-Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc làm lành của hai chúng tôi. Vậy nên hôm nay mọi người hãy chơi cho đã vào. Gia Huy đứng cạnh Nhã Kim nói.
Chỉ nghe vậy thôi nhiều người trong buổi tiệc đã thầm chúc mừng cho hai người. Bởi lâu nay mối tình của hai người đã khiến cho nhiều người phải hâm mộ.
-Chúc hai người hạnh phúc. Nhiều HS nâng ly nói thật to với hai người. Có lẽ nhiều người rất vui khi nghe được tin này. Và ai cũng mừng cho họ.
-Hạnh phúc nha. Kelvin nâng ly rượu trên tay chúc cho Gia Huy và Nhã Kim.
-Nhất định rồi. nói rồi Gia Huy ôm lấy Kelvin.
-Em cũng phải vậy đó. Gia Huy khẽ mỉm cười rồi thầm thì vào tai của Kelvin.
-Mà Thiên Bảo đâu sao chị ko thấy vậy Nhã Kỳ. Nhã Kim nhanh chóng thấy vắng bóng của Thiên Bảo.
-Anh ấy đang giải quyết một số công việc nên lát anh ấy tới. Nhã Kỳ mỉm cười nói và nhìn Nhã Kim đầy vẻ hạnh phúc.
-Suốt thời gian qua em đã vất vả rồi. Nhã Kim vội ôm chầm lấy em mình vào lòng. Cô thầm mỉm cười vì em cô bây giờ đã khác xưa nhiều rồi.
-Nhất định chị phải sống thật hạnh phúc cùng anh Huy dù có chuyện gì đi nữa. Nhã Kỳ thầm chúc cho chị mình.
-Em cũng vậy. Nhã Kim khẽ bật cười. Và hành động Nhã Kim và Nhã Kỳ ôm lấy nhau lại càng khiến cho nhiều người ko khỏi thắc mắc về mối quan hệ của hai người. Liệu hai người có phải là chị em ko. Tại sao lại thân thiết đến như vậy.
-Ôi anh Bảo kìa. Tiếng một học sinh nhanh chóng vang lên khi thấy được hình ảnh của Thiên Bảo đang từ bên ngoài bước vào.
-Nhìn ấy trông thật chững chạc. G1
-Men nữa. thích thật. G2
Bao nhiêu cặp mắt của đám nữ sinh lại được lúc nhìn đắm đuối khi thấy sự hiện diện của Thiên Bảo.
-Em đến lâu chưa. Thiên Bảo nhanh chóng bước đến bên Nhã Kỳ như để khẳng định với mọi người cô là của anh và cũng chỉ là của riêng anh thôi.
-Em cũng mới tới thôi. Nhã Kỳ cũng mỉm cười hạnh phúc nhìn anh. và khoảnh khắc này khiến cho nhiều người ko thể ko ghen tị.
-Hôm nay anh đẹp lắm. Thiên Bảo khẽ thầm thì vào tai cô. và hành động đó người ngoài nhìn vào cứ nghĩ là anh đang hôn lên má cô đầy ngọt ngào. Và cũng giống như chuyện của Gia Huy và Nhã Kim chỉ vì một việc nhỏ nhoi mà xém trở thành một chuyện rắc rối.
-Anh ngọt quá đấy. Nhã Kỳ khẽ véo mà Thiên Bảo một cái. Cả hai cùng nở nụ cười hạnh phúc. Hình ảnh đó ai mà ko ghen tị cho được.
-Này hai cái người này thích thì về nhà mà thể hiện chứ đừng có thể hiện ở đây. Gia Huy và Nhã Kim khoác tay nhau bước đến chỗ của Thiên Bảo và Nhã Kỳ.
-Tau thích vậy đó được ko. Thiên Bảo nở một nụ cười đầy ẩn ý nhìn Gia Huy và có lẽ Gia Huy thừa biết được ý nghĩ của câu nói đó là gì.
-Chắc thích được. Nhã Kim cười khẩy nhìn Thiên Bảo.
-Chúc hai người bạn của tôi mãi hạnh phúc như thế này nghe. Thiên Bảo nâng ly rượu lên chúc mừng hai người bạn của anh. lòng anh khẽ vui mừng khi thấy được hình ảnh hai người tay trong tay hạnh phúc với nhau.
-Cậu cũng vậy nha. Nhã Kim nói rồi nháy mắt nhìn Thiên Bảo một cái.
-Dĩ nhiên rồi. Thiên Bảo nói đầy vẻ tự tin. Và anh cũng hy vọng lời nói của Nhã Kim sẽ mãi trở thành hiện thực.
-Hi anh...lâu ngày ko gặp. Minh Thư cùng Kelvin nhanh chóng bước đến.
-Nhỏ này em về từ khi nào sao anh ko biết vậy. Thiên Bảo có hơi ngạc nhiên khi thấy Minh Thư. Bởi anh ko nghĩ là Minh Thư về sớm như vậy.
-Em cũng mới về từ sáng thôi. Minh Thư cười tinh nghịch nhìn Thiên Bảo.
-Nhã Kỳ mình nhớ cậu lắm đó. Minh Thư nhanh chóng chạy đến ôm lấy Nhã Kỳ.
-Mình cũng vậy. mà cậu khỏe chứ. Nhã Kỳ khẽ bật cười. Nụ cười của cô giờ đây ko còn một chút ngượng ngùng nào.
-Mình khỏe mà. Minh Thư nói rồi buông Nhã Kỳ ra.
Và nãy giờ nói mà họ đang đứng cũng chính là tâm điểm của những cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bộ 3.
-Chúng ta hãy cùng nâng ly lên chúc cho hoàng tử và công chúa của chúng ta sẽ mãi được hạnh phúc như vậy. Kelvin nhanh chóng nâng ly rượu lên và nói thật to. và dĩ nhiên là mọi người ở phía dưới cũng nhanh chóng nâng ly lên để chúc mừng cho sự hạnh phúc của hai người họ.
Khi buổi tiệc tan thì Thiên Bảo và Minh Thư hẹn nhau ở một quán cafe.
-Công việc của em sao rồi. Thiên Bảo hỏi thăm Minh Thư. Nhìn bề ngoài thì Thiên Bảo có vẻ ko quan tâm đến những chuyện khác nhưng anh luôn quan tấm đến mọi người. Và Minh Thư cũng nằm trong số những người mà anh luôn quan tâm vì xưa nay anh luôn xem Minh Thư là một đứa em gái của mình. Có khi còn thân hơn cả anh em ruột. Vì Minh Thư có thể tìm ra được cho anh những câu trả lời mà anh cảm thấy khó khăn. Và Minh Thư có thể hiểu và cảm nhận được suy nghĩ của anh. nhưng bề ngoài anh lại tỏ ra lạnh lùng với mọi người cũng vì anh ko muốn ai tìm ra được một đỉm yếu nào của mình.
-Rất chi là tốt. Em chỉ cần chờ kết quả thôi. mà dạo này anh có vẻ bận nhỉ. Minh Thư ngồi đối diện với Thiên Bảo. Ở bên Thiên Bảo cô như cảm thấy vui hơn vì cô ko có anh trai nên anh luôn là một người anh trai tốt trong cô. ko hơn ko kém.
-Ừ dạo này anh hơi bận. Em và Kelvin đi chơi vui chứ.
-Vui lắm. mà mẹ nói là khi nào anh rãnh thì nhớ sang Mỹ thăm mẹ chứ mẹ nhớ anh lắm. Minh Thư nhanh chóng chuyển lời của mẹ đến với Thiên Bảo. Sở dỉ Minh Thư gọi là mẹ vì bố mẹ Thiên Bảo đều xem Minh Thư là con cái trong nhà nên Minh Thư cũng gọi bằng bố và mẹ dù cả hai bên ko có quan hệ huyết thống. Và Thiên Bảo cũng ngược lại với bố mẹ Minh Thư.
-Khi nào anh rãnh thì anh sẽ về.
-À...mà mẹ nói là nếu như anh dẫn luôn bạn gái sang đó thì tốt hơn. Minh Thư như nhớ ra được đìu gì đó.
-À...đúng rồi. có phải em nói với mẹ là anh có bạn gái. Đúng ko. Thiên Bảo lại nhớ về cuộc điện thoại giữa mẹ anh và anh.
-Con nghe đây mẹ.
-Sao con ko sang đây thăm mẹ.
-Dạo này con bận lắm. khi nào rảnh con sẽ qua. Mà Minh Thư cũng ở bên đó rồi.
-Mẹ nghe nói con đã có người yêu. Khi nào mới cho mẹ xem mắt vậy.
-Khi nào thích hợp thì con sẽ cho mẹ xem.
-Con bé đó có tốt với con ko.
-Cô ấy rất tốt với con.
-Vậy là được rồi.
-Không em nói thì còn ai nữa. mà mẹ nói với anh rồi à. Minh Thư cũng đã sớm biết được chuyện này.
-Ừ mẹ điện thoại nói với anh rồi. Thiên Bảo nhâm nhi ly cafe khi thấy thái độ hồn nhiên vô từ vô lo của em gái mình như vậy. nhìn Minh Thư như vậy anh cũng cảm thấy vui.
-Mà hình như đây là lần đầu tiên anh gọi em bằng em nhỉ. Sao hôm nay anh lễ phép vậy. Minh Thư bắt đầu bắt bẽ anh.
-Thì anh mày lớn rồi nên phải khác chứ. Thiên Bảo lại nở nụ cười cùng Minh Thư.
-Cũng đúng thôi. anh có pồ rồi thì cũng phải khác chứ. Minh Thư lại bắt đầu đả động đến chuyện tình yêu đầy hạnh phúc của Thiên Bảo và Nhã Kỳ.
-Dĩ nhiên rồi. em nói thừa.
-Mà hai đứa sao rồi. Thiên Bảo lại nhắc đến chuyện tình cảm của Minh Thư.
-Cũng xem là bình thường. Minh Thư chỉ nở một nụ cười.
Ngày mới nắng lại đến..ông mặt trời lại bắt đầu nhấp nhô và trải dài trên sân trường QUÍ TỘC.
Và trên trang conffession cũng đã được đăng tải rất nhìu hình chụp buổi tiệc của Gia Huy và Nhã Kim. Hay nói cách khác đó chính là hoàng tử và công chúa của quí tộc.
Bao nhiu là lượt like đến chóng mặt và những lời bình luận chúc phúc cho hai người. Bởi mối tình của họ ai mà ko ghen tị cho được.
-Trường ta sẽ tổ chức một cuộc dã ngoại như mọi năm. Vì đây đều là những HS thuộc con cái trong giới thượng lưu nên có gia đình em nào tài trợ chi phí về xe, quần áo, đồ ăn....ko. còng về những khoảng khác thì tập đoàn của thiếu gia Thiên Bảo sẽ lo tất. cô nghĩ với những khoảng tiền này thì gia đình các em có thể dư khả năng. Bà cô nhanh chóng đề cập đến chuyện đi chơi.
-Thưa cô, nhà em sẽ bao tiền ăn của các bạn. Bảo Quyên nhanh chóng đứng dậy phát biểu sau khi tiếng nói của bà cô vừa dứt. Có lẽ là cô đang muốn chứng minh về sự giàu có của gia đình mình. Để những người khác có thể ngưỡng mộ sự giàu có.
-Có đủ tiền ko đó. đủ thì nói cho chắc chắn chứ ko mất công mấy bạn trong lớp nghe những lời đó rồi có nước nhịn đói. Tiếng của một người con gái nhanh chóng vang lên làm thu hút biết bao nhiu ánh nhìn. Ko ai khác chính là Nhã Kỳ. cô khoanh tay nói nhưng ánh mắt thì lạnh lùng và nhìn Bảo Quyên cô khẽ nhếch môi lên mỉm cười.
-Ừ đúng rồi đó, mình nghe nói là cổ phiếu của gia đình bạn đang đi xuống. Lịu bạn có thể bao mọi người ăn được ko đó. mình cũng sợ cái cảnh bị bỏ đói lắm. mọi người còn lại bắt đầu những suy nghĩ nghi ngờ kinh tế nhà Bảo Quyên.
-Đừng có ở đó mà ý kiến. Nếu đã ko thể tài trợ được gì thì tốt nhất là ngồi im đi. Ko ai mượn phải lên tiếng đâu. Bảo Quyên nói chữ nào cũng liên quan đến Nhã Kỳ.
-Thưa cô em sẽ bao hết tiền ăn, ở, mặc và những khoảng khác. Nhã Kỳ đứng dậy nói và một lần nữa bao nhiu cặp mắt lại nhìn về phía cô ngồi. Cả bọn ai cũng phải tò mò về gia thế của cô. bởi số tiền tài trợ cho những việc đó cũng thuộc dạng khủng. Một việc như ăn thì cũng phải chịu nhìu tiền rồi nói gì là bao trọn.
-Rốt cuộc nhà cô ta làm gì mà có thể bao hết được. HS 1
-Ko biết ba mẹ cô ấy là ai mà có thể có nhìu tiền như vậy. HS2
......................bao nhiu là lời bàn luận đầy sôi nổi và đầy tò mò. Gia thế của Nhã Kỳ thì ko một ai có thể biết được. Chỉ là một dấu ???????????? to đùng đang hiện hữu trong đầu mọi người. Bởi ko có một chút dữ lịu nào về cô.
-Chỉ là một đứa trẻ mồ côi thôi thì đừng có mà bốc phét. Ở đây ko phải là nói muốn nói gì thì nói đâu. Bảo Quyên lại lên tiếng bắt bẽ Nhã Kỳ. có lẽ cuộc đấu khẩu của Bảo Quyên và Nhã Kỳ cũng đã bắt đầu.
Và nãy giờ chỉ có Kelvin và Minh Thư là ko lên tiếng và cũng ko có một chút bỉu hiện nào. vì hơn ai hết cả hai người họ đều hỉu tính của Nhã Kỳ là như thế nào rồi.
-Trẻ mồ côi thì sao. Trẻ mồ côi vậy mà sướng hơn cái loại có ba mẹ dạy dỗ mà chơi những cái trò bẩn đó. nói mà ko biết nhìn lại bản thân mình. Tôi khuyên bạn trước khi muốn đánh giá ai thì hãy tự đánh giá bản thân mình trước để xem mình có tư cách nói người khác ko. Nhã Kỳ nói một cách đầy ẩn ý. Và ai cũng có thể dư sức để có thể hỉu những ý nghĩ đang được lấp lại bằng những lời nói đó.
Bảo Quyên ko thể nói thêm lời nào. cô chỉ biết ấp a ấp úng. Cho đến khi bà cô giáo cắt ngang cuộc đối thoại đó.
-Thôi hai em đừng bàn cãi nữa.
-Nhã Kỳ em sẽ bao hết mọi người chứ. Bà cô hỏi lại Nhã Kỳ lần nữa cho chắc chắn.
-Vâng ạ. Nhã Kỳ đáp chắc nuội.
-Vậy em ký vào biên bản này dùm cô với. Nói rồi bà cô nhanh chóng đưa cho Nhã Kỳ một tờ giấy và Nhã Kỳ nhanh chóng kí vào để cam kết những khoảng mà cô sẽ tài trợ.
Khoảng tiền tài trợ đó có thể nhìu nhưng với cô cũng như với tập đoàn DJ thì chỉ là một con số nhỏ ko đáng gì.
TẠI CANTEEN
Mọi người đã có mặt đông đủ. Và trường QUÍ TỘC hôm nay cũng nhộn nhịp hẳn lên khi đầy đủ sự có mặt của bộ ba.
-Mày làm gì mà dạo này tau ko thấy mày luôn vậy. Gia Huy vội lên tiếng khi thấy Thiên Bảo đang bước đến.
-Công việc dạo này chất thành đống nên tau cũng ko có thời gian mà nghỉ ngơi. Thiên Bảo mệt mỏi trả lời Gia Huy. Sắc mặt anh có vẻ ko được tốt cho lắm.
Tuy anh chỉ mới 17t nhưng gánh nặng trên đôi vai anh thật sự rất lớn. Một tập đoàn lớn với biết bao nhiu công nhân đang làm việc cho tập đoàn. Tất cả bọn họ đều trông cậy vào anh. vậy nên anh ko những sống cho bản thân mình mà còn sống cho những người khác nữa. vậy nên công việc ngày một nhìu và thời gian anh đến trường cũng ít đi. Và việc đó cũng đồng nghĩa với việc tần suất gặp nhau của anh và cô cũng ít dần.
-Mày có kham nổi ko đó. có cần gì thì nói tụi tau giúp cho. Vẫn là Gia Huy luôn quan tâm tới bạn thân của mình.
-Anh có gì thì nói mọi người giúp với chứ đừng có một mình rồi ôm hết. Đừng có làm quá rồi đau. Kelvin cũng quan tâm tới Thiên Bảo. Bởi ai mà ko thể hình dung ra cái trách nhịm nặng nề đang đè nặng lên vai Thiên Bảo.
-Vậy còn chuyến dã ngoại với trường cậu đi chứ. Nhã Kim bắt đầu đề cập đến chuyện đi dã ngoại.
-Chắc mình đi ko được đâu. Mọi người đi chơi vui vẻ nhé. Thiên Bảo có hơi thất vọng khi ko được đi cũng mọi người. Nhưng anh ko thể vì cái chuyện đi chơi của mình mà làm ảnh hưởng biết bao nhiu người.
Chỉ nghe anh nói vậy thôi thì đã có một ánh mắt có gì đó gọi là thất vọng và bùn bã và đôi khi là cảm thông. Và ánh mắt luôn dõi theo anh. ko ai khác chính là Nhã Kỳ.
-Anh ko thể sắp xếp lịch à. Minh Thư cũng hơi tiếc.
-Chắc ko được đâu. Mọi người cứ đi chơi đi. Mà nhớ là dẫn Nhã Kỳ đi chơi dùm mình nhé. Thiên Bảo nói nhưng ánh mắt của anh thì nãy giờ đang nhìn cô.
-Em ko đi đâu. Nhã Kỳ vội lên tiếng.
-Em phải đi chứ. Đây cũng là lần đầu tiên em tham gia vào chuyến dã ngoại của trường mình mà. Thiên Bảo tuy vẫn muốn đi cùng cô nhưng công việc của anh ko cho phép anh làm những việc đó.
-Em ko cần đi cũng ko sao mà. Cô vẫn muốn cãi với anh tới cùng.
-Em đi đi. Anh vẫn cố nài nỉ cô.
-Nhã Kỳ cậu đi đi. Minh Thư quay qua năn nỉ Nhã Kỳ đi. Ai cũng hỉu được nguyên nhân vì sao Nhã Kỳ ko đi. Nên mọi người cũng có hơi khó xử.
Nhưng đáp lại sự năn nỉ của Minh Thư chỉ là sự lạnh lùng ko nói câu nào của Nhã Kỳ. cô nhanh chóng đứng dậy và bước đi. Để lại cho đám HS trong canteen lại rộ lên những lời bàn ra tán vào.
Và nối tiếp theo đó là hình ảnh Thiên Bảo nhanh chóng đứng dậy và chạy theo bóng dáng của Nhã Kỳ.
-Nhã Kỳ em sao vậy. Thiên Bảo nhanh chóng lôi tay cô lại khi hai người đang ở phía sau trường.
-Em ko sao chỉ là em ko muốn đi mà thôi. Cô vẫn ko quay mặt lại nhìn anh.
-Lí do em ko đi là gì. Anh cố nắm lấy đôi bàn tay như đang rất cần được sưởi ấm của cô.
-Em ko thích. Cô lại lạnh lùng với anh. nhưng thái độ cô thì rất cương quyết.
-Vì anh ko đi à. Thiên Bảo phần nào cũng hỉu được nguyên nhân.
-Chắc vậy.
Chỉ nghe cô trả lời như vậy thì đã có một nụ cười nhanh chóng hình thành trên khóe môi của ai kia và bàn tay anh nhanh chóng quàng qua ôm lấy cô. là khoảng lặng của sự hạnh phúc đang trào dâng trong anh. anh cứ thế cứ ôm chặt cô vào lòng còn cô thì vẫn ngoan ngoãn ở trong vòng tay ấm áp nhưng chặt chẽ của anh. cứ như vậy cả hai đều tìm được cảm giác an toàn cho đối phương.
Anh đánh cắp anh chỉ bằng trái tim mình
Anh sẽ ôm lấy anh chỉ bằng tình yêu của em
Chỉ cần thế là đủ
Và giờ đây anh nhìn thấy tia sáng
Và giờ đây anh chạm vào ánh sáng của em
Anh nhận ra rằng tất cả những gì em mong muốn chỉ là em.
Người khiến anh có thể hít thở
Người duy nhất khắc sâu trong trái tim anh
Người hiện hữu trong từng giọt nước mắt
Người duy nhất anh đã giấu kín trong lòng
Chỉ riêng mình em mà thôi
Anh yêu em
Tình yêu anh sẽ ko thể nào quên được
Tình yêu đã từng hạnh phúc.
-Em ngốc quá. Nhất định em phải đi. Đi với mọi người cho vui chứ đừng ở nhà. Anh khẽ vỗ đầu cô.
-Em ko đi cũng được mà. Cô bắt đầu rời khỏi vòng tay ấm áp của anh.
-Ngốc quá. Cho dù anh ko đi thì em cũng phải đi. Đi với mọi người cho vui chứ em ở nhà cũng đâu có đi với anh được đâu. Hai người ngồi xuống một chiếc ghế đá được đặt phía sau trường.
-Mình anh ở nhà ổn chứ.
-Dĩ nhiên là ổn rồi. miệng thì nói vậy thôi nhưng suy nghĩ của anh thì ko như vậy. đôi lúc anh lại cảm thấy có chút gì đó chạnh lòng. Nếu như anh ko phải được sinh ra trong cái lớp vỏ bọc đầy hoàn hảo đó thì cuộc sống và suy nghĩ của anh sẽ ko phải như vậy. và anh cũng ko cần phải trưởng thành trước cái tuổi 17 của mình,
Nhưng số phận thì cũng đã định sẵn rồi. và bất cứ ai cũng ko có thể thay đổi được. Bởi mỗi người đều mang một số phận khác nhau và ko ai có thể có quyền chọn lựa cho bản thân cũng như suy nghĩ của mình. Đã từ lâu nó như một cái quy luật trong cuộc sống và con người chúng ta chỉ có thể tuân theo mà thôi.
-Ổn thuyệt ko đó. cô quay qua hỏi anh với một khuôn mặt đang nghi ngờ.
-Thuyệt mà. Anh nở nụ cười tươi nhìn cô.
-Dễ thương quá. Nhìn hai người họ thật hạnh phúc.đây cũng là câu nói mà nhìu HS trong trường đang bình luận sôi nổi với nhau khi xem xong bộ ảnh mà Kelvin mới vừa đăng tải lên.
(hình ảnh)
Đi chơi vui tóa cùng vợ iu................cùng với Minh Thư
23.704 like 4509 cmmt khoảng 10 phút trước
-Ôi nhìn hai người thật hạnh phúc.
-Hai người hãy hạnh phúc như vậy mãi nhé.
-Cuối cùng thì bộ ba trường QUÍ TỘC cũng đã có chủ hết rồi.
-Có chút ghen tị với anh.
-Nhìn hai anh chị đẹp đôi thật.
-Mình hết hy vọng rồi.
-Nhìn Minh Thư dễ thương ghê.
-Nghe nói Minh Thư là nhà thiết kế mà ko biết phải ko.
-Mình vẫn ngưỡng mộ công chúa và hoàng tử của trường.
-Anh Bảo và Nhã Kỳ nữa.
-Trường mình có nhìu hot girl với hot boy nhỉ.
Và ở đâu đấy có một người lại nở một nụ cười tươi nó như một nụ cười chúc phúc cho hai người họ. Đó chính là Thiên Bảo. Nhìn Minh Thư như vậy anh có chút gì đó vui vui trong lòng mình. Vui vì cuối cùng cô em gái của anh cũng đã tìm được tình yêu của mình rồi.
-Hai đứa này vậy mà hạnh phúc nhất. Nhã Kim khẽ mỉm cười nói khi xem xong những tấm ảnh lưu lại những kỉ nịm hạnh phúc của Kelvin và Minh Thư.
-Hy vọng chúng sẽ mãi hạnh phúc. Gia Huy cũng mỉm cười hài lòng.
TỐI TẠI KHU CHUNG CƯ CỦA NHÃ KỲ VÀ MINH THƯ
10h tối.
-Hai người cũng quá nghe. Nhã Kỳ nhanh chóng lên tiếng khi thấy Minh Thư mới đi chơi về.
-Chuyện gì cơ. Minh Thư vẫn tỏ ra ko hỉu.
Nhã Kỳ thấy được thái độ ngơ ngác như con nai vàng của Minh Thư đó cô nhanh chóng dơ chiếc I-PAD lên cho Minh Thư xem những hình ảnh hạnh phúc của hai người mà Kelvin đã đăng tải lên trong đó.
Minh Thư khẽ bật cười vì bạn cô có lẽ là người cuối cùng xem những bức hình này. Bởi vì Kelvin đăng những tấm hình này lên lúc sáng mà Nhã Kỳ giờ mới thấy. Như vậy cũng đủ để chứng minh là bạn cô rất ít lên face.
-Có tin nhắn trên face kìa. Ánh mắt Minh Thư nhanh chóng thấy được dấu hịu của một tin nhắn mới đang hiện lên trên màn hình nền của chiếc I-PAD.
-Thôi mình ko làm phiền cậu nhắn tin với pồ nữa. mình đi tắm rồi còn đi là việc nữa. nói rồi Minh Thư lại bật cười nhìn Nhã Kỳ đây ẩn ý và cô nhanh chóng bước vào trong.
-Giờ này mà còn lên face à. lo mà đi ngủ đi. <3 <3<3
Là tin nhắn từ một người có tên face là Thiên Bảo.
-Thích vậy đó. :v :v
-Em trả lời với ai mà cộc lốc vậy hả.
-Với anh chứ ai.
-Ờ...rứa thôi anh ########## đây.
-Anh
-Sao??????
-Anh chỉ nói vậy rồi ######## à.
-Chứ chi nữa.
-Không nói thêm lời nào à.
-Nói vậy là em đang nhớ anh rồi. em nói thuyệt đi. Em mà nói thuyệt thì anh sẽ suy nghĩ lại mà nói chuyện típ với em.
-Anh mơ à. mờ thôi anh nói mình đi há. Em đi ngủ lun hỷ.
-Này Nhã Kỳ????? em dám....
-Anh nghĩ em dám ko.
-Thôi mờ Nhã Kỳ dễ thương...em đừng có ######## nha. Em mà ########### là anh sang nhấn chuông ko cho em ngủ đâu.
-Ờ...anh qua nhấn đi. Nếu như anh muốn sớm được đưa vào hòa khánh. WELLCOMEEEEEEEEEE
-Giỡn vậy thôi chứ em đi ăn hủ tíu với anh ko
-Nếu như anh đãi thì em phải đi chứ.
-Rứa em thay đồ đi rồi anh qua.
-Minh Thư cậu ở nhà nhé. Mình đi đây rồi lát mình về. Mà cậu có ăn gì ko lát mình mua về cho. Nhã Kỳ nhanh chóng bước xuống giường và chuẩn bị đi.
-Mình biết cậu đi với ai rồi. cậu cứ đi đi. Có lẽ Minh Thư cũng ko quá khó khăn khi đoán được người mà Nhã Kỳ cùng đi chơi lúc này.
Cánh cửa vừa được bật mở thì hình ảnh của Thiên Bảo đang đứng đối diện nhìn cô đã hiện ra. Vẫn là nụ cười đôi khi lạnh lùng nhưng lại ấm áp của anh. nụ cười đó làm sao cô có thể nào quên được.
-Sao em lâu vậy. anh tỏ ra trách móc cô.
-Thế tại sao anh lại nhanh vậy. cô cũng ko vừa khi mỉm cười chọc lại anh.
Anh ko trả lời lại mà chỉ cảm thấy vui trong lòng. Ở bên cạnh cô anh ko ngớt mỉm cười. Dù cho quãng đường anh và cô đi cùng nhau dài hay ngắn nhưng khoảnh khắc khi ở bên cạnh cô, khi được cô yêu thương, tất cả chúng sẽ được anh mãi ghi sâu vào tìm thức. Và anh sẽ ko bao giờ hối hận vì đã yêu cô. mà ngược lại anh sẽ mỉm cười khi nhớ về quá khứ của mình. Một quá khứ đã từng tồn tại tình yêu của cô.
-Em ăn khô hay nước. Anh hỏi khi hai người đã ở trong quán hủ tíu.
-Khô. Nói rồi cô nhanh chóng và bước vào trong ngồi.
Cũng như bao cặp đôi khác họ cũng muốn được trải nghịm những cảm giác khi ngồi ở những quán ăn như vậy chứ ko phải là nơi những nhà hàng sang trọng được ăn những món ngon của lạ. Họ cũng chỉ muốn được sống bình thường ko phải là những con người được đội một lớp bọc nặng nề đó.
-Của hai cháu đây. Nói rồi một bác gái nhanh chóng bưng hai tô hủ tíu đến bàn hai người.
Chỉ nghe vậy thôi nhiều người trong buổi tiệc đã thầm chúc mừng cho hai người. Bởi lâu nay mối tình của hai người đã khiến cho nhiều người phải hâm mộ.
-Chúc hai người hạnh phúc. Nhiều HS nâng ly nói thật to với hai người. Có lẽ nhiều người rất vui khi nghe được tin này. Và ai cũng mừng cho họ.
-Hạnh phúc nha. Kelvin nâng ly rượu trên tay chúc cho Gia Huy và Nhã Kim.
-Nhất định rồi. nói rồi Gia Huy ôm lấy Kelvin.
-Em cũng phải vậy đó. Gia Huy khẽ mỉm cười rồi thầm thì vào tai của Kelvin.
-Mà Thiên Bảo đâu sao chị ko thấy vậy Nhã Kỳ. Nhã Kim nhanh chóng thấy vắng bóng của Thiên Bảo.
-Anh ấy đang giải quyết một số công việc nên lát anh ấy tới. Nhã Kỳ mỉm cười nói và nhìn Nhã Kim đầy vẻ hạnh phúc.
-Suốt thời gian qua em đã vất vả rồi. Nhã Kim vội ôm chầm lấy em mình vào lòng. Cô thầm mỉm cười vì em cô bây giờ đã khác xưa nhiều rồi.
-Nhất định chị phải sống thật hạnh phúc cùng anh Huy dù có chuyện gì đi nữa. Nhã Kỳ thầm chúc cho chị mình.
-Em cũng vậy. Nhã Kim khẽ bật cười. Và hành động Nhã Kim và Nhã Kỳ ôm lấy nhau lại càng khiến cho nhiều người ko khỏi thắc mắc về mối quan hệ của hai người. Liệu hai người có phải là chị em ko. Tại sao lại thân thiết đến như vậy.
-Ôi anh Bảo kìa. Tiếng một học sinh nhanh chóng vang lên khi thấy được hình ảnh của Thiên Bảo đang từ bên ngoài bước vào.
-Nhìn ấy trông thật chững chạc. G1
-Men nữa. thích thật. G2
Bao nhiêu cặp mắt của đám nữ sinh lại được lúc nhìn đắm đuối khi thấy sự hiện diện của Thiên Bảo.
-Em đến lâu chưa. Thiên Bảo nhanh chóng bước đến bên Nhã Kỳ như để khẳng định với mọi người cô là của anh và cũng chỉ là của riêng anh thôi.
-Em cũng mới tới thôi. Nhã Kỳ cũng mỉm cười hạnh phúc nhìn anh. và khoảnh khắc này khiến cho nhiều người ko thể ko ghen tị.
-Hôm nay anh đẹp lắm. Thiên Bảo khẽ thầm thì vào tai cô. và hành động đó người ngoài nhìn vào cứ nghĩ là anh đang hôn lên má cô đầy ngọt ngào. Và cũng giống như chuyện của Gia Huy và Nhã Kim chỉ vì một việc nhỏ nhoi mà xém trở thành một chuyện rắc rối.
-Anh ngọt quá đấy. Nhã Kỳ khẽ véo mà Thiên Bảo một cái. Cả hai cùng nở nụ cười hạnh phúc. Hình ảnh đó ai mà ko ghen tị cho được.
-Này hai cái người này thích thì về nhà mà thể hiện chứ đừng có thể hiện ở đây. Gia Huy và Nhã Kim khoác tay nhau bước đến chỗ của Thiên Bảo và Nhã Kỳ.
-Tau thích vậy đó được ko. Thiên Bảo nở một nụ cười đầy ẩn ý nhìn Gia Huy và có lẽ Gia Huy thừa biết được ý nghĩ của câu nói đó là gì.
-Chắc thích được. Nhã Kim cười khẩy nhìn Thiên Bảo.
-Chúc hai người bạn của tôi mãi hạnh phúc như thế này nghe. Thiên Bảo nâng ly rượu lên chúc mừng hai người bạn của anh. lòng anh khẽ vui mừng khi thấy được hình ảnh hai người tay trong tay hạnh phúc với nhau.
-Cậu cũng vậy nha. Nhã Kim nói rồi nháy mắt nhìn Thiên Bảo một cái.
-Dĩ nhiên rồi. Thiên Bảo nói đầy vẻ tự tin. Và anh cũng hy vọng lời nói của Nhã Kim sẽ mãi trở thành hiện thực.
-Hi anh...lâu ngày ko gặp. Minh Thư cùng Kelvin nhanh chóng bước đến.
-Nhỏ này em về từ khi nào sao anh ko biết vậy. Thiên Bảo có hơi ngạc nhiên khi thấy Minh Thư. Bởi anh ko nghĩ là Minh Thư về sớm như vậy.
-Em cũng mới về từ sáng thôi. Minh Thư cười tinh nghịch nhìn Thiên Bảo.
-Nhã Kỳ mình nhớ cậu lắm đó. Minh Thư nhanh chóng chạy đến ôm lấy Nhã Kỳ.
-Mình cũng vậy. mà cậu khỏe chứ. Nhã Kỳ khẽ bật cười. Nụ cười của cô giờ đây ko còn một chút ngượng ngùng nào.
-Mình khỏe mà. Minh Thư nói rồi buông Nhã Kỳ ra.
Và nãy giờ nói mà họ đang đứng cũng chính là tâm điểm của những cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bộ 3.
-Chúng ta hãy cùng nâng ly lên chúc cho hoàng tử và công chúa của chúng ta sẽ mãi được hạnh phúc như vậy. Kelvin nhanh chóng nâng ly rượu lên và nói thật to. và dĩ nhiên là mọi người ở phía dưới cũng nhanh chóng nâng ly lên để chúc mừng cho sự hạnh phúc của hai người họ.
Khi buổi tiệc tan thì Thiên Bảo và Minh Thư hẹn nhau ở một quán cafe.
-Công việc của em sao rồi. Thiên Bảo hỏi thăm Minh Thư. Nhìn bề ngoài thì Thiên Bảo có vẻ ko quan tâm đến những chuyện khác nhưng anh luôn quan tấm đến mọi người. Và Minh Thư cũng nằm trong số những người mà anh luôn quan tâm vì xưa nay anh luôn xem Minh Thư là một đứa em gái của mình. Có khi còn thân hơn cả anh em ruột. Vì Minh Thư có thể tìm ra được cho anh những câu trả lời mà anh cảm thấy khó khăn. Và Minh Thư có thể hiểu và cảm nhận được suy nghĩ của anh. nhưng bề ngoài anh lại tỏ ra lạnh lùng với mọi người cũng vì anh ko muốn ai tìm ra được một đỉm yếu nào của mình.
-Rất chi là tốt. Em chỉ cần chờ kết quả thôi. mà dạo này anh có vẻ bận nhỉ. Minh Thư ngồi đối diện với Thiên Bảo. Ở bên Thiên Bảo cô như cảm thấy vui hơn vì cô ko có anh trai nên anh luôn là một người anh trai tốt trong cô. ko hơn ko kém.
-Ừ dạo này anh hơi bận. Em và Kelvin đi chơi vui chứ.
-Vui lắm. mà mẹ nói là khi nào anh rãnh thì nhớ sang Mỹ thăm mẹ chứ mẹ nhớ anh lắm. Minh Thư nhanh chóng chuyển lời của mẹ đến với Thiên Bảo. Sở dỉ Minh Thư gọi là mẹ vì bố mẹ Thiên Bảo đều xem Minh Thư là con cái trong nhà nên Minh Thư cũng gọi bằng bố và mẹ dù cả hai bên ko có quan hệ huyết thống. Và Thiên Bảo cũng ngược lại với bố mẹ Minh Thư.
-Khi nào anh rãnh thì anh sẽ về.
-À...mà mẹ nói là nếu như anh dẫn luôn bạn gái sang đó thì tốt hơn. Minh Thư như nhớ ra được đìu gì đó.
-À...đúng rồi. có phải em nói với mẹ là anh có bạn gái. Đúng ko. Thiên Bảo lại nhớ về cuộc điện thoại giữa mẹ anh và anh.
-Con nghe đây mẹ.
-Sao con ko sang đây thăm mẹ.
-Dạo này con bận lắm. khi nào rảnh con sẽ qua. Mà Minh Thư cũng ở bên đó rồi.
-Mẹ nghe nói con đã có người yêu. Khi nào mới cho mẹ xem mắt vậy.
-Khi nào thích hợp thì con sẽ cho mẹ xem.
-Con bé đó có tốt với con ko.
-Cô ấy rất tốt với con.
-Vậy là được rồi.
-Không em nói thì còn ai nữa. mà mẹ nói với anh rồi à. Minh Thư cũng đã sớm biết được chuyện này.
-Ừ mẹ điện thoại nói với anh rồi. Thiên Bảo nhâm nhi ly cafe khi thấy thái độ hồn nhiên vô từ vô lo của em gái mình như vậy. nhìn Minh Thư như vậy anh cũng cảm thấy vui.
-Mà hình như đây là lần đầu tiên anh gọi em bằng em nhỉ. Sao hôm nay anh lễ phép vậy. Minh Thư bắt đầu bắt bẽ anh.
-Thì anh mày lớn rồi nên phải khác chứ. Thiên Bảo lại nở nụ cười cùng Minh Thư.
-Cũng đúng thôi. anh có pồ rồi thì cũng phải khác chứ. Minh Thư lại bắt đầu đả động đến chuyện tình yêu đầy hạnh phúc của Thiên Bảo và Nhã Kỳ.
-Dĩ nhiên rồi. em nói thừa.
-Mà hai đứa sao rồi. Thiên Bảo lại nhắc đến chuyện tình cảm của Minh Thư.
-Cũng xem là bình thường. Minh Thư chỉ nở một nụ cười.
Ngày mới nắng lại đến..ông mặt trời lại bắt đầu nhấp nhô và trải dài trên sân trường QUÍ TỘC.
Và trên trang conffession cũng đã được đăng tải rất nhìu hình chụp buổi tiệc của Gia Huy và Nhã Kim. Hay nói cách khác đó chính là hoàng tử và công chúa của quí tộc.
Bao nhiu là lượt like đến chóng mặt và những lời bình luận chúc phúc cho hai người. Bởi mối tình của họ ai mà ko ghen tị cho được.
-Trường ta sẽ tổ chức một cuộc dã ngoại như mọi năm. Vì đây đều là những HS thuộc con cái trong giới thượng lưu nên có gia đình em nào tài trợ chi phí về xe, quần áo, đồ ăn....ko. còng về những khoảng khác thì tập đoàn của thiếu gia Thiên Bảo sẽ lo tất. cô nghĩ với những khoảng tiền này thì gia đình các em có thể dư khả năng. Bà cô nhanh chóng đề cập đến chuyện đi chơi.
-Thưa cô, nhà em sẽ bao tiền ăn của các bạn. Bảo Quyên nhanh chóng đứng dậy phát biểu sau khi tiếng nói của bà cô vừa dứt. Có lẽ là cô đang muốn chứng minh về sự giàu có của gia đình mình. Để những người khác có thể ngưỡng mộ sự giàu có.
-Có đủ tiền ko đó. đủ thì nói cho chắc chắn chứ ko mất công mấy bạn trong lớp nghe những lời đó rồi có nước nhịn đói. Tiếng của một người con gái nhanh chóng vang lên làm thu hút biết bao nhiu ánh nhìn. Ko ai khác chính là Nhã Kỳ. cô khoanh tay nói nhưng ánh mắt thì lạnh lùng và nhìn Bảo Quyên cô khẽ nhếch môi lên mỉm cười.
-Ừ đúng rồi đó, mình nghe nói là cổ phiếu của gia đình bạn đang đi xuống. Lịu bạn có thể bao mọi người ăn được ko đó. mình cũng sợ cái cảnh bị bỏ đói lắm. mọi người còn lại bắt đầu những suy nghĩ nghi ngờ kinh tế nhà Bảo Quyên.
-Đừng có ở đó mà ý kiến. Nếu đã ko thể tài trợ được gì thì tốt nhất là ngồi im đi. Ko ai mượn phải lên tiếng đâu. Bảo Quyên nói chữ nào cũng liên quan đến Nhã Kỳ.
-Thưa cô em sẽ bao hết tiền ăn, ở, mặc và những khoảng khác. Nhã Kỳ đứng dậy nói và một lần nữa bao nhiu cặp mắt lại nhìn về phía cô ngồi. Cả bọn ai cũng phải tò mò về gia thế của cô. bởi số tiền tài trợ cho những việc đó cũng thuộc dạng khủng. Một việc như ăn thì cũng phải chịu nhìu tiền rồi nói gì là bao trọn.
-Rốt cuộc nhà cô ta làm gì mà có thể bao hết được. HS 1
-Ko biết ba mẹ cô ấy là ai mà có thể có nhìu tiền như vậy. HS2
......................bao nhiu là lời bàn luận đầy sôi nổi và đầy tò mò. Gia thế của Nhã Kỳ thì ko một ai có thể biết được. Chỉ là một dấu ???????????? to đùng đang hiện hữu trong đầu mọi người. Bởi ko có một chút dữ lịu nào về cô.
-Chỉ là một đứa trẻ mồ côi thôi thì đừng có mà bốc phét. Ở đây ko phải là nói muốn nói gì thì nói đâu. Bảo Quyên lại lên tiếng bắt bẽ Nhã Kỳ. có lẽ cuộc đấu khẩu của Bảo Quyên và Nhã Kỳ cũng đã bắt đầu.
Và nãy giờ chỉ có Kelvin và Minh Thư là ko lên tiếng và cũng ko có một chút bỉu hiện nào. vì hơn ai hết cả hai người họ đều hỉu tính của Nhã Kỳ là như thế nào rồi.
-Trẻ mồ côi thì sao. Trẻ mồ côi vậy mà sướng hơn cái loại có ba mẹ dạy dỗ mà chơi những cái trò bẩn đó. nói mà ko biết nhìn lại bản thân mình. Tôi khuyên bạn trước khi muốn đánh giá ai thì hãy tự đánh giá bản thân mình trước để xem mình có tư cách nói người khác ko. Nhã Kỳ nói một cách đầy ẩn ý. Và ai cũng có thể dư sức để có thể hỉu những ý nghĩ đang được lấp lại bằng những lời nói đó.
Bảo Quyên ko thể nói thêm lời nào. cô chỉ biết ấp a ấp úng. Cho đến khi bà cô giáo cắt ngang cuộc đối thoại đó.
-Thôi hai em đừng bàn cãi nữa.
-Nhã Kỳ em sẽ bao hết mọi người chứ. Bà cô hỏi lại Nhã Kỳ lần nữa cho chắc chắn.
-Vâng ạ. Nhã Kỳ đáp chắc nuội.
-Vậy em ký vào biên bản này dùm cô với. Nói rồi bà cô nhanh chóng đưa cho Nhã Kỳ một tờ giấy và Nhã Kỳ nhanh chóng kí vào để cam kết những khoảng mà cô sẽ tài trợ.
Khoảng tiền tài trợ đó có thể nhìu nhưng với cô cũng như với tập đoàn DJ thì chỉ là một con số nhỏ ko đáng gì.
TẠI CANTEEN
Mọi người đã có mặt đông đủ. Và trường QUÍ TỘC hôm nay cũng nhộn nhịp hẳn lên khi đầy đủ sự có mặt của bộ ba.
-Mày làm gì mà dạo này tau ko thấy mày luôn vậy. Gia Huy vội lên tiếng khi thấy Thiên Bảo đang bước đến.
-Công việc dạo này chất thành đống nên tau cũng ko có thời gian mà nghỉ ngơi. Thiên Bảo mệt mỏi trả lời Gia Huy. Sắc mặt anh có vẻ ko được tốt cho lắm.
Tuy anh chỉ mới 17t nhưng gánh nặng trên đôi vai anh thật sự rất lớn. Một tập đoàn lớn với biết bao nhiu công nhân đang làm việc cho tập đoàn. Tất cả bọn họ đều trông cậy vào anh. vậy nên anh ko những sống cho bản thân mình mà còn sống cho những người khác nữa. vậy nên công việc ngày một nhìu và thời gian anh đến trường cũng ít đi. Và việc đó cũng đồng nghĩa với việc tần suất gặp nhau của anh và cô cũng ít dần.
-Mày có kham nổi ko đó. có cần gì thì nói tụi tau giúp cho. Vẫn là Gia Huy luôn quan tâm tới bạn thân của mình.
-Anh có gì thì nói mọi người giúp với chứ đừng có một mình rồi ôm hết. Đừng có làm quá rồi đau. Kelvin cũng quan tâm tới Thiên Bảo. Bởi ai mà ko thể hình dung ra cái trách nhịm nặng nề đang đè nặng lên vai Thiên Bảo.
-Vậy còn chuyến dã ngoại với trường cậu đi chứ. Nhã Kim bắt đầu đề cập đến chuyện đi dã ngoại.
-Chắc mình đi ko được đâu. Mọi người đi chơi vui vẻ nhé. Thiên Bảo có hơi thất vọng khi ko được đi cũng mọi người. Nhưng anh ko thể vì cái chuyện đi chơi của mình mà làm ảnh hưởng biết bao nhiu người.
Chỉ nghe anh nói vậy thôi thì đã có một ánh mắt có gì đó gọi là thất vọng và bùn bã và đôi khi là cảm thông. Và ánh mắt luôn dõi theo anh. ko ai khác chính là Nhã Kỳ.
-Anh ko thể sắp xếp lịch à. Minh Thư cũng hơi tiếc.
-Chắc ko được đâu. Mọi người cứ đi chơi đi. Mà nhớ là dẫn Nhã Kỳ đi chơi dùm mình nhé. Thiên Bảo nói nhưng ánh mắt của anh thì nãy giờ đang nhìn cô.
-Em ko đi đâu. Nhã Kỳ vội lên tiếng.
-Em phải đi chứ. Đây cũng là lần đầu tiên em tham gia vào chuyến dã ngoại của trường mình mà. Thiên Bảo tuy vẫn muốn đi cùng cô nhưng công việc của anh ko cho phép anh làm những việc đó.
-Em ko cần đi cũng ko sao mà. Cô vẫn muốn cãi với anh tới cùng.
-Em đi đi. Anh vẫn cố nài nỉ cô.
-Nhã Kỳ cậu đi đi. Minh Thư quay qua năn nỉ Nhã Kỳ đi. Ai cũng hỉu được nguyên nhân vì sao Nhã Kỳ ko đi. Nên mọi người cũng có hơi khó xử.
Nhưng đáp lại sự năn nỉ của Minh Thư chỉ là sự lạnh lùng ko nói câu nào của Nhã Kỳ. cô nhanh chóng đứng dậy và bước đi. Để lại cho đám HS trong canteen lại rộ lên những lời bàn ra tán vào.
Và nối tiếp theo đó là hình ảnh Thiên Bảo nhanh chóng đứng dậy và chạy theo bóng dáng của Nhã Kỳ.
-Nhã Kỳ em sao vậy. Thiên Bảo nhanh chóng lôi tay cô lại khi hai người đang ở phía sau trường.
-Em ko sao chỉ là em ko muốn đi mà thôi. Cô vẫn ko quay mặt lại nhìn anh.
-Lí do em ko đi là gì. Anh cố nắm lấy đôi bàn tay như đang rất cần được sưởi ấm của cô.
-Em ko thích. Cô lại lạnh lùng với anh. nhưng thái độ cô thì rất cương quyết.
-Vì anh ko đi à. Thiên Bảo phần nào cũng hỉu được nguyên nhân.
-Chắc vậy.
Chỉ nghe cô trả lời như vậy thì đã có một nụ cười nhanh chóng hình thành trên khóe môi của ai kia và bàn tay anh nhanh chóng quàng qua ôm lấy cô. là khoảng lặng của sự hạnh phúc đang trào dâng trong anh. anh cứ thế cứ ôm chặt cô vào lòng còn cô thì vẫn ngoan ngoãn ở trong vòng tay ấm áp nhưng chặt chẽ của anh. cứ như vậy cả hai đều tìm được cảm giác an toàn cho đối phương.
Anh đánh cắp anh chỉ bằng trái tim mình
Anh sẽ ôm lấy anh chỉ bằng tình yêu của em
Chỉ cần thế là đủ
Và giờ đây anh nhìn thấy tia sáng
Và giờ đây anh chạm vào ánh sáng của em
Anh nhận ra rằng tất cả những gì em mong muốn chỉ là em.
Người khiến anh có thể hít thở
Người duy nhất khắc sâu trong trái tim anh
Người hiện hữu trong từng giọt nước mắt
Người duy nhất anh đã giấu kín trong lòng
Chỉ riêng mình em mà thôi
Anh yêu em
Tình yêu anh sẽ ko thể nào quên được
Tình yêu đã từng hạnh phúc.
-Em ngốc quá. Nhất định em phải đi. Đi với mọi người cho vui chứ đừng ở nhà. Anh khẽ vỗ đầu cô.
-Em ko đi cũng được mà. Cô bắt đầu rời khỏi vòng tay ấm áp của anh.
-Ngốc quá. Cho dù anh ko đi thì em cũng phải đi. Đi với mọi người cho vui chứ em ở nhà cũng đâu có đi với anh được đâu. Hai người ngồi xuống một chiếc ghế đá được đặt phía sau trường.
-Mình anh ở nhà ổn chứ.
-Dĩ nhiên là ổn rồi. miệng thì nói vậy thôi nhưng suy nghĩ của anh thì ko như vậy. đôi lúc anh lại cảm thấy có chút gì đó chạnh lòng. Nếu như anh ko phải được sinh ra trong cái lớp vỏ bọc đầy hoàn hảo đó thì cuộc sống và suy nghĩ của anh sẽ ko phải như vậy. và anh cũng ko cần phải trưởng thành trước cái tuổi 17 của mình,
Nhưng số phận thì cũng đã định sẵn rồi. và bất cứ ai cũng ko có thể thay đổi được. Bởi mỗi người đều mang một số phận khác nhau và ko ai có thể có quyền chọn lựa cho bản thân cũng như suy nghĩ của mình. Đã từ lâu nó như một cái quy luật trong cuộc sống và con người chúng ta chỉ có thể tuân theo mà thôi.
-Ổn thuyệt ko đó. cô quay qua hỏi anh với một khuôn mặt đang nghi ngờ.
-Thuyệt mà. Anh nở nụ cười tươi nhìn cô.
-Dễ thương quá. Nhìn hai người họ thật hạnh phúc.đây cũng là câu nói mà nhìu HS trong trường đang bình luận sôi nổi với nhau khi xem xong bộ ảnh mà Kelvin mới vừa đăng tải lên.
(hình ảnh)
Đi chơi vui tóa cùng vợ iu................cùng với Minh Thư
23.704 like 4509 cmmt khoảng 10 phút trước
-Ôi nhìn hai người thật hạnh phúc.
-Hai người hãy hạnh phúc như vậy mãi nhé.
-Cuối cùng thì bộ ba trường QUÍ TỘC cũng đã có chủ hết rồi.
-Có chút ghen tị với anh.
-Nhìn hai anh chị đẹp đôi thật.
-Mình hết hy vọng rồi.
-Nhìn Minh Thư dễ thương ghê.
-Nghe nói Minh Thư là nhà thiết kế mà ko biết phải ko.
-Mình vẫn ngưỡng mộ công chúa và hoàng tử của trường.
-Anh Bảo và Nhã Kỳ nữa.
-Trường mình có nhìu hot girl với hot boy nhỉ.
Và ở đâu đấy có một người lại nở một nụ cười tươi nó như một nụ cười chúc phúc cho hai người họ. Đó chính là Thiên Bảo. Nhìn Minh Thư như vậy anh có chút gì đó vui vui trong lòng mình. Vui vì cuối cùng cô em gái của anh cũng đã tìm được tình yêu của mình rồi.
-Hai đứa này vậy mà hạnh phúc nhất. Nhã Kim khẽ mỉm cười nói khi xem xong những tấm ảnh lưu lại những kỉ nịm hạnh phúc của Kelvin và Minh Thư.
-Hy vọng chúng sẽ mãi hạnh phúc. Gia Huy cũng mỉm cười hài lòng.
TỐI TẠI KHU CHUNG CƯ CỦA NHÃ KỲ VÀ MINH THƯ
10h tối.
-Hai người cũng quá nghe. Nhã Kỳ nhanh chóng lên tiếng khi thấy Minh Thư mới đi chơi về.
-Chuyện gì cơ. Minh Thư vẫn tỏ ra ko hỉu.
Nhã Kỳ thấy được thái độ ngơ ngác như con nai vàng của Minh Thư đó cô nhanh chóng dơ chiếc I-PAD lên cho Minh Thư xem những hình ảnh hạnh phúc của hai người mà Kelvin đã đăng tải lên trong đó.
Minh Thư khẽ bật cười vì bạn cô có lẽ là người cuối cùng xem những bức hình này. Bởi vì Kelvin đăng những tấm hình này lên lúc sáng mà Nhã Kỳ giờ mới thấy. Như vậy cũng đủ để chứng minh là bạn cô rất ít lên face.
-Có tin nhắn trên face kìa. Ánh mắt Minh Thư nhanh chóng thấy được dấu hịu của một tin nhắn mới đang hiện lên trên màn hình nền của chiếc I-PAD.
-Thôi mình ko làm phiền cậu nhắn tin với pồ nữa. mình đi tắm rồi còn đi là việc nữa. nói rồi Minh Thư lại bật cười nhìn Nhã Kỳ đây ẩn ý và cô nhanh chóng bước vào trong.
-Giờ này mà còn lên face à. lo mà đi ngủ đi. <3 <3<3
Là tin nhắn từ một người có tên face là Thiên Bảo.
-Thích vậy đó. :v :v
-Em trả lời với ai mà cộc lốc vậy hả.
-Với anh chứ ai.
-Ờ...rứa thôi anh ########## đây.
-Anh
-Sao??????
-Anh chỉ nói vậy rồi ######## à.
-Chứ chi nữa.
-Không nói thêm lời nào à.
-Nói vậy là em đang nhớ anh rồi. em nói thuyệt đi. Em mà nói thuyệt thì anh sẽ suy nghĩ lại mà nói chuyện típ với em.
-Anh mơ à. mờ thôi anh nói mình đi há. Em đi ngủ lun hỷ.
-Này Nhã Kỳ????? em dám....
-Anh nghĩ em dám ko.
-Thôi mờ Nhã Kỳ dễ thương...em đừng có ######## nha. Em mà ########### là anh sang nhấn chuông ko cho em ngủ đâu.
-Ờ...anh qua nhấn đi. Nếu như anh muốn sớm được đưa vào hòa khánh. WELLCOMEEEEEEEEEE
-Giỡn vậy thôi chứ em đi ăn hủ tíu với anh ko
-Nếu như anh đãi thì em phải đi chứ.
-Rứa em thay đồ đi rồi anh qua.
-Minh Thư cậu ở nhà nhé. Mình đi đây rồi lát mình về. Mà cậu có ăn gì ko lát mình mua về cho. Nhã Kỳ nhanh chóng bước xuống giường và chuẩn bị đi.
-Mình biết cậu đi với ai rồi. cậu cứ đi đi. Có lẽ Minh Thư cũng ko quá khó khăn khi đoán được người mà Nhã Kỳ cùng đi chơi lúc này.
Cánh cửa vừa được bật mở thì hình ảnh của Thiên Bảo đang đứng đối diện nhìn cô đã hiện ra. Vẫn là nụ cười đôi khi lạnh lùng nhưng lại ấm áp của anh. nụ cười đó làm sao cô có thể nào quên được.
-Sao em lâu vậy. anh tỏ ra trách móc cô.
-Thế tại sao anh lại nhanh vậy. cô cũng ko vừa khi mỉm cười chọc lại anh.
Anh ko trả lời lại mà chỉ cảm thấy vui trong lòng. Ở bên cạnh cô anh ko ngớt mỉm cười. Dù cho quãng đường anh và cô đi cùng nhau dài hay ngắn nhưng khoảnh khắc khi ở bên cạnh cô, khi được cô yêu thương, tất cả chúng sẽ được anh mãi ghi sâu vào tìm thức. Và anh sẽ ko bao giờ hối hận vì đã yêu cô. mà ngược lại anh sẽ mỉm cười khi nhớ về quá khứ của mình. Một quá khứ đã từng tồn tại tình yêu của cô.
-Em ăn khô hay nước. Anh hỏi khi hai người đã ở trong quán hủ tíu.
-Khô. Nói rồi cô nhanh chóng và bước vào trong ngồi.
Cũng như bao cặp đôi khác họ cũng muốn được trải nghịm những cảm giác khi ngồi ở những quán ăn như vậy chứ ko phải là nơi những nhà hàng sang trọng được ăn những món ngon của lạ. Họ cũng chỉ muốn được sống bình thường ko phải là những con người được đội một lớp bọc nặng nề đó.
-Của hai cháu đây. Nói rồi một bác gái nhanh chóng bưng hai tô hủ tíu đến bàn hai người.
/86
|