều hơn.
“Kelvin mày điên rồi, có bao giờ mày như thế này đâu. Cô ta là cái thói gì mà mày như vậy”. Suy nghĩ miên man trong Kelvin lướt nhanh qua bóng dáng cuả hai ông anh mình.
Nghĩ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau anh chợt khẽ mỉm cười . nụ cười đó của anh khiến anh để lộ chiếc lúm đồng tiền trên má . nhìn anh thật dễ thương.
Anh cười vì thấy cô đã thay đổi. Anh vui vì thấy cô đã hạnh phúc hơn....đã cười nhiều hơn. Và cuối cùng thì cái câu hỏi anh luôn tự hỏi trong mình bao lâu đã được anh giải đáp. và đó cũng chỉ là sự ngộ nhận trong anh mà thôi. nhưng tình cảm anh dành cho cô có một chút gì đó đặc biệt. Có thể là hơn cả 1 người bạn.
-Có lẽ là mình đã thay đổi thật rồi. cô nhìn anh ánh mỉm cười nói. Và nơi khóe môi cô lại hiện lên một đường cong. Nó dãn dần ra. Là nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.
-Cậu và anh Bảo nhất định phải được hạnh phúc. Anh nói ánh mắt anh luôn hy vọng một đìu gì đó.
-Hy vọng là vậy. nhưng cậu và Minh Thư thì nhất định phải sống thật hạnh phúc.
-Nhất định rồi. anh nhìn cô như ý nói rằng chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.
-Có lẽ thời gian qua mình đã tốn rất nhìu thời gian. Và đã đến lúc mình phải đối diện với tất cả mọi việc. Bây giờ thì bản thân cô cũng đã nhận ra được những gì mình cần làm và phải đối diện với nó.
-Cậu là em gái của chị Kim phải ko. Anh buông một câu mà có lẽ anh đã có được đáp án.
-Sao cậu biết chuyện này. Cô cũng có hơi ngạc nhiên.
-Bởi vì cậu và chị Kim có gì đó giống nhau. Nhưng tính tình hai người thì hoàn toàn trái ngược nhau. Chị Kim thân thiện dễ gần thì cậu lại ngược lại. Lạnh lùng khó gần có khi là ghét cậu ngay lần đầu tiên gặp mặt. Giường như hai người là hai mảng đối lập. Chỉ có vẻ đẹp trời phú là giống nhau.
-Nghĩ lại mọi chuyện cũng do mình mà mà chị ấy phải gánh chịu biết bao nhiu là chuyện. Hơn bao giờ hết lúc này cô đã nhận ra nhìu chuyện. Suốt thời gian qua cô đã làm rất nhìu người phải khổ vì cô. nhất là chị cô. đã đến lúc cô phải quay trở về với hiện tại và làm lại tất cả.
-Nhưng cuối cùng thì một Nhã Kỳ luôn ngập tràn hạnh phúc đã trở lại trong cậu. Nhất định cậu phải bắt đầu một cuộc sống mới ở tương lai. Và anh Bảo sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu mà. Dù có chuyện gì đi nữa thì nhất định cậu cũng phải hạnh phúc. Kelvin vẫn mong cho cô hạnh phúc. Và anh cũng đã nhận ra được sự thay đổi trong cô qua những ánh mắt và cử chỉ hạnh phúc của cô. ngay lần đầu tiên gặp mặt cô cái ánh mắt lạnh lẽo vô hồn của cô đã đập vào mắt anh. và cũng chính ánh mắt đó đã làm anh ấn tượng với cô. nhưng còn bây giờ thì tận sâu trong ánh mắt của cô đã thay đổi. Có lẽ sự thay đổi đó ai cũng có thể nhận ra.
Cuối cùng thì em cũng đã thay đổi
Hãy mãi như vậy em nhé
Đừng bao giờ tìm lại cái sự lạnh lùng đó nữa
Mà thay vào đó hãy mỉm cười
Từng ngày trôi qua hãy cười nhiều hơn
Để anh có thể thấy được sự hạnh phúc qua ánh mắt của em.
Và cũng ở một nơi nào đó tại BAR có hai người con trai đang nói chuyện với nhau một cách thật lòng nhất.
-Mày dạo này nhìn hạnh phúc quá nghe. Gia Huy tay cầm ly rượu lên nhâm nhi một cách cún hút. Cử chỉ đó cũng của anh cũng đủ để làm cho biết bao nhiu cô gái phải bị đón ngã rồi.
-Tau sao hạnh phúc giống như vợ chồng mày được. Thiên Bảo quay qua nhìn Gia Huy ánh mắt có hơi ganh tị.
-Dĩ nhiên rồi..mày sao mà bằng tau với Nhã Kim được. Nhưng mà tau cũng có hơi ganh tị với mày đó. Nhìn Nhã Kỳ dễ thương lại đáng yêu như vậy mà yêu mày. Tau ko hỉu sao. Gia Huy nói xen lẫn trong ánh mắt là những suy nghĩ vui mừng cho anh.
-Tau sao mày. Ánh mắt Thiên Bảo lại nhìn Gia Huy một cách khó hiểu.
-Nhìn mặt mày mà tau cứ ngỡ là tau đang ở Bắc Cực với tuyết chứ ko phải là Sài Gòn ấm áp này. Vậy mà Nhã Kỳ cũng yêu mày. Mà nhắc đến Nhã Kỳ tau mới nhớ. Lúc đầu tau gặp thấy Nhã Kỳ rất lạnh lùng. Nhìn hai đứa chúng mày giống nhau quá. Hay là hai đứa tụi bây kéo nhau ra ngoài Bắc Cực nứ sống với tuyết đi. Gia Huy nói trêu chọc Thiên Bảo.
-Tau cũng muốn đi lắm mà chắc Nhã Kỳ ko đi cùng đâu. Thiên Bảo vừa uống rượu vừa nói.
-Mà công ty của mày sao rồi. Gia Huy bắt đầu đổi chủ đề. Có lẽ anh cũng đang vui cho chuyện của Thiên Bảo và Nhã Kỳ. cuối cùng thì đìu mà anh hy vọng cũng đã thành hiện thực. Anh vui vì cuối cùng thì thằng bạn thân của anh cũng đã mỉm cười hạnh phúc thật sự rồi. và ko chỉ có anh mà những người còn lại đều cảm thấy vui cho chuyện của Thiên Bảo và Nhã Kỳ pồ với nhau. Nhưng đó lại là sự tiếc nuối của rất nhìu nữ sinh trong trường.
-Cũng tạm ổn. Anh đáp gọn.
-Huy này. Anh bất ngờ gọi tên Gia Huy.
-Gì mày. Gia Huy tay nâng ly rượu lên môi.
-Sao những lúc ở bên Nhã Kỳ tau cứ tìm thấy một cảm giác gì đó rất quen thuộc. Giường như cảm giác đó đã từng rất thân quen với tau. Thiên Bảo nói thật mọi cảm nghĩ của mình cho Gia Huy nghe. Bởi xưa nay hai người ko giấu nhau bất cứ chuyện gì.
-Có lẽ trong quá khứ của mày Nhã Kỳ đã từng tồn tại hay đó chỉ là do mày ngộ nhận.
-Tau cũng ko thể biết được. Giường như cảm giác đó rất thân quen trong tau. Nhưng tau cũng ko thể nhớ lại bất cứ chuyện gì. Quá khứ của tau chỉ toàn là một màu trắng. Nhắc đến chuyện này Thiên Bảo lại buồn thêm.
-Nếu đã như vậy thì mày đừng nhớ đến chuyện này nữa. cũng đừng cố nhớ đến những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ nữa. hãy bắt đầu lại mọi chuyện kể từ đây. Một cuộc sống mới đang chờ đón mày. Gia Huy nói đan xen một ánh mắt bùn bã.
-Thôi đừng nói chuyện này nữa. uống đi. Nói rồi cả hai nhanh chóng uống hết ly này sang ly khác.
Đêm nay cô lại phải một mình ở trong căn chung cư rộng đến hàng chục mét vuông. Minh Thư thì đã đi chơi. Chỉ còn lại mình cô trong căn phòng này. Có lẽ cái cảm giác đó đã cũng đã quá quen thuộc trong cô.
Tay cô vô thức chạm vào sợi dây chuyền có mặt được khắc chữ M. Bàn tay đó như cứng lại khi cô chạm tay đến sợi dây. Nhưng suy nghĩ gì đó cô lại cố mỉm cười. Nhưng theo sau nụ cười đó là một giọt nước mắt nhanh chóng rơi trên má cô.
Cô đưa tay ra sau cổ và mở khóa chiếc khuy. Và chiếc dây chuyền cũng đã nằm gọn trên tay cô. ngắm nhìn lại sợi dây chuyền cô lại nhớ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng lần này cô ko còn cảm thấy nhói lòng khi nhớ lại nó nữa. bởi vì cô đã can đảm đối diện với sự thật.
Nhưng tại sao mắt cô cứ có cảm giác gì đó cay cay. Dù cho cô đã cố cầm cự nhưng cứ xem đây là lần cuối cùng cô khóc vì người đó để từ ngày mai trở đi cô sẽ ko khóc và ko yếu đuối đến như vậy.
Một lần thôi hãy để cô có quyền được khóc cho những chuyện đó để ngày mai trở đi cô sẽ lại là chính cô. một Nhã Kỳ luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Và một lần cuối để cô có thể hồi tưởng lại những kỉ niệm của hai người để rồi từ đây cô sẽ mãi khắc nó vào tim mình. Và một lần để cho bao nỗi đau của cô suốt thời gian qua sẽ trôi theo những giọt nước mắt này mà trôi vào dĩ vãng. Một dĩ vãng đã từng rất hạnh phúc. Và nó mãi khắc ghi trong cô .
Một lần để sau này khi nhớ về nó cô có thể mỉm cười mà nhìn lại quá khứ. Vì ở quá khứ đã từng có một người yêu cô rất chân thành. Yêu cô bằng cả trái tim. Và cô cũng vậy. tình yêu mà cô dành cho người ấy thật sự rất lớn nhưng mọi chuyện đã thành quá khứ rồi. vậy nên hãy để cô khóc nốt một lần này thôi để cho chính bản thân cô là người khép lại quá khứ đó để bắt đầu ở hiện tại và tương lai.
‘’Nhật Minh....từ bây giờ em sẽ sống thật tốt và sẽ ko rơi nước mắt nữa. vậy nên anh hãy mỉm cười chúc phúc cho em được ko. Mọi chuyện của chúng ta em sẽ mãi khắc ghi vào tiềm thức. Và khi nhớ về nó em sẽ luôn tự hào vì đã có một người từng yêu em bằng cả trái tim’’ Cô khẽ nghĩ thầm. Nước mắt vẫn theo dòng suy nghĩ của cô mà tuôn ra.
Cầm trên tay từng vật kỉ niệm của hai người. Cô nhẹ nhàng bỏ từng thứ vào bên trong một chiếc hộp. Tất cả chúng đều là những kỉ niệm đẹp của cô về Nhật Minh. Cô đã tự tay bỏ chúng vào trong thì cũng có nghĩa rằng cô sẽ tự mình kết thúc mọi chuyện tại đây. Từ những tấm hình của hai người chụp cùng nhau lúc họ mới 5, 6 tuổi cho đến sợi dây chuyền hay là cuốn sổ nhật kí của hai người. Tất cả đều được cô giữ lại một cách cẩn thận.
Và cũng đã đến lúc cô nên tự tay khép nó lại để mọi chuyện trong quá khứ sẽ theo đó mà đóng lại. Nhẹ nhàng cầm lấy nắp hộp ánh mắt cô đảo nhìn lại chúng lần cuối trước khi dừng lại mọi chuyện như vậy. qua ánh mắt của cô vẫn thấy được sự buồn nhưng vẫn đâu đấy là sự dũng cảm của cô.
Cô dần đưa nắp chiếc hộp lại và từ từ đậy chúng lại. Cũng giống như cô lúc này đây. Mọi chuyện sẽ mãi được cô khắc gi và sẽ mỉm cười khi nhớ đến nó.
Tạm biệt
Người em đã từng yêu một cách chân tình
Đã đến lúc em quay trở về là em của ngày xưa
Bởi chỉ có như vậy thì em mói có thể đối diện với tất cả
Em sẽ mãi khắc ghi những kỉ niệm của chúng ta vào tim
Để mỗi khi nhớ về nó em sẽ luôn mỉm cười
Vì đã từng có một người yêu em bằng cả trái tim
Vậy nên em sẽ luôn tự hào về đìu đó
Và
Ở một nơi nào đó hy vọng anh sẽ luôn cầu chúc cho em hạnh phúc.
Ánh nắng mặt trời đã bắt đầu nhấp nhô. Một ngày mới lại đến. Bao nhiu đìu nữa lại xảy ra trong ngày hôm nay.
Thay đồ xong cô lại bước ra ngoài đi học nhưng cô chợt nhận ra sự thiếu vắng gì đó.
Có lẽ cô cũng đã biết được câu trả lời rồi..........là sự thíu vắng hình ảnh của anh. ngày nào anh cũng đứng dựa vào tường để chờ cô đi học nhưng hôm nay thì sao. Dòng người vẫn đi qua đi lại nhưng hình ảnh thân quen của anh thì ở đâu. Cô chao mắt nhìn xung quanh nhưng ko thể bắt gặp được anh. có chút gì đó thất vọng.
Và suy nghĩ nhanh chóng sáng lên trong cô. cô nhanh chóng chạy lại gõ cửa phòng cô. bởi cô cứ nghĩ hay là anh làm việc khuya quá nên ngủ quên rồi. nghĩ vậy nên cô gõ cửa liên tục.
Nhưng đến khi tay cô chạm vào chiếc chìa khóa thì cô đã biết được chiếc chìa khóa này bị khóa ở ngoài. Sự thất vọng lại tràn trề lên cô. từ sáng hôm qua đến giờ anh và cô đã ko gặp nhau rồi.
Nhẹ nhàng thất vọng buông cánh tay đang chạm trên tay nắm cửa của cô xuống. Cô lại cảm thấy gì đó khó chịu.
Cô nhanh chóng rảo bước đến trường trong nhìu con mắt của đám HS khi cô bước đến trường. Có lẽ cả trường ko ai bảo ai họ cùng ngạc nhiên khi thấy hôm nay cô đi học một mình ko có sự sánh bước của anh.
Thấy được hình ảnh đó nhiều người lại tỏ ánh mắt khó hiểu nhưng bên cạnh đó là nhìu ánh mắt vui mừng. Họ mừng vì anh và cô chia tay nhau thì họ sẽ có thêm nhiều cơ hội để có thể ảo tưởng.
Có lẽ cô cũng phần nào hiểu được nguyên nhân khi nãy giờ luôn có rất nhiều ánh mắt dè chừng luôn dõi theo cô. và nó nhanh chóng theo những bước chân của cô cho đến lớp học cũng ko là trường hợp ngoài lệ.
-Nhỏ đó chắc bị anh Bảo đá rồi. G1
-Tụi mày ko biết gì thì đừng có nói bậy. Coi chừng anh Bảo nghe thấy thì chết cả lũ đó. G2
-Ừ...tụi mày nói cũng đúng. Im lặng cho chắc. Chứ đụng đến nhỏ đó là coi như xong đời. Anh Bảo mà tức giận thì chưa biết được chuyện gì sẽ xảy ra. G3
Đây cũng chỉ là những lời bình luận của đám HS. Nhưng họ chỉ dám nói thầm thì với nhau chứ ko dám bộc lộ rõ ra. Chắc cũng ko có ai đủ can đảm khi nhắc đến những chuyện này. Bỏi vì họ thừa biết đụng đến Nhã Kỳ thì khác nào đụng đến Thiên Bảo.
Nhưng cô cũng ko để ý đến những lời bình luận đó. vì cô cũng hiểu được nguyên nhân khi ngày nào đi học cũng được mọi người tặng miễn phí cho bao nhiêu cặp mắt nhìn mình. Từ những vị thiếu gia cho đến những cô tiểu thư. Bởi vì cô đã cướp đi anh......thứ mà mọi người ở trường này ai cũng ao ước muốn có. Vậy nên vô tình mà cô có thêm rất nhiều kẻ thù mà ko cần phải kím ở đâu cho xa.
Quay trở về những suy nghĩ của mình giờ đây. Cô nhanh chóng gạt bỏ những chuyện của đám HS trong trường. Ánh mắt cô nhanh chóng lướt sang một người đang chuẩn bị vào lớp.
-Hot girl hôm nay đi học sớm thế. Nhã Kỳ buông một câu khi thấy Bảo Quyên bước vào lớp.
Đáp lại câu nói của Nhã Kỳ là sự im lặng của Bảo Quyên và kèm theo đó là một cái nhìn đầy ẩn ý mà Bảo Quyên dành tặng riêng cho Nhã Kỳ như một món quà chào buổi sáng. Nhưng Nhã Kỳ ko một chút sợ hãi mà liếc nhìn lại Bảo Quyên một cái đầy khiêu khích. Và cũng chính ánh mắt đó khiến Bảo Quyên như bị chùng xuống và có một chút gì đó gọi là sợ.
Nhưng lúc này đây Bảo Quyên ko thể làm gì được Nhã Kỳ. vì chuyện Nhã Kỳ đang pồ với Thiên Bảo khiến cho Bảo Quyên như cảm thấy sợ sệt.
Tiếng trống cũng đã vang lên và giờ học cũng đã đến. Mọi người ko ai bảo ai lại lần nữa lấy sách vở ra học. Đây cũng là sự ngạc nhiên xảy ra trong lớp nhất. Bởi đa số mọi người đang ngồi trên chiếc ghế này đều là do tiền. Chứ ít ai đến đây để học. Nhưng hôm nay mọi người trong lớp này lại lấy sách vở ra học là do đây là tiết của bà cô la sát nên mọi người phải sợ sệt. Vậy nên trên tay ai cũng cầm quyển vở và học bài là chuyện lại mới xảy ra trong lớp này từ khi lớp được nhà trường phân công bà la sát dạy.
Bà cô bước vào trong một sự im lặng đến đáng sợ. Cả lớp đứng lên chào bà cô xong lại nhanh chóng học bài. Cảm giác lại thấp thỏm ko yên khi sắp đến giờ trả bài với bà cô.
Mọi người cùng nín thở xem ai sẽ là người phải lên bàn cân tử thần.
Cuốn sổ màu xanh được in đậm dòng chữ SỔ ĐIỂM cũng đã dần mở ra. Bà cô ngước mắt lên đảo mắt nhìn xung quanh lớp học đang thấp thỏm ko yên.
-Lê.....Khánh.....Nhã.........Kỳ...bà cô kéo dài từng tiếng trong tên của cô. mọi người trong lớp lại thở phào nhẹ nhõm khi nghe bà giáo viên gọi cái tên ko phải là của mình. Mọi ánh mắt trong lớp học lại đổ dồn về chiếc bàn học của cô.
Cô nhanh chóng bước lên trên bục giảng. Trong lòng cô giờ đây lại dâng lên một cảm giác gì đó lo sợ. Bởi trong đầu cô có được chữ nào đâu.
-Em làm những bài tập sau cho tôi. Nói rồi bà cô nhanh chóng ghi thoăn thoắt những bài tập tiếng anh trên bảng.
Cô như thở phào nhẹ nhõm sau khi đọc xong đề.
‘’Cũng may là môn anh’’ cô mỉm cười an tâm rồi nhận lấy viên phấn từ tay bà giáo viên rồi nhanh chóng làm bài tập mới được giao.
/86
|