Chap 2: Một ngày mới lại bắt đầu trong tôi, vẫn những thói quen cũ hàng ngày cứ tiếp tục lặp lại nhiều lần như con rô bốt đã được cài đặt sẵn chương trình. Do dư âm của việc đi chơi- về khuya của ngày hôm qua nên bây giờ, tôi vẫn còn có cái cảm giác buồn ngủ. Uể oải bước lên chuyến xe buýt, miệng ngáp ngắn ngáp dài chảy cả nước mắt. Hôm nay không hiểu sao xe buýt đông hẳn lên, không còn chỗ để mà ngồi nữa. Nhìn dáo dác xung quanh chỉ thấy người, là người. Duy chỉ có một chỗ trống kế bên anh ta- người mà tôi gọi với cái tên Quái dị . Không còn cách nào khác, tôi đành phải đứng chờ: Chứ biết làm sao bây giờ? Nhìn khuôn mặt anh ta trông sao mà thanh thản thế đôi mắt nâu khẽ nhắm hờ, hàng mi cong, đen láy, lấp lánh dưới ánh nắng buổi sáng nghĩ đến thế tôi không khỏi than trong lòng mình rằng: Giá như mình được như thế thì tốt quá! Cứ phải sống một cuộc sống giả tạo như thế này làm tôi cảm thấy thật sự rất khó chịu. Tôi cũng có khát khao yêu và được yêu như những con người bình thường thôi . Nhưng mà, điều đó dường như là rất khó đối với tôi bởi vì những người mà tôi yêu thương đều bỏ tôi mà đi hết rồi! Nghĩ vậy, tôi tự mình cười khổ một cái và thầm thương, tiếc thay cho số phận hẩm hiu . Dường như anh ta ý thức được có một người đang nhìn mình hay sao ấy nên vội lấy mũ áo che mặt lại như sợ ai đó bắt được quả tang. Hành động đó làm tôi rất mắc cười nhưng dù thế cũng không dám cười to. Đang cười thầm, bỗng dưng tôi im bặt lại. Một suy nghĩ len lỏi trong đầu tôi: Khoan! Tại sao mình lại cười vì một con người xa lạ như thế...........
Đến nơi làm việc, tôi vui sướng vì cái chân được thoát nạn. Vừa vào đến phòng, tôi đã nghe tếng xôn xao của mấy chị nhân viên rằng: Sắp có Tổng giám đốc mới! . Tưởng chuyện gì to tát: Chỉ là Tổng giám đốc mới thôi mà! Vì tôi là nhân viên mới nên đối với tôi thật sự thì chẳng có gì là to tát cả. Một bóng dáng quen thuộc hiên ngang bước nhanh qua phòng tôi. Tôi tròn mắt nhìn, sững sờ dù rất muốn thốt lên trong lúc này nhưng tôi không thể vì đây là giờ làm việc. Bao nhiêu câu hỏi thắc mắc giờ đây đang tràn ngập trong tôi: Tại sao anh ta lại ở đây? Anh ta làm gì ở chốn này? Anh ta đến đây có chuyện gì?...... vâng vâng và mây mây.
*********
Chiều nay tan sở, tôi tranh thủ về sớm để chuẩn bị đi gặp mặt ông ta. Chuyện là như vầy:
Đang ngồi làm việc trong văn phòng chợt nghe có tiếng chuông đổ, tôi tò mò xem thử. Nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình xen lẫn một chút ngạc nhiên cùng khó chịu: Lâu nay không liên lạc, tự nhiên hôm nay gọi đến không biết có chuyện gì hay không nữa? Thôi kệ cho dù có chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không liên quan tới mình! Tôi tắt âm lượng chuông rồi mặc cho chiếc điện thoại mà tiếp tục làm việc nhưng màn hình điện thoại vẫn cứ sáng báo hiệu không có chuyện dừng lại. Bực bội, tôi cầm điện thoại vào nhà vệ sinh để nghe máy:
-《..........》- tôi nhấn nút nghe máy nhưng không lên tiếng
-《 Tối nay, 7h đến gặp ta ở nhà hàng Good!》- giọng một người đàn ông ở đầu dây bên kia lên tiếng như là một lời mệnh lệnh, âm thanh sắt đá, không chút tình người.
-《Tại sao?》- tôi cũng đáp lại ngắn gọn không kém, âm thanh rõ ràng, rành mạch, mang tính chắc chắn.
-《 Nếu không thì cuốn gói về nhà!》- nói xong câu đó ông ấy cúp máy cái rụp
Đó là câu chuyện: Dù muốn dù không, tôi cũng phải đến!
*********
Đúng 7h, tôi có mặt tại nhà hàng Good theo ý của ông ta. Hôm nay, tôi diện một bộ váy xòe màu trắng, trên môi điểm son nhẹ, xõa tóc dài. Tiến vào cái bàn gần cửa sổ mà ông ta đặt sẵn, tôi đã quá quen thuộc với nơi đây vì đây là một trong những nhà hàng của tập đoàn Lê Hoàng- tập đoàn của ông ta: Lê Triệu Vũ ( Hoàng là tên họ của mẹ tôi) và tôi cũng chính là con gái duy nhất của ông ta: Lê Hoàng Bảo Vi. Ngoài ông ta ra còn có một người phụ nữ trung niên và một chàng trai nhìn mặt quen quen: A đúng rồi đây chẳng phải con người quái dị đây sao? Thật là trùng hợp! . Theo lễ nghi, tôi chào hỏi một tiếng:
- Xin lỗi con đến trễ!
Người phụ nữ hiền từ đáp lại:
-Nào ngồi xuống đi! Không phải tại con đến trễ đâu mà là do ta muốn đến gặp con dâu sớm thôi!
Con dâu tôi có nghe lầm không: Tại sao vậy?
- Không ngờ chị sui lại thích con bé tới vậy?
-Những cô gái như thế này bây giờ khó kiếm lắm! Không thích mới là lạ!
-Chị quá khen!
-Ấy sao anh sui khiêm tốn thế? Có được một cô con gái như vầy phải là phúc phận chớ! Phải vậy không anh suôi?
-Vâng chị nói phải!
Nghe câu nói này, tôi cứ ngỡ là ông ấy giả tạo nhưng nhìn ánh mắt của ông ta mà lòng tôi thấy tội tội hay sao ấy..... .......
Đến nơi làm việc, tôi vui sướng vì cái chân được thoát nạn. Vừa vào đến phòng, tôi đã nghe tếng xôn xao của mấy chị nhân viên rằng: Sắp có Tổng giám đốc mới! . Tưởng chuyện gì to tát: Chỉ là Tổng giám đốc mới thôi mà! Vì tôi là nhân viên mới nên đối với tôi thật sự thì chẳng có gì là to tát cả. Một bóng dáng quen thuộc hiên ngang bước nhanh qua phòng tôi. Tôi tròn mắt nhìn, sững sờ dù rất muốn thốt lên trong lúc này nhưng tôi không thể vì đây là giờ làm việc. Bao nhiêu câu hỏi thắc mắc giờ đây đang tràn ngập trong tôi: Tại sao anh ta lại ở đây? Anh ta làm gì ở chốn này? Anh ta đến đây có chuyện gì?...... vâng vâng và mây mây.
*********
Chiều nay tan sở, tôi tranh thủ về sớm để chuẩn bị đi gặp mặt ông ta. Chuyện là như vầy:
Đang ngồi làm việc trong văn phòng chợt nghe có tiếng chuông đổ, tôi tò mò xem thử. Nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình xen lẫn một chút ngạc nhiên cùng khó chịu: Lâu nay không liên lạc, tự nhiên hôm nay gọi đến không biết có chuyện gì hay không nữa? Thôi kệ cho dù có chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không liên quan tới mình! Tôi tắt âm lượng chuông rồi mặc cho chiếc điện thoại mà tiếp tục làm việc nhưng màn hình điện thoại vẫn cứ sáng báo hiệu không có chuyện dừng lại. Bực bội, tôi cầm điện thoại vào nhà vệ sinh để nghe máy:
-《..........》- tôi nhấn nút nghe máy nhưng không lên tiếng
-《 Tối nay, 7h đến gặp ta ở nhà hàng Good!》- giọng một người đàn ông ở đầu dây bên kia lên tiếng như là một lời mệnh lệnh, âm thanh sắt đá, không chút tình người.
-《Tại sao?》- tôi cũng đáp lại ngắn gọn không kém, âm thanh rõ ràng, rành mạch, mang tính chắc chắn.
-《 Nếu không thì cuốn gói về nhà!》- nói xong câu đó ông ấy cúp máy cái rụp
Đó là câu chuyện: Dù muốn dù không, tôi cũng phải đến!
*********
Đúng 7h, tôi có mặt tại nhà hàng Good theo ý của ông ta. Hôm nay, tôi diện một bộ váy xòe màu trắng, trên môi điểm son nhẹ, xõa tóc dài. Tiến vào cái bàn gần cửa sổ mà ông ta đặt sẵn, tôi đã quá quen thuộc với nơi đây vì đây là một trong những nhà hàng của tập đoàn Lê Hoàng- tập đoàn của ông ta: Lê Triệu Vũ ( Hoàng là tên họ của mẹ tôi) và tôi cũng chính là con gái duy nhất của ông ta: Lê Hoàng Bảo Vi. Ngoài ông ta ra còn có một người phụ nữ trung niên và một chàng trai nhìn mặt quen quen: A đúng rồi đây chẳng phải con người quái dị đây sao? Thật là trùng hợp! . Theo lễ nghi, tôi chào hỏi một tiếng:
- Xin lỗi con đến trễ!
Người phụ nữ hiền từ đáp lại:
-Nào ngồi xuống đi! Không phải tại con đến trễ đâu mà là do ta muốn đến gặp con dâu sớm thôi!
Con dâu tôi có nghe lầm không: Tại sao vậy?
- Không ngờ chị sui lại thích con bé tới vậy?
-Những cô gái như thế này bây giờ khó kiếm lắm! Không thích mới là lạ!
-Chị quá khen!
-Ấy sao anh sui khiêm tốn thế? Có được một cô con gái như vầy phải là phúc phận chớ! Phải vậy không anh suôi?
-Vâng chị nói phải!
Nghe câu nói này, tôi cứ ngỡ là ông ấy giả tạo nhưng nhìn ánh mắt của ông ta mà lòng tôi thấy tội tội hay sao ấy..... .......
/11
|