Tụi nó đang ngồi trước phòng phẫu thuật của Ruki. Viên đạn cách tim 2cm, khả năng sống khoảng 40%. Pama nó ôm nó an ủi. Nó không trách 2người không cho nó biết nó có em song sinh. Nó chỉ mong Ruki bình an qua khỏi.
"Tinh"
Đèn sáng. Ca phẫu thuật kết thúc. Ông bác sĩ vừa mới ra tới cửa đã bị nó túm áo gấp gáp hỏi làm ông suýt té ngã.
"Em cháu, em cháu sao rồi? Em cháu không sao phải không? Em cháu vẫn tốt chứ?"
"Tiểu thư, xin cô bình tĩnh."_ông bác sĩ khẽ ho
Pama nó, bọn hắn nhìn nó kích động như vậy không nói gì. Nó biết mình nóng vội, bèn thả ông ra, lo lắng nhìn ông. Ông đầy gọng kính:
"Viện đạn cách tim 2cm. Ca phẫu thuật thành công. Nhưng cần tĩnh dưỡng thêm."
Ông nói rồi nín thở nhìn tụi nó. Dù sao đây cũng là bệnh viện nhà nó a. Nghe ông thông báo, tụi nó vui mừng không gì tả nổi. Pama nó thở ra nhẹ nhõm. May mắn cho Ruki. Tụi nó vào thăm Ruki, cô vẫn còn đang ngủ. Nó nắm tay người em song sinh của mình:
"Ruki, chị xin lỗi. 17 năm nay đã cướp hết tình thương của ba mẹ, lại hại em ra thế này. Là lỗi của chị. Xin lỗi em."
Wind nhẹ nhàng vỗ vai nó an ủi:
"Hiện tại thì Ruki ổn rồi, em cũng không nên tự trách mình nữa."
"Đúng đó Ken."_Kin
"Ừm."_nó
. . . . .
. . . . . .
"Oa, hôm nay được về nhà vui quá."_Ruki reo hò chạy lung tung quanh nhà làm mọi người phì cười
"Em ở yên đó. Chị đã dặn là không được chạy lung tung rồi."_nó kéo Ruki ngồi xuống salon phòng khách.
Pama nó cười híp mắt. Đúng là song sinh, tính cách y chang nhau, đếu trẻ con và quyết đoán như thế. Lão Enda Raito được giao cho bọn nó xử lý. Giờ này bọn hắn đang trên đường tới chỗ giam lão. Lát nữa, Chin, Ji Woo sẽ hộ tống 5nàng công chúa tới...
"À, chị Wind, em vẫn không hiểu tại sao ngày đó chị lại thoát chết trong gang tấc vậy a."_Ji ôm cánh tay Wimd
Lúc Wind cùng Ji Woo xuất hiện, mọi người đều ngỡ ngàng và vui sướng tột cùng như có 1sự kì diệu đang xảy ra vậy. Wind nhìn Ji Woo cười kể lại toàn bộ sự việc và chốt lại 1câu:
"Anh Ji Woo và gia đình bác Park đã che giấu thân phận và giúp chị tới giờ đó. Thật không biết lấy gì báo đáp a.''
"Ầy. Không có gì. Em đừng để ý quá."_Ji Woo gãi gãi đầu.
"Vậy gả Wimd cho Ji Woo coi như là báo đáp đi."_mama nó cười cười
''Đúng đó. Ui, vợ anh thông minh a."_papa nó khen mama nó
"Xời, vợ anh mà lại."_mama nó bĩu môi
"Stop. Con nổi da gà rùi. Pama đừng có mà chém nữa."_nó, Ruki đồng thanh
"Đó, đó. Anh xem, mấy đưá nhìn đó. 2chị em nó hợp lại nói bác kìa."_mama nó ra vẻ đáng thương
"Ôi, vợ ơi, đừng châp bọn trẻ. Anh là anh đồng ý với tụi nó nha."_papa nó cười cười ôm mama nó lên lầu để lại không gian trò chuyện cho tụi nó.
"Ơ,mà anh Chin đâu?"_không thấy Chin, Ruki lo lắng hỏi
"Anh ấy đang ở căn nhà gỗ cạnh hồ nước đó chị."_Ji
"Ruki, em đi xem Chin đi. Tội nghiệp nó, chắc nó đau lắm."_nó thở dài nhớ tới Băng Băng
"Vâng."_Ruki gật đầu rồi tới căn nh gỗ nhỏ màu xanh lá. Thực sự thì cô cũng rất khổ tâm.
"Cạch..."
Cô mở cửa bước vào. Căn nhà gỗ này hơi nhỏ, nó chỉ bằng phòng cô nhưng mọi thứ trang trí rất đẹp. 1người con trai đang gục mặt xuống chiếc bàn màu trắng duy nhất trong nhà. Không biết Chin đang ngủ hay suy nghĩ điều gì đó. Cô khẽ gọi:
"Anh Chin...."
Chin ngẩng đầu nhìn Ruki bằng đôi mắt đục ngầu. Cậu mỉm cười với cô, nhưng là nụ cười chua xót. Điều này vô tình làm tim cô khẽ nhói lên. Cô biết là Chin vừa mất đi người con gái cậu yêu nhất, nhưng sao cô vẫn cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt. Có lẽ, cô thích Chin mất rồi. Hít 1hơi, cô lại gần cậu, không nói gì. Chin đang nhớ lại những thời gian xưa, khi mà cậu cùng Băng Băng chưa bị tách biệt, khi mà 2 người thích nhau. Khoảng thời gian ấy rất ý nghĩa với cậu. Tiếng cười khanh khách của Băng Băng, đôi môi nhỏ chu lên làm nũng, hay những lúc khóc nhè, hình ảnh cô vẫn là đẹp nhất trong cậu. Nhưng dù có đẹp đến mấy thì giờ đó chỉ là qúa khứ, 1 qúa khứ vĩnh viễn cậu chỉ có thể hồi tưởng lại mà thôi. Nhớ lại nụ cười của Băng Băng, Chin cười chua xót tự nói với bản thân mà Ruki nghe như từng nhát dao cứa vào tim cô:
"Băng Băng, xin lỗi em. Anh xin lỗi. Nhưng, anh đau lắm, đau rất nhiều. Anh đau ở đây, ở chỗ này, đau ở trái tim đã bị em mang đi. Em đã nói là sẽ chiếm giữ trái tim anh suốt đời cơ mà. Tại sao em lại nuốt lời chứ? Tại sao? Băng băng, trở về với anh đi. Đừng bỏ anh 1 mình ở đây. Băng Băng, anh yêu em.... Băng Băng à...."
Tiếng âm thanh nhỏ dần, nhỏ dần. Chin ngủ lúc nào không hay. Ruki nhìn Chin tự dày vò bản thân vì người con gái khác mà lòng đau nhói. Cô biết không được đố kị với Băng Băng, nhưng mà sao khó chịu quá. Nước mắt cô rơi xuống. Cô cũng chỉ là lấy sự vui vẻ làm vỏ bọc cho sự yếu đuối như chị cô_nó_ lấy sự lạnh lùng để che lấp con người thật của mình mà thôi. Cô đỡ Chin lên giường rồi ra ngoài. Mà cô cũng không biết rằng khi cô vừa quay lưng bước đi thì người con trai kia bỗng từ từ mở mắt, nói nhỏ như với chính mình nghe thấy:
"Băng Băng, cô ấy thực sự rất tốt đúng không? Em lên đường bình an nhé. Băng Băng mãi là cô bé nhỏ đáng yêu trong tim anh!!!"
"Tinh"
Đèn sáng. Ca phẫu thuật kết thúc. Ông bác sĩ vừa mới ra tới cửa đã bị nó túm áo gấp gáp hỏi làm ông suýt té ngã.
"Em cháu, em cháu sao rồi? Em cháu không sao phải không? Em cháu vẫn tốt chứ?"
"Tiểu thư, xin cô bình tĩnh."_ông bác sĩ khẽ ho
Pama nó, bọn hắn nhìn nó kích động như vậy không nói gì. Nó biết mình nóng vội, bèn thả ông ra, lo lắng nhìn ông. Ông đầy gọng kính:
"Viện đạn cách tim 2cm. Ca phẫu thuật thành công. Nhưng cần tĩnh dưỡng thêm."
Ông nói rồi nín thở nhìn tụi nó. Dù sao đây cũng là bệnh viện nhà nó a. Nghe ông thông báo, tụi nó vui mừng không gì tả nổi. Pama nó thở ra nhẹ nhõm. May mắn cho Ruki. Tụi nó vào thăm Ruki, cô vẫn còn đang ngủ. Nó nắm tay người em song sinh của mình:
"Ruki, chị xin lỗi. 17 năm nay đã cướp hết tình thương của ba mẹ, lại hại em ra thế này. Là lỗi của chị. Xin lỗi em."
Wind nhẹ nhàng vỗ vai nó an ủi:
"Hiện tại thì Ruki ổn rồi, em cũng không nên tự trách mình nữa."
"Đúng đó Ken."_Kin
"Ừm."_nó
. . . . .
. . . . . .
"Oa, hôm nay được về nhà vui quá."_Ruki reo hò chạy lung tung quanh nhà làm mọi người phì cười
"Em ở yên đó. Chị đã dặn là không được chạy lung tung rồi."_nó kéo Ruki ngồi xuống salon phòng khách.
Pama nó cười híp mắt. Đúng là song sinh, tính cách y chang nhau, đếu trẻ con và quyết đoán như thế. Lão Enda Raito được giao cho bọn nó xử lý. Giờ này bọn hắn đang trên đường tới chỗ giam lão. Lát nữa, Chin, Ji Woo sẽ hộ tống 5nàng công chúa tới...
"À, chị Wind, em vẫn không hiểu tại sao ngày đó chị lại thoát chết trong gang tấc vậy a."_Ji ôm cánh tay Wimd
Lúc Wind cùng Ji Woo xuất hiện, mọi người đều ngỡ ngàng và vui sướng tột cùng như có 1sự kì diệu đang xảy ra vậy. Wind nhìn Ji Woo cười kể lại toàn bộ sự việc và chốt lại 1câu:
"Anh Ji Woo và gia đình bác Park đã che giấu thân phận và giúp chị tới giờ đó. Thật không biết lấy gì báo đáp a.''
"Ầy. Không có gì. Em đừng để ý quá."_Ji Woo gãi gãi đầu.
"Vậy gả Wimd cho Ji Woo coi như là báo đáp đi."_mama nó cười cười
''Đúng đó. Ui, vợ anh thông minh a."_papa nó khen mama nó
"Xời, vợ anh mà lại."_mama nó bĩu môi
"Stop. Con nổi da gà rùi. Pama đừng có mà chém nữa."_nó, Ruki đồng thanh
"Đó, đó. Anh xem, mấy đưá nhìn đó. 2chị em nó hợp lại nói bác kìa."_mama nó ra vẻ đáng thương
"Ôi, vợ ơi, đừng châp bọn trẻ. Anh là anh đồng ý với tụi nó nha."_papa nó cười cười ôm mama nó lên lầu để lại không gian trò chuyện cho tụi nó.
"Ơ,mà anh Chin đâu?"_không thấy Chin, Ruki lo lắng hỏi
"Anh ấy đang ở căn nhà gỗ cạnh hồ nước đó chị."_Ji
"Ruki, em đi xem Chin đi. Tội nghiệp nó, chắc nó đau lắm."_nó thở dài nhớ tới Băng Băng
"Vâng."_Ruki gật đầu rồi tới căn nh gỗ nhỏ màu xanh lá. Thực sự thì cô cũng rất khổ tâm.
"Cạch..."
Cô mở cửa bước vào. Căn nhà gỗ này hơi nhỏ, nó chỉ bằng phòng cô nhưng mọi thứ trang trí rất đẹp. 1người con trai đang gục mặt xuống chiếc bàn màu trắng duy nhất trong nhà. Không biết Chin đang ngủ hay suy nghĩ điều gì đó. Cô khẽ gọi:
"Anh Chin...."
Chin ngẩng đầu nhìn Ruki bằng đôi mắt đục ngầu. Cậu mỉm cười với cô, nhưng là nụ cười chua xót. Điều này vô tình làm tim cô khẽ nhói lên. Cô biết là Chin vừa mất đi người con gái cậu yêu nhất, nhưng sao cô vẫn cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt. Có lẽ, cô thích Chin mất rồi. Hít 1hơi, cô lại gần cậu, không nói gì. Chin đang nhớ lại những thời gian xưa, khi mà cậu cùng Băng Băng chưa bị tách biệt, khi mà 2 người thích nhau. Khoảng thời gian ấy rất ý nghĩa với cậu. Tiếng cười khanh khách của Băng Băng, đôi môi nhỏ chu lên làm nũng, hay những lúc khóc nhè, hình ảnh cô vẫn là đẹp nhất trong cậu. Nhưng dù có đẹp đến mấy thì giờ đó chỉ là qúa khứ, 1 qúa khứ vĩnh viễn cậu chỉ có thể hồi tưởng lại mà thôi. Nhớ lại nụ cười của Băng Băng, Chin cười chua xót tự nói với bản thân mà Ruki nghe như từng nhát dao cứa vào tim cô:
"Băng Băng, xin lỗi em. Anh xin lỗi. Nhưng, anh đau lắm, đau rất nhiều. Anh đau ở đây, ở chỗ này, đau ở trái tim đã bị em mang đi. Em đã nói là sẽ chiếm giữ trái tim anh suốt đời cơ mà. Tại sao em lại nuốt lời chứ? Tại sao? Băng băng, trở về với anh đi. Đừng bỏ anh 1 mình ở đây. Băng Băng, anh yêu em.... Băng Băng à...."
Tiếng âm thanh nhỏ dần, nhỏ dần. Chin ngủ lúc nào không hay. Ruki nhìn Chin tự dày vò bản thân vì người con gái khác mà lòng đau nhói. Cô biết không được đố kị với Băng Băng, nhưng mà sao khó chịu quá. Nước mắt cô rơi xuống. Cô cũng chỉ là lấy sự vui vẻ làm vỏ bọc cho sự yếu đuối như chị cô_nó_ lấy sự lạnh lùng để che lấp con người thật của mình mà thôi. Cô đỡ Chin lên giường rồi ra ngoài. Mà cô cũng không biết rằng khi cô vừa quay lưng bước đi thì người con trai kia bỗng từ từ mở mắt, nói nhỏ như với chính mình nghe thấy:
"Băng Băng, cô ấy thực sự rất tốt đúng không? Em lên đường bình an nhé. Băng Băng mãi là cô bé nhỏ đáng yêu trong tim anh!!!"
/50
|