Hắn tiều tụy trông thấy. Cái vẻ bất cần đời ấy của hắn khiến papa hắn rất lo. Đây là lần thứ 2 hắn như thế, từ khi mama hắn qua đời. Pama nó thì gần như hết cách. Nó vẫn bạt vô âm tín. Nó cứ như 1 cơn gió biến mất không một dấu vết. Thật là, dẫu biết yêu là thế nhưng sao tình yêu của nó trắc trở quá. 1 năm trôi qua nhanh chóng. Mọi thứ dần đi về quỹ đạo ban đầu của nó, chỉ tiếc là trong tim ai đó vẫn còn 1 khoảng trống về bóng hình của 1 người con gái. Liệu 1 năm đã đủ để quên? Liệu trở về bây giờ vẫn còn kịp? Sẽ không có câu trả lời chính xác cho những câu hỏi ấy nếu không phải là người trong cuộc. . . .
. . . . . .
Lại 1 lần nữa trở về. Nhưng lần này không có những cảnh tượng chào đón hoành tráng, những tiếng gọi 'tiểu thư' hay những ánh mắt thân thương của người thân. Lần này, nó trở về trong sự lặng lẽ và cô độc. Không còn xe BMW, không còn mô tô, nó một mình ra khỏi sân bay đông đúc. Nó đi, cứ đi mà không biết đến đâu. 1 năm qua, nó tự dằn vặt mình nhiều lắm, đau nhiều lắm, và nhớ, rất nhớ hắn. Nhiều lúc nó chỉ muốn về oà khóc trong vòng tay hắn, bất chấp tất cả để bên hắn, nhưng sự cố chấp đã kìm nén nó. Nói nó ích kỷ, nó cũng mặc kệ. Nó đâu muốn thế, đâu muốn bỏ đi, đâu muốn xa hắn. Nhưng giờ đây, nó lại trở về? Là vì cái gì ư? Vì nó còn yêu hắn. Vì nó muốn xác nhận tình cảm của hắn, dù đã muộn. Nó đến ngọn đồi trước đây hắn đưa nó tới. Mọi thứ vẫn thế, vẫn tươi tốt, chỉ là lòng người không còn như trước. Lòng nó rối bời, hình ảnh hắn hớn hở dắt nó lên đây xem hoa anh đào lại hiện lên trong đầu nó. Gió khẽ thổi qua, 1 giọt nước lăn dài trên má. Nó ngẩng mặt lên trời ngăn nước mắt chảy xuống, nhưng càng cố kìm nén, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
"Bảo... Bảo Trâm."
Nó cười, nhớ hắn đến nỗi nghe được cả tiếng gọi của hắn.
"Trâm... Là em đúng không?"
Tiếng nói ấy lại vang lên. Không, không phải ảo giác. Nó quay lại. Hắn đang ở đó, nhìn nó, cả người nó run lên. Là hắn thật rồi. Hắn xơ xác quá. Nó muốn chạy ngay tới mà ôm hắn, nhưng sao đôi chân nó như hoá đá, không nhấc nổi nữa.
"Trâm, đúng là em rồi."_giọng hắn run run.
Nó như thấy tim mình đau nhói. Hắn đang khóc, khóc vì nó. 2 người cứ đứng nhìn nhau như vậy cho đến khi hắn thấy cả người nặng trĩu đang từ từ ngã xuống trong tiếng gọi thất thanh của người con gái ấy, người con gái hắn tìm kiếm đã lâu.
. . . . . .
. . . .
2 ngày sau.
Hospital.
Hắn từ từ tỉnh dậy. Cả người đau nhức. Người đầu tiên hắn gọi là nó:
"Bảo Trâm, Bảo Trâm."
"Kiên, con tỉnh rồi."_papa hắn
"Anh Ren.''_Chin, Ruki, Ji
Hắn tìm kiếm quanh phòng, không thấy bóng dáng nó. Là mơ sao? Hắn thất vọng đưa mắt nhìn ra cửa số. Nhưng 1 lần nữa, hắn thấy nó đang đứng ở dưới đó. Hắn vội chạy ra khỏi phòng. Shi, Jin và mọi người vội vàng đuổi theo hắn. Hắn chạy xuống dưới cổng bệnh viện, nó đâu rồi?
"Sao thế Ren?"_Jin lo lắng hỏi
"Sao lại chạy xuống đây?"_Shi
"Anh Jin, em vừa thấy Ken từ đây đi ra."_Kin từ ngoài chạy vào
"Ken?"_ đồng thanh
"Không chắc lắm. Nhưng trông giống cậu ấy lắm."_Kin
"Sao chị không giữ chị ấy lại.?"_Ji
"Hình như Ken cố tình tránh mặt chúng ta, nên..."_Kin
1 niềm vui len lỏi trong tim hắn. Nó đã trở về, chính nó đã đưa hắn tới bệnh viện, là nó. Quan trọng hơn, hắn biết, nó còn yêu hắn, vậy nên nó mới tránh mặt hắn. Nụ cười nhanh chóng chiếm hữu lấy đám người đang đứng dưới sân bệnh viện. Nó đã trở về. Nhưng để nó ra gặp mọi người, cái này không khó. Bọn hắn đã có cách để nó ra mặt. Lần này hắn sẽ giữ nó thật chặt bên mình, vì nó là của hắn. Hắn cười nửa miệng gian tà:
"Bảo Trâm, em không trốn được đâu."
. . . . . .
Lại 1 lần nữa trở về. Nhưng lần này không có những cảnh tượng chào đón hoành tráng, những tiếng gọi 'tiểu thư' hay những ánh mắt thân thương của người thân. Lần này, nó trở về trong sự lặng lẽ và cô độc. Không còn xe BMW, không còn mô tô, nó một mình ra khỏi sân bay đông đúc. Nó đi, cứ đi mà không biết đến đâu. 1 năm qua, nó tự dằn vặt mình nhiều lắm, đau nhiều lắm, và nhớ, rất nhớ hắn. Nhiều lúc nó chỉ muốn về oà khóc trong vòng tay hắn, bất chấp tất cả để bên hắn, nhưng sự cố chấp đã kìm nén nó. Nói nó ích kỷ, nó cũng mặc kệ. Nó đâu muốn thế, đâu muốn bỏ đi, đâu muốn xa hắn. Nhưng giờ đây, nó lại trở về? Là vì cái gì ư? Vì nó còn yêu hắn. Vì nó muốn xác nhận tình cảm của hắn, dù đã muộn. Nó đến ngọn đồi trước đây hắn đưa nó tới. Mọi thứ vẫn thế, vẫn tươi tốt, chỉ là lòng người không còn như trước. Lòng nó rối bời, hình ảnh hắn hớn hở dắt nó lên đây xem hoa anh đào lại hiện lên trong đầu nó. Gió khẽ thổi qua, 1 giọt nước lăn dài trên má. Nó ngẩng mặt lên trời ngăn nước mắt chảy xuống, nhưng càng cố kìm nén, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
"Bảo... Bảo Trâm."
Nó cười, nhớ hắn đến nỗi nghe được cả tiếng gọi của hắn.
"Trâm... Là em đúng không?"
Tiếng nói ấy lại vang lên. Không, không phải ảo giác. Nó quay lại. Hắn đang ở đó, nhìn nó, cả người nó run lên. Là hắn thật rồi. Hắn xơ xác quá. Nó muốn chạy ngay tới mà ôm hắn, nhưng sao đôi chân nó như hoá đá, không nhấc nổi nữa.
"Trâm, đúng là em rồi."_giọng hắn run run.
Nó như thấy tim mình đau nhói. Hắn đang khóc, khóc vì nó. 2 người cứ đứng nhìn nhau như vậy cho đến khi hắn thấy cả người nặng trĩu đang từ từ ngã xuống trong tiếng gọi thất thanh của người con gái ấy, người con gái hắn tìm kiếm đã lâu.
. . . . . .
. . . .
2 ngày sau.
Hospital.
Hắn từ từ tỉnh dậy. Cả người đau nhức. Người đầu tiên hắn gọi là nó:
"Bảo Trâm, Bảo Trâm."
"Kiên, con tỉnh rồi."_papa hắn
"Anh Ren.''_Chin, Ruki, Ji
Hắn tìm kiếm quanh phòng, không thấy bóng dáng nó. Là mơ sao? Hắn thất vọng đưa mắt nhìn ra cửa số. Nhưng 1 lần nữa, hắn thấy nó đang đứng ở dưới đó. Hắn vội chạy ra khỏi phòng. Shi, Jin và mọi người vội vàng đuổi theo hắn. Hắn chạy xuống dưới cổng bệnh viện, nó đâu rồi?
"Sao thế Ren?"_Jin lo lắng hỏi
"Sao lại chạy xuống đây?"_Shi
"Anh Jin, em vừa thấy Ken từ đây đi ra."_Kin từ ngoài chạy vào
"Ken?"_ đồng thanh
"Không chắc lắm. Nhưng trông giống cậu ấy lắm."_Kin
"Sao chị không giữ chị ấy lại.?"_Ji
"Hình như Ken cố tình tránh mặt chúng ta, nên..."_Kin
1 niềm vui len lỏi trong tim hắn. Nó đã trở về, chính nó đã đưa hắn tới bệnh viện, là nó. Quan trọng hơn, hắn biết, nó còn yêu hắn, vậy nên nó mới tránh mặt hắn. Nụ cười nhanh chóng chiếm hữu lấy đám người đang đứng dưới sân bệnh viện. Nó đã trở về. Nhưng để nó ra gặp mọi người, cái này không khó. Bọn hắn đã có cách để nó ra mặt. Lần này hắn sẽ giữ nó thật chặt bên mình, vì nó là của hắn. Hắn cười nửa miệng gian tà:
"Bảo Trâm, em không trốn được đâu."
/50
|