“Không còn. Thầy ấy đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.”
Câu nói ấy nghe như một lời phán xét, một bản án tử tàn khốc của Chúa Trời giáng xuống những con người ngu xuẩn như chúng tôi. Chúng tôi… Chúng tôi đã không hay biết gì cả… Chúng tôi người thì vùng vẫy trong nghi ngờ, kẻ thì bật khóc trong cơn đau của sự thật. Nhưng sau cùng chúng tôi chẳng biết… Chẳng hay gì về những chuyện đang diễn ra trước mắt mình cả. Chỉ là một lũ cừu bị chính người thầy, người cha trong gia đình của mình dắt mũi và từng bước một tước đoạt mọi thứ mà thôi. Ông ta đã giết người, đã khiêu khích, đã phản bội chúng tôi… Giọng nói ôn tồn của ông ấy hóa ra chỉ là lớp mặt nạ giả tạo che đi sự thật trần trụi đến xấu xí bên trong mà thôi.
Chúng tôi đã không biết gì hết.
Một…
Rồi hai...
Và sự thật lại chính là ba người đã mất mạng… Không phải là bởi lũ zombie khát máu ngoài kia… Mà là ngay tại đây, trong chính ngôi trường Blue Rose này, bởi một người mà có chết thì chúng tôi cũng đều không thể tin được.
Toàn bộ những suy luận tưởng như là đúng đắn của chúng tôi đều chỉ là một màn lý luận ngu ngốc của những kẻ muốn hi vọng hung thủ là một ai đó khác, là thứ gì đó ma quái ngoài kia… Chỉ là sự ngờ nghệch đến thảm thương trong khi sự thật đã bày ra trước mắt.
Chúng tôi… Đã không thể làm gì cả.
Chính nét cười có phần kiêu ngạo nhưng lại ẩn tâm tư của một con người mừng rỡ vì đã chạm tay được vào bức màn sự thật đó đã nhắc nhở tôi điều đó. Và rằng cô ấy cũng đang thấy bất lực như chúng tôi thôi.
Dáng vẻ thong dong đó, nụ cười khinh bỉ khi nhìn vào người đàn ông đó… Làm sao có thể che giấu được đôi tay đang run lên từng hồi cay đắng đang giấu trong túi áo khoác kia chứ?
Và rằng đôi mắt lạnh lùng thấu xương của con người phải chịu đựng mọi cơn căm phẫn đó đang muốn cho chúng tôi biết sự thật gì nữa đây?
Đôi mắt sưng đỏ của tôi như đã chết, nó mở ra như thể đang muốn xé tan lớp mây đen đang giăng kín tâm hồn mà nhìn cho thật kỹ cái sự thật trần trụi ở trước mặt này, nhưng trước mắt tôi chỉ là một cái gì đó… Một cái gì đó trống rỗng đến thê lương.
Còn người thầy đó, người mà đã từng cứu tôi và băng Nhi thoát chết khỏi những hàm răng khát máu đó, chỉ đang thinh lặng lắng nghe bản án kia mà không nói một lời. Còn tất cả những gương mặt ở đây, thì đều bị nhấn chìm trong bóng tối vĩnh hằng, mà những con người, những gương mặt đó, ai ai cũng đều không muốn thoát ra khỏi bóng tối đó cả.
Họ đang đợi, đợi một lời giải thích từ con người kia.
Cách thức ông ấy giết thầy Thiên, lý do ông ấy lại làm hại những học sinh mà mình đã liều mạng cùng với người được lũ trẻ gọi là “bố già” kia để cứu mạng.
Lũ trẻ đó, chúng đang run rẩy…
Chúng đang rơi nước mắt…
Nhưng chúng cũng đang câm nín.
Không ai có thể hiểu chúng đang nghĩ gì…
Rồi như thể nụ cười đắc thắng cùng khinh bỉ đọng trên môi đã bị sự thinh lặng khủng khiếp này đánh tan. Con người với cái headphone màu xanh sẫm lạnh ôm lấy bên cổ còn vương ít mồ hôi đó đã thì thào những câu từ máy móc:
“Vào đêm trước khi Kiều Lam mất, thầy Thiên đã biết được một bí mật gì đó của ông nên đã cố gắng cảnh báo cho chúng tôi biết. Và lúc đó ông đã có mặt ở đó, hoặc là nơi nào gần đó mà chứng kiến được tất cả. Rồi ngay khi chúng tôi lên tầng, ông đã sát hại thầy ấy, một người không hề có kỹ năng lẫn bản năng phòng vệ, bằng thủ đoạn như là với Thục Trân. Hay nói đúng hơn, người bị sát hại đầu tiên không phải là Kiều Lam, mà chính là thầy Lâm Nhật Thiên. Cũng như là việc tôi bảo ông chưa từng sát hại qua người tinh thần không ổn định là sai, mà thật ra ông chỉ muốn sát hại họ một cách êm đẹp nhất, để chúng tôi không thể nào nhận ra vào lúc hạ sát như bất cứ tên giết người nào cũng làm.”
“Việc đó thì ai cũng…” Cuối cùng giọng nói run rẩy như kẻ thủ ác bị nắm thóp của ông ấy cũng vang lên.
“Không, hung thủ chỉ có thể là ông thôi. Bởi lẽ, thứ lúc nào cũng bị một mảnh vải màu nâu phủ lên trên tường phòng ông chính là vô số những mảnh gương vỡ hứng lấy ánh sáng từ cơ cấu quang đó, và chỉ có ông là người có thể ra vào bất cứ căn phòng nào mà không bị ai mảy may nghi ngờ. Trước đây rất lâu cũng chính ông là người đã yêu cầu lắp camera để quan sát chúng tôi nhưng bị phản đối, hay đúng hơn thứ đó đã được lén lút áp dụng lên chúng tôi từ lâu, rất lâu rồi. Chúng chỉ trở thành công cụ giết người của ông gần đây thôi. Đúng chứ?” Cô gái ấy nhanh chóng ngắt lời ông ta bằng giọng nói đều đều nhưng cũng không nhân nhượng tí nào. Còn Tịnh Y ở bên cạnh chỉ lặng lẽ quan sát sự việc này, như thể cô đang giao phó mọi việc cho cô gái kia, cũng như chờ đợi một lời giải thích… từ gã đàn ông đang hoảng loạn bịt tai lại, vùng vẫy trước tiếng nói của sự thật…
Và thật sự, ông ấy chẳng còn gì để đáp lại cả…
Ông ấy chẳng còn có thể chối cãi nữa rồi…
Dù cho trong đầu hiện ra hàng tấn lý do để bào chữa, nhưng ông ấy đã không thể nói ra được dù chỉ một lời, bởi vì những ánh mắt quanh đây đã xuyên qua tâm khảm. Đã lôi tất cả những gì ông ấy làm ra ngoài ánh sáng mất rồi.
Ông ấy hoảng loạn, ông ấy thét gào…
Ông ấy cúi gằm mặt như để trốn tránh tất cả…
Để rồi bật cười khùng khục trong khi nước mắt liên tục ứa ra khỏi khóe mắt như đã phát điên!
Đồng thời cơ thể tôi bất giác trở nên nhẹ bẫng, như thể một đồ vật thảm thương bị đôi tay mạnh mẽ nổi đầy gân của ai đó xốc mạnh lên, ôm chặt vào lòng để tấm lưng nhỏ bé vô lực của tôi cảm nhận được từng nhịp tim gấp gáp đang đập trong lồng ngực ấy.
Đến khi cảm thấy có một thứ sắc bén lạnh lùng cứa nhẹ vào cổ, để tia máu đang tuần hoàn trong cơ thể nhẹ rỉ ra, chảy thành tia chạm nhẹ vào cổ áo sơmi trắng muốt…
Tôi mới nhận ra.
Rằng ông ấy đã tóm được mình.
Rằng như bao câu chuyện trinh thám tôi vẫn thường đọc, hung thủ sẽ với lấy người ở gần hắn nhất làm con tin. Trong trường hợp này thì chính là… Tôi!
Và tiếp theo…
Tiếp theo là…
Tiếng nói hoảng hốt của cô Trịnh: “Thầy mau bình tĩnh lại cho tôi!”
Hành động ngồi sụp xuống co tay ôm lấy đầu của chú Trương.
Phản ứng hoảng loạn của tất cả mọi người có mặt ở đây, người thì run rẩy hét lên, kẻ lại theo phản xạ rút vũ khí ra sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào dù nước mắt vẫn lăn dài trên khóe mi...
Tiếng gào lên cùng hành động chực lao tới của Băng Nhi: “Ông làm cái quái gì vậy hả?”
“Câm hết đi! Cái lũ mồ côi như chúng mày thì biết cái quái gì hả?” Ông ấy hét lên rồi sấn lưỡi dao bén ngọt vào cổ tôi mạnh hơn, như thể đang muốn chứng minh rằng mình có thể tước đi cái mạng quèn này bất kỳ lúc nào, khiến cơ thể tôi tự giác nhận thức được nguy hiểm mà với tay lên giữ lấy cánh tay đang siết lấy mình như gọng kiềm, cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng… Cố gắng thoát ra khỏi hơi thở gớm ghiếc điên loạn này…
Nhưng không thể...
“Còn mày đứng yên ở đó! Cử động là tao giết!” Ông ta hướng mắt về phía Băng Nhi mà gào to lên, rồi rất nhanh đã quay về phía mọi người ra giọng cảnh cáo: “Còn lũ chúng bay nữa! Đứa nào dám di chuyển một bước là con này chết tươi! Rõ chưa hả?”
Chính lời dọa nạt ấy cùng vệt máu đang rỉ thành dòng trên cổ tôi đã khiến tất cả mọi người phải dừng chân lại, im lặng buông vũ khí xuống rồi không cam tâm đứng yên nhìn chăm chăm vào người đàn ông đó, không thể kháng cự… Cũng không thể làm gì khác đi được…
“Này… Chúng mày nhìn tao bằng ánh mắt đó là sao? Bộ những việc tao làm là sai hết sao? Tại sao không ai hiểu cho tao hết vậy? Chúng mày buộc tội, chúng mày muốn tìm ra tao, muốn diệt trừ tao! Vì sao vậy? Tao chỉ muốn ăn tối cùng vợ và con gái của mình thôi mà! Điều đó là sai sao?” Dường như không thể chịu đựng từng ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình nữa, ông ta đã hét lên mặc cho nước mắt liên tục ứa ra khỏi khóe mắt, đôi tay to lớn như gọng kìm khống chế tôi cũng trở nên run rẩy khôn cùng.
“Vợ và con gái của tao… Họ không còn ăn được những thức ăn bình thường như trước nữa, họ chỉ có thể ăn thịt người mà thôi! Tao… Tao chỉ là tìm thức ăn mang đến cho gia đình tao thôi mà! Tại sao chúng mày lại vạch trần tao! Lại cản đường tao vậy hả? Chúng mày… Chúng mày đều là những kẻ đã mất sạch người thân, mất sạch cái khái niệm gia đình giống như tao! Vậy thì… Vậy thì đáng ra lũ chúng mày mới là người hiểu tao, phải là người chúc mừng tao đã tìm lại được vợ và con gái của mình mà ngoan ngoãn trở thành bữa ăn của vợ con tao chứ!”
Không thể nào… Vợ và con… Chẳng phải vợ và con gái của ông ấy đã bị zombie xơi tái từ lâu rồi sao? Chẳng phải gia đình của người đàn ông kia đã bị cướp mất từ lâu rồi sao?
Như vậy… Có nghĩa là…
Đôi đồng tử tôi dãn rộng hết mức!
Vợ và con của ông ấy vẫn chưa bị chúng tôi hay là Tịnh Y giết chết, mà hiện tại đang ở đây! Ngay trong ngôi trường này! Và ông ấy… Chính ông ấy đã giết người để mang đến cho họ xơi tái! Hay tệ hơn nữa là họ đã không chết khi bị ông ta mang đi… Mà là…
Bị ăn sống!
Câu nói “Có gia đình thật tốt nhỉ?” trong ký ức lại như một trận bão tố quét ngang qua người tôi, khiến cơ thể phải rùng mình giật thót bởi từng cơn ớn lạnh đến sởn gai ốc…
Có ai đó đang thét lên trong tuyệt vọng để đạp đổ những câu nói khủng khiếp của ông ta.
Có ai đó đã mất kiểm soát mà cầm lấy hai thanh kiếm bén ngọt lao tới nhưng bị những người khác cản lại hòng bảo toàn tính mạng của tôi.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn…
Vô cùng tuyệt vọng…
Nhưng tai và mắt tôi dường như ù đi cả rồi, tôi không nghe, không thấy thêm được bất kỳ điều gì đang diễn ra trước mắt mình nữa. Não bộ tôi tê liệt chối từ hết tất cả những thứ đó...
Cảnh tượng đang giằng xé cõi lòng tôi bây giờ, âm thanh hiện tại đang vây lấy tai tôi… Chính là tiếng thét ai oán của thầy, của Kiều Lam, của Thục Trân khi bị ăn sống, bị xé xác ra như một con vật không thua không kém ngay trước mặt người thầy đáng kính của ngôi trường này! Là cảnh tượng da thịt họ từng mảnh, từng mảnh một bị cắn rời trong khi đôi mắt vẫn đang mở to, là cảnh tượng họ đau đớn nhìn chính mình nằm trên bàn ăn, bị hai con quái vật gớm ghiếc mồm đầy máu me kia xông xáo cắn nuốt từng phần thân xác của mình… Một cách ngon lành… Cho đến khi trái tim đỏ máu ngừng đập…
Thầy à, thầy đã… Đau đớn lắm phải không thầy?
Kiều Lam nè, cậu có chịu đựng nổi cảnh tượng khủng khiếp ấy không? Cậu đã chết một cách đau đớn thế nào vậy?
À… Còn cậu nữa, Thục Trân, khi đối mặt với ánh mắt của ông ấy vào lúc đó… Cậu đã nghĩ gì thế? Cậu thấy căm phẫn vì mình bị phản bội và phải chết một cách đau đớn như vậy… Hay là… Cậu thấy vui vì mình sắp được đến bên Kiều Lam… Được ấp ôm cô ấy ở nơi xa đó? Nơi đẹp đẽ gọi là Tinh cầu Lưu Trữ mà Takuji (*) đã nhắc đến?
Nè, mọi người đã nghĩ gì vậy? Vào thời khắc đó ấy...
...
Nè, nè, nè! Thôi nào, ba người… Trả lời tôi đi chứ!
Thôi nào, đừng cứ như vậy mà rời đi chứ! Ba người vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, vẫn còn phải sống để được vui cười, được ăn uống bên chúng tôi mà đúng chứ?
Nè, nè, nè….!
Mọi người không đáng để chết một cách tức tưởi như vậy!!!!!
A…
“Aaaaaaaaaa! Aaaaa! Aaaaaa!” Tôi căm phẫn hét lên như thể không chịu đựng nổi nữa, tôi như phát điên khi nghĩ đến tất cả những điều đó!
Tôi hét lên, hét lên từng cơn như thể đang thay những người đã chết đó nói lên cơn giận dữ cùng nỗi bi thống tột cùng, như thể đang tiếc thương cho những con người bị phản bội bởi cái mong ước ích kỷ của người đàn ông đó! Tôi để tiếng hét của mình vút tận đến trời xanh, hay là vang xa đi đến bất cứ nơi nào mà nó muốn! Càng xa càng tốt! Tôi muốn nó vang xa, xa, xa nữa! Vang đến tận cái Tinh cầu Lưu Trữ chết tiệt nào đó đang giữ lấy họ! Tôi cứ thét hào đến khản cả cổ họng thảm thương, rồi tôi khóc cho họ, tôi xóa nhòa hết mọi chuyện đang xảy ra xung quanh rồi cứ thế thét gào như một con điên!
Mặc cho điều đó khiến lũ zombie vây quanh nơi đây ngày càng đông… Và đang đập vào các lớp sắt từng cơn khô khốc...
ĐOÀNG
Có một tiếng súng vang lên, xé toạc cả không gian nơi đây.
Xé rách cả tiếng hét bi ai của tôi…
Ép tôi bình tĩnh lại mà ngã gục…
Và trong một phần nghìn giây thôi.
Viên đạn đó…
Đã xuyên thủng qua ngay giữa sọ người đàn ông điên loạn đang khống chế tôi…
Lưỡi dao lạnh ngắt đang kề vào cổ tôi lơi ra…
Người đàn ông đó ngã người ra sau, cơ thể như một bị cát nặng trịch ngã ầm xuống sàn nhà, kéo theo cơ thể tôi vì mất điểm tựa mà ngã xuống theo, nhưng nơi nó rơi xuống không phải là nền đất lạnh, mà là vòng tay ấm áp của một cô gái… Cô gái ấy sở hữu mùi hương bạc hà dịu nhẹ - hương thơm có thể xoa dịu bất cứ cơn kích động nào đang dâng trào trong trái tim tôi…
Ngay trước khi màn đêm bao trùm lấy mọi cảnh tượng trước mắt…
Tôi thấy một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen hơi xoăn xõa ngang vai, người đó đang cầm một khẩu súng lục nhỏ bằng cả hai tay, hướng nòng súng đen ngòm vẫn còn bốc khói về phía thi thể của ông ấy.
Ẩn sâu trong đôi đồng tử nâu sẫm là sát ý lạnh lùng đến điếng người…
Cô gái ấy là…
An Vũ.
(*) : Nhắc đến Tinh cầu Lưu Trữ trong quyển tiểu thuyết lãng mạn “Em sẽ đến cùng cơn mưa” - Ichikawa Takuji, đó là nơi mà người ta sẽ đến sau khi chết đi, và sống ở đó cho đến khi linh hồn tan biến vì người cuối cùng quên đi họ, hay nói đúng hơn, miễn là còn người nhớ đến, họ sẽ sống hạnh phúc ở tinh cầu đó.
Câu nói ấy nghe như một lời phán xét, một bản án tử tàn khốc của Chúa Trời giáng xuống những con người ngu xuẩn như chúng tôi. Chúng tôi… Chúng tôi đã không hay biết gì cả… Chúng tôi người thì vùng vẫy trong nghi ngờ, kẻ thì bật khóc trong cơn đau của sự thật. Nhưng sau cùng chúng tôi chẳng biết… Chẳng hay gì về những chuyện đang diễn ra trước mắt mình cả. Chỉ là một lũ cừu bị chính người thầy, người cha trong gia đình của mình dắt mũi và từng bước một tước đoạt mọi thứ mà thôi. Ông ta đã giết người, đã khiêu khích, đã phản bội chúng tôi… Giọng nói ôn tồn của ông ấy hóa ra chỉ là lớp mặt nạ giả tạo che đi sự thật trần trụi đến xấu xí bên trong mà thôi.
Chúng tôi đã không biết gì hết.
Một…
Rồi hai...
Và sự thật lại chính là ba người đã mất mạng… Không phải là bởi lũ zombie khát máu ngoài kia… Mà là ngay tại đây, trong chính ngôi trường Blue Rose này, bởi một người mà có chết thì chúng tôi cũng đều không thể tin được.
Toàn bộ những suy luận tưởng như là đúng đắn của chúng tôi đều chỉ là một màn lý luận ngu ngốc của những kẻ muốn hi vọng hung thủ là một ai đó khác, là thứ gì đó ma quái ngoài kia… Chỉ là sự ngờ nghệch đến thảm thương trong khi sự thật đã bày ra trước mắt.
Chúng tôi… Đã không thể làm gì cả.
Chính nét cười có phần kiêu ngạo nhưng lại ẩn tâm tư của một con người mừng rỡ vì đã chạm tay được vào bức màn sự thật đó đã nhắc nhở tôi điều đó. Và rằng cô ấy cũng đang thấy bất lực như chúng tôi thôi.
Dáng vẻ thong dong đó, nụ cười khinh bỉ khi nhìn vào người đàn ông đó… Làm sao có thể che giấu được đôi tay đang run lên từng hồi cay đắng đang giấu trong túi áo khoác kia chứ?
Và rằng đôi mắt lạnh lùng thấu xương của con người phải chịu đựng mọi cơn căm phẫn đó đang muốn cho chúng tôi biết sự thật gì nữa đây?
Đôi mắt sưng đỏ của tôi như đã chết, nó mở ra như thể đang muốn xé tan lớp mây đen đang giăng kín tâm hồn mà nhìn cho thật kỹ cái sự thật trần trụi ở trước mặt này, nhưng trước mắt tôi chỉ là một cái gì đó… Một cái gì đó trống rỗng đến thê lương.
Còn người thầy đó, người mà đã từng cứu tôi và băng Nhi thoát chết khỏi những hàm răng khát máu đó, chỉ đang thinh lặng lắng nghe bản án kia mà không nói một lời. Còn tất cả những gương mặt ở đây, thì đều bị nhấn chìm trong bóng tối vĩnh hằng, mà những con người, những gương mặt đó, ai ai cũng đều không muốn thoát ra khỏi bóng tối đó cả.
Họ đang đợi, đợi một lời giải thích từ con người kia.
Cách thức ông ấy giết thầy Thiên, lý do ông ấy lại làm hại những học sinh mà mình đã liều mạng cùng với người được lũ trẻ gọi là “bố già” kia để cứu mạng.
Lũ trẻ đó, chúng đang run rẩy…
Chúng đang rơi nước mắt…
Nhưng chúng cũng đang câm nín.
Không ai có thể hiểu chúng đang nghĩ gì…
Rồi như thể nụ cười đắc thắng cùng khinh bỉ đọng trên môi đã bị sự thinh lặng khủng khiếp này đánh tan. Con người với cái headphone màu xanh sẫm lạnh ôm lấy bên cổ còn vương ít mồ hôi đó đã thì thào những câu từ máy móc:
“Vào đêm trước khi Kiều Lam mất, thầy Thiên đã biết được một bí mật gì đó của ông nên đã cố gắng cảnh báo cho chúng tôi biết. Và lúc đó ông đã có mặt ở đó, hoặc là nơi nào gần đó mà chứng kiến được tất cả. Rồi ngay khi chúng tôi lên tầng, ông đã sát hại thầy ấy, một người không hề có kỹ năng lẫn bản năng phòng vệ, bằng thủ đoạn như là với Thục Trân. Hay nói đúng hơn, người bị sát hại đầu tiên không phải là Kiều Lam, mà chính là thầy Lâm Nhật Thiên. Cũng như là việc tôi bảo ông chưa từng sát hại qua người tinh thần không ổn định là sai, mà thật ra ông chỉ muốn sát hại họ một cách êm đẹp nhất, để chúng tôi không thể nào nhận ra vào lúc hạ sát như bất cứ tên giết người nào cũng làm.”
“Việc đó thì ai cũng…” Cuối cùng giọng nói run rẩy như kẻ thủ ác bị nắm thóp của ông ấy cũng vang lên.
“Không, hung thủ chỉ có thể là ông thôi. Bởi lẽ, thứ lúc nào cũng bị một mảnh vải màu nâu phủ lên trên tường phòng ông chính là vô số những mảnh gương vỡ hứng lấy ánh sáng từ cơ cấu quang đó, và chỉ có ông là người có thể ra vào bất cứ căn phòng nào mà không bị ai mảy may nghi ngờ. Trước đây rất lâu cũng chính ông là người đã yêu cầu lắp camera để quan sát chúng tôi nhưng bị phản đối, hay đúng hơn thứ đó đã được lén lút áp dụng lên chúng tôi từ lâu, rất lâu rồi. Chúng chỉ trở thành công cụ giết người của ông gần đây thôi. Đúng chứ?” Cô gái ấy nhanh chóng ngắt lời ông ta bằng giọng nói đều đều nhưng cũng không nhân nhượng tí nào. Còn Tịnh Y ở bên cạnh chỉ lặng lẽ quan sát sự việc này, như thể cô đang giao phó mọi việc cho cô gái kia, cũng như chờ đợi một lời giải thích… từ gã đàn ông đang hoảng loạn bịt tai lại, vùng vẫy trước tiếng nói của sự thật…
Và thật sự, ông ấy chẳng còn gì để đáp lại cả…
Ông ấy chẳng còn có thể chối cãi nữa rồi…
Dù cho trong đầu hiện ra hàng tấn lý do để bào chữa, nhưng ông ấy đã không thể nói ra được dù chỉ một lời, bởi vì những ánh mắt quanh đây đã xuyên qua tâm khảm. Đã lôi tất cả những gì ông ấy làm ra ngoài ánh sáng mất rồi.
Ông ấy hoảng loạn, ông ấy thét gào…
Ông ấy cúi gằm mặt như để trốn tránh tất cả…
Để rồi bật cười khùng khục trong khi nước mắt liên tục ứa ra khỏi khóe mắt như đã phát điên!
Đồng thời cơ thể tôi bất giác trở nên nhẹ bẫng, như thể một đồ vật thảm thương bị đôi tay mạnh mẽ nổi đầy gân của ai đó xốc mạnh lên, ôm chặt vào lòng để tấm lưng nhỏ bé vô lực của tôi cảm nhận được từng nhịp tim gấp gáp đang đập trong lồng ngực ấy.
Đến khi cảm thấy có một thứ sắc bén lạnh lùng cứa nhẹ vào cổ, để tia máu đang tuần hoàn trong cơ thể nhẹ rỉ ra, chảy thành tia chạm nhẹ vào cổ áo sơmi trắng muốt…
Tôi mới nhận ra.
Rằng ông ấy đã tóm được mình.
Rằng như bao câu chuyện trinh thám tôi vẫn thường đọc, hung thủ sẽ với lấy người ở gần hắn nhất làm con tin. Trong trường hợp này thì chính là… Tôi!
Và tiếp theo…
Tiếp theo là…
Tiếng nói hoảng hốt của cô Trịnh: “Thầy mau bình tĩnh lại cho tôi!”
Hành động ngồi sụp xuống co tay ôm lấy đầu của chú Trương.
Phản ứng hoảng loạn của tất cả mọi người có mặt ở đây, người thì run rẩy hét lên, kẻ lại theo phản xạ rút vũ khí ra sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào dù nước mắt vẫn lăn dài trên khóe mi...
Tiếng gào lên cùng hành động chực lao tới của Băng Nhi: “Ông làm cái quái gì vậy hả?”
“Câm hết đi! Cái lũ mồ côi như chúng mày thì biết cái quái gì hả?” Ông ấy hét lên rồi sấn lưỡi dao bén ngọt vào cổ tôi mạnh hơn, như thể đang muốn chứng minh rằng mình có thể tước đi cái mạng quèn này bất kỳ lúc nào, khiến cơ thể tôi tự giác nhận thức được nguy hiểm mà với tay lên giữ lấy cánh tay đang siết lấy mình như gọng kiềm, cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng… Cố gắng thoát ra khỏi hơi thở gớm ghiếc điên loạn này…
Nhưng không thể...
“Còn mày đứng yên ở đó! Cử động là tao giết!” Ông ta hướng mắt về phía Băng Nhi mà gào to lên, rồi rất nhanh đã quay về phía mọi người ra giọng cảnh cáo: “Còn lũ chúng bay nữa! Đứa nào dám di chuyển một bước là con này chết tươi! Rõ chưa hả?”
Chính lời dọa nạt ấy cùng vệt máu đang rỉ thành dòng trên cổ tôi đã khiến tất cả mọi người phải dừng chân lại, im lặng buông vũ khí xuống rồi không cam tâm đứng yên nhìn chăm chăm vào người đàn ông đó, không thể kháng cự… Cũng không thể làm gì khác đi được…
“Này… Chúng mày nhìn tao bằng ánh mắt đó là sao? Bộ những việc tao làm là sai hết sao? Tại sao không ai hiểu cho tao hết vậy? Chúng mày buộc tội, chúng mày muốn tìm ra tao, muốn diệt trừ tao! Vì sao vậy? Tao chỉ muốn ăn tối cùng vợ và con gái của mình thôi mà! Điều đó là sai sao?” Dường như không thể chịu đựng từng ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình nữa, ông ta đã hét lên mặc cho nước mắt liên tục ứa ra khỏi khóe mắt, đôi tay to lớn như gọng kìm khống chế tôi cũng trở nên run rẩy khôn cùng.
“Vợ và con gái của tao… Họ không còn ăn được những thức ăn bình thường như trước nữa, họ chỉ có thể ăn thịt người mà thôi! Tao… Tao chỉ là tìm thức ăn mang đến cho gia đình tao thôi mà! Tại sao chúng mày lại vạch trần tao! Lại cản đường tao vậy hả? Chúng mày… Chúng mày đều là những kẻ đã mất sạch người thân, mất sạch cái khái niệm gia đình giống như tao! Vậy thì… Vậy thì đáng ra lũ chúng mày mới là người hiểu tao, phải là người chúc mừng tao đã tìm lại được vợ và con gái của mình mà ngoan ngoãn trở thành bữa ăn của vợ con tao chứ!”
Không thể nào… Vợ và con… Chẳng phải vợ và con gái của ông ấy đã bị zombie xơi tái từ lâu rồi sao? Chẳng phải gia đình của người đàn ông kia đã bị cướp mất từ lâu rồi sao?
Như vậy… Có nghĩa là…
Đôi đồng tử tôi dãn rộng hết mức!
Vợ và con của ông ấy vẫn chưa bị chúng tôi hay là Tịnh Y giết chết, mà hiện tại đang ở đây! Ngay trong ngôi trường này! Và ông ấy… Chính ông ấy đã giết người để mang đến cho họ xơi tái! Hay tệ hơn nữa là họ đã không chết khi bị ông ta mang đi… Mà là…
Bị ăn sống!
Câu nói “Có gia đình thật tốt nhỉ?” trong ký ức lại như một trận bão tố quét ngang qua người tôi, khiến cơ thể phải rùng mình giật thót bởi từng cơn ớn lạnh đến sởn gai ốc…
Có ai đó đang thét lên trong tuyệt vọng để đạp đổ những câu nói khủng khiếp của ông ta.
Có ai đó đã mất kiểm soát mà cầm lấy hai thanh kiếm bén ngọt lao tới nhưng bị những người khác cản lại hòng bảo toàn tính mạng của tôi.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn…
Vô cùng tuyệt vọng…
Nhưng tai và mắt tôi dường như ù đi cả rồi, tôi không nghe, không thấy thêm được bất kỳ điều gì đang diễn ra trước mắt mình nữa. Não bộ tôi tê liệt chối từ hết tất cả những thứ đó...
Cảnh tượng đang giằng xé cõi lòng tôi bây giờ, âm thanh hiện tại đang vây lấy tai tôi… Chính là tiếng thét ai oán của thầy, của Kiều Lam, của Thục Trân khi bị ăn sống, bị xé xác ra như một con vật không thua không kém ngay trước mặt người thầy đáng kính của ngôi trường này! Là cảnh tượng da thịt họ từng mảnh, từng mảnh một bị cắn rời trong khi đôi mắt vẫn đang mở to, là cảnh tượng họ đau đớn nhìn chính mình nằm trên bàn ăn, bị hai con quái vật gớm ghiếc mồm đầy máu me kia xông xáo cắn nuốt từng phần thân xác của mình… Một cách ngon lành… Cho đến khi trái tim đỏ máu ngừng đập…
Thầy à, thầy đã… Đau đớn lắm phải không thầy?
Kiều Lam nè, cậu có chịu đựng nổi cảnh tượng khủng khiếp ấy không? Cậu đã chết một cách đau đớn thế nào vậy?
À… Còn cậu nữa, Thục Trân, khi đối mặt với ánh mắt của ông ấy vào lúc đó… Cậu đã nghĩ gì thế? Cậu thấy căm phẫn vì mình bị phản bội và phải chết một cách đau đớn như vậy… Hay là… Cậu thấy vui vì mình sắp được đến bên Kiều Lam… Được ấp ôm cô ấy ở nơi xa đó? Nơi đẹp đẽ gọi là Tinh cầu Lưu Trữ mà Takuji (*) đã nhắc đến?
Nè, mọi người đã nghĩ gì vậy? Vào thời khắc đó ấy...
...
Nè, nè, nè! Thôi nào, ba người… Trả lời tôi đi chứ!
Thôi nào, đừng cứ như vậy mà rời đi chứ! Ba người vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, vẫn còn phải sống để được vui cười, được ăn uống bên chúng tôi mà đúng chứ?
Nè, nè, nè….!
Mọi người không đáng để chết một cách tức tưởi như vậy!!!!!
A…
“Aaaaaaaaaa! Aaaaa! Aaaaaa!” Tôi căm phẫn hét lên như thể không chịu đựng nổi nữa, tôi như phát điên khi nghĩ đến tất cả những điều đó!
Tôi hét lên, hét lên từng cơn như thể đang thay những người đã chết đó nói lên cơn giận dữ cùng nỗi bi thống tột cùng, như thể đang tiếc thương cho những con người bị phản bội bởi cái mong ước ích kỷ của người đàn ông đó! Tôi để tiếng hét của mình vút tận đến trời xanh, hay là vang xa đi đến bất cứ nơi nào mà nó muốn! Càng xa càng tốt! Tôi muốn nó vang xa, xa, xa nữa! Vang đến tận cái Tinh cầu Lưu Trữ chết tiệt nào đó đang giữ lấy họ! Tôi cứ thét hào đến khản cả cổ họng thảm thương, rồi tôi khóc cho họ, tôi xóa nhòa hết mọi chuyện đang xảy ra xung quanh rồi cứ thế thét gào như một con điên!
Mặc cho điều đó khiến lũ zombie vây quanh nơi đây ngày càng đông… Và đang đập vào các lớp sắt từng cơn khô khốc...
ĐOÀNG
Có một tiếng súng vang lên, xé toạc cả không gian nơi đây.
Xé rách cả tiếng hét bi ai của tôi…
Ép tôi bình tĩnh lại mà ngã gục…
Và trong một phần nghìn giây thôi.
Viên đạn đó…
Đã xuyên thủng qua ngay giữa sọ người đàn ông điên loạn đang khống chế tôi…
Lưỡi dao lạnh ngắt đang kề vào cổ tôi lơi ra…
Người đàn ông đó ngã người ra sau, cơ thể như một bị cát nặng trịch ngã ầm xuống sàn nhà, kéo theo cơ thể tôi vì mất điểm tựa mà ngã xuống theo, nhưng nơi nó rơi xuống không phải là nền đất lạnh, mà là vòng tay ấm áp của một cô gái… Cô gái ấy sở hữu mùi hương bạc hà dịu nhẹ - hương thơm có thể xoa dịu bất cứ cơn kích động nào đang dâng trào trong trái tim tôi…
Ngay trước khi màn đêm bao trùm lấy mọi cảnh tượng trước mắt…
Tôi thấy một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen hơi xoăn xõa ngang vai, người đó đang cầm một khẩu súng lục nhỏ bằng cả hai tay, hướng nòng súng đen ngòm vẫn còn bốc khói về phía thi thể của ông ấy.
Ẩn sâu trong đôi đồng tử nâu sẫm là sát ý lạnh lùng đến điếng người…
Cô gái ấy là…
An Vũ.
(*) : Nhắc đến Tinh cầu Lưu Trữ trong quyển tiểu thuyết lãng mạn “Em sẽ đến cùng cơn mưa” - Ichikawa Takuji, đó là nơi mà người ta sẽ đến sau khi chết đi, và sống ở đó cho đến khi linh hồn tan biến vì người cuối cùng quên đi họ, hay nói đúng hơn, miễn là còn người nhớ đến, họ sẽ sống hạnh phúc ở tinh cầu đó.
/47
|